Chương 6
iếng chuông reo như phá tan không khí yên lặng của trung tâm ngoại ngữ. Từ các lớp, các học viên túa ra dãy hành lang. Phương Hạnh xếp lại sách vở, chờ cho học viên ra hết, cô mới lững thững đi ra khỏi lớp.
Xuống đến chỗ lấy xe, cô đang loay hoay tìm xe mình, thì nghe một tiếng gọi rất gần:
- Hạnh.
Phương Hạnh quay lại. Cô thấy Vĩnh Hưng đang đứng cách cô mấy bước. Anh ta đang nhìn như chờ cô nhận ra mình. Phương Hạnh gật đầu với nụ cười xã giao:
- Lâu quá không gặp anh.
Vĩnh Hưng đến lấy xe cho cô. Và dắt ra ngoài. Nhưng không đưa xe ngay mà cứ đứng nguyên một chỗ:
- Hạnh dạy ở đây lâu chưa?
- Khoảng hai tháng.
- Sao không xin đi làm, hoặc vào một trường nào đó, dạy ở đây không ổn định đâu Hạnh ạ.
- Tìm một chỗ làm không dễ chút nào, tôi nhờ người quen giới thiệu dùm đó, nhưng chỉ hợp đồng được mấy tháng thôi.
- Rồi sau đó?
- Cũng không biết nữa.
Vĩnh Hưng mỉm cười thân mật:
- Anh đang học lấy bằng C, nếu Hạnh dạy tiếng Nhật thì Hạnh là cô giáo của anh rồi.
- Vậy hả?
- Hai người đều ở chung trường mà không khi nào gặp nhau, nếu hôm nay anh ra sớm thì chắc cũng không gặp luôn quá.
Phương Hạnh chỉ cười chứ không trả lời. Vĩnh Hưng nhìn nhìn nụ cười của cô, rồi nhận xét:
- Hạnh có vẻ khác trước nhiều quá.
- Cũng đúng thôi, tôi đã đi làm rồi mà.
Rồi cô hỏi như xã giao:
- Lúc này anh Hưng làm gì?
- Anh đang làm cho một công ty nước ngoài, sắp lên chức nên phải học lấy bằng, dù anh giao tiếp đã quen, vừa học vừa làm bận tối mặt.
- Như vậy cũng vui.
- Hạnh nói vui là sao?
- Thì có việc làm dù sao vẫn thích hơn là nhàn rỗi, chán lắm.
Vĩnh Hưng phì cười:
- Anh nhớ lúc đi học, Hạnh mê chơi lắm, bây giờ làm cô giáo rồi, có vẻ trưởng thành hơn nhỉ?
- Cũng không biết nữa.
Cô nhìn đồng hồ, rồi mỉm cười:
-Tôi phải về vì nhà có việc, anh Hưng về sau nghe.
Vĩnh Hưng gật đầu, rồi khẽ giơ tay lên:
- Hẹn gặp lại.
Phương Hạnh dắt xe ra cổng, cuộc gặp này làm cô thấy ngạc nhiên, không ngờ Vĩnh Hưng lại học ở đây. Anh ta bảo là vừa học vừa làm. Kể cũng lạ, trước kia anh ta đi chơi rất dữ, sao bây giờ sống nghiêm chỉnh thế.
Gặp lại anh ta, cô thấy không buồn cũng không vui, nói chung là không có ấn tượng gì nhiều. Chuyện cũ không làm cô bận tâm nhiều nữa. Mà anh ta chắc cũng như vậy.
Ra ngoài đường là cô quên cuộc gặp đó ngay. Khuôn mặt trở nên buồn rười rượi. Khi tất cả công việc đã xong, thì đầu óc lại nghĩ về Huy Nam. Lòng cứ triền miên nỗi buồn khổ âm thầm.
Về nhà không có ai, cô lặng lẽ mở khoá, không buồn bật đèn. Mà cứ thế đi vào phòng mình.
Ngang qua cửa sổ, cô chợt ngừng lại, dù muốn dù không thì vẫn cứ phải nhìn qua nhà bên ấy.
Bên đó đèn bật sáng, Huy Nam và Thanh Giang đang ngồi trước máy tính, chắc là cô Nhân không có ở nhà, nên Thanh Giang mới có cử chỉ thân mật như vậy.
Phương Hạnh còn đang đứng bần thần thì trong phòng bật sáng lên. Rồi Minh Triết đi vào:
-Sao chị không bật đèn, để nhà tối thui vậy?
Phương Hạnh quay lại:
- Ba mẹ đi đâu vậy Triết?
- Em không biết, em đi từ trưa tới giờ mà.
- Ăn tối chưa?
- Em chưa ăn, chị ăn chưa?
- Chị cũng chưa ăn.
- Vậy để em dọn cơm.
- Để đó chị dọn.
Phương Hạnh vào phòng thay đồ. Rồi đi vào bếp. Minh Triết đang dọn bàn ăn. Vừa dọn vừa huýt sáo khe khẽ.
Phương Hạnh đến phụ, cô lắng nghe tiếng huýt sáo rồi nghĩ đến cuộc sống ngày trước. Lúc trước cô cứ hay hát véo von suốt ngày, không biết mình bỏ thói quen đó từ lúc nào. Con Minh Triết thì không hề bỏ, vì cuộc sống của nó vẫn vui vẻ.
Hai chị em lặng lẽ ăn. Minh Triết huyên thuyên nói chuyện để phá tan không khí yên lặng. Nhưng thấy Phương Hạnh vẫn cứ im lặng khép kín, anh chàng cũng thôi không nói nữa.
Ăn xong, Phương Hạnh định dọn bàn thì Triết cản lại:
- Hôm nay không có ai ở nhà, em với chị nói chuyện đi.
- Chuyện gì vậy? Em có bồ mới nữa hả?
- Thôi đi, chị đừng nói với em theo kiểu nói với con nít nữa, em muốn nói chuyện của chị đó.
Phương Hạnh gượng cười:
- Chuyện gì?
- Lúc nãy em đứng sau lưng chị rất lâu, chị biết không?
- Đứng chi vậy?
Minh Triết cau mặt:
- Em nói nghiêm chỉnh, sao chị cứ dùng cái giọng để nói với con nít thế? Chị biết lúc thấy chị nhìn qua nhà anh Nam, em nghĩ gì không?
- Thôi đi Triết, đừng nói chuyện đó, chị chỉ đứng cho đỡ mệt thôi chứ nhìn gì đâu.
- Chị đừng dối, tưởng em không hiểu chị sao? Chị buồn vì người ta mà cứ làm ra vẻ thản nhiên, chị biết em đau lòng lắm không.
Phương Hạnh đang gắp thức ăn, nghe Minh Triết nói, cô đặt vội trở lại bàn rồi lặng lẽ lấy tay che ngang mặt, cố giấu những giọt nước mắt đang thi nhau lăn xuống má.
Minh Triết bối rối:
- Chị… chị khóc hả chị Hạnh?
Phương Hạnh chỉ lắc đầu rồi đứng dậy đi nhanh ra khỏi phòng. Lát sau cô quay vào, khuôn mặt trở lại bình thản, không còn dấu vết của những giọt nước mắt ban nãy.
Minh Triết nhìn nhìn cô rồi tiếp tục nói như không có gì:
- Em thấy chị lúc này thay đổi nhiều đó.
Phương Hạnh cười gượng:
- Chị bình thường mà.
Minh Triết lắc đầu:
- Không đúng. Trước đây ở nhà lúc nào cũng nghe tiếng chị. Còn bây giờ chị cứ lặng lẽ như cái bóng. Đi thì thôi, về tới nhà là chui vào phòng, chẳng buồn nói tới ai.
- Tại ở trường nói nhiều quá, về chị mệt.
- Mệt tới nỗi làm chị ủ rũ như vậy sao?
Phương Hạnh ngước nhìn Minh Triết, định nói một câu gì đó để dập tắt cuộc tra vấn của cậu em. Nhưng bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của cu cậu đang chiếu thẳng vào mình, cô chợt nhận ra mình đang đối diện với một chàng thanh niên đã trưởng thành thật sự chứ không còn là cậu bé mà cô hay lấn lướt ngày nào. Cô thở dài:
- Chị đâu có ủ rũ gì đâu.
Minh Triết tiếp tục tra vấn:
- Chị có biết thái độ của chị làm ba mẹ lo lắm không? Cả nhà đang chờ chị giải thích, vậy mà chị cứ tránh né tất cả mọi người.
- Chị đâu có…
- Chị đừng có loanh quanh như vậy nữa. Hôm nay em bắt chị phải nói hết mới được.
- Chị không có gì để nói hết. Để cho chị yên.
Phương Hạnh nói xong đột ngột đứng dậy rời khỏi bàn ăn. Vừa về tới phòng thì Minh Triết cũng vừa đẩy cửa bước vào:
- Chị đừng có trốn tránh như vậy nữa được không. Chị nói đi, hai người có chuyện gì vậy?
Phương Hạnh vẫn bướng bỉnh:
- Không có chuyện gì hết.
Minh Triết như hết kiên nhẫn, gắt lên:
- Sao lại không có được. Người thì suốt ngày cứ buồn bã chẳng thèm nói tới ai, người thì cặp kè với người khác. Vậy mà nói là không có gì.
Vừa nói anh chàng vừa kéo ghế ngồi đối diện bà chị với thái độ rất cương quyết. Phương Hạnh giả vờ nằm xuống giường nhắm mắt lại:
- Chị mệt quá, chị muốn ngủ một chút.
Minh Triết nhất định không đứng dậy:
- Không được, chị nói xong rồi ngủ cũng được.
Phương Hạnh chợt hét lên:
- Đã nói là không có gì mà. Chị muốn ngủ.
Minh Triết cũng không vừa, hét lại:
- Em không cho chị ngủ. Em phải biết chuyện của chị xong mới được. Có chuyện gì là em không để cho ảnh yên đâu.
Thái độ của Minh Triết làm Phương Hạnh hết hồn. Không ngờ cậu em mình lại quyết liệt đến thế, cô ngồi vội dậy rồi nói một hơi:
- Có gì đâu, không hợp thì chia tay là chuyện bình thường mà.
Minh Triết vẫn còn vẻ tức tối:
- Bình thường sao được mà bình thường. Vậy chị nói đi, ai là người chủ động?
Đầu óc Phương Hạnh còn lơ mơ nên hỏi lại:
- Chủ động cái gì?
- Em hỏi ai là người chủ động chia tay?
Phương Hạnh hít mạnh một hơi rồi nói:
- Anh Nam.
Minh Triết bỗng nhếch mép cười rồi gằn giọng:
- Vậy à? Ra là anh ta cũng tầm thường quá nhỉ. Em sẽ gặp ảnh để nói cho ra lẽ.
Nói rồi anh chàng rời khỏi phòng với dáng điệu đường hoàng của chàng hiệp sĩ sắp đi tìm công lý. Phương Hạnh vội chạy theo níu lại:
- Em đi đâu vậy? Đừng có gặp người ta làm gì. Không cần phải làm vậy đâu.
- Chị đừng lo, em biết mình phải làm gì mà. Giờ chị đi ngủ đi.
Phương Hạnh nghiêm mặt:
- Chị cấm em xen vào chuyện của chị nghe chưa, để chị tự giải quyết, con nít mà biết gì chứ.
Vừa nói Minh Triết vừa gỡ tay cô ra để trở về phòng mình. Phương Hạnh đứng chờ đến khi thấy anh chàng đóng cửa lại mới yên tâm.
Nhưng Phương Hạnh chẳng hiểu là mình đã đánh giá không đúng Minh Triết. Cô quên mất chú nhóc bây giờ đã lớn. Mà càng bị coi là con nít, anh chàng càng cố chứng tỏ mình là người lớn.
Mà anh chàng đâu còn là con nít nữa, sinh viên năm thứ hai rồi, bị coi là cậu bé hoài ai chịu cho nổi.
Chờ Phương Hạnh tắt đèn trong phòng, anh chàng nhẹ nhàng đi ra khỏi nhà. Hầm hầm xông thẳng qua nhà Huy Nam.
Lúc đó Thanh Giang đã về, gặp cô Nhân đang ngồi đọc báo, Minh Triết hơi khựng lại một chút, nhưng rồi cũng đi vào:
- Hôm nay cô không đi trực hả cô?
Cô Nhân bỏ tờ báo xuống, mỉm cười:
- Triết đó hả, vô chơi đi con.
- Có anh Nam ở nhà không hả cô?
- Nam nó mới xuống dưới đường, chắc lên ngay bây giờ đó.
“Vậy chắc là tiễn chị Giang, hừ, chu đáo thật” – Ý nghĩ đó làm Minh Triết thấy nóng mũi. Không chừng bà chị mình đang khóc ở nhà, còn anh ta thì đưa người yêu về, mà có ai xa lạ đâu, chị Giang đâu có xa lạ với chị Hạnh.
Còn bà Giang ấy, đến tận đây cũng không thèm qua nhà chơi với chị Hạnh một chút. Giật người yêu của người ta rồi còn làm mặt lạ, bạn bè như vậy, vứt xuống sông sợ cá nó cũng không dám ăn, sợ lây tính không biết điều.
Minh Triết tức lắm. Mặt anh chàng hầm hầm như sẵn sàng gây chiến. Nhưng có cô Nhân nên anh chàng không dám nổi nóng, mà chỉ cười cười trông hết sức dễ mến.
Anh chàng bèn đứng dậy:
- Để con xuống dưới tìm ảnh, thưa cô con về.
- Ừ.
“Rõ ràng cả cô Nhân cũng có gì đó thay đổi. Cử chỉ vẫn ân cần, nhưng nó không thân mật như trước kia. Như là muốn né cả gia đình mình vậy” – Càng nghĩ càng thấy ác cảm với nhà cô Nhân. Lúc trước hai mẹ con sao mà dễ mến, bây giờ thấy ghét.
Minh Triết đi xuống dưới đường. Gặp Huy Nam cũng vừa đi lên. Anh chàng chận lại:
- Anh khoan lên, em mời anh đi uống café, em có chuyện muốn nói với anh đấy.
Huy Nam mỉm cười:
- Chuyện gì vậy? Em lại gặp rắc rối với người yêu à?
- Không, chuyện riêng của em, em tự biết cách giải quyết, không đợi tới người lớn dạy đâu.
Huy Nam hơi lạ vì cách nói chuyện cau có kiểu đó. lần đầu tiên anh thấy Minh Triết như vậy. Nhưng vì là Minh Triết nên anh không chấp, anh vẫn cười thân mật:
- Vậy thì đi.
Ngay cả bây giờ mà anh ta vẫn làm như không có gì với mình thì đúng là đóng kịch. Minh Triết ghét vô cùng, mặt anh chàng lại hầm hầm lên như sắp gây đến nơi.
Khi hai người đã ngồi trước hai ly café, Huy Nam lên tiếng:
- Chuyện gì vậy Triết?
Minh Triết nghiêm mặt, nói một cách chững chạc:
- Anh Nam này, chuyện của anh với chị em, cả nhà em ai cũng biết, em không vì sự thay đổi của anh mà nhìn anh khác đi, em vẫn xem anh như người anh, nhưng không phải như vậy mà em làm ngơ được.
Huy Nam gật đầu:
- Vậy ý em là gì?
- Chị Hạnh là chị em, cho nên buộc lòng em phải lo cho chị ấy.
Nhắc tới Phương Hạnh, khuôn mặt Huy Nam trở nên lầm lì. Nhưng anh vẫn nói nhẹ nhàng:
- Anh biết.
- Cho nên em buộc phải nói chuyện thẳng thắn với anh.
- Triết nói đi.
Minh Triết hỏi thẳng thừng:
-Anh với chị Hạnh, ai là người bỏ ai? Anh phải không?
Thấy Huy Nam im lặng, anh chàng nổi nóng lên:
- Vậy là anh thừa nhận phải không?
Huy Nam không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn Triết, cái nhìn vừa nghiêm khắc, vừa có vẻ lạnh lùng.
Minh Triết hơi khó chịu, anh chàng nhếch môi:
- Nói thật, trước đây em thần tượng anh lắm, em thấy anh là người mẫu mực, hiểu biết và chín chắn nhất trong số những người em biết, nhưng bây giờ em thật thất vọng.
- Nhìn Triết, anh cũng đoán vậy.
- Lúc chị Hạnh quen với anh Hưng, em thấy tiếc dùm chị ấy, có lần em nói rằng em thích anh là anh rể em, anh nhớ không?
- Rồi sao nữa?
- Khi anh quen với chị em, em vui lắm, em nghĩ rằng chị em là người có phước. Nhưng một lần nữa em lại thấy thất vọng.
Huy Nam cười như thông cảm:
- Anh biết, nếu anh là em, anh cũng vậy thôi.
- Anh mà có thể nói câu đó sao?
- Anh biết em nghĩ gì về anh, biết em lo cho chị em thế nào, nhưng, như lúc nãy em mới nói, chuyện riêng của một người thì người đó tự biết cách giải quyết, cho nên em hãy xem như không biết gì đi.
- Chị Hạnh là chị em, em có thể xem như không biết gì được sao? Anh có biết bây giờ vì chị ấy mà gia đình em nặng nề thế nào không?
- Những gì xảy ra ở nhà em, anh không biết. Nhưng anh vẫn thật lòng coi em như cậu em trai, chuyện đó em biết mà.
- Anh coi em thế nào đâu có quan trọng, điều quan trọng là cách cư xử của anh với chị em kìa.
Huy Nam mỉm cười:
- Anh không biết Hạnh nói thế nào với em, nhưng anh nghĩ bản thân cô ấy thiếu trung thực quá, vì nếu chị em biết nhìn lại mình, thì em đã không nói chuyện với anh như vậy.
- Anh đừng nghĩ chị Hạnh đổ lỗi cho anh, chị ấy không chịu nói gì cả, và em chỉ thấy một điều, anh đã bỏ chị em để chọn chị Giang, một người như anh mà cũng dễ thay đổi vậy sao?
- Anh không giải thích gì hết, chuyện giải thích là việc của chị em chứ không phải của anh.
- Nếu anh thấy chưa tin chắc vào tình cảm của anh, thì anh thân với chị em làm gì, để rồi sau đó chuyển qua chị Giang, mà trước kia anh cũng thích chị ấy rồi phải không?
Huy Nam im lặng uống café, như không có ý định trả lời.
Cử chỉ đó làm Minh Triết nóng lên. Nhưng vì đã quen nể trọng Huy Nam, nên anh chàng không dám gay gắt, chỉ hơi dằn giọng:
- Anh là người vô trách nhiệm vậy sao? Ban đầu thích chị Giang, sau đó bỏ chị Giang chọn chị em, rồi giờ lại bỏ chị em quay lại với chị Giang, anh coi hai chị đó như trái banh, cứ chơi trò tung hứng vậy sao?
- Em đừng so sánh như vậy, không đúng đâu.
- Như vậy là chính xác nhất để diễn tả việc làm của anh đó.
Huy Nam nói chậm rãi:
- Anh biết Triết rất thương chị, nhưng có những chuyện em không thể can thiệp được, chỉ có người trong cuộc mới hiểu mình cần gì, cho nên em không thể giải quyết được gì đâu.
Minh Triết nhìn thẳng vào mặt Huy Nam:
- Anh trả lời thật với em đi, rồi em sẽ không còn thắc mắc nữa, anh thật sự chọn chị Giang luôn phải không? Và có ý định nghiêm túc, hay chỉ là quen cho vui?
Huy Nam điềm nhiên:
- Khi nào ổn định xong anh và Thanh Giang sẽ đám cưới.
Minh Triết lặng lẽ lấy thuốc ra hút. Nếu là con gái, chắc anh chàng sẽ khóc cho chị mình. Nhưng vì là con trai nên buộc lòng phải cứng rắn:
- Vậy thì chúc mừng anh. Em hỏi một câu nữa thôi, anh thấy chị Giang hơn chị Hạnh em ở điểm nào?
- Mỗi người đều có cái hay, không phải anh chọn người này vì chê người kia dở, mà vì anh biết ai là người anh cần.
Minh Triết gật gù:
- Anh trả lời khéo lắm, không trách được anh điểm nào cả, nhưng em đâu có cần cách nói tế nhị đó, em cần biết cái thật.
Huy Nam mỉm cười:
- Anh là người nghiêm túc trong tình cảm, cho nên anh quý trọng những tình cảm nghiêm túc. Khi nào lớn, em sẽ hiểu người thanh niên cần gì để xây dựng gia đình, lúc đó tình yêu chỉ là một trong những yếu tố quyết định thôi, ngoài ra còn nhiều cái khác nữa.
Minh Triết cười khẽ:
- Nghĩa là anh thấy chị em không chín chắn phải không?
Huy Nam không trả lời. Như để Minh Triết tự kết luận. Anh chỉ mỉm cười một cách điềm đạm, như xưa giờ vẫn cư xử với chú nhóc như vậy.
Minh Triết nheo mắt nhìn chỗ khác. Cách hoà nhã đó trước kia làm anh chàng thấy gần gũi. Nhưng bây giờ thì thật đểu. Chuyện thế này mà có thể cười được sao? Làm khổ người khác mà có thể cười một cách vô tâm như vậy à.
Minh Triết buông một tiếng cười mỉa mai:
- Khi người ta vô trách nhiệm, người ta tự cho phép mình cười trên nỗi đau của người khác, em sẽ khuyên chị em một câu thế này, anh có muốn nghe không?
Huy Nam vẫn mỉm cười:
- Nếu điều đó hay thì anh cũng nên nghe lắm.
- Anh có biết câu này không?
Rồi anh chàng đọc nhấn giọng:
- Không có ai xứng đáng với những giọt nước mắt của bạn, còn người xứng đáng với chúng thì chắc chắn không để bạn phải khóc.
- Anh đã từng tâm đắc với câu đó, nó đã giúp anh thêm nghị lực rất nhiều.
Minh Triết không quan tâm câu nói đó. Anh chàng vẫn cười đầy mỉa mai:
- Em sẽ nhắc đi nhắc lại với chị Hạnh mỗi ngày, để chị ấy tỉnh táo lại. Và tìm người xứng đáng với tình cảm của chị ấy.
Huy Nam nhìn nhìn một chút, rồi nói thong thả:
- Anh biết em đang ghét anh, nhưng anh thông cảm được, anh chỉ tội nghiệp là em không hiểu gì về chị mình. Hãy cố tìm hiểu thêm đi Triết ạ. Khi hiểu rồi thì hãy lấy đó làm bài học.
- Anh nói gì?
- Phương Hạnh thuộc mẫu người đáng để người khác phải thận trọng khi giao tiếp, em hãy học bài học ấy từ chị em. Mình là con trai với nhau, nên anh thật lòng khuyên em hãy cẩn thận.
Minh Triết suy nghĩ một chút, rồi gằn giọng:
- Tôi không biết tôi có học đựoc gì từ chị tôi hay không, nhưng chắc chắn tôi sẽ không bao giờ sống kiểu vô tâm như vậy, tôi sợ bị trả giá lắm.
Rồi anh chàng đứng dậy, bỏ đi ra khỏi quán. Ra đến cửa mới nhớ là mình chưa trả tiền. Anh chàng định quay vào. Nhưng lục túi thấy không có đồng nào, nên anh chàng đi thẳng đến quầy, nói với chủ quán:
- Em quên mang tiền, để em lên nhà lấy, chị tính với em thôi nhé.
Huy Nam lên tiếng:
- Để đó anh, em cứ lên đi.
Minh Triết làm như không nghe, và nhắc lại:
- Chị nhớ tính với em thôi nhé.
Rồi anh chàng tảng lờ đi lên, như không thấy Huy Nam còn ngồi đó.
o O o
Vĩnh Hưng nhìn nhìn Phương Hạnh. Từ lúc vào quán đến giờ, hai người không nói câu nào. Phương Hạnh cứ lặng lẽ múc từng muỗng kem đưa lên miệng, mắt ngó lơ đãng ra ngoài đường. Cứ như cô vào đây để ăn kem vậy.
Mà cử chỉ đó cũng không phải là của một người đang thưởng thức. Hình như cô cũng không quan tâm là mình ăn cái gì.
Anh chủ động lên tiếng:
- Lúc mời, anh cũng chưa dám tin là Hạnh sẽ đi, lý do nào làm em đồng ý vào quán với anh vậy?
- Hả?
- Anh hỏi tại sao Hạnh đồng ý vào quán với anh?
Phương Hạnh trả lời lơ đãng mà có vẻ rất thật:
- Tại không có gì làm, về nhà cũng không làm gì, đi đâu cũng được.
- Nghĩa là đi cho có chỗ để đi thôi chứ gì?
- Vâng.
- Hạnh nói như vậy không sợ anh giận hả?
Phương Hạnh lắc đầu:
- Tôi không nghĩ anh giận, nói như vậy có gì đâu mà tự ái.
Vĩnh Hưng gật đầu:
- Nói để thử Hạnh thôi, chứ anh không tự ái đâu, quyền gì mà tự ái. Với lại anh biết Hạnh rất ghét anh, đúng không?
- Tại sao tôi lại ghét anh? Không có đâu.
- Vì anh đã làm Hạnh bị tổn thương, thật tình lúc đó anh cũng không hiểu tại sao mình như vậy, sau này anh cứ hối hận, anh đã nghĩ có lúc nào đó sẽ gặp lại Hạnh để xin lỗi.
Phương Hạnh lắc đầu:
- Chuyện cũ qua rồi, đừng nhắc lại nữa, tôi không còn giận gì đâu, đừng ngại, lúc đó anh và tôi đều còn con nít mà.
Vĩnh Hưng cười trầm ngâm:
- Mới đó đã bốn năm, nhanh thật, bốn năm mà có cảm tưởng mình già đi rất nhiều.
- Ừ, khi ra đời rồi mới thấy lúc còn đi học mình quá trẻ con.
- Hạnh thật sự là không còn giận anh chứ?
- Không, mà sao anh quan tâm chuyện đó quá vậy, nãy giờ hỏi mấy lần rồi.
- À, thì tại muốn biết, chứ thật tình anh không có ý gì cả.
Anh ngừng lại, nhìn Phương Hạnh khá lâu:
- Lúc này Hạnh có gì thay đổi không?
- Tất nhiên là có, bây giờ khác với lúc đi học chứ.
- Không, ý anh muốn hỏi chuyện tình cảm kìa.
Phương Hạnh không nói gì, chỉ lặng lẽ lắc đầu.
Vẻ mặt Vĩnh Hưng chợt giãn ra, như có một tiếng thở nhẹ. Anh nói nhỏ:
- Cả anh cũng vậy.
Phương Hạnh nghiêng đầu nhìn xuống ly kem, hỏi với vẻ tò mò hơn là quan tâm:
- Lúc đó thấy anh có một cô bạn, vậy mà không đi đến đâu sao?
- Qua đường thôi, anh chỉ mới gặp cô ấy hai lần.
Phương Hạnh nghĩ nghĩ một lát, rồi bật cười:
- Nghĩ lại thấy buồn cười thật, chắc lúc đó anh thấy tôi ngớ ngẩn lắm nhỉ?
- Ngớ ngẩn chuyện gì?
-Nhiều lắm, cụ thể là cách ngờ nghệch, ai nói gì cũng tin. Lại còn giúp cô ấy một bài học nữa chứ, có phải vì tôi nói mà cô ta chạy trốn anh không?
Vĩnh Hưng cười cười:
- Không hẳn, chủ yếu là do không thích nhau lắm, nghĩa là người đó không như mình tưởng.
- Đợi tới anh biết người nào là thật, chắc ít nhất phải vài chục cô hả?
Nói xong cô phì cười. Nhưng Hưng không cười theo, giọng anh thật nghiêm chỉnh:
- Lúc đó anh thích lông bông, cứ nghĩ quen nhiều cho vui, nhưng rốt cuộc rồi không thấy gì vui, sau cô bé ấy, anh cũng chán luôn trò chơi tình cảm.
Phương Hạnh nhận xét:
- Kể cũng lạ thật đó, quậy cho dữ rồi cũng có lúc tu nhỉ?
- Và sau đó nghĩ lại, anh thấy nhớ Phương Hạnh nhiều nhất.
Phương Hạnh nhướng mắt, có vẻ khôi hài:
- Hân hạnh quá.
- Anh nói thật.
- Chắc tại lúc đó thấy tôi ngô nghê quá hả?
- Trong sáng chứ không phải là ngô nghê. Anh chưa gặp cô gái nào có nhiều cá tính như vậy, ở bên Hạnh đa số đều rất vui. Thanh niên thích như vậy lắm.
“Cũng cái tật tán tỉnh ca ngợi, không hiểu lúc trước mình nghĩ gì mà cứ tin răm rắp, đúng là con ngốc. Bây giờ nghe mấy câu đó thấy buồn cười không chịu được."
Cô nói thản nhiên:
- Nếu là lời khen thì cám ơn nhé.
- Anh nói thật, không phải cách nói suông đâu.
Phương Hạnh vẫn cười:
- Lâu lắm rồi không có ai khen mình, nghe thích thật đó.
- Hình như Hạnh vẫn cho những gì anh nói như câu đùa phải không? Hạnh coi thường lắm phải không?
- Không phải đâu, có điều nghe anh khen, tôi lại nhớ chuyện lúc trước, cá tính như vậy cũng hay đó chứ, nó không làm mất lòng ai.
Vĩnh Hưng nghiêm mặt:
- Đó không phải là cá tính, anh không có thói quen khen người khác đâu. Anh bây giờ đâu còn rảnh rỗi như trước. Những chuyện vui đùa qua đường anh chán rồi, chỉ muốn tìm những gì nghiêm chỉnh.
Phương Hạnh nghiêng đầu nghe. Rồi chợt ngắt lời:
- Lâu quá không gạp anh Tùng, lúc này anh ta có gì mới không?
- Anh cũng không biết, lâu rồi không gặp, nhưng hình như nó chưa có gia đình.
- Sao anh biết.
- Vì nếu đám cưới thì nó đã mời anh rồi, thằng đó quậy quá, đi quá giới hạn cũng không hay.
Ngoài ý muốn của mình, Phương Hạnh chợt phá ra cười:
- Nghe anh nói câu đó, chẳng ai ngờ được trước kia anh quậy thế nào đâu.
Vĩnh Hưng cũng cười theo cô. Nhưng có vẻ không vui. Những gì anh nói với Phương Hạnh rất thật, nhưng hình như cô không quan tâm hơn nghe một vở tấu hài. Anh không tự ái, nhưng thấy rất buồn.
Anh đã từng nghĩ rằng sẽ tìm lại Phương Hạnh. Bây giờ đã gặp lại, nhưng hình như sẽ không nhận được gì ở cô nữa, Phương Hạnh bây giờ không còn là cô sinh viên ngây thơ như lúc trước, mà có vẻ chán đời. Không hiểu chuyện gì làm cô thay đổi như vậy. Nhưng anh biết chắc chắn không phải do anh. Anh biết mình không phải là người đủ sức làm thay đổi được cô.
Một Thời Vụng Dại Một Thời Vụng Dại - Hoàng Thu Dung Một Thời Vụng Dại