Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hoang Dã
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 6
T
ình trạng gã Người Anh trông còn thảm hại hơn. Teleri không nghĩ rằng chuyện gã yếu đi nhiều mà vẫn còn sống thì thật không thể nào.
Vậy mà gã bị như thế.
Gã chưa có lúc nào mở mắt ra hay nói năng lấy một lần, ngay cả khi cô gỡ chiếc áo giáp nặng trịch của gã ra. Gã vẫn không tỉnh dậy khi cô làm một cái cáng bằng dây thừng và chăn rồi mắc vào lưng Ngựa và từ từ kéo gã Người Anh sắp chết trở về nhà. Dấu hiệu duy nhất gã còn sống chỉ là vài tiếng rên rỉ khó chịu phát ra từ cổ họng sưng tấy trong lúc di chuyển. Nhưng những tiếng kêu này giống tiếng con thú bị dồn vào đường cùng hơn là tiếng một con người.
Bấy giờ là buổi đêm. Gã nằm im lìm trên chiếc nệm lúc này không còn phủ lên giường cô nữa mà ở góc lều, phía dưới một ô cửa sổ để mở. Gã mặc độc có chiếc áo ngủ dài và đeo bít tất, đắp chiếc chăn duy nhất của cô, cái mà cô đã phải đập cho sạch bụi sau khi dùng nó để kéo gã qua rừng.
Một mảnh trăng cong cong mọc lên nền trời tối thẫm. Không khí giá lạnh buổi đêm bắt đầu tràn qua cửa sổ, và nếu trời cứ lạnh như đêm qua, cô sẽ buộc phải đóng cửa sổ sớm.
Những con thiêu thân vo ve quanh ánh sáng chập chờn của cây nến nhỏ mà cô đặt trên bậu cửa sổ để ánh sáng có thể chiếu lên khắp người gã. Những con bọ nước tựu lại thành vòng ngoài cửa sổ để mở, để lại những sọc sáng mảnh trong khí đêm mát lạnh. Một con cú cất tiếng gọi trăng và cô có thể nghe thấy tiếng Ngựa uống nước soàm soạp từ con suối. Bên ngoài kia là cuộc sống, là trăng là sao. Bên trong là người đàn ông này, người có thể sẽ chết.
Cô nhúng một mảnh vải rách xuống chiếc máng đầy nước lạnh lấy từ suối về. Cô rửa mặt gã rồi đến chiếc cổ đang bị nóng sốt hầm hập và chuyển sang màu đỏ sậm. Một lớp thuốc đắp màu xanh làm từ rêu trộn với thảo mộc bắt đầu khô và rạn dọc theo vết thương nơi dây thòng lọng khía vào cổ gã.
Cô mất một lúc lâu để bỏ dần dần từng miếng thuốc đắp đã bị khô rạn thành mảnh để không làm gã bị đau hơn nữa.
Vết tấy từ dây thừng dưới lớp thuốc đắp có vẻ trầm trọng hơn, bắt đầu tím lại và sưng tấy. Miệng vết thương đang mưng mủ nên cô rửa nó bằng nước mát, hi vọng sẽ làm cho gã cảm thấy dễ chịu.
Nhưng không được. Gã đang đau.
Cô hơi ngần ngại mỗi lần chạm vào lớp vải gần cổ gã. Mỗi lần gã rên rỉ là một lần cô dừng lại, cho đến khi cô không thể trông thấy gã vì nước mắt dâng đầy lên hai mắt cô. Cuối cùng cô ngồi xổm và chùi mắt bằng lưng bàn tay, tự bảo mình ngu đần và ước gì mình dạn dĩ hơn như Gladdys già.
Khi cô còn nhỏ, khi một con ruồi bị chết hay khi cô dẫm lên một con nhện, cô sẽ òa khóc ngay. Gladdys già nói rằng mỗi khi bà cho Teleri một miếng xốp tổ ong để ngậm thay cho kẹo, cô sẽ thảo nảo đến mức để một nửa lại bên ngoài cho lũ kiến. Cô tự hỏi bà mình sẽ nói gì về gã hiệp sĩ này. Chắc bà sẽ gọi cô là ngốc nghếch vì đã cứu giúp cho một gã đàn ông mà nếu hắn sống có thể gây hại tới cô.
Cô nhắm mắt lại bởi cô đang bị giằng xé giữa lý trí và trái tim, và cô biết mình sẽ không thể thay đổi ngay cả với ai đó là kẻ thù của cô. Bởi vì khi nhìn gã đàn ông này, cô thấy một người đàn ông, một con người – một ai đó giống cô. Và gã đang bị thương tích trầm trọng, gã đã bị treo cổ và còn sống sót.
Khi nhìn gã, cô không còn thấy nỗi sợ thường gặp mà là một nỗi nhức nhối vì những gì gã đang phải trải qua, và điều ấy giống như có ai đó đang rứt trái tim cô ra khỏi lồng ngực. Những hành động phi nhân tính như vậy chỉ càng làm cô nhớ rằng thế giới này mới độc ác và tối tăm làm sao.
Cô ngừng lại và chỉ nhìn gã chằm chằm như thể chờ đợi phép màu nào đó rơi xuống từ trời cao. Cô lại cố gắng rửa ráy cho gã, nghĩ rằng nghỉ một chút có thể làm gã đỡ đau hơn.
Nhưng gã đưa bàn tay to lớn ra đẩy cô đi, cổ họng phát ra những tiếng kêu khàn khàn khó chịu. Không có lời nào phát ra, không có cái gì nghe giống tiếng nói cả nhưng khi nghe chúng cô biết đó là âm thanh giận dữ. Dù đầu óc của gã đang ở đẩu đâu – giữa thiên đàng hay địa ngục – thì gã đang giận dữ, đang chống chọi với thứ gì đó bên trong cho dù không hề mở mắt. Cô có thể cảm nhận được những cảm xúc toát lên từ gã như người ta có thể cảm nhận thấy nỗi sợ hãi của một con vật bị dồn vào đường cùng.
Gã bắt đầu trăn trở. Cô cố gắng chụp lấy cánh tay gã, nhưng gã quá mạnh. Để giữ gã nằm im, cô phải nằm vắt lên người gã. Gã đột ngột ngưng lại.
Cô áp tai mình lên ngực gã vì sợ gã có thể chết ngay dưới người cô. Nhưng vẫn nghe thấy tiếng tim đập. Cô từ từ bò khỏi người gã và quỳ gối ở đấy quan sát.
Gã lại rên rỉ.
Cô khom sát hơn, tâm trạng rối bời, lo lắng và cảm thấy hơi bất lực. Không có con vật hay con người nào đáng phải chịu như vậy cả. Ngay cả gã Người Anh này, kẻ có sức mạnh hủy diệt cô.
Để làm trấn tĩnh gã, cô đưa tay ra đặt lên nơi trái tim gã theo cách vẫn làm với con chim bị rớt hay con cáo bị thương.
Gã bất ngờ giật giật. Dữ dội.
Cánh tay gã quơ đến chỗ cô.
Trước khi cô có thể nghĩ đến việc thụp xuống, nắm tay gã đập sầm vào mắt cô.
Cô ngã ngửa ra thật đánh sầm muốn tắt thở. Sao trời nhấp nháy trước mắt trong một thoáng dường như kéo dài đến vô tận rồi cô mở miệng lấy hơi. Khi thở được rồi, cô co chân lại tới ngực và cuộn người sang bên, tay úp lên mắt vì cơn đau vụt đến nhức nhối; nó quá buốt đến mức cô thấy đầu mình như bị nút ra.
Cô nằm đừ ở đó và biết mình chẳng có bao nhiêu lựa chọn. Khi đầu ngừng quay cuồng và cô có thể di chuyển trở lại, cô làm điều mình không muốn – trói tay và chân của gã lại.
o O o
Đội quân nhỏ võ trang mà hiệp sĩ Roger bỏ lại đằng sau đang tập trung quanh một đống lửa than bốc khói mù mịt thì một người cưỡi ngựa lại gần.
Payn Godart, chỉ huy của đội quân võ trang và một người đàn ông tóc sẫm màu có tầm vóc của một gã khổng lồ nho nhỏ đứng bật dậy.
Hiệp sĩ Tobin de Clare cưỡi lên phía trước và gò cương ngựa.
“Ngài đi đươc một lúc lâu rồi đó, hiệp sĩ Tobin.” Payn nói trắng ra. De Clare đã cưỡi ngựa ra ngoài tìm hiệp sĩ Roger từ đêm hôm kia, sau khi họ đã đợi chờ lâu hơn họ tưởng. Khi de Clare cưỡi ngựa ra ngoài, còn có ba người đàn ông khác nữa, mỗi người theo một hướng khác nhau. Những người đàn ông này quay lại sáng hôm sau mà không có manh mối gì về việc chỉ huy của họ đi đâu. De Clare đã không trở lại ngay.
Nhưng De Clare không nói gì với bất cứ ai về việc anh đã đi bao lâu. Tobin de Clare là ai thì mọi người đều quá rõ. Cha anh là một trong những bá tước giàu quyền lực nhất đất nước; cậu con trai thì quá kiêu ngạo và cứng đầu, ngay cả khi anh ta làm cận vệ cho Merrick de Beaucourt, Bá tước vùng Glamorgan.
Vậy là với đúng kiểu de Clare đặc trưng, anh ta chẳng giải thích gì và những người lính biết vậy, nhưng không nói gì thêm. De Clare xuống ngựa và quăng dây cương qua yên, rồi đi về phía đống lửa, ngồi xổm xuống để hơ tay cho ấm. Sau một lúc nhìn đăm đăm vào đống lửa đỏ, anh ta nói chẳng có xúc cảm gì. “Tôi lần theo dấu vết của ngài ấy, nhưng mất dấu ở phía nam, chỗ con sông.”
Payne thả xuống cho de Clare một túi da đựng rượu còn đầy giống hình trăng lưỡi liềm và một ổ bánh mì phết bơ. Hiệp sĩ Tobin đưa túi rượu lên cao, uống một hơi rồi quệt tay ngang miệng. Anh nhìn những người đàn ông khác mặt nhuốm sắc đỏ vàng vì ánh lửa. “Tôi thấy là các anh cũng không tìm được gì.” Anh ngoạm lấy một khúc bánh mì và bắt đầu nhai.
“Không,” Payn nói, lắc đầu.
“Tôi cược là ngài ấy lại đi với đàn bà rồi, trong lúc chúng ta ở đây lạnh cóng mông,” John Carteret nói bằng giọng bất bình.
Payne nện vào vai gã đàn ông và bảo y ngậm miệng. “Anh biết là ngài ấy sẽ không để chúng ta lại đây, cho dù là vì một gương mặt xinh đẹp và cặp đùi mềm mại chăng nữa. Hiệp sĩ Roger có thể ngông cuồng và táo bạo khi đi chơi, nhưng ngài ấy không phải kẻ nhát gan. Ngài ấy biết nhiệm vụ của mình là vì Edward. Ngài ấy đang chấp hành mệnh của đức vua, không phải đang ở quán rượu.”
Một vài người đàn ông khác ậm ừ đồng tình.
De Clare ngước lên nhìn sau khi thanh toán xong miếng bơ cuối cùng. “Ngài ấy đang đuổi theo một kỵ sĩ. Tôi chỉ thấy vậy khi nhìn xuống thung lũng. Không ai biết là ai và tại sao.”
Những người đàn ông lắc đầu và một người lên tiếng, “John đã tìm hiểu khu làng ấy dưới thung lũng.”
“Phải,” một người đàn ông nói bằng giọng chán ghét. “Đúng là một bọn mê tín. Chẳng nói được gì ngoài mấy phù thủy Druid và những tảng đá của quỷ.” Người đàn ông tên John làm thêm một ngụm rượu. “Người xứ Wales thật lạ lùng, chẳng phì ra được cái gì ngoài mấy thứ nhảm nhí. Tôi dừng việc hỏi thăm khi có tên nông nô thứ hai làm dấu thánh và bỏ chạy như thể tôi đang hỏi gặp Quỷ sứ ấy. Rồi tôi cưỡi ngựa đi qua làng,” anh ta lắc đầu. “Chẳng có thứ gì ở Bleddig để quyến rũ ngài Roger đâu. Không một quán rượu. Và chẳng có lấy con nhãi nào.”
“Thế còn ngựa?”
“Con ngựa duy nhất trong làng là một con ngựa cái hai mươi mốt tuổi dùng để cày bừa.”
Bầu không khí rơi vào im lặng và có ai đó ném một nắm than nữa vào đống lửa.
“Có lẽ,” một người đàn ông nói mà thiếu suy nghĩ, “Elizabeth phu nhân thay đổi ý định và đuổi theo ngài ấy.”
De Clare cứng người lại và nhìn xoáy người đàn ông bằng cái nhìn lạnh buốt. “Chị gái tôi đang ở với chồng mình ở Atherton. Tôi cảnh cáo anh lúc này. Đừng có nói về chị ấy nữa hoặc là anh sẽ ân hận đấy.”
Người đàn ông cúi đầu và lầm bầm một câu xin lỗi. Lại một lần nữa không khí trở nên nặng nề vì sự căng thẳng và sự im lặng của những người đàn ông không thích sự có mặt của de Clare.
“Sáng mai chúng ta sẽ rời đi,” Hiệp sĩ Tobin thông báo cho họ khi anh đứng dậy, rồi đi lại phía ngựa của mình. “Đức vua cần được báo tin.”
“Tôi sẽ đợi ở đây,” Payn ngoan cố nói. “Ngài Roger sẽ trở lại.”
De Clare quay lại. “FitzAlan sẽ không trở lại.”
“Ngài không biết ngài ấy như tôi,” Payn cãi. “Tôi đã đi cùng với ngài ấy ở Pháp, ở Rome, khi ngài ấy ở với đức vua và bá tước Merrick ở phương đông. Ngài ấy sẽ trở lại.” Payn khoanh cánh tay cơ bắp quanh ngực. “Mới chỉ có hai đêm. Tôi sẽ ở lại.”
“Ngài sẽ đi với chúng tôi.” Hiệp sĩ Tobin rút ngắn khoảng cách giữa họ và đối mặt anh ta như thể tạng người anh ta không phải như một cây gỗ phá thành. “Đây là mệnh lệnh. Khi FitzAlan đi, tôi là người ra quyết định chúng ta ở lại hay đi.”
Hai người đàn ông trừng mắt nhìn nhau.
“Đừng có hiếu sai ý tôi, Godart,” de Clare cảnh cáo. “Ngày mai chúng ta sẽ báo cho đức vua. Edward sẽ quyết định phải làm gì.” Anh quay lại và kéo một túi từ lưng ngựa xuống, trải nó lên mặt đất. “Còn bây giờ chúng ta sẽ ngủ.” Anh ngồi lên cái nệm của mình và nhìn thẳng vào từng người một. “Đó cũng là mệnh lệnh.”
Vậy là trong lúc những người lính của hiệp sĩ Roger bận trải nệm, hiệp sĩ Tobin de Clare đã nằm xuống, kéo chăn lên và ngủ như mọi hiệp sĩ khác ngủ - tay nắm lấy cán gươm.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hoang Dã
Jill Barnett
Hoang Dã - Jill Barnett
https://isach.info/story.php?story=hoang_da__jill_barnett