Chương 6
ất một tuần tiếp theo cả trang trại nhà Bean chẳng bàn tán gì nhiều ngoài cái được gọi là Chuyến Thám hiểm Khám phá Rừng Lớn. Charles được ca ngợi nhất, có lẽ vì đám súc vật lâu nay vẫn luôn nghĩ về y không hẳn như một kẻ hèn, nhưng ít nhất cũng là một kẻ giỏi nói hơn gan làm, trong khi cả hai con heo kia đã từng chứng tỏ biết bao là can đảm trong quá khứ. Henrietta hài lòng đến nỗi rất nhiều buổi sáng mụ đề nghị được dậy và gáy thay cho Charles nếu y muốn nằm ngủ tiếp. Có lẽ bạn cũng biết rồi đấy, gà mái cũng có thể gáy hay ngang bọn gà trống, nếu muốn. Nhưng thường bọn chúng lại không muốn.
Nhưng Charles không để vợ làm thế. “Không, không, em yêu,” y nói. “Anh phải tiếp tục chu toàn bổn phận nhỏ nhoi của anh chứ, đúng như một con gà trống bình thường chứ.”
Sự thực là y muốn dậy và đi vòng vòng những nơi y có thể được tán thưởng. Cả ngày dài có thể thấy y khệnh khạng quanh sân trại, thỉnh thoảng dừng lại để ghi nhận một cách ân cần những lời tán thưởng với chúc mừng của bạn bè, hoặc đậu trên một cái hàng rào, làm một bài nói ngắn về lòng can đảm hay sự dũng cảm. Y thậm chí còn đi vòng quanh vài trang trại lân cận để diễn thuyết về những chủ đề như “Xuyên Rừng Lớn với súng và máy ảnh” hay “Theo dấu Mặt Mịt tới hang ổ” hay “Những lần thoát trong đường tơ kẽ tóc của một nhà thám hiểm gan dạ”.
Nhưng sau khi cơn sợ đã tiêu tan, Freddy bắt đầu thắc mắc thực sự chuyện gì đã xảy ra trong Rừng Lớn. Chú nghĩ mãi, nghĩ mãi, và cuối cùng một ngày kia, không nói lời nào với bất kỳ ai, chú quyết định quay trở lại. Thật dễ dàng lần theo dấu lá cây bị nghiến nát cùng những nhánh cây rụng gãy nơi lúc trước chú vội vã phóng xuống đường. Vào lại Rừng Lớn chú sợ lắm, nhưng chú cứ đi mãi cho đến khi đến được nơi chú từng nghe thấy tiếng nhánh cây gãy đánh tách. Từ chỗ đó, chú có thể nhìn thấy bụi cây mà đằng sau ấy chú từng thấy cái con vật đáng sợ mà chú cho là Mặt Mịt. Cái bụi ấy gần hơn chú tưởng. Chú đi vòng qua nó, và rồi toàn bộ sự việc trở nên rõ ràng. Bởi đằng sau bụi cây là những dấu chân mà chỉ có thể do một con heo làm ra, và một sợi lông đo đỏ chắc chắn là rụng xuống từ cánh Charles.
“Hừm,” Freddy nói. “Thế đấy. Chúng ta chỉ làm hoảng lẫn nhau.” Chú ngồi xuống ngó những dấu chân. “Dù sao,” chú nghĩ, “thế cũng chẳng chứng minh được là không có một con Mặt Mịt ở trong rừng.” Thật là một ý nghĩ chẳng dễ chịu chút nào. Freddy rùng mình và ngó lại sau; thế rồi rón rén, chú quay ra lại con đường cái.
Ngay khi bước ra ngoài nắng lần nữa, Freddy liền cảm thấy khá hơn. “Tức cười thật,” chú nghĩ. “Việc mình tin có Mặt Mịt hay không hoàn toàn phụ thuộc vào mình đang ở đâu. Ở ngoài này thì mình hoàn toàn chắc là chẳng có một sinh vật nào như thế. Mà mình có chắc không nhỉ?” Chú nghĩ một phút. “Chắc, mình chắc,” chú nói. “Nhưng ngay khi bước dưới những bóng cây kia là mình sẽ lại tin là có hắn.”
Chú thử xem sao. Chú đi một đoạn ngắn vào trong Rừng Lớn, nhưng vừa mới ở trong đó chưa được vài phút thì đã bắt đầu cảm thấy kỳ kỳ sau gáy và dáo dác ngó quanh lo lắng. “Nhỡ có cái gì ở đây thì sao,” chú nói. “Thật là có bị điên mới ở đây. Mình đoán là... ối! Cái gì thế!” Bởi bỗng có thứ gì đó mới gầm lên.
Freddy lại phóng ra đường. Chú nằm ẹp đó quan sát, tiếng gầm lặp lại. Thế rồi chú thấy đó là hai cành cây cọ vào nhau trong gió. “Thôi kệ,” chú nói, “mình nghĩ hôm nay thế là đủ rồi.”
Dạo này Freddy vẫn đi rêu rao với đám súc vật về cái điều chú đã phát hiện ra, nhưng giờ nghĩ kỹ lại, chú thấy mình không thể làm thế nữa. Nếu vỡ lở ra là chú và Charles với Weedly hóa ra chỉ làm hoảng lẫn nhau, bọn súc vật sẽ không bao giờ thèm nghe chuyện nữa. Cuộc đời thế thì còn gì đáng sống. Thế là chú giữ bí mật ấy cho riêng mình. Và khi được đề nghị (phải cỡ chục lần một ngày) mô tả lại Mặt Mịt, Freddy bắt đầu mô tả càng lúc càng ít đáng sợ. Chú nói không, nó cũng không to ghê gớm lắm đâu, có lẽ không to hơn một con heo là mấy đâu. Và chú lược bỏ hoàn toàn cái vụ lông đuôi.
Cuối cùng Charles đâm hơi cáu về chuyện này. “Cậu sao vậy, Freddy?” y nói. “Chúng ta đã có một chuyến phiêu lưu cực hoàn hảo, thế mà cậu nói như thể chẳng đáng là gì. Cậu nói cứ như chúng ta bị một con chuột làm hết hồn không bằng.”
“Chà, có lẽ thế thật ấy chứ,” Freddy nói. “Tôi chẳng thấy gì ngoài một thứ gì đó trăng trắng đi xuyên qua mấy bụi cây cả. Chứ thật tình, lúc đó anh thấy gì?”
“Ừm... tôi... ừm, đó là một con to vật vã, hai hàm nghiến lại và thét vang,” Charles nói. “Đúng không?” y hỏi thêm một cách đầy nghi ngờ.
“Tôi không biết. Có lẽ đó là thứ mà anh thấy, nhưng tôi lại chẳng thấy gì giống thế cả. Tôi chỉ muốn nói, Charles à, rằng nếu... nếu ai đó phát hiện ra thực sự chẳng có Kẻ Mặt Mịt nào trong rừng, thì chúng ta sẽ thành ra rất dở hơi đấy.”
“Xời,” con gà trống nói, “có hắn ở đó mà.”
Nhưng sau đó, Freddy nhận thấy rằng Charles không còn mô tả Kẻ Mặt Mịt nhiều nữa.
Trong thời gian đó, chẳng nghe thêm được tin tức gì về Simon nữa cả, mặc dù quân đội vẫn đi tuần khắp các cánh đồng và hàng rào, và Jinx vẫn canh chừng hàng đêm quanh khu chuồng trại.
“Tôi đồ rằng bọn chuột cũng đủ khôn để không quay lại đây,” bà Wiggins nói. “Chắc chắn nếu chúng sống trong vùng thì ai đó đã phải thấy chúng rồi.”
Thế là khi quân đội đến tường trình lần sau, bà bảo rằng không cần chúng nữa. Đám quân xếp thẳng hàng, hô to ba tiếng vui tươi rồi giải tán.
Một buổi tối, Charles, Freddy và Jinx cùng chị gái nó xuống Centerboro coi phim. Ông quản lý Muszkiski của rạp vẫn khoái có bọn súc vật tới coi, vì khán giả sẽ thích thú hơn nếu có những nhân vật nổi tiếng như bọn súc vật nhà Bean trong rạp, thế là ông chỉ lấy chúng có mười xu. Vì Freddy đã thành lập Đệ nhất Ngân hàng Thú vật, nên hầu hết đám súc vật gom góp được chút tiền đều đem giữ trong két ngân hàng, và khi đi xem phim, chúng thường tạt qua rút tiền đủ để mua vé, và có lẽ sau đó là một cái kem ốc quế.
Bộ phim tối nay là về cướp biển, có nam anh hùng xông tới đấu tay đôi giải cứu nữ nhân vật, quăng người ta khắp sàn tàu, và nói chung hành động theo một cung cách rất ngang tàng, coi thường cái chết. Charles, kẻ từ sau lần phiêu lưu vào Rừng Lớn bắt đầu hay nghĩ về mình như một anh hùng, rất phấn khích. Y nhảy lên nhảy xuống trên ghế. “Thế chứ!” y la to. “Tới luôn! Đập hắn luôn đi!” Và cuối cùng, trong một trận đấu lớn giữa người anh hùng và kẻ độc ác, Charles bay luôn lên đầu ghế, vỗ cánh phành phạch rồi gáy.
Một bà đang thò cán dù tới trước để chọc chú.
Khán giả ai nấy quay lại nhìn chằm chằm, nhiều người trong số đó cười lớn. Điều đó làm Charles giận quá, và không thèm để ý tới Freddy đang cố kìm cho y trật tự, y thét lên giận dữ: “Được đấy, cứ cười đi! Ta đoán các ngươi chưa biết ta là ai! Ta, kẻ đã thấy cái ta đã thấy và làm cái ta đã làm! Ta...”
“Kẻ sắp bị quật thành một cái chổi lông gà nếu không im mồm đi,” Jinx cắt ngang, nó đang dùng một bàn vuốt đen khều Charles xuống ghế lại. “Nào, bớt om sòm coi, gà trống, không ta thủ tiêu mi bây giờ.”
Thế là sau một hai tiếng quác phản đối, Charles ngồi phịch xuống.
Khi chúng sắp rời rạp, Freddy cảm thấy một cú thọc mạnh vào lưng, và chú quay đầu lại. Một bà già trong đám đông cách đó một chút đang thò cái cán dù tới trước để thọc chú lần nữa. Chú nhận ra bà ngay lập tức và cúi đầu chào lễ phép. Bà là bà Lafayette Bingle, cái hồi Freddy mới vào nghề thám tử, bà đã đến chỗ chú nhờ tìm giúp bà cặp kính mà bà để lạc đâu mất. Freddy khi ấy đã nhìn bà và nói, “Sao, thưa bà, kính ngay trên trán bà mà.” Và kính ở đó thật, bởi trước đó bà đã đẩy lên để nhìn cái gì đó ngoài cửa sổ, xong rồi quên mất.
Ngày ấy bà Bingle cho là phải thông minh lắm Freddy mới nhìn ra cặp kính, và bà đã hứa với chú rằng khi nào có thể, bà sẽ trả công dịch vụ của chú hậu hĩnh. Dĩ nhiên Freddy chẳng muốn tí thù lao nào cho một dịch vụ bé tẻo teo như thế, nhưng bà cứ khăng khăng, nên khi ấy Freddy đã nói, “Sao, thôi vậy, nếu bà thích thế, thưa bà, bà có thể trả tôi lúc nào cũng được.” Và rồi chú quên luôn chuyện ấy.
Nhưng giờ khi họ đã ra đến đường, bà kéo chú qua một bên và mò trong ví ra ba tờ mười đô-la.
“Tôi có nói với cậu một ngày kia tôi sẽ trả công tìm ra cặp kính của tôi,” bà nói, “và tôi sung sướng báo với cậu rằng tôi giờ đã có thể làm điều đó, vì tôi mới được thừa kế hai biệt thự lớn, ba trang trại, và 250 đô-la từ một ông cậu ở California, và cậu phải nhận cái này.”
“Tôi không dám nghĩ tới chuyện nhận nó đâu ạ, thưa bà,” Freddy phản đối.
“Cậu có thể nghĩ tới chuyện nhận nó và có thể nhận nó,” bà Bingle nói.
“Một đô đã là quá nhiều,” Freddy nói. “Chứ chừng này có thể mua cả nửa tá mắt kính!”
Nhưng bà Bingle cương quyết, và bà làm ầm cả lên đến nỗi cuối cùng Freddy đành chấp nhận. “Nhưng,” chú nói, “thù lao này quá lớn đối với một dịch vụ nhỏ nhoi như thế đấy ạ.”
“Nhưng cậu,” bà Bingle nói, “cậu là một con heo quá quan trọng, đúng ra không được nhờ một việc nhỏ như thế. Chưa kể, tôi sẽ không bao giờ tìm ra cặp kính nếu không có cậu giúp, và rồi tôi sẽ không bao giờ đọc được lá thư báo cho tôi biết về hai tòa nhà lớn, ba trang trại và 250 đô-la, và thế là biết đâu tôi sẽ không bao giờ có được chúng.”
Freddy cãi thêm vài câu, nhưng bà Bingle quả là một người cá tính - tức là, bà quen có cái lối ấy rồi. Thế nên khi Freddy cảm ơn, chú nói, “Nếu bà lại có lúc nào cần thám tử, tôi sẽ giúp bà hết sức, và tôi sẽ giúp không công, miễn phí, không vì cái gì cả.”
Trên đường về nhà Charles rất phấn khích. Y khệnh khạng tiến ra giữa đường và gào lên những lời đe dọa với sỉ nhục vào đám xe cộ đi ngang mỗi khi phải phóng xuống hào để khỏi bị cán. Một lần, khi cả đám leo lên một ngọn đồi, một chiếc xe tải lừ lừ bò lên phía sau chúng, và Charles không chịu tránh đường. Y đứng ngay trong luồng sáng chói chang của đèn pha mà thách tài xế ra khỏi xe. Chiếc xe tải bèn dừng lại.
“Này gà con, cút khỏi đường đi,” tài xế thét to, đầu thò ra sau cái kính chiếu hậu. “Tại tao nghĩ mày là đồ thối tha, chứ không mày đã thành bánh rồi con ạ.”
“Mi cút khỏi đường thì có,” Charles hét lên. “Ta cũng có quyền dùng đường này ngang với mi nhá. Gà con à, đúng đấy! Cứ xuống đây mà đánh nhau xem, nếu mi còn muốn sống. Ta cũng là một thằng ngon như mi đấy.”
“Tao không nghi ngờ gì điều đó,” tài xế xe tài nói và cười lớn. “Để coi... phải mày là một con trong đám súc vật biết nói nhà Bean, đúng không? Lên đây đi, mày với đám bạn của mày, tao cho đi nhờ một cuốc.”
Nhưng Charles nói y sẽ không đi nhờ xe với bất kỳ ai đã chửi y.
“Hy vọng anh tha lỗi cho bạn tôi,” Freddy nói. “Thường anh ấy không thế này đâu. Tại anh ấy xem nhiều phim quá thôi.”
“Nếu cứ đi lung tung dọa nạt đòi tống xe tải khỏi đường thì không còn xem được nhiều phim nữa đâu,” tài xế nói và cười lớn. “Chà, lôi nó ra khỏi đường đi, được không các cậu?”
Thế là Freddy và Jinx kéo xềnh xệch con gà trống giận dữ ra khỏi đường cho chiếc xe tải đi tiếp.
“Anh bị cái quái gì vậy, Charles?” Freddy nói. “Ngay cả nếu có can đảm như anh nói, anh cũng không thể dọa nạt xe tải cơ mà.”
“Thế hả!” Charles nói. “Nhưng hắn đã dừng lại, đúng không?”
“Và tao cho rằng nếu hắn không dừng lại thì mày xé hết lốp hắn chắc,” Jinx nói. “Chuyến vào Rừng Lớn đã làm mày tự phụ quá rồi đấy.”
“Không hề,” Charles nói. “Nhưng tao sẽ không để đứa nào gọi tao là ‘gà con’. Tao, một con gà trống lớn cồ thế này! Hắn dám gọi tao là một con gà con. Không đứa nào gọi tao thế mà yên thân được đâu.”
“Ô, thật không đấy!” Jinx nói. Nó nhìn bạn mình đầy lo lắng. “Tao cho rằng chúng ta phải thu xếp ổn thỏa vụ này ngay. Nếu mày cứ cố bắt nạt những kẻ lớn gấp mười lần mày thì trong vòng một tuần nữa trang trại nhà Bean sẽ phải tìm một cái đồng hồ báo thức mới mất thôi. Do đó tao cho rằng tao được tha hồ làm mày khốn khổ khốn nạn. Tao nói mày là một con gà con này, Charles. Mày có muốn làm gì tao không?” Và nó chuyển sang thế tấn công, lấy vuốt vỗ lên mỏ Charles.
Nhưng Charles lùi ra. “Tao không đánh nhau với bạn bè,” y cáu kỉnh. “Vả lại tao biết mày không định nói tao thế.”
“Nhưng tao nói đấy. Gà con,” Jinx nói, và nó lại bạt Charles một cái nữa, mạnh hơn.
“Đây, cút đi,” con gà trống bảo. Mất một phút trông có vẻ như y sắp thoái lui tới nơi. Thế rồi bất thình lình, thực kinh ngạc, y quạc lên một tiếng và xòe rộng cánh, bay thẳng tới con mèo.
Trời tối lắm, và Freddy với Minx không nhìn được rõ chuyện gì đang xảy ra.
Rất nhiều tiếng phành phạch, và rồi Jinx kêu lên, “Lại thánh Peter!” xong lại “Ối!” một tiếng. Thế rồi Charles bị ghim xuống đường, với Jinx ngất ngưởng bên trên.
“Chà, mày là một thằng thích ẩu đả hơn là tao tưởng đấy, Charles ạ,” con mèo nói. “Phải công nhận. Không, đừng vùng vẫy. Tao đỡ mày dậy đây. Tao rút lại chữ ‘gà con’. Thế đã hài lòng chưa?”
Charles nói y đã hài lòng, và Jinx đỡ y dậy, phủi cho y. Nhưng Charles vẫn tức tối, nên trên đường về y với Minx đi phía trước.
“Ai mà ngờ đâu cơ chứ,” Jinx nói, “một chuyến đi vào Rừng Lớn và một bộ phim con lại có thể biến cái túi hơi to đùng của chúng ta thành một con sư tử gầm. Tôi không thích thế đâu, Freddy ạ. Cứ theo đà này y sẽ gặp rắc rối cho mà coi.”
“Y có hơi quá đà, tôi thừa nhận,” con heo nói. “Nhưng y chỉ huênh hoang thế thôi. Phiền một cái là anh lại dồn y vào chân tường. Con vật nào cũng sẽ chiến nếu bị dồn vào chân tường. Tuy nhiên chúng ta sẽ phải để mắt tới lão già khoe khoang ấy. Tôi khoái y ra phết. Tôi không muốn thấy y rơi vào rắc rối đâu.”
Khi đi xuống tới đường, chúng nghe thấy Minx đang kể Charles nghe về trận chiến cô nàng từng thấy ở Patagonia giữa một chú vẹt và một con rắn rung chuông. “Chú ấy nắm lấy đuôi con rắn nhé,” Minx đang nói, “xong rồi bay vút lên, lạng vòng, chao xuống, thắt con rắn thành một cái nút, thế là hết cử động luôn. Anh có thể làm thế được đấy, Charles; anh mạnh mẽ và nhanh nhẹn quá chừng.”
“Chị ấy đang nhồi các ý tưởng vào đầu y đấy,” Jinx nói.
“Đầu y không có chỗ cho hai ý cùng một lúc đâu,” Freddy nói. “À, anh có phiền nếu mình dừng ở ngân hàng không? Tôi muốn gửi ba chục đô-la này.”
Đệ nhất Ngân hàng Thú vật là một căn nhà một tầng cũ kỹ nằm bên đường. Là chủ tịch ngân hàng, Freddy có thể vào bất cứ lúc nào, đêm hay ngày, và lúc này chú đẩy cánh cửa ra vào, đánh thức con sóc làm việc canh đêm đang ngủ trên tấm ván che ngang cái lỗ dẫn xuống những két tiền, nơi cất tất cả những thứ mà bọn súc vật đã mang tới để giữ cho an toàn. Con sóc đẩy tấm ván qua một bên, rồi biến mất dưới cái lỗ cùng cái phong bì. Nhưng khi đám súc vật vừa quay đi, một tiếng ré vang lên thất thanh, và con sóc quờ quạng leo lên căn nhà lần nữa.
“Ôi, ông Freddy,” nó hổn hển, “ngân hàng bị trộm rồi!”
“Trộm!” Jinx hét lên. “Coi đây, sóc, nếu tất cả tiền bạc của ta bị lấy mất, sẽ có chuyện rắc rối đấy. Ta sẽ bắt ngươi chịu trách nhiệm...”
“Thôi, im nào, Jinx,” Freddy nói. “Anh biết anh có mỗi mười tám xu trong ngân hàng mà.”
“Tiền không bị lấy, ông Jinx à,” con sóc nói. “Chỉ toàn những thứ để ăn thôi - hạt dẻ và bắp và linh tinh. Phòng kho lớn trống rỗng, và có một cái lỗ trên mái. Chắc chúng phải đào một đường hầm từ bên ngoài xuống.”
“Chúng?” Freddy nói. “Là ai?”
“Tôi không biết, thưa ông. Đường hầm không lớn lắm... không lớn bằng ông đâu ạ. Chắc phải là chuột chũi, chồn hôi, hay cáo, tôi đoán thế.”
“Khi tôi ở Buenos Aires...” Minx bắt đầu.
“Rồi, chị Hai, biết rồi,” cậu em ngắt lời. “Bọn cướp ấy còn to hơn còn ghê hơn. Bớt nhặng xị đi, được không? Ngó ra ngoài cái đi, Freddy.”
Sau lưng ngân hàng là một đụn đất tơi mới đào bên cạnh cái lỗ đổ dốc xuống bên dưới căn nhà.
“Ra chúng làm cách ấy đấy,” Jinx nói. “Gay nhỉ, Freddy. Tôi cho rằng cậu phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của mọi thứ gửi trong ngân hàng của cậu, đúng không?”
“Trời đất, tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó,” Freddy nói. “Tôi nghĩ rằng tôi phải chịu trách nhiệm. Tất cả thực phẩm cho mùa đông tới của một nửa số thú nhỏ trong trang trại là ở dưới đó. Trời ơi, tôi phải làm gì đây?”
“Tôi đoán rằng cậu sẽ phải bắt bọn cướp trước khi chúng xơi hết,” Jinx nói. “Ồ, hăng hái lên nào. Trong đời thám tử, cậu đã làm bao nhiêu việc còn khó hơn cơ mà. Nói cậu nghe nhé: giờ thì quá tối rồi, chẳng làm gì được. Minx và tôi sẽ ở đây gác đêm nay, phòng khi chúng quay trở lại. Và cậu về nhà ngủ một giấc cho ngon đi. Thế rồi đến sáng chúng ta sẽ tha hồ bận bịu.”
“Có lẽ thế là tốt nhất,” Freddy nói. “Có điều chúng ta phải giấu im chuyện này cho tới khi có dịp ngó nghiêng nền đất xung quanh. Nếu để cho một đám súc vật tò mò quần thảo chỗ này, sẽ không còn bằng chứng nào nữa. Thế nên không nói tiếng nào nhé, rõ chưa.” Và chú nhìn Charles sắc lẻm.
“Cậu không phải nhìn tôi,” con gà trống xấc xược nói. “Ai cũng nghĩ tôi không giữ được bí mật.”
“Ai nghĩ thế cũng đúng đấy chứ,” Jinx nói và cười lớn; nhưng Freddy nói, “Thôi được, Charles. Tôi chỉ muốn anh cẩn thận. Giờ về nhà ngủ thôi.”
Freddy & Kẻ Mặt Mịt Freddy & Kẻ Mặt Mịt - Walter R. Brooks Freddy & Kẻ Mặt Mịt