Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hoa Hoa Du Long
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 6
N
hững người quanh đây dĩ nhiên biết con chó quý của Đồng Tâm Vương phủ, thấy Lộ Thương nghênh ngang ôm con chó về khách điếm, đều muốn làm chuyện tốt là chạy vội hướng Đồng Tâm vương phủ mà báo cáo lấy tiền thưởng.
Còn Lộ Thương hồn nhiên vẫn không hay biết, lại còn vừa đi vừa đắc ý ôm con chó quý trên tay, thẳng hướng phòng mình ở khách điếm mà bước.
Trói gô con chó nằm trên bàn, Lộ Thương bịt miệng nó bằng một khối vải, nhìn con chó giãy giụa điên cuồng, vừa lòng vỗ vỗ bàn tay:” Chó à chó ơi, chó này, thật sự Lộ Thương ta xin lỗi mi nhiều lắm,muốn trách thì trách cái tên biến thái cái gì mà Tĩnh…Tĩnh tỉ kia đi”
Từ trong túi móc ra viên bích hoán, đặt sát vào cái kia của con chó…
Con chó dường như cũng nhận được hắn không có ý tốt, đôi mắt đầy vẻ sợ hãi, Lộ Thương lúc này chả còn lòng dạ nào mà nghĩ đến thương với chả cảm, hít một hơi sâu, đem viên thuốc nhét vào nơi đó của con chó cái.
Ngay từ lúc bắt đầu nhét thuốc vào, con chó chẳng phải người nhưng Lộ Thương rất nhẹ tay ấn từ từ cho viên thuốc đi vào- nhưng khi nhét vào rồi thì không sao rút tay ra được, đành dính chặt lấy viên thuốc bên trong con chó.
Cảm giác thân thể con chó chỗ có viên thuốc bắt đầu run rẩy, nếu không phải đã trói miệng lại chắc đã kêu ngất trời,Lộ Thương tự cảm thấy trong lòng cũng có chút đồng cảm mà muốn chết đi.
“ Tên thối tha kia, ngươi đi chết đi! Ta hận ngươi…cư nhiên làm cho ta thành ra thế này.” Chẳng những đôi mắt con chó vòng lệ quanh hai tròng mắt to đen đầy thống khổ, ngay cả Lộ Thương cũng cảm giác được mình muốn khóc.
Dựa vào cái gì…dựa vào cái gì… Lộ Thương suốt 21 năm trên đường đời, vốn là anh hùng hào kiệt, 17 tuổi tham gia vào băng đảng cướp mạnh nhất Giang Nam, đến nay vẫn là lục lâm anh hào trong mắt thiên hạ…dựa vào cái gì mà chính mình, phải làm cái trò này với con chó?
Tức giận bốc lên đỉnh đầu khiến hắn không thể ngăn được cảm giác khó chịu, trong cơn tức giận ngón tay đẩy mạnh về phía trước. cảm giác viên thuốc ở tay bắt đầu tan ra, hắn vội rút tay ra bên ngoài…thật đúng là chủ nào tớ nấy, viên thuốc biến thái y như cái tên mĩ nam vô sỉ kia…vừa đến nơi ẩm ướt nhất thì hòa tan vào!
Chính khắc sau, Lộ Thương thay đổi nét mặt…thật là vất vả ấn vào nhưng lại khốn khổ không rút tay ra được…
Điểm mật đạo bên trong con chó co rút kịch liệt, Lộ Thương vẫn phải để tay ở đó, tuy rằng nếu mạnh tay rút ra, nhưng con chó sẽ ăn riềng ngay…chẳng phải một buổi sáng cố gắng đi tong hay sao?
Cân nhắc một lúc, hắn tận lực nhẹ nhàng dùng mọi cách mà vẫn không rút tay ra được, bất luận là cố gắng bao nhiêu lần, tay bị kẹp chặt vào cái vị trí đáng xấu hổ ấy của con chó không tài nào tiến lui được.
Ngoài cửa vang lên tiếng người huyên náo, tựa hồ có đại đội người ngựa kéo lên lầu…không phải la tìm ta chứ?
Tuy rằng nghĩ vậy, hắn vẫn một tay gia tăng lực định rút khỏi đó, một tay hướng ra ngoài, nhưng càng làm vội lại càng loạn…
Tục ngữ nói “ Làm việc xấu thì uống nước cũng nghẹn”, hiện tại chính Lộ Thương đang ở tình hình đấy, mà đám huyên náo đáng chết ngoài kia lại dừng lại ngay trước cửa phòng hắn, “ bang” một tiếng, cánh cửa bật tung, một trong một ngoài mặt đối mặt hai nam nhân.
Trong nháy mắt, tất cả âm thanh im bặt…Lộ Thương lần đầu tiên có hi vọng mình được bốc hơi biến mất dạng…bởi mặt những người trước mặt so với xác chết chẳng khác gì nhau, người nam tử ăn mặc hoa mĩ đối diện hắn mặt cắt không còn giọt máu, Lộ Thương có thể khẳng định cảnh tượng trước mắt đã sớm dọa chết hắn rồi.
“ Ngươi- đang- làm –cái-gì-“ Giống như ngàn vạn năm qua đi, nam tử kia cuối cùng cũng gọi được hồn về mà mở miệng, thanh âm mơ hồ vì vẫn chưa tin vào mắt mình.
“ À…a…ta chỉ là…chính là…“ Lộ Thương tựa hồ hoảng loạn đến nói cà lăm, không thể nào nói rõ hết nỗi khổ sở của mình.
“ Tên biến thái… ngươi trộm chó cưng của điện hạ nhà ta…” Một tên đầy tớ ăn mặc lòe loẹt theo sau người kia ở đâu ló ra, một phen kéo lấy tay Lộ Thương: “ Còn không rút cái tay bẩn thỉu của ngươi ra?”
Nguyên lai là chủ chó tới rồi…nam nhân thân ảnh hiên ngang quý phái kia, đại khái nhìn là ra hoàng thân quốc thích đi…giống như người nọ kêu Điện hạ ấy…
Gã nô tài bắt lấy tay của người đang làm trò kia mà lôi ra, nhưng bằng khí lực ấy làm sao mà đủ, nhìn thấy tình hình trước mắt, nam tử kia nhăn mặt gắt gao nói:“ Còn không mau cho người bắt trói hắn lại, mang về trong phủ xử lí, đừng làm ồn ra gây trò cười cho thiên hạ…”
“ Ai nha, các ngươi..làm gì…ta chỉ là…chính là…“ Nhìn những người hộ vệ dũng mãnh bao vây quanh mình, Lộ Thương liều mạng giãy giụa, nhưng chính là hai đấm không địch nổi bốn tay, huống chi phải mười cẩm y hộ vệ xung quanh mình đây…không cần thiết là hai đấm, Lộ Thương đã bị trói cùng với con chó mà mang đi.
“ Đem hắn nhét vào trong kiệu…đừng cho người ngoài đường nhìn thấy” Phân phó xong, nam nhân bước xuống lầu, Lộ Thương cũng bị đẩy theo sau.
Bị trói tắc trong kiệu trên đường đi đến vương phủ, vừa đặt chân xuống đất đã bị kéo ra, chỉ có thể hoạt động tay trái cùng hai chân bị trói một chỗ– thật chật vật.
“ Vương gia, xử trí thế nào đây?” Trói gô Lộ Thương lại, thị vệ cung kính hỏi Đồng Tâm Vương Hiên Viên Tranh.
Tranh cau mày, nhìn cái mặt chật vật của tên nam nhân kia…hắn tự hỏi sao mặt mày tuấn lãng, dáng người cũng cân xứng, không giống kẻ ác…
Nhưng khi nghĩ đến bàn tay tên kia vẫn ở sâu trong yêu khuyển của mình, vương gia vội thu lại những ý nghĩ mới xẹt qua đầu.
“Vương gia, Vương gia…“ bỗng nhiên thị vệ chạy vọt vào, hướng tới Đồng Tâm nhẹ giọng bẩm báo vài câu, Đồng Tâm thoáng chốc mặt biến sắc:“ Trông hắn cẩn thận cho ta” Phân phó xong, hắn liền chạy ra khỏi phòng.
Chạy vội hướng vào bên trong, Đồng Tâm đứng cách đó liền hô lên: “ Hoàng huynh… hoàng huynh “
Vẻ mặt vui sướng đi vào nội phòng, liền hướng đến người thanh niên tuyệt mĩ áo trắng đang ngồi ngay ngắn trong thư vòng, đó chính là hoàng huynh mà hắn ngày đêm mong nhớ.
“ Hoàng huynh, người đã trở lại?” Thân thiết tiến về phía y, gương mặt Đồng Tâm thể hiện rõ vẻ mến mộ.
Tĩnh nở nụ cười, huynh đệ thân thiết từ nhỏ không muốn rời xa mình, hiện giờ đã hai mươi mấy tuổi, vẫn cứ cứng đầu như vậy.
Đỡ người đệ đệ đang hướng thân mình hành lễ, Tĩnh nói: “ Nghe nói ngươi vừa mới gióng trống khua chiêng, bắt được đạo cẩu tặc?”
“ Hoàng huynh sao biết được?” Từ trong lòng Tĩnh ngẩng đầu lên, Tranh hãy còn căm giận nói “ Tên trộm đó quả thực biến thái…cư nhiên cho tay vào nơi đại tiện mà không cách nào rút ra được…thật đúng là tên biến thái”
“ Thật không?” Mỉm cười xẹt qua hai gò má:“ Cho ta xem cái tên trộm kia đi.”
“Hoàng huynh muốn xem loại này biến thái kẻ trộm làm cái......” Nói vẫn chưa xong, Tranh liền tiếp xúc đến mặt Tĩnh trở nên nghiêm khắc,vội sửa lời nói: “Ta đem hắn cột vào hậu phòng, ta mang ngươi đi.”
Đi theo Tranh qua hành lang dài đến hậu phòng, xa xa đã nhìn thấy thân ảnh mệt mỏi, quả nhiên là hắn mà! Một nét cười khó nhận thấy thoáng trên môi Tĩnh:“ Đem người kia giao cho ca ca được không?” Ôn nhu hỏi người hoàng đệ đứng bên.
“ Hoàng huynh, người cần gì mà làm thế?” Thấy Tĩnh nhíu mày, Tranh vội ngậm miệng lại
Bạn đang?
“ Tất cả lui ra, cả đệ cũng không được vào!” Tĩnh phân phó xong, vừa lòng nhìn Tranh mặc dù thần tình còn nghi ngại, nhưng vẫn phải nhấc tay triệu hồi thị vệ ở hậu phòng.
Cả người hốt hoảng dựng ngược lên khi nghe thanh âm của Tĩnh ở giữa không trung.
“ Coi như ta nợ đệ một ân tình, ngày mai viết sớ dâng lên muốn gì cũng được …”
Nhìn theo bước chân sái thiên di chuyển không một tiếng động, trong lòng Tranh Vương Tử hiện lên vô hạn hối hân…ca ca, người rõ ràng biết ta muốn cái gì… Lại tàn khốc làm bộ không chút nào cảm kích.
Thật không hổ từ nhỏ là lãnh huyết hoàng đế vô tình!
Tĩnh tao nhã đi theo cửa sổ dọc nhà hậu, Lộ Thương vẫn đang cúi đầu tính kế thoát thân, bị tiếng động làm giật mình, hắn ngẩng đầu, chính là nhìn thấy Tĩnh lướt qua cửa sổ.
“ Ngươi…“ bất giác mở ta hai mắt, Lộ Thương không dám tin vào mình nữa.
Đem mắt hướng đến chỗ tiếp xúc của Lộ Thương và con chó, Tĩnh không khỏi thất thanh mà cười, Lộ Thương nhất thời cảm giác như máu dồn hết lên não… vận mệnh gần nhất của mình cũng đen như máu con cẩu này, bị Tĩnh nhìn thấy cảnh chật vật này, Lộ Thương thật muốn đâm đầu chết đi cho xong…
Tĩnh tủm tỉm cười, tiến đến gần con chó kia, tại chỗ tiếp xúc, đè xuống một huyệt đạo, như có kỳ tích, chỗ gắt gao kia co rút rồi buông lỏng như có phép tiên.
“ Rút tay ra đi!” Tĩnh phân phó Lộ Thương, Lộ Thương theo lời mà làm, tránh “đêm dài lắm mộng” kẻo tới trưa lại không rút ra được.
“ Đây là…” Không tin tưởng nhìn địch thủ trước mặt, Lội Thương cũng không thể không ngửi thấy mùi tanh tưởi tỏa ra.
“ Lần sau muốn ta cắm vào không đi ra cũng được…” Tĩnh không thay đổi thái độ, nói những lời đường đường thô tục ấy.
Tức giận xuất hiện trên mặt, Lộ Thương mở lớn hai tròng mắt, Tĩnh vội vàng sửa lại ngữ khí đứng đắn “Là ngươi nợ ta một ân tình…”
Bị nam nhân nhìn một màn mất mặt như thế, Lộ Thương không cách nào vựng được thần khí, bèn ủ rũ nói “Cảm tạ- nhân tình này ta sẽ trả”
“ Kia…“ Đem miệng kề sát vào tai Lộ Thương, Tĩnh nhẹ nhàng nói “ Khuya không bằng sớm, lúc hoàng hôn đến phòng nọ chờ ta…“
Lộ Thương nhất thời cả kinh căng thẳng cả người, biết rằng ác ma này sẽ chẳng thiện lương đến mức giúp đỡ hắn… đem oán hận thành cái nhìn căm giận, lại phát hiện giống như sau mỗi lần giao hoan, Tĩnh biến mất nhanh chóng.
Bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, Tĩnh vừa đến cửa quay đầu lại mỉm cười nói:“ Ngươi cứ như vậy mà ra ngoài tốt lắm, quân lính đều đã đi cả,không ai ngăn cản ngươi, nhớ rõ đến phòng kia chờ ta”.
Lại kinh giác chính mình bị nụ cười như tiên sứ xuất trần của người này mê hoặc, Lộ Thương bi ai cúi đầu, ngẩng đầu lên hắn đã biến mất vô ảnh.
Giãy giụa đứng lên, Lộ Thương vừa rời định đi, bỗng nhiên nhìn thấy cái gì đó đang chết ngất trên mặt đất nhặt lên…Con chó chết tiệt, làm ta thành ra thế này, xem ta trở về không tốt mà thu nhận ngươi, tìm một con công chó thao chết chó cái nhà ngươi!
Đi tới cửa, quả nhiên như cái tên biến thái kia nói, im ắng đến một bóng người cũng không có, Lộ Thương thực thuận lợi đi ra ngoài Đồng Tâm Vương Phủ, đứng ở đầu phố lại do dự không biết nên đi về đâu.
Bị người nhìn thấy cảnh này, khách điếm không về được. Nếu như theo lời cái tên biến thái kia mà đến phòng đợi…chắc chắn chờ mình sẽ lại là mấy kí ức ghê tởm.
Chính lại vì tục ngữ nói “ Trộm cũng có nghĩa”, nam nhi vẫn phải có chữ tín.
Phải giữ chữ tín. Người ta cứu mình, tựa hồ hẳn là…
Lộ Thương cảm thấy thật sâu trong đầu đau nhức, suy nghĩ đi lại, rút cuộc vẫn là hắn ý nghĩ ấy đã muốn chiếm thế thượng phong đi.
Con mẹ nó! Không phải nữ nhân mà trung trinh tiết liệt, cũng không chết được người…mà tuyệt đối không thể phá hủy hình tượng anh hùng hào kiệt của ta được.
Lộ Thương đáng thương tự cho mình là anh hùng đổ máu thủ tiết vì nghĩa lớn, trong đầu tràn đầy lý luận của các bậc anh hùng, cuối cùng ngẩng cao đầu ở tư thế tráng sĩ một đi không trở về mà bước vào căn phòng kia.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hoa Hoa Du Long
Tình Bảo Nhi
Hoa Hoa Du Long - Tình Bảo Nhi
https://isach.info/story.php?story=hoa_hoa_du_long__tinh_bao_nhi