Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mắt Thù
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 6
T
rước khi bước xuống sân Thúy cẩn thận đảo mắt về phía nhà ngủ. Thúy thoáng thấy trên ban công mấy bóng đen. Bóng chúng hắt xuống đất thành những hình thù quái dị. Gió tạt ngang khu vườn hoa, làm những thân cúc ngả ngớn. Những tàn lá bách diệp, lăn tăn, lay động. Thúy có cảm tưởng như tất cả côn trùng cùng nín thở, hồi hộp lắng nghe tiếng chân rón rén của Thúy. Băng qua được chiếc sân này, men theo hành lang sang dãy phòng ăn, chỉ cần thế thôi, thoát được là yên trí, Thúy nhẩm tính trong óc. Nếu đi lững thững. Lỡ đứa nào trên ban công nhận ra mà réo lên thì thật là phiền. Chạy vù một cái còn nguy hiểm hơn nữa. Chúng sẽ sinh nghi ngay.
Ẩn mình bên hông chiếc cột xi-măng lớn, Thúy phân vân, ngập ngừng. Ý nghĩ Phụng đang nôn nả chờ mình ngoài cổng, làm Thúy hấp tấp thêm. Phải làm sao bây giờ? Thúy cắn môi, mắt mở lớn, như muốn xé toạc bóng tối, thu nhỏ mình lại để bay vù ra cổng. Nếu đi đường hoàng, cao lắm chỉ mất mười bước. Bộ điên sao mà đi như vậy chứ. Thúy lại nhìn lên ban công. Mấy con nhãi vẫn còn đứng đó. Làm như chúng đã nhìn hay đoán được âm mưu của Thúy, nên không đứa nào vào. Chúng đứng lặng người như pho tượng. Những pho tượng chỉ nhằm chờ Thúy ló mặt ra là vồ lấy, hét lên... Thúy rùng mình, nghĩ tới lúc mưu toan bị bại lộ. Ừ biết đâu được. Thôi cũng đành phó thác cho rủi may. Thúy chắc lưỡi, một liều ba bảy cũng liều. Dẫu có sao thi mình cũng chẳng ân hận gì. Chán chi người dám chết cho tình yêu. Họ còn vậy được huống hồ chi là mình.
Thúy thu hết can đảm, dời bóng tối. Dời khỏi cây cột xi măng, Thúy cố gắng lấy dáng điệu đi thật khoan thai của một người vô tư đi dạo mát. Ngực Thúy ưỡn ra đằng trước, hai tay khuỳnh khuỳnh. Để chúng khỏi nhận ra dáng mình. Thúy mỉm cười, nghĩ thầm.
Vừa dời khỏi bóng tối, bước xuống con đường sỏi, tiếng sỏi lạo xạo dưới chân Thúy lún sâu, tạo cho Thúy cái cảm giác run sợ nổi gai ốc. Thúy nhận thấy rõ ràng hai chân Thúy muốn dính gần nhau. Đầu gối Thúy cứng lại và như muốn khuỵu xuống. Hai cánh tay ve vẩy một cách khó khăn ngượng nghịu hơn Thúy tưởng. Chính nó dễ thường muốn toa rập nhau, tố cáo sự giả dối, kịch cỡm của Thúy, Thúy sợ cả cái nhìnthẳng. Mặt cúi thấp và Thúy nghe được tiếng tim mình đập gấp gáp.
Ánh sáng nhờ nhờ khiến Thuy thấy rõ bóng mình chờn vờn, trên mặt sỏi trắng lạnh. Thúy mơ hồ cảm thấy trên ban công lúc này không phải chỉ có vài con nhãi mà thôi. Tất cả hình như đã đổ xô ra khỏi phòng, chăm chắm nhìn Thúy. Chúng chỉ trỏ, chúng bàn tán xầm xì, về mỗi động tác nhỏ của Thúy. Tiếng lạo xạo của sỏi, hòa với tiếng vỗ của biển sóng, dội từ xa lại, hợp thành một âm điệu lao xao nhộn nhạo, bùng nhùng trong tai Thúy. Những hạt mồ hôi nhỏ đã bắt đầu lấm tấm trên trán Thúy. Óc Thúy rối nhàu loạn tung, nhưng chân Thúy vẫn bước, những bước nghiêng ngả không đều, như người đã ngà ngà men rượu.
Còn một thước... Còn nửa thước...Thúy cố thật bình tĩnh để đừng hấp tấp chạy ù vào hành lang đầy bóng tối của dãy phòng ăn đã đến tầm tay Thúy. Thúy mừng rỡ đến nhói thắt cả tim. Còn mừng hơn cả hôm gặp lại Phụng. Thúy giơ tay.
Những ngón tay run run chạm vào thân cột lạnh. Thêm một bước nữa..Bóng tối ôm choàng phủ kín Thúy. Thúy đưa tay chặn ngực, dằn bớt xúc động.
Sân sỏi vẫn vắng hoe. Côn trùng còn nín lặng như đợi chờ, lắng nghe tiếp những bước chân lén lút của Thúy, lại bắt đầu từ hành lang hẹp bên này, dẫn về phía cổng lớn.
Gió từng cơn táp mấy luống cúc ở khu vườn, giờ đã nằm bên tay phải, Thúy nép mình vào cột xi măng, lắng ghe động tĩnh một lần nữa vẫn không có gì khả nghi. Thúy hài lòng. Cám ơn trời phật đã giúp con người vốn yếu đuối. Khi thoát một hoạn nạn, có thể coi như vậy, người ta thường có những hành vi hay ngôn ngữ bày tỏ một biết ơn, gửi tới đấng thiêng liêng vô hình nào đó. Phật, Chúa hay Trời, tất cả chỉ có nghĩa một cách rất tình cờ trong những giây phút ấy, đấng vô hình mới nên xuất hiện để đón những lời bày tỏ vô nghĩa hay có nghĩa như một sự chia vui ấy mà thôi.
Bây giờ, Thúy đã bình tĩnh hơn. Thúy đã lấy lại được lòng tự tin và những nôn nả náo nức lại thức dậy từ trái tim khao khát thương yêu, từ đôi môi khô nhăn, tưởng một đời cam đành số phận...
Thân thể Thúy, lúc này như được hâm nóng trong ngọn lửa tình vừa cháy rưc.
Không phải chỉ từ tai Thúy, mà từ ngón tay, từ đốt chân, từ những sợ lông măng trên má Thúy, cũng nghe được tiếng gọi kêu, lời hối thúc vô cùng quyến rũ, vô cùng huyền hoặc của tình yêu, của hơi thở nồng nàn, bay đi từ thân thể một người đàn ông còn ẩn dạng. Thúy rùng mình nghĩ tới lúc Phụng nắm gọn tay mình. Những ngón tay thô cứng của chàng sẽ di động chậm chạp, êm ả, ngập ngừng trên từng tấc thịt da Thúy. Nó đi dần, đi lần từ tay lên cổ.Từ gáy xuống cầm... và... Thúy nuốt nước bọt, mặc cho trí tưởng lao đi trên những dự phòng êm đềm, sung sướng. Cái mà đến nay, Thúy thắc mắc không hiểu, vì đâu, Thúy không đủ can đảm cưỡng lại những ngón tay thô cứng ấy, Thúy cảm thấy mình bất lực hoàn toàn, khi những ngón tay Phụng bắt đầu chạm vào da thịt Thúy. Và ngay cả giờ phút này, hình như nghĩ về những ngón tay thô cứng ấy đã bắt Thúy bước mau hơn. Thúy bước và bước... như con chuột cống run chân trong một rãnh bùn nước đen.
Những thanh xi măng quét vôi trắng, chặn ngang mặt Thúy, báo cho Thúy biết đã hết hành lang. Công việc mà Thúy phải làm giờ đây thật giản dị, dễ dàng.
Hoặc trèo qua lan can, hoặc chịu khó uốn mình, chui qua kẽ hở của hai thanh ngang ấy. Chỉ có thế thôi. Và từ đó, thêm dăm bước nữa, Thúy sẽ tới cổng sắt.
Tới biên giới hạnh phúc trông chờ. Nhưng từ đầu nhà tới cửa sắt, Thúy còn phải vượt qua trạm kiểm soát thứ hai cũng không kém phần nguy hiểm. Đó là mấy căn nhà lá của những người lao công trong trường. Những người này họ đều biết mặt Thúy. Hàng ngày, giờ chơi, Thúy thường chui vào mấy căn nhà lá ấy ăn chè đậu đen hoặc ăn bánh bông lang với bạn. Ấy mới phiền.
Nếu họ ngủ rồi thì không nói gì, chẳng may họ con thức mở cửa, đèn điện từ đây sẽ hắt những vệt sang dài ra gần tới cổng. Và Thúy sẽ phải bước ngang qua những vệt sáng ấy. Bước qua như vậy có khác chi bước qua hầm chông, bước qua lửa đỏ! Cái con Thúy thịt xương, lưng gù sẽ hiện lên, rõ như ban ngày. Những chiếc miệng eo éo vô duyên của mấy con mẹ bán hàng, hoặc của lũ nhóc, biết đâu cùng lúc chẳng leo lên... và Thúy sẽ trả lời sao, cho trôi chảy hợp lý về hành động tiến ra cổng sắt của mình.
Thúy tự trách giá đừng bao giờ bén mảng tới đó, mọi chuyện sẽ dễ dàng biết bao.
Thúy nhón gót, tỳ bụng vào lan can, một tay với lên thành tường làm điểm tựa nhoài người, ngoái nhìn về hướng tay trái. May quá, Thúy buột miệng kêu khẽ. Chỉ con căn chót. Căn bác Sáu, là còn đèn. Nhưng cửa cũng đã khép hờ. Ánh sáng lọt qua kẻ hở, chỉ vạch một đường sáng ngắn trên nền đất. Hơn nữa bác Sáu với mình lại bồ nữa. Có gì chắc cũng không sao, điều đình được. Ngoài chuyện quần áo Thúy thường đưa bác gái giặt, Thúy con nhờ bác ta thuê tiểu thuyết cho Thúy, lần nào Thúy cũng tặng thêm bác ta ít tiền lẻ. Đúng là trời có mắt. Trời giúp mình đây... Thúy mở cờ trong bụng.
Như một tên đạo chích lành nghề, Thúy uốn mình thấp xuống. Đầu đưa sang trước. Một tay và một chân tiếp theo. Cái trò khom lưng nhảy cừu, không ngờ cũng có lúc hữu ích đấy chứ. Thúy mĩm cười, nghiêng hẳn nửa người ra ngoài.
Tay Thúy nắm chặt then ngang, rút nốt chân còn lại.
Thúy thẳng người, vuốt vội thân áo bị nhăn rúm. Vén lại những lọn tóc xòa bên má, giắt vào hai vành tai, Thúy bắt đầu bước, điềm nhiên và bình tĩnh.
Qua nốt cửa ải này nữa là hết. Thúy nghĩ. Giá là con Nữ chắc nó luống cuống dám bị lộ tẩy rồi. Thúy nhìn lại dãy nhà ngủ. Tòa nhà hai từng sừng sững chạy dọc, như muốn đâm ngang hông ngọn núi ngang bên kia vụng biển.
Mình phải kể cho Phụng nghe giây phút ly kỳ hồi hộp này mới được. Để chàng thấy rõ hơn tình mình đối với chàng. Chắc Phụng cảm động lắm. Mình sẽ nói với Phụng rằng đoạn đường chiến binh hay chiến sĩ gì đó, mà anh đã đều không ăn nhằm gì, nếu so với đoạn đường mà Thúy phải vượt qua để ra chổ hẹn với anh; Nghe xong, chắc Phụng sẽ cười, chàng sẽ bảo, Em, chỉ được cái ít xuýt ra nhiều. Và sau đó, chàng sẽ cúi xuống... Chàng sẽ rờ rẫm mặt mình...
Thúy run run ghé mắt nhòm qua khe hở ở giữa cánh cửa sắt lớn. Con đường nhựa tối đen ướt nhèm. Hai dẫy nhà tôn lè tè trấn hai dọc đường vắng. Ánh sang từng vụng hắt vào hiên. Một vài chiếc xe nhà binh pha đèn, xồng xộc chạy ngang. Chúng mất hút ngay ở khúc quanh chỗ bệnh xá Nguyễn Huệ. Không khí lặng lờ, thản nhiên, lơ đãng. Tuyệt nhiên, không có một bóng người.
Thúy úp lưng vào thân cửa sắt. Cái lạnh buốt thấm len qua lằn áo vải mỏng, chạy ngược lên óc Thúy giá băng. Sao trễ vậy kìa? Hay Phụng đã đợi mình, lâu quá không thấy nên đã bỏ về? Thúy hoang mang. Những háo hức, những nôn nả từ chập tối, trong một thoáng nhanh, chảy nhão và nát tan trong lòng Thúy. Thúy lo lắng nghĩ tới hậu quả của sự trễ hẹn. Rồi bao giờ mới gặp lại nhau. Biết chàng có tin cho mình là mình có ra mà không được gặp chàng chăng? Hay chàng lờ luôn và không bao giờ tìm đến mình nữa? Ờ có thể, có thể chàng đã thấy rõ rằng mình cần chàng hơn. Mình nhiều tuổi hơn chàng, mình xấu hơn những đứa con gái khác... Biết đâu chàng chẳng bực tức và đi tìm người khác. Thời buổi này, thiếu gì con gái. Thiếu gì những đứa con gái sẵn sàng ngã vào lòng chàng... Một cô giáo ế chồng như mình, nào có nghĩa gì! Mấy tiếng chót ngân rền trong óc Thúy, như một hồi chuông khua động cùng lúc những cảnh tình thua thiệt, những mặc cảm đau đớn âm thầm của một kiếp đàn bà kém nhan sắc, kém tiền bạc, thua danh vị... Những bi quan từ lâu vẫn bị Thúy dồn nén nay được dịp bộc phát, phụt vỡ. Cả một tương lai chín ửng tuyệt vọng, lần lượt được vẽ ra với đày đủ chi tiết nặng nghiêng về khía cạnh bi thảm, hẩm hiu, bất lực... Nó nở tung, bật lớn. Nó như một cơn lốc bất thần, xoáy hút Thúy lên cao, thật cao rồi chớp mắt quật Thúy xuống vực sâu, tối tăm, nát vụn. Thúy muốn rên rỉ, muốn than vãn, muốn khóc, khóc thật to... Muốn quỳ xuống lạy van người tình đừng bỏ Thúy. Tôi sẽ cam đành phận tôi tớ cho chàng, tôi sẽ hiến dâng tất cả những gì đời tôi còn lại, chỉ xin người, đừng bỏ tôi, đừng bỏ tôi héo hon, đừng bỏ tôi ngụp chìm với nỗi cô đơn tuyệt vọng... Dẫu sao thì tôi cũng chỉ là một đứa con gái... Vâng một đứa con gái trong xã hội đạn bom, điêu tàn rã mục này. Một đứa con gái. Tôi biết tôi không chút giá trị nào... Tôi làm người làm nạn nhân của chính nỗi khốn khổ đời mình...
Thủy sửng sốt thấy nước mắt lăn ướt hai má. Phải chăng tôi đã cùng cực, đã vô vọng hóa đời mình? Sao mình lại có thể yếu đuối đến như vậy được? Có thực sự khao khát chồng con đã làm mình ươn hèn, đốn mạt vậy chăng. Không, tôi chưa hề nhìn rõ mặt tôi. Đời tôi chưa hề có. Hay nếu có thì cũng ở một cõi nào đó, khác hơn cảnh đời này. Khác hơn, phải, nhất định là khác hơn cảnh đời này.
Thúy mím môi, đưa tay gạt nước mắt. Cơn xúc động chợt dạt tan, lắng đi, rồi chìm nghỉm. Thúy cảm thấy toàn thân mệt mỏi, rã rời. Mi mắt Thúy cứng căng như muốn nứt hết kẽ. Thúy nhướng mắt một lần nữa. Con đường và hai dãy nhà tôn mái thấp. Bóng tối và tiếng động cơ vọng về buồn bã. Thúy thở ra.
Đêm đậm đặc và vẫn nín câm. Tay Thúy buông thong, Thúy mơ hồ nghe thấy những giọt sương rơi mềm trên đôi vai so. Những giọt sương âm thầm, lạnh lung như những ước vọng của Thúy chưa kịp nhúm nhen đã vụt khuất lấp.
Gió thổi tới những sợi tóc Thúy nhăn và quăn. Mùi thơm quen quen của thứ nước hoa đã nhạt làm Thúy dịu lòng. Nhưng cũng còn gì chua chát đắng hơn khi phải ngửi chính mùi hương tỏa đầy từ người mình. Trên con đường cuối cùng mà chúng ta có thể trở về cái mà mình bắt gặp được ở đó, bao giờ cũng là chính nỗi cô đơn cố hữu của phận làm người. Đúng ra thì chúng ta không hề đi, nên cũng chẳng thể có nơi để đến. Chúng chạy đua cùng tuyệt vọng và ảo ảnh chờn vờn.
Thúy lạnh người, nghĩ tới môt ngày nào đó, tóc sẽ bạc da sẽ mốc nhăn, những chiếc răng mà hôm nay Thúy vẫn tự hào đều hàng sẽ rụng rơi, đôi môi thâm xám va lúc ấy, mình sẽ đứng ở đâu, với đôi tay buông thõng này. Liệu có một người nào đó, nhớ tới mình như hôm nay, mình đang nghe ngóng, đang nhìn ngắm mình chăng. Anh hãy đến với em. Anh hãy đến nghe Phụng. Anh hãy đến và bảo em rằng: Gớm, có ít lại xuýt ra nhiều... Này, bàn tay em đây đôi mắt này vẫn mở và anh hãy cúi xuống. Cúi xuống nữa, thêm nữa đi anh... Như một buổi chiều mưa nào trong xe anh, anh đã cúi xuống... Và bàn tay em, em sẽ chặn ngang ngực, để trái tim bớt đập từng hồi. Để người em bớt run và lạnh... Mưa đập vào kính xe mà em tưởng chừng như chúng chẩy thành dòng trên thân thể em mềm sũng.
Thúy hoảng hốt, giựt tay, quay phắt người lại. Tiếng cười nhỏ, hàm răng trắng và gương mặt vuông, sần, màu củi nỏ... Kìa em. Thúy bàng hoàng: Anh. Trời anh. Anh làm Thúy hết cả hồn.
- Ra đây với anh đi.
- Đâu được. Cửa khóa từ lâu rồi.
- Làm sao giờ?
- Thúy còn biết làm sao.
- Ngoài cửa sắt, một bóng đen lực lưỡng, thò tay qua khe hở. Những ngón tay thô cứng với giữa khoảng không. Thúy nép mình sát vào thành cửa rụt rè, nắm lấy bàn tay ấy... kéo nhè nhẹ về phía ngực mình.
- Em tưởng anh không tới.
- Đâu có. Tại không có xe, anh phải đi bộ.
- Trời, tội nghiệp. Em đâu nghĩ ra điều đó. Em nghĩ khác kìa...
- Bộ em tưởng anh quên sao. Quên sao được.
Hẹn với em mà.
- Ư, không em sợ...sợ anh mắc bận. Em đã định quay vào rồi.
- Thế thì anh còn phước lắm.
- Em.
- Gì anh.
- Ra ngoài này đi.
- Đâu được.
- Thế này thì giống tù quá?
-...
- Em
- Dạ.
- Ghé mặt lại gần đây anh coi.
- Ừ, ừ. Thèm vào...
Giọng Thúy ngúng nguẩy. Hai bàn tay rời nhau. Trong cổng sắt, Thúy khom lưng gần như quỳ, hai bàn tay bấu vào then cửa.
- Anh bật diêm nhé?
- Ái. Đừng. Lộ mất. Mà anh bật diêm làm gì?
- Để soi mặt em cho rõ. Anh thèm nhìn mặt em. Mỗi lần, phải một lần đêm nay anh mới ngủ yên được.
- Không được đâu anh. Em cũng muốn nhìn mặt anh lắm chứ. Đâu phải không. Họ mà biết họ đuổi em liền anh.
Có tiếng những que diêm chạm nhau.
- Đừng anh nhé.
- Anh làm gì thế?
- Đâu.
- Bao giờ anh đi lại.
- Hai bữa nữa em. Hết phép rồi.
- Bàn tay người con trai lại sờ soạng trên khuôn mặt Thúy lạnh ngắt. Những ngón tay chợt dừng khựng, trên cánh mũi thon thon.
- Mặt em lạnh quá. Da sần cả lại.
-...
- Kìa sao em không nói.
Những tiếng kêu khan, dồn dập: Kìa em... Kìa em... Sao em khóc. Sao vậy... Trời sao vậy... Nói đi, nói đi, em...
Những ngón tay thô cứng di nhẹ đến hai hốc mắt sâu tối của Thúy, ướt nhèo. Rồi bàn tay kia, luồn dưới lớp áo vải mỏng, sau lưng. Người con gái rùng mình, uốn cong người chư con tôm nướng.
Biển lùi xa hơn. Gió cũng bớt dông. Cả hai người, không còn phân biệt được tiếng động nào, khác hơn hơi thở của nhau, sát gần. Mồ hôi lấm tấm trên trán người con trai.
Tôi choàng mắt tỉnh dậy vì giọng thảng thốt của con Khâm, nằm giường trên, nói về vụ con Thúy vắng mặt đêm qua. Tôi dụi mắt ngồi dậy. Nệm trên giường Thúy vẫn thẳng băng, không một nếp nhăn. Chiếc màn được xếp ngay ngắn trên đầu giường. Tất cả như vẫn nguyên như thế từ hôm qua. Tôi vươn vai, ngáp, và nghĩ tới việc chống chế cho Thúy.
Tôi cau có, quơ vội chiếc khăn mặt và cái bàn chải răng lững thững bước ra.
Lúc ngang qua giường Thúy, tôi làm bộ nói to, cố ý để cả phòng nghe thấy:
- Con chết dẫm này, đi đâu mà đi sớm thế. Hôm qua chắc lại ăn uống gì bậy bạ.
Tôi chậm bước ở ban-công. Chiếc cổng sắt vẫn nặng nề khép kín. Cái khóa to bản sù sì, rũ xuống giữa hai khoen mắt xích to bằng ngón chân cái.Ra bằng lối nào, đó là câu đầu tiên mà tôi định bụng sẽ hỏi Thúy lát nữa.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mắt Thù
Du Tử Lê
Mắt Thù - Du Tử Lê
https://isach.info/story.php?story=mat_thu__du_tu_le