Thám Tử Freddy epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 5 - Vụ Án Bữa Ăn Tối Của Prinny
rong vài tuần sau đó, Freddy là một con heo khá bận rộn. Chị Winnick kể hết cho đám bạn về việc chú đã tìm thấy Egbert nhanh ra sao, rồi đám bạn chị lại kể cho bọn súc vật khác, và tất thảy đều hết sức ngợi ca Freddy. Thoạt tiên Freddy còn cố giải thích. Chú nói thực sự chú có làm được gì đâu, rằng lúc đó chú thậm chí còn không biết con thỏ mà chú bảo về nhà chính là Egbert. Nhưng ai nấy đều nói: “Ồ, cậu cứ nói thế chỉ vì cậu khiêm tốn quá thôi,” và họ lại càng tâng bốc Freddy hơn bao giờ hết.
Rồi họ mang đến cho chú công việc thám tử để mà làm. Hầu hết đều là những vụ đơn giản, như kiểu vụ Egbert, về những con thú nhỏ bỏ nhà hay đi lạc.
Nhưng cũng có một số vụ khá quan trọng. Thí dụ, có một vụ bí ẩn dính đến bữa tối của Prinny. Prinny là một con chó nhỏ lông xoăn, màu trắng, sống cùng cô Mary McMinnickle trong một căn nhà nhỏ phía dưới con đường chừng một dặm. Mặc dù tên thì thế (và cậu chàng rất xấu hổ vì cái tên ấy), Prinny là một con chó dễ thương. Tên đầy đủ của cậu là Prince Charming[1], nhưng cô McMinnickle cứ gọi Prinny[2] cho nó gọn. Thời gian ấy bữa tối của Prinny vẫn được bỏ vào một cái tô trắng to, để ra hiên sau cho cậu. Thỉnh thoảng Prinny có mặt khi người ta dọn thức ăn, và thế là cậu chén hết và mọi việc đều ổn. Nhưng thỉnh thoảng cậu phải xa nhà đúng lúc cô McMinnickle dọn bữa, và một hay hai tiếng sau cậu về nhà thì cái tô đã trống lốc.
[1] Hoàng tử duyên dáng.
[2] Cậu Hoàng.
“Tức cười ở chỗ,” Prinny nói với Freddy, “là không bao giờ có dấu hiệu nào cho thấy có bất kỳ con nào đã đến cạnh cái tô. Cháu chỉ mong chú xem xem có thể làm gì không.”
Thế là Freddy nhận vụ án này. Đầu tiên chú lấy ít bột và rắc vòng quanh hiên nhà, nhưng mặc dù thức ăn trong tô biến mất khi chú và Prinny quay về sau đó, họ vẫn chẳng nhìn thấy dấu chân nào. Thế là chú theo dõi suốt hai buổi chiều, núp sau hàng rào hậu, mắt dòm qua một cái lỗ mắt gỗ. Nhưng trong những ngày đó, bữa ăn tối tuyệt không bị đụng tới.
“Chú có nghĩ ra bất kỳ ai không?” Prinny lo âu hỏi. Con chó nhỏ tội nghiệp đang ngày càng gầy nhom.
“Ừm,” Freddy nói, “có. Đang khoanh lại đối tượng. Đang khoanh lại đối tượng. Cho chú một, hai ngày nữa thôi, và chú tin là chúng ta sẽ tóm được hắn.”
Lần này, Freddy không phải chỉ trông có vẻ khôn ngoan và vờ vịt, bởi chú thực sự đã có một ý tưởng. Ngày hôm sau, trước khi mặt trời lên, chú xuống nhà cô McMinnickle. Chú dẫn theo Eeny và Quik, hai con chuột sống trong khu chuồng trại, và cả đám núp dưới hiên sau nhà. Hai con chuột rất tự hào được Freddy nhờ giúp đỡ, cho nên chúng chẳng nề hà việc đợi lâu, cả đám chơi trò “hai mươi câu hỏi” cùng những trò đố vui khác, cho đến khi cuối cùng, tận trễ chiều, chúng mới nghe tiếng cô McMinnickle bước ra ngoài hiên và đặt cái tô đựng bữa tối của Prinny xuống.
“Im lặng nhé, mấy cậu,” Freddy nói. “Tôi đã dặn Prinny cứ ở ngoài trang trại cho đến khi tối hẳn, như thế tên trộm sẽ nghĩ là không có ai ở đây.”
Chúng đợi khoảng nửa giờ. Thế rồi, không hề được báo trước, không hề có tiếng bước chân cẩn trọng nào trên mặt sàn hàng hiên sát trên đầu bọn chúng, chợt nổi lên một âm thanh lạch cạch, như thể ai đó gõ vào cái tô bằng một cái que. Hai con chuột ngó Freddy với vẻ báo động, nhưng chú nháy mắt trấn an bọn chuột. “Chúng đấy,” Freddy nói. “Chờ đây cho đến khi tôi gọi hai cậu.” Và chú bò nhanh ra từ bên dưới hàng hiên.
Ba con quạ đang đậu trên mép cái tô to, ngốn hết bữa tối của Prinny nhanh hết cỡ. Nhìn thấy Freddy, chúng quạc lên một tiếng hoảng hồn, bay vù lên mấy nhánh cây, đứng trên đó mà giận dữ lừ lừ dòm xuống chú.
“À há!” nhà thám tử nói. “Bắt tại trận, đúng không nhỉ? Ferdy, tôi không ngờ lại là anh đấy, ai lại đi ăn vụng bữa tối của một con chó con tội nghiệp bao giờ! Lúc trước không thấy dấu chân là tôi đã biết ngay chắc phải một loài chim nào đó, và núp sau hàng rào sẽ chẳng được tích sự gì rồi. Tôi đoán anh đã nhìn thấy tôi từ trên trời, đúng không? Thế mà tôi cứ nghĩ là mấy con giẻ cùi ăn trộm trong rừng ra cơ. Thật không ngờ lại thấy anh ở đây, Ferdy à.”
Ferdinand, con quạ già nhất trong bầy, vốn là bạn đồng hành của Freddy trong chuyến đi tới cực Bắc hồi năm rồi, chỉ biết cười toét với cậu bạn. “Á, cậu chẳng có bằng chứng gì đâu, heo à,” nó nói. “Ai mà tin cậu nào? Chỉ có tôi với cậu cãi mồm với nhau.”
“Thế sao!” Freddy kêu lên. “Được, tôi có các nhân chứng đây, đồ láu cá. Ra nào, các cậu,” chú gọi, và hai con chuột chui ra, ngồi trên bậu hàng hiên.
Thấy vậy, Ferdinand ngó bộ hơi lo lắng. Nó đã bị tóm, và tất cả bọn súc vật chẳng mấy chốc sẽ biết chuyện ấy. Dĩ nhiên là chúng sẽ chẳng làm gì nó. Nhưng chúng sẽ rất cáu nó, và chẳng vui vẻ gì khi phải sống cùng những kẻ không ủng hộ các hành động của bạn, ngay cả khi họ chẳng thể phạt bạn vì những hành động ấy. Quả thực, khi làm việc gì đấy đáng ra không được làm rồi sau đó bị phạt và được bỏ qua thì còn vui hơn nhiều. Ferdinand nghĩ tới điều này, và nó cũng nghĩ tới phẩm giá của mình. Lâu nay nó vẫn luôn là một con quạ có phẩm cách, và chắc chắn là rất mất phẩm cách nếu bị tóm trong lúc đang ăn trộm bữa tối của một con chó con.
Thế là nó sà xuống bên cạnh con heo. “Ồ, coi nào Freddy,” nó nói, “đùa ấy mà. Tụi mình chẳng thể dàn xếp vụ này ngoài tòa sao? Chúng tôi hứa sẽ không làm thế nữa nếu cậu không nói bất kỳ điều gì về chuyện này.”
“Này nhé, cái đó còn tùy ở Prinny,” con heo đáp. “Với nó thì đây có vẻ chẳng phải một trò đùa hay ho gì đâu. Nhưng tôi sẽ nói chuyện này với nó. Tuy nhiên, ba tên quạ các anh tốt nhất là đừng có ở đây khi nó quay về.”
“Được thôi,” Ferdinand nói. “Thế cũng tốt rồi. Cố hết sức giúp tụi tôi, Freddy nhé. Tụi tôi vù đây.”
“Ấy, đợi một phút,” một con quạ trong đám nói. “Thế còn mấy con chuột này thì sao? Sao chúng tôi chắc được tụi nó không nói ra?”
“Này, nghe đây,” chuột Eeny rít lên the thé. “Chỉ vì tụi tao nhỏ con mà chúng mày nghĩ tụi tao không có trí hả, đồ mấy thằng đầu-lông-ăn-sâu ầm ĩ vô dụng kia!” Bị xúc phạm, con chuột nóng giận tới mức nó gần như nhảy múa khắp hiên nhà trên hai chân sau. “Một lần thế nữa là tao leo lên cây và gặm sạch lông đuôi chúng mày ngay!”
“Ồ, nó không có ý gì đâu, Eeny,” quạ Ferdinand nói, né xa một chút khỏi con chuột nổi điên. “Chắc chắn rồi, tụi này biết chú sẽ không nói gì mà.”
“Rồi, bảo thằng ấy ngậm cái lưỡi đanh đá trong cái đầu của nó đi,” Eeny gầm gừ. “Đi thôi, Quik.” Và nó đi về nhà mà không chờ Freddy.
Tuy nhiên, một phút sau, Freddy đã bắt kịp hai con chuột, và chúng trèo lên lưng con heo, vì bé như chúng mà băng qua đồng thì chậm lắm. “Freddy này,” Quik nhận xét, “tôi phải nói, tôi thấy anh thả bọn quạ đi dễ dàng quá.”
Freddy gật đầu. “Vâng, đó là một rắc rối của công việc thám tử này. Cậu thấy đấy, chẳng làm được gì hơn. Dĩ nhiên với Ferdinand, tôi chắc chắn từ giờ hắn sẽ để Prinny được yên. Hắn thực sự nghĩ đó chỉ là một trò đùa chứ không có ý gì khác. Nhưng nếu hắn muốn tiếp tục ăn cắp đồ thì tôi cũng chẳng thể làm gì để ngăn chặn được. Chúng ta cần có một nhà lao, và đó chính là thứ mà đáng ra chúng ta phải có rồi.”
“Ý anh là giống như cái ở Centerboro ấy hả?” Eeny hỏi.
“Ừ. Thế rồi khi tìm ra bất kỳ con vật nào làm bất kỳ việc gì mà hắn không được làm, chúng ta có thể nhốt hắn ở đó một thời gian.”
“Ý anh là nếu một con mèo săn tụi tôi, hắn cũng bị khóa trong nhà tù chứ?” hai con chuột hỏi. Và khi Freddy ừ, đó chính xác là điều chú muốn nói, thì cả hai con chuột đều đồng ý rằng nhà tù chắc chắn là cần thiết.
Vậy là chiều tối hôm đó, Freddy triệu tập một buổi họp của toàn thể gia súc tại khu chuồng trại, nơi ở của ba con bò cái: bà Wiggins, bà Wurzburger và bà Wogus. Đó là một trong những khu chuồng trại đẹp nhất quận, bởi khi tất cả súc vật trở về từ Florida với vô thiên lủng tiền mà chúng tìm ra được, ông Bean đã mừng đến nỗi sửa chữa toàn bộ khu chuồng trại và nhà cửa họ sống theo kiểu hiện đại nhất, với đèn điện và nước nóng nước lạnh, rèm cửa sổ, và lò sưởi bằng hơi nước lúc mùa đông. Ngay cả chuồng gà cũng có mọi tiện nghi trên và còn thêm cả phần tiện ích hơn, như mấy cái máy sưởi tổ chạy điện, mấy cái bập bênh, xích đu, cầu tuột be bé cho lũ gà con.
Tất cả bọn súc vật trong những trang trại lân cận cũng như tại trang trại của ông Bean cho đến lúc này đều đã nghe về thành công của Freddy với tư cách một thám tử, cho nên cuộc họp này là một cuộc lớn. Rất nhiều thú rừng, trong đó có cả gấu Peter, cũng đến. Thậm chí có cả mấy con cừu, và nếu bạn có biết gì về cừu, bạn sẽ hiểu được cái đề xuất lập nhà tù đã tạo ra biết bao là quan tâm, bởi không gì khó hơn là khiến cho bọn cừu quan tâm đến những chính sách công. Freddy thấy không cần phải nói nhiều, bởi gần như tất cả cử tọa đều đồng ý ngay lập tức rằng nhà tù sẽ đáp ứng, như Charles, con gà trống, đã diễn tả một cách thích hợp, một mong muốn dai dẳng từ lâu. Thực tế, tiếng nói phản đối duy nhất là của Jinx. Khi Freddy cho cuộc họp tự do thảo luận, Jinx đã nhảy dựng lên.
“Tôi không hiểu chúng ta cần một nhà tù để làm gì,” nó nói. “Không có cái nào thì trước giờ chúng ta vẫn sống khá ngon lành cơ mà.”
“Chúng ta cũng sống ngay cả khi không có những nơi tốt đẹp để mà sống,” Freddy đáp. “Nhưng có thì vẫn tốt hơn chứ.”
“Ừ, nhưng chúng ta sẽ không sống trong tù.”
“Một vài kẻ trong chúng ta sẽ sống trong ấy đấy,” Freddy nói đầy ý nghĩa.
“Ý cậu là những con như chuột cống chứ gì, tôi đoán thế đấy,” con mèo vặc lại. “Ừ, nếu cậu là một thám tử cừ như thế, sao cậu không bắt chúng và lấy đoàn tàu của Everett về lại đi? Nếu cậu vẫn không khôn ngoan gì hơn trong việc tóm bọn súc vật ăn cắp đồ thì cậu sẽ chẳng có đứa nào mà bỏ vào cái nhà tù của cậu đâu! Mà thôi, tôi chẳng thấy cần gì cái nhà tù ấy. Cứ để tôi tóm lũ chuột cống và cậu sẽ chẳng cần cái nhà tù nào để nhốt chúng vào.”
“Tôi sẽ tóm được chúng mà,” Freddy nói. “Ngay cả Sherlock Holmes cũng không thể làm mọi việc trong một phút. Những việc thế này cần thời gian. Tôi cho rằng tôi đã giải quyết được một khối lượng lớn các vụ việc kể từ khi khởi nghiệp thám tử đấy chứ, đúng không nào?”
“Đúng rồi! Câm mồm đi, Jinx!” các con vật khác la to, và Jinx phải ngồi xuống.
Thế là vấn đề được đem ra biểu quyết, và được quyết định thông qua với kết quả bảy mươi bốn trên một rằng cần có một nhà tù. Nhưng ở đâu? Sau một hồi thảo luận dài lâu, hội nghị đồng ý rằng hai khoang lớn trong khu chuồng trại sẽ là một nơi dùng tốt. Ba con ngựa của ông Bean sống trong khu chuồng ấy, nhưng gần cửa ra vào có mấy cái khoang, và những khoang đó chẳng bao giờ dùng tới.
“Bác cảm thấy sao, bác Hank?” Freddy hỏi.
Hank là con ngựa già nhất, và nó chẳng bao giờ thật chắc về điều gì, ngoại trừ rằng nó thích lúa mạch hơn bất kỳ thứ gì khác trên đời. “Tôi không biết,” nó nói chậm rãi. “Tôi cho rằng cũng ổn thôi. Một số con ổn, và rồi thì, một số con sẽ không ổn lắm. Tôi sẽ không thích mấy con voi hay hổ. Hay gấu trắng. Hay hươu cao cổ. Hay...”
“Hay chuột túi hay báo hay ngựa vằn,” Freddy mất kiên nhẫn. “Chúng tôi biết điều đó. Nhưng sẽ không có bất kỳ con nào như vậy đâu.”
“Ồ, thế thì tôi cho rằng sẽ ổn thôi,” Hank nói. “Mấy tên tù này, chúng sẽ bầu bạn với tôi. Tôi thích thế.”
“Mọi việc thế là xong,” Freddy nói. “Hank có thể làm cai ngục và trông coi đám tù để chúng không trốn thoát. Giờ xem nào, chúng ta cần một quan tòa, để phán quyết bọn tù sẽ phải ở trong tù bao lâu. Giờ, tôi đề nghị, một con vật tốt cho vị trí này sẽ là...”
“Xin thứ lỗi!” gà trống Charles nôn nóng gáy. “Tôi muốn nói một lát, thưa ông Chủ tịch.”
“Được thôi,” Freddy nói. “Mời ông Charles lên diễn đàn. Cái gì vậy, Charles?”
Charles bay lên cái ghế của chiếc xe độc mã, và đám súc vật tụ lại gần hơn. Con gà trống này là một tay nói giỏi, y sử dụng lời nói đẹp tới mức ai cũng thích nghe, mặc dầu không phải lúc nào người ta cũng biết y đang nói gì. Đôi khi chính y cũng không biết, nhưng chẳng ai quan tâm, bởi vì, cũng giống những tay nói giỏi, điều y nói ra không quan trọng bằng cái cách tao nhã y nói ra điều ấy.
“Thưa quý ông, thưa quý bà,” Charles nói, “tôi vô cùng ý thức về sự kém cỏi của chính mình nhưng vẫn mạo muội xin phát biểu tại cuộc họp đặc biệt này. Chúng ta tập hợp tại đây, vào buổi tối hôm nay, để tỏ lòng kính trọng tới một thiên tài - và tôi dùng từ ‘thiên tài’ mà không sợ bị phản đối - một kẻ trong đám chúng ta, một gia súc giản dị, kẻ mà, nhờ tài năng vĩ đại của mình, sự quyết đoán kiên cường của mình, và cá tính dễ thương của mình, đã lên cao tới một vị thế của lòng tin và trách nhiệm mà trước đó chưa con vật nào đạt được. Tôi muốn nói đến, thưa quý ông quý bà, chàng Freddy, nhà thám tử.” Nó ngừng lại cho những tiếng hoan hô, rồi tiếp tục. “Ai đó từng nói về Freddy, là ‘kẻ luôn tóm được tội phạm’. Nhưng nghề nghiệp của chàng giờ đã quá nổi tiếng với tất cả các bạn nên tôi không cần phải điểm đi điểm lại mãi những giai đoạn thành công của anh...”
“Daaạ, phải rồi!” Jinx nhận xét một cách châm biếm. “Vậy sao hắn không đi bắt mấy con chuột cống đi nhỉ?”
“Và,” Charles tiếp tục mà không thèm lưu tâm đến sự cắt ngang đó, “tôi là ai mà đến trước quý vị với những đề nghị liên quan đến một chủ đề mà nhân vật tôi vừa nói đến kia biết rõ hơn bất kỳ động vật nào đang sống trên đời?”
“Tao sẽ nói cho mày biết mày là ai!” con mèo la to, nó lúc nào cũng phát điên vì sự lê thê của Charles. “Mày là một con gà trống ngu ngốc, và nếu mụ Henrietta mà tóm được mày đứng đó lải nhải lần nữa, mụ sẽ đưa ra vài đề nghị mà mày chẳng khoái nổi đâu con ạ!”
“Câm đi! Tống hắn ra!” đám súc vật thét lên, và Jinx dịu xuống. Nhưng Charles coi bộ có hơi rùng mình. Bởi Henrietta, vợ y, không tán thành việc y đi nói chuyện nơi công cộng, và nghe nói mụ đã từng dọa nếu tóm được y đi nói chuyện một lần nữa, mụ sẽ vặt sạch mớ lông đuôi đẹp đẽ mà y vẫn rất tự hào.
Tuy nhiên, vào lúc này, y đã định thần lại được và tiếp tục, mặc dầu có ít nhiều vội vã. “Tôi không muốn làm quý vị phải chờ đợi quá đáng, nên sẽ tiếp sang vấn đề mà tôi muốn nói: vấn đề chọn ra một quan tòa. Ngày nay, làm một quan tòa thật không dễ chút nào. Khi một tên tù được mang tới trước vị quan tòa, vị ấy phải nghe tất cả các dữ kiện của vụ án, và đầu tiên phải quyết định liệu tên tù này là vô tội hay có tội. Nếu tên tù có tội, vị ấy phải quyết định tên tù sẽ ở trong tù bao lâu. Nào, đó không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Bất kỳ ai trở thành quan tòa cũng sẽ phải mang trách nhiệm lớn lao. Thêm nữa, kẻ ấy sẽ chỉ còn chút thời gian cho riêng mình. Tôi cảm thấy chắc chắn rằng không ai trong số súc vật các vị thực sự muốn vị trí ấy. Nhưng tôi đã suy nghĩ về vấn đề này một cách cẩn thận, và tôi muốn cống hiến bản thân mình cho cái thiện chung. Tôi muốn đề nghị chính tôi làm quan tòa.”
Y ngừng lại, trong lúc một số con vỗ tay và một số con gầm gừ.
“Về những phẩm chất của tôi đối với vị trí này,” y tiếp tục, cố gắng trông cho khiêm tốn nhất có thể, nhưng vẫn không được bao nhiêu, “có vẻ thật khó cho tôi để tự nói ra. Các vị biết tôi mà, các vị bằng hữu; việc tôi có sở hữu hay không sự thông thái, kinh nghiệm, và tính trung thực cần thiết cho nhiệm vụ lớn lao này, xin để các vị phán xét. Tôi đã sống giữa các vị từ hàng bao nhiêu năm nay; thành tích của tôi có thể tự nói lên điều đó. Tôi chỉ có thể nói rằng nếu các vị thể hiện lòng tin của các vị ở tôi bằng cách bỏ phiếu cho tôi vào chức vụ này, tôi sẽ làm hết sức mình, tôi sẽ không ngại nặng nhọc, để xứng đáng với lòng tin mà các vị đặt vào tôi.” Và từ cái xe kéo độc mã, y bay xuống lại.
Cuộc họp ngay lập tức chia thành hai phe, một ủng hộ Charles và một ủng hộ gấu Peter - ứng viên của Freddy. Hầu hết những con vật nào biết Charles rõ đều ủng hộ Peter, bởi mặc dù thích Charles, nhưng chúng không trông mong nhiều vào trí thông minh của con gà này. “Gã ta nói quá nhiều, và gã ta nghĩ quá nhiều về bản thân để có thể làm một quan tòa tốt,” chúng nói.
Nhưng những ai không biết Charles rõ lại phạm một sai lầm phổ biến trong suy nghĩ, rằng vì y nói hay, tức y phải biết nhiều. Chúng nghĩ rằng Peter cũng có trí đấy, nhưng lại có một nhược điểm trầm trọng.
Từ tháng Chạp tới tháng Ba là anh ta luôn luôn ngủ vùi trong cái hang ngoài rừng, thế nên có bất kỳ vụ nào xảy ra vào mùa đông là sẽ phải đợi cho đến tận mùa xuân. Vài người trong phe chống Charles nói rằng đó không thành vấn đề; một quan tòa tốt ngủ vùi còn tốt hơn một quan tòa xấu tỉnh táo. Nhưng cảm giác chung là sẽ không hay lắm nếu đi bầu một quan tòa mà gần nửa thời gian chỉ là ngủ.
Một vài phát biểu được đưa ra, và lập luận càng lúc càng gay gắt đến nỗi hầu hết bọn cừu bỏ về nhà, và hai con sóc phải đánh nhau trong góc rồi buộc phải tách ly ra trước khi cuộc bỏ phiếu bắt đầu. Khi kiểm phiếu, kết quả cho thấy Charles đã thắng.
Con gà trống muốn làm một bài diễn thuyết nhậm chức; y bay lên trên cái ghế xe, nhưng vừa mới nói, “Các bạn của tôi, tôi xin gửi tới từng bạn mọi lời cảm ơn chân thành nhất...” thì Jinx, kẻ biến dạng suốt cuộc bỏ phiếu, thò đầu vào.
“Ê, Charlie,” nó gọi, “Henrietta kiếm mày kìa.”
Câu nói của Charles dừng lại trong một tiếng quác bị bóp nghẹt, và y nhảy xuống, vội vàng phóng ra ngoài. Nhưng Henrietta không có đó. Charles ngó quanh mất một lúc; và rồi, kết luận rằng Jinx đã chơi mình quả lừa, y vừa quay vào trong, thì một tiếng nói trên đầu gọi: “Chào, quan tòa! Quà cho ông đây!” và bụp! bụp! bụp! – những vật mềm và nhẽo ném xuống sàn đất xung quanh y. Y nhảy bắn về phía cửa, nhưng đã chậm mất một phần tư giây. Một quả cà chua chín nẫu đập thẳng vào lưng y và xô y xuống nền đất, trong lúc một tràng cười thô bỉ cất lên từ mái nhà.
Charles đứng dậy và lắc mình. Nhưng chẳng ích gì. Bộ lông đẹp đẽ mà y đã tắm gội và chải bóng cẩn thận biết bao cho buổi họp này đã lấm lem và ướt át. Giờ y không thể thực hiện bài nói nữa; y thậm chí cũng không thể quay vào lại khu chuồng trại. Một hoàn cảnh tồi tệ kinh tợn cho một vị quan tòa mới được bầu lên! Nhưng y biết y phải cảm ơn ai. Jinx đã nhờ bọn chồn đuôi sọc ma mãnh trong rừng chơi cái màn con nít này với Charles. Và y phải cho bọn này biết tay, cứ đợi đấy. Bọn chúng chắc quên mất rằng giờ đây y đã là quan tòa. Y sẽ cho chúng vào tù và giữ chúng ở đó; đó là điều y sẽ làm. Và vừa uất ức lầm bầm những lời đe dọa, vị quan tòa mới, sau một cái liếc mắt đầy bi thương về khu chuồng trại, nơi niềm vinh dự và tiếng hoan hô đang đợi y vô vọng, loạng choạng băng qua sân trại hướng về dãy chuồng gà.
Thám Tử Freddy Thám Tử Freddy - Walter R. Brooks Thám Tử Freddy