Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lưu Tinh Hồ Điệp Kiếm
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 6 - Lần đầu nghi ngại
M
ạnh Tinh Hồn nằm một mình trong khách điếm.
Hắn chọn một khách điếm vừa phải để không gây sự chú ý của bất cứ ai. Ngay từ khi bắt đầu bước vào sự nghiệp sát nhân, Cao lão đại đã giáo huấn như vậy.
Bây giờ hắn chỉ còn thời gian chín mươi mốt ngày để giết Lão Bá.
Riêng trong vụ này, Mạnh Tinh Hồn biết rằng trong thời gian một tháng theo dự định hắn chưa đủ để xác định về tính cách Lão Bá là đối tượng mà hắn cần tiêu diệt.
Chưa bao giờ Mạnh Tinh Hồn thấy thời gian không đủ cho một cuộc sát nhân như lúc này.
Đương nhiên trước khi nhận lệnh từ Cao lão đại, hắn biết rằng nhiệm vụ không dễ dàng, nhưng mãi tới bây giờ, sau vài cuộc trinh sát, hắn mới hiểu rõ rằng nhiệm vụ hắn phải hoàn thành hoàn toàn không đơn giản.
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời Mạnh Tinh Hồn nghĩ tới điều này.
Đã là kẻ sát nhân chuyên nghiệp, đương nhiên không cần nghĩ tới hậu quả, cốt sao mình lượng định trước tất cả những tình huống có thể phát sinh và sẵn sàng ứng phó với những bất trắc có thể xảy ra.
Nhưng lần này Mạnh Tinh Hồn không thể tin chắc rằng mình có thể thực hiện được nhiệm vụ.
Cũng là lần đầu tiên Mạnh Tinh Hồn không tin rằng người có võ công cao hơn là chắc thắng.
Sự thật, hắn có tin chắc rằng về võ công mình hơn đối phương không?
Không phải thế.
Mạnh Tinh Hồn thừa hiểu muốn giết người, hắn chỉ nhờ vào sự liều lĩnh là cốt yếu, nửa kia mới là võ công.
Nhưng sự liều lĩnh bắt nguồn từ niềm tin vào chính mình. Chỉ cần có sự nghi ngờ vào năng lực bản thân tức sự tự tin bị hạn chế, cũng là hành động mất một nửa hiệu quả.
Việc này Mạnh Tinh Hồn chưa từng gặp vì hắn tin rằng đối thủ từ trước tới nay xưa nay chưa bao giờ làm hắn mất lòng tin vào chính bản thân mình.
Riêng lần này, đối thủ là Lão Bá làm cho Mạnh Tinh Hồn phải do dự và hoài nghi về tất cả những gì trước đây hắn đã hoàn thành trót lọt.
Thông thường trước khi thực hiện một vụ giết người, Mạnh Tinh Hồn xác định bản lĩnh của đối phương.
Chỉ cần người bị giết có võ công không cao hơn, là Mạnh Tinh Hồn chẳng cần lắng đến kết quả.
Bởi vì cho dù võ công không hơn đối phương, nhưng quyết tâm và yếu tố bất ngờ làm hắn đủ điều kiện hoàn thành nhiệm vụ.
Lần này sự việc khác hẳn.
Do được Cao lão đại báo trước, Mạnh Tinh Hồn biết rằng đây là đối thủ khác thường, nguy hiểm hơn bất cứ người nào trước đây.
Vì thế Mạnh Tinh Hồn đã phải bỏ ra nhiều công sức để trinh thám điều tra.
Quả nhiên những gì được chứng kiến làm hắn vô cùng lo lắng.
Lần đó với hóa danh Trần Chí Dân, Mạnh Tinh Hồn tới Cúc Hoa Viên để dò xét, không ngờ những gì chứng kiến được làm hắn vô cùng kinh hãi.
Lẽ ra Mạnh Tinh Hồn phải yên tâm vì hắn tới Cúc Hoa Viên đúng lúc xảy ra sự cố, đó là điều kiện tốt nhất để xác định bản lĩnh và thân thủ của đối phương.
Thế nhưng cho dù trường hợp thuận lợi như vậy, Mạnh Tinh Hồn vẫn không sao xác định được những gì mình cần biết.
Lão Bá có bản lĩnh thế nào? Võ công cao cường bao nhiêu? Mạnh Tinh Hồn hoàn toàn không xác định được.
Bởi vì Lão Bá hoàn toàn không có hành động gì.
Chỉ riêng sự trầm tĩnh kinh người đó đủ làm Mạnh Tinh Hồn phải khiếp sợ.
Hắn băn khoăn tự hỏi:
- Thuộc hạ của Lão Bá có bao nhiêu cao thủ? Và ngay bọn thuộc hạ mà còn không biết được thì làm sao xác định được chủ nhân có bản lĩnh thế nào?
Mặc dù sự việc diễn ra hết sức nhanh nhưng Mạnh Tinh Hồn vẫn nhận ra thiếu niên văn sĩ đứng phía sau Lão Bá xuất thủ vô cùng thần diệu, phóng ra một lúc tới mười mấy mũi ám khí, và Tôn Kiếm tính nóng như lửa bất chấp tay không xông vào đối địch lại với kiếm của Hoàng Sơn Tam Hữu.
Mạnh Tinh Hồn biết rõ hai người này đã đi khỏi Cúc Hoa Viên, nhưng còn có bao nhiêu cao thủ khác còn ở lại đó?
Ngoài ra người áo xám là ai?
Là một sát thủ, đương nhiên Mạnh Tinh Hồn rất quan tâm đến nhân vật này.
Tuy cũng là kẻ giết người chuyên nghiệp, nhưng Mạnh Tinh Hồn vẫn không khỏi kinh hoàng khi nghĩ tới hành động giết người thần tốc, chuẩn xác và tàn khốc của nhân vật quái dị này.
Và câu nói của người đó làm hắn phải suy nghĩ nhiều nhất:
- Ai dám đắc tội với Lão Bá, người đó phải chết!
Mạnh Tinh Hồn đã bỏ ra nhiều thời gian để điều tra nhân vật đáng sợ này.
Nhưng cả đến Lục Hương Xuyên còn không đủ khả năng điều tra được lai lịch của Hàn Đường thì làm sao Mạnh Tinh Hồn có thể tra được?
Trước khi giết người thì việc cần thiết là phải điều tra những thủ hạ, tập tính sinh hoạt và chỗ ở của đối phương.
Cả ba việc này, Mạnh Tinh Hồn đều không làm được.
Thậm chí hắn không biết chính xác Lão Bá ở đâu.
Chỉ riêng Cúc Hoa Viên đã rất lớn, trong đó có tới mười mấy gian biệt thất, rồi đại sảnh, hoa sảnh, trù phòng, nơi ở của gia nhân....
Huống nữa cơ ngơi của Lão Bá không chỉ riêng Cúc Hoa Viên mà còn có Lan Hoa Viên, Mai Hoa Viên, Mẫu Đơn Viên, Tường Vi Viên, Trà Viên....
Những hoa viên này liên tiếp nhau, đều rất cẩn mật người ngoài không sao biết được mỗi nơi chiếm bao nhiêu diện tích. Chỉ biết người dù đi nhanh thì cũng phải mất hết một ngày mới đi hết một công viên như thế.
Điều làm Mạnh Tinh Hồn lo nhất là sau ngày đó, hắn không hề trông thấy Lão Bá ở đâu cả.
Nhân vật này giống như một vị đế vương thời cổ đại, không bao giờ rời khỏi lãnh thổ của mình.
Trong các hoa viên đó việc canh phòng thế nào? Có nhiều cạm bẫy hoặc cơ quan mai phục không?
Chẳng ai biết được!
Thậm chí Mạnh Tinh Hồn không dám khinh suất thâm nhập vào những hoa viên đó.
Liền mấy ngày, Mạnh Tinh Hồn ở riết trong gian phòng nhỏ ở khách điếm bần thần suy tính.
Khi được Cao lão đại giao nhiệm vụ, không riêng gì Mạnh Tinh Hồn mà cả những huynh đệ khác đều tìm một nơi bí mật cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài để không ai có thể tìm thấy dấu vết, cũng như con thú nấp vào nơi bí ẩn trong lúc rình mồi.
Từ khi trở thành kẻ sát nhân chuyên nghiệp, Mạnh Tinh Hồn chẳng khác gì một con thú, không danh tánh, giấu kín tông tích, không có thân nhân và bằng hữu, thậm chí không dám lộ mặt ra với người đời.
Mạnh Tinh Hồn chọn khách điếm để trú lại cũng phải cân nhắc cẩn thận, không quá lớn làm người ta chú ý, cũng không quá nhỏ và hoàn toàn chẳng chẳng có gì để làm người khác lưu tâm.
Đó là bản năng để tránh khỏi tai mắt mọi người.
Thế nhưng lần này có người tìm đến hắn.
Mạnh Tinh Hồn ăn ngủ ngay trong phòng. Hôm đó mới ăn tối xong chợt nghe có tiếng gõ cửa.
Hắn bực mình buông ra tiếng hỏi:
- Ai đó?
Cửa phòng bật mở.
Mạnh Tinh Hồn vừa định lao ra kết liễu tính mạng kẻ dám đột nhập thì dừng lại giữa chừng, nhíu mày nói:
- Thì ra là ngươi....
Người kia bình thản vào phòng đến bên bàn ngồi xuống.
Mạnh Tinh Hồn cũng quay lại ngồi phịch xuống ghế hỏi:
- Làm sao ngươi biết ta ở đây?
Người mới vào phòng là Tiểu Hà, huynh đệ của Mạnh Tinh Hồn, cũng là người của Cao lão đại.
Tuy sống với nhau đã gần hai mươi năm, nhưng trong bốn huynh đệ, không ai dám nói rằng đã hiểu hết nhau.
Bốn người này đều được Cao lão đại cưu mang từ hồi còn nhỏ gồm Mạnh Tinh Hồn, Diệp Tường, Thạch Quần và Tiểu Hà.
Là những đứa trẻ bị bỏ rơi, chúng được sống sót trong thời kỳ đói kém, khắp nơi ngổn ngang xác người chết đói.
Trong bốn anh em được Cao lão đại thu nhặt thì Tiểu Hà nhỏ tuổi nhất nhưng được Cao lão đại cưu mang sớm nhất.
Sau khi được Cao lão đại thu nhận và nuôi sống, hắn ghen tỵ với những người khác cùng số phận như hắn nhưng được Cao lão đại thu nhận sau mình.
Lòng ghen tỵ đó chẳng phải do Cao lão đại đối xử với những tên khác tốt hơn với Tiểu Hà mà do bản tính ích kỷ hẹp hòi của hắn, sợ người khác chia bớt miếng cơm manh áo của mình.
Không những hắn cho rằng ba người kia san sẻ bớt cơm áo của mình mà còn cướp mất một phần tình thương mà lẽ ra Cao lão đại giành trọn cho hắn.
Có lẽ điều này không sai, vì nếu không thu nhận thêm Diệp Tường, Mạnh Tinh Hồn và Thạch Quần thì chắc rằng từ trước hắn đã sung sướng không thiếu thứ gì.
Kể từ ngày đó, Tiểu Hà cố làm mọi cách để Cao lão đại tống khứ những kẻ vô tích sự đã cướp mất một phần cơm ăn áo mặc của hắn.
Lúc đó hắn mới có bảy tuổi, tám tuổi đầu.
Thật khó tin rằng với tuổi đó, người ta đã bắt đầu nghĩ ra và thực hiện những mưu đồ độc ác.
Lần đầu tiên, Cao lão đại bảo hắn thông báo cho ba tên huynh đệ của mình tập trung ở phía Tây một trấn thành, nhưng Tiểu Hà đã nói thác ra với chúng là nơi tập trung ở phía Đông thành.
Đó là thời gian đói kém, cả bốn tên vừa được Cao lão đại cưu mang, ngay cả người lớn cũng khó mà xin đủ bố thí cho mình, nói gì một đứa trẻ đủ no bụng bằng cách xin bố thí?
Theo lời Tiểu Hà, ba đứa trẻ kia chờ trong một ngôi miếu cổ ở phía Đông trấn thánh suốt hai ngày chờ Cao lão đại mang đến chút thức ăn cầm hơi như những lần khác.
Sau hai ngày chờ đợi vô ích, cả ba tên đói lả, may nhờ Cao lão đại đã quyết tâm cố tìm bằng được, nếu không cả ba có lẽ đã chết đói trong ngôi miếu cổ đó, đâu còn sống đến nay?
Còn lần khác, chính Tiểu Hà đã báo cho quan nha rằng ba tên huynh đệ mình là kẻ trộm.
Để lời khai mình đủ chứng cứ, chính hắn đã cố ý lấy trộm mấy thứ đồ vật bí mật giấu vào người ba huynh đệ mình.
Có đủ lời khai và chứng cứ, ba tên kia có cách gì để chối cãi cho thoát tội?
Chỉ cần bị bắt, tất không tên nào thoát khỏi sự chết đói trong nhà lao.
Thời buổi đói kém này, đến cai ngục còn chưa chắc đủ lương thực nuôi sống gia đình, thử hỏi lấy đâu ra mà nuôi bọn tù phạm cho khỏi chết đói?
May lần đó, không biết Cao lão đại dùng cách gì giải thoát được, nếu không cả ba tên thành quỷ đói từ lâu.
Còn nhiều chuyện khác tương tự. Về sau Cao lão đại tuy biết nhưng chỉ trách mắng vài ba câu chứ không đuổi hắn đi bởi cô ta cho rằng Tiểu Hà chẳng qua chỉ là một đứa bé mới tám, chín tuổi đầu và làm thế một phần cũng vì cô ta nữa nên cũng đáng được tha thứ.
Cao lão đại hành sự tùy theo cảm hứng của mình, quan niệm phải trái rất mơ hồ và chủ quan, vì xưa nay không ai phân tích cho cô ta một cách tách bạch rằng thế nào là đúng, thế nào là sai.
Bởi thế mà gần hai mươi năm qua, Tiểu Hà vẫn chứng nào tật đó, luôn tìm cách bài xích những kẻ có cùng cảnh ngộ với mình và thủ đoạn ngày càng tinh vi hơn, nham hiểm hơn.
Đặc biệt đối với Mạnh Tinh Hồn, lòng ghen tỵ của hắn càng lớn.
Trừ Diệp Tường được luyện võ công sớm hơn, ba tên còn lại tập võ cùng một lúc nhưng võ công của Mạnh Tinh Hồn tăng tiến nhanh hơn hai tên đồng bọn.
Vì thế Mạnh Tinh Hồn chiếm được uy tín đối với Cao lão đại hơn Tiểu Hà và Thạch Quần.
Sau khi Diệp Tường gần như thoát ly khỏi công việc, địa vị của Mạnh Tinh Hồn càng lớn, trở thành nhân vật trọng yếu đảm đương những vụ việc nguy hiểm nhất và bởi thế được Cao lão đại hết mực tin tưởng.
Điều này là Tiểu Hà không thể chịu được.
Sau phút bất ngờ, Mạnh Tinh Hồn nhíu mày nhìn vào mặt Tiểu Hà với những đường nét hoàn mỹ và làn da trắng mịn như một mỹ nữ.
Quả thật nếu y bận y phục nữ nhân, Tiểu Hà sẽ làm không ít nam nhân phải đắm đuối.
Mạnh Tinh Hồn trách nhẹ:
- Không ngờ ngươi lại tới tận đây tìm ta. Lẽ ra nên cho ta biết trước mới phải.
Tiểu Hà chỉ cười nhạt không đáp.
Dù sao cũng là huynh đệ đã từng mười mấy năm chung sống bên nhau. Mạnh Tinh Hồn không giận, hỏi tiếp:
- Cao lão đại phái ngươi tới đây?
Tiểu Hà chỉ cười, có thể hiểu đó là sự thừa nhận.
Mạnh Tinh Hồn bỗng sa sầm mặt.
Xưa nay Cao lão đại giao cho hắn nhiệm vụ gì, chưa bao giờ tự mình hoặc cho người khác hỏi han điều gì. Hành động đó biểu thị sự tín nhiệm đối với người thuộc quyền.
Nhưng lúc này đã không còn như trước nữa.
Bất giác Mạnh Tinh Hồn nhớ lại lần mình được Cao lão đại cử đi ngầm giám sát hành động của Diệp Tường.
Cũng từ đó Diệp Tường không còn được Cao lão đại tín nhiệm như trước nữa, vì đã lần thứ hai hắn không đủ khả năng hoàn thành nhiệm vụ.
Tiểu Hà đưa đôi mắt gian xảo quan sát đối phương và hình như hắn đoán ra Mạnh Tinh Hồn đang nghĩ gì, cười nói:
- Ngươi cũng biết rằng Cao lão đại vẫn tín nhiệm ngươi. Chẳng qua chỉ phái ta đến nói một việc....
Mạnh Tinh Hồn trầm mặc một lúc mới hỏi:
- Cao lão đại bảo ngươi nói gì?
Tiểu Hà bỗng thấp giọng:
- Ngươi có biết hai tên thủ hạ đắc lực nhất của Tôn Ngọc Bá đều được cử đi hành sự bên ngoài không?
Mạnh Tinh Hồn hỏi lại:
- Ngươi định nói về hai tên Tôn Kiếm và Lục Hương Xuyên?
Tiểu Hà gật đầu:
- Thì ra ngươi cũng đã biết. Thế mà Cao lão đại sợ ngươi còn chưa nắm được tin tức này....
Mạnh Tinh Hồn nín lặng.
Tiểu Hà chợt hỏi:
- Vậy sao ngươi không tranh thủ ngay thời cơ này mà hạ thủ? Chẳng lẽ không cho rằng khi hai tên thủ hạ đắc lực nhất cùng được phái đi thì đó là thời cơ rất thuận lợi?
Mạnh Tinh Hồn nghe câu:
"Cao lão đại sợ ngươi chưa nắm được tin tức này" đã bực, vì câu đó chứng tỏ Cao lão đại không tin mình.
Nay nghe thêm câu giáo huấn của Tiểu Hà, hắn không nhịn được hỏi gay gắt:
- Đây là việc của ta hay của ngươi?
Tiểu Hà đáp:
- Đương nhiên là việc của ngươi.
- Nếu vậy thì cứ để mặc ta giải quyết!
Tiểu Hà xuống giọng:
- Ngươi giận ư? Ta chỉ nghĩ thế nào thì nói ra như vậy chứ không có ý gì....
Không chờ Mạnh Tinh Hồn kịp trả lời, hắn lại cười nói tiếp:
- Cao lão đại vẫn thường nói ngươi bản tính lạnh lùng bình tĩnh nhất trong chúng ta, không ngờ lại dễ nổi nóng như vậy.
Mạnh Tinh Hồn trầm ngâm một lúc rồi chợt thở dài:
- Có lẽ ta cảm thấy không được thoải mái.
Cả hai cùng im lặng.
Hồi lâu, Tiểu Hà chợt lên tiếng:
- Ta có câu này, không biết có nên nói ra không....
- Ngươi cứ nói xem?
Tiểu Hà cười vẻ bí ẩn:
- Có lẽ không nên nói thì hơn.
Mạnh Tinh Hồn chợt nổi tò mò, vội giục:
- Ngươi nói đi!
Tiểu Hà liếc mắt nhìn đối phương thăm dò, lát sau mới nói:
- Ta thấy rằng thời gian vừa rồi ngươi tỏ ra mệt mỏi, có lẽ nên nghỉ ngơi mấy tháng thì hơn. Nếu ngươi không muốn làm việc này nữa thì cứ để ta làm thay cũng được.
Mạnh Tinh Hồn từ từ đứng lên nhìn thẳng vào mắt Tiểu Hà nói:
- Ngươi biết Tôn Ngọc Bá là loại người thế nào không?
Tiểu Hà không trả lời mà phản vấn:
- Ngươi cho rằng ta không giết được hay sao?
Mạnh Tinh Hồn đáp:
- Cũng có thể cả ta cũng không giết được hắn.
Tiểu Hà cười nhạt:
- Chẳng lẽ hễ người nào ngươi không giết được là ta cũng không giết nổi?
Mặt hắn chợt tái đi, giọng trở nên căng thẳng:
- Cứ cho rằng ngươi có võ công cao hơn ta. Nhưng giết người không phải hoàn toàn chỉ dựa vào võ công. Cái chính là ngươi có thể hạ thủ được hay không. Ngươi cũng biết rằng nếu so về võ công, Diệp Tường đâu có kém ngươi?
Mạnh Tinh Hồn cúi mặt ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi nặng nề ngồi xuống nói:
- Nếu ngươi thích làm thay ta việc này thì cứ làm đi!
Hắn không tức giận mà tự nhiên cảm thấy chán ghét, chán ghét cuộc sống và nghề nghiệp của mình, chán ghét tên huynh đệ bản tính ty tiện và đầy phản trắc này, chán ghét cả việc tranh luận với hắn về việc giết người....
Thấy nét mặt đối phương lộ vẻ đắc ý, Mạnh Tinh Hồn chợt thấy thương hại, nói thêm một câu:
- Trước khi ngươi làm việc này, tốt nhất nên xác định mức độ nguy hiểm....
Tiểu Hà ngắt lời:
- Ta đã xác định rất rõ. Ta không sợ nguy hiểm!
Quả thật hắn là người chưa bao giờ lùi bước trước bất kỳ mối nguy hiểm nào, huống chi hắn đã chờ đợi cơ hội này từ lâu, bởi thế đời nào chịu bỏ qua?
Chỉ cần hoàn thành việc giết Tôn Ngọc Bá thay Mạnh Tinh Hồn có nghĩa từ nay địa vị của hai người đã thay đổi ngược lại.
Đương nhiên Mạnh Tinh Hồn cũng biết rõ điều đó nhưng hắn không lưu tâm nhiều tới địa vị.
Lúc này hắn chỉ muốn ngã người xuống giường ngủ một giấc cho thỏa thích.
Thế nhưng sau khi Tiểu Hà đi khỏi, hắn vẫn không sao chợp mắt được.
Cứ thao thức mãi tới mờ sáng thì hắn đứng dậy rời khỏi khách điếm lững thững đi ra ngoài trấn.
Sương mai lững lờ phủ trắng nương đồi và rừng núi càng làm cho tâm sự Mạnh Tinh Hồn thêm trĩu nặng.
Hắn tự hỏi:
- Mình đi đâu bây giờ?
Đầu óc hắn trống rỗng, không phải vì hoàn toàn không có ý tưởng nào mà vì quá nhiều suy nghĩ mà trở nên bấn loạn.
Chợt có tiếng nước chảy róc rách, Mạnh Tinh Hồn bất giác đi lại gần và ngồi xuống một phiến đá bên bờ suối.
Nếu trên đời hắn thích thú một điều gì thì đó là những vệt sao băng và tiếng nước suối róc rách.
Aùnh sao băng tuy ngắn ngủi nhưng chói sáng hơn mọi vì sao, còn tiếng nước rì rào thì sẽ diễn ra vô tận.
Trên thế gian, chỉ có những vật vô tri như vậy mới không bao giờ chán ghét cuộc sống của mình.
Mạnh Tinh Hồn chợt thở dài, tưởng chừng muốn đem cuộc sống của mình hòa nhập với dòng nước....
Đang nghĩ vẩn vơ, chợt hắn trông thấy một bóng người lờ mờ trong sương tiến lại gần.
Mạnh Tinh Hồn vẫn ngồi bất động, lơ đãng đưa mắt nhìn đối phương.
Khi chỉ còn cách vài bước, hắn mới nhận ra người đó là một thiếu nữ bận hồng y.
Thiếu nữ có tên Tiểu Điệp, là một nhân vật có lai lịch rất bí ẩn, vài lần xuất hiện ở đây một mình với dáng phiền muộn.
Tiểu Điệp tới gần, rồi không một lời chào, chợt hỏi:
- Anh muốn chết ư?
Thiếu nữ rất đẹp, đặc biệt là có giọng nói thánh thót rất dễ nghe và Mạnh Tinh Hồn có cảm giác rằng nàng rất đặc biệt, khác hẳn mọi thiếu nữ khác.
Mạnh Tinh Hồn định trả lời, nhưng không nghĩ ra lời nào để đối đáp.
Tiểu Điệp lại tiếp:
- Anh muốn chết cũng không sao. Nhưng tôi chỉ muốn hỏi một câu.
Mạnh Tinh Hồn buột miệng:
- Cô hỏi gì?
Thiếu nữ nhìn sâu vào mắt hắn, hỏi:
- Anh đã từng sống bao giờ chưa?
Mạnh Tinh Hồn không ngờ một nữ nhân lại hỏi mình câu đó. Hắn chợt nhớ lại những cuộc truy hoan cuồng loạn của mình, ngôi nhà đơn độc trong núi và cuộc sống không bằng hữu, không thân nhân và cũng không một người tri kỷ....
Chỉ có giết người và lẩn tránh người đời, không để lộ tung tích của mình, cốt sao để khỏi bị người khác giết chết.
Quả thật hắn có cuộc sống thật sự hay không?
Như vậy mà gọi là cuộc sống ư?
Hắn cố ngăn để hai dòng lệ khỏi trào ra khóe mắt.
Giọng Tiểu Điệp vang lên truy bức:
- Một người không thể khẳng định rằng mình đã từng sống hay chưa mà đã muốn chết, như thế há chẳng ngu muội lắm sao?
Hắn định phản vấn:
- Vậy cô thì sao? Chẳng lẽ cô xứng đáng được gọi là sống hơn tôi?
Nhưng kịp thời ghìm lại.
Nàng xinh đẹp tươi trẻ như thế, đương nhiên là sống rồi.
Nàng tới đây làm gì? Và tại sao lại đặt ra những câu hỏi hóc búa như vậy?
Mạnh Tinh Hồn băn khoăn tự hỏi một lúc, khi ngẩng lên thì đã không thấy Tiểu Điệp đâu nữa.
Hắn nhìn vào màn sương, lòng đầy nghi hoặc không biết sự việc vừa rồi có thật hay không?
Và lần đầu tiên, lòng Mạnh Tinh Hồn chợt xốn xang.
Không ít lần, nữ nhân từng thỏ thẻ bên tai hắn những lời ân ái đường mật. Nhưng chưa bao giờ hắn thấy lòng mình rung động.
Thế mà lần này, chỉ mấy câu hỏi chua chát, hắn chợt thấy trái tim đập rộn lên.
Mạnh Tinh Hồn đưa mắt nhìn vào màn sương cõi xa xăm, hy vọng thiếu nữ trở lại.
Nhưng bóng hồng vẫn biệt tăm.
Cuối cùng hắn thở dài đứng lên rời khỏi bờ suối.
Mấy ngày nay không có tin tức gì về Tiểu Hà. Cũng không nghe động tĩnh gì từ Cúc Hoa Viên.
Mạnh Tinh Hồn quyết định trở về Khoái Hoạt Lâm.
Cao lão đại gặp hắn trước hành lang hoa sảnh, nhíu mày hỏi:
- Ngươi đã về rồi ư?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu không đáp.
Hắn hiểu ý Cao lão đại, không phải hàm chứa ở câu hỏi đó mà chính ra là:"Ngươi đã hoàn thành công việc rồi hay sao?".
Bởi vì trước đây, nếu chưa hoàn thành nhiệm vụ, hắn tuyệt đối không trở về Khoái Hoạt Lâm.
Hắn chợt hỏi:
- Tiểu Hà đâu?
Cao lão đại nhướng mày ngạc nhiên:
- Tiểu Hà? Ai biết hắn đi đâu chứ? Dạo này hắn đâu có làm gì!
Cô ta cười nói thêm:
- Các ngươi đều thế cả. Khi có việc thì bỏ đi mất hút, chẳng biết đi đâu mà tìm.
Mạnh Tinh Hồn trầm ngâm nói:
- Tôi có gặp hắn....
Cao lão đại đưa Mạnh Tinh Hồn vào phòng riêng của mình, đóng cửa lại cẩn thận xong mới hỏi:
- Ngươi có gặp hắn? Ở đâu vậy?
Mạnh Tinh Hồn đáp:
- Hắn đến tìm tôi.
Cao lão đại ngạc nhiên hỏi:
- Hắn tìm ngươi làm gì vậy?
Mạnh Tinh Hồn không đáp.
Cao lão đại lại hỏi:
- Ngươi có biết hắn đi đâu không?
Mạnh Tinh Hồn vẫn nín lặng.
Cao lão đại biến sắc.
Thị rất biết tính cách của Tiểu Hà, biết rõ tham vọng và những thủ đoạn của hắn.
Chỉ không ngờ hắn dám bộc lộ thủ đoạn của mình sớm và vội vã đến thế.
Mạnh Tinh Hồn quay người định bỏ đi.
Như vậy đã rõ, Tiểu Hà tới tìm hắn không phải theo lệnh của Cao lão đại, chỉ do tình cờ mà hắn biết nhiệm vụ và chỗ ở của Mạnh Tinh Hồn nên tìm cách đến lung lạc tinh thần, làm mọi cách để thay sứ mạng và địa vị của Mạnh Tinh Hồn.
Đây không phải là lần đầu tiên Tiểu Hà hành động như thế, nhưng lần này hắn đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng.
Hắn không hiểu được Lão Bá là nhân vật nguy hiểm thế nào, có thể nói hắn đang dấn thân vào chỗ chết.
Cao lão đại chợt nói:
- Ngươi chớ vội đi. Hãy nói xem, có phải Tiểu Hà muốn làm thay ngươi việc này và đã đi tìm Tôn Ngọc Bá không?
Mạnh Tinh Hồn lặng lẽ gật đầu.
Cao lão đại chợt kêu lên:
- Làm sao ngươi lại để cho hắn đi chứ?
Mạnh Tinh Hồn quay đầu lại, trầm giọng đáp:
- Hắn quyết ý như vậy.
Cao lão đại không dấu sự tức giận:
- Ngươi biết rõ Tôn Ngọc Bá là người đáng sợ thế nào. Ngay cả ngươi làm việc này cũng chỉ mới cầm chắc được năm sáu phần. Còn hắn, đơn giản dấn thân vào chỗ chết.
Vì sao ngươi lại chịu để hắn đi?
- Chính tôi cũng đã nói với hắn như vậy. Hắn bảo rằng mình không sợ chết, còn cho rằng hắn có thể làm việc này tốt hơn tôi....
Cao lão đại ngắt lời:
- Nhưng ngươi biết rõ hắn không đủ năng lực!
Mạnh Tinh Hồn cũng nổi giận:
- Nhưng đại thư hãy nói xem vì sao hắn biết được tôi đang ở đâu?
Cao lão đại cứng lưỡi không biết trả lời thế nào.
Xưa nay, ngoài thị ra, không ai biết mỗi thành viên làm nhiệm vụ gì và nơi liên lạc được giữ vô cùng bí mật.
Vậy làm sao Tiểu Hà biết được Mạnh Tinh Hồn được giao nhiệm vụ giết Lão Bá và trú ở đâu?
Hồi lâu Cao lão đại mới thở dài nói:
- Không phải ta trách ngươi, chẳng qua chỉ lo lắng cho hắn thôi. Không những hắn mà cả bốn người, ai gặp chuyện nguy hiểm là ta cũng đều lo lắng như nhau cả.
Mạnh Tinh Hồn cúi thấp đầu.
Cao lão đại nói không sai, và không ai trong số bốn huynh đệ chúng có thể quên được ơn cứu mạng của Cao lão đại.
Thị chợt nhẹ giọng hỏi:
- Bây giờ ngươi tính đi đâu?
Mạnh Tinh Hồn trả lời lấp lửng:
- Tới chỗ nào cần.
Cao lão đại lắc đầu:
- Bây giờ không thể đi được.
Mạnh Tinh Hồn nhíu mày hỏi:
- Sao thế?
- Nếu Tiểu Hà đã tới tìm Tôn Ngọc Bá thì cho dù hắn còn sống hay đã chết ngươi cũng không thể tới đó nữa vì Tôn Ngọc Bá đã cảnh giác.
Mạnh Tinh Hồn cười hỏi:
- Chẳng lẽ những lần khác không nguy hiểm?
- Nhưng lần này nghiêm trọng hơn.
- Cũng không có gì khác biệt. Việc gì tôi cần làm, tôi phải hoàn thành.
Đúng thế. Cho dù gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm tới đâu, chưa bao giờ Mạnh Tinh Hồn dừng lại giữa chừng.
Cao lão đại trầm ngâm nói:
- Nếu ngươi muốn đi thì cũng nên chờ cho tình hình dịu lại mới được!
- Tôi thấy tình hình có lẽ cũng đã lắng dịu rồi!
Cao lão đại phản đối:
- Không được. Việc đến Cúc Hoa Viên bây giờ là hành động rất mạo hiểm. Ta không cho phép ngươi mạo hiểm đâu!
Mạnh Tinh Hồn ngập ngừng hỏi:
- Vậy còn Tiểu Hà?
- Nếu sống, trước sau hắn cũng trở về. Còn nếu chết đi, ta không thể vì người đã chết mà hy sinh thêm một người còn sống.
- Nhưng dù sao hắn cũng là huynh đệ của chúng ta....
Cao lão đại tỏ vẻ kiên quyết:
- Huynh đệ là một chuyện, còn nhiệm vụ lại là chuyện khác. Hắn đã phạm vào nguyên tắc trong việc này. Nếu chúng ta không phân biệt rạch ròi tình cảm và nguyên tắc thì ngày diệt vong đã cận kề.
Đôi mắt đẹp của thị chợt lóe lên, nói tiếp:
- Nếu chúng ta chết, thậm chí không có ai nhặt xác cho nữa!
Mạnh Tinh Hồn không nói gì. Hắn nhận ra thái độ của Cao lão đại đã dần dần thay đổi.
Từ sau sự cố về Diệp Tường, thị không còn như trước nữa, lạnh lùng và tàn nhẫn hơn.
Chợt trong đầu hắn lóe lên một câu hỏi:
- Vì sao Cao lão đại không sợ Tiểu Hà tiết lộ bí mật?
Chợt có tiếng gõ cửa.
Đây là phòng riêng của Cao lão đại, nếu không có việc quan trọng thì không ai được phép quấy rầy.
Thị hỏi vọng ra:
- Có việc gì vậy?
Tiếng người ngoài cửa đáp:
- Đồ đại gia mời chủ nhân sang uống rượu.
Cao lão đại hỏi:
- Đồ Thành phải không?
Người bên ngoài đáp:
- Dạ!
- Được rồi! Ta sẽ đi. Ngươi cứ báo lại với Đồ Thành như vậy.
Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần.
Cao lão đại quay lại nhìn Mạnh Tinh Hồn hỏi:
- Ngươi có biết Đồ Thành không?
- Có phải hắn là người của Thập Nhị Phi Bằng Bang, còn gọi là Đồ Đại Bằng?
Cao lão đại gật đầu:
- Chính là hắn, Đồ Thành vẻ ngoài là một thương nhân, thực chất hắn là một đàn chủ của Thập Nhị Phi Bằng Bang, cũng là một thủ hạ thân tín của Vạn Bằng Vương.
Lại hỏi thêm:
- Ngươi có biết vừa rồi Tôn Ngọc Bá đã sai Lục Hương Xuyên đến gặp Vạn Bằng Vương không?
Mạnh Tinh Hồn đáp:
- Tôi biết Lục Hương Xuyên được phái rời khỏi Cúc Hoa Viên có công việc nhưng không biết hắn đến gặp ai.
Bởi việc đó không liên quan trực tiếp đến nhiệm vụ nên Mạnh Tinh Hồn không điều tra cụ thể.
Cao lão đại nói:
- Lục Hương Xuyên là thủ hạ được Tôn Ngọc Bá tin dùng nhất. Nếu không phải việc trọng yếu thì lão không dễ dàng phái hắn ra ngoài.
Mạnh Tinh Hồn gật đầu.
Cao lão đại cười nói thêm:
- Nếu giữa Tôn Ngọc Bá và Vạn Bằng Vương nảy sinh tranh chấp thì chúng ta sẽ dễ dàng hành động hơn nhiều. Lần này Đồ Thành rời Phi Bằng Bang tới đây, không chừng có liên quan đến Tôn Ngọc Bá. Ngươi cứ ngồi chờ ở đây, để ta sang xem tình hình thế nào đã.
Nói rồi bước ra khỏi phòng.
Mạnh Tinh Hồn ngồi thêm một lát rồi cũng mở cửa đi ra ngoài.
Hắn cũng nên tra hỏi vài tin tức quan trọng.
Diệp Tường một mình nằm xoài ra trên đám cỏ khô dưới một gốc cây, dáng rất thoải mái.
Trước kia, mọi lúc mọi nơi hắn đều phải cảnh giác, còn bây giờ đã qua cái việc bao giờ cũng phải sống trong nơm nớp đề phòng.
Hiện tại hắn không cần phải bận tâm lo lắng tới điều gì cả.
Diệp Tường mỉm cười thầm nghĩ:
- Trong cuộc sống, sự thất bại cũng có niềm hạnh phúc của nó mà người thành công không bao giờ hưởng thụ được.
Chẳng hay trong lòng hắn cảm thấy chua chát hay thật sự vui vẻ?
Chợt hắn phát hiện có tiếng bước chân nhẹ như tiếng chân của loài mèo rừng.
Diệp Tường không ngồi dậy, thậm chí không cần ngẩng đầu lên cũng biết ai đang tới.
Ngoài Mạnh Tinh Hồn không ai có khinh công cao cường như vậy.
Chờ cho tiếng chân cách ba bốn thước, Diệp Tường vẫn nằm bất động, chỉ cất tiếng hỏi:
- Ngươi đến từ bao giờ?
Mạnh Tinh Hồn đáp:
- Vừa mới tới!
Diệp Tường cười hỏi:
- Vậy là rốt cuộc ngươi cũng có hảo ý tìm thăm ta. Chứng tỏ ngươi hơn hẳn chúng nó.
Mạnh Tinh Hồn chợt cảm thấy tự hổ thẹn. Đã gần hai năm, cả ba tên huynh đệ đều xa lánh Diệp Tường. Lúc này nghe câu đó, hắn thấy mình cũng không ngoại lệ.
Diệp Tường ngồi lên, đưa tay vỗ vào đám cỏ trước mặt nói:
- Ngồi xuống đi, trước hết hãy uống vài chén rồi nói xem ngươi đến tìm ta có việc gì?
Hắn hiểu rằng nếu không có việc gì tất Mạnh Tinh Hồn cũng không tới tìm mình.
Mạnh Tinh Hồn ngồi xuống đỡ lấy chén rượu, thầm hứa rằng nếu làm xong chuyện này mà vẫn không chết thì nhất định sẽ tìm Diệp Tường chơi mấy bữa uống rượu cho thỏa thích.
Thời gian qua hắn xa lánh Diệp Tường chẳng phải vì khinh ghét hay ngại ngùng gì mà chỉ sợ rằng nếu tiếp xúc với Diệp Tường, Mạnh Tinh Hồn sợ phải đối mặt với kết cục tất yếu của mình.
Uống xong ba chén rượu, Diệp Tường lên tiếng:
- Được rồi! Bây giờ hãy nói xem, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Mạnh Tinh Hồn trầm ngâm một lúc mới trả lời:
- Ngươi thường nói rằng trên đời chỉ có hai hạng người. Một là kẻ giết người, hai là người bị giết.
Diệp Tường nói ngay:
- Hầu hết kẻ giết người sớm muộn rồi cũng bị giết!
- Không có ngoại lệ hay sao?
Diệp Tường cười đáp:
- Ta nói hầu hết, tức cũng có ngoại lệ. Nhưng ngươi có phải định hỏi rằng người nào có thể vĩnh viễn làm chuyện giết người mà không bị giết?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu:
- Chính là ý đó.
- Chỉ sợ rất ít, thậm chí không có....
- Còn ngươi?
- Hiện tại thì không ai tìm giết ta nữa.
- Còn có ai được như ngươi nữa không?
Diệp Tường chợt nhìn vào đôi mắt Mạnh Tinh Hồn hỏi:
- Chẳng phải là ngươi từng biết một kẻ giết người rất đáng sợ hay sao?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu.
Diệp Tường lại hỏi:
- Hắn là loại người thế nào?
Mạnh Tinh Hồn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Nhìn qua hắn không cao không thấp, không béo không gầy, chỉ như người bình thường thôi....
- Ngươi không thấy rõ mặt hắn?
- Không.
Diệp Tường lại hỏi:
- Có phải lúc đó giết người, hắn bận một bộ y phục màu xám không?
Mạnh Tinh Hồn hỏi lại:
- Ngươi cũng biết hắn sao?
Diệp Tường không trả lời, tiếp tục hỏi:
- Có phải giết người xong, hắn lấy máu nạn nhân bôi đầy lên mặt mình để không ai thấy rõ diện mạo?
- Chính thế.
Diệp Tường chậm rãi nói:
- Chưa từng ai biết hắn là người thế nào, chỉ là.... lần sau nếu ngươi gặp phải nhân vật đó thì nên tránh càng xa càng tốt.
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
- Vì sao?
Diệp Tường đáp:
- Vì làm công việc nguy hiểm này không phải chỉ có chúng ta, thậm chí có người còn đáng sợ hơn chúng ta nữa!
- Ừm.... ta biết.
Diệp Tường lại tiếp:
- Nghề nghiệp của chúng ta hết sức kỳ quặc, tàn bạo. Và chính sự tàn bạo và chết chóc cũng đồng hành với chúng ta.
Mạnh Tinh Hồn nói:
- Ngươi từng bảo rằng trong nghề chúng ta, nếu đã nổi danh tức là một sát thủ không giỏi!
Diệp Tường gật đầu:
- Chính thế! Chẳng những thế, chúng ta buộc phải khước từ những nhu cầu khác của cuộc sống:
thanh danh, gia đình, bằng hữu, địa vị, vợ con.... Cho nên chẳng có ai nguyện ý làm việc này, ngoại trừ kẻ điên.
Mạnh Tinh Hồn chợt nghĩ tới câu nói của Tiểu Điệp:
- Ngươi đã từng sống bao giờ chưa?
Bỗng buột miệng:
- Cho dù không phải kẻ điên thì dần dần cũng thành người điên thôi....
- Thật ra có người thiên tính là kẻ máu lạnh, hoàn toàn không có tình cảm và lương tâm. Đó mới thật là sát thủ thượng thặng. Hắn giết người không chút động tâm. Những kẻ đó không bao giờ chán ghét nghề nghiệp của mình và không bao giờ run tay.
Diệp Tường mân mê chén rượu, nói thêm:
- Người mà ngươi vừa nói là một tên trong số đó, vì thế ngươi nên coi hắn là một kẻ có thiên tính giết người.
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
- Ngươi cho rằng hắn là một tên sát thủ đáng sợ nhất?
- Không sai! Theo ta biết thì trên thế gian không tìm đâu ra được một người thứ hai có thể sánh được với hắn. Cả ngươi cũng vậy. Có thể ngươi bình tĩnh hơn, thông minh hơn và nhanh nhẹn hơn hắn. Nhưng ngươi không bằng được hắn, vì ngươi không phải là kẻ điên hay thiên tính sinh ra giết người.
Mạnh Tinh Hồn trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
- Ngươi đã từng thấy qua hắn giết người bao giờ chưa?
Diệp Tường gật đầu:
- Có thấy! Trừ phi tận mắt thấy hắn giết người, nếu không chẳng bao giờ hình dung người ta có thể giết người phàm tốc và chính xác đến như vậy. Lúc hắn giết người chắc chỉ coi nạn nhân của mình chỉ là loài vật nào đó đáng ghê tởm.
Mạnh Tinh Hồn tán thành:
- Phải! Lúc đó chính hắn không phải là người.
Diệp Tường chợt hỏi:
- Ngươi thấy hắn giết người ở đâu?
Mạnh Tinh Hồn đáp:
- Ở Cúc Hoa Viên của Tôn Ngọc Bá.
-Á.... Hắn giết ai vậy?
- Hoàng Sơn Tam Hữu!
- Vì sao?
- Vì ba lão quái vật đó đắc tội với Tôn Ngọc Bá.
Diệp Tường gật đầu, trầm ngâm nói:
- Thật ra, Hoàng Sơn Tam Hữu cũng chẳng phải là giống tốt lành gì. Trước đây ta vẫn ngỡ rằng phía sau hắn phải có một thế lực nào đó, nhưng không ngờ là Tôn Ngọc Bá.
Hắn chợt cầm tay Mạnh Tinh Hồn khẩn thiết nói:
- Ngươi hãy nhanh chóng quên chuyện về Tôn Ngọc Bá đi, quên sạch cả đi!
Mạnh Tinh Hồn lắc đầu đáp:
- Ta không thể quên được!
- Không quên được cũng phải quên! Nếu không ngươi sẽ chết! Mà chết rất nhanh.
Cho dù ngươi có giết được Tôn Ngọc Bá chăng nữa, rốt cuộc cũng bị người kia giết chết!
Mạnh Tinh Hồn trầm mặc không đáp.
Diệp Tường lại tiếp:
- Người khác thì không thể biết ai giết Tôn Ngọc Bá, lại càng không thể tìm được ngươi nhưng người đó thì có thể.
Mạnh Tinh Hồn nín lặng hồi lâu rồi chợt nhìn vào mắt Diệp Tường hỏi:
- Hắn biết ngươi là người thế nào chứ?
Diệp Tường chậm rãi gật đầu:
- Biết! Chỉ cái nhìn đầu tiên, hắn đã biết ta là người thế nào.
Mạnh Tinh Hồn tin lời hắn. Dù trên đời không ai với cái nhìn đầu tiên đã đoán ra một sát thủ đầy kinh nghiệm như Diệp Tường nhưng nhân vật đáng sợ đó có thể nhìn ra cái mà người khác không thể.
Diệp Tường nói thêm:
- Hắn đã nhận được ta, tất cũng có thể đoán ra ngươi.
- Ta sẽ không để cho hắn trông thấy, tuy nhiên....
- Tuy thế nào?
Mạnh Tinh Hồn nói:
- Nếu hắn đã nhận ra ngươi là một sát thủ, sau khi Tôn Ngọc Bá chết, thế nào hắn cũng tìm đến đây.
- Bởi thế ta khuyên ngươi hãy quên việc này đi.
Mạnh Tinh Hồn nhắc lại:
- Ta không thể quên được.
Hắn nói điều đó tới hai lần, và thái độ rất kiên quyết.
Diệp Tường hỏi:
- Ngươi không tin rằng hắn nhất định sẽ giết được ngươi hay sao?
Mạnh Tinh Hồn không đáp.
Diệp Tường lại nói:
- Cho dù hắn không giết được ngươi chăng nữa, nhưng sau khi biết hắn là người thế nào, mọi lúc đều lẩn quất bên cạnh mình, ngươi còn sống nổi không?
Mạnh Tinh Hồn trầm ngâm một hồi lâu rồi chợt nghiến răng nói:
- Bởi thế trước tiên ta cần giết hắn!
Diệp Tường nhíu mày:
- Giết hắn ư? Ngươi thật muốn giết hắn?
Mạnh Tinh Hồn bình thản đáp:
- Hắn cũng chỉ là một con người.
- Nhưng ngươi hoàn toàn không biết gì về hắn, cả lai lịch, thân thế và chỗ ở đều mù tịt thì giết hắn bằng cách nào?
Mạnh Tinh Hồn trầm ngâm giây lát rồi chợt nhìn thẳng vào mắt Diệp Tường nói:
- Tuy ta không biết, nhưng nhất định ngươi biết.
Diệp Tường bối rối lắc đầu, từ từ nằm trở lại như trước, chậm rãi nói:
- Ta cũng không biết.
Mạnh Tinh Hồn nhìn hắn rồi đứng lên định bỏ đi, nhưng chợt dừng lại nghĩ thầm:
- Nhất định người kia với Diệp Tường phải có một mối quan hệ bí mật nào đó.
Nhưng hắn lại không muốn ép buộc, không muốn đẩy Diệp Tường đến chỗ khó xử.
Hắn từ từ bước đi.
Diệp Tường chợt nhổm dậy nói:
- Chờ một chút!
Mạnh Tinh Hồn dừng lại.
Diệp Tường thấp giọng nói:
- Hắn thích câu cá, không phải vì thích ăn cá. Ngươi hiểu chứ?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu.
Diệp Tường thêm:
- Người thích câu cá ở vùng này không nhiều đâu.
Mạnh Tinh Hồn gật đầu định hỏi gì thêm nhưng lúc đó Diệp Tường đã bưng cả hủ rượu lên dốc vào miệng.
Aùnh tà dương chiếu vào mặt hắn, tuy Mạnh Tinh Hồn không nhìn rõ mặt nhưng có thể xác định được rằng Diệp Tường đang rất thống khổ.
Mạnh Tinh Hồn cảm kích nhìn đối phương. Xưa nay chưa từng một người nào có thể làm cho Diệp Tường phải nói ra điều mà hắn không muốn nói, có lẽ đây là lần duy nhất.
Vì chúng là bằng hữu, cũng là huynh đệ. Nhưng hắn có xứng đáng được Diệp Tường đối xử như vậy không?
Mạnh Tinh Hồn không cảm ơn, chậm rãi rời khỏi khu rừng.
Những lời cảm ơn lúc này sẽ mất hết ý nghĩa.
Mạnh Tinh Hồn về tới Khoái Hoạt Lâm thì trời tối mịt.
Cao lão đại đã về, ngồi một mình trong phòng.
Nghe gõ cửa, thị đứng lên. Vừa trông thấy Mạnh Tinh Hồn, thị chỉ trách khẽ:
- Ngươi hứa chờ ta về mà bỏ đi mất.
Mạnh Tinh Hồn đỏ mặt đáp:
- Tôi cũng không đi đâu xa.
Cao lão đại chợt hỏi:
- Ngươi vừa tới gặp Diệp Tường?
Mạnh Tinh Hồn không ngờ Cao lão đại tinh nhạy như thế, đành gật đầu:
- Phải!
- Diệp Tường có nói gì về ta không?
- Không!
Lặng đi một lúc, Cao lão đại chợt cười nói:
- Ta đã tra hỏi được vì sao Tôn Ngọc Bá cần phái Lục Hương Xuyên tới gặp Vạn Bằng Vương.
Mạnh Tinh Hồn hỏi nhanh:
- Vì sao?
- Tôn Ngọc Bá có một người bằng hữu gọi là Vũ Lão Đao, nhi tử độc nhất của Vũ Lão Đao muốn lấy một tỳ nữ trong Phi Bằng Bang nhưng vị Vạn Bằng Vương từ chối.
Lục Hương Xuyên được phái tới điều đình việc đó.
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
- Kết quả thế nào?
Cao lão đại đáp:
- Vạn Bằng Vương đã cho người đưa thiếu nữ đó tới tận tiêu cục giao cho Vũ Lão Đao, không những thế còn tặng thêm nhiều nữ trang rất quý giá.
Mạnh Tinh Hồn nhíu mày hỏi:
- Nếu thế, mọi việc coi như đã kết thúc rồi!
Cao lão đại cười đáp:
- Không phải là kết thúc, mà mới chỉ là bắt đầu!
Mạnh Tinh Hồn ngạc nhiên hỏi:
- Sao lại thế?
Cao lão đại giảng giải:
- Ngươi đã từng thấy Vạn Bằng Vương đã từng nhượng bộ trước ai bao giờ chưa?
Hơn nữa trong chuyện này trước tiên hắn đã thẳng thừng từ chối, nhưng sau lại đổi ý, chắc rằng bên trong có ẩn tình nào đó. Theo ta suy đoán thì Vạn Bằng Vương làm thế cốt để làm cho Tôn Ngọc Bá thiếu cảnh giác, sau đó mới hạ thủ. Nhất định cú trả đũa sẽ không nhẹ đâu.
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
- Đại thư cho rằng Vạn Bằng Vương sẽ sớm hành động.
Cao lão đại gật đầu:
- Không sai! Hắn đã tức tốc triệu hồi Đồ Thành và hai tên đàn chủ khác là Kim Bằng và Nộ Bằng về Thập Nhị Phi Bằng Bang. Chỉ cần hắn bắt đầu hành động là ngươi lập tức sẽ có cơ hội. Đồ Thành mới về chưa lâu, ngươi nên ngầm theo dõi bám sát hắn để tìm cơ hội.
Mạnh Tinh Hồn trầm ngâm hỏi:
- Đại thư sợ rằng người của Phi Bằng Bang sẽ hạ thủ trước?
Cao lão đại gật đầu:
- Đương nhiên! Ngươi phải là người trực tiếp giết Tôn Ngọc Bá.
Mạnh Tinh Hồn đáp:
- Tôi hiểu!
Bởi vì Tôn Ngọc Bá có bị giết bởi người của Cao lão đại thì sự giao ước mới coi là đã thực hiện.
Hắn lại hỏi:
- Đồ Thành có mang theo nhiều thủ hạ không?
- Chỉ có hai tên thủ hạ thôi. Một tên là tùy tùng tên là Vương Nhị Ngai, nhưng hắn chỉ có vẻ ngoài là ngốc nghếch, kỳ thực là nhân vật rất lợi hại.
Mạnh Tinh Hồn gật đầu, hắn biết rằng Cao lão đại có đôi mắt rất tinh nhạy, nhìn người quyết không lầm.
Cao lão đại nói tiếp:
- Còn tên thứ hai vốn là một tiểu tặc của Ngũ Môn ngày xưa, võ công tuy tầm thường nhưng là cao thủ về ám khí và dụng độc. Đồ Thành lần này đưa hai tên này về tổng đàn, có nghĩa là sự việc rất nghiêm trọng.
Mạnh Tinh Hồn hỏi:
- Cả ba tên đàn chủ cùng đi với nhau hay sao?
Cao lão đại lắc đầu:
- Tất nhiên là không. Hai tên kia theo đường khác, vì các phân đàn không ở cùng hướng. Chỉ Đồ Thành mới rời khỏi đây chưa lâu và trông hắn rất vội vàng.
Mạnh Tinh Hồn đứng lên:
- Vậy tôi phải đi ngay!
Cao lão đại gật đầu:
- Đi đi và nhớ là phải hết sức cẩn thận.
- Đại thư yên tâm.
Dứt lời bước ra cửa.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lưu Tinh Hồ Điệp Kiếm
Cổ Long
Lưu Tinh Hồ Điệp Kiếm - Cổ Long
https://isach.info/story.php?story=luu_tinh_ho_diep_kiem__co_long