Chương 6 Tai Nạn Khả Nghi
nh Đông hỏi:
- Em có thấy gì không, Hương?
Tôi trả lời:
- Đố anh đó!
- Quách Tĩnh đang rình chúng ta, phải không?
Tôi phục anh Đông quá:
- Trời! Anh ghê quá! Cái gì cũng biết hết! Đúng Quách Tĩnh là đồng lõa của bọn gian rồi!
Anh Đông có vẻ suy nghĩ.
- Anh cũng nghi như em vậy! Nhưng...
Thấy anh ngập ngừng, tôi hỏi:
- Nhưng sao hả anh?
Anh Đông nói chầm chậm:
- Theo anh nhận xét thì quân gian đã mở cửa nhà Xu Xu bằng lối khác chớ không phải bằng chìa khóa. Nếu Quách Tĩnh lại có sẵn chìa khóa, tại sao Quách Tĩnh lại không dùng chìa khóa mở cho dễ dàng nếu Quách Tĩnh là đồng lõa?
Anh Đông lúc nào cũng chứng tỏ anh có óc nhận xét và tài suy luận thật đặc biệt.
Suy nghĩ chốc lát, tôi nói:
- Anh nhận xét đúng, nhưng đó chắc gì là điều chứng tỏ được Quách Tĩnh không dính vào vụ này?
- Anh có nói Quách Tĩnh vô tội đâu! Dù sao hiện giờ Quách Tĩnh vẫn là người khả nghi số một!
- Theo anh vai trò của Quách Tĩnh trong bọn gian như thế nào?
- Nếu mình biết được thì mình đã thoát khỏi ngõ bí rồi!
- Thưa anh A! 09 đề nghị: mình nên tìm dấu vết ở nơi khác.
- Phải! Mình hãy tìm báo cũ xem lại bài tường thuật tai nạn của ông bà Xu Hào...
Tôi hỏi:
- Tìm ở đâu bây giờ hả anh?
- Mình đến thẳng tòa soạn báo hỏi.
Vì đã đến đây nhiều lần, tôi và anh Đông đi thẳng vào phòng riêng của ban biên tập chả cần hỏi ai cả. May quá! Cửa phòng còn mở! Tôi thấy chỉ có một mình anh Trịnh Chí đang ngồi quay lưng ra ngoài. Trước mặt anh, một chồng thư cao ngất.
Như linh tính báo có người lạ, anh Trịnh Chí bỗng quay ra cửa. Thấy chúng tôi, anh cười:
- Chà! Chào hai em! Đến chơi hả? Mời ngồi! Mời ngồi!
Anh Trịnh Chí vội vàng đứng dậy kéo ghế mời chúng tôi ngồi. Nhưng anh Đông nói ngay với giọng hết sức long trọng:
- Tôi muốn xem lại bài báo nói về vụ tai nạn chết người ở xa lộ mà nạn nhân là ông bà Quách Xu Hào. Anh cho tôi mượn xem một chút! Cần lắm!
Một phút sau, chúng tôi có ngay bài báo đó ở trước mặt. Cái tựa chữ thật to nổi bật:
Tai nạn ở Xa Lộ Biên Hòa, vợ chồng một giáo sư chết cả.
Chi tiết bài báo chả có gì đặc biệt cả. Một buổi chiều mưa dầm, đường trơn trợt, chiếc xe hơi của ông bà Xu Hào trợt bánh rơi xuống một hố sâu toàn đá bên cạnh xa lộ.
Nhưng, anh Đông chỉ cho tôi xem một bài báo ngắn ở cạnh bên:
Theo vết bánh xe, dường như chiếc xe hơi của ông bà Xu Hào bị trợt ra khỏi đường bởi một chiếc xe khác vượt qua mặt. Hơn nữa người ta đã phát giác chiếc xe hơi bị lục tung nhưng không mất gì hết. Cảnh sát hiện nghi ngờ chiếc xe bị bọn cướp chận gây ra tai nạn. Cuộc điều tra đang tiến hành, có gì mới chúng tôi xin loan báo tiếp.
Khi anh Đông đọc xong, tôi bèn cám ơn anh Trịnh Chí đã cho chúng tôi xem tài liệu và chúng tôi ra về.
Tôi hỏi:
- Anh nghĩ gì về nội dung bài báo đó?
- Lần thứ nhì, mình gặp một chi tiết giống nhau: lục tung nhưng không mất gì hết.
Anh Đông có vẻ suy nghĩ thật dữ. Một lúc sau, anh Đông mới nói tiếp:
- Anh nghĩ ra một giả thuyết như thế này: có lẽ bọn gian đã không tìm được điều chúng muốn tìm trong xe của ông bà Xu Hào, nên khi chúng biết con trai của ông bà là Xu Xu vừa về đây, chúng theo dõi rình rập ngay, hy vọng thấy cái chúng muốn tìm do Xu Xu giữ. Anh cũng suy luận thêm là Quách Tĩnh cũng đang muốn tìm cái bí mật đó nhưng có thể không thuộc nhóm bọn gian trên.
- Hay quá! Anh lý luận thật tài! Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?
- Anh chưa biết được! Anh phải về suy nghĩ đã!
Chúng tôi liền chia tay người nào về nhà nấy, hẹn sáng hôm sau sẽ gặp lại.
Sáng hôm sau như thường lệ, chúng tôi đi dài theo hành lang ngắm thiên hạ trước khi vào lớp. Thình lình, anh Đông khẽ nhéo nhẹ tay tôi một cái. Anh nói nho nhỏ:
- Hương! Em xem kìa!
Tôi thấy Quách Tĩnh đang tiến về phía chúng tôi.
Càng đến gần chúng tôi, mặt Quách Tĩnh càng tối sầm lại. Chúng tôi hết sức ngạc nhiên: Quách Tĩnh đã lơ chúng tôi khi đi ngang chúng tôi. Một lúc sau, tôi nghe Xu Xu nói là Quách Tĩnh đã dẫn Xu Xu đến tận lớp học.
Xu Xu nói tiếp:
- Quách Tĩnh dường như biết tôi đang lâm nguy nên lo lắm!
- Có thể vì những lý do khác nữa! Thật là lạ! Em Hương và Xu Xu trông kìa!
Quách Tĩnh đang đứng ngắm công trường thày thợ đang làm một cách hết sức say sưa. Trông anh ta có vẻ như một nhà thám tử đang dò xét.
Xu Xu ngạc nhiên:
- Ủa! Quách Tĩnh nói với tôi là về ngay mà! Quách Tĩnh đứng đó làm chi vậy?
Lúc đó, dường như linh tính báo có người đang dòm mình, Quách Tĩnh ngẩng đầu lên. Thấy chúng tôi, Quách Tĩnh bèn xoay lưng đi thẳng.
Chúng tôi không thể nào giải thích nổi thái độ kỳ lạ của Quách Tĩnh. Nhưng chúng ta không còn thì giờ để bàn cãi nữa vì chuông vào học đã reo vang dồn dập.
Tới giờ về, anh Đông có vẻ sốt ruột, nói với tôi:
- Anh quên hỏi thêm Xu Xu về ông bà Xu Hào. Làm sao bây giờ? Phải tìm cách đến nhà Xu Xu chiều nay!
Tôi ngạc nhiên:
- Muốn đến nhà Xu Xu lúc nào thì đến, có gì mà phải tìm cách, mình quen với Xu Xu rồi mà!
- Em quên sau Xu Xu còn Quách Tĩnh à? Phải làm sao người khả nghi số một không nghi ngờ chúng ta.
Anh Đông lúc nào cũng có lý. Thình lình, tôi nhớ ra...
- À! Này anh! Chiều hôm qua, em để quên chiếc vợt ở nhà Xu Xu. Chiều nay mình đến nhà Xu Xu nói là lấy chiếc vợt...
- Hay quá! 09! Lần đầu tiên anh khen cái tính hay quên của em.
Thế là chờ chiều đến chúng tôi thung dung đến nhà Xu Xu. Khi đến nhà Xu Xu, chúng tôi thấy một chiếc xe hơi màu xanh đang đậu trước nhà. Đặc biệt có hai chữ Báo Chí dán ở cửa kính. Chúng tôi bấm chuông. Một người đáng bậc cha chú chúng tôi mở cửa. Vừa thấy chúng tôi, người đó cười:
- Nếu không lầm hai cháu là Đông và Hương phải không? Xu Xu có nói với bác về hai cháu. Bác là ba nuôi của Xu Xu! Hai cháu vào chơi!
Chúng tôi vào. Xu Xu thấy chúng tôi mừng rỡ la rối rít:
- Má! Má! Đây là hai người bạn mới của con đó!
Thế là chiều nay chúng tôi đã biết mặt ông bà Hùng, ba má nuôi của Xu Xu. Cả hai ông bà trông thật phúc hậu, hiền từ.
Trong lúc chúng tôi còn đang đứng bỡ ngỡ ở phòng khách, thì một người lạ mặt đang ngồi ở sa lông bỗng đứng dậy nhìn chúng tôi. Người ấy ngó ông Hùng hỏi:
- Hai người này là ai vậy, thưa ông?
Người lạ mặt ấy có một bộ râu cá chốt khá đẹp.
Ông Hùng trả lời:
- Bạn của Xu Xu!
Rồi ông Hùng quay sang chúng tôi:
- Ông này là ông Mã, phóng viên của nhật báo Con Ếch đến phỏng vấn Xu Xu về vụ tai nạn đó các cháu!
Tôi nói:
- Dạ! Thưa hai bác, chúng cháu đến đây gặp Xu Xu để xin lại chiếc vợt bóng bàn cháu để quên đây chiều hôm qua!
Trong khi tôi nói, ông Mã ghi chép lia lịa trong một cuốn sổ tay. Ông Mã vừa ghi vừa nói:
- Chà! Mới đến đây, Xu Xu đã có bạn rồi. Độc giả báo chúng tôi thế nào cũng thích thú cảm phục khi biết có một đứa trẻ đã dám vượt đại dương về đây làm lại cuộc đời.
Ông phóng viên Mã bèn hỏi tuổi Xu Xu, rồi hỏi mai sau Xu Xu dự định làm gì. Kế đó, nhà phóng viên hỏi về cha mẹ ruột của Xu Xu và nhất là chi tiết tai nạn.
Quá cảm xúc, Xu Xu không trả lời nổi. Thấy vậy, bà Hùng nói:
- Thôi! Xu Xu, con dẫn bạn lên lầu tìm chiếc vợt đi, để má tiếp chuyện với ông đây cho!
Chúng tôi theo Xu Xu lên lầu nhưng trong lòng rất tiếc vì đã không được chứng kiến cuộc nói chuyện hào hứng.
May quá! Chúng tôi thấy ngay chiếc vợt nằm trên bàn học của Xu Xu. Chúng tôi chạy xuống ngay để được nghe cuộc phỏng vấn về tai nạn ông bà Xu Hào.
Pho Tượng Rồng Vàng Pho Tượng Rồng Vàng - Hoàng Đăng Cấp Pho Tượng Rồng Vàng