Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Người Ngủ Thuê
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 6
N
àng đã đi mất rồi! Tôi nhận ra điều ấy trước nhất, trước khi ý thức được mình đang nửa nằm nửa ngồi trên mặt ghế đá lạnh ngắt, nghe đầu đau điếng. Và tôi thấy Y, mở đầu cho một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi mà kì lạ sau đó. Cô đang đứng chống tay lên đầu gối, nhìn tôi với vẻ kinh ngạc tột độ. Tôi ngồi bật dậy, khẩn thiết như thể mình vừa bị bắt quả tang đang làm điều gì đó thiếu đứng đắn. Y khúc khích cười.
- Sao thế? – Tôi càu nhàu, mặc dù biết rõ câu trả lời.
- Em xin lỗi! – Y rối rít xua tay – Em đi qua thấy anh đang ngồi rồi tự nhiên lại ngả ngả… ngã xuống ghế – Cô làm một động tác diễn tả sự ngã bằng hai tay – Anh có vẻ mệt ạ? Sao anh không về nhà ngủ?
Tiếng cười, giọng nói, và cả cái cách nuốt hơi nín cười của Y chứa đựng một sự chân thành trong vắt, như chưa từng hờn giận, như chẳng biết hoài nghi, đến nỗi tôi chẳng thể tỏ ra khó chịu với cô được nữa. Tôi ngồi xích về một mép ghế, vỗ vỗ lên mép bên kia ra hiệu cho cô ngồi xuống. Quả nhiên, Y ngồi xuống bên cạnh tôi, miệng vẫn còn đang nhăn nhó nín cười.
Tôi đang ngồi giữa một khu vườn hoa bên quảng trường, trước mặt tôi là những bông cúc hoạ mi vàng từng khóm run rẩy trong sương đêm, dưới cái bóng khổng lồ của toà nhà hát im lìm say ngủ. Không có những mài ngói đỏ, những bức tường rêu, không có con phố xưa cũ với những nguồn sáng nổi trôi. Cô gái ngồi cạnh tôi lúc này đang khoác áo phao màu kem và mặc quần jeans. Gương mặt trong sáng, mái tóc đen dài, nét cười ngượng nghịu có chút gì mong manh, giống như nàng, nhưng cô không phải là nàng. Nếu Y không phải là nàng thì tại sao cô lại ở đây?
- Tôi định đi dạo, rồi lại ngủ quên mất. Còn… chị sao đêm hôm thế này còn ở đây?
Cô gái thôi cười hẳn, thoáng một chút u ám lướt qua ánh mắt cô. Cúi mặt xuống nhìn vào hai bàn tay bồn chồn đan vào nhau, cô rầu rầu đáp:
- Chán lắm anh ạ! Vợ chồng em đi lên mạn này chơi, rồi chúng em cãi nhau, anh ấy bỏ em lại đây đi về trước rồi! Em thì chẳng có đồng nào…
Rồi cô chợt nhăn mũi, lấy tay ôm bụng. Lẫn trong tiếng đêm xào xạc, nghe loáng thoáng âm thanh gì nghe như là tiếng nước vắt ra từ miếng bọt biển.
- Sao thế? Bụng đau à?
- Không ạ! – Cô ngẩng lên nhìn tôi, cười méo xẹo, hai tai đỏ ửng; câu trả lời khiến tôi muốn ngã ngửa – Em… đói quá. Từ sáng đến giờ em chưa kịp ăn gì cả…
Chẳng thể khác được, tôi thở hắt ra một hơi rồi đứng dậy.
- Đi nào! Kiếm cái gì ăn đi! Tôi cũng thấy đói rồi.
- Nhưng em… không có tiền…
- Đi nào, đừng ngại! Sau này gặp tôi trả sau cũng được mà.
Trông Y rõ ràng là vẫn còn ngại, nhưng rồi cô cũng chống tay lên lưng ghế, nặng nhọc đứng dậy. Một vài bước đầu tiên, cô phải bám chặt lấy tay tôi để đứng vững, hai bàn tay lạnh ngắt. Tôi phải ngạc nhiên vì một người đã kiệt sức đến mức ấy mà vẫn có thể cười đùa mới mấy phút trước thôi.
Chúng tôi rời khỏi khu vườn hoa, thả bộ xuống một con phố ngược hướng quảng trường. Hai cái bóng dưới chân chúng tôi chầm chậm xoay từng nửa vòng tròn, như hai kim đồng hồ song song, khi chúng tôi đi qua từ cột đèn này đến cột đèn kế tiếp. Tôi chợt có được một vài giây mơ hồ thân thuộc khi nhận ra con phố trung tâm của thời hiện đại này cũng có đâu đây nhấn nhả những mảng vàng hoài cổ, chảy dài những vệt rêu phong, cũng những tán cây thưa thớt lá, để lộ từng khoảng trời xanh thẫm. Và tuy rằng những nguồn sáng không trôi theo những bước chân của chúng tôi, những vòng quay kia cũng đã là một sự bất biến. Dẫu vậy, tôi vẫn không quên đây chính là hiện thực, dù chỉ là hiện thực của tha nhân. Bởi lẽ trước mắt tôi là cô gái trong chiếc áo phao màu kem đang mệt mỏi lê bước. Tôi nghĩ mình có thể hình dung lại được cô, thậm chí là vẽ lại được, vào một ngày xa xôi nào đó tôi muốn nhớ về cuộc phiêu lưu nho nhỏ này của mình.
***
Đi hết đoạn phố ấy, chúng tôi tìm được một quán ăn nhỏ bên lề đường, được dựng lên bởi một tủ kính thức ăn đặt trên chiếc bàn thấp, một chiếc bàn còn thấp hơn và một vài chiếc ghế nhựa còn thấp hơn nữa. Chiếc đèn sạc hai bóng neon rọi ánh sáng trắng xanh lên gương mặt một người phụ nữ trung niên ngồi bên một bếp lửa đang đun riu riu một nồi lớn. Ánh mắt chị có một vẻ tươi tỉnh đối lập với khung cảnh đang bao lấy chị, đối lập với bóng tối bên ngoài. Không vẫy gọi, không mời chào, chị mỉm cười khi thấy chúng tôi, một miệng cười rộng ấm áp gọi lên những nếp nhăn trên gò má. Chị lấy lên một cái nồi nhỏ có chuôi dài khi thấy chúng tôi chắc chắn sẽ vào quán chị. Chờ cho chúng tôi kéo ghế ngồi xuống, chị mới dịu dàng hỏi:
- Hai em ăn gì? Chị có mì, có bún, có cháo… đủ cả. Em gái trông tái quá. Ăn cháo gà cho lại sức nhé?
Y mệt mỏi gật đầu. Tôi tặc lưỡi gọi cho mình một tô mì bò, trước khi nhận ra tôi đã luôn ăn như thế trong những ngày bình thường hơn.
- Hai em đi chơi về muộn nhỉ? – Chị hỏi sau khi đã bưng đồ ra cho chúng tôi.
- Vâng.
Tôi đáp thế vì cũng chẳng biết giải trình gì hơn. Nhưng có điều gì đó nơi những nếp nhăn trên gương mặt người phụ nữ dễ mến này gây cho tôi cảm giác muốn nói chuyện. Tôi nhìn một lượt qua tủ kính của chị, qua một nửa con gà luộc, một nhúm thịt bò tái, một rổ rau các loại và một túi độ chục cái quẩy còn lại. Tôi hỏi:
- Chị bán hàng muộn thế ạ?
- Ừ em! – Chị cười – Đêm cũng có người cần ăn chứ, như các em ấy. Chị thì cứ ngồi đây chờ sáng thôi. Nhà chị ở ngay đây mà… À, chờ chị một chút nhé.
Chị nháy mắt với tôi rồi đứng lên, tất tả chạy vào con ngõ nhỏ tối om sau lưng. Tôi quay sang Y, thấy cô đang khó nhọc múc từng thìa nhỏ cháo. Tôi nhún vai, quay lại với tô mì phần mình, húp một thìa nước dùng và nhận ra nó thật khác với thứ tôi vẫn thường ăn hàng ngày. Tha nhân cũng là một thứ gia vị ư?
Chị quay lại sau đó một phút rồi nhanh chóng thao tác chế biến thứ gì đó. Giây lát, chị tới đặt xuống trước mặt Y một bát nhỏ nước dùng, hành lá và một lòng trứng vàng ươm như mặt trời.
- Em gái húp quả trứng chần này đi đã rồi hẵng ăn cháo này! – Chị đặt tay lên lưng Y – Đang mệt húp trứng vào là tỉnh lắm đấy! Rồi ăn mới thấy ngon được! Chị mời mà, đáng bao nhiêu đâu!
Câu cuối của chị là đáp lại cái nhìn ái ngại của Y. Cô lí nhí câu cảm ơn rồi tần ngần bê bát lên bằng cả hai tay. Quả thực, quả trứng chần đã mang lại một chút thần sắc lên gương mặt cô gái.
- Ổn rồi nhỉ? – Tôi phì cười – Ăn đi thôi!
- Sao anh lại cười em? – Giọng Y giờ nghe đã giống như khi cô nín cười mà diễn tả lại cú ngã xuống ghế của tôi.
- Có gì đâu!
- Anh vừa cười còn gì!
- Thôi ăn đi!
Chúng tôi lại tiếp tục ăn. Tất cả đều lặng im, tôi, Y, chị chủ quán và cả con phố này. Chốc chốc, một chiếc xe gắn máy rú ga lao qua đánh động cả không gian nhỏ của chúng tôi. Mỗi lần như thế, chị chủ quán lại tặc lưỡi đôi ba cái, rồi tất cả lại lặng im. Tôi đã ăn xong phần mình và ngồi nghĩ vẩn vơ trong khi Y vẫn chậm rãi với tô cháo của cô. Khi tô cháo chỉ còn lại một hai thìa, cô chợt ngừng thìa, buông một tiếng thở dài. Tiếng thở dài của cô xao động, dường như vang còn lâu hơn những tiếng máy xe lao qua.
- Anh này – Cô nói với tôi, nhưng không hẳn ngẩng lên nhìn vào ai – Anh đoán thử xem năm nay em bao nhiêu tuổi!
- Ờ… – Tôi nhìn nhanh sang cô, lắc đầu.
- Khó đoán quá hả anh? – Cô cười một kiểu chấp nhận sự thật – Nếu còn đi học thì năm nay em đang là học sinh lớp 12 đấy. Em mới có mười bảy tuổi thôi. Anh có tin không?
Tôi ngạc nhiên. Chắc chắn không phải ai cũng có thể tin được điều đó. Khi cô nói về chuyện vợ chồng cô, tôi đã thoáng thấy cô khá trẻ so với một thiếu phụ, nhưng giờ thì trông cô lại quá trưởng thành so với tuổi của mình. Cô vốn không có lí do để nói dối. Còn tôi thì lại chẳng biết nói gì.
- Bọn em cưới sớm. Năm em mới học lớp 9. Lúc ấy em đã bầu bốn tháng rồi. Anh ấy hơn em ba tuổi, nhà cũng hoàn cảnh lắm...
Có vẻ như Y nghĩ việc cho tôi biết về cô là một cách để bày tỏ lòng cảm kích của mình. Nghe tới đây rồi thì tôi cũng thấy muốn nghe thêm. Giọng cô ngùi ngùi, nặng trĩu, cô kể tôi nghe mà cứ như đang độc thoại, đang tự vấn lại quá khứ của chính mình.
- Anh ấy nghỉ học từ hồi cấp 2, đi học làm thợ sửa xe ở gần trường em. Anh ấy tốt lắm, mạnh mẽ, hào hiệp. Hồi ấy em lớn sớm, bị bọn con trai trêu nhiều. Mấy lần đi học thêm về muộn, anh ấy ra quạt mấy thằng trêu em, em mới về được nhà. Trẻ con thì thấy thế cũng thích, rồi tưởng là yêu, có biết nghĩ trước sau gì đâu… Thế là lao vào yêu nhau. Học đòi người ta… Lúc biết có bầu, bố mẹ em phát điên lên, doạ đuổi ra khỏi nhà. Em sợ lắm, còn nghĩ hay là hai đứa trốn đi với nhau…
Y múc nốt một thìa cháo cuối, nhưng có vẻ như không nuốt nổi, cô lại đặt thìa xuống. Trong tô đã hết thịt gà và rau thơm, thế mà màu cháo trắng trên thìa phản chiếu vào trong mắt cô gái lại khiến nó tối thêm. Lẽ ra phải lên tiếng giục cô ăn nốt đi thì tôi lại chỉ im lặng, hướng vào mặt bàn mà kín đáo nhìn cô.
- Anh ấy hơn em ba tuổi, nhưng mà cũng trẻ con lắm, có biết gì đâu… chỉ biết sửa xe với đánh nhau thôi. Cuối cùng nhà anh ấy đưa em đi siêu âm. Con trai anh ạ. Anh ấy lại là con một, thế rồi bố mẹ anh ấy sang nhà em nói chuyện. Thế mà bố mẹ em coi như gả bán em đi luôn đấy…
Cô tự cười với chính mình với mỗi lần nghỉ câu. Tiếng cười không chút vui nhộn, chỉ có hơi không có sức, vừa như tiếng thở dài, vừa như tiếng nấc.
- Nhà chồng em cũng nghèo, bố mẹ em thì chẳng buồn lo toan gì cho. Hôm đưa dâu em mặc cái váy cưới bà chị họ cho mượn lại, dài quá, mà em lại phải đi bộ… Đi đúng đường đi học luôn chứ. Váy quét lê suốt dọc đường, tủi lắm anh ạ.
Tôi nhìn Y và chợt nghĩ tới N, tới C, tới cô gái váy xanh khi nãy, tới những cô gái đã kí hợp đồng với tôi ở Happy Time. Cô cũng có thể đã giống như họ, yên ấm trong căn phòng có khung cửa sổ cánh gián, hẹn hò giữa phố đông với một anh chàng đỉnh cao thành đạt hay kết hôn với người hướng dẫn mình thực tập, và rồi phát triển một sự nghiệp đến nỗi cần một người ngủ thay cho mình.
- Lấy chồng rồi em cũng nghỉ học, đi bán hàng với mẹ chồng. Cửa hàng lại ở gần trường, nhiều khi thấy mấy con bạn đi qua, em lại tủi thân, lại thấy thèm đi học như chúng nó. Anh ấy thì lấy vợ rồi mà vẫn trẻ con lắm. Ngày đi làm, tối về lại bạn bè rủ rê đi nhậu, đi chơi, chẳng đỡ bố mẹ với vợ được cái việc gì cả. Mới đầu em còn được bố mẹ chồng chiều, sinh con rồi thì việc nhà lại đến tay mình cả. Nhiều khi cực quá, chỉ muốn bế con về nhà bố mẹ mà không dám anh ạ.
Tôi lắc đầu, thoáng nghĩ chẳng phải một kịch bản như thế sẽ là tất yếu sau hết những sai lầm của hai người họ hay sao. Những điều kế tiếp có lẽ sẽ chỉ càng tệ hơn mà thôi, giống như trái banh tuyết đang lăn xuống dốc, như bức tranh vẽ dở bị lem sơn. Sự dại dột đôi khi là một tội lỗi.
- Giờ em chẳng biết làm gì nữa! Chồng em… chán lắm. Con đã hai tuổi rồi mà bố thì vẫn cứ mải chơi. Làm bố trẻ con rồi mà vẫn còn ăn bám ông bà mãi thôi. Mai này con lớn thì làm sao mà nuôi nổi nó? Em chán quá! Như hôm nay ấy, gửi con ở nhà cho ông bà trông rồi hai vợ chồng đến chơi nhà bạn anh ấy. Đã hứa với em là không hút thuốc nữa rồi, thế mà nãy lại ngồi đốt thuốc với uống rượu. Em can thì lại mắng rồi đánh em ngay trước mặt bạn. Em ức quá mới bỏ đi luôn, mà cũng có thèm đi tìm em đâu! Còn yêu đương, vợ chồng gì nữa cơ chứ?! Em… em phải làm sao bây giờ?
Không còn tiếng thở dài, không còn tiếng cười hay tiếng nấc, Y vùi mặt vào hai bàn tay, khóc không thành lời. Đôi bờ vai run rẩy và những âm thanh lặng lẽ khổ đau làm lòng tôi cũng nhói lên. Tôi còn không biết phải nói gì. Không thể ngăn chặn một điều đã xảy ra, và cũng chẳng thể sửa chữa thứ đã mất đi.
- Phải sống, em gái ạ! Phải sống!
Là chị chủ quán bất ngờ lên tiếng. Chị bước tới ngồi xuống bên cạnh Y, quàng tay qua vai vỗ về cô. Y ngỡ ngàng, cô ngẩng lên, nhìn chị qua đôi mắt giàn giụa, thật lạ khi nước mắt con người có thể tràn ra nhanh như thế. Chị mỉm cười, dùng giấy ăn chấm nước mắt cho cô gái.
- Em không phải làm gì cả đâu! Cứ sống đi, cứ yêu thương gia đình đi! – Rồi nụ cười của chị có chút gì đó như là tinh quái – Vợ chồng em vẫn còn thương nhau lắm, chị nghe em nói là biết mà! Mà có khi chồng em đang đến tìm em kia kìa!
Chị vỗ lên vai Y, tay chỉ về phía bên kia đường. Tôi nhìn theo tay chị chỉ để thấy một người trẻ tuổi lực lưỡng đang nghiêng xe rẽ về phía chúng tôi. Tôi giật mình khi cậu ta gần như đang lao thẳng về chỗ chúng tôi ngồi, nhưng chiếc xe chỉ lao lên lề rồi quay ngang ra, bập bùng nổ máy. Y lật đật luồn ra khỏi cánh tay chị chủ quán để đứng dậy.
- Chồng!
- Đi đâu mà để người ta tìm mãi thế hả? – Chàng thanh niên bước xuống xe, sẵng giọng – Sao lại ngồi đây?
- Đuổi người ta đi xong lại còn hỏi? Hứ! – Y chun mũi – Nay uống ít nhỉ?
- Đang uống không gọi điện được thì phải đi tìm chứ còn làm sao? Làm sao mà không nghe máy?
- Đâu, em chán quá ngồi chơi điện tử hết pin rồi!
- Ăn gì chưa? Mang phần cho đây này! – Cậu ta vỗ vỗ vào một túi nylon treo bên xe.
- Để người ta chết đói rồi mới mang phần cho cơ! Em ăn rồi. Nhưng mà… không có tiền trả.
- Không có tiền trả mà còn đi ăn!
Người thanh niên làu bàu, song vẫn lần mò trong túi áo quần của mình. Rồi cậu ta nghệt mặt.
- Chết! Đây cũng hết tiền rồi!
- Không sao! – Tôi lên tiếng, tới lúc này người chồng trẻ mới nhận ra còn có tôi ở đó – Đưa vợ về đi, để tớ trả cho!
Thay vì nói gì đó với tôi, cậu ta lại quay sang Y, cấm cẳn:
- Ai đây?
- Khách của chị chứ còn ai nữa! – Đến lượt chị chủ quán đứng dậy, chị phát một cái vào đám cơ bắp của người thanh niên – Gớm nữa! Còn biết có vợ xinh mà giữ thì lần sau đừng có bỏ vợ lại như thế nữa nhá!
Chàng thanh niên dường như cũng giống như tôi, bị lời nói và cử chỉ nơi người phụ nữ thuyết phục, giọng nói sỗ sàng hơi men dịu lại. Cậu ngượng nghịu chìa ra một tờ giấy bạc mệnh giá đứng thứ ba từ dưới lên.
- Vợ em nó vớ vẩn quá… Em còn có bằng này…
- Đủ rồi đây! – Tôi bật cười, đón lấy tờ bạc từ tay cậu ta chuyền cho chị – Đủ quả trứng chần ha chị? Chỗ còn lại tớ trả hộ cho! Có duyên còn gặp lại, không phải ngại! Được không chị?
- Quá được không phải được! – Chị vui vẻ đáp trước sự ngỡ ngàng của cặp vợ chồng trẻ.
Người chồng đứng sững một lúc, rồi lại lần mò vào trong túi, cuối cùng đưa cho tôi một tấm danh thiếp với một dấu tay đen đúa còn hắc mùi dầu nhờn in đè lên cái tên ở chính giữa.
- Đây, em thì chẳng có gì ngoài cái nghề này. Khi nào xe bác bị làm sao hay phải bảo trì, thay nhớt thay nhông xích gì đấy thì bác cứ mang qua chỗ em…
- Em cảm ơn anh! – Y nở một nụ cười nhẹ nhõm, nũng nịu dựa vào vai chồng – Cảm ơn chị ạ!
- Về với con đi! – Chị cười, giơ ngón tay cái lên đe doạ chàng thanh niên – Liệu mà chăm vợ cho cẩn thận đấy!
Cặp vợ chồng lỏn lẻn cười rồi lên xe phóng xuôi theo con phố, xa khỏi chốn nhộn nhịp kia. Thoáng chốc, căn quán nhỏ và con phố đêm chỉ còn lại tôi và chị. Tôi hỏi trong lúc trả tiền cho tô mì của tôi và tô cháo của Y.
- Sao chị biết ạ?
- Biết gì em?
- Thì lúc chị dỗ con bé ấy…
- À – Chị một lần nữa nở nụ cười của những nếp nhăn – Chị biết mà! Chị cũng là phụ nữ… Chị bảo hồi trẻ chị cũng như cô bé ấy em tin không?
- Làm gì có chuyện!
Tôi chân thành trả lời, và tôi nghĩ thế thật. Khó có thể hình dung người phụ nữ đáng mến luôn tươi cười này cũng đã từng bật khóc không thành tiếng trong tay một người lạ. Chị chỉ cười mà không đáp.
- Hi vọng là cuộc sống của họ sẽ khá hơn! – Tôi thở dài, nhìn xuống tô cháo vẫn còn một thìa của Y.
- Chưa khá lên được đâu! – Chị thủng thẳng nói, như thể tất cả những điều vừa rồi chẳng có ý nghĩa gì cả – Hai đứa này sẽ còn khổ dài. Chuyện đã đến thế này rồi cơ mà!
- Thế thì…
- Nhưng hai đứa này đều tốt cả. Chỉ dại thôi. Giờ chúng nó phải bảo ban nhau mà xây dựng lại chứ còn biết làm sao được?
- Liệu có được không chị?
- Được chứ! Miễn là còn yêu nhau.
“Miễn là còn yêu nhau”, lời chị nói còn vang vọng khi tôi co ro bước trên con phố đêm, vừa chờ một chiếc taxi đi ngang qua vừa cố nhớ ra một số điện thoại hãng taxi nào đó để gọi. Màn đêm thấm thía một nỗi cô đơn, mênh mang hơn màn mây xám kia, mải miết hơn những con phố vắng, và đằng đẵng hơn cả chính đêm này…
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Người Ngủ Thuê
Nhật Phi
Người Ngủ Thuê - Nhật Phi
https://isach.info/story.php?story=nguoi_ngu_thue__nhat_phi