Chương 6 : Rio
n treo giò 8 tháng dành cho Rio Ferdinand là một cú sốc với toàn thể Manchester United, sự căm phẫn của tôi vẫn kéo dài đến ngày hôm nay. Vấn đề không phải ở những luật lệ hà khắc của việc thử chất cấm mà là cái cách mà sự việc xảy ra trong một buổi tập như bao buổi tập bình thường khác của Rio.
Ngày 23 tháng Chín năm 2003, một nhóm thử doping từ Trung tâm thể thao thành tích cao của Anh đến Carrington để lấy mẫu xét nghiệm của bốn cầu thủ ngẫu nhiên. Một buổi tập luyện thường ngày sắp trở thành một sự kiện quan trọng với Rio, gia đình cậu ấy, Manchester United và đội tuyển Anh. Rio, một trong số những người được chọn, đã ra về mà không cung cấp mẫu xét nghiệm. Thời điểm chúng tôi liên hệ được cậu ấy thì nhóm chuyên gia trên đã rời đi. Ngày hôm sau, Rio ngay lập tức làm xét nghiệm nhưng cũng không tránh khỏi việc vi phạm các điều lệ về nghĩa vụ khi thử chất cấm và đứng trước nguy cơ bị phạt nặng.
Kết quả là Rio bị cấm thi đấu từ 20 tháng Một đến 2 tháng Chín năm 2004 và nộp phạt 50,000 bảng. Bên cạnh những trận đấu của Manchester United, cậu ấy cũng không thể ra sân cho đội tuyển tại EURO 2004 tổ chức ở Bồ Đào Nha. FA còn loại cậu ấy khỏi danh sách Tam Sư thi đấu với Thổ Nhĩ Kỳ vào tháng Mười 2003 và điều này suýt gây nên một cuộc đình công trong giới cầu thủ Anh.
Buổi sáng tháng Chín tai họa đó, những người xét nghiệm đang ngồi uống trà, và theo đánh giá của tôi, họ chẳng chịu làm việc gì cả. Họ không tìm kiếm Rio. Quan điểm của tôi là họ nên vào sân, đứng đợi các cầu thủ tập luyện xong xuôi rồi theo họ vào phòng thay đồ. Cùng thời điểm đó, một nhóm khác đến Wrexham và xét nghiệm con trai tôi, Darren, cùng hai cầu thủ nữa. Họ đứng trên sân tập, đi vào phòng thay đồ và lấy mẫu nước tiểu cần thiết. Tại sao điều này không xảy ra với Rio tại Carrington?
Tôi biết những người thử doping đã đến sân tập vì bác sĩ của câu lạc bộ Mike Stone thông báo, khi ông đang ngồi uống trà với họ. Tin tức lập tức chuyển đến các cầu thủ liên quan, đương nhiên có cả Rio. Nhưng với tính cách vô tư, dễ dãi, không ngạc nhiên khi Rio không gặp được những con người cần gặp nhưng lại chẳng thấy đâu.
Cậu ấy không bao giờ sử dụng chất kích thích. Rio Ferdinand không bao giờ sử dụng chất kích thích. Chúng ta biết điều đó. Và cậu ấy chưa từng bỏ một buổi tập. Rio sẽ chẳng bao giờ dùng chất cấm vì tinh thần trách nhiệm của cậu ấy, với tư cách cầu thủ, là rất lớn. Rio thông minh nhưng dễ dãi. Cậu ấy mắc lỗi tuy nhiên các nhân viên thử doping cũng vậy. Họ không làm đầy đủ các bước để có thể ngăn chặn cái thảm họa này xảy ra.
Nhận thức được Rio đã phạm một sai lầm nghiêm trọng nhưng tôi vẫn không thể tin nổi cậu ấy phải chịu hình phạt tàn nhẫn như vậy. Chúng ta thường đối xử với cầu thủ như những đứa con của mình: không tin chúng có tội trong bất cứ sự việc nào xảy ra bên ngoài.
Nhưng Maurice Watkins, chuyên gia tư vấn luật của câu lạc bộ, vẫn tự tin United sẽ minh oan thành công, với lý lẽ những người thử chất cấm đã không trực tiếp đưa Rio đi thực hiện công việc này. Theo quan điểm của tôi, Manchester United thường xuyên bị đưa ra làm "tiền lệ" khi thi hành án kỷ luật. Cú kung-fu của Eric Cantona năm 1995 là trường hợp lớn đầu tiên, cậu ấy phải ngồi tù hai tuần và cấm thi đấu chín tháng (sau đó án tù được bác bỏ và thay bằng 120 giờ lao động công ích). Rồi năm 2008, Patrice Evra nhận hình phạt cấm thi đấu 4 trận vì xô xát với nhân viên sân Stamford Bridge - khi mà tất cả mọi người đang trên đường về rồi. Người ta cứ nói rằng Manchester United được ưu ái. Ngược lại mới đúng!
Sau khi cân nhắc lên xuống, buổi điều trần 18 tiếng dành cho Rio được Ủy ban Kỷ luật của FA tổ chức tại sân vận động Reebok của Bolton tháng Mười hai năm 2003, 86 ngày sau khi sự việc diễn ra. Tôi là một trong số những người cung cấp bằng chứng có lợi cho Rio. Nhưng cuối cùng, ban hội thẩm gồm ba người đã quyết định cậu ấy có tội. Maurice Watkins đã mô tả hình phạt đó là "dã man và chưa từng có" còn David Gill gọi Rio "chỉ là kẻ phải giơ đầu chịu báng". Giám đốc điều hành Hiệp hội cầu thủ chuyên nghiệp Anh, Gordon Taylor, cho rằng quyết định này "quá khắc nghiệt".
Ngay lúc đó, tôi đã tìm cách nói chuyện với mẹ của Rio vì người đàn bà tội nghiệp này đang rất buồn rầu. United có thể cảm thấy thiếu vắng khi mất một cầu thủ trụ cột nhưng chính người mẹ mới phải chịu đau đớn nhất. Janice đã khóc khi tôi gọi điện và nói sẽ không bao giờ thay đổi nhận định về Rio sau câu chuyện này. Tôi biết cậu ấy vô tội, tôi biết cậu ấy chỉ bất cẩn thôi, tôi biết cậu ấy đã nhận án phạt quá nghiêm khắc.
Thời điểm đó, tôi từng tính đến việc kháng án nhưng rõ ràng chúng tôi chẳng có cơ hội nào để giành chiến thắng cả. Tôi không hiểu nổi tại sao bỏ lỡ một buổi thử doping cũng bị coi nghiêm trọng như là "dính" doping thật sự. Nếu bạn thừa nhận sử dụng chất kích thích, bạn sẽ bị cải tạo lại ngay lập tức. Dù bạn nói sự thật, người ta cũng sẽ không tin bạn. Và tôi còn không thích cách FA rò rỉ thông tin cho giới truyền thông. Theo tôi, điều đó đã vi phạm nguyên tắc cơ bản về giữ bí mật.
Tôi đã phát biểu tại buổi điều trần rằng Rio sẽ ra sân vào cuối tuần, bất chấp kết quả cuối cùng được đưa ra. United giành chiến thắng 2-1 tại White Hart Lane với bộ đôi trung vệ Rio Ferdinand - Mikael Silvestre. Trận đấu cuối cùng của Rio trước khi thi hành án là thất bại 0-1 trước Wolves ngày 17 tháng Một năm 2004 nhưng cậu ấy đã phải sớm rời sân vì chấn thương sau 50 phút thi đấu, nhường chỗ cho Wes Brown.
Mối quan hệ giữa tôi và Rio đã hình thành rất lâu trước khi tôi chiêu mộ cậu ấy với cái giá kỷ lục cho một cầu thủ Anh quốc. Năm 1997, Mel Machin, người bạn thân của tôi khi đó đang dẫn dắt Bournemouth đã gọi điện kể về một bản hợp đồng cho mượn từ West Ham. "Hãy mua cậu ấy đi," Mel thuyết phục tôi.
"Tên cậu ấy là gì?" tôi hỏi lại.
"Rio Ferdinand."
Tôi đã từng nghe cái tên này ở các đội tuyển trẻ của Anh. Mel cứ "dụ dỗ" tôi bằng được. Mel cũng khá thân với Harry Redknapp, khi đó là huấn luyện viên của West Ham, nơi Rio trưởng thành, nên tôi tin tưởng vào đánh giá của Mel. Tôi bàn về thương vụ này với chủ tịch Martin Edwards rồi cử người đi "xem giò" cậu ấy tại Bournemouth. Tao nhã, cân bằng, chạm bóng tinh tế như tiền đạo đích thực. Rồi chúng tôi kiểm tra những thông tin khác về Rio. Cuối cùng, đi đến thống nhất, Martin gọi cho chủ tịch West Ham, Terry Brown, và nhận được câu trả lời: "Một triệu bảng cộng David Beckham." Câu này có thể hiểu là: "Đừng hòng động đến cậu ấy."
Lúc này, Jaap Stam và Ronny Johnsen đã chiếm lĩnh hai vị trí ở trung tâm hàng phòng ngự, Wes Brown thì là một trung vệ trẻ sáng giá nên tôi không quyết tâm thực hiện đến cùng thương vụ này. Rồi Rio chuyển đến Leeds với giá 18 triệu bảng. Trận đầu tiên ra sân cho đối thủ truyền kiếp vùng Yorkshire của United, Rio chơi rất tệ. Chứng kiến màn trình diễn đó, tôi đã thở phào: "Cảm ơn Chúa, mình không mua cậu ta." Giờ đây, mỗi khi nghĩ lại, tôi lại cười vang. Chẳng cần nói, Rio tiến bộ nhanh không tưởng.
Trung vệ luôn là vị trí nền tảng cho mọi đội hình của tôi trong thời gian dẫn dắt Manchester United. Luôn luôn như vậy. Tôi trông đợi sự vững chắc và ổn định. Như Steve Bruce và Gary Pallister: trước khi tôi kết hợp họ lại, United chẳng có ai để mà tin tưởng. Paul McGrath dính chấn thương liên tục; Kevin Moran ra sân là vỡ đầu. Cậu ấy cứ như một tay đấm bốc không tỉnh táo vậy. Chẳng nhớ rõ khi nào, tôi đến xem một trận bóng ở Na Uy và gặp Giám đốc tuyển trạch của Liverpool Ron Yeats.
"Tôi vừa gặp học trò cũ của ông ở Blackburn tuần trước. Kevin Moran," Ron nói khi chúng tôi đang nhâm nhi. Tôi hỏi lại: "Cậu ấy thế nào?"
"Đá được 15 phút thôi rồi phải rời sân vì vỡ đầu."
"Chà, bất ngờ quá nhỉ," tôi trả lời.
Người cuối cùng, Graeme Hogg, thì không đạt đủ tiêu chuẩn cần thiết. Bởi vậy, tôi luôn nói vởi chủ tịch: "United cần các trung vệ có thể ra sân hàng tuần. Họ sẽ mang lại sự vững chắc và liên tục." Bruce và Pallister có thể chơi cạnh nhau mãi mà dường như chẳng bao giờ dính chấn thương. Tôi còn nhớ một ngày thứ Sáu trước cuộc đối đầu với Liverpool, Bruce tập tễnh đi vào The Cliff (trung tâm tập luyện cũ của United - người dịch) và khẩn khoản: "Huấn luyện viên, đừng xếp đội hình vội." Cậu ấy gặp vấn đề về gân kheo từ tuần trước rồi. Tôi thường xuyên lên danh sách vào ngày thứ Sáu để toàn đội có thể tập luyện các tình huống cố định... "Ý cậu là sao?" tôi hỏi.
"Tôi sẽ đủ sức ra sân," Bruce trả lời.
"Đừng ngốc nghếch nữa đi," tôi nghi ngờ.
Để chứng minh, Steve bắt đầu chạy vòng quanh The Cliff, hai vòng. Xong xuôi, cậu ấy nói: "Tôi ổn." dù vẫn đang xoa bóp gân kheo không ngừng. Cặp đôi tiền đạo mà United phải đối mặt "chỉ" là Ian Rush và John Aldridge mà thôi nhưng rốt cuộc tôi vẫn để Steve ra sân. Trận đấu đó, Steve và Pally chơi cực kỳ xuất sắc. Rồi Stam cũng mang lại sự chắc chắn và đáng tin cậy tương tự. Và không thể không kể đến sự kết hợp giữa Ferdinand và Vidic. Vững chắc, tuyệt vời. Nếu chú ý tới đội hình Manchester United trong cả kỷ nguyên, bạn sẽ thấy các trung vệ luôn là điểm nhấn.
Bởi vậy, việc bỏ 30 triệu bảng chiêu mộ Rio vào tháng Bảy năm 2002 là thuận theo nguyên tắc bất khả xâm phạm về xây dựng đội hình vững mạnh ở khu vực trung tâm của tôi. United đã phải chi rất nhiều tiền, nhưng với một trung vệ có thể chơi đỉnh cao 10 đến 12 năm, số tiền chuyển nhượng bỗng dưng trở thành món hời. Bạn có thể vung tiền vào các cầu thủ không đủ chất lượng, tốt hơn là nên đặt niềm tin vào một cầu thủ duy nhất với đẳng cấp không phải bàn cãi.
United từng trả 3.75 triệu bảng cho Roy Keane, số tiền kỷ lục khi đó, nhưng đổi lại, có được 11 năm phục vụ của cậu ấy. Trong quãng thời gian tại Old Trafford, tôi đã bán khá nhiều cầu thủ mà mọi người không quen mặt, biết tên: những thành viên của đội dự bị và các trường hợp khác... Trong một chuyến du lịch miền Tây Scotland khi gần kết thúc sự nghiệp, tôi tính toán được rằng mình chỉ phải chi trung bình ít hơn 5 triệu bảng chuyển nhượng mỗi mùa giải tại United.
Ngày Rio đến, tôi nói thẳng với cậu ta: "Cậu là một tên vô cùng cẩu thả đấy!"
Rio trả lời: "Nhưng tôi chẳng thể sửa được."
"Cậu cần phải sửa. Cẩu thả sẽ khiến cậu trả giá bằng những bàn thua. Tôi thì lúc nào cũng để ý đến cậu đấy," tôi nói.
Và Rio đúng là tùy tiện thật. Đôi khi, cậu ấy chạy thong thả bước một bước hai rồi đột nhiên tăng tốc như một chiếc xe hơi thể thao. Tôi chưa từng thấy cầu thủ nào cao 1 mét 9 mà có khả năng bứt tốc ấn tượng như vậy. Dần dần, Rio trở nên tập trung hơn, cậu ấy đặt nhiều kỳ vọng vào bản thân hơn, sẵn sàng nhận trách nhiệm với đội bóng và toàn thể câu lạc bộ. Rio trở thành một cầu thủ hoàn hảo.
Khi chiêu mộ một cầu thủ trẻ, bạn sẽ không có được tất cả những gì mong muốn trong ngày đầu tiên. Còn rất nhiều việc cần phải làm. Rio thường không chú ý khi đối thủ là các đội bóng yếu mà cậu ấy đánh giá không có khả năng đe dọa. Trận đấu càng lớn, Rio lại càng tập trung hơn.
Với Gary Neville bắt đầu dính chấn thương dài hạn, Vidic và Evra dần hòa nhập, Rio và Edwin van der Sar trở thành tấm lá chắn của đội bóng trong nửa sau thập kỷ 2000. Năm 2006, trong cuộc đối đầu với Blackburn Rovers, tôi đã xếp Rio thi đấu tiền vệ trung tâm và cậu ấy nhận thẻ đỏ. Robbie Savage là nạn nhân của cú tắc bóng từ Rio đã khiến cậu ấy sớm quay lại phòng thay đồ.
Điều này có thể gây ngạc nhiên, nhưng Pallister cũng có những phẩm chất như Rio. Kỳ quặc là cậu ấy nhanh nhẹn nhưng không thích chạy. Pally rất lười hoạt động. Cậu ấy từng nói rằng càng làm ít là càng khỏe. Cậu ấy tập luyện dở nhất trần đời, tôi toàn phải trông chừng cậu ta. Sau chỉ 15 phút đầu tiên, Pally có thể lảo đảo bước ra khỏi vòng cấm đội nhà, thở hổn hển sau tình huống tấn công của đối phương. Tôi chỉ cho Brian Kidd: "Nhìn kìa, Pally sắp chết rồi!" Thú thật có lần tôi đã trừng phạt cậu ấy.
Đón Pally chuẩn bị cho một bữa tối của toàn đội, tôi đi vào nhà cậu ấy và phát hiện một chai Coca-Cola to đùng trên bàn cạnh lò sưởi, cộng với túi kẹo đủ các loại: Crunchies, Rolos, Mars Bars. Tôi hỏi Mary, vợ Pally: "Giải thích cho tôi cái gì thế này?"
"Tôi chẳng biết đã khuyên anh ấy bao nhiêu lần rồi, nhưng anh ấy không nghe, thưa huấn luyện viên," Mary khổ sở trả lời.
Rồi tôi nghe thấy tiếng bước chân xuống cầu thang, Pally đã chứng kiến việc tôi phát hiện cậu ấy giấu giếm phần thức ăn như của một đứa trẻ. "Sao em lại mua mấy thứ này thế, Mary?" Pally cố đánh trống lảng. Tôi phản lại ngay: "Cậu là tên lười nhác, tôi sẽ phạt cậu."
Pally không phải là Adonis (một vị thần trong thần thoại Hy Lạp - người dịch) nhưng cậu ấy thực sự là một cầu thủ tốt và dễ thương. Như Rio, cậu ấy có thể chuyền bóng và chạy nhanh mỗi khi muốn. Mùa giải cuối cùng với United, cậu ấy bị đứt sâu ở lông mày và bắt đầu kêu la vì đau. Cậu ấy thú nhận đó là vết đứt đầu tiên trong đời. Nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến mã ngoài của Pally. Cậu ấy vẫn nghĩ mình như Cary Grant.
Tôi đủ tỉnh táo để không tìm kiếm mẫu trung vệ kiểu Franz Beckenbauer, người có thể vừa giải nguy cho hàng thủ, vừa kiến tạo một đường sắc sảo cho tuyến trên. Tốc độ và khả năng đọc trận đấu là những phẩm chất vô giá trong bóng đá hiện đại. Rio có cả hai, và đó là lý do tôi ký hợp đồng với cậu ấy. Không chỉ phòng ngự, câu ấy cũng biết phân phối bóng. Bởi vậy, mặc dù kỹ năng phòng ngự là điều đầu tiên xét đến, tôi vẫn cảm thấy thôi thúc khi biết trung vệ của mình có thể mở các đường tấn công, điều đã trở thành tiêu chí cho nhiều đội bóng áp dụng hiện nay như Barcelona.
Một vài thời điểm trọng sự nghiệp, cuộc sống của Rio trải dài trên nhiều lĩnh vực mà tôi không thể hài lòng. Tôi chán ngấy khi thấy cảnh cậu ấy tại những bữa tối hay các buổi ra mắt sang trọng. "Cậu có biết một điều về bóng đá không? Những gì xảy ra trên sân cỏ sẽ tố cáo tất cả mọi chuyện," tôi từng nói với Rio. Khi phong độ giảm sút, nó sẽ xuống rất nhanh. Tại những đội bóng nhỏ, bạn có thể xuề xòa cho qua nhưng ở Manchester United luôn có 76,000 cặp mắt dõi theo và bạn không thể đùa với họ được. Tôi cảnh báo Rio nếu các hoạt động trên làm cậu ấy thi đấu tệ đi, cậu ấy sẽ không còn ở Old Trafford lâu nữa.
Rio tiếp nhận tốt những lời phê bình. Chúng tôi đã tạo lên một hệ thống để kiểm soát tốt hơn: người đại điện của Rio buộc phải thông báo cho United bất cứ hoạt động nào của cậu ấy. Có một công ty âm nhạc, một bộ phim, một công ty sản xuất chương trình TV và một tạp chí đưa cậu ấy đến Mỹ để phỏng vấn P Diddy, "Tha cho tôi đi, Rio," tôi than thở khi biết cậu ấy chuẩn bị gặp ngôi sao nhạc rap của Mỹ. "Hắn ta có làm cậu trở thành một trung vệ tốt hơn được không?"
Rio không phải người duy nhất khám phá cuộc sống ngoài bóng đá. Điều này khởi nguồn từ vị thế người nổi tiếng của các cầu thủ ngày nay. Và một vài người trong số đó bắt đầu hướng tới nhiều hoạt động hơn nữa. Beckham đầu tiên. Rồi Rio tiếp tục. Thành công của David trong lĩnh vực này thật phi thường.
Nhưng không phải tất cả các hoạt động bên ngoài của Rio đều vô nghĩa. Cậu ấy từng làm các công việc tuyệt vời cho UNICEF tại châu Phi. Bạn không thể phủ nhận ảnh hưởng của một con người như Rio Ferdinand lên cuộc sống của những đứa trẻ da đen tại châu Phi. Thông điệp của chúng tôi đơn giản là Rio cần cân bằng giữa việc nổi tiếng và nhớ về điều gì đã mang lại thành công. Nhiều người không làm nổi điều đó.
Rio đã chuẩn bị cho cuộc sống sau này khi giải nghệ, một chuyện không quá vô lý. Tôi cũng làm vậy bằng cách thi lấy bằng huấn luyện, mất tới bốn năm. Chắc chắn tôi phải chuẩn bị cho nửa sau cuộc đời của tôi, nhưng không bằng cách đi gặp P Diddy. Sẽ có thời điểm cầu thủ tự hỏi bản thân mình sẽ làm gì tiếp theo. Giải nghệ mang lại cảm giác trống vắng, chông chênh. Một phút trước, bạn vẫn còn chơi trong trận Chung kết Champions League, Cúp FA, vô địch các giải đấu. Một phút sau, mọi thứ biến mất. Đó là thử thách mà bất cứ ai theo nghiệp quần đùi áo số đều phải đối mặt. Sự nổi tiếng cũng chẳng thể thay thế. Làm sao bạn có thể thay thế cảm giác rùng mình khi ngồi trong phòng thay đồ mười phút trước trận đấu quyết định ngôi vô địch?
Về cuối sự nghiệp của tôi tại United, Rio gặp vấn đề về lưng. Pha lập công của Craig Bellamy trong trận derby thành Manchester năm 2009 là một ví dụ chứng tỏ bất lợi về thể chất của cậu ấy. Nếu là Rio của hai năm trước, cậu ấy sẽ dễ dàng đẩy Bellamy sang bên và lấy lại bóng. Ví dụ khác là bàn thắng của Fernando Torres khi còn thi đấu cho Liverpool, Torres thắng thế về tốc độ rồi cả tỳ đè trong vòng cấm.
Tôi đã cùng với cậu ấy phân tích lại tình huống bằng băng DVD. Rio mắc lỗi khi bẫy việt vị Torres. Một năm trước, cậu ấy có thể sửa chữa sai lầm ngay lập tức. Nhưng thực tế, cậu ấy chỉ đuổi theo Torres để rồi nhận một cú đẩy vai và chứng kiến đối thủ đưa bóng vào lưới. Chưa ai từng làm được điều này với Rio. Chấn thương lưng không chỉ khiến cậu ấy đau đớn mà còn ảnh hưởng bất lợi đến khả năng thăng bằng.
Rio luôn chạy. Cậu ấy không cần ở tình thế bị đe dọa mới bắt đầu vận động. Sau thời gian nghỉ dưỡng thương suốt gần ba tháng mùa đông, cậu ấy trở lại, tập luyện chăm chỉ, thi đấu tuyệt vời trước City trong trận Bán kết Cúp Liên đoàn 2009/10 ngay tại Old Trafford.
Khi Rio bước sang sườn dốc bên kia của sự nghiệp, tôi buộc phải yêu cầu cậu ấy thay đổi lối chơi phù hợp với tuổi tác. Tôi khuyên cậu ấy, cả trực tiếp và gián tiếp, rằng cậu ấy cần lùi lại một, hai bước mới có cơ hội đối đầu với tiền đạo đối phương. Năm năm trước, đó là trò trẻ con với Rio, với tốc độ của mình, cậu ấy sẽ cướp lại bóng trong chân đổi thủ ngay khi họ nghĩ rằng sắp làm được điều gì đó. Nhưng Rio đã không thể tiếp tục như vậy. Cậu ấy cần có mặt tại hiện trường trước khi vụ án xảy ra.
Tuy nhiên, Rio rất thoải mái với đánh giá của tôi, không cảm thấy chút xúc phạm nào cả. Đơn giản tôi chỉ giải thích những thay đổi về cơ thể. Và cậu ấy có mùa giải 2011/12 xuất sắc, chỉ bị ảnh hưởng duy nhất bởi sự vắng mặt trong đội hình đội tuyển Anh tham dự EURO 2012. Khi Roy Hodgson hỏi ý kiến tôi liệu Rio có thể tiếp tục đá cặp với John Terry, tôi chẳng thể trả lời trực tiếp: "Ông hãy hỏi cậu ấy. Hỏi về mối quan hệ giữa hai người họ."
Một vết gợn khác là khi Rio từ chối mặc chiếc áo của chiến dịch chống phân biệt chủng tộc Kick It Out mùa giải 2012/13 dù chúng tôi đã thống nhất sẽ ủng hộ nó công khai. Khi quyết định tẩy chay áo Kick It Out, Rio nên nói chuyện với tôi. Tôi biết cậu ấy có vấn đề về câu chuyện giữa Anton, em trai cậu ấy, và John Terry trong cuộc đối đầu của QPR và Chelsea tại Loftus Road, nhưng tôi không chờ đợi mọi thứ đổ vỡ theo cách này. Terry, dù gì cũng đã bị trừng phạt bởi FA vì sử dụng từ ngữ lăng mạ, phân biệt chủng tộc với Anton.
Tôi đang ngồi trong phòng và Mark Halsey bước vào thông báo Rio không hề mặc áo Kick It Out. Tôi chỉ thị cho Albert, người quản lý trang phục của United, yêu cầu Rio mặc chiếc áo đó vào.
Rio vẫn tiếp tục từ chối.
Khi trực tiếp đối mặt với tôi, Rio không nói lời nào cả. Nhưng sau trận đấu, Rio giải thích rằng cậu ấy cảm thấy PFA (Hiệp hội cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp của Anh - người dịch) đã không làm hết sức để ngăn chặn hành vi phân biệt chủng tộc. Tuy nhiên, theo cách hiểu của tôi, không mặc áo chứng tỏ cậu ấy không ủng hộ dự án này. Nếu Rio có vấn đề với PFA, cậu ấy nên trao đổi với họ. Hành động của cậu ấy chỉ gây chia rẽ sâu sắc thêm.
Quan điểm của tôi về vấn đề phân biệt chủng tộc: tôi không hiểu nổi tại sao con người có thể ghét người khác chỉ vì màu da.
Hồi Ký Ferguson : Leading Hồi Ký Ferguson : Leading - Alex Ferguson Hồi Ký Ferguson : Leading