Chương 5
uộc gặp gỡ của mày với người luật sư ra sao rồi?"
Jason liếc sang ghế hành khách, ngạc nhiên là Jeremy còn nhớ chuyện này. Anh đã đề cập sơ chuyện này với bạn anh vào khoảng 4 giờ sáng thứ Sáu tuần trước ở Vegas, khi họ đang ngấu nghiến burritos (đồ ăn Mễ) tại một quán ăn cách khu The Strip khoảng 7 tòa nhà. (Jeremy đã dùng kế dụ cũ là "ít nhất không ai nhận ra mày ở đó").
Đương nhiên, Jason đã không nói rõ là cuộc hẹn ở văn phòng luật sư lẽ ra là cùng ngày hôm đó, ngay lúc anh và Jeremy đang nghiêng ngả ở bàn chơi bài ở phòng VIP của khách sạn Bellagio. Nếu Jeremy biết như vậy, hắn chắc chắn sẽ nói vài câu chế giễu mà Jason - lúc đó đang thua khoảng 100k - không có tâm trạng để nghe.
Không phải vì tiền, Jason thường nói đi nói lại với Jeremy (hắn đã chỉ ra một cách thiếu thông cảm là anh có thể kiếm gấp 10 lần số đó trong một ngày quay phim) - nhưng là vấn đề nguyên tắc. Anh ghét bị thua.
Jason quay lại nhìn đường trong khi cân nhắc nên trả lời câu hỏi của Jeremy thế nào. Lái xe giống Mario Andretti trong cơn phê ma túy - cách duy nhất từ lâu anh học được để tránh paparazzi - anh điệu nghệ điều khiển chiếc Aston Martin Vanquish đen bóng xuống dốc đến Staples Center. Anh với Jeremy có vé để coi trận bóng rổ giữa Lakers và Knicks tối đó. Hàng ghế đầu, đương nhiên rồi. Nó là một trong những quyền lợi do danh tiếng của Jason đem lại mà Jeremy chịu hạ mình tận dụng.
Jason cố tìm cách tốt nhất để miêu tả cuộc gặp gỡ của anh với Quý cô danh tiếng lừng lẫy Taylor Donovan.
"Buổi gặp mặt...cũng hay."
Jeremy ngừng bám chặt thành ghế da bóng lộn của ghế hành khách, thư giãn vì Jason đã rời khỏi đường xa lộ. "Anh ta giỏi không?"
"Tao nói cho mày biết, cô ta làm một cuộc thẩm vấn cực kỳ".
Jason nói và tự mỉm cười.
Jeremy liếc qua và nhìn anh chăm chú. "Còn gì mày chưa kể đây?"
Không hiểu thế nào, Jeremy là một trong vài người luôn luôn biết anh đang che giấu điều gì. Cả hai đã cùng nhau đến Los Angeles gần 16 năm trước, với tham vọng thành công trong ngành công nghệ điện ảnh. Khi sự nghiệp diễn xuất của Jason lên vù vù như hỏa tiễn, gần như mọi khía cạnh cuộc sống của anh đều thay đổi. Tình bạn của họ là một trong vài thứ vẫn như xưa. Jeremy như một cầu nối cuối cùng với sự bình thường trong thế giới của Jason - một sự thật mà Jeremy không bao giờ bỏ lỡ dịp để nhắc nhở anh.
"Điều gì khiến mày nghĩ tao còn có chuyện chưa nói mày nghe?" Jason ngây thơ hỏi.
"Lần cuối mày có vẻ mặt đó là cách đây 2 tháng tại quán Four Seasons, sau cuộc phỏng vấn với nữ phóng viên báo Vanity Fair. Mày đã kêu tao canh 1 giờ sau thì chạy lên la ầm ĩ "Cháy! Cháy!" ngoài phòng mày."
Jason phì cười. Những ngày tháng tuyệt vời! "Thôi mày, kế đó hiệu quả chứ. Trong lúc vội vã rời tòa nhà, tao đã không phải hứa là sẽ gọi cho nàng."
"Tao chắc 40 người mà phải chạy bộ xuống 20 lầu lúc 1 giờ sáng hôm đó sẽ rất vui vì biết họ đã giúp được mày thoát khỏi những giây phút rắc rối sau khi làm tình."
"Coi nào - đó là cảm giác cuộc sống. Tất cả họ đều nghĩ tao thật vĩ đại vì đã đề nghị ở lại giữ cửa thoát hiểm cho họ."
"Chứ gì nữa - mày là người duy nhất biết chẳng có trận cháy nào hết."
Jason gạt ngang. "Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ."
Jeremy đảo tròn mắt. "Kể tao nghe về người luật sư đi."
Có quá nhiều cách trả lời, Jason nghĩ thầm. Anh có thể kể với Jeremy là anh đã bực thế nào vì "Cô Donovan" đã làm phí mất của anh một ngày trong khi anh chỉ còn vài ngày để chuẩn bị trước khi bộ phim bấm máy, hay anh đã cáu không thể tả khi cô quá cứng đầu không chịu nhượng bộ và bỏ qua chuyện quá khứ (ừ thì anh đã thất hẹn vài lần, đó đâu phải là một tội ác), hay tệ nhất là, anh đã điên thế nào khi cô xoay sở để thắng anh trong lúc luyện tập thẩm vấn.
Hay anh có thể nói về một sự thật là anh đã chôn chân tại chỗ theo đúng nghĩa đen khi lần đầu tiên cô xoay người và nhìn anh.
Vì Taylor Donovan đẹp mê hồn.
Và anh đã hoàn toàn không chờ đợi điều này.
Tóc dài, màu sẫm - một màu nâu hạt dẻ thật sẫm - che một bên mặt và đổ dài lên vai thành từng lớp gợn sóng. Làn da trắng mịn đã ửng đỏ khi cô giận dữ (và anh đã tận mắt chứng kiến), và đôi mắt xanh lá cây đầy biểu cảm.
Chính là đôi mắt của cô làm anh chết sững. Có một sự linh lợi, sống động trong mắt cô như nói rằng cô luôn đi trước người khác vài bước và cô biết rõ như vậy.
Đương nhiên, cũng có thể là đôi chân của cô, Jason thừa nhận. Cô đã kiêu kỳ bắt quả tang anh nhìn lén chân của cô và điều này cũng làm anh cáu. Nhưng anh đã không cưỡng nổi: trong chiếc váy thon thả dài tới gối, và đôi giày cao gót Mary Jane, cô trông vừa khêu gợi vừa quý phái như những phụ nữ trong phim đen trắng họ đã chiếu cho anh trong các lớp học diễn.
Nhưng Taylor Donovan trông thế nào cũng vậy, Jason mạnh mẽ kết luận, ý nghĩ cô đã sỉ nhục anh ở tòa án rồi bỏ đi là điều hoàn toàn lố bịch.
Hoặc rất thú vị. Anh vẫn chưa quyết định được.
Jason liếc qua và thấy rằng Jeremy vẫn đang chờ câu trả lời của anh.
"Cô ấy đã nổi giận với tao," cuối cùng anh trả lời với một nụ cười, nghĩ rằng đó là cách tốt nhất để tổng kết cuộc đụng độ của hai người.
"Nổi giận với mày?" Jeremy ngẫm nghĩ. "Và mày thậm chí vẫn chưa làm tình với cô ta." Rồi anh cân nhắc "Chưa phải không?"
Jason nhìn hắn. "Đây không phải là kiểu giận dữ vậy-3-đêm-vừa-qua-ở-Luân-Đôn-không-có-ý-nghĩa-gì-với-anh-sao". Anh giả giọng oán trách của phụ nữ.
"Vẫn còn chuyện với cô siêu mẫu à?"
"Marty đang lo rồi."
Jason nghiêng đầu cẩn thận tính toán. "Với cô luật sư thì khác. Cô ấy..." Anh chìm vào suy nghĩ để tìm đúng từ. Và hơi ngạc nhiên khi câu trả lời ập đến. "coi thường tao".
"Coi thường mày?" Jeremy lập lại như hoảng hốt. "Coi thường Jason Andrews? Tao có thể hỏi tại sao không?"
Jason nhún vai khi anh dừng chiếc Ashton trước cửa lối vào của VIP ở Staples Center. "Tao thất hẹn vài lần với cô ta vào tuần trước".
Anh tắt máy xe và nhìn Jeremy cách ngây thơ "Tao không nghĩ nó có gì khác nếu tao xuất hiện ở đó sáng nay?"
Jeremy ôm ngực vờ xỉu. "Ý mày là cô ta không lập tức quỳ xuống chân mày tỏ lòng biết ơn vì mày đã chịu đến?"
Jason mỉm cười bước ra khỏi xe. "Thành thật mà nói đó không phải là cách cô ta đã phản ứng."
"Và đảm bảo là cô ấy nhận được lời nhắn ngay."
Jason và Jeremy ngồi ở hàng ghế đầu của trận đấu giữa Lakes và Knicks. Họ vừa mới vào chỗ ngồi là Jason rút điện thoại ra khi trận đấu mới bắt đầu được 2 phút. Trong lúc lái xe đến đây, anh đã có một quyết định. Sáng nay không phải là lần cuối cùng anh gặp Donovan.
Vì quyết định như vậy, Jason đã gọi người quản lý của anh và yêu cầu ông ta trực tiếp truyền tin nhắn sau đến cô, không thiếu một chữ: "Ngài Andrews rất thưởng thức bài học cô Donovan dạy và trân trọng đề nghị một cơ hội gặp gỡ khác."
Anh biết cô sẽ thích chí với nội dung tin nhắn. Anh mỉm cười khi tưởng tượng phản ứng của cô: cô sẽ mỉm cười làm duyên - có lẽ thậm chí đùa với một lọn tóc của mái tóc đen dài tuyệt đẹp đó - khi suy nghĩ một lời đáp có vẻ tán tỉnh.
Sau khi cúp máy, Jason vui vẻ tập trung vào trận đấu, anh chỉ suy nghĩ lan man một hoặc hai lần khi suy đoán Taylor Donovan sẽ mặc gì trong lần hẹn gặp sắp tới của họ. Nếu cô cởi bớt một hoặc hai cúc áo của áo sơmi của cô, cô có thể được gọi là luật sư nghịch ngợm. Có lẽ cô có đâu đó một cặp kính đạo mạo của người giữ thư viện để trông hoàn hảo. Cô có thể bới tóc cao theo kiểu "công việc là công việc, không vớ vẩn", và đương nhiên mái tóc sẽ tung ra một cách "không công việc" chút nào khi họ...
Di động của Jason kêu, gián đoạn những đấu tranh tư tưởng của anh về tư thế làm tình dễ nhất trên bục bồi thẩm đoàn. Anh thấy thích những khả năng mà cái bức tường thấp đó gợi ý.
Anh nhíu mày khi thấy người gọi là người chuyên việc quảng cáo của anh Marty. Anh đã hi vọng người gọi là quản lý của anh, với tin là Cô Donovan đã vờ miễn cưỡng nhận lời đề nghị của anh. Và anh nhíu mày vì anh hiểu rõ người đại diện, người quản lý và cả luật sư của anh đều tin rằng Marty biết cách xử sự ra sao với anh khi đem tin xấu đến loan báo cho anh.
Jason trả lời khi chuông báo lần thứ hai.
"Chào Marty. Có chuyện gì?"
Ngồi kế Jason, Jeremy liếc qua và nhận xét là tin mà người chuyên lo quảng cáo của bạn anh đã truyền đạt phải rất bất ngờ. Jeremy suýt phá lên cười khi nghe câu trả lời của Jason.
"Ý ông là gì? cô ấy rất tiếc phải từ chối lời mời của tôi?"Jason kinh ngạc hỏi. "Cô ấy có nói thêm gì nữa không?"
Dù Jeremy ít khi quan tâm đến những cuộc ăn chơi của Jason, anh đã tò mò lắng nghe cuộc đối thoại đặc biệt này. Anh đã tình cờ nghe được lời nhắn của Jason gửi cho cô Donovan và ngạc nhiên khi thấy nó gận như là một lời xin lỗi. Theo tất cả những điều Jeremy biết, Jason chưa bao giờ xin lỗi bất kỳ người phụ nữ nào khác ngoài mẹ hắn, trong suốt 15 năm qua.
Jeremy thấy vẻ mặt Jason đầy thích thú khi Marty truyền đạt phần còn lại của lời nhắn của Taylor Donovan.
"Cô ta nói như vậy?" Jason ngả lưng vào ghế cười khoái trá. "Chà, nói với cô ta là tôi đã thấy cặp mông của cô ta khi cô ta ào ra khỏi tòa, và tôi có thể bị cám dỗ để làm đúng như vậy". (mình nghĩ Taylor nhắn với Jason là "kiss her ass").
Jason lắng nghe Marty nói thêm một lúc rồi chỉ chỉ vô điện thoại của anh như muốn nhấn mạnh. "Nghe này, Marty, tôi không muốn làm việc với ai khác. Tôi muốn cô ta, người mà nghĩ là có thể bỏ tôi mà đi. Đảm bảo là công ty của cô ta hiểu như vậy. Và rồi tôi muốn ông tập trung vô vụ Luân Đôn."
Anh khoát tay sốt ruột với những gì Marty đang nói. "Tôi đã bảo anh rồi, cả câu chuyện là một sự hiểu lầm. Tôi chỉ mời cô nàng đi Luân Đôn chứ tôi chưa hề nói là cô nàng sẽ cùng về với tôi. Nói quản lý của cô nàng là tôi không muốn thấy tên cô nàng cạnh tên tôi trong những tờ báo lá cải nữa. Chuyến quảng cáo ké đã kết thúc."
Và anh dập điện thoại lại.
Jeremy liếc anh. "Cô siêu mẫu nữa hả?"
Jason cau mày. "Tin tao đi, nếu mày phải nghe cô nàng nói lăng nhăng liên tục ba ngày liền, mày cũng sẽ chạy trốn khỏi Luân Đôn luôn, không cần biết cô nàng trông thế nào khi mặc đồ tắm - hay không mặc đồ tắm."
Nghe giọng giận dữ của Jason, Jeremy không nói gì hết và quyết định để trận đấu làm họ tạm quên đi mọi chuyện. Anh biết rất rõ Jason cảm thấy phiền phức như thế nào khi anh bị vướng vào sự tò mò của giới truyền thông. Nữ diễn viên, ca sĩ, người mẫu - chưa bao giờ sai: một cuộc gọi từ Jason Andrews và ngay lập tức họ sẽ đặt bàn tại nhà hàng nổi tiếng Ivy và có số điện thoại của Ted Casablanca ở danh sách quay số nhanh (Ted là một nhà báo của tạp chí E! có riêng một chuyên mục gọi là The Awful Truth viết về các bí mật đời tư của sao).
Jeremy liếc nhìn 2 người thanh niên vừa ngồi xuống dãy ghế trống sau lưng họ. Anh loáng thoáng nhận ra một trong hai người là Rob cái-gì-đó, diễn viên của một trong các shows CW (show truyền hình nhiều tập như: Smallville, 90210...), mà Jeremy đã gặp tại một bữa tiệc do một đạo diễn mới mua kịch bản phim mới nhất của anh tổ chức. Nếu anh không nhớ sai, Rob luôn là một trong những người theo hầu Scott Casey.
Khi Jeremy gật đầu chào Rob cái-gì-đó, anh để ý thấy các cô trong nhóm cổ vũ đội Lakes nhảy lên và vẫy họ rối rít.
"Tao nghĩ có người đang cố làm mày chú ý." Jeremy chỉ cô trưởng nhóm cổ vũ cho Jason. Cô nàng vẫy tay mơ màng khi Jason ngó qua cô ta. Anh nhá với cô một nụ cười nửa miệng lịch sự rồi quay đi không quan tâm. Anh đảo tròn mắt với Jeremy.
"Đến rồi. Chơi rồi." Rồi không kềm được, anh cười tinh quái, và tự hào chỉ vô số cô cổ vũ của đội Lakes. "Và đó, ồ, đó nữa, và cả cô đó luôn." Anh nháy mắt láu cá. "Cùng một lúc."
"Và thật ngạc nhiên, kết hợp lại họ chỉ có một bộ óc." Jeremy khô khan đáp lại.
Jason lắc đầu tiếc nuối.
"Không may là chưa được đến mức đó".
Khoảng gần chiều hôm thứ Năm, khi Taylor đang uống nốt ly cà phê latte thứ hai trong ngày, cô xoay sở được vài phút rảnh để ngồi trong văn phòng và xem lại bản soạn thảo lần thứ 3 của Derek về hướng dẫn kiến nghị đến bồi thẩm đoàn.
Cô nhận thấy rằng thời gian đã không ở phía cô trong 3 ngày qua, kể từ khi cô gặp Jason Andrews. Và kể từ lúc Frank của UBBQ đã khiêu chiến và tố khổ thân chủ của cô trên phương tiện truyền thông một cách không thương tiếc.
Cô đã nhận ra ngay dụng ý chiến thuật của đối phương: một cố gắng làm ầm ĩ để gây cái nhìn xấu cho bị cáo trong mắt bồi thẩm đoàn. Và để đáp trả, cô đã đích thân gửi Frank một lệnh Tòa cho một cuộc bảo vệ bằng chứng khẩn cấp. Và sau những lý lẽ hùng hồn cô đưa ra, Chánh án đã ra lệnh cấm cãi và khiển trách nặng và có thể bỏ tù bất cứ luật sư nào bị nhìn thấy hoặc nghe thấy trên phương tiện truyền thông. Và lần thứ hai trong tuần đó, Frank đùng đùng rời khỏi Tòa mà không nói với cô tiếng nào.
Bây giờ, sau khi đã phải làm thêm trong 3 ngày vừa qua để chuẩn bị cho cuộc cãi khẩn cấp, Taylor cảm thấy cô đang bị tụt lại so với thời khóa biểu lên tòa của cô. Cô vừa ngồi xuống bàn và xem lại bản dự thảo của Derek thì điện thoại reo.
Khi cô nhìn thấy mã vùng 312 quen thuộc trên máy, cô bắt máy và bắt đầu ngay một lời thỉnh cầu.
"Tao biết, tao biết. Tao là một đứa bạn tệ hại."
Đầu dây bên kia, Kate phì cười. Cô cũng làm việc ở một công ty luật hàng đầu ở Chicago nên biết rõ công việc có thể bận rộn đến cỡ nào.
"Mày được tha bổng vì phải chuẩn bị ra tòa. Công ty cho mày vào Đoàn Luật sư chưa?"
Taylor thở dài đầy ao ước khi nghĩ đến mục tiêu của cô, điều duy nhất cô muốn hơn bất cứ điều gì trong đời. "Hai năm, một tháng và ba tuần nữa. Nhiều hoặc ít hơn 1 tí".
"Tao thực sự thấy sợ khi mày biết rõ như thế. Chắc tao không cần hỏi là mày có nghỉ ngơi chút nào ở đó không hả?"
"Trước khi mày giảng cho tao một bài, mày phải biết là một phần của sự bận rộn này không phải lỗi của tao. Tao tạm thời bị lôi kéo bởi..."
Taylor dừng ngay, nhớ ra là nếu cô nói Kate nghe việc cô đã gặp Jason Andrews, cuộc điện thoại sẽ bị kéo dài hàng giờ để cô phải kể hết từng chi tiết nhỏ, rồi chưa kể là, để công bằng cô sẽ phải gọi Val nữa. Và cuộc thảo luận sẽ kéo thành vài ngày.
"Thôi kệ đi," Taylor nói khỏa lấp. "Tao sẽ kể chuyện đó lúc khác, khi tụi minh đi uống nước." Có thể sau 2 hay 3 li, cô nghĩ. Phải uống như vậy cô mới có thể quên đi đôi mắt xanh lấp lánh của Jason đã ánh lên thế nào khi nhìn cô.
Ôi trời.
Cái ý nghĩ quái quỷ đó từ đâu, nảy ra không mong đợi trong đầu cô như vậy, cô cũng không biết.
Không phải là cô phủ nhận sự thật là Jason đẹp trai. Cao, thân hình săn chắc với đôi mắt xanh cobalt, và gương mặt góc cạnh. (link xem màu mắt của Jason http://citaenhawaii.wordpress.com/2008/09/)
Cô biết rõ đó là những thứ phụ nữ hay mơ về. Nhưng thôi đi.
Hắn ta như con gà trống đẹp mã ấy.
Taylor cố tập trung vào cuộc trò chuyện với Kate, người mới hỏi cô sắp tới có rảnh tối nào không.
"Tao chưa biết nữa. Sao - có chuyện gì?" Cô lơ đãng hỏi.
Kate ngập ngừng. "Có một người ở L.A. tao muốn hẹn cho mày."
"Đừng."
Giọng điệu của cô không thể chắc chắn hơn thế.
"Không cần phải là hẹn hò, chỉ là quen biết để đôi khi rủ đi chơi thôi," Kate lấn tới. "Họ không phải đều khốn kiếp như Daniel đâu, mày hiểu không." Kate bất chợt im lặng, có lẽ không định lỡ miệng nói ra điều đó.
Taylor cũng im lặng, vẻ mặt cô dịu lại bởi những lời của Kate.
"Tao biết, Kate, nhưng..." Giọng cô lơi dần vì đầu óc cô chợt nghĩ tới Chicago.
Nhưng rồi cô định thần lại. Đơn giản vì cô không muốn nghĩ đến chuyện này ở chỗ làm.
"Tao cảm kích sự quan tâm của mày," cô nói với Kate, cố nhẹ giọng. "Nhưng tao đang bận ngập đầu nè mày. Bây giờ không phải là lúc thuận tiện. Nói như vây, không may tao phải chạy thôi - tao phải nộp tài liệu vào ngày mai mà tới giờ tao vẫn chưa làm xong." Cô ấp úng câu tạm biệt rồi cúp máy.
Sau khi cúp máy, Taylor dựa lưng vào ghế, bỗng nhiên thấy thật mệt mỏi. Nhưng vừa lúc đó, từ khóe mắt, cô thấy Linda lưỡng lự nơi cửa phòng.
Dường như hiểu là Taylor đang không vui, Linda mỉm cười ái ngại. "Xin lỗi. Nhưng ông Blakely muốn gặp cô. Ngay lập tức."
Tim cô bỗng hụt một nhịp. Ở công ty Luật, "Ngay lập tức" không bao giờ báo hiệu điều tốt. Nó thường có nghĩa là cô một là đã phạm một lỗi nghiêm trọng hai là sắp bị giao một vụ khẩn cấp xin "lệnh cấm lại gần tạm thời". (TRO - temporary restraining order)
Nghĩ vậy, Taylor gật đầu. Cô giữ nét mặt chuyên nghiệp và cố trấn tĩnh, đứng dậy nhẹ nhàng chỉnh lại váy. Rồi cô bước ra hành lang tiến về phòng luật sư Đoàn Sam Blakeley.
Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại - Julie James Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại