Chương 6
on chịu về rồi à?
Phải đứng có hơn mười giây, Thanh Bình mới quen ánh sáng trong nhà.
Cũng lần đầu tiên cô bắt gặp nét lặng lẽ ở ông Thiên An.
- Cậu không đi đâu à?
- Con gặp Trung Anh chưa?
- Dạ rồi. Cậu bệnh à?
- Không.
Chỉ như vậy, ông Thiên An ngồi ngả đầu ra sau mắt nhắm lại. Chưa bao giờ ông chịu giam mình trong nhà, thế mà một cú sốc khiến ông thay đổi. Bây giờ ông sợ cả ánh sáng. Bao nhiêu năm sống phóng túng hết người phụ nữ này đến cô gái khác như để trừng phạt bà Thiên Ngân, nhưng cuối cùng ông mới nhận ra mình mới chín là sẻ bị trừng phạt.
Vợ con cũng không phải của ông, còn đứa con gái duy nhất máu thịt của ông đang khinh bỉ ông, một nỗi cô đơn tột cùng bao phủ lấy ông.
Ầm...Ầm...Tiếng xe ầm ầm trước cửa, báo tin Thiên Hành đã về đến và nghênh ngang đi vào nhà.
- Ba!
Thiên Hành vỗ vai ông Thiên An như kẻ ngang hàng, mắt nheo lại:
- Sao lúc này làm hòa thượng bất đắc dĩ vậy ba?
Ông Thiên An mở mắt ra trừng mắt:
- Mất dạy! Mày ăn nói với ba mày cái kiểu đó hả?
Thiên Hành nhún vai:
- Con bắt chước ba. Cha nào con nấy.
Người ta nói con hơn cha là nhà có phước.
- Câm miệng mày lại:
- Con đang cần tiền, ba cho con xin ba chai đi.
- Không có! Xin mẹ mày đó!
- Lúc này có khi nào mẹ ở nhà đâu mà xin. Ba à! Con xin tiền đàng hoàng, ba không cho, ba đừng có nói sao con làm bậy nha. Ba cho mấy con "ghệ" của ba cả chục chai thì được. Con xin có ba chai, bảo không có.
- Khốn kiếp?
Tức giận ông Thiên An chụp nước trên bàn ném vào người con trai, Thiên Hành nhảy tránh ra một bên, bỏ đi vào trong.
- Chị Bình về rồi hả?
Đang mở valy lấy quần áo, Thanh Bình gật đầu:
- Ừ, mày chọc ông ấy cái gì vậy?
- Xin bà chai, bảo không có, tức không?
- Mày đó, không lúc nào đàng hoàng được.
Lại lên lớp, nhà này có ai tốt đâu mà dạy tôi. Ba cho gái tiền, mẹ thì bây giờ nghe nói ngày nào cũ ng đến nhà ba ruột của chị. Chị nói với ông già của chị, coi chừng tôi cắt lá gan thứ hai của ổng luôn.
- Thằng mất dạy, ra khỏi phòng tao!
- Cho em mượn ba chai đi.
- Rồi mày lấy tiền đâu trả cho tao mà mượn?
- Bảo mẹ trả.
- Tao có năm trăm, mày chịu lấy tao cho, không thì thôi.
Đồ keo kiệt vắt chảy ra nước.
Thanh Bình lạnh lùng vất năm tờ một trăm lên bàn.
- Làm ơn biến đi giùm.
Đóng cửa lại, Thanh Bình thở dài đứng tựa lưng vào cánh cửa. Đôi mắt cô lướt lên điện thoại, có lên gọi cho Tri Thức báo tin cô đã về.
Đắn đo một lúc, Thanh Bình cầm điện thoại lên bấm nút.
- Alô.
Chỉ hai chữ "alô" ngắn ngủi, Thanh Bình cũng nhận ra được giọng của Như Ý, cô tắt máy ngay. Điện thoại của Tri Thức mà Như Ý bắt máy, chứng tỏ Tri Thức đang ở nhà Như Ý. Vất điện thoại lên giường, Thanh Bình nằm chuồi xuống giường, một nỗi trống trãi cô đơn khiến cô bật khóc.
Điện thoại reo. Thanh Bình chụp lấy máy. Số điện thoại của Tri Thức, giọng anh vẫn ấm áp:
- Em về tới Sài Gòn rồi phải không, đi Phú Quốc vui không? Hay là đến thăm ba của em đi.
- Anh đến với em được không?
Cô đang nấu thức ăn với Như Ý, mừng ba khỏe mạ nh. Em đến đây đi.
- Em muốn anh đến với em.
Anh đang bậ n. Em có thể đến đây được mà, ba em đang mong em lắm đó, Bình.
Thanh Bình tắt máy. Anh muốn thuyết phục tôi chịu hòa đồng à? Bây giờ tôi có cảm giác là tôi mất cả mẹ nữa kìa. Nhà tôi đang luồn như nhà ma, đến thằng em trai tôi cũng chẳng muốn nhà.
Sực nhớ, Thanh Bình cầm lại điện bấm số:
Anh Trung Anh, đến rước em đi chơi có được không? Ngay bây giờ.
Mươi lăm phút nữa anh đến.
Anh đi rước chị Thanh Bình đi.
Như Ý đẩy vai Tri Thức. Lúc này cô không muốn đố kỵ nữa, cô đang giành tình phụ tử với Thanh Bình và dẫu đang yêu Tri Thức, Như Ý hiểu cô nên dằn tình yêu của mình xuống.
Tri Thức gật đầu:
- Vậy em phụ cô đi nghen.
Tri Thức đến lúc Thanh Bình vừa đi ra, cô lạnh lùng:
- Em đã nói là em không đi, anh còn đến đây làm gì?
- Thanh Bình! Anh không bảo em bỏ cậu em, nhưng ba em đang rất mong em, bao giờ ông cũng thương yêu em.
- Xin lỗi, tôi phải đi.
Thanh Bình đi nhanh lại xe Trung Anh đang chờ mình, leo lên đi. Tri Thức cố đi theo:
- Thanh Bình! Nghe anh nói đi!
Thanh Bình đóng mạnh cửa xe lại.
Chạy đi anh Trung Anh.
- Bạn trai em à?
- Hồi trước thôi. Anh chạy xe đến quán bar nào đó cũng được.
- Em còn yêu anh ta không?
Thanh Bình cau mày:
- Không muốn yêu nữa. Đừng có hỏi như vậy nữa.
Trung Anh mỉm cười cho xe chạy đi. Đột ngột Thanh Bình đặt tay lên vôlăng xe của Trung Anh:
Anh đưa em đến chỗ này trước đi.
Trung Anh lẳng lặng cho xe quẹo trái.
Thanh Bình bảo Trung Anh ngồi ở xe đợi cô một chút, cô đi bộ thẳng vào con hẻm. Dừng chân trước cánh cổng rào một chút, Thanh Bình xô cửa bước vào, một khung cảnh đầm ấm trước mắt cô khiến tim cô đau nhói lên.
Ông Dũng đang ngồi trên ghế bố, Như và bà Thiên Ngân đang họ bàn. Nhìn thấy Thanh Bình, bà Thiên Ngân vui vẻ:
- Con đến rồi à. Còn Tri Thức đâu?
- Mẹ! Có phải bây giờ mẹ sẽ về đây bỏ mặc con và Thiên Hành?
Bà Thiê n Ngân lúng túng:
- Không có! Mẹ muốn làm một bữa tiệc mừng ba con an lành.
Ông Dũng nhìn Thanh Bình:
- Mẹ con và ba bây giờ là bạn, những hiểu lầm đã giải tỏa.
- Ông im đi!
Thanh Bình chỉ vào đầu gối của mình hãy cò n vết sẹo.
- Ông có siết là sẹo gì không?
Bà Thiên Ngân kêu lên:
Thanh Bình!
- Mẹ để cho con nói. Con cần nói hết những gì trong lòng con bao nhiêu năm nay. Ngày đó con còn nhỏ, con không biết mẹ phản bội ông ấy. Nhưng tại sao một lần vì quá nhớ ông ấy con đi tìm, ông ấy đang lo cho người phụ nữ mang thai, con chạy theo gọi, ông ấy...
- Thanh Bình! Thật sự lúc đó ba không nhìn thấy con.
Bởi vì ông chỉ lo cho người phụ nữ ấy. Còn mẹ, mẹ sống với cậu, cậu chưa bao giờ yêu thương con cả. Trong lòng cậu chỉ có Thiên Hành, những khi trời mưa con rất sợ, sợ điếng cả người, nhúng rồi sau đó con quen dần, con hiểu sẽ không có ai yêu con, còn con phải tự yêu bản thân mình.
Quay sang Như Ý, Thanh Bình cười lạt:
- Cô đã giành ba với tôi, còn giành cả Tri Thức, nhưng tôi thể tôi không thèm giành với cô đâu Thanh Bình lùi ra cửa, cô đi như chạy hấp tấp ra xe leo lên:
- Chạy đi anh Trung Anh.
- Thanh Bình.
Tri Thức buông chiếc xe ngã lăn kềnh để chạy theo Thanh Bình, chiếc xe vẫn lạnh lùng mang Thanh Bình đi. Ấn tượng thù hận trong lòng Thanh Bình quá sâu sắc chẳng dễ dàng phôi pha.
Đừng uống nữa Thanh Bình!
Trung Anh gõ chai rượu ra khỏi tay Thanh Bình:
- Em say rồi, đừng có uống nữa.
Thanh Bình bướng bỉnh:
- Ai nói em say? Em còn tỉnh. Anh say thì có.
Nếu như em còn yêu anh ta, em cứ giành lại, nói gì phải đau khổ.
- Không, em không thèm giành.
- Vậy thì đừng có đau khổ.
- Em cô đơn quá, anh biết không?
Thanh Bình nhủi đầu vào vai Trung.
- Anh, nước mắt cô ứa ra.
- Em luôn chứng tỏ em là con người mạnh mẽ, nhưng em lại là một kẻ yếu như sên. Ngày ấy cậu hay mang chuyện em sợ máy bay, sợ sấm sét đến ''tê '' trong quần nói cho mọi người biết để cười chế nhạo em, vậy mà em căng cái mặt lên, ai cười mặc họ.
Trung Anh thương cảm vỗ nhẹ đầu Thanh Bình:
- Em hãy cứ tựa và o anh.
- Nhưng chúng ta quen nhau chưa bao lâu, sao cô thể tựa vào anh cho được.
- Em nhìn em anh là người xấu hay tốt?
Anh tốt cũng được, mà xấu cũng chẳng sao, em không quan trọng.
Trung Anh thở nhè nhẹ. Kỳ lạ, trước nỗi đau dằng dặc của cô, anh lại muốn san sẻ muốn lấp kín nỗi buồn cho cô, những ngay quen cô tuy ngắn ngủi, song bóng hình cô đầy ắp trái tim anh.
Anh kéo cô đứng lên:
- Anh đưa em về.
- Em chưa muốn về.
Đứng không nổi, hai chân xiêu xiêu vậy mà còn đòn trống.
Trung Anh cương quyết kéo cô ra xe:
Về nhà đi. Muốn uống nữa anh lấy rượu cho em uống.
Mặc cho Thanh Bình cự nự, Trung Anh cứ kéo cô la xe đưa về nhà mình.
Thanh Bình lè nhè trong cơn say:
- Tôi muốn uống nữa.
Trung Anh lắc đầu, đi pha cho cô ly chanh nóng:
- Em uống đi, kẻo sáng ra rượu làm cho nhức đầ u.
Kéo cô ngồi dậy, Trung Anh đưa ly nước chanh vào miệng cô ép uống. Mới há họng ra hớp một ngụm, Thanh Bình nhăn mặt phun phèo phèo.
- Chua quá.
- Chua mới dã rượu.
- Không uống!
Cô nằm sấp xuống mắt nhắm nghiền lại, hát lè nhè. Trung Anh để mặc cô, anh mệt mỏi nằm xuống bên cạnh. Có chút rượu, hai mắt anh díp lại, không sao chống được cơn buồn ngủ kéo đến.
Đang ngủ mê, Trung Anh giật mình mở mắt ra, một chân của Thanh Bình đang đè lên chân anh:
Cô chợt quay người ôm lấy anh, mặt rúc vào vai anh.
Trung Anh lăng, người bồi hồi trong thoáng gần gũi.
- Em không hề cô đơn Thanh Bình ạ.
Mà em sẽ có anh, dù chúng mình mới biết nhau.
- Á?
Thanh Bình hất mạnh Trung Anh ra, cô nhảy cái độp xuống giường, mắt quắc lên:
- Đây là đâu vậy?
- Nhà của anh. Đêm qua em say quá anh đưa em về đây.
Thanll Bì nh nhìn xuống người mình, cô yên tâm vì quần áo cô mặc còn y nguyên.
Như hiểu ý nghĩ của cô, Trung Anh ngồi dậy:
- Anh không lợi dụng em đâu đừng có lo. Anh thích phụ nữ tú nguyện hơn là phụ nữ đang say rượu.
Thanh Bình vẫn gườm gườm Trung Anh:
- Không lợi dụng tới mà anh ngủ chung một giường với tôi. Nhà anh không còn chỗ nào cho anh ngủ hay sao?
- Còn, ngoài kia là phòng khách, phía sau là nhà bếp và toa- lét.
- Tôi chẳng cám ơn lòng tử tế của anh đâu.
Không sao, điều quan trọng là em vui thôi.
Thanh Bình ngồi lại xuống mép giường.
- Anh quen đưa phự nữ về nhà lắm sao?
- Khoản này bên Úc thì có.
- Ở Việt Nam thì mới về chưa kịp có, đúng không?
Trung Anh mỉm cười:
- Chắc vậy.
Thanh Bình cầm điện thoại. Có nhiều cuộc gọi. Cô ném ra xa, ngồi thu mình một góc.
- Trung Anh khi buồn anh làm gì?
Mới ba giờ sáng nằm xuống ngủ lại đi.
Thanh Bình gắt:
- Tôi hỏi anh khi buồn anh làm gì, sao không chịu nói.
- Đi chơi, uống rượu say tìm đó san sẻ.
- Uống rượu là hay nhất còn rượu không?
- Dừng có điên quá! Ngủ đi!
Thanh Bình đi ra phòng khách, rồi xuống nhà bếp. Chẳ ng có chai rượu nào.
Cô bực mình quay vào.
- Bỗng dưng bây giờ tôi không buồn ngủ nữa.
- Hay là mở tivi xem phim đi.
- Chán phèo!
Trung Anh đứng lên đi lại trước mặt Thanh Bình, anh để hai tay lên vai cô và nhìn vào mắt cô.
- Anh gọi chú Thiên An là chú, thật ra cũng chẳng liên quan máu mủ chút nào.
- Rồi sao?
Hai mắt Thanh Bình sụp xuống tránh cái nhìn của Trung Anh.
- Cậu của em muốn anh cưới em.
- Anh có muốn cưới không?
- Cũng không biết! Anh về Việ t Nam là để xem mặt em, và nếu muốn đêm nay anh đã chiếm đoạt em. Nhưng anh nói rồi, anh thích tự nguyện chứ không thích chiếm đoạt thụ động.
Thanh Bình hất tay Trung Anh ra:
- Có nghĩa anh chê tôi có đúng không?
- Không! Có một điều anh muốn nói, ngày ngoại em mất, ông thề đã để cho em một tài sản khá lớn, năm hai mươi lăm tuổi em mới có quyền nhận.
Thanh Bình mai mia:
- Nếu nghe lời cậu, anh sẽ là chồng của nhà tỉ phú.
- Vậy sao!
- Anh trở về Việt Nam không phải vì mục đích này sao?
- Em có nhìn nhận đôi khi tiền không mang lại hạnh phúc? Đó là trường hợp của mẹ em, vì tiền bà mất người mình yêu và mười tám năm nay, anh chắc chắn bà chưa bao giờ có hạnh phúc.
Thanh Bình hằn học:
Nhưng bà không có quyền quay lại, còn có Thiê n Hàn.
- Em ghét Tri Thức cùng vì như thế?
Thanh Bình lạnh lùng:
- Đừng, có nhắc đến trên đó nữa.
Dù không nhắc, anh vẫn nói một điều chắc chắn, em vẫ n còn yêu Tri Thức.
- Chẳng là gì nữa cả. Tình yêu giống như một chiếc lá vậy, nó sẽ đổi theo mà thời gian. Trung Anh? Nếu anh còn muốn cưới tôi, tôi sẽ nhận lời.
- Nhận lời?
- Phải.
- Nhận lời lấy một người không yêu, và chẳng biết anh ta thích cái gì ghét cái gì?
Điều thành thật mà tôi cho anh điểm mười, là anh đã không lợi dụng tôi đêm nay và thẳng thắn nó anh về nước vì món tài sản hấp dẫn của tôi.
Nhưng cầu tra lời của anh là không.
- Tại sao vậy?
Hôn nhân với anh rất quan trọng. Anh từng mồ côi mẹ nên anh khao khát tình cảm gia đình. Con cái của anh phải được sinh ra và lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ nó.
Trung Anh buông vai Thanh Bình ra:
Anh cũng cho em biết! Sở dĩ cậu em không bạc đãi em, vì tài sản mà em sẽ được hưởng vào năm em hai mươi làm tuổi.
Thanh Bình cười khan:
- Tôi biết.
- Vậy em nói xem, tiền như thế nào?
- Và con dao hai lưỡi, cho người ta đều mong muốn và cũng sẵn sàng làm cho trái tim mình cháy máu.
Thanh Bình ngước nhìn Trung Anh, ánh mắt anh đang nhìn cô dịu dàng, chia sẻ chứ không phải tán tỉnh cho cô xiêu lòng.
Cô đưa tay ra:
- Tôi và anh sẽ là bạn tốt chứ?
- Ừ!
- Thế nào, có tiền chưa ông An?
Một cái vỗ mạnh bàn, làm ông Thiên An giật nảy người, nhưng không dám như ngày nào quát tháo chửi mắng lại. Hôm nay ông nhũn như con chi chi, mặt rầu rĩ:
- Chưa có. Tôi chạy khắp nơi. Đúng là giậu đổ bìm leo, tôi mới thất bại thôi mà ngân hàng đã quay lưng, chẳng những không cho vay tiếp mà còn đòi nợ cũ.
Đúng là khốn kiếp mà!
- Vậy rồi nợ của tôi ông tính sao đây?
- Trả lời kiểu như ông là tôi để cho ông thiếu hoài sao?
Ông Thiên An giả lả:
- Cậu Tuấn! Cậu cũng đâu có kẹt, hãy thư thả cho tôi.
- Không được? Tiền của tôi là tiền làm ăn. Ông mau trả cho tôi. Nếu không như giao kèo, tôi sẽ lấy hãng phim và cả cái nhà này.
- Cậu mà lấy hết tôi có nước chết.
- Vậy còn đứa con gái của ông, có gia tài chục tỉ, ông bảo nó cứu ông.
- Tôi...
Đình Tuấn vỗ vai ông Thiên An:
Nó và mẹ nó bỏ mặc ông rồi phải không? Chậc! Cô con gái hoa hậu của ông đó, gả cho tôi đi. Cha vợ! Tôi mà được cô hoa hậu, tôi sẽ xóa đi phân nửa nợ cho ông.
Ông Thiên An ngẩn người ra. Như Ý đứa con gái cứng đầu đó nó chưa bao giờ xem ông là cha. Còn Thanh Bình, hồi này nó phản ông ra mặt. Toàn là một lũ phản trắc.
- Cho ông kỳ hẹn mười lăm ngày nữa đó.
Vỗ vai ông Thiên An một cái nữa, Đình Tuấn bỏ đi. Gã vẫn chưa thẳng tay vì còn nể nang Như Ý.
Đình Tuấn đi rồi ông Thiên An vội đi tìm Trung Anh, dù hy vọng mong manh, ông vẫn cố bám vào. May là Trung Anh còn ở nhà.
Không rào đón, ông Thiên An vào đề ngay:
- Con đã chinh phục được Thanh Bình chưa, Trung Anh? Con bé đó hơi lạnh lùng, nhưng chưa hẳn khó chinh phục, đúng không?
- Trung Anh nói thật lòng?
- Con và Thanh Bình là bạn.
- Con phải đánh nhanh rút gọn đi chứ.
Chú đang chán cũng muốn kết thúc cho xong. Sắp tới, chú định rao bán hãng phim. Bao nhiêu năm chú sống thật lòng, nhưng cuối cùng mẹ con họ đâu có thật lòng với - chú, xem chú như kẻ phá hoại gia đình họ.
- Bán hãng phim, thím có bằng lòng không chú?
- Quyền trong hãng phim là của chú chứ của bà ấy sao?
Ông Thiên An hậm hực. Bây giờ ai cũng nhìn ông như ông là kẻ xấu xa vậy.
Chẳng cần nữa, điều ông cần là làm sao kéo Như Ý về vói ô ng:
Con bé thật đẹp nó chính là mỏ vàng đấy.
Đang nói chuyện với Trung Anh, bất chợt nhìn thấy Như Ý ông vội vàng xua tay:
Chú có việc phải đi. Hôm nào chú cháu mình gặp nhau.
Ông đuối theo Như Ý:
Như Ý! Ba muốn nói chuyện với con. Như Ý đứng lại lạnh nhạt:
- Ông còn có can đám gặp tôi sao?
Ông Thiên An nhăn nhó:
- Ngày đó tại ba chưa biết con. Bây giờ sau vụ đó ba tu rồi. Bây giờ ba buồn lắm, hãng phim bị cạnh tranh ế ẩm quay phim xong trình chiếu thu vào lỗ lã ba muốn con về ở với ba.
Xin lỗi, cuộc đời tôi chỉ có một người cha, đó là ba Trương Dũng. Ông đừng có đi tìm tôi. Nhìn thấy ông là tôi không thể quên những chuyện xấu xa cửa ông.
Như Ý lùi lại để đi. Ông Thiên An vội chụp tay cô, van lơn:
- Ba biết lỗi của ba rồi mà. Bây giờ ai cũng bỏ ba, con không tội nghiệp ba sao?
Lòng Như Ý chùng xuống. Người đàn ông tội lỗi này như một chúa sơn lâm đã hết thời, một thời hét ra lừa và vung tiền qua cửa sổ đã chấm hết. Cô muốn nói lời gì đó dịu ngọt với ông, nhưng sao cổ họng cứ nghẹn ngào. Ông ta ruồng bỏ mẹ cô khi cô hãy còn là một bào thai trong bụng mẹ, mới đây lại còn muốn cả con gái mình, làm sao cô có thể nói lời tha thứ đây.
Cô ngước nhìn ông:
- Nếu biết có ngày hôm nay, ông không nên như thế. Nếu như không có ba Dũng chưa hẳn tôi được nuôi dưỡng khôn lớn đàng hoàng. Vậy xin ông hãy xem như chưa từng có tôi.
Như Ý bỏ đi, cô không thấy ông Thiên An nhìn theo cô tức giận. Được lắm, mày không chịu cứu ba của mày, chưa chắc tao để cho mày làm đứa con có hiếu với thằng cà thọt đó.
- Ái da...
Ông Thiê n An vờ ngã xuống lảo đảo tay ôm ngực, đả quay đi. Như Ý giật mình.
- Ông Thiên An? Ông làm sao vậy?
Mồm sùi bọt mép, ông Thiên An vờ đưa mắt, lờ đờ:
- Như... Ý... Như... Ý...
Quýnh lên Như Ý cố đỡ ông dậy:
- Đã bệnh sao còn đi ra ngoài.
- Gọi...ta...xi.
Như Ý quýnh quáng gọi xe taxi vực ông lên xe, bảo chạy đến bệnh viện.
Ông Thiên An níu tay cô, lại thều thào:
Về nhà...đừng đến bệnh viện.
- Ông đang bệnh phải đi bệnh viện chứ.
- Đừng! Đưa...ba về nhà.
Như Ý không thể bỏ mặc, dù gì ông cũng là người tạo ra cô, cô bảo tài xế taxi đưa ông về nhà. Lần đầu tiên ước vào căn nhà sang trọng, Như Ý không khỏi chua xót, vì những thứ này mà ông ta bỏ mẹ của cô. Bây giờ mới khó khăn, ông ta đã suy sụp Bảo Như Ý lấy thuốc cho mình uống, ông Thiên An mới vờ như đã khỏe.
- Cám ơn con.
Ông đã khỏe rồi, tôi đi về đây.
- Con không ở lại một chút được sao?
Nhà này của ba cũng là của con mà. Con còn một đứa em cùng cha nữa. Có lý nào có cha, có em trai, con vẫn muốn nhận người dưng là cha mình?
Như Ý nghiêm giọng:
Người dưng đó đã nuôi con từ lúc con còn đỏ hỏn cho đến bây giờ, dạy con điều hay lẽ phải, chưa bao giờ phân biệt con là con nuôi, ông đã ở như vậy từ thời trai trẻ đến già. Ông có bao giờ đúng đó không?
- Tại vì ba không biết có con. Nếu biết, ba đã mang con về nhà.
- Vậy lúc mẹ tôi mang thai, ông có biết mà phải không?
Ông Thiên An nghẹ nhàng. Ông không nói lại đứa con này rồi, song ông sẽ không chịu thua. Ông vờ ứa nước mắt.
Những sai lầm của tuổi trẻ, ba thừa nhận. Cho nên bây giờ ba muốn bù đắp cho con.
Bây giờ ông đang khó khăn nợ vậy ông lấy gì bù đắp cho tôi đây? Nếu ông còn là một người giàu có, nãy giờ tôi sẽ không nói chuyện lâu và đưa ông về nhà đâu.
- Như Ý?
Ông Thiên An nắm tay Như Ý:
- Bây giờ ba ở có một mình lại đang đau ốm, con lẽ nà o bỏ mặc ba sao?
Như Ý cắn môi cố giữ lòng mình cứng rắn:
- Ông muốn tôi làm gì cho ông bây giờ?
Thính thoảng con ghé thăm ba được không? Chủ nhật này đi nhé.
- Tôi không hứa trước đâu. Ông nghỉ đi.
Như Ý cầm túi xách đi ra cửa, lòng cô vẫn hay mềm yếu như vậy đó, căm giận ông ta, khinh bỉ ông ta, nhưng nhìn ông ta khổ sở quy lụy mình, cô lại không nỡ lạnh lùng.
Nắng buổi chiều rơi nhè nhẹ. Như Ý bước chầm chậm trên đường. Cô thấy nhớ Tri Thức, bao giờ anh mới hiểu là cô dành cho anh một tình cảm không giống như tình anh em, mà là tình yêu trai gái. Trong trái tim anh chỉ có hình bóng Thanh Bình, con người đó luôn làm cho anh âu lo buồn bực. Đã nhận ra mình và chị ấy không thích hợp, sao vẫn cứ quan tâm, vẫn yêu hả anh?
- Ngân lẽ nào bà nhìn thấy tôi chết mà không cứu. Hãy cứu tôi đi Ngân tôi xin bà.
Ông Thiên An quỳ sụp xuống ôm chân bà Thiên Ngân, nhưng xem vẻ bà không một chút động lòng. Bà gỡ tay ô ng ra:
- Ông bảo tôi cứu ô ng làm sao? Tài sản của ba tôi để lại, ông phá nát hết, vậy mà ông luôn bảo nếu không có ông, mẹ con tôi đã đói khổ. Bây giờ tôi cũng chẳng còn gì, vàng hay kim cương ông mượn hết rồi, thật sự là tôi không còn gì hết.
- Em bảo... Thanh Bình hãy lấy chồng đi, nó ưng Tri Thức cũng được, anh không ngăn cản nó nữa.
- Ông đi mà bảo nó.
- Em là mẹ, em bảo nó sẽ nghe lời em hơn.
- Biết có ngày này sao ông không là con người đàng hoàng? Ông là làm cho tôi hiểu lầm Trung Dũng, gieo hận thù vào lòng Thanh Bình, để tôi có lỗi với Trương Dũng.
- Ngày ấy thật sự do anh quá yêu em.
- Không! Ông yêu tài sản ba tôi để lại thì đúng hơn. May là ba tôi sớm biết thủ đoạn của ông, nên cái nhà này của Thanh Bình, tiền trong ngân hàng của Thanh Bình.
Ông Thiên An nghiến răng căm giận.
Tuy nhiên lúc này đây ông chỉ còn biết nuốt căm giận vào lòng, ông cư xử tệ bạc cũng đâu có gì quá đáng.
Bà Thiên Ngân lạnh lùng bỏ đi lên lầu, bởi càng đối mặt với ông, bà càng thấy hận, hận mình yếu đuối, mười mấy năm chung sống để nhận ra mình quá sai lầm.
Không năn nỉ được, ông Thiên An đứng lên gọi điện thoại cho Trung Anh:
- Trung Anh! Con nhớ ơn nghĩa của chú từng giúp ba con chứ, vậy thì con hãy mau cầu hôn Thanh Bình đi.
Dằn mạnh điện thoại xuống, ông Thiên An lo lắng. Còn một ngày nữa là đến hẹn với Đình Tuấn, làm sao đậy? Đúng là ông đang ngồi trê n chảo lửa, quay ngược cũng không xong, quay xuôi cũng không được, kẹt cứng. Chỉ cò n Như Ý một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
Mua một bó hoa, ông Thiên An đón Như Ý:
- Như Ý? Chúc mừng con đã đậu vào đại học.
Như Ý đứng lại, cô nhìn bó hoa, lạnh nhạt:
Ông không cầ n mua hoa chúc mừng cho tốn kém, hãy lo cho bệnh của ông kìa.
- Dù có cò n chút hơi tà n ba vẫn muốn lo cho con. Tiếc là bây giờ ba không còn nhiều tiền như ngày xưa, tuy nhiê n ba hứa lo cho con học đại học.
- Cám ơn, tôi có thể lo cho tôi.
Con vẫn lạnh lùng với ba, ba đau khổ lắm.
Ông Thiê n An ho sù sụ, Như Ý chạnh lòng:
- Ông đã đi bá c sĩ chưa?
- Rồi. Sáng nay đi ba quên uống thuốc, chỉ vỉ ba quá vui con đậu vào đại học. Như Ý? Ba muốn chúc mừng con bằng bữa tiệc nhỏ, chỉ có hai cha con mình thôi, có được không con?
Như Ý lưỡng lự. Dù ông ta từng tệ bạc làm nhiều điều xấu xa, nhưng vẫn là cha con, bây giờ bà Thiên Ngân bỏ mặc, Thanh Bình đỉ ở nhà khác, khi bệnh hoạn thui thủi có một mình, lương tâm của cô không nỡ để ông đau khổ.
Ông Thiên An hồi hộp nhìn Như Ý:
Ba muốn mừng con, con cũng không nhận sao? Ba Dũng của con đau yếu, con hết lòng. Còn người cha này... Con nói phải, ba đâu có đáng làm cha.
Nước mắt ông Thiên An rơm rớm. Như Ý thương cảm gật đầu:
- Được! Nhưng sau này ông đừng có mua hoa cho tốn kém.
- Có tốn kém nhiều gì đâu, là chút lòng thành của ba dành cho con. Tuy ba không còn nhiều tiền như trước, hãng phim khốn đốn, song ba tin khi phim ảnh đứng lên đưóc, ba sẽ lại như ngày trước. Lên xe đi con.
Như Ý khom người ngồi lên, chỉ chờ như vậy là ông Thiên An ra hiệu cho tài xế lái xe đi.
- Đến nhà hàng Thanh Trúc.
Khung cảnh ấm cúng, ông Thiên An gọi món ăn và rượu:
Rượu nho cất lâu năm của nhà hàng này ngon có tiếng, con không sợ say đâu, cứ uống đi.
Như Ý rụt rè nâng ly:
- Có ông và tôi sao ông gọi món ăn nhiều quá vậy?
Dù bây giờ ba không có nhiều tiền, nhưng mừng con đậu vào đại học, ba chịu tốn bao nhiêu cũng không sao.
- Ông nên lo cho ông hơn là phung phí tiền bạc như vậy.
- Ba biết mà. Uống đi con. À, con ăn nhiều vào đi chứ.
Như Ý lắc đầ u:
- Con no rồi.
Một cảm giác choáng váng và hai mắt Như Ý như muốn díp lại, cô gục mặt xuống bàn.
- Như Ý! Con làm sao vậy?
Ông Thiên An lay vai Như Ý, cô đã mê đi. Môi ông nở nụ cười nham hiểm.
- Đình Tuấn! Tôi đã đưa con gái tôi đến, cậu đã hứa phải giữ lời.
Đình Tuấn cười vang trong điện thoại:
- Được? Tôi sẽ tài trợ cho ông làm phim tiếp, nợ cứ để đó.
Một Như Ý đẹp hoàn hảo, cô nằm khiêu gợi trong căn phòng sang trọng, chất thuốc ngấm biến Như Ý thành man dại.
- Tri Thức...Tri Thức.....em yêu anh..... Trong cơn mơ đẹp, hình như Như Ý đã nồng nàn gọi Tri Thức, cô ôm cổ anh và vòng tay anh siết chặt hơn qua người cô anh hôn cô say đắm, từng nụ hôn dài xuống chiếc cổ thon thả, lên đôi ngực thanh tân và rồi...
- Tri Thức!
Như Ý lăn người qua, mặt cô hơi nhăn lại vì cảm giác đau, cô mở mắt ra giật bắn người. Đây là đâu vậy.
- Em dậy rồi à?
Gã đàn ô g nằm cạnh quay sang Như Ý và cười cô. Như Ý điếng người nhảy xuống giường. Trời ơi! Cái gì nhứ thế này?
Cô và một gã đàn ô ng xa lạ, người cô bị bóc trần và gã cũng vậy.
- Như Ý run rẩy cúi nhặt áo quần lao lại cửa, cô hét ầm lên?
- Mở cửa! Mở cửa...
- Em la lối chi vậy. Đêm qua ba em đã gả em cho anh. Em thật là tuyệ t. Anh hứa sẽ cho em đóng vai chính bộ phim sắp qụay.
- Khốn nạn!
Như Ý sụp xuống. Trái tim cô tan nát.
Cô đã quá tin cha mình, con người ông ta không thể nào là người tốt được.
- Như Ý! Em đừng khóc:
Đình Tuấn vừa xấp lại gần, Như Ý gạt bắn anh ta ra:
- Tránh ra, đồ dơ bẩn!
- Em làm ầm ĩ chi vậy. Chúng ta đã với nhau, anh sẽ cư xử tốt với em.
- Dang ra!
Như Ý gục xuống nức nở. Vậy là hết, mọi thứ đổ sụp trước mắt Như Ý, tương lai và mơ ước.
Như Ý? Suốt đêm qua con đi đâu vậy?
Ông Dũng bật dậy khi thấy Như Ý, song cô lách người qua chạy vào phòng đóng ập cửa lại.
- Như Ý! Có chuyện gì vậy con?
Ông Dũng lo sợ gõ tay lê n cửa rội nhìn Tri Thức. Tri Thức cũng lo lắng không kém:
- Như Ý! Có chuyệ n gì vậy em? Suốt đêm qua em không về nhà, anh và thầy đi tìm em cùng hết:
Trong phòng, Như Ý cắn chặt đôi hàm răng lại, cố ngăn tiếng khóc òa vỡ cô nói như thế nào đây? Nếu ba biết được ông sẽ làm ầm lên. Nhục nhã, nhục nhã!
Sao cô có thể khờ dại tin vào một người từng ruồng bỏ mẹ con cô, mười tám năm không nuôi dưỡng và không hề biết có cô tồn tại trên cõi đời này:
Vậy mà cô đã nghe lời ông ta đã rủ lòng thương không đúng chỗ. Khốn nạn. Khốn nạn.
- Như Ý? Con mở cửa đi?
- Như Ý! Em mớ cửa đi!
Những tiếng đập cửa và tiếng nói tha thiết của cha của Tri Thức không được Như Ý nghe nữa, mà nỗi đau quặn thắt lòng cô.
- Chết! Chỉ có cái chết mới xóa tan đi đớn đau tủi nhục.
- Như Ý ơi? Mở cửa đi con, có chuyện gì nói cho ba nghe đi!
Như Ý chụp lấy lưỡi dao lam trên bàn, lưỡi dao nhỏ và mảnh này sẽ ấn lên cườm tay cô, và máu sẽ chảy, cô sẽ chết, mọi ưu phiền đau khổ sẽ không còn tồn tại nữa.
Mím mạnh môi, Như Ý ấn mạnh lưỡi dao xuống, đường dao xắn ngọt xuống da tay, cho một cảm giác đau và máu bắn ra, từng giọt từng giọt rồi thành vòng loang đỏ bàn tay nhểu xuống mặt nệm.
- Như Ý! Mở cửa?
Tri Thức hết còn kiên nhẫn, từ đậpcửa ầm ầm, anh bắt đầu dùng vai bung vào cánh cửa, một linh tính cho anh biết điều gì đó đã xảy ra cho Như Ý.
Tống mạnh vai vào cánh cửa, vai Tri Thức đau buốt, anh ấn mạnh vai lần nữa, lần này cánh cửa bung ra. Như Ý đang nằm trên giường mắt cô nhắm nghiền lại, mặt nệm đỏ màu máu.
Tri Thức kêu lê n hãi hùng:
- Như Ý! Sao như vậy hả em?
Anh ôm lấy Như Ý, nắm chặt bàn tay cô cho máu đừng chảy.
- Thầy. Lấy giùm em cái khăn nhỏ, phải bó chặt cho máu đừng chảy nữa.
Ông Dũng gần như muốn ngất đi vì sợ:
- Như Ý ơi! Có chuyện gì từ từ nói, sao cư xử dại khờ như vậy hả con?
Như Ý lả người trong lòng Tri Thức.
Đã cầm máu cho cô xong, Tri Thức vội bế cô đi ra đường:
- Thầy! Con đưa Như Ý đi bệnh viện.
Như Ý muốn chống lại ý muốn của Tri Thức, nhưng lúc này cô không còn đủ sức để phản kháng. Cô muốn chết, hãy để cho cô chết.
Như Ý đã tỉnh lại nét mặt còn xanh xao mệt mỏi, cô không chịu nói gì hết, dòng nước mắt cứ lặng lẽ trào hai bên khóe.
Tri Thức đau lòng lau nước mắt cho cô. Tại sao, lại dại dột như vậy hả em?
- Thầy sẽ sống làm sao nếu như không có em?
- Có chuyện gì em cũng phải san sẻ với anh chứ! Em không xem anh là người thân của em nữa hay sao?
- Tại sao anh cứu em? Tại sao không để cho em chết?
Ông Dũng tức giận:
- Con chết là yên. Vậy còn ba, ba sống sao đây, hay là bây giờ ba không quan trọng với con nữa?
- Ba ơi! Con xin lỗi. Nhưng hết rồi ba ơi.
Không thể hiểu chuyện gì xảy ra cho Như Ý, nếu như Như Ý chịu nói ra, đằng này cô ôm hết vào lòng, cam chịu một mình.
- Con phải nói cho ba biết là con đang bị oan ức cái gì thì ba mới giúp con được chứ.
- Ba không giúp gì được cho con đâu.
Như Ý lấy gối dậy mặt lại. Ông Dũng và Tri Thức đành nhìn bất lực.
- Ông đã làm cái gì Như Ý rồi hả?
Đôi mắt bà Thiên Ngân gườm gườm. Trái lại, ô ng Thiên An vẫn thản nhiên:
- Tại sao bà lại hỏi tôi như vậy?
- Không có lý do nào để nó tự tử cả.
Vừa đậu đại học, gia đình của nó đang êm ấm, tại sao nó phải tự tử?
Ông Thiên An giật thót người:
- Bà nói Như Ý tự tử?
- Nó cắt mạch máu tay, ông đã làm cái gì đối với nó rồi phải không?
Ông Thiê n An lúng túng nhìn sang chỗ khác.
- Tôi...có làm gì đâu.
- Những chuyện của ông làm trời biết đất biết và lương tâm của ông biết, đừng để mọi ngườ xa lánh ông vì những thủ đoạn bỉ ổi của ông.
- Nhưng nó sao rồi?
- Chưa chết.
Ông Thiên An thở ra nhẹ nhõm. Làm sao để nạp Như Ý và khuyên can, có gì quan trọng đâu.
Đến bệnh viện ngay lúc Tri Thức vừa chở ông Dũng đi, ô ng Thiên An vội đi vào:
- Như Ý!
Như Ý mớ mắt ra. Tay cô đang truyền máu, nhìn thấy ông Thiên An, cơn giận uất dâng lên, Như Ý hét lên:
- Ông còn dám đi gặp tôi nữa hả? Đi ngay!
- Như Ý! Ba biết ba có lỗi với con.
Nhưng ba không biết xoay xở cách nào khác cho có tiề n, ba nợ nhiều lắm.
Như Ý căm hờn:
- Nợ rồi ông mang con gái mình đi bán như vậy sao? Ông có còn là con người nữa không?
- Ba xin lỗi con.
Một lời xin lỗi của ông đã bù đắp được những tổn thương của tôi?
Như Ý đau đớn:
- Ba Dũng của tôi nuôi tôi khôn lớn.
Cả đời của ba vì tôi, nhưng chưa bao giờ ba đòi hỏi ở tôi bất kỳ điều gì. Còn ông, ông chưa hề biết có tôi mà. Nếu không có ba tôi, ngày nay tôi được như thế này sao?
Ông Thiê n An cúi đầu hổ thẹn:
- Ba đâu có muốn, nhưng Đình Tuấn ép ba.
- Ông im đi và ra ngay. Ra ngay!
Như Ý vùng dậy cô bứt dứt dây truyền dịch để lao xuống đẩy ông Thiên An ra ngoài. Yếu quá, cô ngã trên nền gạch, kéo ngã đổ lổn ngổn mọi thứ.
- Như Ý!
Bà Thiên Ngân hốt hoảng kêu lê n. Vừa đỡ Như Ý, bà vừa nhìn ông Thiên An.
- Ông đến đây làm gì?
Như Ý đã ngất đi. Hoảng sợ, bà Thiên Ngân kêu ầm lên:
- Y tá, cấp cứu!
Y tá bác sĩ chạy vào, ông Thiên An cũng vội vàng lủi đi.
- Cậu đứng lại đó.
Thanh Bình chặn ông Thiên An lại, cô giận dữ:
- Tại sao cậu làm như vậy?
Trái với thái độ vừa khiếp sợ, ông Thiên An sầm mặt:
Cậu đã xin con cứu cậu, nhưng con làm ngơ, cậu hết cách:
- Cậu thật bỉ ổi, những gì ngoại để lại, cậu phá tan nát, vậy mà cậu vẫn chưa hài lòng. Ngay đến máu thịt của cậu mà cậu vẫn không buông tha.
- Này, con nên nhớ của núi ăn cũng lỡ, mười mấy năm nay con nghĩ những gì của ngoại để lại còn hay sao? Cậu đã lấy tiền đó kinh doanh nuôi con, mẹ con, em con mười mấy năm nay. Bây giờ khó khăn, cậu xin con giúp, con lại đi làm ngơ.
- Cậu muốn con giúp bằng cá ch đi lấy chồng để được hưởng tài sản ngoại để lại, sao cậu ích kỷ như vậy?
- Cậu không ngăn cản con lấy Tri Thức nữa.
Thanh Bình lạnh lùng:
- Cậu không có tư cách ngăn con, song lòng thù hận cậu gieo vào lòng con, để con cư xử không ra gì với cha mình, nên bây giờ anh Tri Thức không còn yêu con nữa.
Có những cái khi mà người ta muốn nối kết, không phải muốn mà được đâu cậu.
- Vậy thì Trung Anh, Trung Anh cũng thích con mà.
Cậu xem hôn nhân là cá i gì vậy, dễ dàng yêu và lấy nhau sao?
- Cái gì cũng không được, vậy thì con đừng có trách cậu.
Đẩy Thanh Bình qua một bên, ông Thiên An bỏ đi ra xe, Thanh Bình đứng nhìn theo. Bẩn thỉu, đê tiệ n! Cô không còn chút tôn kính nào dành cho con người đó.
Bà Thiên Ngân lặng người thương cảm. Bà hiểu bây giờ bất kỳ lời nói nào của bà cũng không xoa dịu được nỗi đau của Như Ý, bị cha ruột của mình mang đi bán.
Bà ôm Như Ý vào lòng:
- Hãy khóc đi con, và sau đó xem như cơn ác mộng, đừng để nó trong lòng con nữa.
- Nhưng gì hứa đừng nói với ba con, ba con không chịu nổi đâu.
- Dì biết.
Đứng nhìn vào trong một lúc, Thanh Bình mới quay lưng.
- Thanh Bình!
Tri Thức có vẻ mừng khi gặp Thanh Bình.
- Em đi thăm Như Ý hả?
- Em đi thăm nhưng không có vào, mẹ em đang ở bên Như Ý.
Tri Thức cau mày:
- Em có biết chuyện gì xảy ra cho Như Ý không? Anh nghĩ là có chuyện gì đó ghê gớm lắm.
- Như Ý không chịu nói ra, em nghĩ anh cũng không nên tìm hiểu.
- Chúng ta lại đây nói chuyện một lúc đi.
Tri Thức chủ động nắm tay Thanh Bình đi lại ghế đá ngồi:
- Cũng có lúc anh thấy chúng ta không hợp nhau, song anh nghĩ tại sao chúng ta cãi để tan vỡ?
Thanh Bình rụt tay lại:
- Chúng ta nên chia tay sẽ hay hơn.
- Em giận anh vì chuyện anh từng nặng lời với em?
- Không! Anh nghĩ em giận dai vậy sao? Thật sự chúng mình không hợp nhau mà.
- Thanh Bình!
- Anh đừng có nói nữa, mà hãy lo cho Như Ý. Lúc này Như Ý cần anh.
- Em nghĩ anh với Như Ý nên muốn chia tay với anh?
- Không phải! Có điều...em đã có bạn trai khác.
- Bạn trai khác?
- Anh đã gặp rồi mà. Thôi, em phải đi về đây.
Thanh Bình bỏ đi nhanh. Người nói lời chia tay là cô, nhưng sao nói lời kết thúc một cuộc tình đau đớn lạ. Thanh Bình không hiểu sao bây giờ cô không ghét Như Ý nữa, mà còn muốn vun đắp Như Ý cho Tri Thức. Hãy an ủi Như Ý đi anh, lúc này là lúc Như Ý cần anh.
Về nhà, Thanh Bình gieo người xuống ghế, dường như cô đã làm việc quá mình nên không còn chút sức lực nào nữa. Phòng tối đen, cô cũng không buồn bật đèn lên.
- Thanh Bình! Sao không bật đèn lên?
Vừa hỏi, Trung Anh vừa bật đèn lên, ánh sáng tràn ngập căn phòng. Thanh Bình vẫn nhắm nghiền mắt:
- Anh đừng bật đèn lên! Tắt dùm em!
- Em mới gặp Tri Thức phải không?
- Tại sao anh nghĩ như vậy?
- Bởi vì chỉ có Tri Thức mới khiến em như vậy?
- Em đã chia tay. Bây giờ thật sự mới chia tay.
- Nếu đã quyết định thì phải mạnh mẽ lên.
- Em không mạnh mẽ được.
Thanh Bình bưng lấy mặt, nước mắt của cô lặng lẽ chảy theo dòng kẻ tay, đau lòng Trung Anh ôm lấy cô, anh kéo cô tựa vào người mình.
- Vậy thì em hãy khóc đi.
Thanh Bình khóc, khóc ngọt ngào. Trung Anh để yên cho cô khóc.
- Hành động của chú anh quả là không tha thứ được. Bây giờ anh nói thật với em, ông muốn anh về nước chinh phục em, để em...
- Bằng lòng lấy anh anh và sau đó tài sản để lại được chính thức trao cho em, tài sản của em cũng sẽ là của anh.
- Và anh sẽ như chú Thiên An, sống với vợ mình giả dối vụ lợi.
- Vậy sao anh không nói yêu em và muốn cưới em? Em đã chia tay với Tri Thức.
Trung Anh lắc đầu:
- Anh không làm được, dù anh thề với em là anh có yêu em. Tuy nhiên như anh đã nói, không bao giờ anh chiếm em bằng thủ đoạn dù anh có thể. Anh không muốn sau này em hận anh như mẹ em hận chú Thiên An.
- Nhưng giả như em muốn lấy anh làm chồng thì sao?
Trung Anh bật cười:
- Cho anh xin đi, chẳng thích thú gì khi trong tim em còn đầy hình bóng Tri Thức.
- Sao anh...không thử hôn em xem nụ hôn thú vị như thế nào?
- Thôi đủ rồi nghen, vừa khóc vừa muốn quậy phá anh à?
- Không có, em nói thật mà.
Thanh Bình vòng tay qua cổ Trung Anh, cô ôm cổ anh, kéo mặt anh vào sát mặt cô:
- Hôn em đi!
- Đừng có giỡn mà Thanh Bình.
- Em nói nghiêm túc chứ không có giỡn.
Thanh Bình áp nhẹ môi cô vào môi Trung Anh. Như có luồng điện êm ái chạy vào mạch máu, Trung Anh không còn cưỡng lại sự quyến rũ, anh ôm Thanh Bình và hôn lại cô, song cô đẩy anh ra:
- Chúng mình đám cưới đi.
Thanh Bình ngồi xuống ghế, cô hiểu rõ trái tim cô thuộc về ai, nhưng cô không còn chỗ dựa nào khác hơn nữa, cô cần lấy chồng, như thế thôi. Trung Anh sẽ là bức tường che chắn cho cô, còn tình yêu xin hãy ngủ yên.
Trung Anh đến tìm ông Thiên An, anh ngồi xuống ghế mà không cần mời.
- Con và Thanh Bình sẽ cưới nhau.
Chẳng có chút mừng vui nào trên xuất hiện trên mặt ông Thiên An, ông mỉa mai:
- Vậy thì chúc mừng con, con giỏi lắm.
- Con đang có cảm giác như chú không phải đang khen con.
- Chỉ cần con giữ lời hứa cam kết với chú là được.
- Chú! Con không có toàn quyền quyết định chuyện tiền bạc tài sản của cô ấy. Con nghĩ chú có thể nói thật với Thanh Bình, chú đang khó khăn tiền bạc.
- Không! Chú muốn con nói.
- Giống đào mỏ quá, chú không thấy sao?
Ông Thiên An lạnh lùng:
- Mày không đào mỏ thì đang làm gì vậy?
- Con yêu Thanh Bình, một tình yêu chân thật.
Rầm... Ông Thiên An vỗ bàn:
- Đừng có nói tình yêu chân thật ở đây cái chú cần là tiền.
- Bao nhiêu thì mới đủ hả chú. Chú già rồi sao còn xem tiền quan trọng dữ vậy?
Mày có bổn phận phải giúp chu, bảo con Bình chuyển hết một tỉ cho chú.
- Chú! Chuyện này ngoài khả năng của con.
Ông Thiên An trợn mắt:
- Ngoài khả năng cũng phải làm rõ chưa? Hừm! Lão glà chết tiệt đó trước khi chết còn để lại di chúc khốn kiếp, chú mới khổ như vầy nè, bảo con về nước...
Thanh Bình bảo cho chú một số tiền để dưỡng già. Còn nợ của chú, cô ấy không gánh nổi.
- Khốn kiếp! Vậy thì con cưới nó làm gì?
- Con yêu Thanh Bình thành thật.
- Này! - Ông Thiên An gằn giọng. Mày đừng có tường chú là con nít ba tuổi mà muốn qua mặt chú. Chú sẽ đi nói sự thật, mày tán tỉnh nó, đeo đuổi nó, cưới nó chẳng qua vì nó có tiền. Nó biết bộ mặt trái của mày, thì còn chịu lấy mày làm chồng?
Trung Anh vẫn ôn tồn:
- Nếu như vậy chú lầm rồi, con đã nói hết sự thật với Thanh Bình.
- Vậy mà nó vẫn muốn lấy mày, vậy là nó đã mê mày.
Trung Anh cười buồn:
- Không phải đâu chú. Cô ấy muốn quên Tri Thức, để Tri Thức toàn tâm toàn ý lo cho Như Ý, đó là nhũng gì cô ấy muốn làm cho Như Ý và cha ruột mình.
Ông Thiên An châm biếm:
- Mày tin nó tốt? Còn lâu! Ngày trước để tách Tri Thức, nó còn gợi ý với gã trợ lý của tao đẩy Như Ý cho tao. Nó là con cáo già, không phải cừu non như mày nghĩ đâu:
- Chú đừng nghĩ ai cũng xấu cô được không chú.
- Vậy rồi tao hỏi mày tiền đâu tao trả nợ. Thằng Đình Tuấn đang thích Như Ý nó muốn tao đẩy Như Ý cho nó lần nữa.
Trung Anh nghiêm mặt:
- Chú đã sai rồi đừng sai nữa! Như Ý tự tử, chưa cho chú bài học cảnh tỉnh nào sao?
- Tiền, tiền với tao quan trọng mày biết không? Tao cần phải giàu có như ngày trước, một tiếng nói của tao cả trăm người nghe.
Trung Anh ngán ngẩm:
- Nếu chú vẫn còn ý nghĩ này, là tự chú đào hố chôn mình, con có muốn cứu chú cũng không được. Thôi, con về đây.
- Này, nói chưa hết mày về cái gì, rồi bao giờ mày có tiền cho tao. Đừng có quên ba mày sẽ đi tù nếu tao nói ra sự thật. Cán chết người rồi bỏ chạy luôn hả?
Trung Anh nhìn ông Thiên An, không tưởng tượng bây giờ ông lại uy hiếp anh. Dửng dưng trước cái nhìn của Trung Anh, ông Thiên An nhún vai:
- Mày đừng có nhìn tao kiểu đó, tao có lương thiện cũng chẳng ai cho tao tiền. Cuộc đời đã đạy tao, sống là phải biết mưu sĩ. Trung Anh châm biếm:
Và thủ đoạn nữa chứ chú. Chú yên tâm, cháu sẽ khuyên ba cháu đi tự thú.
- Tự thú.
Ông Thiên An nổi điên quát tướng lên:
- Mày là thằng con bất hiếu, khuyên ba mày đi tự thú để ổng ở tù hả? Mày biết tội đụng xe chết người bỏ chạy luôn là tù nặng không?
Chú là giám đốc của ba tôi, hôm đó chú ngồi trên xe và bảo ba tôi chạy luôn, ai tội nặng hơn ai đây?
- Đồ khốn kiếp!
Ông Thiên An lao vào đánh Trung Anh, anh nhảy lùi ra xa.
Con không muốn cãi với chú, con chỉ khuyên chú, làm người nên có nhân tính một chút.
- Nhân tính sẽ cho mày tiền à?
- Không cho tiền, nhưng lương tâm thanh thản. Lương tâm của chú có ngày nào thanh thản chưa?
- Đồ khốn kiếp, cút đi khuất mắt tao!
Trung Anh quay lưng đi trong cơn giận ngần như điên cuồng của ông Thiên An.
Thủy Chung Trọn Đời Thủy Chung Trọn Đời - Thảo Nhi Thủy Chung Trọn Đời