Chương 6: Quốc Thuật Đả Pháp! Nhất Đả Tựu Phạm Pháp!
i. Thịt càng ngày càng mắc, một cân hiện tại đã tăng thêm hai mươi đồng. Ngày mai đem tiền mua thêm một chút, hun khói để dành, tốt xấu gì thì cuối năm tết nhất cũng có thịt mà ăn. Nói tới, Siêu nhi gần đây ăn cũng rất khá, thân thể đang muốn phát triển đây, phải làm thêm chút thức ăn".
Buôi tối, một nhà ba người đang ăn cơm, một cải xào, một dĩa dưa muối, còn có một tô đậu hũ, một dĩa nhỏ tiêu ớt ngâm chua, cha của Vương Siêu hít vào một hơi, thần tình mỏi mệt. Cha của Vương Siêu làm phu khuân vác tại một siêu thị, mỗi ngày đều đi sớm về khuya, sống bằng sức lao động, chỉ hơn bốn mươi tuổi mà đã tỏ ra khá già yếu.
"Ừm" Mẹ của Vương Siêu bới hai chén cơm, sau đó buông đũa, yên lặng kéo kéo vạt áo. Mặt của mẹ vàng vọt, năm trước mới bị bệnh, tuy đã trị khỏi, nhưng tiền để dành trong nhà cũng đã không còn bao nhiêu.
Tất cả mọi việc Vương Siêu đều thấy rõ, nhưng hắn không nói gì, chỉ yên lặng cúi đầu ăn cơm.
"Con ăn xong rồi, ra ngoài đi bộ một chút" Vương Siêu biết trong nhà kinh tế hiện đang quẫn bách, nhưng hắn trước kia không có biện pháp, chẳng qua hiện tại niềm tin của hắn có chút bành trướng, đầu óc cũng đã bắt đầu linh hoạt lên, nghĩ phương pháp có thể kiếm tiền.
"Đi sớm về sớm, cẩn thận xa cộ" Có tiếng cha mẹ dặn dò, Vương Siêu đáp lại một tiếng, đã ra khỏi cửa.
Trời đã tối, cảnh đêm trên đường cũng khá huyến lệ, Vương Siêu cứ thế đi tới đi thẳng tới trung tâm thể thao Thành Nam ở gần đó.
Trung tâm thể thao Thành Nam là một nơi khá hỗn tạp, nơi nơi đều là quán game, quán bi-da, còn có rất nhiều lò võ huấn luyện Khôgn Thủ Đạo, quyền Thái... nhưng lại không có lò nào dạy võ thuật cổ truyền.
"Cùng nước!"
"Khai bài".
"A, Kim hoa! Lương ca khí vận cũng không tệ".
Mấy tiếng la hét hấp dẫn Vương Siêu dừng lại, thì ra, cách đó không xa gần mấy bàn bi-da, năm sáu người đang chơi bài, cầm đầu là một tên trẻ tuổi đầu bóng lưởng mặc áo da, trên cổ có vết dao chém, có vẻ hết sức dữ tợn.
Vương Siêu nhận ra, tên này gọi là Lương ca, là lưu manh, dưới tay có mười mấy đàn em, thường xuyên ở bên ngoài trường học bắt nạt học sinh, chọc ghẹo các nữ sinh.
Vào năm lớp mười, Vương Siêu có một lần cùng một bạn nữ đi gần một chút, kết quả bị đàn em của hắn bắt gặp, ngang ngược nói Vương Siêu đang cua bạn gái của hắn, bức bách Vương Siêu dùng tiền xin lỗi, cho đến khi thấy Vương Siêu thật sự không có tiền, mới hung hăng tát Vương Siêu mấy cái, đá vài cái.
Lúc ấy, Vương Siêu nhịn nhục, không dám phản kháng, hiện tại đã có lòng tin, đột nhiên trong lúc đó lại thấy bên cạnh Lương ca có một tên đang hút thuốc, đang cầm trên tay một cái bật lửa in hình cô gái lõa thể, chính là tên đàn em năm trước đòi tiền mình không thành đã đánh mình.
Vương Siêu nhất thời máu dồn lên mặt.
Hơn nữa trên bàn đám người đang chơi bài, bày ra rất nhiều tờ tiền trăm tệ màu hồng. Tình cảnh như vậy, không khỏi kích thích Vương Siêu một chút.
Vương Siêu trước tiên là máu dồn lên mặt, sau đó cơn giận trong lòng bùng lên, đi tới bên cạnh, trong lòng âm thầm tính toán.
"Có cừu không báo phi quân tử, lão tử hôm nay phải báo thù, thuận tiện kiếm chút tiền lời" Vương Siêu trong lòng nghĩ rất nhanh: "Nhiều người như vậy, phải đánh thế nào đây? Lão tử trước tiên đánh gục mấy tiên rồi hãy tính đến việc cướp tiền đi? Cứ như thế mà làm?"
Vương Siêu trong lòng đem biến hóa đều tính toán rõ ràng, hít sâu một hơi, bước nhanh tới.
Tâm tư của mấy người kia đều để ở trên lá bài, tiền quăng tới quăng lui, cũng không có nhận thấy Vương Siêu.
"Quang ca, ngươi đặt đi, ta đặt năm mươi!" Một tên lưu manh tóc đỏ gõ bàn về phía Quang ca.
Quang ca này, chính là tên lưu manh trước kia đã đánh Vương Siêu.
"Câm mồm đi, con mẹ nó" Quang ca hình như thua tiền, trong lòng đang bực bội, lấy tay hung hăng vỗ xuống bàn.
"Tiểu Quang, thua tiền không cần gấp, đợi lát nữa thắng đi hát Karaoke, giúp ngươi tìm một con bé xả xui!" Lương ca xóc xóc lá bài, sau đó nhàn nhã thổi ra một vòng khói.
Ở phía sau, Vương Siêu đã đến sau lưng Quang ca, đột nhiên ra tay, chộp mạnh lấy đầu tóc của Quang ca kéo ra sau!
A! Quang ca không chút phòng bị, chợt gặp phải độc thủ như vậy, phát ra tiếng rú kinh thiên động địa.
Rắc, Vương Siêu nắm lấy tóc, kéo thân mình Quang ca lôi xuông đất, ngay cả ghế dựa cũng gãy.
Vương Siêu đã sớm tính tóan, đồn thời khi nắm tóc, một tay đã nhanh chóng đảo lên trên bàn một vòng, cũng không biết là nắm được bao nhiêu tiền, chỉ cảm thấy trong tay cộm cộm, cho ngay vào túi quần.
Đến lúc này, đám lưu manh trên bàn mới tỉnh ngộ ra, chợt đứng lên.
Vương Siêu liên tiếp tung cước, đá bay cái bàn lên, sau đó hung hăng cho Quang ca đang nằm trên mặt đất một cước, rồi lập tức như con khỉ nhảy ra xa hai ba thước.
Vương Siêu đã đứng mã bộ nên lực eo chân gia tăng không ít, "Hầu thâu đào" chiêu này vốn một kích không thành, cả thân đã nhảy vọt lên.
Hơn nữa tam thể thức mà Vương Siêu tập đã xuất ra hiệu quả, cả người trên dưới tinh thần tràn trề, thể lực sung mãn, ngay cả phản ứng thối lui, Vương Siêu một chút hụt hơi cũng không có.
Một loạt các động tác, đều là do Vương Siêu trước đó đã tính toán, quả nhiên đánh cho đám lưu manh này ứng phó không kịp.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Quang ca trên mặt đất, Vương Siêu trong lòng cảm thấy thoải mái, phảng phất như Trư Bát Giới ăn được nhân sâm quả. Mỗi một lỗ chân lông đều hưng phấn mà mở ra.
"Đánh người quả nhiên thoải mái! Sống đã mười mấy năm, hôm nay mới huy hoàng được! Thật sảng khoái!"
"Tiểu tạp chủng, ngươi muốn chết!"
Lương ca phản ứng lại trước tiên, sau đó chụp lấy caá ghế dài xông tới. Kinh nghiệm đánh nhau có vẻ hết sức phong phú.
Vương Siêu vội vàng né qua, Lương ca đã xông lên, một cước đá trúng bụng Vương Siêu.
Một ghế một cước này của Lương ca, thuần thục vô cùng, hiển nhiên là đã trải qua vô số lần đánh nhau mới hình thành phản xạ có điều kiện này.
Vương Siêu trước giờ chưa từng trải qua đánh nhau, hiển nhiên là kinh nghiệm kém một chút, bị Lương ca đá trúng một cước.
May mắn, bình thường đứng mã bộ hiện tại đã có hiệu quả, Vương Siêu thực không bị một cước đá ngã, chỉ lui về phía sau hai bước, bụng cũng không đau.
"Nếu hôm nay ngã xuống, thì sẽ xong đời! Chẳng qua chân người này không có lực, ta không đau!" Lúc Vương Siêu lui về phía sau hai bước, thấy chung quanh năm sáu tên lưu manh đã chộp lấy ghế, hoặc là cơ bi-da.
Vương Siêu đứng tam thể thức, bụng có khí, đã có chút năng lực đánh lại.
Lương ca không hổ là nhân vật thường xuyên đánh nhau, thấy một cước của mình không đá ngã Vương Siêu, khẽ ngẩn ra, lại vugn quyền xông lên.
Vương Siêu vội vàng xoay người, đem phần lưng về phía Lương ca.
Lương ca một quyền đánh vào lưng Vương Siêu, Vương Siêu cố nén đau, quay mạnh lại, sử "Liêu âm chưởng".
Một chiêu Liêu âm chưởng này, Vương Siêu trong hai tháng đã luyện cả vạn lần, thuần thục đến không thể thuần thục hơn.
Lương ca chợt phản ứng, uy ngăn được đòn chỏ, nhưng cánh tay của Vương Siêu bắn ra, vừa lúc vỗ trúng tinh hoàn của Lương ca.
Lương ca liền quỵ xuống, ôm lấy bộ hạ mà quay cuồng, đau đến như chết đi sống lại, mất đi sức chiến đấu.
Vương Siêu lập tức bỏ chạy.
Bởi vì còn có sáu bảy người đang xông tới.
Trên mặt đất tiền rơi tứ tán, Vương Siêu cũng không có thời gian để nhặt.
Chẳng qua Vương Siêu trong lòng có chút nghi hoặc: "Đám du côn này, đánh bạc lớn vậy, bọn họ làm sao có chừng đó tiền?"
Trung tâm thể dục rất lớn, nhưng bốn phía đều có tường, mà cửa lớn ra ngoài, lại bị hai tên du côn phá hỏng, Vương Siêu biết, nếu bị giữ lại, bản thân không địch lại nhiều người, là sẽ xong đời, lập tức vọt về phía cầu thang ở gần đó.
Sáu bảy người lớn tiếng hô hoán, chạy đuổi theo.
Một phen đánh nhau này, cũng khiến cho khắp nơi náo loạn, rất niều người ra xem náo nhiệt, phảng phất như một cái chợ.
Vương Siêu chạy nhanh, thể lực tốt, chạy một hồi, cũng không có ai đuổi kịp.
"Có nên quay lại không, thử sức vài lần nữa, gia tăng kinh nghiệm thực chiến!"
Ngay vào lúc Vương Siêu đang khởi ác tâm, đột nhiên, tiếng còi cảnh sát bén nhọn vang lên. Một đoàn xe cảnh sát tiến đến. Không biết là ai khi xem đánh nhau, đã báo cảnh sát.
--------------------------------
Long Xà Diễn Nghĩa Long Xà Diễn Nghĩa - Mộng Nhập Thần Cơ Long Xà Diễn Nghĩa