Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nụ Cười Cho Anh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 6
B
uổi sáng, Gia Tuấn đến công ty với vẻ mặt chẳng có mùa xuân chút nào.
Ly Ly cũng ngầm hiểu ra chuyện gì cô đánh tâm lí:
- Anh Tuấn ơi! Dạo này chắc Ái Vy cũng đỡ rồi hả anh?
Gia Tuấn nói mà vẫn không nhìn lên:
- Anh không biết.
Ly Ly đắc ý, cô tiếp:
- Tội nghiệp cô ấy quá vừa bị phá sản cha lại mất. Chắc lúc này cô ấy rất cần có sự động viên của anh đấy. Anh phải thường xuyên đến thăm cô ấy đấy.
Gia Tuấn nhăn nhó:
- Em làm việc đi! Chuyện này không liên quan đến em.
Ly Ly nhún vai:
- Em chỉ có ý tốt thôi mà, anh không thích nghe thì thôi.
Ly Ly mừng thầm trong bụng:
- Ba mình thật là cao tay, lật đổ được Thành Minh còn giúp mình đổ ngã luôn con nhỏ Ái Vy đó nữa. Mình phải học hỏi ở ba mình nhiều hơn mới được.
Rồi tự nhiên Ly Ly cười lên thành tiếng. Gia Tuấn ngước lên nhìn cô, anh chau mày:
- Hôm nay em vui lắm sao Ly? Em vừa cười chuyện gì vậy.
Ly Ly nói trớ:
- Em có cười chuyện gì đâu. Em thấy buồn nên hát một mình rồi cười vậy thôi.
Gia Tuấn nhìn Ly Ly một cách khó chịu:
- Em có biết đây là giờ làm việc không Ly, nếu em thấy làm ở đây buồn em có thể nghĩ mà. Anh nghĩ, em không cần làm cũng được mà!
Ly Ly hốt hoảng:
- Anh đừng giận mà. Em xin lỗi em sẽ nghiêm túc. Anh đừng đuổi em.
- Anh không dám đuổi em đâu vì em đang làm rất được việc. Anh chỉ muốn em tôn trọng giờ làm việc một chút thôi Ly, OK!
- OK!
Ly Ly lại ngồi cặm cụi làm việc.
Ông Hoàng Thanh thấy hài lòng lắm. Ông đắc ý nhìn Lâm Minh:
Lần này cậu làm tốt lắm, cứ thế mà phát huy nhé Minh!
Lâm Minh cười tinh quái:
- Dạ cũng nhờ anh tạo cơ hội thôi. Em mang ơn anh lắm.
Ông Hoàng Thanh cười sảng khoái:
- Cậu khiêm tốn vậy là tốt lắm. Lần này tôi sẽ cho cậu giữ chức giám đốc bên công ty tôi. Cậu thấy sao hả?
Lâm Minh mừng lắm:
- Em cám ơn anh đã nâng đỡ.
- Cậu lại khách sáo rồi. Lần này công việc của cậu lớn lắm đấy. Cậu đã giúp tôi bỏ được cái gai trong mắt là Thành Minh.
- Ông ấy có chết cũng không ngờ được anh gài em vào công ty để bẫy ông ta.
- Tôi không ngờ hắn tin cậu đến vậy?
Lâm Minh cười nham hiểm:
- Có vậy em mới lật đổ được ông ta giúp anh chứ.
Hoàng Thanh rít một hơi thuốc.
- Cậu biết không tôi chờ ngày này đã lâu lắm rồi, nhưng đến hôm nay mới diễn ra tôi cũng chưa hài lòng gì mấy.
Lâm Minh nhìn Hoàng Thanh anh nghĩ bụng:
- Ông ta thật độc ác đã làm cho người ta phá sản dẫn đến con đường chết mà ông ấy còn chưa vừa bụng.
Lâm Minh giả lả:
- Nhưng dù sao đi nữa, ông ta cũng chết rồi anh thấy chưa đủ hay sao?
Hoàng Thanh thâm độc:
- Cậu không biết mối thù giữa tôi và hắn đâu. Để hắn hạnh phúc vui sướng bao nhiêu năm qua tôi thấy khó chịu lắm!
- Nhưng ông ấy đã chết mất rồi.
- Điều mà tôi muốn thấy là hắn phải đau khổ chứ không phải là chết đi.
- Em đã hiểu.
- Cậu hiểu thì tốt. Thôi cậu ra ngoài làm việc đi!
- Vậy em xin phép.
Còn lại một mình trong phòng, ông Hoàng Thanh mỉm cười:
- Thật hay!
Buổi tối, Ái Vy đi dạy kèm, vì sắp đến kì thi nên ÁiVy phải kèm thêm cho các em nhỏ. Vì vậy mà hôm nay cô về thật trễ. Cùng với chiếc Chali mới đổi của mình. Ái Vy lang thang trên đường phố. Bỗng cô nghe có tiếng gọi:
- Ái Vy! Ái Vy!
Ái Vy quay lại:
- Chào chị!
- Chào Vy! Vy đang đi đâu vậy?
Tôi đi dạy kèm về, còn chị?
Ly Ly cố tình nói dối:
- Ly Ly mời vừa dùng cơm với anh Tuấn. Tội nghiệp anh ấy suốt buổi chiều đi shoping với Ly rồi lại đưa Ly đi chơi nên quên cả việc ăn uống.
Ái Vy cười buồn:
- Anh ấy bắt đầu hứng với mấy chuyện đó khi nào vậy.
Ly Ly cố tình:
- Ly thấy anh Tuấn lúc này lạ lắm, ảnh cứ hay cười hoài à. Hình như là anh ấy vui lắm!
Ái Vy thờ ơ:
- Vậy à?
Ly Ly lại tiếp:
- Dạo này, tôi bị anh bồi bổ đến phát béo ra. Cứ hễ đến giờ cơm anh ấy lại kéo đi ăn. Anh ấy bảo đi một mình sẽ buồn.
Ái Vy cười nửa miệng:
- Vậy à?
Ly Ly thấy hơi bực vì thái độ dửng dưng của Ái Vy. Cô nói khích:
- Chủ nhật, Vy có rảnh không vậy. Đến nhà Ly chơi, hôm đó anh Tuấn cũng đến nữa. Ba mẹ Ly thích anh Tuấn lắm!
Ái Vy nói một câu vô hồn:
- Vậy chị có thích anh Tuấn không?
Ly Ly nói một cách thẳng thắng:
- Dĩ nhiên là thích rồi và mình nghĩ mình đang có cơ hội đây.
- Chị tự tin vậy à?
- Không phải Ly Ly tự tin đâu mà là do anh Tuấn hay chủ động với mình lắm.
- Vậy à?
- Còn một phần nữa là ở Vy đó.
Ái Vy ngạc nhiên:
- Ý chị là sao vậy?
Ly Ly nhún vai:
- Ly nghĩ Vy đã biết rồi chứ.
Ái Vy tròn mắt:
- Chị nói rõ hơn đi!
- Mình nghĩ Vy là người trí thức nên rất hiểu rõ sự chênh lệch giữa Vy và anh Tuấn. Ly nghĩ Vy thừa thông minh để hiểu Vy và mẹ Vy chính là gánh nặng cho anh Tuấn.
- Thì sao nào?
- Vy không nghĩ vậy là ích kỷ hả?
Ái Vy không vừa:
- Chúng tôi yêu nhau thì chuyện lo lắng cho nhau có gì là ích kỷ?
Ly Ly nổi cáu nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh:
- Bộ Vy tưởng anh Tuấn lo cho Vy vậy là xong sao hả? Bộ Vy không biết ba mẹ anh Tuấn đang phản đối việc anh Tuấn qua lại với Vy sao?
Ái Vy hụt hẫng, nhưng trước mặt Ly Ly cô vẫn làm tỉnh:
- Chắc chị đã nhầm. Chúng tôi yêu khi đã có hôn ước của ba mẹ hai nhà thì làm gì có chuyện chị vừa nói chứ.
Ly Ly thất thế những vẫn cố nói:
- Chuyện hôn ước đã là chuyện lúc xưa, bây giờ Vy có còn gì đâu. Đâu có ai khờ dại đi cưới một người chẳng còn gì trong tay cho con trai mình chứ.
Ái Vy nghẹn ngào không ngờ cô ta ngạo nghê như vậy, Ái Vy muốn chấm dứt câu chuyện với Ly Ly nên nói:
- Chị cứ tự nhiên mà suy diễn như thế nhé, tôi về trước đây.
Vừa nói xong, Ái Vy đã lau vút đi xa.
Vừa về đến nhà, Ái Vy chạy thẳng lên phòng khóc nức nở:
- Tại sao anh lại đối xử với em vậy hả Gia Tuấn? Sao anh chóng quay lưng vậy? Tình yêu anh dành cho em mờ nhạt vậy à?
Ái Vy nằm khóc lặng lẽ, một nỗi buồn chông chênh khó tả.
Bà Ái Lan bước vào phòng, bà hốt hoảng khi thấy Ái Vy đang khóc.
- Con làm sao vậy Vy. Có chuyện gì nói mẹ nghe đi!
Ái Vy ôm mẹ khóc nức nở. Bà Ái Lan vỗ về:
- Nín đi con, rồi nói mẹ nghe đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ái Vy nức nỡ:
- Mẹ ơi! Con và anh Tuấn đã chia tay rồi.
Con buồn lắm mẹ ơi!
Bà Ái Lan ngạc nhiên:
- Sao hai đứa lại chia tay vậy Vy? Chẳng phải hai đứa vẫn vui vẻ hả?
Ái Vy lắc đầu đau đớn:
- Gia đình mình đã không còn như trước nữa thì làm gì có chuyện vui vẻ hả mẹ?
- Con nói Gia Tuấn chê gia đình mình à?
Ái Vy lắc đầu:
- Con không biết nhưng con nghĩ cũng cần phải như vậy. Bây giờ mình đâu còn xứng với người ta nữa.
Bà Ái Lan bất bình:
- Nhưng con và Gia Tuấn có hứa hôn mà.
- Hai đứa chia tay là chia tay à?
- Mẹ ơi! Lời hứa hôn đó bây giờ không là gì cả. Con cũng không muốn phải sống bằng sự thương hại của họ đâu.
- Đó không phải là sự thương hại mà đó là bổn phận của họ. Gia Tuấn sớm muộn gì cũng sẽ cưới con thôi. Lời hứa năm xưa đến giờ mẹ nghĩ vẫn còn giá trị.
Ái Vy đau khổ:
- Mẹ ơi! Bây giờ mình và họ là hai tầng lớp khác nhau rồi họ không xem trọng việc hứa hôn năm xưa đâu.
Bà Ái Lan nghiêm giọng:
- Mẹ nghĩ họ không đến nỗi vậy đâu.
Ái Vy nói một cách cương quyết:
- Nhưng cho dù họ có chịu thì con cũng không chấp nhận đâu.
- Sao vậy.
- Con không muốn họ bảo mình là kẻ lợi dụng.
- Không có ai nói con như vậy đâu.
Ái Vy nắm tay bà Ái Lan cô nhẹ giọng:
- Con chỉ muốn sống cùng với mẹ thôi. Bây giờ đối với con chẳng còn gì quan trọng hơn là được ở bên mẹ.
Bà Ái Lan xúc động xoa đầu con gái:
- Con khờ quá! Chẳng lẽ con muốn sống với mẹ suốt đời sao?
- Thì có sao đâu mẹ?
Cốc vào đầu Ái Vy Bà Ái Lan nghiêm giọng:
- Con không được nghĩ như vậy đâu đấy. Con gái là phải có chồng.
Ái Vy chu môi:
- Con là trường hơp ngoại lệ mà mẹ.
- Không được nói bậy?
Ái Vy cương quyết:
- Dù con có lấy chồng đi nữa con cũng phải đợi đến khi nào công thành danh toại. Có điều kiện trở lại như xưa con mới xuất giá.
Bà Ái Lan bông đùa:
- Đến lúc đó ai mà thêm lấy cô nữa chứ cô Hai?
Hai mẹ con cùng cười. Họ như đang vơi bớt nỗi sầu.
Buổi chiều, Ái Vy cùng với chú chó Mimosa của mình ngồì trên băng ghế đá. Chú chó Mimosa này là tài sản duy nhất còn lại kể từ lúc Ái Vy bị phá sản.
Ái Vy vuốt ve chú chó, cô thì thầm:
- Mimosa ơi? Ta buồn quá! Giá như mi có thể tâm sự thì hay quá. Lòng ta giờ đây đang mâu thuận lắm nhóc ơi! Trước mặt Gia Tuấn ta luôn ra vẻ lạnh lùng nhưng thực chất ta yêu anh ấy vô kể.
Ái Vy thở dài rồi cô lại kể tiếp:
- Ta không muốn mình là gánh nặng cho anh ấy đâu. Nhưng mà ta lại không muốn xa anh ấy. Ta yêu anh Tuấn nhiều nhiều lắm mi có biết không hả Mimosa.
Con chó sủa lên gâu gâu tiếp đó là một giọng nói vang lên:
- Nó biết nên nó sủa đấy. Nó không muốn cô chủ nó buồn đâu nha!
Ái Vy giật mình cô quay phắt lại bắt gặp ánh mắt của Gia Tuấn đang nhìn mình một cách nồng nàn. Ái Vy bối rối:
- Anh... anh đến khi nào vậy.
Gia Tuấn mỉm cười, anh lại ngồi cạnh Ái Vy:
- Anh đến lúc em vừa nói là rất yêu ai đó. Em yêu ai mà dữ vậy Ái Vy.
Ái Vy đỏ mặt, cô làm vẻ giận:
- Yêu ai mặc tôi, anh hỏi làm gì hả?
- Anh không có quyền biết sao hả? Nếu anh nhớ không lầm thì anh và em có hứa hôn đấy nhé!
Ái Vy thờ ơ:
- Vậy à?
Ái Vy buột miệng:
- Anh đến đây làm gì vậy hả? Tôi đã bảo là chúng ta chia tay mà.
Gia Tuấn bỗng nhìn Ái Vy nghiêm nghị:
- Anh đã bảo là em không được nói đến điều đó rồi mà!
Ái Vy bướng bỉnh:
- Anh không có quyền đó, tôi yêu ai và từ chối ai là quyền của tôi.
Gia Tuấn cười nửa miệng:
- Nhưng với anh thì không.
- Anh lấy quyền gì chứ hả?
- Người yêu của em!
- Xin lỗi, tôi không phải.
- Em không thể chối bỏ đâu.
Ái Vy vẫn lạnh lùng:
- Tôi là người yêu của anh. Phải đúng là như vậy nhưng chuyện đó là của trước kia, còn bây giờ thì không?
Gia Tuấn bất mãn:
- Em có biết là em vô lễ với anh lắm không Vy? Tự nhiên vô cớ em lại đòi chia tay với anh.
- Anh đã phạm tội lỗi gì à?
Ái Vy tự nhiên nhớ lại những lời của Ly Ly. Cô nổi cáu:
- Anh đâu có lỗi gì. Tôi vô cớ vậy đó. Tôi đâu bằng cô thư kí xinh đẹp của anh. Cô ấy vừa ngoan, vừa đẹp lại vừa giàu tôi đâu có gì để so sánh với cô ta.
Gia Tuấn chau mày:
- Em đang nói gì vậy Vy? Sao em lại nói Ly Ly, cô ta có liên quan gì đến chuyện này chứ.
Ái Vy chua xót:
- Tôi xin lỗi đã chạm vào cô thư kí của anh, tôi biết mình đâu có quyền nói đến cô ta chứ.
Gia Tuấn hơi giận:
- Em nói làm anh nhức đầu quá, có gì em cứ nói đại ra đi, đừng vòng vo nữa.
Ái Vy bức xúc:
- Nếu anh muốn tôi tin thì tôi sẽ nói. Nếu anh thật sự yêu cô ta thì anh hãy để một thời gian sau rồi công khai. Tôi và anh mới chia tay vậy mà anh đã đi với cô ta. Anh cũng phải tôn trọng tôi một chút chứ.
Gia Tuấn nhìn Ái Vy đăm đăm:
- Em làm sao vậy. Em đang ghen với Ly Ly hả Vy?
Tuy đang giận nhưng Ái Vy vẫn cảm thấy gượng không chịu được. Cô nói một cách dối dang:
- Ai mà thèm ghen với cô ấy làm gì? Tôi chỉ thấy anh hơi quá đáng thôi.
Gia Tuấn nhìn thẳng vào mắt Ái Vy, anh cười nhẹ.
- Em thích dối lòng mình lắm sao Vy. Em vẫn còn yêu anh sao lại nói tiếng chia tay? Nói cho anh biết đã có chuyện gì?
Ái Vy bỗng yếu đuối, cô ôm chầm lấy Gia Tuấn:
- Phải! Em vẫn yêu anh yêu anh tha thiết, bao ngày qua em đã dối lòng mình.
Mấy ngày qua em luôn ghen hờn, giận dỗi.
- Em ghen với Ly Ly à? Nhưng sao lai vậy? Chẳng phải anh và cô ta đang tiến đến với nhau hả? Anh làm em thấy hụt hẫng vô cùng.
Gia Tuấn bật cười thành tiếng:
- Em ghen vô cớ vậy sao Vy?
Ái Vy chu môi:
- Vậy mà anh còn bảo là vô cớ à? Theo anh sao mới là đúng?
- Em nói rõ hơn chút nữa đi Vy!
- Anh và cô ấy luôn ở bên nhau mà còn không rõ à?
Gia Tuấn vô tư:
- Đúng là anh và cô ấy luôn ở bên nhau nhưng em nhớ cho đó là công việc.
- Công việc đến những giờ ăn cơm hả anh?
- Anh xem em là con nít à?
Gia Tuấn cố giải thích:
- Em đừng hiểu lầm anh tại nghiệp. Ly Ly là con của bác Hoàng Thanh, là một tiểu thư nên anh đối xử có phần hơi tốt hơn mọi người vậy thôi.
- Anh có biết như vậy là đã quá đi xa không vậy?
- Anh chỉ nghĩ không có gì là xa cả, anh chỉ xem cô ấy là bạn đồng nghiệp và mọi người ai cũng biết người anh yêu chính là em và chỉ có mình em.
Ái Vy thoáng xúc động trước những lời đầy chân tình của Gia Tuấn, nhưng cô vẫn nói cứng một cách thờ ơ:
- Vậy à?
Bất giác, Gia Tuấn ôm ghì lấy Ái Vy, anh hôn lên khắp mặt của Ái Vy, anh nhẹ giọng:
- Em đã tin anh chưa vậy?
Ái Vy dẫu môi:
- Ai mà thèm tin anh.
- Em khờ lắm bé ạ! Em không nên nghĩ em là gánh nặng của anh và tìm cách dối lòng để xa anh. Em phải nghĩ là em người quan trọng trong lòng anh và thiếu em thì cuộc đời này đối với anh thật vô nghĩa.
Ái Vy cùng xúc động cô ôm chầm lấy Gia Tuấn:
- Anh nói đúng em đã sai, bao ngày qua đã tự dối gạt mình. Em ngốc lắm phải không anh?
Gia Tuấn ôm Ái Vy vỗ về:
- Em không ngốc đâu vì em còn biết quay lại mà. Hứa với anh đi, sau này không được nói tiếng chia tay dù có xảy ra chuyện gì.
Ái Vy gật đầu:
- Dạ!
Gia Tuấn thấy rất hài lòng với cử chỉ của Ái Vy Anh cúi xuống hôn môi cô Ái Vy chỉ biết thụ động đón nhận. Những nụ hôn yêu thương những nụ hôn bù đắp lại sau những ngày họ giận nhau.
Buổi tối, Gia Tuấn vừa về đến nhà đã thấy ông Gia Hào và bà Xuân Hoa đang ngồi nơi phòng khách. Gia Tuấn lễ phép chào ba mẹ của mình rồi xin phép lên phòng, nhưng bà Xueân Hào đã ngăn lại:
Mẹ có chuyện muốn nói vời con đó Tuấn!
- Con ngồi đây đi!
Gia Tuấn bước lại ngồi xuống cạnh ông Gia Hào. Ông ngạc nhiên nhìn bà Xưân Hoa:
- Sao em không để con nó nghỉ ngơi, có chuyện gì để mai nói không được à?
Bà Xuân Hoa có vẻ nghiêm trọng:
- Em phải nói ngay bây giờ để muộn.
- Nhưng chuyện gì vậy.
Bà Xuân Hoa có vẻ cau có:
- Chuyện con Ái Vy chứ chuyện gì?
Gia Tuấn ngạc nhiên, anh tròn mắt nhìn mẹ:
- Ái Vy thì sao hả mẹ?
Bà Xuân Hoa nói một cách thản nhiên:
- Mẹ muốn con chia tay vời Ái Vy.
Cả ông Gia Hào và Gia Tuấn đều đồng thanh:
- Cái gì!
Ông Gia Hào lên tiếng trước:
- Sao bà lại bảo chúng chia tay? Bộ bà quên chúng nó có hôn ước à? Hơn nữa, tụi nó đang rất yêu nhau mà.
Gia Tuấn cũng nói:
- Phải đó mẹ, con và Ái Vy đã yêu nhau rất lâu sao mẹ lại buộc chúng con phải chia tay. Thật ra là vì chuyện gì vậy mẹ?
Bà Xuân Hoa chép miệng:
- Lẽ ra con và nó sẽ được kết hôn với nhau nhưng giờ gia cảnh nó như vậy làm sao mà mẹ hỏi cưới cho con được.
Gia Tuấn nhíu mày:
- Gia cảnh Ái Vy bây giờ thì có sao đâu mẹ? Gia đình mình đủ sức bảo bọc mẹ con cô ấy mà.
- Nhưng mẹ không muốn, gia đình ta là gia đình danh giá, giàu có, còn nó bây giờ đâu còn là gì? Con không biết câu môn đăng hộ đối à?
Gia Tuấn khổ sở:
- Mẹ ơi! Thời đại này đã là thời đại gì rồi mà mẹ con nói câu đó. Chẳng lẽ trước đây mình vì sự giàu có của người ta nên mới thân thiết hay sao mẹ?
Bà Xuân Hoa nổi giận:
- Con dám ăn nói với mẹ vậy à? Mẹ đã nói rồi, mẹ không cho con qua lại với Ái Vy đó nữa.
Gia Tuấn bất mãn:
- Xin lỗi mẹ! Chuyện gì con cũng có thể nghe theo mẹ nhưng còn chuyện này con không thưa mẹ.
Bà Xuân Hoa giận dữ:
- Con dám cãi mẹ à? Được! Con cứ cưới con nhỏ đó đi, mẹ sẽ không cho nó vào nhà này đâu.
- Nếu vậy, chúng con ra ở riêng...
- Con...
Ông Gia Hào cắt ngang lời bà:
- Xuân Hoa! Nãy giờ anh nghe mẹ con em nói chuyện. Anh thấy em thật vô lí.
Bà Xuân Hoa giận đỏ mặt:
- Cả anh cũng nói vậy à?
- Anh nói đúng đấy!
- Tôi thấy hai người không hiểu gì cả. Hai người đâu biết tôi làm vậy là vì gia đình.
Gia Tuấn chen vào:
- Mẹ làm như vậy là vô tình lắm.
Bà Xuân Hoa long mắt lên giận dữ:
- Con nói chuyện với mẹ vậy à? Anh xem con trai của anh đấy vậy mà còn bênh nó nữa.
Ông Gia Hào nhìn Gia Tuấn đầy nghiêm khắc:
- Tuấn! Con không được nói chuyện với mẹ như vậy. Con cứ để ba nói chuyện với mẹ con:
Bà Xuân Hoa cương quyết:
- Tôi đã nói rồi, không bàn cãi nữa. Từ nay Gia Tuấn và Ái Vy phải chia tay.
Ông Gia Hào cũng nghiêm nghị:
- Anh không tán thành với quyết định đó của em trừ khi em có lí do nào chính đáng hơn. Ái Vy tuy đã nghèo nhưng lòng nó vẫn tốt. Anh chỉ cần bao nhiêu đó là đủ.
Em biết nó vẫn tốt nhưng làm sao mà tốt hơn Ly Ly được.
Cả ông Gia Hào và Gia Tuấn ngạc nhiên nhìn ba Hoa, ông Gia Hào khó hiểu:
- Sao lại có thêm Ly Ly vào đây vậy?
Bà Xuân Hoa sẵn giọng:
- Vì con bé ấy cũng yêu Gia Tuấn, hơn nữa chị Kim Chi đã lên tiếng để hai đứa yêu nhau.
Ông Gia Hào ngỡ ngàng:
- Sao anh không nghe em nói chuyện này? Nó xảy ra từ khi nào vậy.
- Đã lâu rồi nhưng em chưa có dịp để nói. Hôm nay em tuyên bố luôn. Gia Tuấn phải yêu Ly Ly và chia tay với Ái Vy.
Gia Tuấn nhăn trán khó chịu:
- Mẹ! Đây là chuyện tình yêu, con không thể làm theo lời mẹ được. Tình yêu làm sao mà nói yêu là yêu được. Con chỉ xem Ly Ly là bạn.
- Thì bắt đầu từ bây giờ con hãy yêu con bé ấy đi!
- Mẹ! Không thể được, tình yêu đâu có thể nói yêu là yêu được. Con và Ly Ly sẽ chẳng có kết quả đâu.
- Tại sao lại không? Ngày xưa ba mẹ có yêu nhau đâu nhưng bây giờ vẫn đang hạnh phúc.
Gia Tuấn đau khổ:
- Mẹ! Mẹ đừng vô lý nữa!
- Con không được cãi.
Gia Tuấn bỗng đứng vùng lên, giọng anh đầy kiên quyết:
- Con không thể nghe lời mẹ được.
Nói xong anh đi thắng ra ngoài mặc cho bà Xuân Hoa cứ kêu anh lại.
Còn lại bà với ông Gia Hào. Ông nhìn bà một cách bất mãn; - Trong chuyện này anh không thể tán thành với em được. Sao em lại có thể quay mặt nhanh chóng như vậy?
Bà Xuân Hoa nhìn ông giận dữ:
- Tôi làm vậy là vì tôi à? Một mình tôi hưởng chắc. Tôi chỉ muốn con mình được hạnh phúc mà.
- Nếu em muốn con hạnh phúc thì em không nên làm như vậy. Nó có quyền yêu ai nếu nó thấy là hợp. Con mình đã lớn nó bây giờ có quyền quyết định chuyện đó.
Bà Xuân Hoa trợn mắt nhìn ông Gia Hào:
- Cái gì tôi đã quyêt định là phải làm cho bằng được. Ông và Gia Tuấn hãy chờ đó.
Nói xong, bà bỏ đi lên lầu, ông Gia Hào chỉ biết lắc đầu rồi thở dài ngao ngan.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nụ Cười Cho Anh
Hoàng Thu Dung
Nụ Cười Cho Anh - Hoàng Thu Dung
https://isach.info/story.php?story=nu_cuoi_cho_anh__hoang_thu_dung