Chương 5
rodie dẫn Jessica vào văn phòng cô và đóng cửa lại. Cô quay lại nhìn anh, nét mặt dịu dàng của anh chẳng nói cho cô biết điều gì cả.
"Anh có thể vui lòng nói cho tôi biết điều gì đang diễn ra không?". Cô chống tay vào hông vẻ thách thức.
"Trong lúc ăn trưa. Áo khoác cô đâu?". Anh lặp lại câu hỏi, rồi sau đó nhận ra nó đang được treo ở móc trên tường.
Jessica quá bối rối đến nỗi không thể từ chối khi anh giúp cô mặc nó và đưa giỏ xách cho cô. Anh dẫn cô ra ngoài văn phòng trước khi Jessica kịp khống chế bản thân để không rơi vào kế hoạch của anh dễ dàng như thế. Cô rút tay mình ra khỏi tay anh.
"Anh đang làm gì thế?", cô hỏi.
"Dẫn cô ra ngoài ăn trưa", anh trả lời.
"Tôi không nói là sẽ đi ăn trưa với anh".
Brodie nghiêng đầu qua một bên ở tư thế mời. "Cô sẽ đi chứ?".
"Tôi không muốn đi đâu với anh cả". Jessica bỏ giỏ xách của mình lên ghế và bắt đầu cởi áo khoác ra.
"Cũng giống như cô đã cố ý không cho tôi địa chỉ của mình". Tay anh đặt trên vai cô, như thể để giúp cô cởi áo khoác ra vậy.
Có một cái gì đó trong giọng nói của anh khiến cô ngừng lại. "Anh đang nói gì vậy?", cô giả vờ không hiểu.
"Tôi đang nói về lần trước cô chấp nhận lời mời của tôi, vì nghĩ tôi không biết nơi cô sống và sẽ không tìm được cô". Tay anh vẫn đặt trên vai cô.
Nhiệt độ của bàn tay anh dường như đốt cháy cả làn da cô qua làn vải áo khoác. "Anh đã biết à!".
Giọng nói trầm của anh cất lên như vừa buộc tội, vừa thừa nhận: "Phải, tôi đã biết".
"Tại sao anh còn tìm nơi tôi ở khi anh đã đoán được điều ấy?". Cô ngẩng đầu theo một góc tự vệ đầy kiêu hãnh, phủ nhận sự hối hận về hành động của mình.
"Tôi đã mời cô ăn tối. Cô đã chấp nhận. Tôi luôn làm những gì mình nói và tôi cũng hy vọng người khác làm như thế". Với một tay, Brodie xoay người cô lại và bàn tay kia của anh khẽ luồn vào áo khoác, đặt lên eo cô.
Nền nhà dưới chân cô dường như đông cứng lại. Ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của anh, Jessica nhớ lại rằng Brodie luôn có được những gì mình muốn bằng mọi cách. Sự kháng cự của cô dường như không có hiệu quả.
"Chúng ta cùng ăn trưa nhé?", anh hỏi như thể đây là lời mời đầu tiên.
Tất cả những gì cô cần làm là từ chối. Nhưng vì anh đã tiết lộ mình biết trò chơi khăm của cô trước đây, nên cô cảm thấy như mình đã bị mắc bẫy. Cô buộc phải đi với anh. Cô miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Brodie bước lên trước và giữ cửa mở cho cô. Kéo những lọn tóc vàng ra khỏi cổ áo, Jessica bước ngang qua anh. Cô dừng lại ở bàn tiếp tân, cố gắng phớt lờ người đàn ông cao lớn đang đi cùng mình.
"Nếu có ai gọi cô hãy nói tôi đã đi ăn trưa nhé. Nhớ giao cho người của công ty in cái phong bì đó", cô chỉ dẫn người tiếp tân. "Tôi sẽ quay lại vào khoảng 1 giờ chiều nay".
"Có thể", Brodie nói xen vào.
Trước khi Jessica phủ nhận, anh đã kéo cô ra ngoài. Thứ cuối cùng còn lại là cái nhìn đố kỵ đang ánh lên trong mắt người tiếp tân. Bất ngờ Jessica nhận ra Brodie đang cúi xuống. Anh đã bắt gặp cô đang nhìn mình khi hai người đứng chờ để băng qua đường. Vì anh không còn xa lạ nữa, nên cô vẫn tiếp tục nhìn anh thêm trong giây lát. Chính vẻ đẹp đầy nam tính của anh đã thu hút sự chú ý của cô. Do đó, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi Ann cũng bị gây ấn tượng mạnh.
"Tôi đã nghĩ chúng ta sẽ ăn trưa tại ga xe lửa", Brodie nói khi giúp Jessica ngồi vào chiếc xe hơi của anh đang đậu ngoài bãi. "Vậy có được không?".
"Được", cô trả lời với vẻ thờ ơ như thể mình không quan tâm.
Chẳng có thêm cuộc đối thoại nào nữa khi Brodie lái chiếc xe đắt tiền len lỏi trên đường phố đông đúc để đến nhà ga xe lửa Chattanooga Choo- Choo.
"Tôi nghĩ cô đã từng đến đây ăn nhiều lần rồi", Brodie nói sau khi đã đậu xe vào bãi và bước vào nhà ga đang sửa chữa để đến dãy nhà hàng và cửa hàng.
"Gần đây thì không", cô trả lời lạnh nhạt.
"Tôi hy vọng cô không phiền khi tới đây". Anh dẫn cô đến một nhà hàng có trần khá cao. "Trước kia tôi chưa bao giờ đến đây - tôi không có nhiều tiền để ăn ở đây".
Đó là một lời nói tự nhiên, không chủ ý gợi cho Jessica nhớ lại xuất thân của anh. Nhưng anh ở trong địa vị mới với một vẻ bình thản của một người đã quen với việc có tất cả mọi thứ mình muốn trong cuộc sống. Cô buộc phải nhớ rằng cuộc sống trước đây của anh đã không như thế. Brodie đã nỗ lực đi tới đỉnh cao và không thể bị đánh bại nữa.
Hầu hết các bàn ăn trong nhà hàng đã chật kín bởi khách du lịch, nhưng chỉ trong vài phút, Brodie đã thuyết phục được người chủ kiếm cho họ một bàn ngay tại cửa sổ nhìn ra những vườn cây. Ánh nắng mặt trời chiếu sáng lấp lánh trên cửa sổ ngay mái nhà. Jessica vừa mở thực đơn thì người phục vụ xuất hiện.
"Vui lòng cho hai ly rượu vang trắng. Chúng tôi sẽ gọi món ăn sau". Brodie đặt thực đơn sang một bên.
"Tôi phải về làm việc lại lúc 1 giờ", Jessica nói.
"Sẽ chẳng bị sao nếu cô về trễ", anh trả lời với vẻ tự mãn như muốn trêu ngươi cô.
Cô nghiến răng lại trong giây lát. "Tôi biết anh nghĩ rằng vì sếp là chú của tôi, nên tôi có thể đến và đi tùy thích, nhưng sự thật không phải vậy. Tôi có công việc để làm, công việc mà tôi được trả lương để làm".
"Chú cô sẽ không phiền nếu cô ăn trưa lâu hơn hôm nay đâu". Anh dừng lại khi người phục vụ mang rượu đến.
"Nhất là khi cô đi ăn cùng tôi. Hơn nữa, tôi là một khách hàng mới và hợp đồng của tôi với công ty chú cô có khả năng là một hợp đồng rất lớn đấy".
"Đó lại là một chuyện khác", Jessica phản đối. "Còn về chuyện tôi mang hợp đồng Janson về cho công ty là như thế nào? Tôi có nói hay làm gì đâu?".
"Đừng ngây thơ như thế nữa, Jessica". Miệng anh đặt trên mép ly rượu vang. "Cô đã làm mọi thứ. Cô chính là lý do, lý do duy nhất khiến tôi yêu cầu chú Dane của cô lo liệu việc quảng cáo".
Jessica nuốt khan, sự thẳng thắn của anh một lần nữa làm cô chao đảo. "Tại sao lại là tôi?". Lạy Chúa, cô không hiểu tại sao mình lại hỏi câu hỏi ấy nữa. Cô sẽ đánh đổi mọi thứ để lấy lại nó.
"Vì cô có mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh tuyệt đẹp. Vì cô là người phụ nữ mà tôi muốn hiểu... rất rõ". Sự ngập ngừng được cố ý tạo ra để nhấn mạnh hai từ cuối. Thông điệp của chúng đã rõ ràng rồi. Jessica cảm thấy máu như đang sôi lên trong các mạch đập. Đôi mắt xanh thẳm quyến rũ của anh nhìn chăm chú vào cô. "Chưa có người đàn ông nào từng theo đuổi cô như thế này trước đây à?", anh hỏi thẳng.
"Đương nhiên là không". Cô cố gắng trả lời câu hỏi của anh một cách bình thản. Ngượng ngùng, cô sờ vào chân ly rượu vang.
"Và?", anh gợi lên sự tò mò trong cô.
"Và gì?", Jessica cố gắng tỏ vẻ thờ ơ.
"Và nếu tôi cố gắng theo đuổi cô thì sao?".
Chiếc bàn ngăn cách họ. Nhưng ánh mắt của anh khiến cô cảm thấy như anh đang quan hệ với mình trong tư tưởng vậy. Cô gần như có thể cảm nhận được sự vuốt ve từ đôi bàn tay anh và nó khơi dậy sự đói khát của các giác quan mà thức ăn không thể làm thỏa mãn được.
"Tôi nghĩ anh phải đợi và tự tìm ra câu trả lời". Cô làm ra vẻ can đảm, mặc dù sự thật là cô đang cảm thấy yếu đuối vô cùng.
"Tôi sẽ tìm kiếm nó. Nhưng cô đừng lo". Anh cười uể oải. "Tôi sẽ không hối thúc cô đâu".
"Tôi nên biết ơn anh vì đã cảnh báo tôi phải không?", cô bắt bẻ.
"Cô cho đó là lời cảnh báo à?", anh nhướng một bên chân mày lên. "Tôi nghĩ đó là một lời hứa".
"Chúng ta nên gọi món ăn". Jessica cầm thực đơn lên, nhận thấy mình không thể thắng nổi anh ta trong trận chiến bằng lời này.
"Cô đã từng ăn ở đây nhiều lần rồi. Vậy cô nghĩ tôi nên chọn món gì?".
"Vì không biết khẩu vị của anh, nên tôi không thể giúp anh được". Cô vẫn không nhìn lên.
"Nhưng giờ cô biết khẩu vị của tôi rồi. Tôi chỉ muốn những gì tốt nhất. Thế thôi’. Đôi mắt xanh thẳm sắc lạnh của anh nhìn vào cô và cô có cảm nhận rằng anh không nói đến thức ăn.
"Cách nhìn nhận của tôi về điều đó có thể khác với anh. Anh phải tự chọn cho mình", cô khăng khăng phản đối. "Tôi sẽ gọi món rau trộn của bếp trưởng".
Brodie vẫy tay gọi người phục vụ bàn lại, gọi món của Jessica và gọi món bò bít tết tái cho mình. Cô nghĩ sự lựa chọn của anh khá thích hợp. Hiểu được những gì anh đang cố ý làm với mình khiến cô cảm thấy bối rối.
"Cô không thích loại rượu này à?", Brodie hỏi.
Jessica vẫn chưa hề nếm nó. "Tôi không uống thứ gì khác trong ngày ngoài nước".
"Nhưng đây là dịp đặc biệt".
"Tại sao lại đặc biệt?".
Bởi vì tôi và cô, chúng ta ở đây cùng nhau". Anh nhấp một ngụm rượu vang rồi đặt ly xuống. "Tôi bắt đầu nghĩ mình phải có lịch làm việc dày đặc hơn, có nhiều cuộc điện thoại hơn, hay bất cứ cái gì đó có thể khiến tôi không gặp lại cô nữa".
"Thật à?", cô thốt lên.
"Cô có chắc là cô không trông chờ tôi vào những ngày trước không?". Anh tự mãn hỏi.
"Tôi thậm chí còn không hề nghĩ đến anh nữa", Jessica nói dối.
"Cô có thật sự nghĩ là tôi sẽ không quay lại để đòi nụ hôn tạm biệt không?". Ánh mắt anh dừng lại trên môi cô và cô phải cố gắng giữ bình thản.
"Không còn chuyện nào khác mà chúng ta có thể bàn luận sao?". Cô hỏi với sự cáu gắt trong khi ngón tay cô vân vê quanh miệng ly rượu.
"Về thời tiết được không?", Brodie hỏi.
"Tôi không quan tâm. Là gì cũng được. Về thời tiết hay giá cả của một ổ bánh mì, chẳng có gì khác nhau cả", Jessica thở hắt ra một cách mất kiên nhẫn.
"Vậy thì hãy ngừng vân vê miệng ly rượu như thế".
Cô lập tức rút tay lại như thể mình vừa mới chạm vào lửa vậy. Cô xếp tay lại trên đùi và cố gắng lấy lại tư thế tự tin của mình. May mắn thay, người phục vụ bàn đã chọn thời điểm ấy để mang thức ăn lại, giúp cô thở phào nhẹ nhõm.
Thật là một cảm giác dễ chịu khi cả hai đã ăn xong và Brodie gật đầu ra hiệu cho người phục vụ tính tiền. Cô, người từng cho mình tự tin, từng trải, phát hiện ra là mình không biết kiểm soát người đàn ông này như thế nào. Brodie luôn giữ thế chủ động trong mọi tình huống, mọi cuộc đối thoại và cả cảm giác.
Khi họ rời khỏi nhà hàng, Jessica muốn đi thẳng về bãi đậu xe, nhưng áp lực từ bàn tay của Brodie trên vai đã ngăn cô lại.
"Cô vẫn còn nhiều thời gian trước khi phải quay lại văn phòng mà. Tại sao chúng ta không đi dạo quanh các cửa hàng này một lát". Brodie nhẹ nhàng đề nghị.
Cô lưỡng lự. Sự thật là anh nói đúng. Còn lâu mới đến 1 giờ. Nhưng cô vẫn cố gắng lắc đầu.
"Họ chỉ bán những thứ thông thường thôi", cô nhún vai nói.
Hai hàng lông mày của anh nhướng lên. "Một phụ nữ không thích mua sắm à? Hiếm đấy".
Anh nói giống như một lời khen. Tính ngang bướng trỗi dậy, Jessica bước vào cửa hàng đầu tiên, quyết định sẽ xem từng thứ một có trong ấy. Nếu anh cảm thấy chán, đó chính là lỗi của anh.
Nhưng chỉ trong một lúc, cô cảm thấy rất khó để giả vờ quan tâm đến mọi thứ trong cửa hàng. Jessica nhận ra Brodie vẫn bước theo sau cô, dừng khi cô dừng lại để kiểm tra thứ gì đó mà cô cảm thấy hấp dẫn, nhưng cô vẫn cố tình không để ý đến anh.
Một cặp nến khắc hình cây sồi thu hút sự chú ý của cô. Chúng cho thấy óc thẩm mỹ và sự khéo léo hoàn hảo của người tạo ra nó.
"Chúng rất đẹp phải không?". Cô trầm trồ, quan sát kỹ những nét khắc tinh xảo ở chân nến.
"Phải, rất đẹp", Brodie tán thành.
Một vài phút sau, Jessica tiếp tục dạo quanh những kệ đồ gốm. Trong giây lát, cô cảm thấy như có gì đó không ổn. Cô nhìn xung quanh và nhận ra mình đang đi một mình; Brodie không có ở đấy với cô nữa. Cô dáo dác nhìn quanh cửa hàng và thấy anh đang đi về hướng mình từ quầy tính tiền, mang theo một gói gì đó. Sự ngạc nhiên khiến cặp lông mày của cô nhíu lại sát nhau khi anh đến gần.
"Dành cho cô đấy". Brodie đưa gói quà cho cô và giải thích, "Cặp nến mà cô thích".
Đôi mắt cô chuyển từ gói quà sang khuôn mặt anh. "Nhưng tôi không hề có ý muốn anh mua chúng cho tôi".
"Tôi biết là cô không có ý đó". Anh ấn gói quà vào tay cô. "Nhưng tôi muốn cô có chúng". Jessica mở giỏ xách ra, một tay đút vào tìm ví tiền của mình. "Tôi sẽ trả tiền".
Tay anh áp vào cổ cô, ngón tay cái đẩy cằm cô lên. "Cha mẹ cô không dạy cô làm thế nào để nhận quà một cách lịch sự sao?", anh quở trách. "Cô nên cười thật tươi và nói lời cảm ơn".
Anh chạm vào cô một cách tự nhiên, thân thiện như thể anh đã quen với việc đối xử với cô thân mật như thế này lâu lắm rồi, nhưng cô lại cảm thấy không quen.
"Nhưng cha mẹ tôi có dạy không nên nhận quà từ người lạ", cô ngang bướng cãi lại, cố gắng không để sự hồi hộp làm lạc giọng mình.
Đôi mắt anh nhìn sâu vào đôi mắt cô. "Nhưng chúng ta sẽ không là người lạ của nhau lâu đâu Jessica".
Lúc này, cô cảm thấy nhượng bộ có vẻ thích hợp hơn là cố gắng tranh cãi. "Cám ơn anh! Chúng rất đẹp". Cô nhận món quà với thái độ ngượng ngập.
"Bây giờ hãy cười tươi lên", Brodie nhắc. Chỉ khi cô đã mỉm cười với anh xong, thì anh mới lấy tay ra khỏi cổ cô. "Chúng ta đi qua cửa hàng trưng bày mô hình xe lửa nhé".
"Được", Jessica lập tức tán thành đề nghị của anh.
Mặc dù áp lực từ bàn tay của anh chẳng có gì đáng sợ cả, nhưng cảm giác nguy hiểm cũng tan biến khi anh rút nó ra khỏi cổ cô. Tim cô vẫn còn đập nhanh, nhưng cô không cảm thấy hồi hộp như vài phút trước nữa.
Ra khỏi cửa hàng bán quà, họ đi lên thềm ga xe lửa cũ để đến cửa hàng trưng bày mô hình xe lửa. Mô hình trưng bày chiếm gần như toàn bộ căn phòng là hình ảnh thu nhỏ của nhà ga Chattanooga cùng với xe lửa, đường ray, đường hầm chui, cầu và những bộ phận khác. Hàng cây thu nhỏ là bản sao của những hàng cây ở núi Lookout. Những ngôi nhà với những hàng rào phơi quần áo và có cả những phụ nữ đang phơi quần áo nữa.
Tại mô hình xe lửa, xe cộ qua lại trên những con đường nhanh chóng biến mất tại những trạm chuyển tiếp và những giao lộ. Luôn có một cái gì mới để xem. Nó thu hút trí tưởng tượng của cả trẻ em lẫn người lớn. "Thật tuyệt phải không?", Jessica quan sát sự tính toán thời gian chính xác quá tuyệt vời đến nỗi các loại xe cộ tránh được sự va chạm với nhau.
"Justin có một mô hình xe lửa trong phòng anh ấy. Dĩ nhiên, nó không lớn như thế này. Mô hình của anh ấy được chế tạo trên một chiếc bàn gỗ. Bất cứ khi nào cho nó chạy, anh ấy đều gọi tôi vào phòng để xem. Anh ấy luôn nói rằng tôi còn quá nhỏ để điều khiển nó".
"Khi cô lớn lên, tôi cá là cô quan tâm đến bọn con trai và nói về chúng nhiều hơn là những mô hình xe lửa", Brodie kết luận.
"Đại loại như thế", cô thừa nhận.
Một giọng trẻ con vang lên trong phòng. "Ba mua cho con cái đó nha ba?". Cánh tay cậu bé chỉ vào toàm bộ mô hình xe lửa.
"Chúng ta không có căn phòng lớn như thế cho nó", người cha trả lời. "Nhưng có lẽ ông già Noel có thể mang cho con một chiếc xe lửa nhỏ vào lễ Giáng sinh. Như thế có được không?".
"Thế nó có nhả khói giống chiếc đó không?", cậu bé chỉ.
"Có chứ", người cha khẳng định.
"Thế thì được. Ông già Noel có thể mang nó đến cho con". Cậu bé chấp nhận sự thỏa hiệp.
Một nụ cười nở trên môi Jessica. "Tôi chắc chắn là tất cả mọi đứa trẻ thấy mô hình này đều muốn có một chiếc xe lửa cho Giáng sinh". Cô ngước nhìn Brodie, tò mò. "Ông già Noel có bao giờ tặng cho anh một chiếc xe lửa vào dịp Giáng sinh không? Loại có nhả khói ấy?".
"Chưa, tôi chưa bao giờ được tặng một chiếc xe lửa đồ chơi nào cả". Anh lắc đầu, mái tóc đen ánh lên vẻ sáng bóng. "Có rất nhiều dịp Giáng sinh mà ông già Noel không ghé thăm nhà tôi. Tôi không biết đó là do nhà tôi quá nghèo hay vì tôi là một đứa trẻ hư".
Thay vì trả lời về gia cảnh của anh, Jessica lại chọn cách trả lời hài hước. "Ông già Noel luôn biết đứa trẻ nào tốt hay xấu".
"Chắc chắn ông ấy đã biết tôi khiến cho cuộc sống của cha mình khó khăn hơn". Bàn tay anh đặt lên hàng rào bao quanh mô hình. "Cha tôi từng làm việc cho một công ty đường sắt".
"Thật à?", Jessica mừng vì anh đã đổi đề tài. Những lời nói của anh trai cô cho rằng Brodie không tốt vẫn còn in rõ trong tâm trí cô.
"Đúng vậy. Ông bị thương trong một tai nạn xe lửa bị trật bánh khi tôi được 5 tuổi và bị tàn tật. Số tiền ít ỏi ông kiếm được từ những công việc bán thời gian không đủ để chúng tôi sống. Nhưng ông lại quá sĩ diện để nhận tiền trợ cấp, do đó, chúng tôi chẳng có gì nhiều".
"Cha anh trông như thế nào?". Cô cố gắng hình dung ra một hình ảnh của Brodie già hơn, nhưng thật khó để tưởng tượng ra một người đàn ông tàn tật trong khi Brodie quá cao lớn và oai nghiêm.
"Cố chấp, sĩ diện. Điều duy nhất ông không thể tha thứ cho mình là sự thất bại. Đến cuối đời, ông vẫn là một người nghèo khổ". Anh nhìn chăm chú vào những đường ray thu nhỏ. "Ông không thể làm công việc mình yêu thích. Vợ ông bỏ rơi ông. Còn đứa con trai duy nhất thay vì hy vọng lại đem đến cho ông nỗi đau và sự thất vọng".
"Tôi rất tiếc, Brodie". Lần này, Jessica cảm thấy thật sự đồng cảm với anh. "Nhưng giờ có lẽ ông ấy rất hãnh diện về anh".
"Phải", Brodie nhìn lên khỏi đường ray, hành động của anh cho thấy anh sẵn sàng rời khỏi đấy. "Nhưng mọi thứ đã không diễn ra như thế".
Cô ngạc nhiên khi anh có thể chấp nhận nó một cách bình thản, nhưng anh đã phải cố gắng để quen với việc ấy. Anh phải bỏ lại sự ân hận sau lưng và tiếp tục cuộc sống của mình, nhưng cô vẫn nhận ra vẻ cay đắng, day dứt, thất vọng trong nét mặt anh.
Họ đi thơ thẩn bên ngoài. Chiếc xe lửa của nhà ga Chattanooga Choo- Choo nổi tiếng đang đợi ở đường ray 29, cổng 1905. Một dãy những nhà hàng và phòng ngủ trong những chiếc xe sang trọng đang đậu ở những đường khác bên trong.
"Cô có bao giờ ăn tối trong những toa xe nhà hàng này chưa?". Brodie hỏi khi Jessica bước chậm lại để nhìn vào một toa xe ở gần đó.
"Chưa". Cô cười gượng. "Như vậy không hay sao chứ? Chẳng ai muốn nhìn thấy những điều thú vị ở quê nhà của mình cả".
"Đúng vậy", anh tán thành.
"Dù sao đi nữa, tôi cũng chưa bao giờ có thể đặt được chỗ trước vào đêm tôi muốn đi". Cô nhún vai.
"Chúng ta sẽ phải bù đắp lại cơ hội này, vì tôi cũng chưa bao giờ ăn tối ở đấy. Tôi sẽ đặt bàn trước cho một buổi tối nào đó khi mình ở đây".
Anh nói cứ như là cô đã chấp nhận rồi vậy, đó là điều mà Jessica không cho phép. "Miễn là khi đó tôi cũng rảnh".
"Đương nhiên rồi", anh nói với một cái nhìn đầy tự tin khẳng định rằng cô sẽ rảnh.
Họ tiếp tục đi thong thả dọc theo thềm ga. Khi đến gần một đoàn khách du lịch chiếm gần hết lối đi, tay anh đặt lên vai cô để dẫn cô đi qua đám đông. Cô có cảm giác lành lạnh dọc theo xương sống, nhất là khi tay anh trượt xuống hông sau của cô.
"Tôi biết chắc những chiếc xe ngủ đã được thuê hết. Những cặp thuê xe có thể dành thời gian cho nhau trong đó", Brodie nói.
"Đúng vậy. Tôi đã thấy những tấm hình ở bên trong chúng. Rất đẹp - đồ gỗ thời Victoria và những chiếc giường bằng đồng". Jessica nói với anh.
"Khi đặt bữa tối, có thể tôi sẽ đặt trước cho chúng ta một toa xe ngủ". Ánh mắt anh dò xét khuôn mặt cô. Jessica cảm thấy như nó đang nóng dần lên. "Thôi, cám ơn".
"Có phải ý nghĩ ngủ chung với tôi làm cô xấu hổ không?". Một lần nữa, sự thẳng thắn của anh làm cô bối rối. "Hay là cô không muốn nói về những thứ như thế?".
Cô không muốn trả lời. Cô cảm thấy như đang chới với trên cao.
"Đã đến lúc tôi phải quay lại văn phòng rồi", cô đánh trống lảng.
Brodie nhìn đồng hồ, "Đúng vậy. Cô luôn là một nhân viên chăm chỉ, đúng không?".
"Tôi làm việc để kiếm tiền mà". Cô không muốn tự nhận mình là một nhân viên mẫu mực.
Họ quay lại bãi đậu xe. "Và cô cũng làm việc vào thứ bảy à?".
"Không, công ty nghỉ ngày thứ bảy". Cô bước nhanh.
"Điều đó không có nghĩa là cô không phải làm việc. Công ty có thể đóng cửa, nhưng có thể vẫn có việc phải làm ở nhà", anh cãi lý.
"Cho đến giờ tôi vẫn chưa phải làm việc vào thứ bảy", là câu trả lời duy nhất Jessica có thể nói.
"Vậy thì cô sẽ làm gì? Chơi quần vợt, gôn, hay bơi?".
"Còn tùy".
"Cô sẽ làm gì vào thứ bảy tuần này?", Brodie hỏi.
"Tôi vẫn chưa có kế hoạch gì đặc biệt cả". Ngay lập tức, Jessica nhận ra mình đã rơi vào một cái bẫy khác của anh.
"Nếu vậy, chúng ta có thể cùng lên kế hoạch làm điều gì đó", anh quyết định.
"Nếu anh vẫn còn nghĩ đến chiếc xe ngủ đó...", cô bắt đầu nổi giận.
"Thật ra, những gì tôi đang nghĩ trong đầu là một chuyến đi thăm những cảnh đẹp ở Chattanooga. Một ngày đi ngắm cảnh. Như thế có đủ trong sáng với cô không?". Ánh mắt anh tinh nghịch nhìn cô.
"Như thế thì được". Một lần nữa, đó lại là lời mời không để cô có cơ hội từ chối. Nhưng thành thật mà nói, cô cũng không muốn từ chối.
"Tốt. Tôi sẽ đến nhà đón cô vào lúc 10 giờ sáng thứ bảy". Mọi thứ đã được quyết định.
Điểm Hẹn Của Tình Yêu Điểm Hẹn Của Tình Yêu - Janet Dailey Điểm Hẹn Của Tình Yêu