Sáu - Người Điên Trên “Những Đỉnh Cao”
hế là cuộc phiêu lưu coi như đã hiện hình trước mặt. Đối với Lục Thám Tử, vùng băng giá Savoie bí ẩn đến chừng nào. Tidou quả quyết:
- Chúng ta phải nhờ cậy bác sĩ riêng của gia đình Bellechaume.
Hắn vẫy tay ra hiệu cho Mady gọi phôn. Sau năm phút đàm đạo, Nữ Tiên Tri gác máy. Cô tóm tắt:
- Vùng Savoie chỉ có một dưỡng trí viện dành cho người bịnh tâm thần mang tên NHỮNG ĐỈNH CAO, dưỡng trí viện đó thuộc thành phố Albertville. Chính ông bác sĩ nhỏ thó đã gửi Albin tới đây để điều trị khủng hoảng thần kinh cấp tính vào mùa xuân hai năm trước. Ông hác sĩ còn nói rõ Albin đã tới Những Đỉnh Cao hai lần. Lần thứ hai cách đây chưa đầy hai tháng. Ông rất sửng sốt khi được biết lần thứ ba này Albin lên dường tới Savoie mà không hỏi qua ý kiến của ông.
Đám trẻ gật gù. Chúng từ giã hà Stephanie bằng cái nhìn tươi rói.
o O o
Sáu người bạn đồng hành chẳng khó khăn gì trong việc nắm lịch tàu chạy. Sáng chủ nhật sau khi đi lễ nhà thờ xong, đúng 11 giờ 10 phút, chúng và Kafi rời ga Perrache trong một toa hạng nhì theo hướng núi Alpes phủ tuyết trắng xóa.
Tuyết đổ xô rượt theo con tàu đến tận Chambery, trong màn mưa tuyết, chúng trố mắt trước những chiếc xe hơi khổ sở nhích từng mét một trong lớp tuyết dày cộm.
Gnafron đắc chí:
- Tụi mày đã thấy xích xe cần thiết chưa nào?
Ấy thế mà đoạn đường này còn dễ đi hơn nhiều so với đoạn dường xẻ dọc để lên đỉnh núi. Ở đây, tuyết phủ kín dặc.
Đầu buổi chiều lũ nhóc đổ bộ xuống ga Alberville. Da thịt thì rét mà ruột thì rỗng tuếch. Khỏi phải nói, sáu đứa tót ngay vô quán cà phê gần ga nhất gọi thức ăn, đồ uống nóng om sòm.
Tidou hỏi anh chàng bồi bàn:
- Nhà an dưỡng Những Đỉnh Cao ở đâu hả anh?
- Nhà an dưỡng bệnh tâm thần hả? Cách chỗ này ba cây số. Xe ca đưa khách lên đó lúc một giờ chiều hàng ngày.
Tidou cười:
- Tụi này đi xe... lôca chân quen rồi. Cám ơn anh hai nghe.
Mặc kệ loài người trò chuyện, quái cẩu Kafi chúi đầu vô hộp patê. Sau khi no nê, con sói tung tăng dẫn đầu phái đoàn thám tử phi tà tà trên một con dường dốc đứng. Hai bên đường trồng toàn cây linh sam. Gnafron nghịch ngợm nhét một dúm tuyết vào cổ áo Mady khiến cô bé kêu ré lên. Lập tức, Gnafron thấy mình bị vật xuống vệ đường một cách thô bạo. Nó quẫy lộn một cách bất lực khi bị Tidou dí mũi xuống tuyết. Thủ lãnh vừa cười vừa đe:
- Tao sẽ cho mày xơi thử tuyết xem có ngon hơn kem không, còi ạ.
Tondu lặng lẽ phân xử. Nó tách hai đứa ra dễ dàng bằng bàn tay cứng như thép, không tốn chút hơi sức nào. Các “khán giả” phá lên cười - Dĩ nhiên Mady cười to nhất.
Rồi Bistèque cắt đứt phút vui đùa của cả bọn bang cách chỉ về phía trước. Cách tụi nó khoảng 20 mét, trên cánh cổng nhếch nhác của một tòa dinh cơ lớn là tấm biển kim loại hình vòng cung nổi bật hàng chữ:
NHỮNG ĐỈNH CAO
NHÀ AN DƯỠNG BỊNH THẦN KINH
Tidou ngăn các bạn đang định chạy tới:
- Tuyệt đối cẩn thận. Không thể kéo vào cả lũ được.
Tondu nói:
- Quý vị nên trụ ở cổng để tôi và Guille thám sát thử xem.
Thằng Giác Đấu nói xong là kéo tay Nghệ Sĩ luồn lách dọc các mái hiên vắng hoe. Sau năm phút, hai thằng dừng lại trước một căn nhà xập xệ nằm trơ trọi một góc khuất. Tondu rù rì:
- Tao nghi trong đây có sự bí ẩn.
- Ờ, há, tao nghe có tiếng thở phì phò của ai đó. Bị nhốt chăng?
Coi, nhị thám tử chưa kịp thụt lùi lại thì cánh cửa căn nhà đột ngột mở ra. Lạy Chúa, kẻ vừa “thở phì phò” đó là một hình người dị dạng đội mũ len đỏ, nhe hàm răng chỉ toàn... lợi là lợi. Nhân vật khủng khiếp ấy há cái miệng trống trơn cười một cách ngờ nghệch.
Guille ấp úng:
- Xin chào...
Người điên lại cất tiếng cười lần nữa.
Tondu kéo tay Guille. Hai thằng bỏ ra ngoài, tiếp tục đi vào trong khu nhà. Người điên lẽo đẽo theo sau.
Khi hai đứa đẩy cánh cửa văn phòng Nhà an dưỡng, người điên kỳ lạ kia cũng chẳng buông tha. Ông ta nhào theo chúng. Phước ba đời cho Tondu và Guille, do chúng bất ngờ quẹo ngang qua một góc nên người điên mất đà đâm đầu thẳng vô cạnh bàn giấy.
- Hừ hừ...
Người đàn ông phương phi mặc áo blu trắng ngồi sau bàn giấy giật bắn mình. Lọ mực trên bàn rơi xuống đất.
- Sao ông không ngủ trưa mà lò mò vô đây làm đổ bể đồ đạc của bác sĩ hả ông Jacquet?
- Hừ hừ...
Người điên trả lời bằng hai tiếng rên cụt ngủn rồi tức tốc bám gót Tondu và Guille. Đôi mắt vị bác sĩ nhìn theo, trong tích tắc ông đã biết mục tiêu của Jacquet chính là hai chú nhóc.
Ông đập bàn cái chát.
- Dừng lại, tất cả dừng lại!
Guille tóc đỏ ngơ ngác. Cu cậu thắng... giò lại đúng lúc viên bác sĩ bay đến chặn ngang giữa nó và người điên tên Jacquet. Ông phủi phủi chiếc áo blu.
- Hai cậu là ai, hồi nãy cứ tưởng bịnh nhân mới nhập viện. Chậc...
Trong khi Guille ấp úng thì Tondu đỡ lời ngọt xớt:
- Dạ, ông là bác sĩ ạ. Tụi cháu là bạn của ông Albin de Bellechaume ở Lyon. Tụi cháu đến đây thăm ông ấy.
- Ông Albin không có mặt ở đây.
Hai thằng nhóc chới với. Guille nhíu mày:
- Ủa, cháu nghĩ rằng đêm qua ông ta đã nhập viện rồi mà.
Lần này đến phiên vị bác sĩ kinh ngạc:
- Albin không có ở Lyon sao?
- Dạ không...
- Thế thì chỉ có trời mới biết ông ấy đi đâu. Hai năm trước vào mùa xuân Albin có đến nhà an dưỡng này để điều trị và kể từ đó, chúng tôi chưa bao giờ gặp lại ông ta.
Nhị thám tử nhìn nhau thất vọng trong lúc người điên Jacquet quay mặt ra sau mân mê chiếc mũ len đỏ cười rúc rích. Chúng chán nản chào bác sĩ.
- Tụi cháu xui quá, định đến vùng này trượt tuyết nhân tiện ghé thăm ổng. Thôi, tụi cháu xin kiếu từ.
Ông bác sĩ phương phi nhoẻn nụ cười thông cảm.
o O o
Giác Đấu và Nghệ Sĩ mới đẩy cánh cửa tự động của văn phòng nhà an dưỡng bước ra ngoài thì cái bóng ám ảnh đã vút ra theo. Ê, Tondu đâu phải là thứ tay mơ. Lúc đàm đạo với vị bác sĩ, nó đã nhận ra sự có mặt của người điên, nên cu cậu đột ngột dừng phắt lại khiến Jacquet đâm sầm vào ngực nó.
Người điên lắp bắp:
- Ê này, hai anh kia!
Hai đứa quay phắt lại:
- Ông muốn gì hả?
Ông Jacquet dạo mắt nhìn xung quanh, thì thầm đầy vẻ bí mật:
- Nếu hai cậu tìm ông Albin thì tôi biết ông Albin ở đâu. Ổng là bạn thân của tôi mà.
Hai thám tử nhí chờ đợi, nhưng ông Jacquet cứ cắm mắt xuống đất, im thin thít. Tondu quvết định dùng mưu mẹo:
- Ông Albin là bạn ông à? Cháu không tin.
Guille đoán ra ý đồ của bạn, nó bồi thêm:
- Ông muốn tụi cháu ngạc nhiên hả?
Người đàn ông mắc bẫy ngay.
- Đồ bã đậu, đồ cám lợn. Ta cứ tưởng tụi mày cũng là đồng đạo của Albin. Tụi mày không tin thì đi theo tao.
- Sao?
Bọt mép của Jacquet bắt đầu sùi ra. Tondu nháy mắt:
- Theo ông cũng chẳng mất gì. Nào đi!
Hai giây sau, nhị thám tử nối gót người điên mon men qua những tán cây linh sam tới tận bức tường u ám mốc meo của khu điều trị Jacquet cười hinh hích chỉ tay vào một tảng đá ở bờ tường.
- Thánh chỉ ta giấu ở đây, hê hê.
Ông ta thọc ngón tay vào các khe hở và hứng lấy một tảng đá vừa đổ xuống. Bên trong thành tường là một cái hốc sâu thâm thẳm. Jacquet khoái chí lôi dần các thứ các cái mà ông ta cất giấu trong hốc ra ngoài.
Guille cười ngất:
- Tưởng “thánh chỉ” nào, té ra chỉ có một que củi, một trái thông, một cái lược, một con dao nhíp, một khăn mùi xoa. Kho báu của ông nhiều của quá, hahaha.
Jacquet không hề giận dữ. Ông ta xòe bàn tay giấu sau lưng chìa ra phía trước cười móm mém:
- Thế còn cái này là cái gì hả hai thằng ngu?
Tondu thấy một tờ giấy cuốn tròn trong tay người điên. Kia kìa, Jacquet trịnh trọng quỳ hai đầu gối xuống đất lạy như tế sao trước khi mở tờ giấy vuốt lại phẳng phiu. Ông ta lẩm bẩm:
- Đồng đạo Albin ơi, tôi luôn luôn giữ thánh chỉ của bạn.
Giọng ông ta bất chợt sang sảng:
- “Hỡi Ednond Jacquet, đồng đạo của tôi. Từ bây giờ tôi phong bạn tước hiệu Hiệp Sĩ của đạo SỪNG CHÓ SÓI. Nhân danh sử giả của Nữ thần Tai Dài, tôi thề sẽ cầu nguyện cho bạn tới ngày bạn được cứu rỗi. Cầu cho sự Hy Sinh Vĩ Đại sẽ trở thành hiện thực!
Người điên nâng tờ giấy đặt ngang ngực rồi hãnh diện đưa mắt nhìn hai thám tử nhí.
Tondu tiếp tục dùng mẹo cũ. Nó khích tiếp:
- Tôi nghi ông sáng tác ra chớ chẳng phải ông Albin viết đâu.
Jacquet rú lên một tiếng như lợn bị chọc tiết và nhảy dựng lên:
- Tụi bay là đồ con bò. Ở Alberville ai lại không biết đạo SỪNG CHÓ SÓI hả? Đó là đạo dạy con người làm chúa tể vũ trụ. Tụi mày không xứng đáng là những đồng đạo của Albin. Đi đi, đi hỏi mọi người đi xem tao có nói dối hay không.
Ông ta khóc oà lên. Guille lúng túng nhanh hơn ai hết, nó xúc động nói:
- Ông dừng khóc nữa, Jacquet. Tụi cháu tin có đạo SỪNG CHÓ SÓI rồi ạ.
Người điên sụt sịt:
- Ta là một Hiệp Sĩ.
- Vâng, tụi cháu biết. Nhưng “Nữ thần Tai Dài” là ai vậy ông Hiệp Sĩ?
- Ta không biết, huhuhu...
Trong khi hai thằng đang dỗ dành người điên thì từ xa xa tiếng sủa quen thuộc của Kafi vang lên. Guille hoảng hốt:
- Tạm biệt Jacquet đi, Tondu. Kafi gọi đó.
Tondu gãi gãi cái đầu trọc:
- Tao hiểu. Tao không ngờ ông Albin dở khôn dở dại lại có chân trong cái đạo kỳ quặc ấy.
Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 3 - Sừng Chó Sói Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 3 - Sừng Chó Sói - Paul Jacques Bonzon Sáu Người Bạn Đồng Hành Tập 3 - Sừng Chó Sói