Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ngoài Song Mưa Bay
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 6
T
hiều đọc lại lá thư lần thứ mấy cũng không nhớ được. Dòng chữ quen thuộc, như đập mạnh vào mắt Thiều… “Khoảng cuối tháng này tôi sẽ về đến Sài Gòn. Trở lại quê hương của mình, đó là điều ước mơ của bất cứ thằng con trai đi du học nào. Hơn nữa tôi không mơ ước đơn thuần là được nhìn lại mảnh đất thân yêu của mình mà tôi còn ngưỡng vọng về một hình ảnh khác. Dù đã sống qua bao nhiêu thăng trầm của đời, con người mộng mơ trong tôi vẫn tồn tại. Và tôi xây đắp. Thiều có biết tôi xây đắp gì không? Có lẽ không nên nói ra mà lại hay hơn.
Còn hai mươi ngày nữa, thời gian không bao nhiêu nhưng đối với tôi nó dài hàng bao nhiêu thế kỷ. Sự chờ đợi luôn luôn làm mình cảm thấy ray rứt lạ lùng…”
Ngự còn viết nhiều, nhiều nữa. Ngự mơ ước quá nhiều trong khi Thiều cảm thấy con người mình không thể đáp ứng được bao nhiêu. Ngự càng mong ngày về cho gần, Thiều càng mơ ngày về thêm xa. Đọc thư Ngự, Thiều vừa bàng hoàng vừa rưng rưng khóc! Trong con người Thiều giờ đây, hai thứ tình cảm xung đột nhau rõ rệt. Tình thương của Thiều đối với Ngự xui Thiều mong chờ Ngự về để được nhìn thấy Ngự hiện hữu để biết rằng đối tượng đã đem đến cho Thiều nguồn vui trong những ngày bệnh tật có trước mặt mình chứ không là chiếc bóng. Nhưng lý trí của Thiều lại cản ngăn. Không! Thiều không thể nào gặp Ngự được. Thiều không thể mang lại cho Ngự sự thất vọng quá lớn như vậy sau những tháng ngày đã an ủi Ngự, tạo cho Ngự niềm vui và hy vọng. Thà là không bao giờ Thiều cho Ngự gặp mặt còn hơn là để Ngự vỡ mộng với đối tượng là một kẻ tật nguyền. Thiều lăn trở lên giường, chiếc gối đã đẫm nước mắt mà Thiều vẫn không tìm được một giải pháp nào êm đẹp mà khả dĩ có thể giải quyết một cách hoàn toàn tình trạng hôm nay. Thiều cố gắng nhắm mắt thử tìm giấc ngủ nhưng Thiều không tài nào ngủ được. Viễn ảnh ngày về của Ngự như xoáy động tâm tư Thiều. Ngự, theo lời thư, chắc phải là một người cao và gầy gầy. Đó là khổ người mà Thiều thích nhất, khổ người trong mộng của Thiều. Bây giờ người trong mơ đó, mình đây mà vẫn thấy xa nhau ngàn trùng.
Tiếng trở mình của Thục ở giường bên làm Thiều chép miệng thờ dài. Thục đã ngủ từ chập tối, con bé chóng ăn chóng ngủ thật - Dưới ánh đèn ngủ, khuôn mặt Thục tròn trịa hồng hào, khuôn ngực cao nhịp nhàng theo nhịp thở. Mỗi tối vô giường là Thục ngủ ngay, ít khi nào Thục thức lâu tâm sự với Thiều. Vả lại, theo Thiều thấy, Thục chẳng có gì đáng để mà tâm sự! Đời sống Thục phẳng lặng và bình yên, Thục diễm phúc hơn Thiều ở chỗ Thục vẫn nguyên vẹn.
Nhìn em say sưa đắm mình trong giấc ngủ, bấc giác một ý nghĩa thoáng qua đầu óc Thiều như một làn chớp trong cơn mưa mù đục. Tại sao Thiều lại không nhờ Thục đóng vai Thiều cho đến một lúc nào đó, biết đâu Thiều được chữa lành bệnh và Thiều sẽ thú nhận với Ngự? Lúc đó cũng đâu có muộn màng gì và Ngự chắc sẽ tha thứ cho Thiều! Không ai có thể giận hay kết án được hành động như thế. Vả lại hành động của Thiều không làm hại một ai cả mà, Thiều chợt mỉm cười sung sướng với giải pháp mới của mình. Vậy mà lâu nay mình không nghĩ ra. Nhưng như một áng mây mờ, đầu óc Thiều lại liên tưởng đến những ngày dài bệnh hoạn của mình sẽ không bao giờ lành? Không, Thiều thầm nhủ, Thiều sẽ tin là một ngày nào đó khoa học sẽ giúp Thiều tìm lại được sức mạnh cho đôi chân để quân bình đời sống, lúc đó, Thiều sẽ hạnh phúc đi bên Ngự trên con đường tương lai dài mà cả hai đã lặng lẽ xây đắp cho nhau. Tình cảm quả thật có một mãnh lực lớn, Thiều đã nhờ vào đó mà tự tạo cho mình niềm yêu đời.
Nhưng… liệu Thục có chịu giúp Thiều không? Mấy ai thích một vai trò khó diễn xuất như thế? Liệu Thục có đóng tròn vai trò không hay một sớm một chiều nào đó sự thật sẽ đổ bể ra, lúc đó Thiều biết ăn nói làm sao với Ngự đây? Thôi kệ, bây giờ không phải là lúc nghĩ xa xôi. Điều quan trọng là Ngự sắp về nước, và chắc chắn là Ngự sẽ tìm đến! Vậy thì lo giải quyết cho xong đã!
Giấc ngủ muộn đưa Thiều vào những cơn mộng kinh hoàng. Thiều tỉnh giấc trong một trạng thái căng thẳng. Đầu óc Thiều lùng bùng và hai tay mỏi nhừ, từng khớp xương và tế bào da thịt nhão ra.
Thiều chống tay ngồi dậy, nhớ lại những quyết định đêm qua, lòng thoáng buồn - Thục từ ngoài đi vào, tươi mát trong bộ đồ lụa màu xanh lơ, Thục đến bên giường Thiều:
- Sao hôm nay Thiều dậy trễ vậy? Em trông Thiều có vẻ mệt mỏi hả?
Thiều gật đầu:
- Ừ đêm qua chị ngủ không được.
Thục lo lắng:
- Sao vậy Thiều?
Thiều uể oải:
- Cũng chẳng có gì… À, Thục đỡ hộ chị qua xe đi.
Thục vội vàng đẩy chiếc xe lăn tới bên cạnh, âu yếm đỡ Thiều lên xe.
- Em đưa Thiều qua toilette nhé.
- Ừ!
Buổi sáng mang một vẻ quạnh vắng thế nào ấy. Trên hàng cây, từng đàn chim sẻ nhỏ nhắn ríu rít chuyền theo những lộ trình ngắn. Bầu trời xanh không gợn một áng mây đen nào. Gió khoan hòa nhẹ nhàng từng đợt lướt thướt trên ngàn lá. Thục nhỏ giọng:
- Sáng nay chắc là không mưa nhỉ.
Thiều gật đầu tán đồng:
- Hôm nay trời đẹp thật.
Ánh mắt hai chị em không hẹn mà cùng ngước nhìn lên bầu trời cao, trong và xa. Đôi mắt Thục long lanh sáng chứa chất bao niềm tin yêu trong đời sống, còn ánh mắt Thiều thì buồn vời vợi chứa ngàn âu lo không phương giải tỏa. Tiếng Thiều:
- Thục này!
- Dạ?
Thục quay sang Thiều chờ đợi. Thiều thoáng bối rối:
- Thục. Có bao giờ nghĩ đến một bất ngờ nào đó sẽ xảy ra trong đời sống mình không?
Thục gật đầu:
- Có chứ Thiều. nhưng em không bao giờ lo sợ trước bất cứ một việc nào xảy đến trong đời sống của mình cả.
- Thục tự tin quá!
- Chưa hẳn. Nhưng em cảm thấy sự lo sợ những bất trắc xảy đến chỉ làm cho bất trắc dễ xảy ra hơn.
Thiều gật gù:
- Dạo này Thục người lớn lắm rồi đó.
Thục cười:
- Bé hoài sao chị!
Giọng Thiều mơ màng:
- Nếu một bất ngờ ngoài dự tưởng của mình… thí dụ như đón một người không quen biết trở về từ một nơi rất xa… Thục này, nếu thế, Thục nghĩ sao?
Thục ngạc nhiên quay người nhìn Thiều:
- Thiều nói gì em không hiểu.
Thiều gật đầu nhìn em:
- Chị biết là Thục không hiểu nhưng chị vẫn nói. Thục, chị có việc này mà tự chị không thể giải quyết…
Thục nhìn chị chờ đợi. Thiều hắng giọng:
- Chị muốn nhờ Thục đóng thế vai chị… trong một thời gian.
Thục tròn mắt:
- Đóng vai Thiều?
- Ừ!
- Những… nhưng sao lại thế? Hôm nay Thiều nói hoàn toàn những chuyện lạ lùng không à. Thiều giải thích thêm đi.
Thiều đan hai bàn tay vào nhau:
- Chị… có một người quen sẽ đến thăm chị nay mai.
- Quen chị rồi thì làm sao…
Thiều cắn nhẹ môi:
- Thục đừng ngắt lời chị… Đó chính là vấn đề nan giải. Chị quen một người bạn trai một cách tình cờ qua thư từ.
Thục buột miệng:
- Nghĩa là người ta không biết Thiều…
Thục im bặt, biết mình lỡ lời. Thiều đau xót nhìn em:
- Thục thông minh lắm, Thục đừng ngại, Thục nói ra điều đó chị không giận Thục đâu, trái lại chị càng thấy câu chuyện dễ trình bày hơn nữa. Chị quen người ấy và người ta sắp về nước. Trong thời gian giao du, chị không cho Ngự biết hiện nay chị đang bị tật nguyền. Bây giờ Ngự sắp trở về và sắp đến đây thăm chị. Thục em biết chứ, chị không muốn đập vỡ bao nhiêu mộng Ngự đã xây. Chính vì vậy mà chị muốn em thay chị mà đón Ngự.
Thục ấp úng:
- Em… em.
Thiều cười buồn:
- Không có gì khó khăn đâu. Thiều ạ. Ngự chưa biết mặt chị, vả lại chị và Ngự chỉ biết nhau qua thư từ thôi.
Thục ngẫm nghĩ:
- Nếu như Thiều không muốn gặp anh ấy thì cần gì em phải đóng trò? Thiều cắt đứt liên lạc là xong.
Thiều thở dài:
- Nếu nói vậy thì dễ quá, ai mà không nghĩ được. nhưng Thục ạ, con người ta, trong tận cùng đáy tâm hồn bao giờ cũng có những lưu luyến mặn nồng dành riêng cho một nhân dáng nào đó mà mình gởi trọn tâm hồn.
Thục kêu lên:
- Nghĩa là Thiều…
- Có thể nói là chị thương. Ngự nên chị không muốn mất Ngự. Với em, chị không dối là chị muốn nhờ em giữ Ngự lại cho đến một lúc nào, nhờ may mắn chị thoát được cơn bệnh… lúc đó…
Thục nhìn chị chăm chăm. Trong thâm tâm Thục, không bao giờ ngờ Thiều lại lãng mạn như vậy. Thiều luôn luôn sống trong một thế giới đóng khung mà Thục không bao giờ chen chân vào được. Hai chị em tuy rất thương nhau nhưng hình như không hiểu nhau bao nhiêu. Thục càng sôi nổi thì Thiều càng trầm lặng. Cứ thế, cả hai nhìn nhau với hai khía cạnh đối kháng nhau.
Thiều nhìn em:
- Được chứ Thục? Giúp chị một lần đi.
Thục không biết trả lời Thiều thế nào. Dĩ nhiên với Thiều, Thục không bao giờ muốn từ chối bởi vì Thục không muốn làm buồn lòng Thiều. Tuy nhiên, việc Thiều nhờ làm hôm nay lại là một việc vượt ngoài ý nghĩ của Thục. Thiều giục:
- Nói đi Thục.
Thục lắc đầu.
- Em chả biết nói gì. Khó quá.
- Thục nhận nhé.
Đôi mắt Thiều nhìn Thục van lơn quá. Thục miễn cưỡng gật đầu.
- Em chịu làm nhưng thành công hay thất bại em không bảo đảm nghe.
Thiều vui giọng:
- Chỉ cần Thục chịu thôi. Chị sẽ đưa cho Thục xem hết những thư từ Ngự đã gởi cho chị để Thục hiểu Ngự hơn, khi gặp nhau sẽ dễ nói chuyện.
Rồi Thiều kể sơ cho Thục nghe về lá thư đầu.
Hoạt xuất hiện bất thần nơi cổng. Thiều bảo Thục:
- Thôi để tối hãy kể tiếp kẻo anh Hoạt đến kia rồi. Anh ấy mà nghe thì ảnh cười chết.
Thục chạy lại bên Hoạt:
- Anh Hoạt xấu nhé! Thục về đây lâu rồi mà anh không dạy đàn gì hết à.
Hoạt cười hiền hòa:
- Biết cô đâu thèm học mà dạy.
Thục nũng nịu:
- Ờ hé! Anh nói vậy giận cho xem.
Hoạt dễ dãi:
- Thôi đừng, giận anh rồi nhè cả Sài Gòn ướt đấy.
Thục đấm mạnh vào vai Hoạt. Hai anh em đi gần đến bên chiếc xe lăn Thiều. Cô gái vẫn bất động trên xe, hai bàn tay nâng khuôn mặt xanh xao. Thế ngồi của một kẻ đang chìm đắm trong cơn suy tư thật lớn. Hoạt đùa:
- Kìa, thi sỹ đang tìm vần thơ đấy à?
Thiều cười gượng:
- Đâu có anh! Thơ với thẩn gì nổi?
Thục chen vào:
- Hôm nay chị Thiều vui lắm chứ bộ.
Hoạt quay sang Thục:
- Thế à? Thiều có gì vui cho anh ké với.
Thiều lườm em:
- Con nhỏ này chúa là hay phịa.
Thục nheo mắt trêu Thiều rồi ngồi xuống thềm ciment trước hiên nhà cạnh Thiều. Hoạt cũng ngồi xuống. Thiều nói bâng quơ:
- Hôm nay anh Hoạt đến sớm nhỉ.
Hoạt gật đầu:
- Ừ rảnh quá không làm gì.
Thiều lườm Hoạt:
- Chỉ rảnh anh mới đến đây thôi phải không? Nói vậy đó.
Câu nói của người con gái mang một vẻ hờn dỗi thật dễ thương thổi vào tâm hồn Hoạt như một cơn gió mát dìu dịu xoa nhẹ lên vết thương đang nhói buốt trong Hoạt. Dù rằng Thiều không có ý tình gì trong đó nhưng âm vang dịu dàng vẫn giúp Hoạt vui. Mỗi khi ở gần bên Thiều, lòng Hoạt cứ mang mang buồn. Thiều ở đây, thật gần mà cũng thật xa Hoạt. Nói cho Thiều hiểu là điều Hoạt không bao giờ làm cả. Biết đâu thời gian sẽ chả giúp Hoạt! Đôi mắt Thiều buồn Hoạt thấy như mùa thu, đôi mắt Thiều khép nhẹ Hoạt thấy như nụ hải đường. Mái tóc Thiều chảy dài mềm mại trên đôi vai thon gầy gầy, Hoạt liên tưởng đến một dòng suối êm đềm mang một lượng nước trong vắt nuôi sống muôn cây cỏ. Cái gì nơi Thiều cũng gợi lên trong Hoạt một niềm thương cảm vô bờ khó giải thích. Thục chợt la lên:
- Ơ kia, anh Hoạt mơ mộng gì mà thừ người ra vậy?
Hoạt giật mình:
- À, có gì đâu…
Thục ranh mãnh:
- Chắc lại mơ tới một cô nào chứ gì.
- Bậy!
- Bậy à! Có tật giật mình.
Thiều chúm chím cười, thêm vào lời Thục:
- Vậy là tụi này bắt quả tang anh Hoạt nhé.
Hoạt đỏ bừng mặt phân bua:
- Thục đừng có đoán ẩu mà hại anh.
Thục trợn mắt:
- Hại gì, ở đây anh em cả mà.
Câu nói vô tình của Thục xác định cương vị của Hoạt trong tâm hồn Thiều và Thục. Nhưng đó là một cương vị Hoạt không mong muốn giữ mãi. Hoạt nhìn Thiều… một mai có lẽ Hoạt sẽ mất Thiều. Giòng suy nghĩ đưa Hoạt đi xa, Hoạt chăm chú ngắm Thiều mà không biết Thục đang để ý nhìn Hoạt. Trên khuôn mặt cô bé chợt nở một nụ cười ranh mãnh.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ngoài Song Mưa Bay
Lý Thụy Ý
Ngoài Song Mưa Bay - Lý Thụy Ý
https://isach.info/story.php?story=ngoai_song_mua_bay__ly_thuy_y