Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 4: Hồng Môn Chi Yến
”Tà nhi Tà nhi, nhìn phụ vương, nhìn phụ vương, phụ vương cho ngươi xem ảo thuật, hắc!” Tĩnh Vương ngoài mặt thì sát phạt quyết đoán xứng danh Thiết Diện Vương gia, khi ở nhà lại có một mặt không muốn cho người khác biết.
Tần Vô Tà hắt hơi một cái, bất đắc dĩ mở mắt, chớp chớp, thật sự là không thể cho vị phụ thân được toàn bộ mọi người trong phủ kính trọng này được một sắc mặt tốt.
Từ khi Tần Vô Tà sinh ra đến bây giờ vẫn luôn được chăm sóc vô cùng tốt, sớm không giống người da mặt vàng vọt của trước kia, không còn giống cụ già bảy mươi như lúc trước. Giờ phút này khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn cùng với linh khí bức người của nàng, hôm nay còn cố ý rửa mặt chải đầu một phen, nhìn vào càng thêm có thần, toàn thân giống như được bao bọc bởi một tầng ánh sáng, phấn điêu ngọc mài, hệt như một người ngọc xinh đẹp. Giờ phút này, đôi môi phấn hồng nhỏ nhắn đang ẩn ẩn run rẩy, mang theo vài phần bất đắc dĩ nhìn Tĩnh Vương không có phong thái của người lớn cầm một cái trống bỏi bên tay trái, tay phải cầm điểm tâm trong suốt thật mê người, lắc lư trước mặt Tần Vô Tà, nhìn cái nháy mắt của Tiểu Nhân Nhân trong tã lót, vô cùng khó hiểu...
”Vương gia, thời gian không còn sớm, xe ngựa đã chuẩn bị xong...” Tần Trung- thị vệ của Tần vương đứng ở cửa thấp giọng nói.
Đang cùng Tần Vô Tà chơi đùa rất nhập tâm cho nên Tần Tĩnh nhất thời không chú ý tới chính phòng, mãi đến lúc này mới nhận ra. Tần Tĩnh sửng sốt, cảm thấy một trận xấu hổ, lưu luyến không rời buông trống bỏi cùng đĩa điểm tâm nhỏ trong tay xuống rồi đứng dậy, nghiêm mặt như không có việc gì, một tay đưa lên che miệng ho nhẹ vài tiếng: “ Được, chúng ta đi.”
Vừa rồi mặc cho Tần Tĩnh đùa giỡn như thế nào Tần Vô Tà cũng không cười, nhưng giờ phút này, nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Tĩnh Vương, nét mặt già nua phía trên có chút màu hồng khả nghi, lập tức cười khanh khách, tiếng cười trẻ con thanh thúy dễ nghe, tinh thuần, thanh thúy như ngọc, gột rửa tâm hồn con người. Tần Tĩnh nghe được tiếng cười của Tần Vô Tà, trong lòng không khỏi có chút ảo não. Tiểu tử thúi này, dụ dỗ như thế nào cũng không cười, thì ra là đang chờ để chê cười người cha là hắn!
Tần Tĩnh cố gắng không biểu hiện thái độ gì ra ngoài mặt, không thể để bản thân mất sạch uy nghiêm trước mặt thuộc hạ, trước khi ra cửa nhanh chóng quay đầu trừngdiend$dan$leq!uydon mắt nhìn Tần Vô Tà, ưng mâu lơi hại tràn đầy biểu cảm dở khóc dở cười. Tần Vô Tà chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên có một dòng nước ấm đang lẳng lặng chảy xuôi, nàng đối với vị phụ thân này không khỏi lại nhiều thêm vài phần hảo cảm. Tình cảm xa lạ này làm cho Tần Vô Tà có chút tham luyến. Phụ thân là thật sự thương nàng, mặc kệ hắn dã tâm bí mật gì, trên người, trên tay đã dính bao nhiêu máu tươi, nàng chỉ biết, hắn đối với nàng đều là thật lòng thật dạ.
Không để ý tới những thứ khác, Tần Vô Tà chỉ muốn phần tình thân này đói với nàng tựa chí bảo, nàng nhất quyết sẽ dùng tính mạng của bản thân để quý trọng. Nàng từ trước đã không phải là người tốt, sau này cũng sẽ như vậy, nhưng hắn đối tốt với nàng một phần, nàng sẽ báo đáp gấp mười. Ngược lại, nếu người khác đối với nàng có một phân ác ý, ngày sau, chỉ cần không chết, nàng sẽ hoàn lại gấp trăm lần!
Tần Tĩnh hạ lệnh để vú nuôi cùng thị nữ tiến vào chiếu cố thế tử. Tần Vô Tà sớm lười biếng nhắm nghiền hai mắt, các nàng cũng không nhận thấy được có gì khác thường, đều cho rằng một đường ở trên xe ngựa khiến nàng mệt mỏi.
Hôm nay là ngày thế tử phủ Tĩnh Vương đủ tháng, xưa nay đối với vị hoàng thúc là Tĩnh Vương này Kiến Đế vẫn vô cùng tôn kính. Nghe nói bởi vì khi ra đời, Tĩnh Vương thế tử bị sinh non nên than thể cùng suy yếu, thật vất vả mới bảo vệ được một mạng, Kiến đế vô cùng lo lắng, một tháng qua mỗi ngày đều cho gọi người đứng đầu Thái Y Viện xem mạch, thưởng cho thế tử không ít thuốc bổ hiếm quý. Tĩnh Vương cả đời này cũng chỉ có môt đứa con, ngày sau là người nào kế vị Vương tước căn bản không cần suy nghĩ. Thân phận này so với nhi tử của hoàng đế còn muốn cao quý hơn nhiều bởi dù sao nhi tử của hoàng đế nhiều như vậy, người nào được thừa kế đế vị còn chưa chắc, Tần Vô Tà nàng chính là con độc nhất của Tĩnh Vương, nào ai có thể cùng nàng tranh giành quyền lợi chứ.
Hôm nay Tĩnh Vương Thế tử đầy tháng, Kiến đế cố ý mở tiệc ở trong cung. Tần Vô Tà còn nhỏ nhưng danh vọng không nhỏ cho nên một đám văn võ đại thần trong triều đều vội vàng vào cung dự tiệc, không dám hành động sơ xuất.
Xe ngựa của Vương phủ đi thẳng tới hoàng cung. Tần Vô Tà bị người ta ôm vào trong ngực, không nhìn được cảnh vật ở bên ngoài xe, cả một đường vào hoàng cung đều là ngủ, tuy rằng nhân vật chính của yến hội là nàng, nhưng một bé gái mới một tháng tuổi có thể biết cái gì? Ăn uống linh đình vẫn là dành cho người lớn. Mãi đến lúc hoàng tử công chúa của hoàng tộc tới tham dự, Kiến đế mới sai người bế thế tử ra.
Yến hội hoàng gia, ca múa mừng cảnh thái bình, bách quan đều hướng Tĩnh Vương chúc mừng, Kiến đế cũng tự mình hướng Tần Tĩnh kính một ly rượu, chúc mừng hắn đã có người nối dõi.
Tần Tĩnh vội vàng đáp lễ: “Là nhờ tổ tông thương xót, không đành lòng nhìn bổn vương đến lúc xuống mồ lại không có người thân ở bên chăm sóc trước lúc lâm chung nên ban khuyển nhi cho bổn vương.”
Kiến đế cười sang sảng: “Hoàng thúc nói vậy là sai rồi. Thúc lập được nhiều công lớn, thành tâm đủ để làm trời xanh cảm động, thế tử tất không phải là người thường. Hắn chắc hẳn là Tinh Quân hạ phàm, là người đắc lực cho ngươi đâu.”
Đúng lúc này, Tần Vô Tà được người bế ra. Kiến đế vừa thấy liền vui vẻ đi tới, vội đi tới gần Dung Hề, nói: “Tiểu tử này so với trẫm thế nhưng còn có giá hơn, mau ôm hoàng đệ của trẫm tới đây, cho trẫm nhìn một cái.”
Hoàng đế buông ra một câu nói đùa, những người khác đều vội vàng cười phụ họa, đều cố gắng nhìn xem hình dáng của vị thế tử này.
Dung Hề tuy rằng tuổi không lớn nhưng khi ở trước mặt hoàng đế lại không có nửa phần bối rối, ngược lại tiến thoái hợp lí, làm hoàng đế không khỏi mị mắt, có vài phần tán thưởng. Người của Tĩnh Vương phủ quả nhiên không thể khinh thường.
Dung Hề đưa mắt nhìn Tần Tĩnh, thấy hắn gật đầu, lúc này Dung Hề mới không nhanh không chậm giao Tần Vô Tà cho cung nhân bên người hoàng đế, người này liền ẵm nàng tới cho hoàng đế nhìn.
Tần Vô Tà đang ngủ say, bỗng nhiên cảm thấy người ôm mình thay đổi. Lúc này nàng mới có ý lặng lẽ mở mắt ra, sau đó chỉ thấy ngọn đèn sáng chói cùng những viên Dạ Minh Châu to bằng nắm tay trẻ con. Ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào khiến nàng nhất thời không mở mắt ra được. Tập trung nhìn lại lần nữa, chỉ thấy người trước mắt đầu đội mũ rồng buông màn che mắt xuống. Nói vậy thì đây chính là vị hoàng huynh Kiến đế kia của nàng. Người này khoảng bốn mươi tuổi, so với Tĩnh Vương chỉ trẻ hơn vài tuổi, mái tóc đã điểm trắng, ánh mắt cơ trí, không sắc bén giống Tĩnh Vương, vẻ mặt uy nghiêm, không giận tự uy. Người như vậy, thường thì càng cần phải phòng bị.
Tần Vô Tà xem người xong liền lười biếng thu lại ánh mắt sáng tựa như dạ minh châu của nàng.
Còn bé mà ngày thường đã có bộ dạng xinh đẹp như thiên nhân, bày ra là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, đôi mắt sáng rực, trên đầu mới mọc vẻn vẹn vài nhúm tóc nhưng cũng một màu đen nhánh cùng cái mũi, cái miệng nhỏ nhắn, khi trưởng thành chắc chắn sẽ là mĩ nam tử. Càng làm Kiến đế kinh ngạc là, đứa nhỏ này chỉ mở mắt ra đánh giá hắn vài lần xong liền chán, tự nhiên nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Vị thế tử này đúng thật là vô cùng gan dạ sáng suốt. Ở dưới long uy mãnh liệt nhưng lại không thèm để ý tới mà nhắm mắt ngủ?
Tần Vô Tà ngày thường béo mập trắng mịn vô cùng chọc người yêu thích, ngay cả Kiến đế cũng không có cách nào phủ nhận mình thích ôm lấy tiểu quỷ mềm nhũn phiếm mùi sữa thơm này, ông thậm chí còn không muốn rời tay khỏi đứa bé này.
”Hoàng thượng, thế tử rất đáng yêu, thần thiếp mới nhìn trong lòng liền yêu thích. Người có thể cho phép thần thiếp ôm hắn một lát?”- Hoàng hậu ở bên cạnh Kiến đế cũng cười mở miệng.
Kiến đế dặn hai câu cẩn thận, liền bế Tần Vô Tà giao cho hoàng hậu. Hoàng hậu tiếp nhận hài tử trong tã lót nho nhỏ, cúi đầu nhìn xuống, vô luận người nhìn ở góc độ nào cũng cảm thấy giống như bà đang vô cùng trìu mến che chở cho tiểu sinh mạng yếu ớt ngây thơ trong tã lót kia. Riêng chỉ có Tần Vô Tà đang bị ôm có thể cảm nhận được vài phần khác thường. Nàng mặc dù không có trợn mắt, lại cảm thấy hàn ý từng đợt từng đợt bao phủ quanh thân. Hoàng hậu ôm nàng, một tay nhẹ nhàng mà vỗ lên lưng nàng, hành động lại không hề có nửa phần không thỏa đáng, nhưng bên dưới tã lót, ngón tay đang vỗ nhẹ trong lúc đó lại bỗng nhiên rơi xuống một vật nhỏ bén nhọn, hầu như không người nào có thể phát hiện ra, đang nấp trong khe hở. Bà ta hơi thêm dùng sức, xuyên qua tã lót thật dày, đâm vào da thịt phấn nộn kia, lại không lưu lại chút dấu vết mà rút ra, giấu vào khe hở ban nãy…
Tần Vô Tà nhíu mày. Nàng là một tiểu hài tử ngay cả đi cũng không thể chứ đừng nói đến việc phản kháng, dù muốn cáo trạng cũng thật khó khăn. Thật đúng là không làm cho nàng thất vọng. Nếu nàng quả thật là một đứa trẻ ngây thơ không gì, kế này quả thật là thực hiện không có một chút sơ hở nào…
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc
Loạn Nha
Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc - Loạn Nha
https://isach.info/story.php?story=tieu_hoang_thuc_phuc_hac__loan_nha