Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Kẻ Hành Pháp
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 6 - Stafford King Từ Chức
M
ột tuần sau, Stafford King đến văn phòng ủy viên Thứ nhất Cục Hình sự, và ngài Stanley nhìn anh với ánh mắt ân cần nhưng đầy cảm thông.
“Thế nào, Stafford,” ông nói nhẹ nhàng, “ngồi J xuống, được không? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Stafford nhún vai.
“Boundary đã được thả,” anh nói ngắn gọn.
Ngài Stanley gật đầu.
“Đó là điều không tránh khỏi,” ông nói, “tôi nghĩ rằng không có hy vọng liên hệ ông ta và đồng bọn với cái chết của Hanson, phải không?”
“Một bóng ma của hy vọng cũng không có,” Stafford lắc đầu nói. “Chắc chắn Hanson đã bị ám sát, và chất độc giết anh ta nằm trong ly nước người thừa phát mang đến. Hôm nay, tôi đã thẩm vấn người thừa phát một lần nữa, và tất cả những gì anh ta nhớ được là anh ta thấy ai đó chen qua đám đông phía sau tòa án, chuyền tay chiếc ly trên đầu mọi người. Dường như không ai nhìn thấy người đầu tiên chuyền nó tới. Đó là phương thức mà băng đảng này loại bỏ kẻ phản bội.”
“Thật thông minh,” ngài Stanley nói, những đầu ngón tay chạm vào nhau. “Họ biết rõ tình trạng tâm lý của Hanson khi ra tòa. Họ đã chuẩn bị liều thuốc sẵn sàng, và biết rằng các thám tử sẽ cho phép người thừa phát mang nước cho anh ta, trong khi họ không cho phép bất kỳ ai khác tiếp cận. Đây là một vụ việc khá tệ, Stafford.”
“Tôi nhận thức được điều đó,” viên Thanh tra trưởng nói. “Tất nhiên, tôi sẽ từ chức. Không thể làm gì khác. Tôi tưởng rằng lần này chúng ta đã nắm được ông ta, đặc biệt với những bằng chứng liên quan đến vụ án Spillsbury mà chúng ta sở hữu.”
“Ý anh là bức thư mà Spillsbury viết cho cô Marsh? Nhân tiện, nó đến tay anh bằng cách nào?”
“Nó được gửi đến Sở cảnh sát qua bưu điện.”
“Anh có biết ai đã gửi nó không?”
“Không có ghi chú nào bên ngoài,” Stafford trả lời. “Đó là một phong bì đơn giản với địa chỉ được đánh máy và được gửi cho tôi. Dĩ nhiên, bản thân bức thư không có giá trị.”
“Anh đã mở đợt tìm kiếm nào cho các tài liệu mà Hanson nhắc tới chưa?”
“Chúng tôi đã tìm kiếm khắp mọi nơi,” anh nói với chút mệt mỏi, “nhưng đào bới cả London để tìm một nắm tài liệu là một công việc khá vô vọng. Dù sao, ông bạn Boundary của chúng ta đã được tự do.”
Ngài ủy viên quan sát anh kỹ lưỡng.
“Chuyện này là một thất vọng cay đắng đối với anh, anh bạn trẻ của tôi,” ông nói. “Anh đã theo đuổi vụ này nhiều năm. Tôi sợ anh sẽ không bao giờ có cơ hội khác để đưa Boundary ra vành móng ngựa. Ông ta cũng nhận được rất nhiều sự đồng cảm của công chúng. Kẻ bất lương có trình độ tuyệt hảo đó đã thoát khỏi tay cảnh sát và luôn có một lượng lớn người hâm mộ. Tôi cũng nghi ngờ liệu Bộ trưởng Nội vụ có chấp nhận bất kỳ thủ tục tố tụng nào nữa hay không, trừ khi chúng ta có bằng chứng thuyết phục nhất. Đây là gì?”
Stafford đã đặt một lá thư lên bàn.
“Đơn từ chức của tôi,” chàng trai cay đắng nói. Ngài ủy viên cầm phong bì và xé thành bốn mảnh. “Không được chấp nhận,” ông vui vẻ nói. “Anh đã làm hết sức, và không phải chịu trách nhiệm gì nhiều hơn tôi. Nếu anh từ chức, tôi cũng phải từ chức, tất cả nhân viên tham gia vụ án này cũng vậy. Cách đây vài năm, tôi đã làm chuyện này - đâm đơn từ chức chỉ vì một vấn đề hoàn toàn riêng tư và cá nhân, và không được chấp nhận. Lúc đó, tôi đã rất mừng, rồi anh cũng sẽ thấy như vậy. Anh cứ tiếp tục công việc của mình và cho Boundary nghỉ ngơi một thời gian.”
Stafford mơ hồ nhìn ông.
“Ngài có nghĩ chúng ta sẽ bắt được hắn không, thưa ngài?”
Ngài Stanley mỉm cười.
“Nói thật, tôi không nghĩ vậy,” ông thừa nhận. “Như tôi đã nói trước đây, tôi thấy mối họa duy nhất đối với Boundary là kẻ bí ẩn dường như nổi lên hết lần này đến lần khác trong cuộc sống hàng ngày của ông ta, và tôi nghi ngờ đó cũng chính là người đã gửi cho anh lá thư của Spillsbury. Kẻ Hành Pháp, hắn tự xưng như vậy, phải không? Anh biết tôi nghĩ gì không? Tôi nghĩ rằng nếu anh tìm thấy ‘Jack’, truy hắn đến tận cùng, tước bỏ lớp vỏ huyền bí của hắn, anh sẽ phát hiện ra đó là một kẻ có nhiều thù hằn với Boundary hơn cả cảnh sát.”
Stafford mỉm cười.
“Chúng ta không thể chạy lòng vòng đuổi bắt những bóng ma, thưa ngài,” anh nói với giọng nhẹ nhàng.
Ngài ủy viên tò mò nhìn anh.
“Tôi nghe nói anh rất hay chạy lòng vòng đấy chứ,” ông nói một cách vô tâm, trong khi bắt đầu sắp xếp giấy tờ trên bàn. “Mà này, cô White thế nào?”
Mặt Stafford đỏ bừng.
“Cô ấy vẫn khỏe mạnh khi chúng tôi gặp nhau tối qua,” anh nói một cách cứng nhắc. “Cô ấy sắp từ bỏ sân khấu.”
“Còn cha của cô ta?”
Stafford im lặng trong một giây.
“Ông ấy đã rời khỏi nhà một tuần trước khi vụ án được đưa ra tòa và từ đó không ai gặp lại ông ấy,” anh nói.
Thủ trưởng của anh gật đầu.
“Trong khi White đi vắng và cho đến khi ông ta xuất hiện trở lại, chúng ta nên để mắt đến con gái ông ta,” ông nói.
“Ngài có ý gì, thưa ngài?” Stafford hỏi.
“Tôi chỉ gợi ý thôi,” người kia nói. “Hãy nghĩ về chuyện đó.”
Stafford nghĩ về câu nói đó trên đường đi gặp cô gái, người đang đợi anh trên một chiếc ghế đầy nắng trong Vườn Temple, vì thời tiết rất đẹp, thậm chí ấm áp, và trong khoảng hai giờ trước bữa trưa, nơi này tương đối vắng người.
Cô thấy vẻ ưu tư trên khuôn mặt anh và đứng dậy bước tới gần, trong một khoảnh khắc, cô quên đi nỗi đau khổ, sự nghi ngờ và sợ hãi của mình. Cô biết rõ lý do anh đến Sở cảnh sát, và đôi chút về cuộc nói chuyện mà anh vừa trải qua.
“Anh đã từ chức,” anh trả lời câu hỏi chưa được phát ra từ cô, “và ngài Stanley đã từ chối.”
“Em nghĩ rằng ngài ấy rất công tâm,” cô nói. “Sao nào, sẽ thật chẳng ra sao nếu sự nghiệp của anh bị đổ vỡ không do lỗi của riêng anh.”
Anh cười.
“Đừng chỉ nói về anh chứ,” anh nói. “Em đã làm gì?”
“Em đã hủy bỏ tất cả các hợp đồng của mình, em có việc khác phải làm.”
“Làm thế nào…” Anh ngập ngừng, nhưng cô biết ý anh là gì và vỗ nhẹ lên cánh tay anh.
“Anh đừng bận tâm, em có đủ tiền bạc em cần,” cô nói. “Cha đã để lại cho em một tài khoản đáng kể. Em đang đóng cửa ngôi nhà ở Horsham và cất đồ đạc vào kho, em sẽ chỉ giữ vừa đủ để trang bị một căn hộ nhỏ mà em đã thuê ở Bloomsbury.”
“Nhưng em định làm gì?” Anh tò mò hỏi.
Cô lắc đầu.
“Ồ, một cô gái có rất nhiều việc để làm,” cô nói một cách mơ hồ, “ngoài việc biểu diễn trên sân khấu.”
“Nhưng đó là một sự hy sinh đúng không? Em yêu thích công việc đó mà?”
Cô ngập ngừng.
“Lúc đầu em cũng nghĩ vậy,” cô nói. “Anh thấy đấy, em luôn là người bắt chước rất giỏi. Khi còn bé, em đã có thể bắt chước giống hệt Đại tá. Nghe này!”
Hết sức bất ngờ, anh đột nhiên nghe thấy tiếng gầm của Dan Boundary. Cô cười vui sướng trước sự kinh ngạc của anh, nhưng nụ cười biến mất và cô thở dài.
“Em muốn anh nói với em một điều, King…”
“Stafford… Hãy gọi anh như vậy,” anh nói.
Cô đỏ mặt.
“Em hầu như không muốn gọi anh bằng tên riêng, nhưng nó nghe cũng giống như một cái họ, nên có lẽ cũng không quá tệ.”
“Em muốn hỏi gì?” Anh hỏi.
Cô im lặng một lúc rồi nói:
“Cha em đã dính dáng đến đâu vào những thương vụ tồi tệ đó?”
“Trong băng đảng?”
Cô gật đầu.
Anh cảm thấy khó xử. Solomon White có liên quan sâu sắc hơn bất kỳ kẻ nào, ngoại trừ chính Đại tá. Thời còn trẻ, ông là người thành thạo, chịu trách nhiệm tổ chức và đã nhiều năm là cánh tay phải của Đại tá, cho đến khi nhân vật phản diện tinh tế hơn, Pinto Silva, kẻ phiêu lưu người Bồ Đào Nha, lật đổ ông, và nói cho đúng, cho đến khi cô con gái lớn lên đã khiến trái tim ông âu sầu lo lắng. Người đàn ông này, dù đã phạm phải tội lỗi gì đi chăng nữa, cũng hết sức yêu quý con gái mình.
“Anh không trả lời em,” cô nói, “nhưng em nghĩ em đã có câu trả lời bởi sự im lặng của anh. Có phải cha em là một người… xấu xa?”
“Anh sẽ không phán xét cha em,” anh nói. “Anh có thể nói với em điều này, rằng trong vài năm trở lại đây, ông ấy chỉ đóng một vai trò nhỏ trong các vụ làm ăn của băng đảng. Nhưng em sẽ làm gì?”
“Anh thật cố chấp!” Cô bật cười. “Sao thế, có rất nhiều điều em sẽ làm đến mức không có thời gian để kể cho anh. Ví dụ, em sẽ tìm cách đảo ngược một số điều sai trái mà băng đảng đó đã tạo ra. Em sẽ sửa chữa hết mức có thể,” cô nói, đôi môi run rẩy, “những việc xấu xa mà cha em đã phạm phải.”
“Em có hẳn một sứ mệnh, phải không?” Anh nói với nụ cười nhẹ. “Phải không?” Anh nói. “Em định kéo đổ nó?”
“Đừng cười em,” cô nài nỉ. “Em cảm nhận nó từ đây.” Cô đặt tay lên trái tim. “Có một điều gì đó nói với em như vậy, cho dù cha em đã xây dựng nên băng đảng này, như anh đã nói với em, ông ấy đã từng làm điều đó… À, anh hẳn đã quên chuyện này.”
Stafford King thực sự đã quên lời khẳng định ấy.
Cô gật đầu.
“Em cũng cảm thấy mình đã lâm vào đường cùng. Em là con gái của Solomon White, và Solomon White bị Đại tá coi là kẻ phản bội. Anh nghĩ họ sẽ để em yên ư? Anh nghĩ rằng họ sẽ không theo dõi em cả ngày lẫn đêm và nắm em trong lòng tay ngay khi họ có thể? Hãy nghĩ chuyện đó sẽ là một đòn bẩy như thế nào, một đòn bẩy buộc cha em quay lại với họ!”
“Ồ, đương nhiên em sẽ bị theo dõi liên tục. Thực tế, ngay lúc này em đang bị theo dõi rồi. Em có thấy phiền không?”
“Ngay lúc này?” Cô ngạc nhiên hỏi.
Anh gật đầu về phía một người phụ nữ ngồi cách xa khoảng hơn chục thước với khuôn mặt được che chắn cẩn thận bởi một cây dù.
“Cô ta là ai?” Cô tò mò hỏi.
“Một cô gái trẻ tên là Lollie Marsh,” Stafford cười. “Hiện tại cô ấy cũng có một sứ mệnh, đó là lôi kéo anh sa ngã xuống một vị trí thỏa hiệp.”
Cô gái nhìn về phía người theo dõi mình với sự quan tâm và oán giận mới.
“Cô ấy đã theo dõi anh nhiều tuần,” anh nói tiếp, “và anh sẽ xấu hổ nếu kể với em bao nhiêu lần cả hai hầu như đã bị ném vào vòng tay nhau. Cô nàng tội nghiệp!” Anh nói với sự quan tâm nhạo báng. “Cô ấy hẳn phải chán ngắt vì phải ngồi đó quá lâu. Chúng ta đi dạo nào.”
Nếu mong đợi Lollie đi theo, anh sẽ thất vọng. Cô ta vẫn tiếp tục nhìn theo hai hình bóng biến mất dần, không đứng dậy và đợi đến khi họ khuất tầm mắt, cô ta mới bước ra đường Bờ Kè và gọi taxi. Cô ta có vẻ khá hài lòng với ý nghĩ rằng kế hoạch cài bẫy Stafford King không thể không thành công.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Kẻ Hành Pháp
Edgar Wallace
Kẻ Hành Pháp - Edgar Wallace
https://isach.info/story.php?story=ke_hanh_phap__edgar_wallace