Luật Chơi epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 6 Thành Trì
hông bỏ chạy. Không gào thét. Không gây ra ra tiếng động nào bất thường.
Lâm chậm rãi bước khỏi tấm kính cường lực phủ trên mặt hồ cá. Vẫn bình thản như thế, cậu đi thắng ra ngoài phòng khách, mở hai lớp cửa sổ. Anh sáng ngày tràn vào không gian bài trí khắc kỷ. Nếu không kể thảng hoặc vài tiếng xe từ ngoài đường xa vọng tới, chung quanh im lìm. Chống cả hai tay lên khung cửa gỗ, cậu nhìn lên bức tường gạch phủ kín vẩy lá li ti của cây thằn lằn.
Các gương mặt hỗn độn. Những lời nói. Hàng trăm chi tiết rời rạc hiện ra từ ngày hôm qua cho đến sáng nay cần được sắp xếp lại. Cậu sẽ phải vượt qua cái bẫy của tuyến tính thời gian, nối chúng vào nhau theo trình tự cần thiết. Cậu đã nghĩ, những gì xảy ra trước và sau cuộc chơi trên sân khấu đêm qua chỉ là tình cờ. Mọi diễn biến hoàn toàn tự nhiên, theo đúng quy ước của một showtruyền hình thực tế. Mấu chốt ở chỗ, lúc này, cậu mới nhận ra, Fatal Blow chỉ là cuộc chơi nhỏ. Cậu đã tham gia cuộc chơi lón hơn, khi bước vào vùng bóng đổ của Mr. Q.
Cuộc chơi ư?
Mr.Q, cô gái nhỏ đi cùng ông ta, những người áo đen, các thành viên của hai đội thi đấu đều là những người tham gia trong cuộc chơi lớn.
Nhưng, liệu có cuộc chơi nào lại dẫn đến một kết cục tàn khốc, ở mức người chơi phải đánh đổi bằng mạng sống của mình hay không?
Gương mặt đồng đội Nhện Nưóc lại hiện rõ mồn một trước mắt Lâm. Dẫu bị khúc xạ bởi lớp kính và những vân nước không ngừng xao động, các đường nét vêu vao ây là không thể nhầm lẫn. Khuôn miệng nhợt nhạt mở hé, nuốt lấy hớp không khí cuối cùng, như một biểu cảm của nỗi ngạc nhiên, hay nụ cưồi giễu cợt cay đắng với những gì rốt cuộc cũng xảy ra. Cũng trong làn nước ấy, bao quanh gương mặt ấy, mái tóc vẫn rập rờn. thở dù chủ nhân của nó không còn hơi thở. Và đôi mắt. Đôi mắt đọng lại nỗi tuyệt vọng sau chót. Đôi mắt đã hét lên những lời cảnh báo câm lặng mà giờ đây, cậu mới chỉ lờ mờ đoán được phần nào...
Nhện Nước đã bị thủ tiêu. Phương án anh ấy tự tìm cái chết bị xóa bỏ. Giờ thì Lâm tin chắc, anh ấy bỏ chạy khỏi Fatal Blow chính là bởi anh ấy biết rõ nguy hiểm kề sát sau lưng. Không những thế, anh ấy đã tìm cách nhắc nhở, báo động cho cậu, một người mới quen, bất kể sự đe dọa và cấm cản từ chung quanh.
Hàng triệu chiếc vẩy sắp xếp trong một trật tự kỳ bí, tạo nên lớp da thẫm xanh phủ kín mảng tường gạch, những chiếc lá thằn lằn ngoài ô của vẫn bất động. Các kệ tủ đầy sách và mặt bàn sau lưng Lâm cũng câm nín. Hai bàn tay cậu bất giác bấu chặt vào khung gỗ. Những khớp ngón trắng bệch. Các câu hỏi và những nghi vấn chồng chất lên nhau. Trước đêm chung kết Fatal Blow, Nhện Nước và cậu chưa từng chạm mặt. Nhưng kết nối đặc biệt đã hình thành giữa họ. Ngay cả khi một trong hai người mất đi, thì kết nối ấy vẫn tồn tại, cho phép cậu mường tượng khoảnh khắc cuối cùng của đồng đội: Cảm giác ngạt thở đau đớn của anh ấy. Cơn hoảng loạn khi sự sống chậm chạp rơi đi nhưng không thể cưỡng chống. Niềm nuối tiếc và nỗi tuyệt vọng trống rỗng của anh ấy...
Không, dù thờ ơ và vô trách nhiệm, nhưng cậu không ấu trĩ đến mức tự xoa dịu mình rằng, những gì vừa thấy là dư âm tăm tối của một giấc mơ.
Tại sao Nhện Nưóc tìm được đến đây, lọt vào tận sân sau ngôi nhà của cậu, mở được tấm kính mà ngay cả những người quen việc còn thấy khó khăn? Còn điều gì nữa mà anh ấy muốn hé lộ thêm, ngoài những lòi dặn dò khẩn thiết dành cho riêng cậu phía sau sân khấu? Phải, một khi bỏ trốn đột ngột như vậy, đồng nghĩa anh ấy lường trước khả năng bị săn đuổi, bị đeo bám, bị lãnh nhận hậu quả ghê khiếp. Nhưng anh ấy vẫn đánh liều. Như vậy, hẳn nhũng điều anh ấy chưa kịp nói ra là một bí mật cực kỳ quan trọng. Bí mật mà chỉ riêng anh ấy và cậu mới có thể trao đổi với nhau.
Án mạng đã xảy ra. Một người đã chết.
Cậu không thể có cách hiểu nào khác, ngoài phương án đây chính là đòn trừng phạt, bỏ cuộc đào thoát vào phút cuốỉ chặng đua. Nhưng quan trọng hơn nữa, sự hiện diện cái chết ngay bên trong ngôi nhà này, cũng là thông điệp gửi thẳng đến cậu. Một thông điệp thẳng thừng, bén ngọt, xuyên qua đường biên của cái gọi là cuộc chơi. Ngoi lên từ trạng thái khiếp sợ, các lập luận hỗn độn cùng các ngờ vực rối bời, cậu chộp lấy tia sáng tỉnh táo vụt qua. Phải, thay vì tìm cách giải thích những sự kiện vây bủa và lạc lối trong trận đồ hỗn độn, giải pháp cần thiết lức này là nhìn thẳng vào sự thật kinh hoàng cận kề nhất. Câu hỏi quan trọng hiện lên: Ai đã gửi thông điệp đến đây, theo cách khủng khiếp như thế?
Lâm khoanh chặt cánh tay, co ro trong cảm giác đơn độc và bị tấn công. Khoảnh khắc nay, mong muốn mãnh liệt duy nhất là có ai đó lên tiếng, nói gì cũng được, làm gì cũng được, tách cậu ra khỏi ảo giác nặng nề. Cậu chợt nghĩ đến tên bạn thân. Giá lúc này Thái có mặt ở đây. Nhanh thôi, cậu ấy sẽ hiểu mức độ nguy hiểm của tình huống. Đồng thời, khả năng phán đoán và phân tích sáng suốt của cậu ấy sẽ giúp giải quyết rắc rối, thoát ra khỏi ma trận này. Nhưng từ hôm qua đến giờ, bất kể mọi nỗ lực liên lạc từ Lâm, cậu bạn thân vẫn chẳng gọi lại. Ba của cậu ấy cũng không thông tin gì.
Chuyện gì đang xảy ra vói Thái?
Vì lẽ gì, gần như cùng thời điểm, cậu và bạn thân lọt vào những việc mà chính họ lẫn những người chung quanh đều không thể giải thích?
Lâm lảo đảo rời cửa sổ, tiến về phía tủ sách choán kín một mảng tường. Để ngăn bụi bám và giảm bớt tiếng chuông quá to, bà ngoại cậu đặt chiếc điện thoại bàn cũ xưa trong một ngán tủ có kính chắn. Cậu sẽ gọi đến nhà Thái. Nếu không gặp, cậu sẽ quay tiếp số điện thoại khẩn cấp. Viễn ảnh rõ nét hiện ra: Trong vòng nửa giờ, nhà chức trách sẽ đến đây. Họ sẽ đặt ra những câu hỏi. Sẽ không giấu diếm, cậu đưa ra tất cả những gì mình biết, liên quan đến nạn nhân của án mạng. Chắc chắn cậu sẽ gặp một vài tra vấn khó chịu, cả sự ngờ vực tồi tệ. Nhưng, đó là cách duy nhất để chấm dứt cơn ác mộng này. Ngay khi cậu đặt tay lên ống nghe, tiếng chuông dài khô khốc bỗng vang lên.
Lâm nhấc máy, sau hồi chuông thứ ba.
- A lô, tôi đang nghe!
Đầu dây bên kia vẳng lên âm thanh loạt xoạt của vải lụa hay giấy mỏng chạm vào nhau. Hơi thở nhẹ, như thể người gọi đang lơ đãng dõi theo cảnh tượng xa vời nào đó. Âm hưởng mơ hồ của một nụ cười. Rõ ràng, bộ phận khuếch âm vốn hay trục trặc của chiếc điện thoại cổ lúc này lại hoạt động tốt hơn cần thiết.
Với trực giác sáng rõ, Lâm biết, không phải cuộc gọi thông thường. Cậu nhắc lại:
- Tôi, Lâm, đang nghe máy!
- Cậu đã nhìn thấy gì chưa - Giọng nữ điều phối viên đột ngột vang lên.
- Nhìn thấy?
- Cậu nên nhìn thấy điều chúng tôi muốn cậu nhìn thấy!
Nhấc ống nghe khỏi tai trong vài giây, Lâm nhíu mày. Đột nhiên, cậu quyết định chơi bài ngửa:
- Chị đang đề cập tới một người bị giết trong hồ cá nhà tôi, đúng chứ?
Việc thừa nhận chóng vánh cùng cách nói thẳng thừng của Lâm hẳn đã không nằm trong dự định của C/E. Giọng nói tức khắc chuyên sang nghiêm lạnh:
- Nhận ra đó là ai không?
- Thành viên Wild Animals. Người đã nói chuyện vói tôi hôm qua!
- Cậu hiểu điều gì đang diễn ra chứ? Cậu biết sắp phải...
Lâm cắt ngang:
- Mr. Q yêu cầu chị gọi cho tôi?
- Đừng bận tâm tôi đến từ đâu, làm việc cho ai. Chỉ nên nhớ, tôi đang giúp cậu tránh khỏi rất nhiều rắc rối sắp đến. Cậu thừa hiểu sẽ phiền phức thếnào khi người ta tìm thấy một cái xác trong khuôn viên nhà cậu. Cậu sẽ nói rằng cậu vô can. Cậu không biết gì hết, vì những việc xảy ra chỉ là một chuỗi tình cờ. Có đứng vậy không?
- Đúng! - Lâm gắng giữ vẻ bình thản.
Đầu máy bên kia bổng cười khẩy:
- Nhân viên điều tra sẽ tin cậu ư? Chỉ cần giải thưởng lớn vài trăm triệu được nhắc tới. Chỉ cần nghĩ đến một cuộc chia chác kém minh bạch. Chỉ cần ai đó đả động rằng các xung đột vẫn luôn được chi phối bởi lòng tham. Từ đó người ta sẽ nghĩ tiếp về màn ẩu đả trong đêm tối. về cơn nóng giận cùng các hành vi mất tự chủ của các chàng trai... Đó là một trong khá nhiều phương án sẽ được nhà chức trách tính đến!
- Nếu tôi không làm điều tồi tệ, thì điều tồi tệ không thể khống chế tôi!
- Những bộ phim hoạt hình Pixar ảnh hưởng đến cậu sâu sắc vậy sao?
- Chị muốn gì ở tôi? - Lâm hỏi thẳng. Sự tự tin suy giảm khi mường tượng thái độ của người thân trước những dòng tin tức tồi tệ mà chính cậu là tâm điểm.
Im lìm. Biết chắc kẻ đối thoại thực sự mất tinh thần và tình hình đã được kiểm soát, giọng nói bên kia mới tiếp tục vang lên. Từng câu tách rời. Từng từ nhấn mạnh:
- Hãy ở yên trong nhà. Chúng tôi sắp sửa đến tìm cậu, trong sáng nay. Sẽ có một văn bản. Khi cậu đồng ý vài thỏa thuận mà chúng tôi đưa ra, cái xác trong hồ cá sẽ được mang đi. Nhanh thôi. Không ai nghi ngờ về cậu. Mọi thứ sẽ trở lại như ngày hôm trước!
- Khi nào chị cùng người của chị đến nhà tôi? - Lâm hỏi nhanh. Hình ảnh sắc lạnh đầy vẻ tự chủ của nữ điều phối viên đang ngồi sau vô-lăng hiện lên trước mắt cậu.
- Chúng tôi đang trên đường. Mười lăm phút nữa sẽ có mặt và giúp cậu. Yên tâm rồi chứ?
Lâm gác máy. Thật kỳ dị và trớ trêu khi từ yên tâm lại có thể nhắc đến vào thời khắc này. Cậu nhìn lên đồng hồ lớn. Trong mười lăm phút, cậu biết mình có thể làm gì. Một khi rơi vào tình huống nguy cấp, giải pháp tốt nhất là hành động. Ngồi im chờ đợi chỉ khiến người ta chìm sâu vào sự ngu ngốc, khiếp sợ và những xúc cảm tồi tệ hơn.
Khóa cổng lớn và cửa chính từ sân dẫn vào phòng khách được mở sẵn. Cánh cửa sổ mặt trước ngôi nhà cũng mở tung. Đèn bật sáng. Cái máy hát cũ xưa của ông ngoại được cắm phích điện. Đĩa chầm chậm xoay tròn. Những hợp âm đầu tiên trong Sonata cho piano của Hindemith. Lâm lao lên phòng mình. Trong ánh sáng lờ mờ lọc qua rèm vải dày, cậu làm cho chăn nệm tung lên, đĩa hát và những quyển tạp chí vừa dọn dẹp lại vứt khắp nơi. Cuối cùng, cậu thay trang phục. Quần jeans cũ quen thuộc. Áo pull mềm thùng thình. Cậu quỳ xuống, quờ quạng tìm dưới gầm giường đôi sneakers quà tặng sinh nhật. Không thấy đâu. Mang dép xỏ ngón cũng xong, cậu tự nhủ. Hấp tấp đi ngang qua bàn học, cậu quơ tay tóm lấy chiếc di động gần cạn pin tối qua về muộn quên charge. Tất cả mất mười ba phút. Cậu chạy như điên xuống cầu thang, từng ba bậc một. Khi cậu lao ra cửa nhà bếp, nhảy ra ngoài khoảnh vườn hẹp phía sau, tiếng chuông cổng êm nhẹ thả ra từng âm đinh đoong.
Bức tường sân sau khá cao, cắm đầy những mảnh chai vỡ san sát. Không có điểm bám nào để cả người bên trong lẫn bên ngoài có thể đu lên bờ tường. Cách duy nhất là nhảy lên chạc ba cây mận, rướn người đu sang. Lâm thoăn thoắt trèo lên. Mọi việc dễ dàng hơn dự tính. Để dép xỏ ngón đủ cứng so vói độ sắc nhọn các mảnh thủy tinh. Chỉ cần một cú nhảy nhẹ là cậu đã ở bên ngoài con hẻm. Tuy nhiên, vạt áo sau dài rộng của cậu vướng vào mảnh thủy tinh nhọn, giật ngược lên. Bị treo lơ lửng mặt ngoài bức tường, Lâm quờ quạng xoay đầu lại, tìm cách tháo gỡ, cố gắng không gây ra âm thanh khả nghi. Nhưng, một mảnh chai bén ngọt đã cứa vào mé dưới ngón út bàn tay trái. Cậu hoảng sợ giật mạnh. Gấu áo đứt bục. Cậu rơi xuống, chân đáp thẳng lên mặt hẻm trải bê tông.
Chờ sẵn, một bàn tay cứng lạnh đặt lên vai cậu.
- Theo tôi dự tính, lẽ ra cậu phải chờ chúng tôi trong phòng khách, chứ không phải vị trí khó chịu này! - Nữ điều phối viên nhận xét, thay lời chào.
Lâm nắm chặt lòng bàn tay. Máu ri rỉ, nhờm nhám. Nhưng cậu chẳng buồn để ý. Chỉ còn cảm giác phẫn uất về sự giam cầm khốn kiếp bên trong bộ da của chính mình. Bàn tay trên vai đẩy cậu về phía trước. Chẳng cách nào khác, cậu bước cùng người phụ nữ trẻ tay xách chiếc cặp da, vòng ra mặt trưóc ngôi nhà.
C/E đẩy nhẹ cánh cổng không khóa. Cậu lê bước qua, với cảm giác quay trở vào cơn ác mộng. Hình ảnh thảm hại của cậu in trên cửa kính phòng khách. Trên lớp kính trong suốt, còn phản chiếu chiếc xe hôm qua đưa cậu về, trên vỉa hè. Cậu ngoảnh đầu lại. Trong ánh sáng ngày, ở cỗ động cơ ấy, sức mạnh vô cảm được thản nhiên phô bày.
*
Tập hồ sơ đặt trên bàn phòng khách. Đèn điện bật thêm dù cửa sổ vẫn mở. Thanh gắn đầu đọc đã được nhấc lên khỏi mặt đĩa LP. Theo yêu cầu của nữ điều phối viên, Lâm đọc văn bản thoả thuận. Chậm rãi và kỹ lưỡng. Tất cả nội dung vẫn liên quan đếnFatal Blow: Mở tài khoản mang tên cậu. Nhận một phần ba tổng giá trị giải thưởng. Tham gia các hoạt động họp báo, ra mắt sản phẩm của nhà tài trợ khi có yêu cầu. Xuất hiện hình ảnh trên một số phương tiện truyền thông, trong các bài phòng vấn về showtruyền hình thực tế. Và cuối cùng, cậu dừng mắt lâu nhất, là điều khoản trở thành một người tập sự, làm việc với công ty mẹ, nơi mua bản quyền Fatal Blow, trong vòng ít nhất nửa năm.
Bám theo mạch đọc của Lâm, người phụ nữ trẻ giải thích thêm:
- Cậu sẽ nhận được chương trình đào tạo đặc biệt, khi trở thành người tập sự.
- Tập sự trong lĩnh vực gì?
- Cậu sẽ biết chính xác, khi cậu bắt đầu.
- Tôi không có thời gian cho chương trình đào tạo, như chị nói.
- Cậu đang có một gap year!
Cảm giác chiếc ghế Lâm ngồi trở nên cứng và lạnh, như khoét từ một khối băng:
- Nếu tôi từ chối việc nhận thưởng? Nếu tôi từ chối làm việc cho công ty cũng như không tham gia chương trình học gì đây?
Thoáng nhướn mày, nhưng nữ điều phốỉ viên vẫn điềm đạm:
- Tất cả những phương án vừa nêu, cậu đều không thể!
Lâm gõ cán bút lên góc trang giấy, nhấn mạnh:
- Một khi gọi là thỏa thuận, đương nhiên tôi được phép chọn lựa, thêm vào hoặc loại bỏ những điều khoản tôi muốn. Có phải vậy không?
- Tranh cãi về từ ngữ không cần thiết ở đây!
Lâm nhìn xoáy người đối diện. Trong luồng sáng lạnh chiếu xuông từ tube đèn gắn trên trần nhà, khuôn đầu chị ta hiện rõ nét thô cứng. Nhưng nó lại ăn nhập hoản hảo với đôi vai chiến binh, được giấu sau chiếc áo cắt may tuyệt hảo vốn dành nhân viên văn phòng cao cấp. Gương mặt phẳng lặng, bình thản. Nhưng cậu đã hiểu, phía sau đó là bộ não đáng gờm. Một cỗ máy được lập trình hoàn hảo. Một viên gạch bất khả xâm hại thuộc về một thành trì.
Trong động tác đột ngột, cậu bỗng chồm người tới, vơ lấy cả ba bản in, ký điên cuồng vào trang cuối cùng. Đầu bút nhọn cào rách mặt giấy xốp. vẫn giận dữ và bất cần như thế, cậu ném giấy bút về nữ điều phôi viên, cười gằn:
- Đã xong. Giờ thì chị và người của chị có thể làm đúng thỏa thuận, cho tôi được thoát ra khỏi tất cả những rắc rối này được chưa?
Thái độ thù địch không mảy may có ý nghĩa vói C/E. Điềm đạm kiểm tra lại các văn bản, chị ta đặt chúng vào một phong bì nâu nhạt. Sực nhớ, chị ta rút thêm từ chiếc cặp mang theo một tờ giấy khác, có logo của một ngân hàng quốc tế, với màu xanhturquoise đặc trưng, yêu cầu Lâm ký tên ở phần người mở tài khoản. Tương tự bộ hồ sơ trước, các dữ liệu cá nhân về cậu đều đã được ghi sẵn, đầy đủ và chính xác. Lúc này, cậu mới nhận ra điểm bất thường:
- Bằng cách nào chị có các thông tin cá nhân của tôi?
- Chúng tôi luôn biết những gì chúng tôi cần biết! - Nụ cười thân thiện nhưng sẵn sàng biến thành cái trừng mắt lạnh lẽo - Chẳng hạn như chúng tôi đã đoán biết chính xác cậu tìm cách bỏ trốn khi chúng tôi sắp đến. Cậu tạo bối cảnh như thể cậu vẫn đang ở trong nhà, để chúng tôi tìm kiếm. Trong khi ấy, cậu gọi điện, báo cho cảnh sát đến, bắt quả tang chúng tôi cùng với cái xác trong hồ...
Lâm thất thần, nhìn trừng trừng kẻ có khả năng bóc vỏ kế hoạch câm lặng của người khác. Người phụ nữ trẻ hất hàm về tờ giấy xanh, nhắc nhở. Cậu cúi xuống, ký vào khoảng trống, bên dưới cũng ghi sẵn tên cậu. Ý định kháng cự bị rút kiệt. Nữ điều phối viên tuần tự xếp tất cả giấy tờ vào cái cặp da, lúc này mở ra như một chiếc hộp gấp nằm giữa bàn. Nhìn vào bên trong cái hộp được mở ra rất nhanh ấy, cậu hoàn toàn tê dại.
Người phụ nữ trẻ rời khỏi ghế, toát lên vẻ hài lòng. Đến cửa, chị ta bỗng quay lại:
- Hãy chăm sóc bản thân. Trước tiên là tự băng bó vết thương. Từ lúc này, cậu đã là người của chứng tôi. Sự an toàn của cậu cũng là của chúng tôi.
- Khi nào chị mang anh bạn Nhện Nước ra khỏi hồ cá nhà tôi? - Lâm lẩm bẩm.
- Hãy tập thói quen tự kiểm tra những gì mình muốn biết, chàng trai. Đừng đặt câu hỏi quá nhiều! - C/E lại nhếch môi cười, bước xuống bậc tam cấp.
Cửa khép, không một tiếng động. Chiếc xe đậu ngoài vỉa hè lăn bánh rồi đi.
Hơi thở vẫn nặng trĩu trong lồng ngực, Lâm chậm chạp lê bước sang khu vực bếp. Âm thanh của máy bơm oxygen cho hồ cá phát ra đều đều. Cậu đứng trên tấm kính cường lực, hai tay buông thõng, trong luồng sáng chói gắt hắt xuống từ nóc giếng trời. Một cách chậm rãi, cậu nhìn xuống chân. Những bọt khí phun lên từ đáy hồ, tản ra theo các vân nưóc li ti, bám lên mặt dưới kính vài giây rồi vỡ tan. Những con cá chép lượn lờ nhàn tản, tạo thành các vệt trắng và đỏ lúc đậm lúc nhạt. Cậu nhìn mãi vng nước, cho đến khi thực sự tin rằng, thành viên xấu số của Wild Animals không còn nằm trong hồ cá.
*
Vết đứt trong bàn tay trái được rửa sạch, bôi cồn sát trùng và dán kín. Khi đóng tủ thuốc phòng tắm, Lâm bỗng nhìn thấy mặt mình phản chiếu trong tấm gương nhỏ. vẫn khuôn mặt nửa người lớn nửa trẻ con bị che khuất một phần bởi mái tóc bù rối. vẫn đôi mắt lơ đễnh trong sắc xám nhạt, vẫn đường nét gầy guộc chạy từ xương hàm xuống cổ và vai. Nhưng, tất cả các chi tiết ấy không còn như cũ. Một bàn tay vô hình đã tháo chúng ra rồi lắp lại, đặt vào giữa các khớp nối một nỗi khiếp sợ, một trạng thái thất lạc thẳm sâu. Hồ như cậu đã đi rất xa, rất lâu, băng qua hàng chục năm trong thời gian sống của mình, chỉ với một đêm.
Không thể đốỉ diện hình ảnh kỳ dị trong gương, Lâm ngồi xuống thành bồn tắm, nhắm măt. Sự sống và cái chết. An toàn và bị tấn công. Nguy hiểm rình rập. Những ý niệm cậu chưa từng nghĩ tới trước đây đã cùng lúc ập đến. Trong không gian nhỏ đóng kín, riêng tư, vệt hơi lạnh bí mật vẫn trườn dọc tấm lưng trần trụi, tựa hoi thở từ một bóng ma không thể nắm bắt. Bỗng, cậu nhận ra, làn da mình từ lúc nào đó đã trở nên khô khốc, sần nhám, hệt lớp vỏ ngoài của loài bò sát. Không chỉ phủ quanh cơ thể, hấp thụ hơi lạnh thầm thắng vào mao mạch, nó còn siết lại, khiến mọi cử động của cậu vô cùng khó khán. Chỉ khi đưa tay lên sang bên vặn chặt robinet đang chảy ri ri, cậu cảm giác như có một sức mạnh giật bung các mối chỉ vô hình khâu chặt sau lưng. Rồi sức mạnh ấy sắp lột tuột lớp da cậu, bỏ lại một cơ thể dính đầy máu, thoi thóp ngắc ngoải. Giờ thì cậu không lảng tránh sự là thật mình đã trở nên nhát nhúa, bị ghì chặt bởi nỗi kinh hoàng. Cậu những muốn gào lên, khóc thật to, tự đập vỡ chính mình, như đứa trẻ hoảng loạn và bất lực trước một thành trì câm lặng. Tuy nhiên, vẫn còn chút lý trí ngăn cậu lại. Lâm rùng mình, bất giác gập đôi người. Nỗi khiếp sợ bị dồn nén bỗng chuyển thành cơn buồn nôn khủng khiếp. Khuỵu xuống bên toilet, cậu mở nắp, ràn rụa nước mắt và bắt đầu nôn thốc tháo, như lộn trái một chiếc găng.
Lâm ra khỏi phòng tắm nửa giờ sau đó. Sạch sẽ, tỉnh táo, cân bằng. Cơn hoảng loạn và nỗi khiếp sợ đã được trút bỏ. Giờ thì cậu biết mình sẽ phải làm gì, bắt đầu từ đâu. Trước mắt cậu, hiện ra chữ ký không thể nhầm lẫn của Thái. Chữ ký cũng nằm trên tờ giấy in logo xanh đặc trưng của ngân hàng quốc tế, cùng ở vị trí cậu đã ký vào. Cậu nhìn thấy nó, khi nữ điều phối viên sơ suất mở rộng chiếc cặp da.
Luật Chơi Luật Chơi - Phan Hồn Nhiên Luật Chơi