Không Dễ Gì Quên epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 6
au một tuần tìm hiểu, Khang về nhà. Tiểu Nguyện đang ngồi chăm chú bên chồng sách. Khang nằm trên giường nhìn cô:
- Tiểu Nguyện... Tiểu Nguyện! Em nghe anh hỏi không?
- Chuyện gì vậy? Hình như anh đang hỏi cung tôi?
Cô không quay lại. Sự hờ hững đó càng khiến anh cáu lên:
- Nghĩ sao cũng được, chỉ cần em trả lời những câu hỏi của anh là được rồi.
- Anh nghĩ mình có quyền sao?
- Dĩ nhiên, anh là chồng của em mà.
- Vậy sao? Thế mà tôi cứ tưởng đây là sân khấu chứ. Được, anh hỏi cứ hỏi, còn tôi trả lời hay không cũng còn tùy vấn đề nữa. Bắt đầu đi, còn ngần ngừ gì nữa!
Vĩnh Khang tức giận hơn:
- Anh không xứng đáng nói chuyện, sao em không quay lại?
- Nhìn anh và phải lắng nghe ư... Anh bước lên bục giảng lúc nào vây? Có cần lên lớp gắt như vậy không?
- Anh muốn em phải quay lại.
- Vậy thì vào bệnh viện tìm vợ anh đi. Cô ấy luôn mong có anh bên cạnh đấy.
- Còn em cần ai?
Vĩnh Khang cười nhẹ. Tiểu Nguyện lạnh lùng:
- Đâu liên quan đến anh.
- Có phải Tử Du không?
Tiểu Nguyện quay lại nhìn anh, tức giận đưa lên mắt. Cô gắt gỏng:
- Anh lấy tư cách gì tra gạn tôi?
- Em có quyền yêu. Tai sao Vĩnh Khang này không có quyền hỏi chứ? Anh cho em hay, anh là chồng đấy.
- Chồng ư? Rồi làm gì đây. Đánh đập hay ly dị?
- Dễ dàng cho em tự do vậy sao. Có phải em yêu Tử Du không?
- Không phải thì sao, phải thì thế nào?
Vĩnh Khang quăng gối vào tường giận dữ:
- Nếu em không yêu và ngược lại, tại sao ông ta lo lắng đóng học phí cho em suốt năm tháng đi qua.
- Chú ấy... Sao anh biết?
Vẻ sửng sốt trong mắt Tiểu Nguyện, Vĩnh Khang cũng chút ngạc nhiên, nhưng vẫn gán ghép:
- Em đừng có giả nai với anh nhá.
- Nhưng sao anh biết, trong khi tôi chẳng hề...
- Vậy ai đóng cho em nào là tiền học quần áo?
- Ba Hoàng. Từ sách vở đến tiền trường, em chưa từng đến trường đóng tiền hoặc đến nhà sách mua. Ba lo cho em cả mà.
- Ba nào? Ba Tử Du thì có đó.
Sau phút dao động đi qua, sự bối rối bay đi, ánh mắt cô cau lại, lạnh nhạt, nụ cười nửa môi:
- Ba Hoàng hay chú Tử Du lo cho Tiểu Nguyện cũng không mắc mớ gì đến anh, mà lên giọng kẻ cá hạch sách tôi.
- Trả lời đi, Tử Du là gì của em?
- Anh lấy tư cách gì hỏi. Đến bệnh viện mà hỏi vợ anh đấy. Đừng tưởng tôi lặng yên cho mắng. Bảo Nghi thích anh, chứ tôi thì không đời nào. Đừng ghen tương, mệt lắm.
Cô quăng gối vào người Vĩnh Khang.
Anh gầm gừ:
- Anh thương em, dĩ nhiên là ganh ghét những ai được em thương rồi. Có phải Tử Du cùng em yêu nhau không?
- Vĩnh Khang! Anh lấy tư cách gì mà lên lớp tôi?
Vĩnh Khang nắm vai cô kéo cho ngã xuống giường cạnh anh. Mắt xoe tròn, anh bảo:
- Tiểu Nguyện! Em thừa hiểu anh yêu em thế nào mà, tại sao lại giao tình với kẻ khác chứ?
Tiểu Nguyện dùng hết sức để đẩy anh xa mình. Cô phẫn uất hét lên:
- Vĩnh Khang! Anh nghe đây... Nếu anh yêu tôi, anh đâu đặt tôi vào cuộc hôn nhân đã rồi này chứ. Trong khi anh làm tròn bổn phận với cô ta, tôi ở bên cạnh mẹ anh chăm sóc ngày đêm, có vui vẻ gì không? Nói đi! Bởi tôi và anh đã cam kết với nhau rồi, tại sao gán ghép với tôi những lời khó nghe ấy.
- Dĩ nhiên là anh nói khó nghe. Còn ông ta già nên có kinh nghiệm, nói lời nào cũng êm dịu, dễ nghe.
- Đúng vậy. Từ đây, ai có bổn phận ấy. Tôi sống ở đây vì thương mẹ anh thôi, đừng tưởng là tôi không dám bỏ đi nha. Trên pháp lý, anh nói đi, anh là gì của tôi?
Vĩnh Khang đập tay lên gối, vẻ tức giận. Cô tiếp:
- Từ ngày về đây, một cuộc điện thoại tôi chưa hề gọi, đên trường rồi về, chưa bao giờ trễ năm phút, ngày đêm lo học hành, tôi không hề ra phố với bạn bè, vậy thì tôi yêu ai? Có yêu thì phải có hẹn hò chứ. Hơn nữa, tôi có quền đó mà, sợ ai mà giấu giếm.
- Em có quyền à?
- Vậy chứ sao? Chúng ta không giao hẹn từ đầu à?
- Anh thương em mà.
- Thương em? Nói không ngượng miệng mà. Còn trái tim nào cho "vợ của anh". Vĩnh Khang! Tôi không nói là bởi tôn trong tự do của nhau, đừng tưởng tôi im lặng là sợ à.
- Vậy mau cuốn gói theo ông ta đi.
- Ông ta?
- Không phải ông Tử Du yêu em sao?
Trên đời không có gì bí mật cả, em biết mà.
Tiểu Nguyện cười nhẹ:
- không những Tử Du, mà còn cả khối Tử Du trong lớp sinh viên yêu tôi, dù họ biết tôi đang làm dâu, làm vợ của gia đình anh. Vậy rồi sao, đó là quyền của họ và của riêng tôi, mắc mớ gì đến anh?
- Em đừng có xem thường anh.
- Không phải xem thường, mà là thực tế chúng ta chẳng là gì của nhau cả. Trong khi anh có vợ con rồi, tư cách gì kéo tôi vào đời. không phải tôi là bức bình phong che chắn cho anh và Bảo Nghi chung sống hay sao?
Vĩnh Khang rắn giọng:
- Anh không cần nữa.
- Anh muốn kéo thêm tôi vào đời chứ gì? Vậy anh nói đi, Bảo Nghi chấp nhận không? Bổn phận anh đối với cô ấy và máu thịt của anh có trọn vẹn không? Sau này anh làm sao đối tốt với tôi được, mà trói buộc gán ghép thêm nữa.
- Anh luôn thương yêu em.
Giọng Vĩnh Khang ương bướng, bảo thủ. Tiểu Nguyện chán nản, thẳng thắn đáp:
- Yêu ư? Vậy Bảo Nghi có từng được anh yêu không? Và anh, anh có yêu cô ấy hơn tình cảm của mẹ không. Nếu không, ai xui anh làm tờ kết hôn ấy. Trong khi tôi và anh cưới là cưới cho có, chứ pháp luật có thừa nhận hay không? Tóm lại, anh có yêu, có trói buộc thế nào, tôi cũng vẫn là tôi thôi. Nhớ đó.
Vĩnh Khang ôm lấy cô, định hôn cho cơn giận trong lòng cô vơi đi. Nhưng tiếng thở dài của bà Nhựt Tân khẽ vang khiến anh sựng lại. Ngỡ ngàng vương trong mắt hai người. Thì ra bà đã nghe tất cả.
- Mẹ!
- Mẹ! Con còn gọi ta là mẹ sao? Thì ra, Tiểu Nguyện vẫn là Tiểu Nguyện. Trong khi mẹ mong tin cháu suốt tháng, mỏi mòn. Cuối cùng mới vỡ chuyện. Hai đứa đóng kịch ăn ý để qua mặt bà già này đó ư?
Tiểu Nguyện đưa mắt ngượng ngùng hướng về bà, cúi đầu tránh ánh mắt nghiêm khắc của bà.
- Xin lỗi mẹ, chuyện này ngoài ý muốn của con.
Khoát tay, bà bảo:
- Không cần. Mẹ nghe tất cả rồi. Từ lâu, mẹ đã nghi ngờ trong lòng, không hiểu sao con có thể lặng lẽ sống bên mẹ, trong khi Vĩnh Khang luôn vắng nhà. Nào ngờ, Vĩnh Khang có vợ con bên ngoài và con đồng tình. Chuyện này hai đứa sắp xếp để qua mặt bà già này, giỏi thật đó.
Vĩnh Khang phân bày giọng thật ngọt ngào:
- Chuyện con và Bảo Nghi gắn bó trước khi mẹ có ý định cưới Tiểu Nguyện cho con. Đem chuyện con...
- Mẹ biết tất cả rồi. Đã vậy, giờ còn gán ghép Tiểu Nguyện vào đời con, có phải tham lam không?
- Mẹ bênh cô ấy.
- không. Mẹ thương Tiểu Nguyện, nên buộc con phải công bình thôi. một Bảo Nghi còn chưa tròn bổn phận, giờ trói buộc Tiểu Nguyện nữa, con quá tham lam và điên khùng rồi. Tỉnh lại đi!
Tiểu Nguyện thở dài. Bà Tân bảo, ánh mắt dịu lại:
- Con yêu ai, cứ tự do sống với người ta đi, đừng sống bên mẹ như một ni cô vậy, không có ích gì đâu.
Tiểu Nguyện xúc động. Cô nắm tay bà, nhỏ nhẹ:
- Mẹ! Cám ơn sự thương yêu lo lắng của mẹ cho con. Bây giờ thì con chưa yêu ai, con sống với mẹ. không được làm dâu thì Tiểu Nguyện là con gái của mẹ vậy. Khi nào con tìm được người vừa ý sẽ thưa với mẹ sau.
- Con chưa có?
- Dạ, người ta để ý thương con thì nhiều. Nhưng con chưa... nói đúng hơn là không có quyền chọn. Trong mắt họ, Tiểu Nguyện đã có chồng. Tạm thời, chưa ai ngỏ ý và con cũng chưa cần thiết chuyện vợ chồng, mẹ ạ.
Bà Nhựt Tân gằn hỏi:
- Tử Du là ai, mà Vĩnh Khang đề cập đến vậy?
Tiểu Nguyện liếc về Vĩnh Khang lạnh nhạt đáp:
- Tử Du là giám đốc công ty nơi ba con làm việc. Hai người là bạn bè, nên giúp đỡ con học hành. Bởi chi phí nghành y rất cao, có lẽ lương của ba con không cao lắm, nên chú ấy đóng học phí thay thôi.
- Con không có gì chứ?
- Nếu có, Tiểu Nguyện nhận ông ấy làm chồng, không giàu không sung sướng hơn làm vợ hờ của Vĩnh Khang sao? Mẹ nghĩ lại đi. Vĩnh Khang thật là hồ đồ, về nhà tra gạn, cấm đoán con như mẹ nghe đấy.
Cô nhìn Vĩnh Khang, ánh mắt lạnh:
- Nếu thương mẹ ít đi một chút, thì đi lâu rồi, đâu để vợ của anh nay chặn đầu, mai chặn ngõ dằn mặt, hăm dọa chứ.
- Bảo Nghi dám?
Vĩnh Khang không tin. Tiểu Nguyện cười nhẹ:
- Mang con anh, đó không phải là vũ khí hữu hiện để hạ tôi sao? Nếu không tin anh hỏi lại cô ấy.
- Tại sao em không cho anh hay?
- Nói ra, anh tin sao? Lần này cô ấy gặp tôi khi đang thực tập, cố ý bôi bác cho điểm đạo đức của tôi bị hạ. Anh nói đi, tôi im lặng được nữa sao?
- Vậy rồi em xô Bảo Nghi cho động thai?
- Tôi xô làm gì. Phải chi tôi yêu anh thì có lẽ tôi không muốn đứa con này chào đời. Vì nó là sợi dây thiêng liêng trói buộc hai người. Đằng này, tôi đâu có thích anh.
- Vậy sao thai động vì bị ngã?
- Tự Ôm lấy tôi rồi cô ta hét lên là tôi cướp anh, giật chồng của chị ta cho bệnh nhân và đồng nghiệp vây lại nhìn tôi. Bạn bè thấy bà vợ của anh la hét nên gỡ tay cho tôi thoát. Lúc ấy, bà với tay theo nắm lấy tôi, không được nên ngã dài xuống gạch, chứ ai thèm xô chi cho bẩn tay.
Vĩnh Khang nhìn cô. Tiểu Nguyện cười nhẹ:
- Anh không tin lời tôi thì cứ đến hỏi một ai ở đó sẽ rõ. Tội gì tôi phải sợ anh chứ.
- Không phải sợ...
- Đừng nói nữa, anh nghe đây! Nếu muốn tôi ở bên mẹ, lo lắng chăm sóc những ngày cô đơn của bà thì anh nên làm chồng Bảo Nghi đúng nghĩa. Ngược lại, tôi ra đi, chừng ấy đừng nói sao tôi không báo trước.
- Tại sao lại bỏ đi chứ. Em thừa biết anh yêu Tiểu Nguyện mà.
- Thôi đủ rồi. Anh nói yêu Tiểu Nguyện, lòng không thẹn sao?
- Thẹn gì chứ? Tình yêu đến sau hôn nhân là chuyện thường mà.
- Anh từng yêu Bảo Nghi và có con với cô ta, giờ bổn phận nặng vai, lại nói yêu Tiểu Nguyện. Vậy là sao?
Vĩnh Khang gãi đầu phân bua, giọng ngập ngừng:
- Ngày đó, anh yêu Bảo Nghi thật sự. Tưởng rằng mẹ anh cưới ai. Nào ngờ, trước ngày cưới anh đã gặp em rồi. Tình cảm anh thương em có trong lòng tự lúc nào không hay biết. Đến khi cưới em...
- Đủ rồi. Anh tham lam thế ấy còn dám nói.
- Tiểu Nguyện! Sự thật là vậy. Còn em, chấp nhận hay không là tùy em.
Cô hất mặt cười nhẹ:
- Đã biết tôi không bao giờ nhận, một gã bạc tình, bạc nghĩa làm chồng rồi còn nói làm gì. Nếu mẹ tôi không nghe lời ba Hoàng gả chồng cho tôi. Tiểu Nguyện này chịu lấy anh sao?
Vĩnh Khang cười buồn:
- Anh biết mình đâu phải đối tượng của em.
- Biết thì tốt. Tôi ở đây là vì mẹ quá cô độc thôi. Nếu chuyện Bảo Nghi mẹ biết rồi, thì từ nay anh nên đem vợ con về sống bên nhau cho vui vẻ, hạnh phúc để huề đi.
Bà Nhựt Tân phản đối:
- Mẹ không chấp nhận ai ngoài con Tiểu Nguyện à.
Tiểu Nguyện lắc đầu quả quyết:
- không nhận cũng phải nhận. Vì bây giờ Bảo Nghi đã có con với anh Khang rồi. Đứa bé ấy muốn hay không cũng là cháu nội của mẹ. Chị Bảo Nghi cũng là dâu của mẹ mà, đâu thể nói không là được.
- Nhưng mẹ không thể xa con được.
- Ngày xưa, cũng tại mẹ quá xem trọng niềm vui và cái quyền làm mẹ quá đáng của mình, nên Vĩnh Khang mới sợ mẹ buồn, anh lén lúc gắn bó với Bảo Nghị Nay chuyện đã lỡ cả rồi chẳng lẽ mẹ làm khổ Vĩnh Khang và Bảo Nghi, cả con nữa chưa đủ sao. Mẹ muốn đứa bé ấy xa cha, mất tất cả cội nguồn mới vui.
Cô ôm giỏ xách vào lòng bước ra khỏi phòng vẻ mặt căng thẳng, khi bà Tân lặng người nhìn. Vĩnh Khang kêu lên:
- Tiểu Nguyện! Em đi đâu đó?
- Vào bệnh viện trực chứ đâu.
- Mới trực đêm qua mà.
- Đi đâu cũng được, chỉ cần xa nhà này. Để cho mẹ có thời gian suy nghĩ, xem mẹ có chấp nhận vợ anh hay không.
- Tiểu Nguyện! Em đi thật sao?
- Dĩ nhiên rồi. Bởi vì tôi không hay chưa là vợ anh, làm sao trở thành dâu của mẹ được. Đúng không? Trước sau gì tôi cũng là người lạ. Cho nên, mẹ phải sống thực tế hơn. Bởi vì Bảo Nghi là hạnh phúc của anh kia mà. Nếu sống vừa lòng mẹ, thì sự sống, niềm hạnh phúc của anh chẳng phải là vô nghĩa sao?
Bà Tân trân trối nhìn cô. Tiểu Nguyện thản nhiên bước đi. Mặc cho bà nghĩ gì, lo lắng đau khổ. Tiểu Nguyện buồn bã.
Không Dễ Gì Quên Không Dễ Gì Quên - Nguyễn Thị Phi Oanh Không Dễ Gì Quên