Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Heartbreaker (Tiếng Việt)
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 5
M
ichelle tỉnh dậy từ sáng sớm – ngay khi tia nắng yếu ớt của buổi bình minh bắt đầu chiếu rọi vào gian phòng. Cô vừa mới có một giấc ngủ ngắn nhưng rất sâu và lạ thay cô không còn mơ nữa, nhưng cô đã quen với việc nằm ngủ một mình; và sự có mặt của một người đàn ông ở trên giường cuối cùng cũng kéo cô ra khỏi giấc nồng.
Ánh mắt cô bị tác động mạnh khi khẽ lướt dọc người anh. Cô uể oải nằm trên bụng anh với một tay ôm gối và tay còn lại che đi cơ thể trần truồng của mình.
Cô đã quá dễ dãi. Cái ý nghĩ này cứ in sâu vào trong tâm trí Michelle trong lúc cô rón rén đặt chân xuống giường, cố gắng để không làm John tỉnh giấc. Anh mới chỉ ngủ được vài tiếng đồng hồ –anh chắc chắn đã không thể ngủ được nhiều trong suốt đêm qua.
Chân cô bỗng run rẩy ngay khi cô đứng dậy, sự đau nhức ở giữa hai đùi và tận sâu trong cơ thể lại một lần nữa nhắc nhở cô về tối qua cứ như thể cô cần thêm một sự khẳng định lại cho chính trí nhớ của mình vậy. Bốn lần. Anh đã cùng cô bốn lần, và mỗi lần đều khiến cô cảm thấy niềm khoái cảm mỗi lúc một dâng trào. Ngay cả trong giây phút này đây, cô vẫn không thể tin được cái cách mà cơ thể cô đã phản ứng lại với anh – chính xác là mọi việc đã hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cô. Nhưng anh, anh lại có thể kiểm soát được chính mình, và cả cô nữa, anh đã nắm bắt cô và kéo cô theo nhịp điệu của riêng anh với mong muốn kéo dài những giây phút ấy thành vô tận. Giờ thì cô đã biết được rằng mọi lời đồn đại về John hoàn toàn không có một chút phóng đại nào cả, cả sự nam tính rắn rỏi lẫn những kĩ thuật điêu luyện của anh, nếu có nói, thì chỉ có
thể nói rằng chúng đều đã bị coi nhẹ đi hơn mà thôi.
Dù bằng cách này hay cách khác cô vẫn phải đối mặt với sự thật đau buồn rằng cô vừa biến bản thân thành người tình một đêm mới nhất của John.
Nhưng điều cay đắng nhất không phải là việc cô đã quá dễ dàng đánh mất bản thân mình mà tận sâu trong trái tim cô, cô cảm thấy tiếc nuối khi niềm hạnh phúc ấy sẽ không kéo dài. Anh có thể sẽ quay trở lại nhưng anh sẽ không ở lại. Vào cái thời điểm mà anh sẽ chán cô và chuyển cái ánh mắt tà tâm ấy sang một người phụ nữ khác – y như cái cách anh đã làm trước đây.
Và cô thì vẫn cứ tiếp tục yêu thương anh, y như bản thân đã từng.
Cô lặng lẽ lấy ra một bộ đồ lót sạch từ ngăn tủ và một cái áo choàng tắm, nhưng cô lại đi xuống phòng tắm dưới nhà. Cô không muốn tiếng nước chảy đánh thức anh dậy. Ngay giây phút này đây cô cần phải có được thời gian của riêng mình, thêm thời gian để cô lấy lại được sự bình tĩnh trước khi phải đối mặt với anh một lần nữa. Cô vẫn chưa hề biết mình phải nói gì, phải làm gì.
Dòng nước nóng làm giảm được phần nào sự đau nhức trong cô, dù rằng sự đau đớn đó vẫn còn lưu lại như đang nhắc cô nhớ đến sức mạnh của John trong mọi chuyển động của bọn họ. Sau khi tắm xong cô đi xuống nhà bếp và bắt đầu pha một cốc cà phê. Cô dựa người vào cái tủ bếp bên cạnh, ngắm nhìn dòng nước tối màu chảy dần vào cái cốc, cho tới khi tiếng gầm của động cơ máy vọng ra từ phía ngoài đã làm chuyển hướng sự chú ý của cô. Quay sang nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy hai cái xe tải thồ từ nông trại của John đang đỗ ngay phía trước cổng nhà; còn những tay thợ làm thì đang thi nhau chỉ trỏ. Ngay cả khi đứng ở khoảng cách xa như thế này thì Michelle vẫn có thể nghe được những tiếng cười đểu của họ, và cô cũng không cần ai hỗ trợ thêm để có thể hình dung
ra được mấy câu bàn tán nhận xét của họ. Ông chủ của họ lại ghi điểm trong mắt họ một lần nữa. Và chuyện này sẽ được lan rộng khắp nơi chỉ trong vòng 24 giờ đồng hồ. Mọi người làm ở đây đều cảm thấy tự hào và hơi chút ghen tỵ với sự phóng túng của ông chủ mình, và cho đến tận về sau họ vẫn cứ nói đi nói lại câu chuyện này.
Cô lặng người quay lại để nhìn tiếp dòng cà phê đang chảy; và khi việc này kết thúc, cô rót toàn bộ cà phê vào một cái cốc lớn, ôm quanh cốc để sưởi ấm. Hẳn nỗi lo lắng bồn chồn đã làm tay cô lạnh đến như thế. Cô lặng lẽ đi lên gác để nhìn vào trong phòng ngủ, tự hỏi không biết anh có còn ngủ hay không.
Anh không ngủ, nhưng rõ ràng là anh chỉ vừa mới tỉnh dậy vài giây trước đó mà thôi. Anh đang dùng một khuỷu tay chống đầu và dùng tay còn lại vò rối mái tóc đen của mình, nheo mắt lại khi anh quay đầu sang và nhìn thấy cô. Tim cô không thôi nhảy nhót trong lồng ngực. Anh trông như một tên vô lại giảo hoạt, với mái tóc bù xù, quai hàm anh tối hơn do đám râu mới mọc lên qua đêm, cơ thể trần trụi của anh nâu màu bánh mật và cuộn lên những vòng cơ bắp rắn chắc, thứ mà người ta không thể tìm thấy ở một thương gia. Cô không biết rằng mình đã mong chờ được nhìn thấy biểu hiện nào trong ánh mắt của anh lúc này: khát khao, có thể là như thế, hay thậm chí là yêu thương. Nhưng mặc cho những
gì cô đã muốn được nhìn thấy nơi anh thì chúng đều không hiện hữu. Thay vào đó sắc mặt anh vẫn cứng rắn như thế, đánh giá cô từ xa với đôi mắt nheo lại và luôn khiến cô cảm thấy lúng túng. Cô có thể thấy anh đang chờ cô chuyển động, hay nói gì đó.
Chân cô lại run lên, nhưng cô cố giữ để cốc cà phê không bị tràn ra ngoài, rồi cô bước vào trong căn phòng. Giọng cô vang lên hơi căng thẳng, “Chúc mừng anh. Tất cả những câu chuyện bàn tán xung quanh anh đang khiến danh tiếng của anh tiếp tục bay cao hơn đấy. Chao ôi! anh quả thực là một điều gì đó khi anh quyết định phải ghi điểm; em thậm chí còn không nghĩ tới chuyện từ chối. Giờ thì anh có thể về nhà và đánh dấu thêm một điểm nữa vào cái bảng liệt kê ở đầu cột giường của mình.”
Mắt anh thậm chí còn nheo lại hơn nữa. Anh ngồi thẳng dậy, lờ đi khi cái chăn tuột xuống dưới, và giơ tay ra để lấy cốc cà phê. Khi cô đưa nó cho anh, anh xoay cái cốc và uống ngay tại chỗ cô vừa nhấp môi, rồi trả lại cô cái cốc; mắt anh chưa từng rời cô dù chỉ một giây.
“Ngồi xuống đi.”
Người cô run lên nhè nhẹ trước giọng nói rắn rỏi, cáu kỉnh cùng một chút ngái ngủ của anh. Nhưng anh đã kịp nhìn thấy cái chuyển động nho nhỏ này của cô; anh với tay ra để nắm lấy cổ tay của cô, khiến cho cà phê bắt đầu sóng sánh trên thành cốc. Nhẹ nhàng nhưng vững chắc, anh kéo cô ngồi xuống đối diện với mình ở thành giường.
Anh vẫn để tay trên cổ tay cô, những ngón tay chai sạn thô sáp vuốt ve quanh khung xương cùng huyết quản mỏng manh của tay cô. “Chỉ để em biết một điều, anh không liệt kê hay đánh dấu bất cứ thứ gì cả. Đây là điều ám ảnh em trong suốt sáng nay ư?”
Cô nhún vai với một vẻ bảo thủ cố hữu mà không hề nhìn vào mắt anh.
Cô lại đang chối bỏ anh một lần nữa; mặt anh tối sầm lại trong lúc anh ngắm nhìn cô, cố để hiểu được biểu hiện đang có trên mặt cô. Anh nhớ rõ nỗi sợ của cô tối qua, và anh tự hỏi ai đã khiến cô như thế. Ngọn lửa thịnh nộ bắt đầu le lói lên trong lòng trước cái ý nghĩ có một thằng khốn nào đã sỉ nhục cô trên giường, làm cô bị tổn thương, và đau đớn. Phụ nữ rất yếu mềm trong chuyện chăn gối, và đặc biệt là Michelle không hề có khả năng để bảo vệ bản thân mình. Anh cần cô phải nói chuyện, hoặc nếu không cô sẽ luôn khép kín cánh cửa của mình lại với anh như thế này. “Đã lâu rồi, phải không em?”
Một lần nữa cô lại nhún vai với thái độ như thể cô đang cần phải trốn tránh dưới cái hành động nhỏ bé ấy. Và cũng một lần nữa anh chăm chú quan sát kỹ mặt cô. “Trước đây em không hề thích việc làm tình.” Anh tuyên bố chứ không hề hỏi cô.
Cuối cùng thì mắt cô cũng chịu nhìn vào anh, uất ức mà đề phòng, “Anh muốn gì chứ, một bức thư giới thiệu à? Anh phải biết đây là lần đầu tiên em cảm thấy hứng thú đối với điều đó.”
“Tại sao trước đây em lại không thích nó?”
“Có lẽ em cần lên giường với một con ngựa giống.” Cô nói vẻ cợt nhả.
“Chết tiệt, đừng có mà nói chuyện với anh như thế,” anh ngắt lời cô, cảm thấy thật kinh tởm. “Ai đã làm em bị đau? Ai khiến em thấy sợ tình dục?”
“Em không sợ” cô chối bỏ, cảm thấy buồn phiền trước cái ý tưởng mình đã để Roger hành hạ mình đến mức độ như thế. “Chỉ là, … ừ thì, đã lâu quá rồi, và anh là một người đàn ông to lớn.” Giọng cô dần lạc đi, và mặt cô đột nhiên đỏ ửng lên, ánh mắt cô lại rời anh nhìn ra chỗ khác.
Anh trầm ngâm nhìn cô, cân nhắc xem anh đã biết thêm được gì từ cô qua tối ngày hôm qua và sáng hôm nay, chẳng có gì là kì diệu ở đây cả khi mà cô đã không hề chấp nhận lấy lời đề nghị của anh khi anh muốn cô trở thành người của anh thay cho việc trả nợ. Nó cũng làm anh băn khoăn về vai trò của cô trong vụ ly hôn của Mike Webster; dù sao thì việc một người phụ nữ không thích việc làm tình cũng không phải là một việc có thể xảy ra nhanh chóng và dễ dàng.
Dù đây chỉ là tính sở hữu của riêng mình thì anh vẫn thấy thật vui vì chưa ai có thể làm cô cảm thấy hưng phấn như khi cô ở bên anh; nó giúp anh có thêm một lý do nữa để có thể giữ được cô, một phương tiện để có thể tiếp tục giúp anh ở bên cạnh cô. Anh sẽ sử dụng mọi loại vũ khí mình có, vì sau đêm qua anh đã biết được rằng không đời nào anh lại có thể để cô tuột khỏi tay mình nữa. Cô có thể kiêu kỳ, dễ nổi nóng hay bướng bỉnh; cô có thể quá dễ dàng chấp nhận việc được nuông chiều như một quyền lợi của mình –vì dù sao anh cũng đã tự quyết định rằng đó chính là quyền lợi của riêng cô. Cô kiêu căng và khó tính, cố gắng dựng lên một bức tường đá để ngăn anh lại, như một nàng công
chúa tự cách ly với những người nông dân nghèo, nhưng anh không thể cảm thấy đủ khi ở bên cô. Khi họ cùng làm tình, họ không còn là nàng công chúa với người nông dân nghèo nữa; họ là một người đàn ông cùng người phụ nữ của anh ta, quằn người lại và ôm nhau rên rỉ trong cơn khoái lạc. Anh chưa từng khao khát một người phụ nữ mãnh liệt đến thế này, nó nhức nhối đến nỗi anh không còn cảm nhận được điều gì khác nữa và không ai có thể bắt anh rời xa cô.
Có vẻ cô nghĩ rằng tối qua chỉ là một đêm bình thường đối với anh, rằng bằng một cách nào đó mà ánh mặt trời mọc đã ngẫu nhiên kết thúc nó. Cô rồi sẽ ngạc nhiên thôi. Giờ khi cô đã trao mình cho anh, anh sẽ không đời nào rời khỏi cô. Anh đã học cách để đấu tranh và giữ lại những thứ là của mình, nhưng cái ý chí muốn phát triển nông trại thành một trong những nông trại gia súc lớn nhất Florida hàng năm qua của anh cũng chả là gì so với sự khao khát muốn được sở hữu Michelle.
Cuối cùng anh cũng chịu bỏ cổ tay của cô ra, và cô đứng lên ngay lập tức, lùi sau để tránh xa anh hơn một chút. Cô nhấp môi vào cốc cà phê mình vẫn đang giữ, ánh mắt bắt đầu chuyển ra phía ngoài cửa sổ. “Người làm của anh hẳn phải thích thú lắm khi nhìn thấy xe của anh vẫn ở đây sáng nay. Em không nhận ra rằng họ sẽ trở lại, sau khi đã sửa xong hàng rào hôm qua.”
Mặc cho sự trần truồng của mình, anh vẫn quăng cái chăn ra khỏi người và đứng dậy. “Họ chưa làm xong. Họ sẽ làm nốt mọi việc vào ngày hôm nay, rồi chuyển mấy vựa cỏ đến bãi cỏ phía Tây vào ngày mai.” Anh chờ đợi, rồi tiếp tục nói với giọng đều đều, “Việc họ biết làm phiền đến em ư?”
“Việc bị cười khẩy, bàn tán cùng cá cược ngang với một cốc bia làm phiền phiền đến em. Việc này có thể khiến hình ảnh của anh bóng bẩy ra hơn một chút, nhưng tất cả những gì em có sẽ là danh hiệu của người phụ nữ tiếp theo trong hàng dài những cô gái muốn leo lên giường cùng với anh.”
“Hmm, mọi người sẽ biết cách cư xử hơn khi em chuyển đến sống cùng anh, phải không?” anh kiêu ngạo hỏi, chân bước về phía nhà tắm. “Phải mất bao lâu em mới dọn xong đồ?”
Quá bàng hoàng, Michelle quay ngoắt đầu lại để nhìn anh, nhưng anh đã rất nhanh biến mất sau cánh cửa nhà tắm. Tiếng nước chảy bắt đầu vọng tới tai cô. Chuyển tới sống cùng anh ư? Nếu như có điểm dừng cho sự trơ tráo của anh thì cô chưa từng được nhìn thấy nó. Cô ngồi trên thành giường, nhìn chăm chăm vào cánh cửa buồng tắm và chờ đợi anh quay lại trong lúc trong đầu cô thì lại đang đấu tranh mãnh liệt chống lại cái cảm giác khó chịu khi cứ bị trượt dài trên một sườn dốc. Cô dường như đang mất dần khả năng kiểm soát chính bản thân mình, và cô không biết liệu mình có thể ngăn chặn được việc này hay không.
Vấn đề không chỉ là vì John quá độc đoán, cho dù sự thật đúng là như vậy; mà vấn đề là, mặc cho việc cô đã ước ao bao nhiêu lần rằng mọi việc sẽ khác đi, nhưng cô vẫn cứ mềm yếu như cái cách anh vẫn thường ám chỉ. Điều cô mong muốn chỉ đơn giản là sà bước vào vòng tay rộng lớn rắn chắc của anh và để anh ôm cô thật chặt, là nghỉ ngơi trong lòng anh và để anh giải quyết mọi thứ. Cô đã quá mệt mỏi, cả về thể chất lẫn tinh thần. Nhưng nếu cô cứ để anh giải quyết mọi thứ, việc gì sẽ xảy ra khi anh trở nên chán ghét cô? Cô sẽ trở lại chỗ mình mới bắt đầu ngay lập tức, nhưng lần này lại có một trái tim tan nát đau khổ được bổ sung thêm vào danh sách các vấn đề của cô.
Tiếng nước đã ngừng chảy. Hình ảnh về John đang dần hiện lên trong đầu cô, đầy cơ bắp rắn chắc, khỏa thân, và ướt nhẹp; đang lau khô người với chiếc khăn tắm; lan tỏa hương thơm nam tính cho nhà tắm của cô. Anh trông không hề ngu ngốc khi phải tắm trong cái buồng tắm toàn hoa hồng và màu trắng đầy nữ tính của cô; hay cũng không hề tỏ ra khó chịu khi phải tắm với xà phòng tẩm nước hoa. Cơ thể anh toát ra một vẻ nam tính mãnh liệt đến nỗi những thứ ấy chỉ tô điểm thêm cho vẻ đẹp nơi anh.
Cô bắt đầu run rẩy, nghĩ tới những thứ anh đã làm vào tối hôm qua, niềm vui sướng anh đã cho cô cảm nhận. Cô đã không biết rằng cơ thể của mình lại có thể có được phản ứng như vậy. Rằng cô có thể say mê và thích thú với việc bị sở hữu, và mặc cho những quan niệm lạc hậu vẫn luôn cho rằng chỉ một người đàn ông mới có thể hoàn toàn chiếm hữu một người đàn bà về mặt thể chất, và đó cũng chính là điều đã xảy ra. Cô vẫn có thể cảm nhận thấy nó, tận sâu trong lòng và bằng bản năng sẵn có, cái cảm giác đó đã ăn sâu vào tận trong xương tủy của cô.
Anh thong dong đi ra từ nhà tắm, trên hông thắt ngang một chiếc khăn, thớ vải trắng mềm mại hoàn toàn đối lập với làn da nâu đồng trên cơ bụng của anh. Râu và tóc của anh vẫn còn ướt; một vài giọt nước long lanh còn đọng lại trên bờ vai rộng và cả đám lông trước ngực nữa. Miệng cô bỗng khô khốc. Lông trên người anh mọc lên theo đúng mẫu chuẩn, một đám dưới cánh tay và xoăn lại khi lên đến ngực, rồi tiếp theo đó là một hàng thu hẹp lại chạy dọc theo bụng và tiếp tục trải rộng xuống dưới hông. Anh như một vận động viên hạng nặng thứ thiệt, và thực chất cô vẫn luôn khao khát muốn được chạm vào anh, được dùng bàn tay mình mà vuốt ve dọc cơ thể này của anh.
Anh ném về phía cô một cái nhìn ra vẻ kẻ cả và nghiêm túc, “Đừng có lơ mơ nữa và dọn đồ đi.”
“Em không đi đâu,” Cô cố nói thật mạnh mẽ; vì nếu giọng cô có thiếu đi cái vẻ mà cô muốn thì ít ra nghe nó còn đều đều.
“Em sẽ xấu hổ lắm đấy khi anh vác em vào nhà mà lại không có cái gì ngoài chiếc áo choàng kia.” Anh lặng lẽ cảnh báo.
“John,” Cô dừng lại, rồi làm ra một động tác tức giận bằng tay của mình, “Em không muốn phải liên quan đến anh.”
“Giờ thì đã quá muộn để em phải lo lắng về chuyện đó.” Anh chỉ rõ.
“Em biết,” cô thì thầm, “Mọi chuyện tối qua lẽ ra không nên xảy ra.”
“Chết tiệt thật, việc đó đáng lẽ phải xảy ra từ lâu rồi.” Bị cô chọc đến phát cáu, anh vứt khăn tắm xuống sàn và nhặt lên cái quần đùi của mình. “Chuyển đến sống cùng anh là việc làm thích đáng nhất. Anh thường phải làm việc 12 tiếng một ngày, thỉnh thoảng còn hơn cả thế. Và cũng có lúc, anh sẽ phải thức cả đêm. Rồi cả một đống giấy tờ phải xử lý vào các buổi tối nữa chứ; chết tiệt, em biết việc quản lý một nông trại là thế nào rồi đấy. Khi nào thì anh có thể đến để gặp em cơ chứ? Một lần một tuần à? Anh sẽ bị đày đến địa ngục nếu anh đồng ý với cái lịch hẹn này.”
“Còn nông trại của em thì sao? Ai sẽ trông nom nó khi em đồng ý chuyển đến sống cùng anh chỉ để anh được thoải mái thuận tiện hơn khi anh có nhu cầu?”
Đáp trả lại cô là một tràng cười ngắn, “Cưng ơi, nếu em chịu nằm xuống mỗi lúc anh yêu cầu thì chỉ năm sau thôi, em sẽ phải nằm liệt giường. Anh luôn trở nên cương cứng mỗi khi anh nhìn thấy em.”
Mắt cô vô tình lướt xuống dưới cơ thể của anh, và một ngọn lửa nóng ran lại bắt đầu quét khắp người cô ngay khi cô nhìn thấy bằng chứng cho câu nói của anh dưới nền vải trắng của chiếc quần lót. Ngay lập tức cô rời tầm mắt của mình sang hướng khác, cô cố nuốt đi sự khô khan nơi cổ họng, “Em phải tự lo cho nông trại của mình,” cô bướng bỉnh nhắc lại, cứ như thể nó là cụm từ phép màu có thể giữ không cho John lại gần cô hơn nữa.
Anh mặc quần dài vào, sự mất kiên nhẫn bắt đầu xuất hiện trong câu nói của anh, “Anh sẽ lo cho cả hai nông trại. Hãy đối mặt với sự thật đi, Michelle. Em cần được trợ giúp. Em không thể làm được điều này một mình đâu.”
“Có thể là không, nhưng em cần phải thử. Anh không hiểu điều đó sao?” Sự tuyệt vọng lấn át giọng nói của cô, “Em chưa từng có một công việc thứ thiệt, chưa từng thử làm bất cứ điều gì để tự nuôi sống mình, nhưng em đang cố gắng để học. Anh thì lại đang cố thay thế ngay vị trí của cha và tiếp quản mọi việc, nhưng điều gì sẽ xảy ra đối với em nếu anh chán ghét em và chuyển sang một người phụ nữ khác cơ chứ? Em vẫn sẽ không thể biết mình phải làm thế nào để có thể tự nuôi sống bản thân.”
John khựng lại sau khi kéo xong cái khóa quần, nhìn trừng trừng vào người phụ nữ đang ngồi đối diện mình. Chết tiệt, cô nghĩ anh sẽ làm gì cơ chứ, đá văng cô ra khỏi cửa với một câu nói đơn giản rằng, “Thời gian qua thật vui vẻ, nhưng giờ thì tôi đã mệt mỏi đủ với cô rồi?” sao. Anh sẽ đảm bảo với cô rằng cô hoàn toàn có chỗ đứng của chính mình, rằng nông trại được hoạt động trên một nguyên tắc cơ bản về lợi nhuận, nếu cái ngày anh nhìn cô mà không còn ham muốn thực sự tồn tại. Anh không thể tưởng tượng nổi nó. Mong muốn có được cô ăn sâu vào anh như một ngọn lửa bạc đầy mãnh liệt chưa bao giờ bị dập tắt, hâm nóng toàn bộ cơ thể cùng tâm trí của anh. Anh đã muốn cô từ khi cô mười tám tuổi – thời điểm cô còn quá trẻ đối với anh, và ngay lúc này đây anh đang muốn cô.
Anh cố kiềm chế lại cơn giận trong lòng và chỉ nói một cách đơn giản, “Anh sẽ chăm sóc cho em.”
Cô ném cho anh một nụ cười nhạt nhẽo, “Chắc chắn rồi.” Theo như cô vẫn thấy, mọi người tự chăm sóc lấy bản thân mình. Cha mẹ của Roger đã bảo vệ anh ta trong lúc anh ta mất đi sự tỉnh táo khỏi những xì-căng-đan nhờ danh tiếng của họ. Chính cha của cô, dù đã yêu cô đến nhường vậy, vẫn đã phớt lờ đi lời cầu xin giúp đỡ của cô chỉ vì ông không muốn phải nghĩ rằng con gái của mình đang không hạnh phúc; ông đã cảm thấy thoải mái hơn khi lựa chọn tin tưởng rằng cô chỉ đang phóng đại mà thôi. Những đơn phàn nàn mà cô kiện đã nhanh chóng biến mất chỉ vì một vài ngài chủ tòa đã nghĩ rằng việc làm bạn với gia đình Beckmans bề thế là có lợi hơn. Người quản gia của Roger đã quay mặt nhìn sang chỗ khác và phớt lờ cô đi chỉ vì bà ta muốn được giữ lại công việc hậu hĩnh của
mình. Michelle không trách họ, nhưng trong khoảng thời gian đó cô đã học được rằng không nên mong đợi vào sự giúp đỡ, hay phó thác cuộc đời của mình cho bất kỳ ai
cả.
John vơ lấy chiếc áo còn sót lại trên sàn, mặt anh tối lại đầy phẫn nộ. “Em muốn một bản hợp đồng được viết ra đầy đủ ư?”
Cô day day hai bên thái dương của mình một cách mệt mỏi. Anh không quen với việc có bất kỳ ai từ chối chấp hành mệnh lệnh của anh khi anh muốn. Nếu cô nói có, cô sẽ xác nhận lại những gì anh nghĩ về cô ngay từ ban đầu là đúng đắn, rằng thân thể của cô hoàn toàn có thể bị đem ra mà trao đổi, mà mua bán. Có lẽ thậm chí anh còn muốn cô nói có; rồi thì sau đó cô sẽ hoàn toàn nằm dưới tầm kiểm soát của anh. Nhưng tất cả những gì cô nói để trả lời anh chỉ là, “Không, đó không phải là điều em muốn.”
“Vậy thì là cái chết tiệt gì cơ chứ?”
Chỉ tình yêu của anh thôi. Để cô có thể dành thời gian còn lại của đời mình với anh. Đó là tất cả những gì cô mong muốn.
Và điều đó cũng có nghĩa với việc cô đang ước được ăn gan trời vậy.
“Em muốn được tự làm việc đó.”
Sự khắc nghiệt dần phai nhạt trên gương mặt của anh.
“Em không thể.” Cái sự thật không thể chối cãi ấy đã đưa ra kết luận cho mọi thứ
và quật ngã cô.
“Em có thể cố và thử.”
Vấn đề ở đây là, anh cần phải tôn trọng ước mong muốn được cố gắng của cô, dù rằng lẽ tự nhiên và lẽ logic vẫn nói lên rằng cô sẽ không thành công. Cô không đủ khỏe về mặt thể chất để có thể làm được những việc cần phải làm; và cô cũng không hề có đủ nguồn tài chính; cô đã bắt đầu từ một cái hố sâu đến nỗi cô đã bị phán xét là tất phải thất bại ngay từ những bước khởi đầu. Rồi cô sẽ gầy giơ xương, thậm chí còn có thể bị thương, nhưng cuối cùng thì mọi việc vẫn sẽ quay lại cái vòng tuần hoàn của nó và cô sẽ vẫn cần ai đó chăm sóc cho bản thân mình. Tất cả những gì anh có thể làm chỉ là chờ đợi, cố trông nom cho cô, và sẵn sàng có mặt ở đó khi mọi thứ xung quanh đè bẹp tinh thần của cô. Và vào lúc đó cô sẽ vui mừng để được dựa lên một bờ vai mạnh mẽ và vững
chắc, để yên vị ở trong cái vị trí cô được sinh ra để tiếp nhận.
Nhưng nhất định anh sẽ không chịu lùi lại và để cô vờ như chẳng điều gì đã xảy ra giữa họ vào tối hôm trước. Giờ thì cô là của anh, và cô buộc phải hiểu được điều đó trước khi anh rời đi. Cái ý thức này phải được ăn sâu vào trong tiềm thức và cơ thể của cô như cái cách nó đã làm đối với anh, và có lẽ cần phải có một bài học thì cô mới có thể tin được điều đó. Anh lại quẳng chiếc áo ở trong tay ra và chậm rãi cởi khóa quần, mắt vẫn không rời khuôn mặt của cô. Trước khi rời đi, anh sẽ để lại sự đụng chạm của mình trên cơ thể của cô và hương vị của anh trên môi của cô, và rồi cô sẽ cảm nhận được anh, thấy được hương vị của anh luôn hiện hữu xung quanh, và nghĩ về anh mỗi khi cô trèo lên cái giường này mà không có anh.
Đôi mắt đen của cô mở lớn, và má của cô lập tức ửng đỏ.
Cô lo lắng liếc nhìn qua giường, rồi lại nhìn vào anh.
Tim anh nặng nề đập trong lồng ngực. Anh muốn được cảm nhận sự rắn chắc của gò bò hồng đảo của cô trong bàn tay mình một lần nữa, được cảm nhận đôi nhũ hoa của cô trong miệng mình một lần nữa. Cô thì thầm kêu tên anh trong lúc anh thả chiếc quần mình xuống dưới đất và tiến đến chỗ cô, đặt đôi tay của mình lên vòng eo của cô – vòng eo của cô nhỏ nhắn mảnh mai đến nỗi anh cảm tưởng như thể mình sẽ có thể làm cô vỡ vụn ngay lập tức nếu anh không cẩnthận.
Ngay lúc anh ngả người lên cô, đầu Michelle lập tức ngã xuống giường cứ như thể nó nặng đến nỗi cổ cô không thể chống đỡ nổi. Ngay lập tức anh sà xuống vùng cổ họng đang yếu ớt không phòng bị của cô, miệng anh mân mê suốt chiều dài của nó. Cô đã muốn trốn tránh đi cái việc đã xảy ra này, nhưng cơ thể cô lại cứ vô thức đáp trả lại anh, căng lên cùng anh trong trạng thái tìm kiếm sự khoái lạc anh đã cho cô từ trước đó. Cô đã không còn có thể lờ việc này đi được nữa. Anh như là một chất gây nghiện mà cô không thể nào chống đỡ nổi. Ngay khi anh đè cô xuống giường, phủ quanh người cô với cơ thể trần trụi của mình, cô thậm chí còn không nghĩ tới việc từ chối anh, hay chính bản thân cô.
“Em đã uống thuốc tránh thai chưa?”
“Chưa.”
“Chết tiệt thật. Vậy thì còn bao lâu nữa mới đến chu kỳ tiếp theo của em.”
“Sớm thôi. Đừng lo. Thời điểm này thì không làm sao cả đâu.”
“Tuyệt thật. Nhưng em vẫn nên uống thuốc.”
“Em không thể uống thuốc tránh thai. Em đã thử; nhưng chúng khiến em muốn nôn mửa cả ngày dài. Cứ như thể em đang có thai vậy.”
“Vậy thì chúng ta sẽ làm một thứ gì khác. Em có muốn tự giải quyết việc này không, hay em muốn anh làm?”
Đoạn đối thoại này cứ quay vòng vòng trong đầu cô; anh đã không thể chỉ ra một cách rõ ràng hơn rằng anh coi mối quan hệ này giữa hai bọn họ là một mối quan hệ tạm bợ. Anh đã tỏ ra quá thực tế tới mức việc đó vẫn chưa hề xuất hiện trong đầu cô cho tới lúc đó, nhưng giờ thì cô nhận ra rằng sự ưng thuận trong câu “Em sẽ làm,” của mình đã tự khẳng định lại rằng anh có quyền làm tình với cô. Cô đã không nghĩ tới được việc này cho tới khi anh hôn cô và nhấn chìm nụ hôn đó trong nỗi thèm khát không thể không được làm cho nguôi ngoai.
Cô còn một số giấy tờ cần phải làm và cô buộc mình phải chú ý vào nó, nhưng việc này chỉ mang thêm nhiều phiền phức hơn cho cái đầu của cô. Cái đống hóa đơn chưa được trả đó vẫn tiếp tục ngày càng nhiều hơn, và cô không biết cho đến bao giờ thì tài khoản của mình sẽ bị khóa. Họ cũng cần có tiền của mình. Cô cần phải phát triển được đàn gia súc trước khi bán chúng đi, nhưng cô không có đủ tiền cho chúng ăn ngũ cốc. Cô cố gắng hết lần này đến lần khác để ước lượng được khoản tiền cần có để mua được ngũ cốc, cùng với việc phải cân bằng số tiền cô có thể có được từ việc bán đi một đàn gia súc mạnh khỏe hơn. Một người chủ nông trại có kinh nghiệm hẳn sẽ tính toán ra việc này rất nhanh thôi, nhưng tất cả những gì cô có lúc này chỉ là những ghi chép cha cô để lại, và cô cũng không thể biết độ chính xác của những tờ giấy này. Cha cô đã rất hứng khởi với công việc của nông trại, nhưng ông vẫn luôn dựa vào sự khuyên nhủ của người quản
đốc để có thể điều hành nổi nó.
Cô có thể hỏi John, thế nhưng rồi kiểu gì anh cũng sẽ dùng nó như một cơ hội khác để nói với cô rằng cô không thể tự làm được việc này.
Điện thoại bỗng reo chuông, và cô lơ đãng mà cầm nó lên để trả lời.
“Michelle, em yêu à.”
Bụng cô lập tức trào lên một cảm giác buồn nôn, và cô nhấn mạnh phím tắt, ngắt kết nối cuộc gọi. Tay cô tiếp tục run rẩy trong lúc cô đặt ống nghe điện thoại xuống. Tại sao anh ta không chịu để cô yên cơ chứ? Đã hai năm rồi! Chắc chắn anh ta đã có đủ thời gian để vượt qua cái tính sở hữu bệnh hoạn của mình; và chắc chắn rằng cha mẹ anh ta cũng đã phải cho anh ta một số biện pháp trị liệu chứ!
Điện thoại rung chuông một lần nữa, và cái âm thanh nhức óc đó cứ dội vào tai cô hết lần này đến lần khác. Cô đếm số lần chuông rung trong một trạng thái đau đớn đến ớn lạnh, tự hỏi liệu anh ta có bao giờ chịu từ bỏ hay không, hay là sự lo lắng bồn chồn của cô sẽ sớm phải đầu hàng. Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta cứ để ruông chung như thế? Rồi cô sẽ phải rời khỏi căn nhà này hoặc hét toáng lên như một con điên. Cuối cùng thì ở lần rung chuông thứ mười tám, cô nhấc máy lên trả lời.
“Em yêu, đừng tiếp tục dập máy như thế với anh, anh xin em đấy.” Roger thì thầm. “Anh yêu em nhiều lắm. Anh cần phải nói chuyện với em, nếu không thì anh phát điên mất.”
Đây là lời nói của những đôi tình nhân với nhau, nhưng cô lại đang run lên vì lạnh. Roger đã điên mất rồi. Đã có bao nhiêu lần anh ta đã thì thầm những lời yêu thương đó vào tai cô chỉ vài giây sau một cơn thịnh nộ bùng nổ, khi cô cứng đờ người chỉ vì sợ hãi, cơ thể cô đau nhức vì những trận đòn? Nhưng rồi anh ta cũng sẽ vẫn xin lỗi cô, cầu mong cô tha thứ vì đã làm cô đau, và nói đi nói lại với cô rằng anh ta yêu cô đến nhường nào và không thể sống nổi nếu thiếu cô.
Cô cứng họng đến nỗi nói không nên lời. “Làm ơn hãy để tôi yên. Tôi không muốn phải nói chuyện với anh.”
“Em sẽ không muốn thế đâu. Em biết anh yêu em. Chưa ai từng yêu em nhiều như anh cả.”
“Tôi xin lỗi.” Cô nói tiếp.
“Tại sao em lại phải xin lỗi?”
“Tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa, Roger. Tôi cúp máy đây.”
“Sao em không thể nói chuyện với anh được? Có ai ở bên cạnh em ư?”
Tay cô bỗng cứng đờ, không thể rời cái ống nghe ra khỏi tai mình. Cứ như một con thỏ bị tê liệt bởi nọc độc của một con rắn, cô nín thở chờ đợi điều chắc chắn sẽ xảy ra.
“Michelle! Có ai đang ở cạnh em đấy à?”
“Không,” cô thì thầm. “Tôi đang ở một mình.”
“Em nói dối! Đấy là lý do vì sao em không chịu nói chuyện với anh. Tình nhân của em đang ở đó bên cạnh em, lắng nghe từng câu từng chữ mà em nói.”
Không có cách nào khác, cô đành phải hứng chịu lấy cơn thịnh nộ chất chứa trong giọng nói của Roger, tự hiểu được rằng dù cô có nói gì đi chăng nữa thì cũng chẳng thể dừng anh ta lại, nhưng nhưng cô vẫn không thể ngăn bản thân nói tiếp, “Tôi hứa với anh, tôi đang ở một mình.”
Trước sự ngạc nhiên của cô, anh ta dừng lại ngay lập tức, dù vậy thì cô vẫn có thể nghe được hơi thở nhanh, hổn hển của anh ta qua điện thoại rõ ràng như thể anh ta đang đứng bên cạnh cô. “Được rồi, anh sẽ tin em. Nếu em chịu quay về với anh, anh sẽ tin em.”
“Tôi không thể.”
“Có ai đang ở bên cạnh em, đúng vậy không? Anh biết mà. Dù không ở cạnh em nhưng anh vẫn luôn biết tất cả!”
“Không, chả có ai cả. Tôi ở đây một mình, làm việc trong văn phòng của cha tôi.” Cô đẩy nhanh giọng nói, nhắm mắt lại trước lời nói dối này của mình. Thực chất câu nói này không hề sai, nhưng đây vẫn là một lời nói dối. Vẫn luôn có một hình bóng khác ở bên cô, chôn chặt trong sâu thẳm trái tim cô.
Đột nhiên giọng Roger trở nên run rẩy, “Anh không thể nào chịu đựng được việc em yêu người khác đâu, em yêu à. Đơn giản là anh không thể. Thề với anh đi là em đang ở một mình.”
“Tôi thề,” Sự tuyệt vọng dần ăn mòn vào trong giọng nói của cô, “Tôi hoàn toàn ở một mình, tôi thề.”
“Anh yêu em,” Roger thì thầm, rồi ngay lập tức cúp máy.
Cô sải chân chạy vào trong buồng tắm, nôn khan cho đến khi bụng cô hoàn toàn trống rỗng và bắt đầu quặn lên vì đau. Cô không thể chịu đựng nổi việc này nữa; cô sẽ đổi ngay số máy và gạt nó ra khỏi danh bạ chung. Dựa người lên bồn tắm, cô dùng một chiếc khăn ẩm lau qua mặt và nhìn chằm chằm vào hình ảnh nhợt nhạt được chiếu hắt ra từ trong gương. Cô không có đủ tiền để đổi số máy hay gạt nó ra khỏi danh bạ.
Một tràng cười thoát ra khỏi đôi môi đang run rẩy của cô. Nếu mọi việc cứ tiếp tục như thế này, dịch vụ viễn thông sẽ sớm ngắt kết nối với số máy này vì cô đã không thể trả hóa đơn đúng hẹn. Mà việc này thì chắc chắn sẽ giải quyết được mọi vấn đề; Roger sẽ chẳng thể gọi cho cô được nếu cô không có điện thoại. Có thể việc phá sản lại có lợi thế của riêng nó.
Cô không biết mình sẽ làm những gì nếu Roger đích thân xuống đây và bắt cô quay trở lại Philadelphia – nơi cô vốn “thuộc về”. Nếu cô có bao giờ ‘thuộc về’ bất kỳ một nơi nào thì nó phải là ở đây, chỉ bởi vì rằng John đang ở đây. Có thể cô sẽ không thể đến những buổi hòa nhạc giao hưởng, hay đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ, hay đi shopping ở Paris. Giờ thì việc đó không phải là một vấn đề và cũng chưa từng là một vấn đề. Tất cả những thứ đó đều thật tốt, thật đẹp, nhưng đều không quan trọng. Trả nợ, trả tiền hóa đơn là vấn đề quan trọng. Trông nom nông trại càng là việc quan trọng.
Roger có thể làm mọi thứ. Phần nào đó trong con người anh ta có vẻ hòa đồng và thân thiện đến nỗi thực sự khó có thể tưởng tượng được rằng anh ta lại có thể bạo lực đến vậy. Những người biết rõ anh ta đều nghĩ rằng anh ta là một trong số những người đàn ông tốt đẹp nhất còn sống trên cái thế giới này. Và anh ta hoàn toàn có thể như thế, nhưng mặt khác, anh ta lại luôn bị mờ mắt bởi sự ghen tuông điên rồ của mình.
Nếu anh ta đi đến đây, nếu cô buộc phải nhìn thấy anh ta một lần nữa, nếu anh ta dám đụng tới người cô dù chỉ là một chút thôi, cô biết cô sẽ không thể nào chịu đựng nổi.
Lần cuối cùng đó chính là lần kinh khủng nhất.
Cha mẹ anh ta lúc ấy đang ở Châu Âu. Roger đã chấp nhận lời mời đến thăm họ để dự một bữa tối với một số người bạn làm ăn ngoại giao và đối tác. Michelle đã cực kỳ cẩn thận trong cả buổi tối để có thể tránh những hành động có thể bị coi là ve vãn, nhưng thế dường như vẫn là chưa đủ. Trên đường đi về nhà, Roger đã bắt đầu cuộc hội thoại với một với một loạt những câu hỏi vấn đáp quen thuộc: “Cô đã cười quá nhiều với Quý Ngài A; anh ta đã gạ gẫm cô à? Anh ta đã làm thế, đúng không? Tại sao cô thú nhận đi? Tôi đã nhìn thấy ánh mắt giữa hai người.”
Vào lúc họ về đến nhà thì lúc đõ Michelle cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để chạy nếu cần thiết, nhưng Roger thì lại vẫn cứ ngồi trầm ngâm trong phòng làm việc riêng của mình. Và thế là cô có thể đi ngủ, vì quá mệt mỏi bởi sự căng thẳng xen lẫn nỗi nhẹ nhõm nên Michelle có thể chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
Và rồi, đột nhiên mọi thứ bỗng bừng sáng và anh ta đã có mặt ngay ở đó, gương mặt chứa đầy niềm căm phẫn cùng thịnh nộ trong lúc anh ta hét vào mặt cô. Quá sợ hãi và bàng hoàng vì đột ngột bị kéo ra khỏi giấc ngủ sâu, cô đã đánh lại Roger trong lúc anh ta đã kéo được cô nửa đường ra khỏi giường và đã bắt đầu dùng tay xé tan bộ đồ ngủ của cô, nhưng cô cũng đã chẳng thể làm được thêm điều gì nữa. Anh ta nhanh chóng lột bỏ bộ quần áo ra khỏi người cô và bắt đầu quật vào người cô bằng cái thăt lưng của mình; và cứ như thế, cái khóa thắt lưng cứ hết lần này đến lần khác quật vào da thịt trần trụi của cô.
Vào thời điểm anh ta dừng lại thì người cô đã chứa đầy những vết quất đau buốt cùng vô số những những vết cắt chảy máu nhỏ được tạo ra từ cái khóa thắt lưng, và cô cũng đã hét nhiều nhiều đến nỗi lúc đó cô hầu như chẳng thể tạo ra bất kỳ một âm thanh nào nữa. Hai mắt của cô sưng vù vì khóc. Đến giờ cô vẫn có thể nhớ ra sự im lặng của anh ta lúc đó khi đứng bên cạnh giường, hơi thở anh ta dần trở nên nặng nề khi lại nhìn xuống mặt cô một lần nữa. Và rồi anh ta quỳ xuống, vùi khuôn mặt của mình vào mái tóc vẫn đang còn bù xù của cô và nói, “Anh yêu em nhiều lắm.”
Tối hôm đó, khi anh ta ngủ, cô đã lẻn ra ngoài, gọi được một chiếc xe taxi lái tới phòng khẩn cấp của một bệnh viện gần đó. Hai năm đã trôi qua, nhưng vết sẹo trắng toát đó vẫn còn đang in dấu trên lưng, hông và đùi của cô. Rồi chúng cũng sẽ mờ đi theo thời gian mà thôi, nhưng dấu tích còn hằn sâu trong tâm trí của cô vì sự hoảng loạn lưu lại từ đêm đó thì chưa hề phai nhạt. Ác ma trong mộng hàng đêm của cô vẫn luôn mang theo khuôn mặt của Roger.
Nhưng giờ thì cô không còn có thể chạy trốn khỏi anh ta được nữa; cô không còn chỗ nào khác để đi, và cũng không còn chỗ nào khác cô muốn đến. Về mặt hợp pháp thì cô đã hoàn toàn tự do, và Roger cũng chẳng thể làm thêm điều gì để thuyết phục cô quay trở lại được nữa. Và cô cũng hoàn toàn có quyền ngăn cấm anh ta gọi cô. Anh ta đang quấy rầy cô; và cô hoàn toàn có thể yêu cầu quan tòa ngăn cấm anh ta tiếp cận cô dưới bất kỳ hình thức nào.
Nhưng cô sẽ không làm thế, trừ khi anh ta thực sự ép cô phải làm thế. Cô mở mắt ra và nhìn lại hình bóng của mình từ trong gương một lần nữa. Ôi, việc này đã là xưa rồi. Một cố vấn ở bệnh viện thậm chí đã nói chuyện với cô về chuyện này. Cô không muốn mọi người biết rằng chồng cô đã sỉ nhục chửi vả cô; vì việc này thật là bẽ mặt, cứ như thể đó chính là lỗi của cô ở một khía cạnh nào đó vậy. Cô không muốn mọi người thương hại mình, cô không muốn ai ở sau lưng xì xào về chuyện của cô, và cô đặc biệt không biết muốn John biết chuyện này. Việc này quá tồi tệ và khủng khiếp, và cô cảm thấy thật xấu hổ về nó.
Bỗng nhiên cô cảm thấy bốn bức tường xung quanh đang ôm chặt lấy cô, làm cô ngột ngạt khó thở. Cô cần phải thoát khỏi đây và làm điều gì đó, hoặc có lẽ cô sẽ bắt đầu khóc, mà cô lại không hề muốn việc đó xảy ra một chút nào. Nếu bây giờ cô khóc, cô sẽ chẳng thể nào dừng lại được.
Cô trèo lên chiếc xe tải và bắt đầu lái lòng vòng xung quanh bãi cỏ, ngắm nhìn những khu vực có hàng rào mới mà người làm của John vừa mới dựng lên. Họ đã hoàn thành xong và quay trở lại với những công việc hàng ngày của mình. Mai họ sẽ đến với vài con ngựa để rời mấy vựa cỏ sang bãi cỏ này. Đám gia súc rồi sẽ có thể có thức ăn mà không phải đi bộ quá nhiều, và thế là chúng sẽ tăng cân lên đáng kể.
Lúc cô về đến gần ngôi nhà, cô bỗng nhận ra đám cỏ và cỏ dại mọc xung quanh khu nhà đang lớn đến thế nào. Nhiều cỏ đến nỗi có lẽ cô cần phải chuyển đám cỏ này đến cho đám gia súc chứ không phải là mấy vựa cỏ từ bãi cỏ kia nữa. Khu vườn này đã từng trở nên thật là tồi tệ khi cô còn phải lo nghĩ đến nhiều chuyện quan trọng hơn, nhưng giờ thì nhờ có John, cô đã có cả thời gian lẫn sức lực để có thể làm một điều gì đó để có thể cải tiến được nó.
Cô lấy cái máy xén cỏ từ trong nhà kho ra và bắt đầu đẩy nó lên lên xuống xuống trên khu vườn, cố gắng đè nó qua đám cỏ cao nghều. Những đống cỏ xanh rờn cứ thế mà chất thành hàng thành dãy ở xung quanh cô. Khi mọi việc đã xong xuôi, cô lấy ra một con dao từ nhà bếp và chặt xuống gốc những vựa cỏ dại mọc xung quanh nhà. Cái công việc nặng nhọc này dường như lại như đang có tác dụng của một liều thuốc trấn an tinh thần, dần làm lui đi nỗi sợ hãi trong lòng cô. Cô chẳng có lý do gì để phải sợ hãi cả; Roger sẽ chẳng thể làm gì nữa.
Trong tiềm thức cô cảm thấy sợ hãi và không hề muốn đi ngủ, vẫn luôn tự thầm hỏi liệu cả đêm nay cô có lại ngủ lơ mơ hay không, chỉ để giật mình tỉnh giấc trong một vài giây ngắn ngủi, trái tim đập loạn trong nỗi sợ hãi khi lại phải chờ đợi con quái vật ấy đến, la hét vào mặt cô trong bóng tối và kéo cô ra khỏi giường ngủ. Cô không muốn Roger có những ảnh hưởng mãnh liệt đến cô, nhưng ký ức về cái đêm ngày hôm đó vẫn cứ tràn ngập trong đầu óc cùng tâm trí của cô. Một ngày nào đó cô sẽ hoàn toàn thoát khỏi anh ta. Cô tự thề như thế với chính bản thân của mình.
Khi mà cuối cùng thì cô cũng phải miễn cường đi lên gác và ngừng lại ở phía trước cánh cửa hướng vào căn phòng của mình, cô lại bị bao trùm bởi một dòng kí ức – dòng ký ức đã làm toàn thân cô run lên. Cô đã không hề mong đợi loại phản ứng này; cô đã nghĩ về Roger, nhưng chính John mới là người chiếm ngự căn phòng này. Roger chưa từng đặt chân đến đây. Nhưng John thì lại đã nằm ngủ trên chiếc giường này. John đã tắm rửa ở ngay trong buồng tắm này. Và vì thế, căn phòng này tràn ngập hương vị của anh.
Cô đã nằm dưới thân anh trên cái giường đó, quặn người và ôm chặt lấy nhau trong một niềm khoái lạc mạnh mẽ đến nỗi cô đã hoàn toàn như bị mất trí. Cô nhớ đến ánh nhìn hoang dại trên gương mặt anh, sự dịu dàng toát ra từ bàn tay anh trong lúc anh phải cố kìm lại sức mạnh của mình, thứ hòan toàn có thể làm tím bầm làn da mềm mại của một người phụ nữ. Thân thể của cô bất giác ngứa ran khi cô nhớ đến cái cách anh đã chạm vào người cô, những nơi bàn tay anh đã lưu lại.
Và rồi cô nhận ra rằng John đã cho cô nhiều hơn chỉ là niềm vui sướng hoan lạc. Cô đã không hề nhận ra bản thân sợ hãi đàn ông, nhưng sâu trong tiềm thức thì cô luôn hiểu rằng mình rõ ràng đang cảm thấy như vậy. Trong hai năm kể từ vụ ly dị của cô cô chưa từng đi đến bất kỳ một cuộc hẹn nào, và cô đã luôn cố tránh việc phải ở trong một đám đông mà bao gồm cả đàn ông. Bởi vì cô đã từng cười với bọn họ, trượt tuyết và bơi lội với bọn họ với tư cách là với cả một nhóm chứ chưa bao giờ là với một người riêng biệt. Cô đã có thể tự nói với bản thân mình rằng Roger đã không quá ép buộc cô về vấn đề này. Cô là một người mạnh mẽ, cô hoàn toàn có thể đặt những chuyện đó ngay sau lưng và không đổ lỗi cho toàn bộ đàn ông chỉ vì những gì một người đàn ông đã làm.
Cô chưa từng đổ lỗi cho họ, nhưng cô lại thấy sợ hãi sức mạnh nơi họ. Dù rằng cô chưa từng trở nên quá khích hay sợ hãi khi bị một người đàn ông chạm vào người, nhưng cô vẫn chưa bao giờ cảm thấy thích thú với nó hay phản ứng lại với nó.
Có lẽ việc này cũng đã xảy ra với John nếu không phải là vì cái ám ảnh muốn có anh trong đầu cô đã đưa cô đến với sự đồng ý những động chạm này. Nhưng chính bởi vì cô đã mong mỏi cô quá lâu, một sự khao khát cháy bỏng y như một đứa trẻ đòi ăn trứng trâu, đến nỗi niềm khát khao này đã vượt qua bản năng từ chối vốn đã ăn sâu vào trong tiềm thức của Michelle.
Và anh đã tỏ ra thật dịu dàng, đằm thắm và thận trọng trong lúc cho cô cái niềm vui sướng khoái lạc ấy. Trong tương lai niềm say mê của anh có lẽ sẽ trở nên dữ dội hơn, nhưng một trạng thái tin tưởng đã ăn sâu vào trong cơ thể cùng tiềm thức của cô trong suốt tối ngày hôm đó và sẽ chẳng thể nào bị thay đổi.
Thế là, không một lần nào giấc ngủ cô còn bị những cơn ác mộng về Roger làm phiền. Trong cơn nồng say cô vẫn có thể cảm thấy vòng tay ấm áp của John ôm quanh thân mình.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Heartbreaker (Tiếng Việt)
Linda Howard
Heartbreaker (Tiếng Việt) - Linda Howard
https://isach.info/story.php?story=heartbreaker_tieng_viet__linda_howard