Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phi Trường
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phần I . 06
Đ
ối tượng suy nghĩ của Mel - Cơ trưởng Vernon Demerest của hãng Trans America - vào lúc này đang ở cách sân bay khoảng ba dặm. Anh ta đang lái chiếc Mercedes 230 SL Roadster của mình, so sánh cuộc hành trình trên quốc lộ từ nhà đến sân bay hồi sớm, bây giờ đã dễ dàng hơn trên các đường phố địa phương, vốn mới được dọn tuyết gần đây. Tuyết vẫn rơi nặng nề, được tiếp tay bởi một cơn gió mạnh, nhưng lớp tuyết mới trên mặt đất chưa đủ dày để gây ra khó khăn.
Điểm đến của Demerest là một khu nhà chung cư ba tầng, gần sân bay, thường được cánh phi công gọi là Ngõ tiếp viên hàng không. Ở nơi đây có nhiều căn hộ của nhiều tiếp viên từ tất cả các hãng hàng không đóng tại phi trường quốc tế Lincoln. Mỗi căn hộ thường được chia sẻ bởi hai hoặc ba cô gái, và những người ở đây cũng có một cái tên cho những căn hộ riêng biệt. Chúng được gọi chung như là tổ ấm của các nữ tiếp viên.
Những tổ ấm đó thường có những cảnh sống động, những buổi tiệc sau giờ làm việc, và đôi khi là những cuộc tình xảy ra, với sự đều đặn có thể đoán được, giữa các nữ tiếp viên và nam trong phi hành đoàn.
Xét về tổng thể, các tổ ấm của các nữ tiếp viên không chơi bời nhiều hơn hay ít hơn so với căn hộ khác của các cô gái độc thân ở nơi khác. Sự khác biệt là hầu hết những gì diễn ra trong cách ăn chơi, các hành động phi luân, đều có liên quan đến nhân viên hàng không.
Có một lý do tốt cho việc này. Cả hai nữ tiếp viên và các thành viên nam trong phi hành đoàn mà họ gặp - cơ trưởng, phi công thứ nhất và phi công thứ hai - là những người có phẩm chất cao, không có ngoại lệ. Tất cả đã đạt đến địa vị của họ, mà nhiều người khác thèm muốn, thông qua một quá trình sàng lọc khó khăn, đòi hỏi cao, trong đó những người kém tài năng bị hoàn toàn che lấp. Một ít người còn tồn tại được là những người sáng nhất và tốt nhất. Kết quả là một tập thể của những cá nhân xuất sắc, tươi sáng với một niềm say mê cuộc sống và có khả năng nhận thức để đánh giá đúng người khác.
Vernon Demerest, thời gian ở trong ngành, đã đánh giá cao nhiều nữ tiếp viên, cũng như họ đã đánh giá cao anh ta. Trong thực tế, anh ta đã có một loạt cuộc tình với những phụ nữ trẻ xinh đẹp và thông minh, mà một vị vua hay một diễn viên điện ảnh mới mong lọt được vào mắt xanh, mà chưa chắc đạt được. Các nữ tiếp viên mà Demerest và những phi công khác quen biết, và thường xuyên làm tình với họ, không phải là gái làm tiền cũng không phải lăng nhăng bừa bãi. Tuy nhiên, họ là những cô gái tràn đầy sức sống, nhiệt tình, và thành thạo kinh nghiệm tình dục, những người biết đánh giá chất lượng, và sẵn sàng chộp lấy khi cơ hội đến tay rõ ràng và thuận tiện.
Một người biết đánh giá đúng giá trị - như đã nói - của Vernon Demerest, và dường như còn tiếp tục lâu dài, là một cô gái hoạt bát hấp dẫn, người gốc Anh, tóc đen, Gwen Meighen. Cô là con gái của một nông dân, đã đến Hoa Kỳ mười năm trước ở tuổi mười tám. Trước khi gia nhập Trans America cô đã là người mẫu thời trang ở Chicago một thời gian ngắn. Có lẽ vì những kinh nghiệm khác nhau đó, ở cô kết hợp một bản năng tình dục hoang dại khi lên giường với sự sang trọng và kiểu cách trước mặt mọi người.
Lúc này chính là lúc Vernon Demerest đang đi đến căn hộ của Gwen Meighen.
Sau vài giờ nữa, cả hai sẽ rời khỏi nơi đây bay đi Rome trên Chuyến Hai của hãng Trans America. Trong buồng lái, cơ trưởng Demerest sẽ chỉ huy. Trong khoang hành khách, phía sau, Gwen Meighen sẽ là tiếp viên trưởng. Ở Rome cuối cuộc hành trình, sẽ có một kỳ nghỉ “xả hơi” ba ngày cho phi hành đoàn, trong khi một phi hành đoàn khác - đã hưởng kỳ nghỉ của họ ở Ý - sẽ lái máy bay trở về phi trường quốc tế Lincoln.
Từ “xả hơi” từ lâu đã trở thành từ ngữ chính thức của các hãng hàng không và được sử dụng một cách hóm hỉnh. Có lẽ người nào đặt ra thuật ngữ đó là người có đầu óc hài hước, trong mọi trường hợp, các phi hành đoàn thường xuyên cho nó một áp dụng thực tế cũng như chính thức của nó. Bây giờ Demerest và Gwen Meighen đã lên kế hoạch tạo một định nghĩa riêng của họ. Khi tới Rome, họ sẽ đi Naples ngay lập tức cho một kỳ “xả hơi” bốn mươi tám giờ với nhau. Đó là một viễn cảnh thanh bình, thôn dã, và Vernon Demerest mỉm cười hài lòng khi nghĩ đến điều đó. Anh đã gần đến Ngõ tiếp viên, và khi nhớ lại mọi việc trôi qua suôn sẻ như thế nào chiều nay, nụ cười của anh ta càng mở rộng.
Anh đã đến sân bay từ sớm, sau khi chia tay Sarah, vợ anh, bình thản như mọi ngày chúc ông một chuyến đi bình yên. Giá như sống trong thời đại trước, Sarah có thể đã tự bận rộn với kim may hoặc đan áo trong thời gian vắng mặt của vị lãnh chúa của cô. Nhưng ở thời đại này, ông biết rằng ngay sau khi ông đi khỏi, cô sẽ đắm mình trong câu lạc bộ, đánh bài, và vẽ tranh sơn dầu nghiệp dư, là những việc chủ yếu của cuộc đời cô.
Sự bình thản, buồn tẻ và nhạt nhẽo đi với Sarah Demerest một cách tự nhiên, là những tính chất mà chồng của cô lúc đầu đã chấp nhận và cho là có giá trị một cách sai lầm. Giữa những chuyến bay và các các cuộc tình với những phụ nữ thú vị hơn, anh ta nghĩ về sự tạm trú của mình ở nhà, và đôi khi nói với họ để thông báo, như là “đi vào hangar [9] để tạm lui binh”. Cuộc hôn nhân của anh ta còn có một sự tiện lợi khác. Khi nó còn tồn tại, những người phụ nữ ông đã làm tình có thể trở nên tình cảm và đòi hỏi tùy thích, nhưng đừng bao giờ trông đợi sẽ được đáp ứng yêu cầu cuối cùng của hôn nhân. Bằng cách này, ông có một sự bảo vệ vĩnh viễn đối với những hành động nông nỗi của mình khi ở cao độ của niềm đam mê. Đối với việc gần gũi tình dục với Sarah, thỉnh thoảng ông vẫn ban ơn, như người ta chơi trò ném bóng với một con chó già. Sarah đáp ứng ngoan ngoãn, với sự rung động cơ thể theo thông lệ và hơi thở dồn dập, mặc dù ông nghi ngờ cả hai là do thói quen nhiều hơn là do hứng thú, và rằng nếu họ chấm dứt hoàn toàn việc quan hệ vợ chồng cô ấy sẽ chẳng quan tâm. Ông cũng chắc chắn rằng Sarah nghi ngờ sự lăng nhăng của ông, nếu không phải trong thực tế thì ít nhất là theo bản năng. Nhưng theo bản tính đặc trưng, cô cho là tốt hơn không nên biết, một sự sắp xếp mà trong đó Vernon Demerest vui lòng hợp tác.
Một việc xấu khác làm anh ta hài lòng tối nay là bản báo cáo của tiểu ban chống tuyết của các hãng hàng không mà trong đó anh ta đã gửi đi một cú đá vào háng bằng lời, nhằm vào ông anh rể của anh ta, Mel Bakersfeld.
Bản báo cáo công kích là ý tưởng của Demerest. Đại diện của hai hãng hàng không khác trong tiểu ban đầu tiên có quan điểm cho rằng việc quản lý sân bay đã được làm tốt nhất trong điều kiện đặc biệt. Cơ trưởng Demerest lập luận khác. Những người khác cuối cùng cũng bị lôi kéo theo anh ta và đồng ý rằng cá nhân Demerest sẽ viết báo cáo, mà anh ta đã thực hiện gay gắt như anh ta muốn. Anh ta đã không lấy làm phiền về tính chính xác hay ngược lại của bản báo cáo; trên tất cả, tuyết rơi rất nhiều xung quanh như thế, ai có thể chắc chắn về bất cứ điều gì? Tuy nhiên anh ta chắc chắn rằng bản báo cáo lưu hành rộng rãi sẽ gây ra sự bối rối và tức bực tối đa cho Mel Bakersfeld. Bây giờ các bản sao đang được photocopy và sẽ được gửi đến Phó Chủ tịch khu vực của tất cả các hãng hàng không, cũng như trụ sở của các hãng hàng không tại New York và các nơi khác. Biết trước tất cả mọi người thích tìm kiếm một vật tế thần cho sự chậm trễ trong hoạt động như thế nào, cơ trưởng Demerest tin rằng điện thoại và máy điện báo sẽ bận rộn sau khi nhận được bản báo cáo.
Vernon Demerest vui vẻ nghĩ, một cuộc trả thù - tuy nhỏ nhưng thỏa mãn - là chính xác. Bây giờ có lẽ ông anh vợ khập khiễng, thọt chân của mình, sẽ phải suy nghĩ hai lần trước khi phản đối cơ trưởng Demerest và ALPA, như Mel Bakersfeld đã dám làm công khai hai tuần trước đây.
Cơ trưởng Demerest đưa chiếc Mercedes vào bãi đậu xe của tòa nhà chung cư. Anh ta dừng xe êm ái và bước ra. Anh ta nhận thấy là đã đến sớm một chút - mười lăm phút trước thời điểm ông sẽ đón Gwen và đưa cô ra sân bay. Dù sao đi nữa, anh ta quyết định đi lên nhà.
Khi anh đi vào khu chung cư, bằng chìa khóa Gwen đã đưa, ông huýt sáo nhẹ nhàng, sau đó mỉm cười, nhận ra giai điệu của bài O Sole Mio [10]. Phải rồi, tại sao không? Thật là thích hợp. Naples... một đêm ấm áp thay vì tuyết, quang cảnh vịnh biển trong ánh sao, tiếng nhạc nhẹ nhàng của đàn mandolin, rượu vang Chianti với bữa ăn tối, và Gwen Meighen bên cạnh anh ta... tất cả không đầy hai mươi bốn giờ đồng hồ nữa. Vâng, quả thật vậy! O Sole Mio. Anh ta tiếp tục huýt sáo.
Trong thang máy đi lên, anh ta nhớ tới một điều tốt đẹp nữa. Chuyến bay tới Rome là một chuyến bay dễ dàng.
Đêm nay, mặc dù cơ trưởng Demerest là chỉ huy của Chuyến Hai - Du thuyền vàng – anh ta sẽ chỉ làm một ít công việc mà chuyến bay đòi hỏi. Lý do là anh ta bay như là một cơ trưởng kiểm tra cấp bậc. Một cơ trưởng bốn vạch vàng khác - Anson Harris, gần như là cao cấp ngang với Demerest - được giao điều khiển chuyến bay và sẽ chiếm chỗ chỉ huy của phi công bên trái. Demerest sẽ ngồi ghế bên phải - thường là vị trí của phi công thứ nhất - nơi anh ta sẽ quan sát và báo cáo về hoạt động của cơ trưởng Harris.
Việc bố trí chuyến bay kiểm tra được đặt ra vì cơ trưởng Harris đã được chọn để chuyển từ các đường bay nội địa của Trans America sang các đường bay quốc tế. Tuy nhiên, trước khi bay như là một cơ trưởng quốc tế chính thức, ông được yêu cầu thực hiện hai chuyến bay vượt đại dương với một cơ trưởng cùng cấp, người có trình độ hướng dẫn. Demerest Vernon chính là người có trình độ hướng dẫn ấy.
Sau hai chuyến bay của cơ trưởng Harris, mà tối nay là chuyến thứ hai, ông sẽ được kiểm tra lần cuối cùng bởi phi công trưởng của hãng trước khi được chấp nhận chỉ huy các chuyến bay quốc tế.
Các cuộc kiểm tra như vậy - cũng như các chuyến bay kiểm tra thường xuyên sáu tháng một lần, mà tất cả các phi công của tất cả các hãng hàng không bắt buộc phải trải qua - là một cuộc giám sát trên không về khả năng và thói quen bay. Việc kiểm tra diễn ra trên các chuyến bay theo lịch trình thông thường, và chỉ duy nhất một dấu hiệu - mà hành khách có thể nhận ra rằng đó là một chuyến bay kiểm tra - là sự hiện diện của hai cơ trưởng bốn vạch vàng trên buồng lái phía trước.
Mặc dù thực tế rằng các cơ trưởng luân phiên kiểm tra lẫn nhau, các bài kiểm tra, cả thông thường và đặc biệt, thường là nghiêm túc, khắt khe với công việc. Các phi công muốn họ làm như vậy. Có quá nhiều cái đặt trên quân bài - sự an toàn cho tất cả mọi người và các tiêu chuẩn chuyên môn cao - nên không thể có bất kỳ sự qua loa vì tình cảm, hoặc bỏ qua những điểm yếu. Một cơ trưởng bị kiểm tra biết rằng anh ta phải vượt qua các tiêu chuẩn bắt buộc trong tất cả mọi chi tiết. Nếu không làm được như vậy có nghĩa là một báo cáo bất lợi tất yếu, mà nếu đủ nghiêm trọng, có thể dẫn đến thậm chí một cuộc kiểm tra khó khăn hơn với phi công trưởng của hãng hàng không, lúc đó công việc của người bị kiểm tra lâm vào thế hiểm nghèo.
Tuy nhiên, trong khi việc thực thi các tiêu chuẩn không được thoải mái lắm, thì cơ trưởng cấp cao đang chịu đựng việc kiểm tra chuyến bay được các đồng nghiệp của họ đối xử với sự lịch sự tỉ mỉ. Ngoại trừ Vernon Demerest.
Demerest đối xử với bất kỳ phi công nào ông được giao nhiệm vụ kiểm tra, cấp thấp hơn hoặc cấp cao ngang mình, cùng một cách chính xác như nhau - như một cậu học sinh hư hỏng bị triệu tập đến gặp mặt hiệu trưởng. Hơn nữa, trong vai trò của hiệu trưởng, Demerest luôn nhiễu sự, kiêu ngạo, tàn nhẫn và khó khăn. Anh ta không giấu giếm về sự chắc chắn của anh ta rằng không ai khác có khả năng là một phi công giỏi hơn anh ta. Các đồng nghiệp đã nhận được vết nhục của việc đối xử này trong bụng đã nổi cơn thịnh nộ, nhưng không có lựa chọn nào khác ngoài ngồi đó và chịu đựng nó. Sau đó họ thề với nhau rằng khi đến thời gian kiểm tra của Demerest họ sẽ cho anh ta một chuyến kiểm tra khốn khổ, khó khăn nhất anh ta chưa từng có. Họ luôn làm như vậy, với một kết quả phù hợp duy nhất - Vernon Demerest luôn thu được một sự thực hiện rất hoàn mỹ mà không hề có một lỗi nào..
Chiều nay, như một hành động đặc trưng, Demerest mở đầu buổi kiểm tra của mình bằng cách gọi điện thoại đến nhà cơ trưởng Anson Harris. “Đêm nay lái xe khó khăn đấy”, Demerest nói mà không cần mào đầu. “Tôi thích phi hành đoàn của tôi đúng giờ, vì vậy tôi để nghị ông dành nhiều thời gian, đến sân bay sớm”.
Anson Harris, người trong hai mươi hai năm không có tai tiếng nào với hãng Trans America, chưa bao giờ đến muộn một chuyến bay nào, đã rất giận dữ, ông gần như bị nghẹn thở. May mắn thay, trước khi Harris có thể thốt ra bất cứ lời nào, cơ trưởng Demerest đã gác máy.
Vẫn còn nổi giận, nhưng để hoàn toàn chắc chắn rằng Demerest sẽ không có cớ bắt bẻ gì được, cơ trưởng Harris đến sân bay gần ba giờ trước thời gian bay thay vì một giờ như bình thường. Cơ trưởng Demerest, tươi tỉnh từ phần việc của mình với Tiểu ban chống tuyết của các hãng hàng không, gặp Harris trong tiệm cà phê Captain Cloud’s. Demerest mặc một áo khoác thể thao và bộ quần áo thường, ông để một bộ đồng phục dự phòng trong tủ khóa ở sân bay của mình và dự định thay đổi sau đó. Cơ trưởng Harris, một cựu chiến binh tóc hoa râm, già dặn, người mà nhiều phi công trẻ gọi là “ngài”, mặc bộ đồng phục của Trans America.
“Chào ông, Anson”. Vernon Demerest buông mình vào một chỗ ngồi kế bên quầy. “Tôi thấy ông đã nghe lời khuyên tốt của tôi”.
Cơ trưởng Harris bóp chặt ly cà phê của mình, nhưng ông chỉ nói, “Xin chào, Vern”.
“Chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị cất cánh trước chuyến bay hai mươi phút sớm hơn so với bình thường”, Demerest nói. “Tôi muốn kiểm tra các tài liệu hướng dẫn chuyến bay của ông”.
Ơn Chúa, Harris nghĩ, vợ ông đã xem qua các tài liệu hướng dẫn của ông chỉ mới ngày hôm qua, thêm vào những sửa đổi mới nhất. Nhưng tốt hơn ông nên đi kiểm tra hộp thư của mình trong phòng thông báo. Tên con hoang này có khả năng đổ lỗi cho ông vì không ghi lại một sửa đổi chỉ vừa mới công bố chiều nay. Để cho tay của mình không bị ngứa ngáy, có cái gì đó để làm, cơ trưởng Harris nhồi thuốc vào tẩu rồi châm lửa hút.
Ông cảm thấy Vernon Demerest đang nhìn ông phê phán.
“Ông không mặc áo sơ mi theo quy định”.
Trong một giây, cơ trưởng Harris không thể tin rằng đồng nghiệp của ông nghiêm túc. Nhưng sau đó, khi hiểu ra, gương mặt của Harris đỏ nhừ.
Áo sơ mi theo quy định là thứ rất khó chịu đối với các phi công của Trans America, cũng như phi công của các hãng hàng không khác. Chúng được mua thông qua các công ty cung cấp hàng hóa giá chín dollar một chiếc, và thường được may rất cẩu thả, chất lượng vải rất đáng ngờ. Mặc dù trái với quy định, ở các cửa hàng bình thường có thể mua được một chiếc áo tốt hơn với giá rẻ hơn vài dollar, mà trông cũng không khác gì. Hầu hết các phi công đã mua áo sơ mi không chính thức và mặc chúng. Demerest Vernon cũng như vậy. Nhiều lần Anson Harris nghe Demerest nói một cách khinh miệt về áo sơ mi của công ty và chỉ vào chiếc áo chất lượng vượt trội của mình.
Cơ trưởng Demerest ra hiệu để người phục vụ mang cà phê đến, sau đó an ủi Harris, “Không sao. Tôi sẽ không báo cáo về việc không mặc đồng phục của ông ở đây. Miễn là ông thay đổi nó trước khi lên chuyến bay của tôi”.
Cố nhịn! Anson Harris tự nhủ. Lạy Chúa ở trên cao, hãy ban cho con sức chịu đựng nếu không con nổi nóng mất, mà có lẽ thằng chó đẻ xấu tính này muốn thế. Nhưng tại sao? Tại sao?
Được rồi. Được rồi, ông quyết định; đê tiện hay không, ông sẽ thay chiếc áo sơ mi không chính thức của mình bằng một chiếc áo theo quy định. Ông sẽ không cung cấp cho Demerest sự hài lòng của việc kiếm ra dù chỉ một cái cớ rất nhỏ nhoi để bắt lỗi ông. Thật là khó khăn để kiếm được một chiếc áo sơ mi công ty đêm nay. Có lẽ ông sẽ phải mượn hoặc đổi một chiếc áo sơ mi với một vài cơ trưởng khác hoặc nhân viên đầu tiên. Khi ông nói với họ lý do tại sao, họ sẽ khó mà tin ông. Chính ông cũng không tin vào tai mình.
Nhưng khi nào đến chuyến bay kiểm tra của Demerest... lần tới, và tất cả những lần tiếp theo nữa kể từ thời điểm này... hãy liệu chừng. Anson Harris có nhiều bạn tốt trong số các phi công giám sát. Hãy bắt Demerest mặc áo sơ mi theo quy định; hãy bắt anh ta tuân thủ chặt chẻ các quy định dù không quan trọng khác... hoặc những thứ khác nữa. Sau đó, Harris nghĩ rầu rĩ: tên con hoang xảo quyệt sẽ nhớ, chắc chắn hắn cũng sẽ làm như vậy với ông.
“Này, Anson!” Demerest dường như thích thú. “Ông cắn phải cán tẩu kìa”.
Và quả thực ông suýt cắn phải cán tẩu.
Nhớ lại chuyện đó, Vernon Demerest cười khúc khích. Vâng, chuyến bay tối nay sẽ thật dễ dàng cho anh ta.
Suy nghĩ của anh ta trở về hiện tại khi thang máy của chung cư dừng lại ở tầng ba. Anh ta bước vào hành lang trải thảm và rẽ sang bên trái quen thuộc, hướng đến căn hộ mà Gwen Meighen chia sẻ với một nữ tiếp viên của hãng United AirLines. Cô gái kia, Demerest đã biết vì Gwen có nói với anh ta, đã đi trên một chuyến bay đêm. Trên chuông cửa căn hộ, anh ta nhấn tín hiệu thông thường của họ, những chữ cái đầu của tên anh ta bằng tín hiệu Morse... te-tit-tit-tit-te-te... rồi sau đó đi vào, dùng cùng một chìa khóa đã mở cánh cửa thang máy lúc nãy.
Gwen đang tắm. Anh ta có thể nghe thấy tiếng nước chảy. Khi anh ta đến cửa phòng ngủ của cô, cô kêu lên: “Vernon, anh đấy à?” Ngay cả khi nói to để át tiếng vòi sen, giọng nói của cô - với giọng Anh hoàn hảo, mà anh ta rất thích - vẫn có vẻ êm ái và thú vị. Anh ta nghĩ: Cô gái kỳ diệu bé nhỏ Gwen đã thành công rất nhiều với các hành khách. Anh ta đã nhìn thấy họ xuất hiện để rồi tan chảy - đặc biệt là đàn ông - khi sự quyến rũ tự nhiên của cô hướng về phía họ.
Anh ta trả lời, “Đúng vậy, honey”.
Những món đồ lót mỏng của cô đang được để trên giường - quần lót, vải nylon trong suốt mỏng dính; một áo ngực trong suốt, màu da, với dây bằng loại vải tương tự; bộ quần áo ngủ bằng lụa Pháp, thêu tay. Đồng phục của Gwen có thể là tiêu chuẩn, nhưng bên dưới nó, cô tự tin với cá tính đắt tiền của mình. Cảm xúc của anh ta bỗng rạo rực; ông miễn cưỡng rời mắt của mình khỏi những thứ ấy.
“Em mừng là anh đến sớm”, cô nói lần nữa. “Em muốn nói chuyện trước khi chúng ta đi”.
“Chắc chắn rồi, chúng ta còn thời gian”.
“Anh có thể pha trà, nếu thích”.
“Được rồi”.
Cô đã biến đổi anh ta đến với thói quen uống trà theo kiểu Anh bất cứ lúc nào trong ngày, mặc dù anh ta không ưa uống trà bao giờ cho đến khi quen biết Gwen. Nhưng bây giờ anh ta thường đòi uống trà ở nhà, một yêu cầu làm cho Sarah khó hiểu, đặc biệt là khi anh ta nhấn mạnh rằng trà phải được pha đúng cách - đầu tiên là ấm phải thật nóng, như Gwen đã dạy anh ta, rồi mới cho trà và rót nước sôi vào.
Anh ta bước vào gian bếp xinh xắn, nơi mọi thứ với anh ta đều quen thuộc, và đặt một ấm nước lên bếp. Anh ta mở tủ lạnh, lấy hộp sữa rót vào chiếc bình nhỏ, rồi uống một ngụm trước khi cho hộp vào chỗ cũ. Anh ta thích rượu Scotch và soda hơn, nhưng giống như hầu hết các phi công, phải kiêng rượu hai mươi bốn giờ trước một chuyến bay. Theo thói quen anh ta xem đồng hồ, nó chỉ 08:00 PM kém vài phút. Tại thời điểm này, anh ta nghĩ thầm, chiếc máy bay phản lực Boeing 707 bóng loáng mà anh ta sẽ chỉ huy trên chuyến bay năm nghìn dặm đi Rome, đang được chuẩn bị sẵn sàng cho anh ta tại sân bay.
Anh ta nghe tiếng nước ngừng chảy. Trong sự tĩnh lặng anh ta bắt đầu huýt sáo một lần nữa. Thật hạnh phúc. O Sole Mio.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phi Trường
Arthur Hailey
Phi Trường - Arthur Hailey
https://isach.info/story.php?story=phi_truong__arthur_hailey