Chương 5 - Tại Nhà Heap
ở," bà Marcia bảo cánh cửa đen nhà Heap.
Nhưng, là một cánh cửa thuộc quyền Silas Heap, nó chẳng nhúc nhích gì cả. Chưa kể, bà Marcia nghĩ, bà còn thấy nó thít chặt lại bản lề và tự vặn ổ khóa lại chắc hơn. Vì thế cho nên, Quý bà Marcia Overstrand, Pháp sư Tối thượng, phải hạ mình phang cánh cửa mạnh hết sức. Không ai trả lời. Bà phang lần nữa, mạnh hơn và bằng cả hai nắm đấm, nhưng vẫn không phản hồi. Ngay khi bà vừa định đạp cho cánh cửa một cú ra trò (và thật đáng đời nó) thì cánh cửa bật mở toang ra, và bà Marcia đứng mặt đối mặt với Silas Heap.
"Hả?" Ông sẵng giọng như thể bà không hơn một người chào hàng bám dai như đỉa.
Trong thoáng chốc, bà Marcia á khẩu. Bà nhìn sượt qua vai Silas, thấy một căn phòng hình như vừa mới bị nổ bom và bây giờ, và lý do gì đó, bỗng đầy nhóc bọn con trai. Những chú bé bu quanh một bé gái nhỏ tóc đen, đang ngồi tại một cái bàn phủ khăn trắng sạch một cách đáng ngạc nhiên. Đứa bé gái đang cầm một món quà nhỏ gói giấy màu rực rỡ và cột ruy-băng đỏ, cười hớn hở và đấy mấy thằng bé đang giả bộ giật lấy quà của mình ra. Nhưng lần lượt từng đứa một, cô bé rồi tất cả bọn con trai ngẩng đầu lên, và một sự im lặng lạ lùng rơi tõm xuồn gia đình Heap.
"Chào, Silas Heap," bà Marcia nói, có phần hơi quá lịch thiệp. "Và chào Sarah Heap. Và, è, chào tất cả các Heap con."
Các Heap con, mà hầu hết không còn nhỏ nữa, chả nói gì. Nhưng sáu cặp mắt xanh lá cây biếc và một cặp mắt tím đậm đảo khắp từng chi tiết trên người bà Marcia Overstrand. Bà Marcia bỗng cảm thấy ngượng ngập. Liệu mình có vết bẩn nào trên mũi hay không? Có mớ tóc nào của mình chỉa ra kỳ cục chăng? Hay có lẽ răng mình dính rau dền?
Bà Marcia tự nhắc nhở mình rằng bữa sáng nay mình không hề ăn rau dền. Tiến lên nào, Marcia, bà tự động viên. Mi thống lĩnh nơi này cơ mà. Thế là bà quay qua Silas, đang nhìn bà như thể hy vọng bà sẽ chóng rời đi.
"Tôi nói xin chào, Silas Heap," bà Marcia giận dữ.
"Quả đúng thế, Marcia, đúng thế,"Silas nói. "Và điều gì mang cô tới đây sau gần ấy năm thế?"
Bà Marcia đi thẳng vào vấn đề.
"Tôi đến đón Công chúa," bà nói.
"Ai?" Silas hỏi.
"Anh biết rõ mười mươi là ai mà," bà Marcia quặc lại, bà vốn không thích bị bất cứ ai, nhất là Silas Heap, chất vấn.
"Chúng tôi không có Công chúa nào ở đây cả, Marcia," Silas nói. "Điều đó là hiển nhiên."
Bà Marcia nhìn quanh quất. Đúng thật, chẳng ai lại nghĩ đến việc tìm thấy một Công chúa ở đây cả. Đúng hơn, trong đời mình, bà Marcia chưa thấy chỗ nào bừa bãi như thế.
Giữa đống hỗn độn ấy, bên cạnh ngọn lửa mới nhóm, là Sarah đang đứng. Sarah đang nấu món cháo cho bữa sáng sinh nhật thì bà Marcia xông vào nhà bà, và vào luôn cuộc đời bà. Bây giờ bà đứng ngây như phỗng, tay bưng nồi cháo và nhìn trân trân vào Marcia. Có cái gì đó trong ánh mắt Sarah nói cho Marcia hiểu rằng bà biết việc gì sắp xảy ra. Thế này thì, bà Marcia nghĩ, sẽ không dễ dàng đâu. Bà quyết định dằn nén sự hung hãn và làm lại từ đầu.
"Làm ơn cho tôi ngồi xuống, được không, Silas...Sarah?" Bà hỏi.
Sarah gật đầu. Silas nhăn nhó. Không ai nói gì.
Silas liếc qua Sarah. Sarah đang ngồi xuống, mặt trắng bệch, run rấy và quơ cô bé sinh nhật đặt lên đùi mình, ôm thật chặt. Silas mong ước bà Marcia đi khỏi hơn bất cứ điều gì khác và để cho họ yên, nhưng ông biết vợ chồng mình cần phải nghe nhwuxng gì bà ta sắp nói. Ông thở dài đánh thượt và nói:
"Nicko, lấy ghế mời bà Marcia."
"Cảm ơn, Nicko," bà Marcia nói khi ngần ngừ ngồi xuống một trong những chiếc ghế tự đóng của Silas. Nicko tóc bù xù nhe răng cười ngoác với bà Marcia và rút lui vào với các anh mình; bọn chúng đang lởn vởn xung quanh Sarah với ý định bảo vệ mẹ.
Bà Marcia dòm gia đình Heap chằm chằm và sửng sốt, sao mà tất cả bọn họ giống nhau đến thế. Tất cả họ, kể cả Sarah và Silas, đều có tóc quăn màu rơm, và dĩ nhiên tất cả họ đều có mắt xanh lá cây biếc của pháp sư. Và ở giữa đám nhà Heap là Công chúa đang ngồi, mái tóc đen thẳng, mắt tím đậm. Bà Marcia rên thầm trong bụng. Đối với bà, tất cả bọn bon nít đều giống hệt nhau, và bà đã không bao giờ ngờ được Công chúa lại khác biệt gia đình nhà Heap đến thế khi cô lớn lên. Chả trách, hèn chi mà tên gián điệp đã phát giác ra cô bé.
Silas Heap ngồi lên một cái rương úp ngược.
"Hừm, Marcia, có chuyện gì vậy?" Ông nói.
Miệng bà Marcia khô rang:
"Anh có ly nước nào không?" Bà hỏi.
Jenna lụi hụi trườn khỏi đùi Sarah và đi lại gần bà Marcia, chìa ra một cái ca gỗ mòn vẹt, có dấu răng vòng khắp miệng ca.
"Đây ạ, đây là nước của cháu. Không sao đâu."
Cô bé nhìn bà Marcia chăm chú, đầy vẻ ngưỡng mộ. Jenna chưa từng trông thấy ai giống như bà Marcia, không ai lại đỏ tía một màu, bóng loáng, trông sạch sẽ và sang trọng đến thế, và không ai mang giày mũi nhọn như vậy.
Bà Marcia nhìn vào cái ca vẻ ngờ vực, nhưng rồi, nhớ ra ai đã trao nó cho mình, bèn nói:
"Cảm ơn, Công chúa. À, è, thần có thể gọi Người là Jenna được không?"
Jenna không đáp. Cô bé quá mải mê ngắm đôi giày tía của bà Marcia.
"Trả lời bà Marcia đi, cưng," Sarah Heap nhắc.
"Dạ, ờm, được ạ, thưa bà Marcia,"Jenna nói, lúng túng nhưng lễ phép.
"Cảm ơn Jenna. Rất vui vì lần này được gặp tất cả các quý vị. Và vui lòng gọi tôi là Marcia," bà Marcia nói, bà không thể không nghĩ Jenna trông giống mẹ cô biết chừng nào.
Jenna lui trở lại bên cạnh Sarah, và bà Marcia cố gắng uống một ngụm nước từ cái ca bị gặm.
"Nói mau đi, Marcia," Silas phán từ cái rương lộn ngược của mình. "Chuyện gì thế? Như thường lệ, xem ra chúng tôi luôn là những kẻ cuối cùng biết chuyện."
"Silas, anh và Sarah biết ai...è...Jenna... là ai không?"
"Biế chứ. Jenna là con gái của chúng tôi, chứ còn là ai nữa?" Silas nói với vẻ ngang ngạnh.
"Nhưng cô đoán được mà, phải không?" Bà Marcia nói, lái ánh mắt qua phía Sarah.
"Phải," Sarah lẳng lặng nói.
"Vậy là cô sẽ hiểu khi tôi nói rằng cô bé không còn an toàn ở đây nữa. Tôi cần mang cô bé đi. Ngay bây giờ," bà Marcia nói gấp.
"không!" Jenna thét lên. "Không!"
Cô bé trèo trở lên đùi Sarah. Sarah ôm chầm lấy cô bé.
Silas nổi xung thiên:
"Marcia, không phải cứ Pháp sư Tối thượng là cô nghĩ cô có thể bước vào đây và ngang nhiên xáo tung cuộc sống của chúng tôi lên đấy nhé. Chắc chắn cô không mang Jenna đi được. Nó là con chúng tôi. Con gái duy nhất của chúng tôi. Nó an toàn tuyệt đối ở đây và nó sống với chúng tôi."
"Silas," bà Marcia thở dài. "Cô bé không an toàn với anh chị được. Không còn an toàn nữa. Cô bé đã bị phát hiện. Quý vị có một tên gián điệp ở ngay sát vách. Linda Lane"
"Linda!" Sarah sững sờ. "Gián điệp? Tôi không tin."
"Ý cô là cái bà già lắm lời lúc nào cũng lảng vảng ở đây ba hoa về thuốc viên thuốc nước và không ngừng vẽ tranh bọn trẻ ấy hả?" Silas hỏi.
"Silas!" Sarah phản đối. "Đừng thô lỗ thế"
"Tôi sẽ thô lỗ hơn nữa với mụ ta nếu mụ là gián điệp" Silas lớn tiếng.
"Không có nếu niếc gì về chuyện đó cả, Silas," bà Marcia nói. "Linda Lane là tên gián điệp cáo già nhất. Và tôi tin chắc là những bức tranh mụ ta vẽ sẽ chứng tỏ là rất có ích cho Bảo hộ Toàn quyền."
Silas rên rỉ. Bà Marcia đã thắng thế.
"Silas này, tôi chỉ muốn điều tốt nhất cho Jenna. Anh cần phải tin tôi."
Silas khịt mũi:
"Việc quái gì tôi phải tin cô, hả Marcia?"
"Bởi vì tôi tin cậy giao Công chúa cho anh, Silas à," bà Marcia nói. "Giờ anh phải tin tôi. Chuyện từng xảy ra mười năm trước giờ tuyệt đối không được tái diễn nữa."
"Cô quên rằng, Marcia," Silas gay gắt, "chúng tôi không biết chuyện gì xảy ra mười năm trước. Không ai chịu hạ cố cho chúng tôi biết."
Bà Marcia thở dài:
"Làm sao tôi có thể nói cho anh biết được, Silas? Đó là điều tốt nhất cho Công chúa. Ý tôi là vì lợi ích của Jenna, anh không biết thì hơn."
Lại nghe nhắc đến Công chúa, Jenna ngước lên nhìn Sarah.
"Lúc nãy bà Marcia cũng gọi con như thế," cô bé thì thào. "Có đúng đó là con không?"
"Phải, cưng à," Sarah thì thầm đáp lại, rồi bà ngước lên nhìn thẳng vào mắt à Marcia và nói:
"Tôi nghĩ tất cả chúng tôi cần biết việc gì đã xảy ra mười năm trước, Marcia."
Bà Marcia nhìn đồng hồ. Phải nhanh lên mới được. Bà hít một hơi rồi bắt đầu.
"Mười năm trước," bà kể, "tôi vừa mới vượt qua kỳ thi cuối cùng của mình và đến thăm ngài Alther để cảm ơn ngài. Ừm, ngay khi tôi vừa tới thì một người đưa tin chạy thục mạng vào và báo cho ngài biết là Nữ hoàng vừa sinh được một bé gái. Chúng tôi sung sướng vô ngần - như thế có nghĩa là cuối cùng người thừa kế Lâu đài đã xuất hiện.
"Người đưa tin đó thỉnh hồi ngài Alther vào Cung điện để thực hiện nghi lễ chào mừng Công chúa vừa ra đời. Tôi đi cùng với ngài để phụ mang tất cả những quyển sách ngặng chịch, thuốc và bùa mà ngài cần; và để nhắc nhở ngài thứ tự các việc phải làm, bởi vì ngài Alther già nua thỉnh thoảng cũng hay quên.
"Khi tới Cung điện thì chúng tôi được đẫn vào phòng Thiết triều để gặp Nữ hoàng. Người đang rất hạnh phúc - quá đỗi hạnh phúc. Người ngồi trên ngai vàng ẵm đứa con mới sinh của mình, và chào đón chúng tôi bằng câu "Nó xinh không này?" và đó là những lời cuối cùng Nữ hoàng nói ra."
"Ôi không," Sarah lặng lẽ nói thầm.
"Đúng lúc ấy, một gã đàn ông mặc đồng phục đen và đỏ rất dị kỳ phóng vào phòng. Dĩ nhiên, bây giờ tôi biết là hắn mặc đồng phục của Ám sát binh, nhưng lúc ấy tôi không hề biết. Tôi nghĩ chắc là một người đưa tin gì đó, nhưng tôi có thể thấy từ nét mặt của Nữ hoàng rằng Người không hề chờ hắn. Rồi tôi thấy hắn cầm một khẩu súng bạc dài, và tôi sợ khiếp đảm. Tôi liếc ngài Alther nhưng ngài đang lui cui với đống sách của mình nên không nhận ra. Rồi... tất cả cứ như là không thực vậy... tôi thấy tên lính từ từ và thận trọng nâng súng lên, nhắm và bắn thẳng vào Nữ haòng. Tất cả mọi thứ im ắng kinh khủng khi viên đạn bạc xuyên thẳng qua tim Nữ hoàng và găm vào bức tường đằng sau người. Công chúa khóc thét lên và bật khỏi cánh tay người mẹ đã chết của mình. Tôi lao tớ và chụp lấy cô bé."
Mặt Jenna nhợt nhạt, cố hiểu những gì mình đang nghe.
"Đó là con phải không?" Cô bé hạ thấp giọng hỏi Sarah. "Con là Công chúa mới sinh phải không?"
Sarah chậm chạp gật đầu.
giọng bà Marcia hơi run khi nói tiếp:
"Thật kinh khủng! Ngài Alther vừa bắt đầu niệm thần chú Lá Chắn thì một viên đạn khác bắng ra, và viên đạn hất tung ngài lên và quăng ngài xuống sàn. Tôi kết thúc cầu thần chú của ngài Alther giúp ngài, và trong tích tắc cả ba chúng tôi an toàn. Tên Ám sát binh bắn tiếp viên nữa - lần này nhằm vào tôi và Công chúa - nhưng viên đạn văng khỏi tấm khiên vô hình và bật thẳng trở lại, cắm vào đùi hắn. Hắn đổ vật xuống sàn, nhưng tay vẫn cầm súng. Hắn cứ nằm đó và nhìn chúng tôi trừng trừng, chờ cho bùa mê phai đi, như tất cả mọi loại bùa mê đều phải phai.
"Ngài Alther đang hấp thối. Ngài tháo tấm bùa Hộ mạng Akhu ra và trao cho tôi. Tôi chắc chắn nó có thể cứu ngài, nhưng ngài biết rõ hơn tôi. Ngài rất bình tĩnh nói với tôi rằng giờ là lúc ngài phải đi. Ngài mỉm cười và rồi... và rồi, chết"
Căn phòng im lặng. Không ai cựa quậy. Thậm chí cả Silas cũng nhìn chằm chặp xuống sàn. Bà Marcia nói tiếp bằng giọng trầm thấp.
"Tôi... tôi không thể tin nổi. Tôi cột tấm bùa Hộ mạng Akhu quanh cổ và ẵm Công chúa mới sinh. Công chúa đang khóc, ồ, cả hai chúng tôi đều khóc chứ. Rồi tôi chạy. Tôi chạy nhanh đến nỗi Ám sát binh không còn thời gian để bắn khẩu súng của hắn..
"Tôi chạy đến Tháp Pháp sư. Tôi không thể nghĩ ra nơi nào hơn. Tôi báo cho những pháp sư khác biết hung tin và yêu cầu bảo vệ, và họ đã bảo vệ chúgn tôi. Suốt buổi chiều chúng tôi bàn bạc sẽ pảhi làm gì với Công chúa. Chúng tôi biết bé không thể ở lâu trong Tháp Pháp sư được. Chung tối không thể bảo vệ bé mãi mãi. Và lại, Công chúa vừa mới được sinh ra, rất cần một người mẹ. Chíng lúc đó tôi nghĩ đến cô, Sarah ạ".
Sarah ngạc nhiên.
"Ngài Alther thường hay kể cho tôi nghe về cô và Silas. Tôi biết cô vừa sinh một bé trái. Trong Tháp Pháp sư người ta bảo đó là người con trai thứ bảy của người con trai thứ bảy. Tôi không biết là sau đó cậu bé đã chết. Tôi rất tiếc khi nghe tin này. Nhưng tôi biết là cô sẽ yêu Công chúa và sẽ làm cho cô bé hạnh phúc. Vì vậy chúng tôi quyết định là cô sẽ nuôi đứa trẻ"
"Nhưng tôi không thể đi tới khu Mở Rộng và trao bé cho cô được. Chắc chắn sẽ có người trông thấy tôi. Vì vậy, sẩm tối hôm đó, tôi đem Công chúa ra khỏi Lâu đài và đặt bé lên tuyết, chắc chắn là anh, Silas, sẽ tìm thấy bé. Và đúng vậy. Tôi không thể làm gì khác hơn...
"... Ngoài việc, sau khi Gringe nhũng nhiễu đòi tôi cho lão nửa đồgn crao, oàoi núp trong bóng tối và theo dõi anh về nhà. Khi tôi thấy cái cách anh giữ áo chùng cách anh bước đi như bảo vệ một báu vật, tôi biết là anh đang ẵm Công chúa, và anh nhớ không, tôi đã bảo anh, 'Cấm được nói cho ai biết về con bé. Nó sinh là để dành cho anh. Hiểu chứ?"
Một bầu thinh lặng treo lơ lửng trong căn phòng. Silas dám mắt xuống sàn, Sarah ngồi bất động với Jenna, và tất cả bọn con trai trông như bị sét đánh. Bà Marcia lặng lặng đứng lên, và từ trong túi áo chẽn của mình, bà lôi ra một cái túi nhỏ bằng nhung đỏ. Rồi bà băng qua phòng, cản thận để không dẫm phải bất cứ thứ gì, nhất là con chó sói to bự, chẳng hề sạch tí nào mà bà vừa nhận thấy đang nằm ngủ giũ một động chăn mền.
Gia đình Heap trố mắt nhìn, như bị thôi miên, khi bà Marcia nghiêm trang bước tới Jenna. Lũ con trai nhà Heap tản ra vẻ kính trọng lúc bà Marcia dừng lại trước Sarah và Jenna, và quỳ gối xuống.
Jenna tròn xoe mắt nhìn bà Marcia mở cái túi nhung và lấy ra một cái vòng nhỏ bằng vàng.
"Thưa Công chúa," bà Marcia nói. "Đây là của mẹ Người, và giờ là của Người"
Bà Marcia tiến tới và đội chiếc vòng vàng lên đầu Jenna. Nó vừa khít.
Silas cất tiếng:
"Được rồi, Marcia, giờ thì đã rõ," ông cáu kỉnh. "Con mèo đã chui ra khỏi bọc."
Bà Marcia đứng lên và phủi bụi khỏi áo chùng của mình, Khi bà làm vậy, thì ngạc nhiên hết sức, hồn mà Alther Mella xuyên qua bức tường và đáp xuốgn ngày bên cạnh Sarah Heap"
"À, ngài Alther đến," Silas nói. "Ngài sẽ không hài lòng với chuyện này đâu, tôi bảo đảm"
"Chào Silas, Sarah. Chào, tất cả các pháp sư trẻ của ta"
Đám con trai nhà Heap cười tít. Mọi người gọi chúgn bằng đủ thứ tên, nhưng chỉ có ngài Alther gọi chúng là pháp sự.
"Và chào Công chúa nhỏ của ta" ngài Alther nói, ngài vẫn hay gọi Jenna như thế. Và giờ Jenna dã biết tại sao.
"Chào cụ Alther," Jenna nói,c ảm tháy vui sướng hơn lên với con ma già trôi bồng bềnh bên cạnh mình.
"Ta không biết là cả ngài Alther cũng tới thăm cháu," bà Marcia nói, hơi bực bội, mặc dù bà có vẻ nhẹ nhõm khi thấy ngài.
"Hừm, tôi là học trò của ngài ấy trước," Silas găt. "Trướ khi cô chen vô"
"Tôi không chen vô. Mà anh bỏ cuộc. Anh nài nỉ ngài Alther huỷ bỏ vị trí học trò của anh. Anh nói anh thích đọc truyện trước giờ đi ngủ cho các con trài hơn là bị nhốtt rong tháp, dí mũi vào một quyển sách bùa chú mục nát. Thỉnh thoảng anh thật sự khùng đấy, Silas à." Bà Marcia trừng mắt
"Các trò, các trò, thôi đừng cãi nhau nữa," ngài Althể mỉm cười. "Ta yêu cả hai người như nhau.Tất cả mọi học trò của ta đều đặc biệt hết."
Hồn ma Alther Mella hơi loé lên trong hơi nóng của ngọn lửa. Ngài mặc áo chùng PHáp sư Tối thượng ma. Nó vẫn còn những vết máu trến đó, điều luôn làm bà Marcia nổi giận mỗi khi trông thấy. Mái tóc dài trắng của ngài Alther được cột gọn ghẽ thành đuôi ngựa và bộ râu cảu ngài được tỉa tót nhọn hoặt. Khi còn sống, tóc và râu của ngài Alther luôn rối bù - ngài không bào giờ theo kịp vơi tốc độ mọc ra nhanh chóng cảu chúng. Nhưng giờ, khi đã là ma, thì việc đó thật dễ. Ngài vừa chải râu tóc xong cach đây mười năm và giờ chúng vẫn giữ nguyên như thế. Đôi mắt xanh lá cây của ngài Alther ít sáng lấp lánh hơn hồi ngài còn sống, nhưng chúng ngó quanh vãn tinh tường như thuở nào. Và khi nhìn căn phòng nhà Heap, chúng lộ vẻ buồn rầu. Mọi thứ sắp sửa thay đổi rồi.
"Hãy nói cho cô ta, thưa ngài Alther," Silas khẩn khoản. "Rằng cô ta không thể mang Jenna của chúng thần đi được. Là Công chúa hay không,cô ta cũng sẽ không có được con bé."
"Ước gì ta có thể nói thế, Silas, nhưng ta không thể," ngài Althể, nói, trông nghiêm nghị. "Các người đã bị lộ. Một tên Ám sát binh săp tới. Mụ sẽ tới đây vào nửa đem với khẩu súng bạc. Anh biết thế có nghĩa là gì rồi đấy."
Sarah Heap vùi mặt vào lòng bàn tay.
"Không!" Bà thổn thức.
"Đành vậy," ngài Alther nói, giọng run run và tay ngài sờ lỗ đạn nhỏ ngay bên dưới tim mình.
"Chúng tôi có thể làm gì bây giờ?" Sarah hỏi rất nhỏ và đỡ đẫn.
"Marcia sẽ đưa Jenna tới Tháp Pháp sư" Alther nói. "Jenna sẽ an toàn ở đó ít lâu. Rồi sau đó chúng ta sẽ nghĩ xem tiếp theo phải làm gì." Ngài nhìn Sarah. "Con và Silas phải đi khỏi đây cùng với bọn trẻ. Ở nơi nào đó an toàn mà các con không bị tìm ra."
Sarah tái nhợt, nhưng giọng bà cứng cỏi:
"Chúng con sẽ đi vào cánh rừng," bà nói. "Chúng con sẽ sống với bà Galen."
Bà Marcia lại nhìn đồng hồ. Trễ rồi.
"Tôi cần phải mang Jenna đi ngay," bà hấp tấp. "Tôi phải trở về trướ khi họ thay phiên gác."
"Cháu không muốn đi đâu," Jenna thì thầm. "Cháu không phải đi, đúng không cụ Alther? Cháu cũng muốn đến sống với bà Galen. Cháu muốn sống chung với tát cả mọi người. Cháu không muốn sống một mình," môi dưới của Jenna giật giật, mắt cô bé đầm đìa nước. Cô bé ôm chặt lấy Sarah.
"Cháu không sống một mình, mà sốgn với Marcia," ngài Alther dịu dàng. Jenna chẳng có vẻ gì khá hơn khi nghe như thế.
"Công chúa nhỏ của ta," ngài Alther nói tiếp. "Bà Marcia nói đúng. Cháu phải đi với bà ấy. Chỉ bà ấy có thể bảo vệ cháu."
Jenna vẫn có vẻ hoài nghi.
"Jenna," hồn ma Alther nghiêm giọng. "cháu là vị thừa kế Lâu đài, và Lâu đài cần cháu được an toàn để một ngày kia cháu sẽ trở thành Nữ hoàng. Cháu phải đi với bà Marcia. Làm ơn đi".
Hai bàn tay Jenna lần sờ chiếc vòng tròn nhỏ bà Marcia vừa đội lên đầu mình. Đâu đó trong lòng cô bé bắt đầu cảm thấy khác đi.
"Thôi được," Jenna thì thầm. "Cháu sẽ đi"
Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật