Lỗi Hẹn Cùng Anh epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 6
- Ối!
Vĩnh Sinh lách người qua vẫn không kịp, thằng bé với con diều trên tay lao bổ vào Vĩnh Sinh. Con diều hạ cách rách toạt. Thảy cuộn chỉ thằng bé ngồi bệt trên đất khóc òa lên:
- không biết, bắt đền chú đó.
Vĩnh Sinh nhặt con diều lên bật cười:
- Đâu fải tại chú đâu, con thả diều ngoài đường may là chú đi bộ nếu không người ta đi xe đã tông nhằm cháu rồi.
- Chú bắt đền đi, rách con diều của Nhân rồi. Mẹ đâu có biết làm.
- Thôi được rồi. Nhà con ở đâu, vào nhà lấy hồ ra đây chú dán lại cho.
- Đằng kia kìa.
Vĩnh Sinh đi theo thằng bé. Trông nó giống dễ thương, một gương mặt hình như rất quen với Vĩnh Sinh. Thò bàn tay nhỏ xíu qua chấn song nó hất cái chốt bên trong bước vào còn quay lại Vĩnh Sinh:
- Chú đừng có đi nha.
- Chú đứng đây chờ con mà.
- Nhân ơi vào đây. Con có biết là đang nắng lắm không?
Giọng nói thanh tao và quen thuộc. Vĩnh Sinh giật mình ngẩng lên. Anh sững sờ:
- Lập Vân.
- Mẹ Ơi chú này làm rách diều của con. Con bắt đền chú dán lại giùm con.
Qua phút ngẩn ngơ Vĩnh Sinh bước tới:
- Thằng bé là con của Lập Vân?
- Dạ.
- Tôi đã sơ ý làm rách con diều của cháu, cháu bắt đền.
- Hồ nè, chú dán lại cho con đi.
Vĩnh Sinh ngồi thụp xuống trải con diều trên nền gạch xếp lại ngay ngắn. Chạm mặt bất ngờ gây cho Vĩnh Sinh bàng hoàng. Lâu lắm anh dặn lòng sẽ quên, nhưng đối diện lại những xúc động lãng quên từ lâu bỗng ùa đến xao xuyến.
- Hồi này anh ở đâu anh Sinh?
không nhìn Lập Vân, Vĩnh Sinh cắm cúi với con diều:
- Tôi cưới vợ và về Long Khánh ở.
Cưới vợ. Lập Vân lặng người đi tê tái. Vĩnh Sinh đã cưới vợ. Cuối cùng anh đã tìm cho anh một bến đỗ yêu thương, còn mình cho đến bây giờ vẫn không hiểu thế nào là hạnh phúc. Những đêm chăn gối hờ hững lạnh lùng. Những ngày hiu quạnh lạc lõng trong căn nhà rộng lớn. Nỗi cô đơn hiu hắt lan rộng theo ngày tháng. Lập Vân chỉ còn biết sống với những kỷ niệm. Mỗi lúc có Đổng Quân lập tức những nỗi nhớ bâng khuâng những nước mắt fải vội tan biến đi.
- Của con xong rồi đây. Con đợi khô chút đã nhé.
Vĩnh Sinh đứng lên phủi hai tay vào nhau. Cho đến bây giờ anh mới nhìn Lập Vân:
- Tôi về.
Vĩnh Sinh giật mình... Vẻ xanh xao gầy rộc của Lập Vân làm anh chạnh lòng. Bước chân đi mà không nỡ. Hình như đôi mắt đẹp kia bắt đầu trào ra đôi dòng lệ.
- Lập Vân bệnh fải không?
- Dạ không.
- Lập Vân xanh quá, nên đi bác sĩ đi Lập Vân.
- Anh hạnh phúc chứ anh Sinh?
Vĩnh Sinh gật khẽ đầu:
- Còn Lập Vân?
- Em chỉ muốn mình được chết đi.
Lập Vân quay đầu đi như chạy vào nhà, tiếng khóc của cô như xé lòng Vĩnh Sinh. Lập Vân không hạnh phúc ư? Ôi! Bước chân anh chỉ muốn chạy theo người yêu cũ để được ôm lấy người mình từng yêu dấu vào lòng. Thuở nào em hồn nhiên như con chim hoàng oanh líu lo trên cành. Nháy nhót ca hát, sao bây giờ trở nên âm thầm hiu hắt. Lẽ nào Đổng Quân biến em thành con người như vậy sao?
- Chú về đi, chú làm cho mẹ khóc. Con ghét chú, ngày nào mẹ cũng khóc hết. Ba cứ la mẹ.
Vĩnh Sinh nhìn thằng bé. Nó không có một nét gì của Đổng Quân. Ôm nó vào lòng Vĩnh Sinh vuốt má nó.
- Ba con có thương con không?
- Có chứ, ba thương con nhất nhà, bà nội nữa, bà nội nói mẹ không đàng hoàng. Còn ba, ba la mẹ hoài, có hôm ba đánh mẹ đau muốn chết.
Vĩnh Sinh bàng hoàng. Ôi! Cuộc sống của Lập Vân là như vậy đó sao, tội nghiệp cho em, có fải trời đã bắt tội em. Tội không thủy chung?
- Chú ơi, ba của Nhân sắp về rồi đó. Chú đi đi không thôi ba mắng con để người lạ vào nhà.
Thằng bé lôi tay Vĩnh Sinh đi ra cửa. Vĩnh Sinh bước theo nó như người mất hồn. Tâm hồn anh trĩu nặng, dù giận em, dù hận em nhưng tôi vẫn không aso đừng đau lòng khi biết em không hạnh phúc. Một chiếc xe vượt qua mặt Vĩnh Sinh chạy vào cổng giữa tiếng reo hò của thằng Nhân.
- Ba về, ba về.
- Sao con chơi ngoài nắng vậy Nhân?
- Con đang thả diều. Ba ơi, con diều của con hết đẹp rồi. Ngày mai ba mua cho con một con diều khác đi.
- Mẹ đâu?
- Mẹ trong nhà.
Đổng Quân hôn lên má con, anh buông nó ra đi vào nhà. Cửa phòng Lập Vân đóng kín. Đổng Quân thở dài phiền muộn. Anh biết mình đôi lúc không fải với vợ. Nhưng giá Lập Vân biết vun vén cho hạnh phúc gia đình... Tự ái của một người đàn ông bị vợ xem như một vị hung thần càng làm Đổng Quân cay đắng và càng muốn khi mình không hạnh phúc Lập Vân không thể nào yên ổn. Yêu và hận, hai thứ tình cảm cứ lẫn lộn giày xéo nhau. Năm năm em sống bên cạnh tôi lạnh lùng như gỗ đá, ánh mắt căm thù của em cho tôi biết em không bao giờ dành cho tôi một chút tình cảm. Em sống bên tôi như một cái bóng, ghê sợ tôi như người ta ghê sợ một căn bệnh truyền nhiễm lây lan.
Đổng Quân dừng lại trước cửa phòng, bên trong im phăng phắc. Đổng Quân đập nhẹ lên cánh cửa:
- Lập Vân!
- Em đang nhức đầu muốn được nằm nghỉ xin anh để cho em yên.
- Nhưng anh muốn gặp em.
Im lặng. Đổng Quân thở dài bỏ đi. Có lẽ anh nên đi xa một thời gian để trắc nghiệm tình cảm của Lập Vân. Năm năm cuộc sống quá dài cho gia đình không một nụ cười. Tại sao em không thể vì tôi?
Cả 2 gặp nhau trong bữa cơm tối. Đổng Quân ướm thử:
- Ngày mai anh fải đi Nha Trang có lẽ một tuần mới về.
Lập Vân im lặng và cơm vào miệng không fản ứng. Đổng Quân buông đũa xuống:
- Hay tối nay chúng ta đi chơi ngoài đi. Lâu lắm anh chưa cho con đi chơi.
- Em không đi đâu. Anh cần đi cứ đưa con đi.
- Tại sao em không đi?
- Em nói rồi, em nhức đầu.
Đổng Quân bậm môi cho cơn giận đừng trào lên:
- Thật ra cho đến bao giờ em mới quên được Vĩnh Sinh?
- Anh hỏi làm gì?
- Để biết bao giờ thì em mới có thể vui được.
Lập Vân đứng lên:
- Trước khi hỏi, anh nên nghĩ xem anh có thể làm được gì để em có thể vui. Khi mà anh dựa vào tôn giáo để nhất định buộc em không được ly dị.
Đổng Quân lịm người:
- Thật ra trong đầu em luôn có ý nghĩ là fải rời xa anh hay sao?
Nắng đã tắt, ánh hoàng hôn khuất bóng từ lâu. Lập Vân vẫn chưa muốn ra về. Lâu lắm Lập Vân mới lại có một buổi chiều một mình thăm lại ngôi trường cũ, đi bộ chầm chậm dưới hàng cây hai bên đường, lắng nghe tiếng chú ve gọi nhau trong buổi chiều mùa hạ. Nơi đây ngày xưa ấy từng ghi dấu bước chân Lập Vân, Vĩnh Sinh. Thời gian trôi qua mãi vùi sâu đi biết bao nhiêu kỷ niệm. Tựa người vào một thân cây, Lập Vân dõi mắt về hướng chân trời xa. Hình như Vĩnh Sinh đang đến thật gần và giọng ca đầm ấm vang lên:
Em có về mảnh sân rêu đã úa.
Dưới hiên xưa còn nguyên vẹn dấu giày.
Sách vở cũ trong ngăn im lặng đợi.
Chút dịu dàng hương gió thu bay.
Vuông cỏ héo trong vườn xanh trở lại.
Hoa ngọc lan dăm cánh rụng sau hè.
Em hãy nhặt ép vào trang sách mới.
Để hương còn thoang thoảng suốt mùa ve.
Em cất giữ mai này em đến lớp.
Màu lá xanh mây trắng cuối trời xa.
Chiếc cặp nhỏ chất đầy hoa cỏ lạ.
Tiếng chim vui mỗi sáng nắng lên cao.
Anh sẽ đợi bên cổng trường đầy nắng.
Gốc phượng già ngơ ngác đứng nhìn anh.
Anh cúi xuống dưới chân đầy xác phượng.
Ngước nhìn trời lặng lẽ mảnh trời xanh...
Ôi! Tiếng hát hình như thoang thoảng đâu đây mà người bây giờ đang ở đâu? Lập Vân gục mặt vào thân cây, cô để những giọt lệ mình âm thầm chảy. Trường đây, hàng phượng vỹ trơ cành với những lá xanh rời rạc mà anh đâu rồi. Vĩnh Sinh?
- Lập Vân?
Tiếng gọi nhẹ như hơi thở như làn gió thoảng. Lập Vân bàng hoàng ngẩng đầu lên. Trời ơi Vĩnh Sinh. Anh hiện ra như một huyền thoại trong giấc mơ. Lập Vân ngả ngay vào người Vĩnh Sinh, nước mắt cô như mưa mùa thu:
- Vĩnh Sinh.
- Lập Vân.
Lòng Vĩnh Sinh dậy bão táp phong ba. Những cảm xúc đến trong anh cuồn cuộn như lần đầu tiên ôm Lập Vân trong vòng tay.
- Em bỗng linh cảm anh sẽ đến, anh không thể quên được chuyện chúng mình có fải không Vĩnh Sinh?
Những lời của Lập Vân đưa Vĩnh Sinh về với thực tại bẽ bàng. Lập Vân đã có chồng. Vĩnh Sinh cay đắng:
- Anh còn nhớ, nhưng em còn nhớ không?
- Nhớ, em còn nhớ nên em đã đến đây. Từ lúc buổi chiều ánh nắng còn gay.
- Vậy tại sao em đi lấy chồng ngay sau khi chúng mình chia tay. Anh còn nhớ buổi chiều hôm ấy trong căn nhà nhỏ chỉ có mình em với anh. Trái tim anh rung động khi biết em đến. Bước chân cao sang của em đặt đến khu phố lao động bẩn thỉu. Giây phút ấy đôi lúc anh muốn chiếm đoạt em để cột chặt em vào cuộc đời anh. Nhưng rồi anh không dám, bởi anh thương em quá. Em sẽ làm sao nếu như anh kẹt trong vòng lao lý. Anh cố chiến thắng anh, chiến thắng sự ham muốn tầm thường để nguyên vẹn em là của anh trong ngày về. Những ngày đầu tiên trong 4 bức tường anh cứ mong ngóng em, mong ngóng mòn mỏi, hy vọng để rồi tuyệt vọng, bóng em biền biệt. Anh cố dặn lòng mình hãy quên em. Ba năm qua em có biết anh giận em biết bao nhiêu.
Lập Vân run rẩy, hai chân cô muốn quỵ xuống:
- Anh hận em?
- Đúng. Anh hận em và bây giờ anh hiểu ra rằng không ai thương mình bằng mình. Cuộc sống của anh bây giờ rất hạnh phúc.
- Anh tàn nhẫn lắm anh Sinh. Em...
Lập Vân quỵ xuống, nước mắt cô tuôn như suối:
- Anh không thể biết em không hề hạnh phúc với Đổng Quân. Khi chia tay anh em rơi vào tâm trạng trống vắng hỗn loạn. Em muốn ngoi ra khỏi vũng lầy, đi đâu bạn bè cũng nhìn em với ánh mắt thương hại. không chịu được, em ưng ngay Đổng Quân khi ba em muốn em lấy chồng. Đêm tân hôn em vỡ mộng ra, em không làm sao bắt được Đổng Quân thay thế anh, em luôn muốn đi ngược với những gì Đổng Quân muốn. Em muốn không một ai hạnh phúc khi em không hạnh phúc. Thật ra Đổng Quân rất tốt với em, em biết điều đó. Nhưng vẫn cứ ngốc nghếch tạo khoảng cách giữa em với Đổng Quân đó chẳng fải hành động chuộc tội với anh sao?
- Lập Vân.
Trái tim Vĩnh Sinh mềm đi trong một khoảng khắc xúc động, tự ái anh được vuốt ve. Bao nhiêu năm qua anh chỉ mong có giây phút này. Tình yêu ngày ấy vụt sáng ngời lên như đống tro tàn vừa được ngọn gió khơi bùng lên. Ôi, những cảm xúc không bao giờ có với Thắm.
Hoàng hôn khuất bóng từ lâu, Vĩnh Sinh vẫn ngồi bên cạnh Lập Vân; anh không muốn nói lời chia tay, sợ vỡ tan đi giây phút êm đềm vừa nhóm lên.
- Nếu phải ngồi ở đây với em suốt đêm anh có ngồi không Vĩnh Sinh?
Hôn nhẹ lên mái tóc người yêu, Vĩnh Sinh nồng nàn:
- Nếu fải ngồi như thế này cả đời anh cũng ngồi.
- Em nhớ hồi đó anh hay hát một bài hát, cho đến bây giờ không bao giờ em quên. không ngờ bây giờ chúng mình lại rơi vào hình ảnh này.
Chẳng còn đâu màu áo trắng
Chẳng còn đâu sách vở với học hành
Ta xa rồi sân trường nhạt nắng
Gốc phượng hồng giờ thắm màu xanh
Gom kỷ niệm chép vào trang nhật ký
Nhớ thầy cô nhớ bè bạn nhớ lớp nhớ trường
Tuổi học trò rất yêu màu phượng vĩ
Thắm vào tim sợi nhớ thương
- Trời ơi! Lập Vân!
Vĩnh Sinh không cầm được lòng. Lập Vân vẫn yêu anh, cô chưa bao giờ quên những gì đã từng có với nhau. Vĩnh Sinh siết mạnh Lập Vân. Anh say đắm cúi xuống trên môi cô. Nụ hôn ngọt mềm như ngày đầu tiên khi mới biết yêu. Lập Vân sung sướng nép vào Vĩnh Sinh. Đổng Quân không bao giờ cho Lập Vân thứ hạnh phúc mà cô khao khát.
- Chết, Vĩnh Sinh ơi.
- Cái gì Lập Vân?
- Anh đói bụng không? Từ sáng đến giờ em quên mất, em chưa ăn gì hết.
Vĩnh Sinh cười khẽ:
- Anh cũng vậy, quên mất bao tử anh đang biểu tình đòi ăn, em biết anh muốn ăn gì không?
- Ăn bánh cuốn ở chợ Vườn Chuối chứ gì?
Vĩnh Sinh cảm động bẹo má Lập Vân:
- không ngờ em nhớ dai như vậy. Anh ăn 2 dĩa còn em mấy dĩa nè?
- Em 2 dĩa luôn.
- Xạo đi. Em thì chỉ một dĩa thôi. Ăn như mèo hửi mà đòi 2 dĩa, anh không ăn phụ đâu.
- Nhưng em biết anh sẽ ăn phụ, sau đó về nhà nằm lăn ra trên cỏ sau vườn đúng không?
Vĩnh Sinh cười thích thú. Cả hai như sống lại thời sinh viên của mình ba năm về trước. Vĩnh Sinh chợt kêu lên:
- Em biết không, hôm qua anh gặp thằng Ngô ngố.
- Ngô ngố? - - Lập Vân reo lên - - Ngô ngố bây giờ ở đâu?
- Nó có một cửa hàng bán đồ kim khí điện máy trong Kim Biên, bây giờ đã 2 con.
Lập Vân hoan hỉ:
- Chưa đâu, chắc anh không ngờ Quyên ù đó, Quyên hồi đó si anh như điếu đổ, cô nàng làm Phó giám đốc bệnh viện Chợ Rẫy đó.
Nhắc nhở của Lập Vân đưa Vĩnh Sinh về với hiện tại, nếu không đi tù, giờ này anh cũng có thể như Quyên ù.
- Anh buồn fải không anh Sinh? Đừng buồn nữa, đêm nay em với anh sẽ không bao giờ rời xa.
Vĩnh Sinh buồn rầu:
- không còn như ngày xưa đâu Lập Vân. Anh quên mất, anh đã có vợ và em đã có chồng.
Vĩnh Sinh buông Lập Vân ra. Lập Vân ôm choàng qua người Vĩnh Sinh:
- Chúng mình vừa nói sẽ bên cạnh nhau suốt đêm nay mà Vĩnh Sinh?
Gỡ nhẹ tay Lập Vân ra Vĩnh Sinh lắc đầu:
- Em đừng lãng mạn nữa Lập Vân. Nói thật anh rất cảm động khi hiểu em còn yêu anh, nhưng anh không thể bỏ vợ anh.
- Anh không thể bỏ vợ anh? - - Lập Vân khóc òa - - Tại sao như vậy?
- Anh yêu vợ anh. Thắm sắp cho anh đứa con.
Lập Vân choáng váng. Lâu đài cô vừa xây dựng phút chốc tan tành như bọt nước. Lập Vân ngả vào ngực Vĩnh Sinh nức nở:
- Đừng bỏ em Vĩnh Sinh.
Vĩnh Sinh đứng bất động. Giá mà ba năm trước em đến rại cải tạo và nói với anh những điều như vậy, anh sẽ hạnh phúc biết bao. Tiếc là em đã nói ra điều ấy quá muộn màng.
- Anh đưa em về - - Vĩnh Sinh dìu Lập Vân đi - - Chúng mình sẽ là bạn với nhau nghe Vân.
- Bạn?
Lập Vân thẫn thờ:
- Có fải em đã đuổi theo một ảo ảnh không? Suốt đời không bao giờ em được biết thế nào là hạnh phúc.
- Khi em an phận em sẽ hiểu em có hạnh phúc, bằng cớ em nói Đổng Quân cũng rất vì em cơ mà.
- Nhưng em không thể yêu Đổng Quân.
- Đó là con người em đã chọn. Em nhớ lại đi Vân.
Lập Vân cay đắng cúi mặt. Vĩnh Sinh vẫy một chiếc taxi:
- Em lên xe về đi. Giờ này có thể Đổng Quân và con em đang đợi em ở nhà.
- Anh không thể đưa em một đoạn đường sao Vĩnh Sinh?
- Nếu là bạn với nhau anh xin đưa em về - - Vĩnh Sinh mở cửa xe, anh ngồi bên Lập Vân.
- Cho xe về đường Nguyễn Trãi đi anh.
Chiếc taxi lướt êm đi về phía trước. không ai nói với ai một lời. Xe dừng lại, Vĩnh Sinh bước xuống, Lập Vân vẫy tay với người tài xế:
- Anh đi đi.
- Kìa Lập Vân, anh còn fải về nhà.
- Ở lại với em một chút không được sao Vĩnh Sinh? không lẽ anh tiếc với em từng phút, ngày xưa anh đâu như vậy?
Vĩnh Sinh muốn nói với Lập Vân:
- Cô bé Lập Vân ngày xưa cũng không như Lập Vân bây giờ, khi ấy em hồn nhiên ngây thơ, không hề muốn kéo anh vào trò chơi phạm tội. Anh chưa quên được em, nhưng điều đó không có nghĩa anh fải bỏ Thắm mà yêu em.
Vòng tay Lập Vân ôm choàng qua cổ Vĩnh Sinh, hôn lên môi anh. Nụ hôn làm Vĩnh Sinh xúc động, trong vô thức anh ôm ghì lại Lập Vân và hôn cô.
Lỗi Hẹn Cùng Anh Lỗi Hẹn Cùng Anh - Thảo Nhi Lỗi Hẹn Cùng Anh