Chương 6
hải đó! Chỉ cần các anh mở miệng thì có hàng đống người tự nguyện " dâng hiến " cần gì đến ba chúng tôi chứ - Rannie tức tối quát
- Chúng tôi ko thích, chúng tôi muốn các cô, chỉ thế thôi - Mike nhìn Rannie tức tối làm anh sướng run người
- Giờ chúng tôi hỏi lần nữa các cô có chịu hay ko? - Dason gian xảo hỏi
- KHÔNG - các cô đồng thanh
- Được thôi! Nếu vậy ngày mai cả trường sẽ xôn xao lên vì tin " Các đại tiểu thư trốn nhà, lừa thầy dối bạn giả nghèo " hahaha - Joseph nói rồi toan quay lưng bỏ đi
- Anh.. đứng lại đó - Ariel hét lên gọi giật anh lại - Các anh thật bỉ ổi. Ko giống phong cách hành sự của một thiếu gia danh giá.
--------------------------------------------------------------------------------
- Cô..- bị sỉ nhục Joseph tức điên người nhưng anh phải gắng kiềm chế để hoàn thành việc lớn
- Chúng tôi cho các cô từ từ suy nghĩ đó - Dason nói rồi kéo 2 người kia ra chỗ khác
- Ê! Mày có chắc bọn họ sẽ chịu ko?- Mike vờ vực hỏi Joseph
- Mày cứ yên chí đi - Joseph cười thầm
Về phía các cô nàng, giờ đây họ rất hoang mang ko biết phải làm sao. Nếu để cho cả trường biết đồng nghĩa với việc thông báo cho papa các cô biết
- Bây giờ tính sao? Lời của ba tên đó có đáng tin ko? - Ariel lo lắng hỏi
- Mấy bà để từ từ tui nghĩ coi đừng cóa hối nữa - Nana phát tiết lên
- Nhìn mặt ba ông tám đó ko giống là nói giỡn đâu - Rannie nói mà lòng nóng như lửa đốt
- Ko ngờ cũng có ngày mình bị chơi một cú như thế - Nana nhăn mặt nói - giờ chỉ còn cách đồng ý yêu cầu của mấy tên đó thôi - nói rồi cô nhìn hai con bạn như hỏi ý
- Uhm! đành chịu thôi hết cách rồi- Rannie miễn cưỡng đáp
- Còn bà?- Nana hỏi Ariel
- Hai bà đã quyết định như vậy thì cứ thế mà làm đi - Ariel xụ mặt nói
- Hứ! Muốn tụi tui làm oxin cho hả, được thôi! Nhưng các anh đừng tưởng bở. Các anh biết nắm tẩy của chúng tôi, bộ chúng tôi ngu sao? - Nana cười thâm hiểm - tới lúc đó tui ấy anh " kêu trời ko thấu, kêu đất cũng ko được luôn"
Thế rồi ba cô đi đến chổ các chàng để " đàm phán" mà mặt ai nấy đều bình tĩnh đến bất bình thường.
- Muốn chúng tôi đồng ý cũng được nhưng phải có điều kiện kèm theo - Nana nhìn ba anh ranh mãnh nói
- Được! Điều kiện của các cô là gì? Nói Đi! - Joseph nói mà trong lòng thầm lo ko biết cô nàng muốn giở trò gì đây
- Thứ nhất chúng tôi muốn các anh làm hợp đồng đảm bảo cho lời nói của mình - Nana cao giọng nói
- Các cô ko tin chúng tôi sao?- Mike hỏi
- Không!! - cả ba đồng thanh làm các anh giật mình
- Được! Chúng tôi chấp nhận - Dason chịu hết nổi trước giờ có ai dám nói là ko tin các anh đâu.
- Thứ hai nếu bản hợp đồng này bị một trong hai bên tiết lộ thì bên đó sẽ phải bồi thường " tổn thất" cho bên kia, Ok? - Nana vẫn tiếp tục
- Chuyện đó là đương nhiên. Nhưng bồi thường cái gì? - Mike khó hiểu
- Nếu bên nào tiết lộ thì phải làm oxin cho bên kia mà ko được hó hé lời nào, sao hả? - Rannie vênh mặt vừa nói vừa kênh với Mike
- Cô. ngon lánh. Ok thôi, tui sợ cô sao?- Mike vừa nói vừa dí tay chỉ vào mặt Rannie - Thứ ba chúng tôi chỉ làm oxin cho các anh trong vòng ba tháng thôi, Ok? Các anh ko muốn tụi tui cũng đành chịu, sao quyết định đi! - Nana tiếp tục bản " tấu sớ" dài ngoằn của mình
- Ok! CÓ còn hơn ko - Dason gật đầu
- Thứ tư chúng tôi sẽ ko làm những việc phi pháp, trái với lương tâm. Còn nữa, các anh ko được quyền bóc lột sức lao động của chúng tôi. Ok? - Nana đứng khoanh tay nói
- Ok - ba anh đồng thanh vì quá bực mình
- Còn gì nữa ko nói luôn một lần một đi chúng tôi mệt quá - Mike phát quạu
- Cuối cùng ko được xâm phạm thân thể hay bất cứ những gì gọi là riêng tư của chúng tôi. Sao hả? Bấy nhiêu đó có làm được ko?- Nana nhướng mắt hỏi
- Các cô có cho tụi tui cũng ko thèm - ba anh cùng nói
- Anh.... - các nàng tức phì khói
- Ừ!Nhưng có cho đâu mà thèm - Nana mát mẻ
- Cô... yên tâm đi thời gian còn dài, từ từ hành hạ các cô vẫn chưa muộn - Dason mặt gian trá nhìn cô nói
- Chúng tôi sẽ cho các cô biết mùi vị thế nào khi xúc phạm đến tôi - Joseph nhìn Ariel vừa nói vừa cười cười
- Ok! Những yêu cầu của các cô chúng tôi sẽ cố gắng thực hiện. Bây giờ các cô về lớp đi sau giờ học là bắt đầu " công việc" nhá' - Mike nói xong rồi cùng Danson và Joseph bỏ đi nhưng ko quên để lại cho ba cô những cái nháy mắt chít người
- Trời ơi! Chắc chết quá, có ai cứu tui hem? Tự nhiên đi làm oxin cho ba ông tám đó - Rannie than vãn
- Thui tụi tui cũng vị thui, đi vào lớp đi mắc công hồi bị la nữa -
Nana kéo Rannie và Ariel về lớp mà trong lòng tức lộn ruột khi nghĩ tới bản mặt đáng ghét của Danson
Bước vào lớp các cô đã bị Joe kéo đi hỏi chuyện.
- Mí bà ko sao chứ? Họ có làm gì ba bà hem?- Joe lo lắng hỏi
- Có gì đâu chỉ là nói chuyện thui - Rannie trấn an bạn
- Thật ko?- Joe nghi ngờ- vậy mí bà định xử ba ông đó ra sao?
- Sau khi nói chuyện, chúng tui đã quyết định đình chiến - Nana nói mà giọng bùn bùn
- UHM! Vô học thôi - Joe nói xong rồi bỏ vào lớp.
Còn ba cô thì thầm thương cho số phận hẩm hiu của mình sắp tới ko biết trôi về đâu.
+Cùng lúc đó tại sân bay:
- CHuyến bay từ New York mang số A3255 vừa hạ cánh tại sân bay. Xin quý khách nhanh chóng đến bộ phận hải quan để kiểm tra hành lí..- tiếng cô tiếp viên vang trên loa
Sau mười lăm phút làm việc với hải quan thì cuối cùng cô cũng đặt chân xuống mảnh đất quê hương của mình. Cô vừa bước ra đã thu hút biết bao ánh mắt hướng về mình. Với mái tóc dài tung bay trong gió, khuôn mặt thanh tú đã làm xiu đổ nhiều chàng trai.
- Đại tiểu thư! Đại tiểu thư tôi ở đây nè!- ông người đàn ông ngoài sáu mươi đứng từ xa vẫy tay với cô gái
- Bác Ngô! Phiền bác ra đây đón cháu quá - cô gái từ từ tiến đến và mỉm cười
- Có gì đâu đó là nhiệm vụ của tôi mà! - người đàn ông cười hiền nói- giờ tiểu thư về nhà chứ?
- Ko hãy đến D&D trước - nói rồi cô bước lên một chiếc xe màu đen sang trọng rồi lao đi
- Lần này ko biết tiểu thư về đây có chuyện gì ko?- người đàn ông vừa lái xe vừa hỏi- chắc chuyện lần này quan trọng lắm nên đại tiểu thư mới đích thân giải quyết phải ko ạ?
- Bác quả là người hiểu cháu nhất - Beatrice cười nhẹ nói - bác thử nghĩ coi còn ai trên đời này khiến cháu phải chạy đôn chạy đáo thế này? - Chẳng lẻ là.....nhị tiểu thư?- ông Ngô ngạc nhiên nói mà mắt mở to kinh ngạc- ko phải cô ấy đang ở nước ngoài sao? sao lại về đây được?
- Con bé đó đã để lại một mảnh giấy với vài dòng tin nhắn rồi trốn qua đây, bây giờ ở bển đang náo động vì nó. Ba cháu đang tức giận lắm nên mới bảo cháu qua đây bắt nó - cô cũng hết cách với cô em bướng bỉnh của mình vì cô biết rằng điều gì nó muốn là nhất định phải làm cho được. Chiến này coi bộ đi công cóc rồi, cô thầm ngao ngán
Chưa đầy mười lăm phút, chiếc xe sang trọng đã đổ trước cửa một tòa cao ốc đồ sộ. Beatrice bước xuống với dáng vẻ tự tin nhưng cũng ko mất sự sang trọng, quý phái toát ra trên người.
- Bác ở đây đợi cháu một tí nha, cháu sẽ xuống liền - dặn dò ông Ngô xong cô đi thẳng vào trong.
Cô đi tới quầy tiếp tân và nhã nhặn hỏi:
- Làm ơn cho hỏi phòng tổng giám đốc ở lầu mấy?
- Dạ... dạ ở. lầu tám ạ - cô tiếp tân choáng ngợp trước vẻ đẹp của cô
- Cám ơn cô - cô mỉm cườii vớii cô tiếp tân rồi xoay người bỏ đi
Vừa mới đặt chân lên lầu 8 cô đã nghe giọng một người con gái vang lên phía sau:
- Cô là ai? có hẹn trước với tổng giám đốc hay ko?
- Hẹn trước? Bộ cần phải hẹn trước nữa sao? - Beatrice tỉnh bơ trả lời mà ko hay là khuôn mặt của cô gái nọ bắt đầu đanh lại
- Nếu ko có hẹn trước thì mời cô về cho. Tổng giám đốc đang họp - cô gái khó chịu nhìn Beatrice
- Mà nói nãy giờ vậy cô là ai mà có quyền đuổi khách vậy? - Beatrice vẫn thản nhiên hỏi cô gái nọ
- Tôi là Amy, là thư kí của tổng giám đốc như thế được chưa? - Amy kênh kiệu nói ( cái nì lấy đại tên thui nha)
-Cho dù tôi ko có hẹn đi nữa thì cũng đừng dùng thái độ đó mà đối xử với khách hàng - Beatrice nhìn thẳng vào mắt Amy mà nói làm cho cô ta có phần khiếp sợ - Tôi sẽ vào phòng ngồi đợi tổng giám đốc của cô.
Nói là làm Beatrice bỏ đi một nước vào phòng tổng giám đốc mặc cho Amy đang đứng đó nhìn cô mà tức tối.
Nói là làm Beatrice bỏ đi một nước vào phòng tổng giám đốc mắc cho Amy đang đứng đó nhìn cô mà tức tối.
-Cuộc họp đến đây kết thúc. Ngày mai mỗi phòng sẽ nộp cho tôi bản kế hoạch cho tháng sau - Ken nói xong rồi đứng dậy trở về phòng
- Tổng giám đốc à! Anh có khách trong phòng đó - Amy bực bội nhưng vẫn cố gắng nói với Ken giọng ngọt ngào nhất
- Hôm nay tôi có hẹn với ai sao? - Ken ngạc nhiên hỏi
- Dạ ko ạ! Nhưng cô ta ko nghe em nói mà bảo là vào phòng đợi anh - Amy cố giải thích
- Thôi được rồi! Cô đi làm việc của mình đi. À! pha dùm tôi hai tách trà luôn - Ken đi về phòng mà ko khỏi thắc mắc về vị khách ko mời này
Mở cửa bước vào phòng mình anh thật sự ngạc nhiên vì thấy có người đang ngồi trên chiếc ghế của anh và quay mặt ra ngoài. Anh từ từ bước đến và cất tiếng hỏi với giọng lịch sự:
- Xin lỗi nhưng chúng ta có biết nhau ko? Sao lại ngồi trên ghế của tôi vậy?
- Dĩ nhiên là quen rồi - cô gái vẫn tiếp tục nói
- Ủa! Sao nghe giọng quen quen - Ken ngờ ngợ
- Sao hả? Nhớ được chưa? Trí nhớ của anh tồi quá đấy - Beatrice vẫn nói mà ko hề quay lại
- Em....Ko thể nào, em chẳng phải đang ở Milan sao?- Ken lần này còn kinh ngạc hơn vì biết được ngồi đó là ai rùi. Người con gái mà anh yêu nay đã trở về Beatrice bây giờ mới xoay người lại đối diện với anh. Cả hai người gặp nhau, bao nhiêu nỗi nhớ nhung ấp ủ bây lâu nay dùng như đang vỡ òa ra. Ken chạy lại ôm chầm cô. Ôm thật chặc như sợ khi buông tay mình ra thì cô sẽ tan biến.Hai người cứ thế mà nhìn nhau, nhìn thật sâu vào mắt đối phương như tìm lại những kỉ niệm ngọt ngào của cả hai. Sau những năm xa cách, tình cảm của hai người ko những ko phai nhòa mà còn trở nên mạnh liệt hơn. Vì đều là những người trong nganh thờii trang, bận bịu là việc ko tránh khỏi nên cả hai rất ít có thời gian trò chuyện chứ đừng nói đến việc gặp nhau. Giờ gặp lại hỏi ko vui sao được?
- Beatrice! Anh nhớ em nhiều lắm - Ken thì thầm bên tai cô
- Em cũng thế cũng nhớ anh lắm!- cô cười hạnh phúc rồi lại ôm anh thật chặt như đền bù khoảng thời gian xa cách
Ken từ từ cuối xuống trao cho cô một nụ hôn nồng cháy. Đối với cả hai khoảnh khắc này như ngưng đọng, trên đời này chỉ còn lại mình anh và cô mà thôi. Nụ hôn kéo dài như vô tận nếu ko có tiếng gõ cửa của Amy thì cả hai mới buông nhau ra.
- Tổng giám đốc trà của anh đây
- Uhm! Cô để đó đi - Ken nói và chỉ tay lên bàn
Đặt 2 tách trà lên bàn rồi ra ngoài nhưng cô cũng ko quên liếc nhìn Beatrice bằng một cái nhìn sắc lẻm.
- Cô gái đó là thư kí của anh uh? - Beatrice nhìn theo bóng của Amy khuất sau cánh cửa rùi quay sang hỏi Ken
- Uhm! Cô ấy là Amy, thư kí anh mới mướn đó - Ken nói và nhìn ra cửa
- Em biết tên cô ta rồi - Beatrice nói
- Bộ.. em ghen hả?- Ken vừa vòng tay ra trước ôm cô vừa ma mãnh hỏi cô
- Xí! Ai dư hơi đâu mà ghen - nói vậy thui chứ thật ra cô đang rất hạnh phúc trong vòng tay mạnh mẽ của anh
- À mà sao tự nhiên em lại trở về đột ngột vậy?- Ken sực nhớ
- Nếu em nói em nhớ anh muốn về thăm anh được hông?- cô cũng tinh nghịch chọc anh
- Dĩ nhiên được anh còn mừng nữa là khác, chỉ sợ ko phải vậy thui- Ken xoay người cô lại đối diện với mình nhưng vòng tay anh vẫn siết chặt lấy cô
- Nè! Đàng hoàng lại đi, nói chuyện nghiêm túc nè - cô lườm anh
- Thì anh đang đàng hoàng lắm đây - anh vẫn ko thôi chọc cô ( ông nì xem vậy cũng ghia thiệt)
- Anh mà còn vậy em đi về a' - nói rồi cô vờ quay lưng đi nhưng đã bị anh nắm lại
- Ok!OK! Xem như anh sợ em quá rùi - Ken vừa nói vừa chấp tay lại vẻ mặt hết sức ngây thơ ( vô số tội) làm cô ko khỏi phì cười - rùi em nói đi, anh nghe
- Lần này em về một là vì nhớ anh muốn thăm anh. Còn chuyện thứ hai là...- nói đến đây cô bỗng thở dài
- Là chuyện của Rannie phải ko?? - Ken hiểu ý người yêu
- Uhm! Em đang đau đầu vì chuyện này nè. Ba em bảo là phải bắt nó về cho bằng được nhưng..... em ko nở làm như thế với con bé. Nó đang ở chỗ anh phải ko? - Beatrice giọng buồn buồn hỏi anh
- Sao em biết? Anh đâu có...- Ken bất ngờ vì ko hiểu sao cô lại biết chuyện này
- Ở đây nó còn có chỗ nào để đi ngoài nhà anh? Về nhà ba cho bị bắt sao? - Beatrice lườm yêu anh nói
- Em có muốn gặp nó ko? - Ken hỏi
- Dĩ nhiên, mục đích chính em về đây là muốn gặp nó mà - Beatrice nói
- Uhm! Vậy để anh thu xếp công việc rồi chở em về - Ken nhìn cô nói
Sau giờ tan học, bốn cô tung tăng đi ra cổng trường. Các cô ko hề biết, từ nãy đến giờ vẫn có mấy cặp mắt đố kị đang theo dõi:
- Bọn nó phải ko? - một cô gái hỏi - Uhm! Ba con ranh đó đó - cô thứ hai trả lời
- Để đó đi, tao ko bỏ qua dễ dàng vậy đâu - cô gái ban đầu nói rồi bỏ đi với nét mặt sát thủ
- Nè! Joe ngày mai qua nhà tui chơi đi, hay tối nay mình đi shopping nha - Ariel hí hửng nói
- Được đó, được đó! Hôm nay hay là đi shopping đi. Đi đâu chứ đi shop là tui ok liền.Lần trước tại ba " ông tám " đó mà chưa mua được gì nhiều- Rannie tranh thủ nói.
- Tui cũng đồng ý lời Rannie đó. Bà thì sao hả Joe? - Nana bất ngờ quay qua hỏi Joe.
Nhưng hình như, từ nãy đến giờ ko cô ko có theo dõi câu chuyện của mấy cô bạn. Cô cứ vừa đi vừa suy nghĩ điều gì đó hết sức đăm chiêu.
- Joe! Joe! Joeeeeeeee! - Nana bực mình hét toáng lên
- Hả? Hả? Chuyện gì? Chuyện gì sảy ra? - cô giật mình hỏi
- Bà nha! Từ hồi chiều đến giờ bà làm gì như người mất hồn vậy? Sảy ra chuyện gì, khai mau? - Rannie nheo mắt hỏi
- Có phải bị chàng nào bắt mất hồn rồi ko? - Ariel lém lĩnh
- Làm gì có chứ! Mấy bà ban nãy nói gì? Nói lại tui nghe xem! - Joe chối bay chối biến
- Tui hỏi bà tối nay đi shop ko? - Nana nhắc lại cho bạn mình nghe
- Uhm! Dĩ nhiên đi òi - Joe phấn khởi nói. Vì khi nghĩ đến việc mua sắm là cô hết bùn ngay ( mấy cô nì đúng là bạn bè muh)
- Tin tin... - tiếng kèn xe vang lên phái sau làm các cô giật mình quay lại xem xét sự tình.
- Lên xe! Nhanh lên! - Dason, Mike và Joseph đang ngồi trên ba chiêc xe đua thứ thiệt ra lệnh
- Tại sao chúng tôi phải lên xe các anh? - Nana đanh đá hỏi
- Bây giờ các cô có lên ko? Hay là....- Joseph hỏi lửng lờ, nhưng các cô cũng lờ mờ đoán ra các anh muốn gì
- Thui nha! Có gì tối nay tui gọi cho bà - Rannie nói với Joe rồi ba cô leo lên xe.
- Đúng là ngang ngược hết sức - ba cô rủa thầm - tự nhiên bị họ nắm tẩy à! Tức chít
Ba chiếc xe phóng như tên bay trên đường, làm mấy cô nàng hồn vía lên mây.
+ Trên xe Mike:
Rannie lên xe, ko nói năng cũng gì mà nhìn chăm chăm anh như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Way! Đừng nhìn tôi bằng cặp mắt đó được ko? - Mike nhìn Rannie nói
-.........- cô ko thèm nói gì
- Sao ko trả lời? Bình thường cô dữ lắm mà? - thấy Rannie ko lên tiếng trả lời anh ngạc nhiên vô cùng
Quả thật sau câu nói của Mike, cô ko còn nhìn anh nữa mà chuyển sang nhìn thẳng phía trước. Ko hiểu sao khi có hai người như thế này cô ko muốn cãi chút nào. Mike thì ngược lại, thấy cô ko lên tiếng, nghĩ là cô khi dễ mình nên anh tăng tốc xe làm cho cô hoảng hồn la lên:
- Anh điên hả? Chạy chậm lại thôi - Rannie vừa nói vừa nhắm tịt mắt lại vì mọi vật xung quanh cô bây giờ trôi qua vùn vụt
- Chịu mở miệng rồi hả? - Mike nhếch miệng cười hỏi
- Anh có chạy chậm lại ko? - Rannie hét lên
Nhưng hình như tiếng hét của cô ko có tác dụng gì mà càng làm cho anh thêm phần phấn khích.
- Anh dừng lại thì đừng trách tui - nói rồi cô cầm tay anh đưa lên miệng mình, cắn thật mạnh
- AAAAAAA.... két...! - vì quá đau nên anh thắng gấp lại làm cho đầu cô đập mạnh về phía trước
Tiểu Thư Ngổ Ngáo Tiểu Thư Ngổ Ngáo - Không rõ...