Chương 6
hiến thắng...
- Chiến thắng...
Tiếng hô một cách hào hùng và tràn đầy niềm vui. một ngày đáng nhớ. Mọi chuyện xảy ra ngoài dự đoán và ngoài cả sức tưởng tượng của mọi người. Buổi từ thiện kết thúc, còn lại những gương mặt rạng ngờ nhưng đầy nước mắt. Tất cả họ đã khóc. Những bác sĩ trẻ, những kỹ sư, giảng viên... Những thanh niên trai tráng khỏe mạnh đang hừng hực sức sống, thế mà họ đã khóc, họ ôm nhau khóc một cách ngon lành. Và chưa bao giờ họ thấy khóc mà sướng như thế này. Nhìn những gói tiền, những vật chất, nhiều... nhiều lắm mà những Mạnh Thường Quân mang tới, mãi đến giờ họ vẫn còn ngơ ngác.
Có một điều ngoài dự đoán là trừ những nhà hảo tâm mà họ đã mời và quyên góp, lại có thêm những người mà họ chưa từng biết và cũng không bao giờ dám nghĩ đến. Đó là các doanh nghiệp lớn, các giám đốc ngân hàng, những doanh nghiệp có tiếng tăm khắp thành phố. Họ đã đến, đến bằng cả tinh thần và vật chất. Họ đến từng người, từng người tiến vào... đến nỗi hội từ thiện của Trọng Khôi phải bàng hoàng đến kinh ngạc, đến nỗi quên cả tiếp đón khách. Có người cấu cả vào tay mình xem họ có đang mơ hay không. Và... Sau đó là tiền, là quà chất đầy cả hội trường và nước mắt. Những giọt nước mắt hạnh phúc.
Tiếng của Song Hạ vẫn còn sụt sịt:
- Những người nghèo, họ đã thoát rồi, họ đã có nhà rồi.
Trọng Khôi ngước nhìn Hải Du, lúc này nàng cũng đưa tay lau nước mắt:
- Hải Du, có phải là em không?
Hải Du ngơ ngác:
- Em không hiểu anh muốn nói gì.
- Là những doanh nghiệp, những giám đốc ngân hàng. Bọn anh chưa bao giờ dám nghĩ đến những người đó.
Hải Du cúi đầu như người có lỗi:
- Em xin lỗi các anh chị, lẽ ra em phải nói cho mọi người biết trước. Nhưng em chỉ muốn mang đến cho mọi người điều bất ngờ thôi.
Lời xác nhận của Hải Du đã làm cho Bảo Huy bàng hoàng và suy nghĩ. Nếu một cô gái tầm thường không bao giờ có đủ khả năng để thuyết phục những doanh nghiệp kia. Thế cô là ai? một kế toán ở một công ty nhỏ thì không bao giờ làm được công việc lớn lao kia. Không bao giờ!
Trong khi đó, Trọng Khôi không kềm được xúc động đã ôm chầm lấy Hải Du, giọng anh nghẹn ngào:
- Cám ơn Hải Du. Rất cám ơn em.
Cả khán phòng lắng đọng niềm cảm xúc. Song Hạ bước tới, cô khóc mướt:
- Hải Du! Bạn rất có lòng nhân ái. Thay mặt những người trong hội, các em nhỏ mồ côi và những gia đình neo đơn, mình xin cám ơn bạn. Bạn là một người tốt. Lòng nhân ái của bạn nhất định sẽ được đáp đền. Chắc chắn bạn sẽ được nhiều hạnh phúc.
Hải Du mỉm cười nhưng nước mắt cũng lăn dài:
- Đừng làm thế mà Song Hạ! Đó là nhiệm vụ của chúng ta. Chị làm em áy náy quá. Hôm nay giúp được mọi người như thế này, em vui lắm.
Thiên Vũ bước tới, anh làm ra vẻ không có gì nhưng đôi mắt cũng đỏ hoe:
- Các cậu làm sao vậy? Lúc mới chuẩn bị quyên góp thì cứ lo không ai ủng hộ mình. Bây giờ có tiền nhiều, lại cứ ôm nhau khóc. Tại sao không cùng nhau kiểm tra xem được bao nhiêu chứ? Có rất nhiều người đang khao khát chờ chúng ta đó.
Lời của Thiên Vũ có sức thuyết phục. Thế là tất cả nhanh chóng lau khô nước mắt, cùng nhau mở những phong bì dày cộm và đếm tiền. Rồi công việc kết thúc. một lần nữa cả nhóm lại bàng hoàng vì số tiền quá lớn. Nhưng họ nhanh chóng thống nhất với nhau là để hôm sau sẽ gởi đến những nơi cần gởi.
Họ định chia tay nhau, chợt Bảo Huy hét lên:
- Khoan đã!
- Chuyện gì thế Bảo Huy?
Bảo Huy hăng hái đưa cao chiếc túi xách trong đó có nhiều tập ảnh và nói:
- Trừ Trọng Khôi và Hải Du ra, mình có cái này cho các cậu xem đây.
Trọng Khôi ra vẻ bất an:
- Bảo Huy! Cậu định bày trò gì nữa đây?
- Bạn sẽ biết ngay đây thôi mà.
Những người khác nhao nhao đến bên Bảo Huy vẻ đầy tò mò. Thế là anh đưa những tấm ảnh, trong đó là những đôi mắt xoe tròn và những cái miệng há hốc. Rồi cười, nói:
- Đây là bằng chứng nhé. Đi ăn nhà hàng được chứ?
Bỗng Song Hạ trề môi nguýt dài, giọng hơi giễu cợt:
- Bảo Huy này! Mình cũng có cái này cho cậu xem đấy.
Bảo Huy lại cười lớn:
- Tớ biết rồi, có phải địa chỉ các nhà hàng không? Nào, đưa xem để tớ chọn nào.
Nhưng Bảo Huy hoàn toàn bất ngờ khi Song Hạ lém lỉnh đưa ra mấy tấm ảnh chụp chân dung của anh với... đôi mắt trợn tròn và cái miệng há hốc.
Lúc này Song Hạ nín cười và tiếp:
- Như thế này thì tính sao đây Bảo Huy? Nếu nhìn kỹ lại thì cậu cũng không khác bọn tớ mấy. Có khác chăng là cái mồm và đôi mắt cậu mở to hơn bọn tớ một chút.
Sau đó là những tiếng cười giòn tan làm cho Bảo Huy phải đỏ mặt. Có lẽ đây là một "tai nạn" đầu tiên mà anh mắc phải. Vâng, mọi chuyện xảy ra ngoài dự đoán của anh. Anh không ngờ sự xuất hiện của Hải Du đã làm cho mọi chuyện càng thêm bất ngờ. một lần nữa trong anh lại vang lên câu hỏi. "Nàng là ai?"
- Bây giờ tính sao đây?
- Tính sao đây Bảo Huy?
- Sao lại đứn glặng thinh thế?
Tiếng ồn ào đã làm cho anh bừng tỉnh. Anh sợ mọi người nhận ra sự thất thường nơi mình nên vội phân bua.
- Ồ, các bạn! Xem như lần này...
- Lần này thì sao?
- Thì chúng ta huề vậy.
- Huề ư?
- Thì chúng ta cũng có bằng chứng nên huề thôi.
Mọi chuyện còn đang trong tình trạng "tranh cãi" thì Hải Du bước tới:
- Các anh chị có chuyện gì mà vui thế? Cho em tham gia được không?
Thiên Vũ nhanh nhảu:
- Bọn anh dự định một vụ cá cược để đi ăn nhà hàng. Nhưng cuối cùng đã hòa nhau rồi. Thật đáng tiếc!
- Thế à! Thế các anh chị đang cược gì thế?
- Thì là em...
- Thiên Vũ này...
Song Hạ nhanh miệng cắt ngang lời Thiên Vũ rồi tiếp:
- Bọn mình là thế đó, hay bày trò này kia để có cớ đi ăn nhà hàng ấy mà. Nhưng bây giờ hòa rồi. Hải Du này! Hôm nay bọn mình cũng định mời bạn đi đấy. Nhưng thật đáng tiếc, chúng ta không tìm ra được người thua cuộc.
- Thế à!
Ngẫm nghĩ một lát, Hải Du cười rồi tiếp:
- Thật ra, lần đầu tiên biết các anh chị, em thấy các anh chị rất dễ mến, và em rất ngưỡng mộ các anh chị. Hay là buổi tiệc hôm nay để em mời nhé.
- một đề nghị thật tuyệt vời!
Tiếng Thiên Vũ reo lên đầy háo hức. Nhưng một lần nữa đã bị Song Hạ ngăn lại:
- Khoan đã! Hải Du, mình biết lời mời của bạn rất thật lòng. Nhưng hôm nay người có công đưa bạn đến đây là Trọng Khôi. Bọn mình đành ưu tiên cho Trọng Khôi vậy. Có đồng ý không các bạn?
Tuy có vẻ hơi tức nhưng mọi người cũng nhao nhao:
- Thế cũng tốt.
- Xem kìa, Trọng Khôi nãy giờ không lên tiếng gì cả, mau nói gì đi chứ.
Thật ra từ sau buổi từ thiện, Trọng Khôi có rất nhiều điều muốn nói với người yêu. Bây giờ được các bạn khuyến khích, anh mỉm cười tỏ vẻ biết ơn.
- Cám ơn các bạn. Nếu các bạn ưu đãi như thế thì Trọng Khôi sẽ không phụ lòng đâu.
- Này! Nhưng nhớ sau này phải biết phải quấy với bọn tớ đấy nhé.
- Tất nhiên rồi.
Anh quay sang Bảo Huy. Hình như anh vừa phát hiện có điều gì lạ ở nơi bạn nên hỏi:
- Bảo Huy! Bộ cậu không được khỏe sao?
Bảo Huy tỏ vẻ lúng túng, anh phân trần một cách vụng về:
- Ồ... ồ không, mình đang rất vui đấy mà.
- Thế thì mọi chuyện ở đây nhờ cậu nhé. Mình đi với Hải Du một lát, xong sẽ đưa cô ấy về luôn.
- OK.
Quay sang Hải Du, Bảo Huy chìa tay ra rồi mỉm cười:
- một lần nữa, thay mặt mọi người, cám ơn em Hải Du.
Hải Du cũng mỉm cười và đưa tay bắt tay với Bảo Huy.
Trời ơi! Bàn tay mềm mại ấm áp của Hải Du vừa chạm vào tay mình, Bảo Huy siết nhẹ mà cảm thấy toàn thân mình như đang có một chất xúc tác nào đó truyền qua. Anh phải cố gắng nín thở và hít thật sâu để ngăn lại dòng cảm xúc đó. Thật lâu, mọi cảm xúc ấy mới trở lại trạng thái ban đầu, rồi anh mới luyến tiếc rời khỏi tay nàng.
Trong lúc đó Hải Du và mọi người vẫn vô tư chào tạm biệt nhau, chỉ duy nhất một mình Bảo Huy... Hình như trong anh đang hình thành một cơn giông bão. Cơn giông bão khủng khiếp.
Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn - Dạ Miên Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn