Nhắt Stuart epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 6 - Làn Gió Trong Lành
ột buổi sáng, khi gió Tây thổi về, Stuart mặc bộ quần áo thủy thủ vào, đội một cái mũ thủy thủ lên, lấy cái ống nhòm con con trên giá xuống, và cất bước đi, lòng tràn ngập tình yêu cuộc sống cũng như nỗi sợ chó. Ngả ngả nghiêng nghiêng, nó đi lững thững về hướng Đại lộ số Năm, lòng vẫn luôn đề cao cảnh giác.
Cứ mỗi khi trong ống nhòm mà phát hiện ra một con chó, Stuart lại cuống quít chạy đến người gác cửa gần nhất, leo lên ống quần ông ta, và nấp sau vạt áo đồng phục. Và có một lần, vi không có ông gác cửa nào sẵn đó, nó đã phải chui vào một tờ báo số ra ngày hôm trước, cuộn mình vào đống phụ trương cho đến khi nguy hiểm qua đi.
Ở góc Đại lộ số Năm có nhiều người đang đợi xe buýt lên khi phố trên, và Stuart đến nhập bọn. Không ai để ý đến nó, bởi vì nó không đủ cao để mà nhận ra.
“Mình không đủ cao cho người ta nhận ra,” Stuart nghĩ bụng, “nhưng mình đủ lớn để muốn tới đường Bảy Mươi Hai.”
Khi chiếc xe buýt phát hiện ra, tất cả mọi người ai nấy đều quơ gậy hoặc cặp táp vẫy ông tài xế, còn Stuart thì vẫy bằng cái ống nhòm của mình. Rồi, biết rằng bậc xe buýt thì quá cao đối với mình, Stuart bèn bấu lấy gấu quần lơ-ve của một quý ông, đu lên xe mà không gặp bất cứ trục trặc, phiền phức nào.
Stuart chưa bao giờ phải trả xu nào đi xe buýt, bởi vì nó không đủ to để vác một đồng xu thông thường. Có một lần duy nhất thử mang theo một đồng xu thì nó đã phải lăn cái đồng cắc ấy như chơi đánh vòng và chạy theo sát bên cạnh, nhưng đến cái dốc thì đồng xu vuột mất và bị một bà lão không răng chộp được. Sau cuộc trải nghiệm đó, Stuart đành tự bằng lòng với những đồng cắc nhỏ tí teo mà bố làm cho từ tấm thiếc. Chúng là những vật nhỏ xíu, đẹp đẽ, mặc dù hơi khó thấy nếu không đeo kính vào.
Khi người lái xe đến thu tiền vé, Stuart moi trong ví, móc ra một đồng cắc không lớn hơn mắt con châu chấu.
“Cậu đưa tôi cái này ấy hử?” người lái xe hỏi.
“Đó là một trong mấy đồng xu cháu có.” Stuart đáp.
“Thế nữa?” người lái xe nói. “Rồi, tôi sẽ lại mất cả buổi ngồi giải thích cho công ty xe buýt đây. Ui chao, cậu mà còn chẳng lớn hơn đồng cắc của chính cậu kìa.”
“Tôi lớn hơn đấy,” Stuart giận dữ đáp trả. “Tôi lớn gấp đôi đồng cắc. Đồng cắc cao có tới đây tôi thôi.” Và Stuart chỉ vào hông mình. “Thêm nữa,” nó tiếp, “tôi không có lên cái xe buýt này để mà bị làm nhục đâu nhé.”
“Làm ơn tha lỗi,” ông lái xe nói. “Cậu phải tha thứ cho tôi, tại vì tôi không ngờ là trên đời lại có một thủy thủ nào bé đến cỡ này.”
“Sống đi rồi thấy.” Stuart vừa làu bàu, cay ca, vừa nhét cái bóp tiền lẻ vào trong túi.
Khi xe buýt dừng lại ở đường Bảy Mươi Hai, Stuart nhảy ra khỏi xe và vội vã băng đường, tới bến tàu trong công viên Central Park. Gió Tây hiu hiu thổi khắp mặt hồ, và ngược làn gió Tây đó, những chiếc thuyền nhỏ một cột buồm, hai cột buồm ra khơi, dây xích rào quanh boong tàu chùng xuống, những boong tàu lấp loáng ướt.
Chủ nhân của chúng – những thằng bé hay mấy vị người lớn – chạy vòng vòng trên bờ bên kia kịp thời để ngăn mấy con thuyền không va vào nhau.
Có mấy cái thuyền đồ chơi không hề nhỏ như bạn vẫn tưởng đâu nhé, bởi vì khi lại cần chúng, bạn mới phát hiện ra rằng cột buồm chính của chúng còn cao hơn đầu người, và thuyền được làm rất đẹp, với mọi thứ đều ngăn nắp và sẵn sàng ra khơi. Đối với Stuart thì những cái thuyền này quả là khổng lồ, và nó hy vọng sẽ có lúc được lên boong một cái trong đám, rồi giong buồm đến những góc xa của hồ nước. (Nó là một chú nhóc ưa mạo hiểm, yêu cái cảm giác làn gió mơn man trên mặt, yêu tiếng kêu của mấy con hải âu trên đầu và cái dập dình của những cơn song lớn nhồi bên dưới.)
Ngồi vắt chân chữ ngũ trên bức tường bao quanh cầu tàu, ngóng ra mấy con thuyền qua cái ống nhòm, Stuart để ý thấy có một con thuyền dường như đường bệ hơn và kiêu hãnh hơn mấy cái kia. Tên của con thuyền là Ong Vò Vẽ. Đó là một con thuyền hai cột buồm màu đen bự, bay phần phật cờ Mỹ. Ong Vò Vẽ có cái mũi kiểu thuyền đi biển xa, và trên boong trước là một khẩu súng thần công sáu phân dựng đứng. Stuart nghĩ bụng đây chính là con thuyền dành cho mình. Và khi con thuyền tấp vào lần nữa, nó bèn chạy ngay tới chỗ con thuyền đang quẹo về.
“Xin ông thứ lỗi,” Stuart nói với người đàn ông đang cho cái thuyền quẹo lại, “ông là chủ nhân của chiếc thuyền hai buồm Ong Vò Vẽ này ạ?”
“Chính tôi,” người đàn ông trả lời, ngạc nhiên khi được một con chuột mặc đồ thủy thủ đến chào hỏi.
“Tôi đang kiếm một chân giúp việc trên một con tàu tốt,” Stuart nói tiếp. “và tôi nghĩ có lẽ ông nên ký kết với tôi. Tôi khỏe và tôi nhanh.”
“Cậu tỉnh táo đó chớ?” chủ nhân Ong Vò Vẽ hỏi.
“Tôi làm được việc.” Stuart rắn tỏi trả lời.
Người đàn ông nhìn nó chăm chú. Ông không thể không thán phục vẻ chỉnh tề và tác phong táo tợn của nhân vật đi biển tí teo này.
“Thôi được.” sau một hồi, vừa chỉ về cái mũi thuyền Ong Vò Vẽ đang hướng về giữa hồ, ông vừa nói. “Tôi sẽ chỉ cho cậu biết tôi định làm gì với cậu. Có thấy cái thuyền đua nhỏ một buồm đằng kia không?”
“Dạ có.” Stuart đáp.
“Đó là cái Lillian B. Womrath,” người đàn ông nói, “và tôi ghét nó cay đắng.”
“Thế thì tôi cũng sẽ ghét cay ghét đắng nó.” Stuart kêu lên, giọng trung thành.
“Tôi ghét nó vì nó luôn luôn đụng vào thuyền tôi,” người đàn ông nói tiếp, “và vì chủ của nó là một thằng bé lười không hiểu gì về đi biển và khó khăn lắm mới phân biệt được gió với giò.”
“Hay dò với đường”. Stuart kêu lên.
“Hay sóng với sương.” Người đàn ông gầm rít.
“Hay buồm với bến”. Stuart hét lên.
“Hay hến với hào[5]” người đàn ông thét vang. “Nhưng ngừng thôi, không chơi nữa! Tôi sẽ nói cho cậu biết chúng ta phải làm gì. Xưa nay chiếc Lillian B.Womrath vẫn thắng con Ong Vò Vẽ luôn, nhưng tôi tin là nếu cái thuyền hai buồm của tôi mà được điều khiển đúng cách thì mọi chuyện sẽ khác. Không ai biết được tôi đã phải chịu đựng ra sao, đứng đây này, trên bờ đây này, tuyệt vọng nhìn theo con Ong Vò Vẽ lớ nga lớ ngớ, trong khi nó chỉ cần có mỗi một thứ là một bàn tay vững vàng đặt trên bánh lái. Thế nên, chàng trai trẻ của tôi, tôi sẽ để cậu lái con Ong Vò Vẽ băng qua hồ rồi quay trở lại, và nếu cậu có thể đánh bại cái thuyền một buồm đáng ghét kia, tôi sẽ cho cậu công ăn chuyện làm đều đều.”
“Rồi, rồi, thưa ngài!” Stuart vừa nói vừa lẳng mình lên chiếc thuyền hai buồm và đứng vào vị trí của mình trước bánh lái. “Sẵn sàng!”
“Đợi chút đã,” người đàn ông nói. “Cậu có thể vui lòng cho tôi biết cậu tính chiến thắng cái thuyền kia bằng cách nào không?”
“Tôi dự định giăng thêm buồm.” Stuart nói.
“Nhưng không phải cho thuyền của tôi đâu nhé,” người đàn ông đáp nhanh. “Tôi không muốn cậu làm con thuyền lật trong cơn gió mạnh đâu đấy.”
“Vâng, vậy thì,” Stuart nói, “tôi sẽ rượt kịp cái con ranh một buồm kia, và lấy khẩu súng đằng trước mà khạc lửa vào nó.”
“Phạm luật!” người đàn ông nói. “Tôi muốn đây là một cuộc đua thuyền chứ không phải là một cuộc thủy chiến.”
“Vâng, vậy thì,” Stuart mừng vui nói, “tôi sẽ lái con Ong Vò Vẽ thẳng thớm và trung thực, và làm cho con Lillian B.Womrath đi loạng quạng quanh hồ.”
“Hoan hô!” người đàn ông kêu lên, “cậu đi may mắn nhé!” Nói rồi ông đẩy mũi thuyền Ong Vò Vẽ đi. Một luồng không khí thổi phồng những lá buồm phía trước, và con thuyền vút đi, duyên dáng ngả mình theo làn gió thổi đến từng mạn trái, trong khi Stuart quay bánh lái và trụ thân mình tựa vào cái cọc đầu dây cắm trên boong.
“À mà này,” người đàn ông kêu to, “cậu vẫn chưa nói tôi biết tên.”
“Tên là Nhắt Stuart.” Stuart hét hết hơi. “Tôi là con trai thứ của nhà Frederick C. Little, người thành phố này.”
“Bon voyage[6], Stuart,” ông bạn của nó reo hò, “bảo trọng và mang con Ong Vò Vẽ về an toàn nhé!”
“Tôi sẽ làm thế,” Stuart hét to. Quá sức kiêu hãnh và hạnh phúc, nó rời bánh lái một giây và nhún nhảy một tí trên boong tàu nghiêng nghiêng dốc, không nhận thấy mình vừa mới thoát trong gang tấc không đụng phải một cái tàu hơi nước nặng nề đang trôi ngang đường, với cái đầu máy đã hỏng và boong tàu dập dềnh trên sóng.
[5] Cả đoạn này tác giả chơi chữ và có vần như thơ. Nguyên văn là “Or a jip from a jibe/ Or a luff from a leech/ Or a deck from a dock/ Or a mast from a mist.”
[6] Tiếng Pháp, nghĩa là thượng lộ bình an.
Nhắt Stuart Nhắt Stuart - E.b.white Nhắt Stuart