Chương 5 - Nữ Hoàng Etheldredda
eptimus lập tức nhận ra mình bị chèn giữa hai con ma bên một chiếc bàn dài ở cuối quán rượu. Đây là điều mà lúc tối đi ngủ nó không hề ngờ tới, nhưng sau mười tám tháng là Học Trò của bà Marcia, nó đã học cách không bất ngờ trước bất kỳ điều gì- ngoại trừ điều bất ngờ.
Mặc dù Septimus biết mình không hề bị chèn ép gì cả, nhưng nó vẫn cảm thấy bị bẹp dí khi ngồi giữa ngài Alther và nữ hoàng Etheldredda, cố thót mình để không chạm vào ai- nhưng nó không sao rũ được cảm giác ớn xương khi đôi cùi trỏ nhọn hoắt của nữ hoàng Etheldredda đang đâm vào mình.
Septimus ngọ nguậy nhích xa khỏi mụ, bởi vì Xuyên Qua ma là điều thất lễ cực kỳ, mà nó thì ngờ rằng bà nữ hoàng này thể nào cũng có lời về vụ đó.
Thật ra nữ hoàng Etheldredda vốn ưa có lời về tất cả mọi thứ. Mụ ngồi cao, thẳng đơ và chọc ánh mắt tím rịm vào Septimus, ngầm nghiêm khắc bảo nó phải tiếp thu ý kiến của mụ thật tới nơi tới chốn: “Cái nơi gì toàn bọn bần dân hạ tiện, Học Trò, đông nhung nhúc. Coi tên ăn mày già khú đế ngáy dưới gầm bàn kìa. Khủng khiếp, một nơi khủng khiếp. Chắc chắn ta phải có biện pháp chấn chỉnh nơi này. Còn hành vi cư xử của lũ nữ hoàng trẻ đằng kia nữa chứ- không thích hợp tí nào.” Ngay lúc tiếng cười khúc khích rộ lên từ cái bàn bốn nữ hoàng trẻ ngồi (tất cả họ đều mất khi sinh con). Nữ hoàng Etheldredda cong môi lên bất bình. “Ta không biết Alther Mella nghĩ sao mà đưa ngươi tới đây. Vào thời ta trị vì, Học Trò của Pháp sư Tối thượng không được ra ngoài nếu không có pháp sư bảo mẫu hộ tống, mà đó là chỉ đi tới Cung Điện thi hành nhiệm vụ chính thức thôi đấy. Trẻ nít tuổi ngươi là phải đi ngủ rồi, chứ không phải ngả ngớn ở cái hốc chè chén say sưa như thế này.”
Septimus không phiền lòng trước những lời lẽ của nữ hoàng Etheldredda, bởi vì mụ gợi cho nó chút hơi hướm về bà Marcia, nhưng ngài Alther coi bộ nổi sùng. “Muôn tâu lệnh bà,” ngài cáu kỉnh, “có lẽ lệnh bà nên nhớ là do ý muốn- chính xác là do mệnh lệnh- của lệnh bà đã ra lệnh cho tôi phải đánh thức cậu Học Trò trẻ này dậy và đưa cậu ta tới đây. Lệnh bà đã bảo rằng có điều hệ trọng liên quan tới cậu ta- một vấn đề sinh tử- mặc dù lệnh bà khước từ không cho tôi biết đó là điều gì. Chính lệnh bà một hai đòi cậu ta phải đến quán rượu này. Tôi chắc chắn với lệnh bà rằng quý bà Marcia Overstrand không đời nào cho phép Học Trò của mình léo hánh đến quán rượu giữa đêm hôm, thật ra, vào bất kỳ thời điểm nào ban ngày đâu.”
Septimus nín thở. Liệu nữ hoàng sẽ phản ứng thế nào?
Nữ hoàng Etheldredda không nói gì một lúc. Sau đó mụ chồm người xuống Septimus, và nó cảm nhận một hơi thở băng giá phớt qua má nó khi mụ thì thào vào tai nó, “Marcellus Pye, tại Bờ Trượt Rắn, nửa đêm, hãy đến đó.” Nói xong nữ hoàng đứng dậy khỏi băng ghế quán rượu mà như rời khỏi ngai vàng của mình. Mụ sột soạt vuốt thẳng cái đuôi váy, đầu ngẩng cao ngất, bước vào lò sưởi và biến mất.
“Phù,” ngài Alther lớt đớt. “Thật điên rồ…”
“Marcellus Pye?” Septimus làm xàm, cảm thấy kích động vô cùng.
Hai nữ tu ngồi bên canh nó, ngay chỗ nữ hoàng Etheldredda vừa ngồi. Một bà nhìn Septimus một cách ngờ vực và lào xào, “Chớ nông nỗi mà nói ra cái tên đó, chú bé.”
Septimus ngậm miệng luôn, nhưng ý nghĩ cứ quay mòng mòng trong đầu nó. Tại sao con ma Marcellus Pye muốn gặp mình? Suy cho cùng thì chưa ai từng bao giờ trông thấy con ma ấy. Lẽ nào… Septimus rùng mình trước ý nghĩ ấy… con ma đã Thấy mình đọc xấp giấy ghi chú hồi chiều nên quyết định Hiện Hình với mình. Nhưng tại sao lại chọn Bờ Trượt Rắn? mà vào nửa đêm?
Ngài Alther để ý thấy Septimus đắm chìm trong suy nghĩ, “Bà ấy vừa nói gì vậy?” Ngài thì thào.
Septimus lắc đầu, không muốn lại làm các bà xơ bực bội.
Thình lình ngài Alther cảm thấy mệt rũ người. “Về thôi, Septimus, đi nào.” Ngài thở dài rồi đứng lên. Septimus theo sau, cẩn thận chen ngang qua hai bà xơ. Ngài Alther thấy bất an trước sự xuất hiện đột ngột của nữ hoàng Etheldredda. Trước giờ không ai thấy mụ ở Cung Điện, với lại ma đâu thường thoắt ẩn thoắt hiện ra rồi thoắt biến mất, nhất là ma già, họ thường ngủ yên lành trong một chiếc ghế nhiều năm, không hề thức dậy, trong ngài chưa từng thấy con ma nào sau khi gia nhập kiếp ma nhiều thế kỷ mới xuất hiện. Có gì đó rất kỳ cục, ngài Alther nghĩ, rất quái lạ về nữ hoàng Etheldredda. Giờ thì ngài ước gì mình đừng đưa Septimus tới gặp mụ.
Septimus thận trọng đi theo ngài Alther về phía lối ra, đúng thật là một cái hốc trong bức tường, qua đó Septimus có thể thấy ánh trăng lấp lánh. Tiếng chuyện trò kiểu ma chợt lắng đọng khi cậu Học Trò còn sống của Pháp dư Tối thượng luồn lách qua rừng ma đủ cấp hạng. Có con ma lùi hẳn lại nhường cho Septimus đi qua rồi mới tiếp tục câu chuyện phiếm của mình; có con ma ngừng sững lại dở chừng, dõi d0o6i mắt héo hon nhìn theo dáng đi của Septimus. Một vài con ma thậm chí tỏ ra đăm chiêu, bồi hồi nhớ lại cái thời mình còn là một thằng bé 11 tuổi, linh hoạt, có thể hít thở; rất nhiều con ma đã mờ tựa khói sương, lạc hẳn vào kiếp ma và nhìn người sống như sinh vật lạ, chẳng liên quan gì đến mình. Nhưng không một con ma nào bị Septimus Xuyên Qua khi nó xin đi quành qua họ. Cuối cùng nó chui qua bụi rậm, ra khỏi quán rượu, thở phào nhe nhõm.
“Thế, bà ta đã nói gì vậy?” Ngài Alther hỏi lại. Ngài và Septimus đang đi lối tắt qua xóm Xưởng Dệt, một mảnh sân nhỏ, bao quanh là những cụm nhà cũ nát, nơi cư ngụ của các gia đình làm nghề dệt vải. Nến thắp sáng từ những cửa sổ được trang trí điệu đàng bằng đủ kiểu rèm cửa và vải vụn lạ mắt, nhưng mọi cửa ra vào đều khóa và chặn kín, mảnh sân yên ắng đến độ Septimus có thể nghe thấy tiếng tích tắc của chiếc Đồng hồ thợ dệt khổng lồ trong tháp đồng hồ phía trên tòa nhà trụ sở.
“Nữ hoàng bảo con phải gặp Marcellus Pye ở Bờ Trượt rắn đêm nay,” Septimus đáp ngay lúc chiếc Đồng hồ lớn bắt đầu điểm mười giờ và cái chuông nhỏ xíu của nó dội vang khắp mảnh sân. Binh, boong, binh, boong…
“Con không nên làm điều như vậy,” ngài Alther tuyên bố khi đồng hồ vừa ngừng rung và khối hình nhân vui nhộn vừa trình bày xong tiết mục biểu diễn của mình và nối đuôi nhau trở vào trong. “Bà ta bị loạn óc đấy, Septimus, chắc chắn là loạn óc toàn phần. Vả lại ta chưa bao giờ thấy con ma Marcellus Pye cả. Vấn đề là đôi khi ma hay ảo tưởng về quyền thế của mình, Nhất là với những con ma Hoàng gia. Họ nghĩ mình có thể khống chế cả người sống. Ra lệnh này nọ như họ đã quen làm khi còn trên dương trần. Dĩ nhiên họ chỉ tổ tự mình gây phiền phức thôi. Dường như không thể bỏ được cái thói ấy, thế mới rầy rà. Tốt nhất là cứ mặc kệ họ và hy vọng họ sẽ tự lánh mặt. Dứt khoát con phải làm như thế, cậu bé à. Ta nghĩ con biết cái ông Pye này là ai thì phải?”
“Dạ biết,” Septimus đáp.
Ngài Alther gật đầu công nhận. “Ta nghĩ đúng mà. Đọc về môn phái đó cũng hay. Nhưng tốt nhất đừng cho Marcia biết. Cô ấy rất có ác cảm với Giả Kim thuật.”
“Con biết.” Septimus thở dài.
“Ông Marcellus ấy không chỉ là một nhà giả kim mà còn là một lang y giỏi. Tiếc là chúng ta đã thất truyền một số kiến thức ông ấy biết thời đó. Chứ không thì bây giờ chúng ta đã có thể áp dụng rồi.”
Họ hối hả đi dọc theo Ngõ Phụ ăn thông ra đường Pháp sư. Ngõ Phụ là một con đường nhỏ hẹp, hai bên là những chòi cao làm nơi nhuộm vải, đầy chỉ với sợi treo lòng thòng. Giờ này dãy xưởng nhuộm tối đen và im lìm, ngột ngạt mùi thuốc nhuộm khó chịu trong không khí đứng gió. Septimus bận tâm bịt mũi thở ra đằng miệng đến nỗi không nghe thấy tiếng vuốt thú lột sột ở đằng trước, và tiếng một cái răng nhọn như kim kêu lách cách phóng xuống, sẵn sàng phập
Cả Septimus lẫn ngài Alther đều không để ý thấy hai con mắt tròn đỏ lòm ló ra khỏi một ống cống, lớp chớp và nheo lại trước ánh sáng bạc từ cột đuốc bên ngoài nhà số 13 đường Pháp sư. Nhưng họ nghe rõ âm thanh vừa to vừa cấp bách hơn: tiếng những bước chân dội âm vào tường ngõ phụ, đang lao về phía họ.
Ngài Alther liếc nhìn Septimus và ra hiệu tới một ngách nhỏ giữa hai chòi nhuộm. Trong nháy mắt cả hai đã núp kỹ trong bóng tối, nhỏng tai nghe tiếng những bước chân rầm rập tới.
“Rõ ràng có kẻ móc túi đang rình rập,” ngài Alther thì thầm. “Khôn hồn thì hắn ta đừng giở trò gì. Đêm nay ta không có tâm trạng vui.”
Septimus không đáp. Giờ thì tiếng bước chân chậm lại- nghe như họ ngại ngần tới cái hốc Septimus và ngài Alther đang núp. Sau đó những bước chân dừng lại.
Bất ngờ, trước sự kinh hoàng của ngài Alther, Septimus nhảy xổ ra.
Sarah Heap giật mình thét lên, đánh rơi tóe cái rổ xuống. Thôi thì chai lọ trong rổ lăn ra tứ phía.
“Mẹ!” Septimus gọi. “Con và ngài Alther đây mà.”
Sarah Heap trố mắt nhìn họ, không tin nổi. “Các vị làm cái trò gì ở đây? Thật tình Septimus, con làm mẹ vỡ tim mất. Ngài Alther nghĩ gì mà tha con đi qua những ngõ hẻm bất trắc vào giữa đêm hôm khuya khoắt thế này?”
“Không sao đâu mẹ. Chúng con đang trên đường về đây. Chúng con chỉ tới quán rượu Hốc Tường,” Septimus giải thích vừa đuổi theo đống chai lọ để nhặt chúng lại vào rổ cho mẹ.
“Quán rượu?” Sarah Heap thất kinh hồn vía. “Ngài Ather dẫn con đi quán rượu… vào ban đêm? Ngài Alther”- câu này được nói với con ma đang bay phập phều trên ngõ hẻm, cố cam chịu cái buổi tối đang nhanh chóng chuyển từ dở đến tệ này- “ngài Alther, ngài nghĩ ngài đang làm gì thế? Khi mà dịch bệnh đang hoành hành thế này?”
Ngài Alther thở dài. “Ngày mai ta sẽ giải thích, Sarah à. Mặc dù ta có thể hỏi câu tương tự với bà. Bà làm gì mà mang đống thuốc nước của bà đi bằng ngõ sau thế kia?”
Sarah không trả lời. Bà đang lo xem xét coi đám chai lọ có bị bể không. “Cảm ơn, Septimus,” bà nói khi nó trao cho bà cái chai cuối cùng.
“Nhưng mẹ đi đâu vậy,” Septimus hỏi.
“Đi đâu á?” Sarah Heap hỏi mà như vừa từ dưới đất chui bùng lên vậy. “Ối, lạy trời, mẹ trễ mất. Mẹ không muốn để Nicko chờ…”
“Nicko?” Septimus không hiểu.
“Sarah,” ngài Alther nói. “Có chuyện gì vậy?”
“Tôi vừa được gọi tới bệnh xá, ngài Alther ạ. Chắc hẳn tôi đã vừa nhận tin từ con Chuột Đưa Tin cuối cùng của Lâu Đài. Tối nay rất nhiều người săn lùng chúng mà chúng không chạy kịp đâu. Nicko sẽ chở tôi tới đó. Tôi phải đi đây.”
“Bà không phải đi một mình. Chúng tôi sẽ đi cùng bà,” ngài Alther nói.
Sarah có vẻ như định khước từ nhưng rồi lại đổi ý. “Cảm ơn ngài Alther. Tôi… ớ… trời!” Sarah tắc tị với tiếng thét bị nghẹt. “Coi…” bà lào khào, chỉ vào màn đen.
Septimus nhìn. Mới đầu nó không thấy gì, nhưng rồi, khi nó dịch ánh nhìn, nó thấy… đôi mắt đỏ, di động về hướng họ, đảo qua đảo lại. Thoạt tiên, Septimus tưởng đấy là một con chuột, nhưng cái kiểu lồi hẳn ra trước của đôi mắt có gì đó không giống mắt chuột. Thật nhanh, Septimus thọc tay vào túi, lôi ra một hòn sỏi và thảy xoáy trong bóng tối tới hai chấm đỏ. Một tiếng rú lên xé óc, tiếp theo là tiếng chân chạy trốn, và đôi mắt biến khỏi màn đêm.
“Đi thôi, Sarah,” ngài Alther nói. “Chúng ta tới xưởng tàu nào.”
Nicko bồn chồn chờ bên chiếc thuyền mái đẩy neo trên bến bên trong xưởng tàu Jannit Maarten. Jannit mới nhận Nicko là học trò phụ, và để cậu ngủ trong cái chòi nhỏ đằng sau túp lều xiêu vẹo của mình. Mới cách đây một giờ Nicko chuệch choạc vào giường, mệt bã người sau một ngày quần quật giúp Rupert Gringe sửa chữa bánh lái khổng lồ của một chiếc thương thuyền Bến Cảng. Cậu vừa chợp mắt thì bị tiếng gõ khẩn cấp lên cửa sổ rầm rĩ dựng dậy- đó là Chuột Đưa Tin do Sarah đã phái đến gặp cậu.
Loáng cái Nicko thấy con thuyền mái chèo một thời Jannit dùng để chở khách ngược xuôi dòng sông; rủi thay cậu cũng làm Jannit thức giấc- trong giấc ngủ bà có thể nghe được bất cứ âm thanh lạ nào trong xưởng của mình. Jannit vừa mới ọc ạch ngủ trở lại thì liền bị đánh thức bởi tiếng chai lọ lắc cắc trong rổ của Sarah khi bà quày quả chạy băngn qua xưởng tàu.
Septimus giúp Nicko giữ yên chiếc thuyền cho Sarah leo vào. “Anh có bảo đảm đưa mẹ tới bệnh xá không đấy, Nik?” nó hỏi, hoài nghi nhìn con hào rộng sâu bên hông xưởng tới khoảnh sáng lù mù của bệnh xá, dường như ẩn lút dưới rặng cây của Cánh Rừng xa xa. Quãng đi bộ từ bến sông tới bệnh xá trong đêm thật nguy hiểm.
“Được chứ sao không?” Nicko chộp lấy hai mái chèo to oành và chờ Sarah ngồi yên vị.
“Đừng lo, ta sẽ đưa Sarah tới tận cửa bệnh xá,” ngài Alther bảo Septimus. “Nếu cần ta vẫn còn khả năng đuổi lũ sói đi mà. Ta phải đi vòng qua cổng Bắc nhưng ta sẽ đợi bà ấy ở đó.”
“Gặp em sau nhé, Sep,” Nicko vừa nói vừa đẩy thuyền ra khỏi bãi đáp của xưởng tàu.
“Không được, Nicko,” Septimus nghe tiếng mẹ mắng anh trai. “Septimus phải về thẳng chỗ bà Marcia.”
Khi Septimus nhìn ngài Alther bay về phía Cổng Bắc, một cảm giác tự do tuyệt vời khoan khoái đột nhiên quét ào qua nó. Nó có thể đi đâu hay làm gì tùy ý. Không bị ai ngăn cản. Dĩ nhiên, nó phải về lại tháp Pháp sư, nhưng nó lại không muốn ng3. Septimus cảm thấy nhớn nhác như đêm nay có việc gì đó vẫn chưa hoàn tất. Và rồi nó nhận ra- Những lời của nữ hoàng Etheldredda trở lại với nó: “Marcellus Pye, Bờ Trượt Rắn. Nửa đêm. Hãy tới đó”.
Bất giác nó hiểu ra lý do tại sao nữ hoàng Etheldredda lại muốn nó gặp con ma Marcellus Pye: để ông ấy trao cho nó công thức điều chế kháng dịch bệnh.
Lúc đó mới chừng 10 rưỡi. Vẫn còn kịp cho nó tới Bờ Trượt Rắn trước nửa đêm.
Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật