Chương 5
hi cùng Aparo cẩn thận bước qua những mảnh vỡ nằm rải rác, đôi mắt chăm chú của Reilly ghi nhận cảnh tượng tàn phá bên trong viện bảo tàng.
Các Thách tích vô giá bị giẫm đạp nằm vung vãi khắp nơi, phần lớn đã hư hỏng không thể nào sửa chữa được nữa. Bên trong viện bảo tàng không có dải băng vàng đen[12]. Toàn bộ tòa nhà là một hiện trường tội ác. Nền Đại sảnh viện bảo tàng là một bức tranh tĩnh vật xấu xí tượng trưng cho sự hủy diệt. Những mảnh cẩm thạch vỡ, mảnh thủy tinh, các vết máu, tất cả những thứ đó đều hữu ích đối với các nhà điều tra hiện trường. Bất kỳ thứ gì trong số đó cũng có thể cung cấp một manh mối nào đó; nhưng cũng có thể, tất cả chúng chẳng thể dẫn đến một manh mối chết tiệt nào cả.
Khi nhìn thoáng qua một tá nhân viên CSI[13] áo choàng trắng đang làm việc một cách có hệ thống với những hiện vật vỡ nát còn lại cùng các đặc vụ ERT[14] – Đội Đặc trách Bằng chứng của Cục Điều tra Liên bang – Reilly thầm kiểm tra lại những gì họ đã biết. Bốn kỵ sĩ. Năm xác chết. Ba cảnh sát, một bảo vệ và một thường dân. Bốn cảnh sát khác và hơn một chục dân thường bị bắn thương, hai trong số đó bị thương nặng. Hai mươi tư người bị thương vì mảnh kính văng trúng, và số người bị xây xát gấp đôi con số đó. Các trường hợp chấn thương tinh thần hẳn thừa đủ cho các toán tư vấn tâm lý luân phiên nhau bận rộn nhiều tháng liền.
Bên kia hành lang, Trợ tá Giám đốc Thường trực Tom Jansson đang nói chuyện với tay Đội trưởng Đội Điều tra ốm như cây sậy của Phân khu Cảnh sát Mười chín. Họ tranh cãi về thẩm quyền thụ lý vụ việc, nhưng đây là vấn đề cần phải thảo luận. Mối liên hệ của Vatican và khả năng rõ ràng là những gì xảy ra ở đây có liên quan đến những tên khủng bố, có nghĩa là tổng quyền chỉ huy việc điều tra sẽ được nhanh chóng chuyển từ Sở Cảnh sát New York (NYPD) sang FBI. Từ nhiều năm trước, đã có một thỏa thuận được hiểu ngầm giữa hai tổ chức. Khi có bất cứ tên khủng bố nào bị bắt giữ thì NYPD được hưởng công lao trước công chúng, bất kể bên nào thực sự tạo được cơ hội đó. Cục Điều tra Liên bang chỉ nhận phần khen ngợi của mình nếu vụ việc được đưa ra xét xử, với danh nghĩa là đã giúp đưa ra bằng chứng bảo đảm cho việc kết án. Tuy vậy, những “cái tôi” cũng thường cản trở hình thức hợp tác có tính nhạy cảm này, và dường như đó là trường hợp của đêm nay.
Aparo gọi một anh chàng mà Reilly không nhận ra và giới thiệu anh ta là Thanh tra Steve Buchinski.
“Steve sẽ sẵn lòng giúp chúng ta giải quyết vụ việc trong khi cuộc tranh tài giữa các ông bự kia chưa ngã ngũ,” Aparo nói, hất đầu về phía cuộc tranh cãi đang diễn ra giữa mấy ông sếp của họ.
“Chỉ cần cho tôi biết các anh cần gì,” Buchinski nói. “Tôi cũng sốt ruột như các anh, chỉ mong sớm tóm cổ được những tên chó chết đã gây ra chuyện này.”
Quả là một khởi đầu tốt đẹp, Reilly thầm nghĩ và cảm thấy dễ chịu, mỉm cười với anh chàng mật vụ ruột ngựa. “Quan sát và nghe ngóng ngoài phố. Hiện giờ chúng tôi chỉ cần chừng đó,” anh trả lời. “Các anh có sẵn nhân lực và mạng lưới rồi.”
“Chúng tôi đã làm như vậy rồi. Tôi sẽ mượn thêm một số bảo vệ của CPP[15], chuyện đó chẳng có gì khó khăn,” Buchinski hứa. Phân khu bên cạnh Phân khu Mười chín là Phân khu Công viên Trung tâm, đi tuần tra bằng ngựa là đặc điểm hàng ngày trong công việc của họ. Reilly thoáng băn khoăn tự hỏi không biết liệu có mối liên quan nào không, chắc hẳn anh phải ghi nhớ để kiểm tra sau.
“Chúng ta có thể dùng thêm một số người nữa cho các cuộc thẩm vấn tiếp theo,” Reilly nói với anh chàng cảnh sát.
“Phải, chúng ta cần phải thẩm vấn các nhân chứng,” Aparo chen vào lúc vừa bước lên cầu thang chính. Hầu hết các văn phòng ở phía trên đều đã được dùng làm văn phòng xử lý tạm thời.
Reilly nhìn lên và nhận ra đặc vụ Amelia Gaines từ trên phòng triển lãm đang đi xuống cầu thang. Jansson đã cử cô nàng tóc đỏ hấp dẫn và nhiều tham vọng này phụ trách việc thẩm vấn nhân chứng. Việc này rất hợp lý, vì mọi người đều thích nói chuyện với Amelia Gaines. Theo sau Amelia là một cô gái tóc vàng đang bồng trên tay bản sao nhỏ bé của cô ta. Con gái cô ta, Reilly đoán. Cô bé có vẻ đang say ngủ.
Reilly lại nhìn mặt cô nàng tóc vàng. Thông thường, ngoại hình quyến rũ của Amelia làm các phụ nữ khác trở nên mờ nhạt.
Nhưng người phụ nữ này thì không như vậy.
Ngay trong tình trạng hiện tại, cô ta vẫn có cái gì đó rất lôi cuốn. Ánh mắt cô ta bất chợt gặp ánh mắt của Reilly trước khi đưa xuống nhìn cái đống bừa bộn dưới chân. Dù là ai, rõ ràng cô nàng đang xúc động mạnh.
Reilly nhìn cô ta bước về phía cửa, lúng túng len lỏi qua những thứ đổ nát. Một phụ nữ khác, lớn tuổi hơn, dáng vẻ khá giống cô ta, đi theo sát phía sau. Họ cùng nhau bước ra khỏi viện bảo tàng.
Reilly quay lại, chú ý trở lại công việc. “Giai đoạn đầu luôn luôn mất rất nhiều thì giờ, nhưng chúng ta vẫn phải rà soát mọi động cơ và nói chuyện với mọi người. Bắt buộc phải như vậy.
“Trường hợp này có lẽ phải mất nhiều thời giờ hơn. Toàn bộ cái chuyện chết tiệt này đều được thu hình.” Buchinski chỉ tay vào một máy ghi hình, rồi một cái khác. Đó là phần của hệ thống an ninh viện bảo tàng. “Đó là chưa kể cái phần do bọn truyền hình quay được bên ngoài.”
Theo kinh nghiệm, Reilly biết rằng hệ thống an ninh cao cấp đó rất hữu hiệu đối với các loại tội phạm kỹ thuật cao, nhưng chẳng ai trù liệu bọn tấn công với kỹ thuật thô sơ trên mình ngựa cả. “Tuyệt,” Reilly gật gù. “Tôi sẽ đi lấy một ít bắp rang.”
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa