Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hãng Thám Tử Tư
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 6 Người Đàn Bà Mất Tích (The Case Of The Missing Lady)
C
huông đặt trên bàn giấy của ông Blunt giả danh reo lên, Tommy và Tuppence lao về vị trí quan sát của mỗi người, từ đó thông ra phòng đón tiếp là vương quốc của anh chàng chạy hàng.
- Tôi vào xem cho chắc thưa ông, - Albert nói - nhưng tôi sợ rằng ngài Blunt lúc này quá bận. Đúng là đang liên lạc với Sở Cảnh Sát.
- Tôi đợi - Người khách trả lời - Tôi không sẵn danh thiếp ở đây, nhưng tên tôi là Gabriel Stavansson.
Một người đàn ông đẹp lộng lẫy cao hơn một mét tám, mặt rám nắng và đôi mắt xanh với cái nhìn sắc sảo, tương phản với nước da rám nắng.
Tommy quyết định. Ông chụp mũ lên đầu, mang găng tay và mở cửa ra vào. Ông dừng lại một lát ở thềm, vẻ ngạc nhiên.
- Vị khách đang đợi ông tiếp, thưa ông. - Albert báo tin.
Một nét trái ý làm tối khuôn mặt của Tommy một lát. Ông lấy đồng hồ ra.
- Người ta đợi tôi ở nhà Công tước lúc mười một giờ mười lăm - Ông vội dương mắt nhìn người khách - Tôi có thể tiếp ông vài phút, nếu ông thật lòng muốn vào đây.
Họ đi vào phòng làm việc của ông, ở đó Tuppence, bút chì và sổ tay cầm sẵn, đang chờ.
- Thư ký riêng của tôi, cô Robinson. Bây giờ, thưa ông, xin ông trình bày với tôi việc của ông. Ngoài việc ông tới đây bằng taxi và vừa mới đi du lịch ở Bắc cực hay Nam cực về. Tôi không biết gì về ông cả.
Người đối diện ngắm ông, vẻ sững sờ.
- Tuyệt vời! Tôi hình dung các thám tử chỉ chơi những thứ trò ấy trong các tiểu thuyết. Người giúp việc của ông thậm chí không cho ông biết tên tôi!
Tommy thở dài không tán thành.
- Tất cả những cái này rất dễ dàng. Nhưng tia mặt trời lúc nửa đêm có một tác dụng đặc biệt đến nước da. Tôi sắp viết ngay một chuyên luận về đề tài này. Nhưng tất cả những cái ấy ở ngoài những gì chúng ta quan tâm lúc này. Điều gì đưa ông tới đây?
- Để bắt đầu, tên tôi là Gabriel Stavansson.
- A, hẳn thế, nhà thám hiểm. Ông ở Bắc cực về, phải không?
- Tôi rời thuyền về Anh quốc đã ba ngày. Một người bạn đi tuần tra miền biển Bắc đã đưa tôi về trên chiếc Yacht của ông ta. Bình thường lẽ ra phải hai tuần nữa tôi mới về. Tôi cần nói để ông rõ là trước khi tiến hành cuộc thám hiểm cách đây hai năm, tôi có niềm hạnh phúc lớn lao được hứa hôn với bà Maurice Leigh Gordon...
Tom ngắt lời.
- Bà Maurice Leigh Gordon hồi con gái tên là...
- Hermione Crane đáng kính, thứ nữ của Hầu tước Lanchester. - Tuppence buột mồm nói một mạch.
Tommy đưa mắt khâm phục nhìn vợ và nhà thám hiểm gật đầu tán thành.
- Đúng. Như tôi đã nói Hermione Crane và tôi, chúng tôi đính hôn. Tất nhiên tôi đề nghị từ chối cuộc thám hiểm dài ngày này, nhưng vợ chưa cưới của tôi chống lại. Chúa phù hộ cho cô ấy! Cô là người vợ lý tưởng đối với một nhà thám hiểm. Vậy thì ý muốn đầu tiên của tôi lúc trở về là gặp lại Hermione. Từ Southampton tôi đã gửi cho nàng một bức điện và tôi vội vàng đến Luân Đôn bằng chuyến tàu hỏa đầu tiên. Tôi đến phố Bond, nhà cô nàng, bà Susan Clonray, nơi nàng ở lúc này và thất vọng biết bao, tôi được biết rằng Hermy đang đi thăm nhà các bạn ở Northumberland. Bà Susan tỏ ra khá rộng lượng đối với cô cháu vì dẫu sao hai tuần nữa người ta mới đợi tôi kia mà. Bà cho tôi biết Hermione Crane sẽ trở về trong vài ba ngày, nhưng đến khi tôi hỏi địa chỉ của các bạn nàng, bà già ấp úng... cô cháu bà phải thăm nhiều gia đình - hình như thế - và bà không còn nhớ rõ thứ tự những cuộc viếng thăm của nàng. Thưa ông Blunt, tôi phải thú nhận rằng bà Susan và tôi, chúng tôi chưa bao giờ hoàn toàn hiểu nhau. Bà là một người trong những mụ già càu cạu to béo, hai cằm... và tôi ghét những mụ đã già lại to béo đó. Tôi biết rằng chứng sợ đó đã thành tật, nhưng tôi không làm gì được và không bao giờ có thể thông cảm với một người đàn bà dị dạng.
- Thời thượng đang cùng ý kiến với ông, thưa ông Stavansson, - Tommy nói cụt ngủn - và mỗi chúng ta đều có dị ứng của mình.
- Phải nhận thấy rằng bà Susan không phải là một người đàn bà kém hấp dẫn nhưng tôi không bao giờ thân được với bà. Hơn nữa, tôi luôn có cảm tưởng rằng bà ta không tán thành cuộc hứa hôn của chúng tôi và nếu có thể, bà can ngăn Hermy kết hôn với tôi. Để trở lại câu chuyện của tôi, tôi là loài ương ngạch hành động theo cách của mình. Tôi không rời khỏi nơi đó trước khi hỏi được bà ta tên và địa chỉ những người mà Hermy định đến thăm. Sau đó tôi đáp tàu nhanh đi theo hướng Bắc.
- Theo chỗ tôi nhận thấy, ông là một con người hành động, thưa ông Stavansson. - Tommy mỉm cười nhận xét.
- Nhưng ở đấy, tôi bị một đòn choáng váng. Không một ai trong số những người ấy thấy Hermy và chỉ có một người là đợi cô ta đến thăm. Người này đã nhận được một bức điện hủy cuộc thăm vào phút cuối cùng. Tin đó làm bà ta rất buồn phiền, tôi phải thừa nhận như thế. Bà thú nhận không biết cháu bà ở đâu nhưng phản đối việc tôi nhờ tới cảnh sát. Bà lưu ý tôi rằng Hermy không còn là một cô bé ngây thơ mà là một phụ nữ độc lập có thể quyết định tiến hành một cuộc du lịch trong vài ngày.
Tôi cũng nghĩ rằng Hermy rất có thể cho là không bắt buộc phải báo tất cả mọi hành vi với cô mình, song tôi lo lắng. Tôi cảm nhận một án tượng kỳ lạ, nó xâm chiếm ta khi có việc gì đó không trôi chảy. Tôi cáo từ vừa lúc người ta đưa đến cho bà Susan một bức điện, mà bà trao cho tôi sau khi đọc "Thay đổi kế hoạch của cháu. Đi Monte Carlo một tuần, Hermy".
Tommy chìa tay:
- Ông có bức điện mang theo đây chứ?
- Không, nhưng nó được gửi đi từ Maldon ở Surrey. Tôi để ý điều đó vì trong lúc này đó là điều làm tôi phải suy nghĩ. Hermy đến Maldon làm gì? Theo chỗ tôi biết cô ta không có bạn bè ở đó.
- Vì sao ông không phóng đến Monte Carlo như cách ông đã đáp tàu nhanh đến phương Bắc?
- Tôi đã nghĩ đến điều đó, nhưng tôi đã từ bỏ ý định đó. Ông thấy không, ông Blunt, việc bà Susan hoàn toàn yên tâm với bức điện ấy khiến tôi phải suy nghĩ. Tại sao Hermy đánh điện mà không viết thư. Một vài dòng tự tay cô ấy viết sẽ làm tôi hết sợ, trong lúc bất cứ ai có thể ký một bức điện đứng tên bà. Càng nghĩ điều đó càng giày vò tôi. Cuối cùng, tôi đi đến Maldon. Hôm qua, vào buổi quá trưa. Vùng ấy khá quan trọng và có mạng lưới giao thông tốt. Thoạt tiên tôi đến hai khách sạn để hỏi tìm. Cả hai nơi ấy tôi đều không thấy dấu vết người hứa hôn của tôi đi qua. Trên tàu hỏa trở về Luân Đôn tôi đã đọc được quảng cáo của ngài và tôi quyết định đến hỏi ý kiến ngài. Nếu Hermy quả đã đến Monte Carlo, tôi không muốn báo cảnh sát theo dõi bà và gây tai tiếng. Về phần tôi, tôi không có ý định lên thuyền đi một cuộc thám hiểm mới có lẽ tỏ ra vô ích. Tôi ở lại Luân Đôn trong trường hợp mà... trong trường hợp mà nếu như có một thủ đoạn bất chính nào đó chống lại tôi.
Tommy gật đầu với vẻ ngẫm nghĩ.
- Đúng ra ông nghi ngờ điều gì?
- Tôi không biết nhưng tôi có cảm giác là điều gì đó không ổn đã xảy ra.
Bằng một cử chỉ dứt khoát, ông ta lấy ở túi ra một hộp nhỏ. Ông mở hộp và đưa cho Tommy.
- Đây là Hermione. Tôi để lại cho ông.
Trong ảnh là một người phụ nữ cao lớn nhưng mảnh dẻ, đã qua thời kỳ đầu của tuổi thanh xuân nhưng có một nụ cười quyến rũ và cặp mắt đẹp mê hồn.
- Ông Stavansson, chắc ông đã nói hết với chúng tôi không quên điều gì chứ?
- Không, không còn điều nào.
- Không còn điều nào, dù nó có vẻ vô nghĩa đến đâu chứ.
- Tôi nghĩ là không.
Tommy thở dài:
- Công việc chỉ càng vì thế mà nặng nề hơn. Chắc ông đã ghi nhận rằng, thưa ông Stavansson, thường một chi tiết nhỏ nhặt đưa những người thám tử tìm ra dấu vết của một hành vi tội phạm. Tôi phải thừa nhận rằng vụ này có một tính chất khá đặc biệt. Tôi đã giải quyết nó một phần nhưng thời gian sẽ chứng tỏ xem tôi có nhìn đúng không.
Ông nhấc chiếc vĩ cầm kéo lướt trên các phím dây. Tuppence nghiến răng và cả nhà thám hiểm cũng xanh mặt.
Người chơi đàn đặt đàn xuống.
- Một vài hợp âm của Mosgovskensky - Ông thì thầm - Hãy để địa chỉ lại cho tôi và tôi sẽ báo ông rõ kết quả điều tra.
Khi người khách đã rút lui, Tuppence chộp lấy cây vĩ cầm, ném nó vào tủ và vặn chìa khóa ổ lại.
- Nếu anh muốn đóng vai những Sherlock Holmes, - Bà nhận xét - thì em cung cấp cho anh một ống tiêm bé bé xinh xinh và một chai mang nhãn "Cocain", nhưng vì lòng yêu Chúa, hãy để cái vĩ cầm yên! Nếu nhà thám hiểm đầy quyến rũ đó không ngây thơ như một đứa trẻ, ông ta sẽ đoán ra thủ đoạn của anh. Anh quyết tâm làm việc theo phương pháp của Sherlock Holmes ư?
- Anh mừng rằng những phương pháp đó cho đến nay có kết quả. Những suy diễn là tốt phải không? Anh nói liều là ông ta đi taxi, nhưng dẫu sao đó là phương tiên độc nhất dẫn đến chỗ chúng ta.
- May là em vừa đọc điều ghi chú ám chỉ lễ hứa hôn của ông ấy trong báo "Daily Leader" sáng nay.
- Đúng, điều đó đã gây ấn tượng rất tốt. Rõ ràng là vụ này thuộc phạm vi của Sherlock Holmes. Anh không quên rằng vụ này tương tự với chuyện biến mất của bà Frances Carfax.
- Anh trông chờ tìm thấy cơ thể của bà Leigh Cordon trong một chiếc quan tài ư?
- Một cách logic, đúng là như vậy. Nhưng bản thân em nghĩ gì về vụ này?
- Quả vậy, cách giải thích đơn giản nhất hình như là vì một lý do nào đó, Hermy, như ông ta gọi, sợ gặp chồng chưa cưới của mình, và bà Susan có tham dự vào. Để nói ra, bà ta chạm phải một trở ngại bất ngờ và đáng sợ.
- Anh cũng có nghĩ đến điều đó nhưng hẳn là chúng ta phải tin chắc trước khi gợi ra cho một người như Stavonsson một giả thuyết như thế. Em nghĩ sao về việc đi một vòng ở Maldon, cô bạn? Chúng ta có thể đem theo bộ đồ đánh gôn của chúng ta đi theo chứ?
Tuppence đồng ý. Ở nhà để cho Albert coi sóc.
Mặc dầu Maldon là một khu phong cảnh nhà ở sang trọng, nhưng chỉ có một khu dân cư. Tommy và Tuppence tìm hỏi khắp nơi khong có kết quả. Trên đường về, một ý thần tình lóe lên trong óc Tuppence.
- Tommy, tại sao bức điện ghi Maldon, Sorrey?
- Tại vì Maldon ở trong quận Surrey, ngốc ạ!
- Anh ngốc thì có!... Không phải em muốn nói như vậy: Nếu anh nhận một bức điện, chẳng hạn từ Hasting hay Torquay, nó không mang tên quận. Nhưng đối với Richmont, người ta nêu tên quận Surrey, là bởi vì có hai Richmont.
Tommy đi chậm lại.
- Tuppence... ý kiến của em không đến nỗi tồi. Chúng ta sẽ hỏi chỉ dẫn ở trạm bưu điện sau.
Họ dừng lại trước một ngôi nhà nhở ở ngôi làng đầu tiên họ gặp và vài phút đủ để họ phát hiện ra đúng là có hai Maldon, một ở Surrey và một ở Sussex. Cái sau chỉ là một xóm nhỏ nhưng có một trạm điện thoại.
- Chính là cái ấy. Tuppence thét lên, rất bị kích động. Biết rằng Maldon nằm trong Surrey, Stavansson không chú ý nhiều đến cái quận bắt đầu bằng chữ S.
- Ngày mai chúng ta sẽ đi xem qua Maldon, Sussex.
Maldon thuộc quận Sussex thật khác xa với địa phương đồng âm. Cách nhà ga bốn dặm, nó thu gọn lại chỉ còn hai cái quán, hai cửa hàng bé tí, một trạm điện thoại - mà cô phát thư kiêm luôn việc bán kẹo và bưu thiếp - tất cả được khuôn vào giữa sáu bảy túp lều tranh, Tuppence phụ trách các cửa hiệu còn Tommy hỏi tin tức trong một cửa hàng "Cock and Sparrow" 1. Họ gặp lại nhau sau nửa giờ.
- Thế sao?
- Bia khá ngon, nhưng không có thông tin gì.
- Hãy thử tới cửa hàng "King's Head 2.
Ông quay lại trạm bưu điện. Cô đưa thư không thật vui tính nhưng ông nghe ai đó báo cho cô ta từ phía sau quán rằng bữa ăn trưa đã sẵn sàng.
Bà trở lại cửa hàng và bắt đầu xem các bưu thiếp. Một cô gái nước da sáng xuất hiện, vừa đi vừa nhai.
- Tôi thích những cái này. - Tuppence nói - Xin phiền cô chờ cho một lát trong khi tôi liếc qua những cái khác.
Bà lướt qua một chồng các bưu thiếp, vừa xem vừa nhận xét:
- Tôi thật sự thất vọng rằng cô không thể chỉ cho tôi một địa chỉ của em gái tôi. Cô ấy lưu trú ở vùng này và rủi ro thay tôi đã để lạc mất lá thư. Em tôi tên là Leigh Gordon.
- Tôi chưa hề thấy cái tên ấy. Chúng tôi nhận được không nhiều thư từ và chắc tôi đã chú ý tên ấy nếu bà ta có thư gửi tới địa chỉ nhà Grange, gần đây.
- Grange là cái gì thế? Ai là chủ nhân?
- Bác sĩ Horriston. Bây giờ đó là một thứ nhà nghỉ. Theo như bề ngoài, bác sĩ điều trị chủ yếu các bệnh về thần kinh. Nhiều bà đến đây để theo một quy trình nghỉ ngơi. Quả thật đây là một nơi nghỉ ngơi lý tưởng.
Tuppence chọn nhanh một số bưu thiếp và trả tiền.
- Đúng là ô tô của bác sĩ đến. - Cô gái kêu lên.
Bà đến gần cửa sổ, nhìn thấy một chiếc xe hòm nhỏ, có một người tóc nâu ngồi sau tay lái, trên mặt có những nét cau có. Chiếc xe chạy ra xa vừa lúc Tuppence nhận ra Tommy đi tới.
- Tommy, em nghĩ đã nắm đầu mối đúng. Nhà nghỉ của bác sĩ Horriston.
- Anh đã nghe nói đến ông ta ở "Đầu Vua" và có cùng một cảm tưởng như em. Nhưng nếu là Leigh Gordon bị một bệnh trầm uất thần kinh thì người cô và các bạn của bà đã phải biết chứ?
- Đúng, em nghĩ đến một giả thuyết khác. Anh thấy người đàn ông vừa đi qua không?
- Một súc sinh đáng dễ sợ?
- Bác sĩ chúng ta đang nói tới đấy.
Tommy huýt lên một tiếng sáo.
- Ông ta không có vẻ dễ gần. Em nghĩ gì thế, Tuppence? Ta đi qua nhà Grange nổi tiếng ấy xem sao!
Cuối cùng họ phát hiện ra cơ ngơi ấy, một ngôi nhà xây lớn đầy ngóc ngách và những nơi kín đáo có những thảm có trống bao bọc và ở hậu cảnh, một dòng suối chảy xiết.
- Một nơi không vui lắm - Tommy nhận xét - Nó làm anh nổi da gà. Anh có cảm giác rằng sự việc trở nên rắc rối hơn chúng ta tưởng.
- Ồ! Anh đừng lo trước quá đáng! Hãy hy vọng rằng chúng ta có thể can thiệp đúng lúc, vì em tin rằng người đàn bà ấy đang bị nguy hiểm thật sự.
- Đừng chạy theo trí tưởng tượng, em thân yêu!
- Em không thể ngăn mình được. Em không tin ông ấy chút nào. Chúng ta sắp quyết định gì đây? Anh có cho rằng một mình em đến gõ cửa và thẳng thừng hỏi thăm bà Leigh có phải là một ý kiến tốt không. Em tò mò muốn nghe họ trả lời em ra sao. Dù sao, trong vụ này chẳng có gì ám muội đâu.
Tuppence thực hiện kế hoạch của mình. Bà bấm chuông và một người đầy tớ nét mặt thản nhiên hầu như ngay lúc ấy ra mở cửa.
Qua câu hỏi của bà, Tuppence nhận thấy mí mắt người đàn ông khẽ chớp. Không vì thế mà câu trả lời của ông ta không kém phần rõ ràng.
- Thưa bà, không có ai mang tên ấy.
- Tuy nhiên tôi đúng là đang ở Grange, do bác sĩ Horriston điều khiển!
- Vâng, thưa bà, nhưng không có khách trọ nào của chúng tôi mang tên Leigh Gordon.
Thất vọng, Tuppence rút lui, trở lại với Tommy đang đợ ở chấn song sắt chính và kể cho anh nghe điều không may của mình. Ông kết luận:
- Dù sao có lẽ người đàn ông ấy nói đúng. Chúng ta không biết.
- Không, em chắc là ông ấy nói dối.
- Chúng ta hãy đợi ông bác sĩ quay về và anh sẽ ra mắt ông ta với tư cách nhà báo muốn thảo luận với ông phương pháp chữa bệnh bằng nghỉ ngơi.
Nửa giờ sau, chiếc xe con hiện ra và Tommy đợi vài phút trước khi đến lượt mình tới ra mắt trước cổng nhà. Nhưng cả ông nữa cũng tay không trở về.
- Ông bác sĩ quá bận không thể quấy rầy. Dù sao, ông không tiếp nhà báo bao giờ. Tuppence, em nói đúng, có cái gì ám muội trong chuyện này! Cơ ngơi này cách mọi đường giao thông hàng ngàn dặm và bất cứ ai cũng có thể chuẩn bị ngầm một âm mưu mà không bị nghi ngờ chút nào.
- Anh lại đây! - Tuppence ra lệnh bằng một giọng quyết đoán.
- Em sắp làm gì vậy?
- Trèo tường và xem thử em có thể xâm nhập vào nhà mà không bị phát hiện không.
- Đồng ý! Anh đi theo em.
Cái vườn để hoang phế có vô số chỗ nấp và đôi vợ chồng đi ra phía sau nhà không trở ngại gì. Họ đứng trước một bồn đất rộng với cá bậc sắp đổ nát và những cửa sổ sát đất dẫn vào bên trong ngôi nhà. Họ không dám đi liều vào khoảng trống và các cửa sổ mà họ đứng dưới đó lại quá cao có thể đánh liều đưa mắt nhìn vào các gian nhà. Mưu toan dự tính trước của họ không có kết quả, bỗng Tuppence níu lấy tay chồng. Từ cửa sổ hé mở, mé trên chỗ họ đứng, một tiếng nói cất lên:
- Vào đi, vào đi và đóng cửa lại. Có phải anh nói là một người đàn bà đã đến cách đây một giờ và xin thăm bà Leigh Gordon?
- Vâng, thưa ông!
Tuppence nhận ra tiếng nói vô cảm của người đầy tớ.
- Dĩ nhiên là anh nói với bà ta rằng bà ấy không có ở đây.
- Đương nhiên, thưa ông.
- Và tiếp theo lại là một nhà báo! - Tiếng nói bực tức của người kia vang lên. Ông ta đến gần cửa sổ, nâng cái khung di động ở cửa sổ lên và vợ chồng Beresford đứng rình được màn cành lá che khuất nhận ra người ấy là bác sĩ Horriston.
- Chính người đàn bà làm tôi băn khoăn nhất. Bà ấy như thế nào?
- Trẻ đẹp, ăn mặc hợp thời trang, thưa ông.
Tommy lấy cùi tay hích vợ.
- Đúng là điều tôi lo sợ - Tiếng bác sĩ thốt lên - Hẳn là một cô bạn của bà Leigh Gordon. Vụ việc phức tạp lên. Tôi phải tìm cách đối phó...
Ông ta chưa nói hết câu. Tommy và Tuppence nghe thấy tiếng cửa đóng lại và không thấy gì nữa.
Im lặng, Tommy ra lệnh và điều khiển cuộc rút lui. Khi họ trở về chỗ bớt rậm rạp khá xa ngôi nhà để không ai nghe thấy họ, ông lên tiếng.
- Tuppence, sự việc trở thành nghiêm trọng. Họ đang suy ngẫm một đòn nặng nề. Anh nghĩ rằng chúng ta phải trở về Luân Đôn không trì hoãn và báo cho Stavansson.
Ông hết sức ngạc nhiên thấy Tuppence lắc đầu.
- Phải ở lại tại chỗ. Anh không nghe ông ta nói là phải tìm cách đối phó hay sao? Điều đó có thể xảy đến bất cứ điều gì.
- Điều tệ nhất là chúng ta không đủ thông tin để báo cho cảnh sát.
- Nghe em, Tommy, tại sao anh không điện thoại cho Stavansson từ trong làng? Em sẽ đứng đây chờ anh.
- Phải chăng có lẽ đây quả là kế hoạch tốt nhất. Nhưng hãy nói... Tuppence...
- Thế nào?
- Cẩn thận... hả?
- Hẳn thế, nỡm! Nhanh lên nào!
Hai giờ sau Tommy trở lại và thấy Tuppence đang đợi cạnh chấn song sắt.
- Thế nào?
- Anh không thể gặp Stavonsson. Anh đã thử tìm bà Susan, mà cả bà ta nữa cũng vắng nhà. Cuối cùng anh nghĩ đến lão Brady mà anh đã nhờ kiểm tra tên Horriston trong bản chỉ dẫn y tế.
- Ông ta phát hiện được gì?
- Ông biết tên. Horriston vào một thời kỳ nào đó là một thầy thuốc nghiêm túc, cho đến ngày ông ta có một việc mờ ám. Hiện nay Brady coi ông ta là một lang băm thiếu hẳn sự chu đáo. Bây giờ chúng ta làm gì?
- Ở lại đây. Em tiên cảm thấy họ có ý hành động tối nay. Sự thực, một người làm vườn đã cắt dây leo thường xuyên quanh nhà và em thấy chỗ anh ta xếp cái thang.
- Hoan hô! Vậy tối nay...
- Ngay chập tối.
- Chúng ta sẽ thấy...?
- Điều chúng ta sẽ thấy...
Tommy thay phiên cho Tuppence để bà vào làng ăn lấy lại sức.
Khi bà trở lại, họ ở nguyên chỗ cũ cho đến chín giờ tối và quyết định đi vào hành động. Họ có thể đi lang thang quanh nhà không lo sợ, bỗng nhiên Tuppence nắm lấy tay chồng và đứng im không động đậy.
- Nghe kìa.
Một lần nữa họ nghe có tiếng đàn bà rên khe khẽ. Tuppence đưa một ngón tay chỉ theo hướng một cửa sổ ở tầng một.
Tiếng rên rỉ càng tăng lên và hai người quyết định đưa kế hoạch của họ và hoạt động không trì hoãn.
Tuppence hướng dẫn chồng đến góc chỗ người làm vườn để cái thang và họ khiêng đến dưới khuôn cửa sổ vẳng ra những tiếng rên. Họ để ý rằng đó là lối ra duy nhất mà các cửa chớp không bị đóng lại.
- Em leo lên đây - Tuppence nhắc... - Anh ở đây để giữ thang và canh chừng. Nếu có ai xuất hiện, em không thể tự vệ một mình.
Điềm tĩnh, bà leo các nấc thang và thận trọng nhìn vào gian nhà. Bà ngồi xổm xuống một lúc rồi lại ngẩng đầu lên.
Một lát sau, bà lại xuống cạnh chồng và rành rọt giải thích:
- Đúng bà ta. Bà ta nằm dài trên một cái giường, bà rên và giãy giụa... Một cô y tá đi vào, tiêm cho bà một mũi và bỏ bà nằm đó.
- Bà ta tỉnh chứ?
- Chắc vậy. Hơn nữa em có cảm tưởng rằng bà ta bị buộc vào giường. Em lại leo lên để cố đột nhập vào phòng.
- Ờ... Ờ... Tuppence!
- Nếu thấy nguy hiểm, em gọi anh. Hẹn gặp lại.
Cắt đứt mọi thảo luận, bà leo nhanh lên và Tommy nhìn thấy bà nâng cái khung trượt ở cửa sổ rồi biến vào gian phòng ngay phía trên.
Thời gian trôi qua chầm chậm và Tommy cảm thấy nỗi lo âu lớn dần trong lòng. Thoạt đầu, ông không nghe thấy gì. Hai người phụ nữ chắc đang thì thầm trò chuyện, nếu như bà bị cầm tù còn nói được. Một tiếng thì thầm không rõ ràng vẳng đến tai và ông cảm thấy yên tâm hơn. Nhưng đột ngột lại im lặng, làm ông đầy lo lắng.
Có chuyện gì đang xảy ra trên ấy?
- Lên đây!
- Tuppence, em đến đây bằng cách nào?
- Bằng cửa ra vào. Chúng ta đi đi thôi!
- Thế nào? Nhưng bà Leigh Gordon?
- Bà ta tự làm cho gầy đi!
Trước giọng hài hước, Tommy quan sát vợ.
- Em muốn nói gì?
- Chứ còn gì nữa. Bà tự làm cho gầy đi... một cách kín đáo. Anh không nghe ông Stavansson nhận xét rằng ông ghét những người đàn bà to béo ư? Này nhé, trong hai năm ông đi vắng, Hermy của ông đã to béo ra. Được tin ý trung nhân đột ngột trở về, bà điên lên và lao đến đây để nhận sự điều trị của bác sĩ Horriston, bao gồm những cuộc tiêm chích, mà người thầy thuốc của chúng ta bảo họ giữ bí mật và bắt trả một giá cắt cổ. Em chắc rằng ông ta là một lang băm nhưng trong khi chờ đợi, ông đạt thành công phi thường. Bà Susan tất nhiên biết hết mọi chuyện và đã thề không hé một lời với bất cứ ai. Còn chúng ta, chúng ta đã xử sự hệt như những người hoàn toàn ngu ngốc!
Tommy thở vào rất sâu.
- Watson ơi, - Ông tuyên bố vẻ trịnh trọng - anh tưởng là có một buổi hòa nhạc rất hay ở phòng hòa nhạc Hoàng hậu, ngày mai. Chúng ta có thì giờ rộng rãi để chuẩn bị dự. Và em vui lòng giúp anh đừng xếp vụ này vào hồ sơ của em.
--------------------------------
1 "Gà trống và chim sẻ".
2 "Đầu vua".
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hãng Thám Tử Tư
Agatha Christie
Hãng Thám Tử Tư - Agatha Christie
https://isach.info/story.php?story=hang_tham_tu_tu__agatha_christie