Thiên Đường epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 6
háng sáu, năm 1978
Căn phòng mà Meredith ở cùng với Lisa tại Bensonhurst trong suốt bốn năm học thì bừa bộn với những cái thùng và những cái va li đã chứa đồ đến phân nửa. Treo tòng teng trên cánh cửa tủ áo là những chiếc mũ và áo xanh mà họ đã mặc vào buổi lễ tốt nghiệp tối hôm trước cùng mới những núm tua vàng báo hiệu là cả hai đều tốt nghiệp hạng danh dự. Trong tủ áo, Lisa đang xếp những chiếc áo len dài tay vào thùng; bên ngoài cánh cửa phòng đang mở, hành lang toàn là những giọng nói đàn ông không quen thuộc khi mà cha, các anh, và bạn trai của những sinh viên sắp rời khỏi đây, đến để giúp họ mang những chiếc va li và những chiếc thùng xuống lầu. Cha của Meredith đã ở lại tối qua trong một khách sạn gần đây và sẽ đến đây trong một tiếng đồng hồ nữa, nhưng Meredith quên bẵng thời gian. Quá luyến tiếc mọi chuyện, cô lật một chồng hình dày cộm mà cô lấy lên từ bàn học của cô, mỉm cười với những hồi tưởng mà mỗi tấm hình gợi lại.
Những năm Lisa và cô trải qua ở Vermont thật tuyệt vời đối với cả hai. Trái ngược với sự lo lắng lúc đầu của Lisa là cô sẽ bị tẩy chay ở Bensonhurst, cô nhanh chóng tạo dựng cho bản thân cô hình ảnh của một người có cá tính trong đám con gái, chúng luôn xem cô là một người dám làm và đặc biệt. Trong năm học đầu tiên của họ, Lisa là người tổ chức một cuộc đột kích đối với đám con trai ở Litchfield Prep để trả thù bọn họ đã công kích chuyện quần lót ở Bensonhurst. Trong năm học thứ hai, Lisa đã thiết kế sân khấu cho buổi trình diễn hàng năm của trường Bensonhurst thật là ngoạn mục, hình ảnh của buổi trình diễn này được báo chí của nhiều thành phố đăng tải. Vào năm thứ ba, Lisa là người mà Bill Fletcher mời tham dự buổi khiêu vũ xuân ở Litchfield. Ngoài chuyện là đội trưởng đội banh của Litchfields ra, Bill Fletcher còn là một người đẹp trai và rất thông minh. Vào ngày trước hôm khiêu vũ, anh đã thắng được hai quả bóng trên sân và lại thắng lần nữa ở một khách sạn gần đó, nơi Lisa trao cho anh sự trong trắng của cô. Sau sự kiện quan trọng đó, Lisa đã quay về phòng và vui vẻ tiết lộ tin tức này với Meredith và bốn cô gái khác đang tụ tập trong phòng. Phóng lên giường, cô cười và thông báo."Tớ không còn trong trắng nữa. Các cậu cứ tự nhiên hỏi ý kiến tớ về chuyện này từ bây giờ trở đi!"
Những cô gái kia rõ ràng xem chuyện này như là một điển hình khác của sự gan dạ độc lập và tinh tế của Lisa, bởi vì họ đều cười và chúc mừng cô, nhưng Meredith đã lo lắng và ngay cả hơi kinh hoảng. Tối đó, sau khi đám bạn bè về hết, Meredith và Lisa có cuộc cãi cọ đầu tiên kể từ khi đến học ở Bensonhurst."Tớ không thể tin được là cậu đã làm chuyện đó!" Meredith thốt ra."Nếu cậu mang thai thì sao? Nếu nhưng đứa con gái kia phao truyền tin này thì sao? Nếu bố mẹ cậu biết được thì sao?"
Lisa cũng phản ứng lại ầm ĩ như cô."Cậu không phải là người giám hộ của tớ và cậu không có trách nhiệm gì đối với tớ cả, vì thế hãy đừng có thái độ như là mẹ của tớ! Nếu cậu muốn đợi cho đến khi Parker Reynolds hay hoàng tử bạch mã đến đưa cậu lên giường thì cứ đợi, nhưng đừng nghĩ là những người khác đều như cậu chứ! Tớ đã không tin vào câu chuyện tiết hạnh mà các nữ tu sĩ đã nhồi nhét vào đầu chúng ta ở St. Stephen's," Lisa tiếp tục nói, treo áo khoác vào tủ."Nếu cậu quá ngu ngốc để tin vào những chuyện đó, thì hãy cứ làm gái đồng trinh vĩnh viễn, nhưng đừng mong đợi tớ cũng trở thành người như vậy! Và tớ không phải là một kẻ ngu ngốc để cho mình mang thai - Bill có đeo bao cao su. Còn nữa, bọn con gái kia sẽ không nói một lời về những gì tớ đã làm, bởi vì họ đã làm chuyện đó rồi! Cô gái đồng trinh duy nhất bị sốc trong phòng này tối nay chỉ có cậu mà thôi!"
"Đủ rồi," Meredith cứng rắn cắt ngang, đi lại bàn của cô. Mặc dù là ngoài mặt cô nói rất bình tĩnh, nhưng bên trong cô cảm thấy hổ thẹn và xấu hổ. Cô đã cảm thấy có trách nhiệm với Lisa bởi vì cô là người mang cô ta đến Bensonhurst. Hơn nữa, Meredith đã biết cô là một người bảo thủ, và cô không có quyền ngăn cấm Lisa làm chuyện đó chỉ vì nó sẽ làm cho cô bị tổn thương. "Tớ đã không có ý phán xét cậu, Lisa. Tớ chỉ là lo lắng cho cậu mà thôi."
Sau một lúc im lặng ngột ngạt, Lisa xoay sang cô và nói."Mer, tớ xin lỗi."
"Quên đi," Meredith trả lời."Cậu nói đúng."
"Không, tớ không đúng," cô ta nói, nhìn Meredith với vẻ thành khẩn và ăn năn."Chỉ là tớ không giống cậu, và không thể giống cậu. Không phải là tớ đã chưa từng thử."
Lời thú tội làm Meredith có một nụ cười dứt khoát "Tại sao cậu lại muốn giống tớ chứ?"
"Bởi vì," Lisa nói với nụ cười yếu ớt, rồi cô bắt chước nam diễn viên Humphrey Bogart và nói, "Cậu rất có phong cách. Là phong cách hạng nhất đấy."
Trận cãi cọ đầu tiên của họ tạm đình lại và kết thúc ngay tối hôm đó khi cả hai uống sữa trứng ở tiệm kem Pauson."
Meredith nghĩ về chuyện tối đó khi cô nhìn những tấm ảnh, nhưng hồi tưởng của cô bị cắt ngang khi Lynn McLaughlin thò đầu vào phòng và nói."Nick Tierny gọi vào điện thoại công cộng ở hành lang sáng nay. Anh ấy nói là điện thoại của cậu ở đây đã bị cắt, và nhắn lại là chút nữa anh ấy sẽ ghé qua đây."
"Anh ta gọi đến để nói chuyện với ai trong hai chúng tớ?" Lisa nói. Lynn trả lời là anh ta tìm Meredith, và sau khi cô ta đi khỏi, Lisa chống hai tay lên hông và xoay người lại nhìn Meredith với cái nhìn trêu chọc."Tớ biết mà! Anh ta đã không thể rời mắt khỏi cậu tối qua mặc dù là tớ đã ráng hết sức lôi kéo sự chú ý của anh ta. Tớ đã không nên dạy cho cậu cách trang điểm và cách lựa chọn quần áo!"
"Cậu lại nữa rồi," Meredith độp lại, cười toe tóet, "Dành hết điểm cho sự nổi tiếng khẳng khiu của tớ với vài tên con trai." Nick Tierney đang học năm thứ hai tại trường Yale, anh ta đã đến đây để dự lễ ra trường của em gái anh ta, và đã làm cho lũ con gái loá mắt với khuôn mặt đẹp trai và tướng tá lực lưỡng của anh. Chỉ trong vài phút để mắt vào Meredith, anh đã trở thành người bị lóa mắt, và anh đã không che dấu chuyện này.
"Chỉ nổi tiếng khẳng khiu với mấy tên con trai thôi à?" Lisa lặp lại, cô nhìn tuyệt đẹp với chiếc kẹp tóc màu đỏ búi tóc thành một búi trên đỉnh đầu. "Nếu như cậu đi chơi chỉ với phân nửa đám con trai đã mời cậu suốt hai năm qua, thì cậu sẽ phá kỷ lục cặp bồ của tớ đấy!"
Cô định nói nữa thì em gái của Nick Tierney gõ lên cánh cửa đang mở."Meredith," cô nói với nụ cười gượng gạo, "Nick đang ở dưới lầu với bạn anh ấy. Họ đã lái xe từ New Haven lên đây sáng nay. Anh ấy nói là anh ấy nhất quyết giúp cậu thu dọn hành lý, tán tỉnh cậu, hay là cầu hôn cậu... tùy thuộc vào cậu."
"Gởi anh chàng tội nghiệp, lụy tình và bạn anh ấy lên đây," Lisa nói, cười hỉ hả. Sau khi Irish Tierney đi khỏi, Lisa và Meredith nhìn nhau trong sự im lặng thú vị khác nhau. Nhưng hoàn toàn ăn ý.
Bốn năm qua đã mang đến cho họ nhiều sự thay đổi, nhưng Meredith là người thay đổi nhiều nhất. Lisa thì lúc nào cũng nổi bật; cô chưa bao giờ bị vướng bận với cặp mắt kính và thân hình mũm mĩm. Cặp kính sát tròng mà Meredith đã mua bằng số tiền của hai năm cấp dưỡng trước khi cô có thể bỏ cặp mắt kính làm cho cặp mắt cô trở nên nổi bật hơn. Tự nhiên và thời gian đã giải quyết tất cả những chuyện còn lại làm cho thân hình cô trở nên mảnh khảnh với những đường cong, mái tóc vàng hoe của cô dày hơn, thân hình của cô thon gọn và nẩy nở ở đúng chỗ.
Lisa, với mái tóc xoăn rực rỡ và điệu bộ hoa mỹ, đã trở thành một người nổi tiếng ở tuổi mười tám. Meredith thì ngược lại luôn lặng lẽ và trầm lặng một cách dễ thương. Sự hoạt bát của Lisa mời gọi bọn con trai; nụ cười dè dặt của Meredith thách đố họ. Mỗi khi hai cô gái này đi chung với nhau đến đâu, đám con trai đều ngoái đầu nhìn lại. Lisa thích gây sự chú ý của mọi người; cô thích sự háo hức khi cặp bồ và sự kích động của một cuộc tình mới. Meredith thì xem sự nổi tiếng gần đây của mình với phái nam vo+’i thái độ tò mò nhạt nhẽo. Mặc dù là cô rất thích được bọn con trai đưa đi trượt tuyết, khiêu vũ và tham dự những bữa tiệc, nhưng sau khi sự mới mẻ này từ từ nhạt đi, cô thấy cặp bồ với những cậu con trai đó không có gì khác, ngoại trừ một điều là cặp bồ thì vui hơn tình bạn, nhưng không hồi hộp một cách cuồng dại như cô đã nghĩ. Cô cũng cảm thấy như vậy khi hôn nhau. Lisa cho những chuyện đó là vì Meredith đã quá thích Parker và bây giờ cứ tiếp tục so sánh mỗi một cậu con trai mà cô gặp với anh. Không nghi ngờ gì đó là một trong những lý do cho sự thiếu sốt sắng của Meredith, nhưng đa phần có lẽ là bởi một sự thật đơn giản là cô lớn lên với toàn những người trưởng thành, và còn hơn thế nữa, cô bị kềm kẹp rất chặt bởi một nhà tài phiệt năng động. Và mặc dù là những cậu con trai cô đã cặp qua từ Litchfield Prep đều rất tốt, cô cứ cảm thấy là cô già dặn hơn họ.
Meredith đã biết từ lúc ấu thơ là cô muốn có tấm bằng đại học và một ngày nào đó sẽ nắm giữ vị trí của cô ở Bancroft & Company. Những đứa con trai ở Litchfield, và ngay cả những người học đại học mà cô từng gặp, dường như không có mục đích hay sở thích nào khác ngoài chuyện tình dục, thể thao và nhậu nhẹt. Đối với Meredith, ý nghĩ trao sự trong trắng của cô cho một tên con trai luôn có ý định thêm tên cô vô danh sách của những cô gái trinh tiết ở Bensonhurst đã bị ngắt nhụy bởi những tên con trai ở Litchfield - danh sách đó được treo ngay ở đại sảnh Crown ở Litchfield - thì không những là bậy bạ, mà còn nhục nhã và nhớp nhúa.
Khi cô trao thân cho một người nào đó, cô muốn đó là người mà cô khâm phục và tin tưởng; cô muốn được âu yếm và thấu hiểu nhau; và cô cũng muốn lãng mạn nữa. Mỗi khi cô nghĩ đến chuyện có một mối quan hệ tình dục, cô mường tượng ra nhiều hơn là chuyện làm tình; cô hình dung ra những cuộc dạo chơi trên bãi biễn, tay trong tay và nói chuyện; ngồi suốt đêm trước lò sưởi, nhìn ánh lửa bập bùng... và nói chuyện. Sau mấy năm cố gắng không thành công để có thể thật sự nói chuyện và gần gũi với cha cô hơn, Meredith đã quyết định là người yêu sau này của cô sẽ là một người mà cô có thể nói chuyện và là người sẽ chia xẻ với cô những suy nghĩ của anh. Và mỗi khi cô hình dung người tình tuyệt vời đó, thì anh ta luôn là Parker.
Trong những năm cô học ở Bensonhurst, Meredith đã cố gặp Parker nhiều lần khi cô về nhà trong những kỳ nghỉ... một nỗ lực rất dễ thành công bởi sự thật là cả gia đình Parker và gia đình cô đều là thành viên của Câu lạc bộ gôn ở Glenmoor. Tại Glennmoor, theo truyền thống những thành viên luôn tham dự những buổi khiêu vũ và những sự kiện thể thao trọng đại. Cho đến vài tháng trước, khi cô đủ mười tám, Meredith đã bị cấm không được tham dự những buổi họp mặt của người lớn, nhưng cô đã cố gắng tận dụng mọi cơ hội khi được mời đến Glenmoor. Mỗi muà hè cô đều mời Parker cùng làm thành một cặp để thi đấu quần vợt. Anh đã vui vẻ chấp nhận; bọn họ luôn bị đánh bại với vài điểm, lý do là vì sự hồi hộp cực độ của Meredith khi chơi chung với anh.
Cô đã dùng những mưu mẹo khác nữa suốt mấy năm nay, như là thuyết phục cha cô tổ chức tiệc tùng mỗi mùa hè, và luôn mời Parker và gia đình anh. Vì gia đình Parker có cổ phần trong các ngân hàng mà Bancroft & Company mở tất cả các tài khoản ở đó, và vì Parker đã là một giám đốc trong ngân hàng đó, anh buộc phải tham dự bữa tiệc vì cả hai lý do: làm ăn và để làm partner với Meredith.
Vào lễ Christmas, Meredith đã hai lần đứng dưới cây tầm gửi mà cô treo trong phòng giải lao, khi Parker và gia đình anh đến để chúc tết gia đình Bancrofts hàng năm, và cô luôn đi cùng với cha cô khi họ phải đến trả lễ với gia đình Reynoldses.
Giống như kết quả của mưu mẹo tầm gửi trong suốt năm học đầu tiên, Parker đã là người hôn cô nụ hôn đầu đời; cô đã sống trong hồi tưởng đó cho đến lễ Christmas sang năm, mơ màng về những cách anh cảm nhận và mỉm cười với cô trước khi hôn cô.
Mỗi khi anh đến ăn tối, cô thích ngồi nghe anh nói chuyện về những hoạt động ở ngân hàng, và cô đặc biệt rất thích chuyện đi tản bộ sau đó của hai người, trong khi cha mẹ họ ngồi nhâm nhi rượu brandy. Khi đi dạo cùng anh vào mùa hè năm ngoái Meredith phát hiện một cách xấu hổ là Parker đã luôn biết là cô thích anh. Anh bắt đầu bằng cách hỏi cô về chuyện trượt tuyết muà đông rồi ở Vermont ra sao, và Meredith đã kể cho anh nghe những câu chuyện vui khi đi trượt tuyết với đội trưởng của đội trượt tuyết của Litchfield. Khi Parker ngưng không cười về chuyện bạn trai của cô trượt theo cô xuống núi, chuyện mà anh ta làm rất có phong cách và tài tình, anh đã cười một cách trang nghiêm, "Mỗi khi anh gặp lại em, thì em càng xinh đẹp hơn lần trước. Anh luôn biết là sẽ có người thay thế anh trong tim em, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ là sẽ bị thay thế bởi một tên lính mới đã cứu em khi trượt tuyết. Thật ra," anh chọc ghẹo, "Anh cũng đã quen làm người hùng lãng mạn của em rồi."
Danh dự và lý trí bảo Meredith đừng thốt ra là anh đã hiểu lầm và không một ai chiếm chỗ của anh cả; sự trưởng thành khuyên cô phải giả vờ là anh chưa bao giờ có một chỗ trong tim cô. Vì rõ ràng là anh đã không buồn với ý nghĩ cô có người khác, cô làm một chuyện duy nhất mà cô có thể làm là cố giữ tình bạn này và xem chuyện cô thích anh như là một chuyện nực cười lúc còn trẻ dại."Anh biết em đã có cảm tình với anh à?" cô hỏi, cố mỉm cười.
"Anh biết chứ," anh xác nhận, cũng cười với cô."Anh từng nghĩ là nếu bố em biết chuyện này thì ông ấy sẽ cầm súng đến tìm anh. Ông ấy bao bọc em rất kỹ."
"Em cũng cho là vậy," Meredith đùa, mặc dù là đề tài này không đáng cười chút nào.
Parker tặc lưỡi với cách nói nước đôi của cô, và rồi anh điềm đạm nói, "Mặc dù là trái tim của em đã thuộc về gã trượt tuyết, anh hy vọng là chuyện đi tản bộ, ăn tối và chơi quần vợt của chúng ta sẽ không bị chấm dứt. Anh luôn rất thích những chuyện này, anh nói thật lòng đấy."
Kết quả là bọn họ nói đến dự tính vào đại học của Meredith và ý định nối gót tổ tiên của cô, cho đến khi trở thành chủ tịch của Bancroft & Company. Anh dường như hiểu được cảm nghĩ của cô về vị trí của cô tại Bancroft's, và anh thật lòng tin là cô có thể làm được nếu như cô muốn làm.
Bây giờ, khi Meredith đứng trong phòng nội trú, nghĩ đến chuyện sẽ gặp lại anh sau một năm ròng, cô đã chuẩn bị tâm lý cho mình là Parker mãi mãi chỉ là một người bạn. Viễn cảnh thật chán nản nhưng cô cảm nhận được tình bạn của anh, và nó rất có ý nghĩa đối với cô.
Sau lưng Meredith, Lisa bước ra khỏi tủ áo với chồng quần áo sau cùng và thảy chúng lên giường bên cạnh chiếc va li đang mở."Cậu lại đang nghĩ đến Parker," cô chọc. "Cậu luôn có cái nhìn mơ màng trên mặt..." Cô dừng lại khi Nick Tierney bước vào ngưỡng cửa, che khuất hai người bạn đứng sau lưng anh.
"Tôi đã nói với những tên này là," anh tuyên bố, hất đầu về những người bạn chưa nhìn thấy của anh, "họ sẽ nhìn thấy được nhiều người đẹp trong một phòng hơn là họ có thể nhìn thấy được trong toàn tiểu bang Connecticut, nhưng vì tôi đến đây trước cho nên tôi sẽ được quyền chọn lựa trước, và sự lựa chọn của tôi chính là Meredith." Nháy mắt với Lisa, anh bước qua một bên."Các vị," anh nói đánh tay một vòng, "để tôi mạn phép giới thiệu đến các anh sự "lựa chọn thứ hai" của tôi. Hai người kia bước vào phòng với vẻ lơ lễnh, vênh váo, và như một học sinh đại học, một cặp bài trùng đại diện cho nhóm Ivy League (bao gồm những trường đại học nổi tiếng ở Mỹ ). Bọn họ nhìn Lisa một cái và đứng phỗng ra.
Tên con trai lực lưỡng tóc vàng tỉnh mộng trước. "Cô chắc là Meredith rồi. Tôi là Craig Huxford và đây là Chase Vauthier." Anh gật đầu với tên con trai tóc đen đang đứng cạnh anh, anh ta nói với Lisa, thái độ nhăn nhó biểu lộ rõ ràng là anh ta đã nghĩ Nick đã chiếm đoạt thứ tốt nhất.
Lisa khoanh tay trước ngực và nhìn họ với vẻ thích thú."Tôi không phải là Meredith."
Cả hai cùng ngoảnh đầu về phía góc bên kia phòng, nơi Meredith đang đứng.
"Chúa ơi..." Craig Huxford thì thầm với vẻ tôn kính.
"Chúa ơi..." Chase Vauthier hòa theo khi họ nhìn từ cô gái này đến cô kia.
Meredith cắn chặt môi để khỏi cười vì phản ứng kỳ cục của họ. Lisa nhướng cặp chân mày lên và nói một cách khô khan, "Khi nào các anh cầu nguyện xong, chúng tôi sẽ mời các anh một lon Coke để trả công cho các anh vì đã giúp đỡ chúng tôi chất những cái thùng này lên cho những người chuyên chở."
Họ bước tới nhe răng cười. Sau lưng họ, Philip Bancroft bước vào sớm hơn dự định nửa tiếng và lập tức dừng lại, mặt ông tối đen vì giận khi ông nhìn thấy ba chàng trai trẻ."Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy?"
Năm người trong phòng đứng yên, rồi Meredith mở miệng cố hòa giải tình hình bằng cách vội vàng giới thiệu những cậu con trai với cha cô. Lờ đi sự cố gắng của cô, ông hất đầu về phía cửa."Ra ngoài ngay!" ông thét lên, và sau khi bọn họ đi khỏi, ông xoay sang hai cô gái."Bố cứ nghĩ là luật lệ trong trường này ngăn cấm đàn ông không được bước vào toà nhà này ngoài trừ những bậc phụ huynh chứ."
Ông đã không "nghĩ" vậy, ông biết rõ cơ. Hai năm trước, ông đã đột ngột đến viếng thăm Meredith, và khi ông đến khu nội trú lúc bốn giờ chiều vào ngày chủ nhật, ông đã nhìn thấy lũ con trai ngồi ở dưới lầu trong phòng nghỉ giải lao của khu nội trú, nằm bên trong cánh cửa chính. Trước cuối tuần đó, những khách nam được phép vào khu vực giải trí mỗi chiều cuối tuần. Sau ngày hôm đó, đàn ông bị cấm triệt để không cho vào toà nhà bất cứ lúc nào. Philip chính ông đã buộc họ thay đổi luật lệ đó bằng cách đi hầm hầm vào văn phòng hành chánh và lên án bà ta về mọi chuyện từ chuyện lơ là trách nhiệm đến chuyện góp phần vào chuyện vi phạm của đám thiếu niên, rồi ông dọa là sẽ báo với các bậc phụ huynh khác về chuyện này và sẽ huỷ bỏ số tiền tài trợ khổng lồ mà hàng năm gia đình Bancroft cống hiến đến Bensonhurst.
Bây giờ Meredith cố kềm cơn giận dữ và xấu hổ vì cách cư xử của ông với ba chàng thanh niên, họ đã không làm điều gì sai để phải gánh chịu sự phẫn nộ của ông. "Thứ nhất là," cô nói, "năm học đã kết thúc vào hôm qua, vì thế luật lệ không được áp dụng nữa. Thứ hai là, họ chỉ đến giúp tụi con chồng những cái thùng này để gởi đi để chúng ta có thể rời khỏi..."
"Bố cứ ngỡ là," ông cắt ngang, "bố đến đây sáng nay để làm những chuyện đó chứ. Bố tin đó là lý do tại sao bố lại phải leo xuống giường vào lúc..." Ông dừng lại tràng đả kích lại khi nghe giọng nói của người quản lý.
"Xin lỗi, ông Bancroft," bà nói."Ông có một cú điện thoại khẩn dưới lầu."
Khi ông rời khỏi để nghe điện thoại, Meredith ngồi phịch xuống giường và Lisa đập mạnh lon Coke xuống bàn. "Tớ không thể hiểu được ông ấy!" cô nói một cách phẫn nộ."Ông ấy thật quá đáng! Ông ấy không để cho cậu đi chơi với bất cứ người nào mà ông ấy không biết tử thuở ấu thơ, và ông ấy làm những người nào dám thử bỏ chạy vì sợ. Ông ấy tặng cho cậu một chiếc xe vào sinh nhật thứ mười sáu của cậu, và không cho phép cậu lái nó. Tớ có bốn người anh, là người Ý đấy, mẹ kiếp, và gộp hết tất cả bọn họ lại thì cũng không bảo vệ tớ nghiêm ngặt như bố của cậu!" Không biết là cô ta đang làm cho Meredith phẫn nộ hơn, cô ta bước lại và ngồi xuống bên cạnh cô, "Mer, cậu phải làm một chuyện gì đó với ông ấy, không thôi thì mùa hè này sẽ càng tệ hơn mùa hè năm ngoái. Tớ sẽ đi khỏi gần hết mùa hè, vì thế thậm chí cả tớ cậu sẽ không có để chơi chung đâu." Ban cán sự ở Bensonhurst rất có ấn tượng với điểm số của Lisa và năng khiếu thẩm mỹ của cô và đã cho cô một học bổng học ở Châu Âu sáu tuần, nơi mà những học sinh được học bổng, được phép lựa chọn bất cứ thành phố nào phù hợp với sự nghiệp trong tương lai của họ. Lisa đã quyết định chọn Rome và đăng ký học một khóa trang trí nội thất ở đó.
Meredith ngồi ngả lưng tựa vào vách. "Tớ không lo lắng đến chuyện mùa hè vì tớ còn đến ba tháng nữa."
Lisa biết là cô đang nhắc đến trận chiến giữa cô và cha cô về chuyện học đại học.
Vài trường đã ban học bổng toàn phần cho Lisa, và cô chọn trường đại học Northwestern University bởi vì Meredith định học ở đó. Tuy nhiên cha của Meredith đã khăng khăng kêu cô nộp đơn vào trường Maryville College, một trường nhỏ nằm ở vùng ngoại ô Chicago. Meredith thoả thuận bằng cách xin vào cả hai trường, và cô đã được cả hai chấp thuận. Bây giờ cô và cha cô đang đối đầu với chuyện này."Cậu thật sự nghĩ là cậu có thể khuyên ông ấy rút lại chuyện gởi cậu đến Maryville à?"
"Tớ sẽ không đến học ở đó!"
"Cậu biết vậy và tớ biết vậy, nhưng bố cậu là người sẽ trả tiền học đấy."
Thở dài, Meredith nói, "Bố sẽ nhượng bộ. Bố có lẽ là bảo vệ tớ quá chặt chẽ, nhưng ông ấy chỉ muốn tốt cho tớ thôi, bố thật sự chỉ muốn tốt cho tớ, và trường thương mại Northwestern là tốt nhất. Một tấm bằng của Marybille ngay cả không đáng giá bằng tờ giấy của tấm bằng nữa."
Sự phẫn nộ của Lisa đổi hướng khi cô nghĩ đến Philip Bancroft, một người đàn ông mà cô biết nhưng không thể hiểu nổi ông ta."Tớ nhận thức được là ông ấy chỉ muốn tốt cho cậu thôi," cô nói."Và tớ công nhận là ông ấy không giống những bậc cha mẹ khác, những người đã gởi con đến đây học. Ít ra thì ông ấy quan tâm đến cậu. Ông ấy gọi điện cho cậu mỗi tuần và luôn có mặt ở mỗi một sự kiện quan trọng của trường." Vào năm học đầu ở Bensonhurst, Lisa đã bị sốc khi nhận thức được là hầu hết cha mẹ của những cô gái học ở đây dường như sống rất cách biệt với con cái họ, và những món quà đắt tiền được gởi đến thay thế cho sự viếng thăm của các bậc phụ huynh, những cú điện thoại, và những lá thư."Có lẽ là tớ nên nói chuyện riêng với ông ấy và cố khuyên ông ấy để cho cậu học ở Northwestern."
Meredith nhìn cô nhăn nhó."Điều gì làm cho cậu nghĩ là cậu sẽ thành công chứ?"
Chồm người tới, Lisa kéo mạnh chiếc vớ trái và cột lại dây giày."Cùng cách đã làm cho tớ thành công lần trước khi tớ đối đầu với ông ấy và đứng về phía cậu... ông ấy bắt đầu nghĩ tớ có ảnh hưởng xấu đối với cậu." Để phòng ngừa Philip không nghĩ như vậy, ngoại trừ một lần duy nhất, những lần khác Lisa luôn tỏ ra quý mến và nể phục với Philip Bancroft vì ông đã giúp cô vào học ở Bensonhurst. Khi có mặt ông cô luôn là một người rất lễ độ và hết sức chín chắn, một vai trò rất trái ngược với tánh tình lỗ mãng và thẳng thắn của cô mỗi khi cô nổi cáu và thường làm cho Meredith cười vỡ bụng.
Lúc đầu, Philip xem Lisa như là một đứa trẻ bị bỏ rơi mà ông đã cứu giúp và đã làm cho ông ngạc nhiên vì cô hoà nhập vào Bensonhurst khá tốt. Tuy nhiên, sau một khoảng thời gian, với thái độ có phần thô lỗ và kín đáo theo cách riêng của ông, đã thể hiện là ông rất tự hào về cô và có lẽ đã cảm thấy hơi yêu mến cô. Cha mẹ của Lisa không có khả năng đến Bensonhurst cho mỗi một sự kiện trong trường, vì thế Philip đã đóng thay vai trò của họ, đưa cô đi ăn tối khi ông đưa Meredith đi ăn, và lộ vẻ thích thú trong những sinh hoạt ở trường của cô. Vào mùa xuân của năm học đầu Philip còn đi xa hơn khi bảo thư ký của ông gọi điện cho bà Pontini và hỏi bà có cần ông mang gì cho Lisa khi ông bay lên Vermont để tham dự dịp Cuối Tuần với Phụ Huynh. Bà Pontini đã sốt sắng chấp nhận lời đề nghị của ông và sắp xếp để gặp ông ở sân bay. Ở đó, bà đã đưa cho ông một hộp bánh màu trắng chứa đầy connoli và những thứ bánh Ý khác, và một bịch giấy màu nâu chứa đầy những cây xúc xích Ý dài. Tuy là bực bội vì phải đem những thứ này lên máy bay giống như một kẻ sống lang thang ngồi xe bus Greyhound với thức ăn trưa trong tay, chuyện này là sau này ông đã kể với Meredith, Philip cũng đã mang những món đồ đó giao tận tay Lisa, và ông tiếp tục hành động như là một người giám hộ cho cô ở Bensonhurst.
Tối qua, để mừng lễ tốt nghiệp, ông đã tặng Meredith một sợi dây chuyền bằng vàng khá nặng với mặt dây chuyền làm bằng đá topaz mua ở tiệm Tiffany. Còn với Lisa, ông tặng cho cô một món quà rẻ tiền hơn, nhưng rất dễ thương, một chiếc vòng đeo tay bằng vàng với chữ viết tắt họ tên cô và ngày tháng được chạm trổ rất tinh vi ở trên mặt. Chiếc vòng này cũng được mua ở Tiffany.
Lúc mới bắt đầu, Lisa không biết là cô phải cư xử với ông như thế nào, tuy là ông đã rất tử tế với cô, nhưng ông luôn cách biệt và kín đáo... giống như cách ông đối xử với Meredith. Sau này, khi nhìn thấy những hành động của ông và không đếm xỉa đến sự thể hiện ngoài mặt của ông, Lisa vui vẻ tuyên bố với Meredith là cô quyết định Philip là một con gấu có trái tim mềm yếu, chỉ là hung dữ bề ngoài nhưng không cắn ai cả! Kết luận sai lầm đó đã làm cho cô cố làm trung gian cho Meredith trong suốt mùa hè sau năm học thứ hai của bọn họ. Vào dịp đó, Lisa đã nói với Philip, một cách nhã nhặn với nụ cười ngọt ngào trên môi là cô thật sự nghĩ là Meredith xứng đáng có thêm được ít tự do vào mùa hè đó. Phản ứng của Philip là ông đã gọi "sự vô ơn" và "nhiều chuyện" của Lisa thật quá đáng, và chỉ khi cô hạ thấp mình và liên tục xin lỗi ông mới ngăn chặn được lời đe dọa không cho Meredith liên hệ với cô và đề nghị Bensonhurst ban học bổng của cô cho người khác "đáng được hơn" của ông. Sự chạm trán đó làm cho Lisa choáng váng vì cách cư xử thất thường của ông. Từ những gì ông nói với cô, cuối cùng cô cũng nhận thức được là Philip không chỉ đề nghị trường ban học bổng cho cô, mà học bổng đó còn đến từ số tiền tài trợ cho trường của dòng họ Bancroft. Phát hiện này làm cho cô cảm thấy mình là một kẻ vô ơn bạc nghĩa, trong khi thái độ nóng giận của ông làm cho cô cảm thấy căm phẫn cùng cực.
Bây giờ Lisa lại cảm thấy phẫn nộ một cách bất lực và hoang mang vì sự khắt khe mà ông áp dụng lên mình Meredith."Cậu có nghĩ, thật sự nghĩ," cô nói, "là lý do mà ông ấy có thái độ như là một con chó giữ nhà với cậu là bởi vì mẹ cậu đã lừa dối ông ấy không?"
"Bà ấy không những chỉ lừa dối ông ấy một lần. Bà ấy như là một con điếm ngủ với tất cả mọi người từ người huấn luyện ngựa đến người lái xe tải sau khi họ kết hôn với nhau. Bà ấy cố tình biến bố tờ thành trò cười bằng cách có những cuộc tình công khai với những kẻ không ra gì. Năm ngoái Parker đã nói với tớ khi tớ hỏi anh ấy rằng bố mẹ anh ấy biết gì về bà. Rõ ràng là ai cũng biết bà ấy là người như thế nào."
"Cậu đã kể với tớ những chuyện này rồi, nhưng chuyện mà tớ không thể hiểu," Lisa tiếp tục một cách cay đắng,"là tại sao cha cậu lại có những hành động rất vô lý giống như là cậu bị di truyền những tính xấu đó vậy."
"Bố hành động như vậy," Meredith trả lời," là bởi vì bố tin một phần của chuyện đó."
Hai người họ nhìn lên như có lỗi khi Philip Bancroft trở lại phòng. Chỉ nhìn vẻ mặt ông một cái là Meredith quên bẵng chuyện của bản thân cô."Có chuyện gì vậy bố?"
"Ông nội của con đã qua đời sáng nay," ông nói bằng một giọng bàng hoàng và cộc lốc."Bị đau tim. Bố sẽ quay lại khách sạn lấy đồ. Bố sẽ sắp xếp cho hai chúng ta bay thẳng đến đó trong vài tiếng nữa." Ông xoay qua Lisa."Bác tin là bác có thể nhờ cháu lái xe của bác về." Meredith đã kêu ông lái xe đến đây thay vì ngồi máy bay để Lisa có thể cùng về chung với họ.
"Dĩ nhiên là cháu sẽ làm, bác Bancroft," Lisa nhanh nhẩu nói."Và cháu xin chia buồn về chuyện của cha bác."
Khi ông đi khỏi, Lisa nhìn Meredith, người đang nhìn cánh cửa một cách vô hồn."Mer? Cậu không sao chứ?"
"Tớ nghĩ là không sao," Meredith nói bằng một giọng rất lạ.
"Ông nội cậu có phải là người kết hôn với thư ký của ông ta mấy năm trước không?"
Meredith gật đầu."Nội và bố tớ không hợp nhau. Tớ đã không gặp được nội từ lúc mười một tuổi. Tuy nhiên nội hay gọi điện thoại cho bố tớ để bàn những chuyện liên quan đến cửa hiệu, và để nói chuyện với tớ. Nội là người... nội là người... tớ thích ông ấy," cô nói một cách tuyệt vọng."Nội cũng thích tớ," Cô nhìn Lisa, mắt cô tràn đầy sự đau thương."Ngoài bố tớ ra, nội là người họ hàng gần gũi duy nhất của tớ. Tất cả họ hàng còn lại mà tớ có là vài người anh em họ xa từ năm đến sáu đời, những người mà thậm chí tớ còn không biết."
Thiên Đường Thiên Đường - Judith Mcnaught Thiên Đường