Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dành Hết Cho Em
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 6
M
àn cửa của nhà nghỉ khá mỏng, và chỉ một vài phút sau khi bình minh ló dạng, những tia nắng đã đánh thức Dawson. Anh xoay người, hy vọng được ngủ tiếp, nhưng rồi lại biết rằng điều đó là không thể. Thay vào đó, anh đứng lên và dành vài phút tiếp theo để duỗi tay duỗi chân. Sáng ra, khắp mình mẩy anh đều đau nhức, đặc biệt là phần lưng và vai. Anh băn khoăn không biết mình còn có thể tiếp tục làm việc trên giàn khoan bao nhiêu năm nữa, cơ thể anh đã đầy những vết thương, và mỗi năm trôi qua chúng càng lúc càng tàn phá sức khỏe của anh.
Thò tay vào túi vải của mình, anh với lấy đồ tập thể dục, mặc quần áo rồi lặng lẽ bước xuống cầu thang. Nhà nghỉ này về cơ bản là những gì anh mong đợi: bốn phòng ngủ trên lầu, một nhà bếp, phòng ăn và khu vực chỗ ngồi ở tầng dưới. Không mấy ngạc nhiên là chủ nhà nghỉ này lại thích thuyền bè; mô hình thuyền buồm thu nhỏ bằng gỗ được trang trí tại cuối mỗi bàn, và các bức tranh thuyền buồm treo trên các bức tường. Phía trên lò sưởi là một bánh lái tàu cổ, và được đóng đinh vào cánh cửa là một tấm bản đồ dòng sông, có đánh dấu các kênh đào.
Chủ nhà nghỉ vẫn chưa thức giấc. Khi anh nhận phòng đêm trước, họ thông báo với anh rằng họ sẽ chuyển hoa anh đặt trước vào phòng anh khi nó được đưa đến, và bữa ăn sáng là vào lúc tám giờ. Như vậy anh sẽ có rất nhiều thời gian để làm những gì mình cần phải làm trước cuộc hẹn.
Bên ngoài, trời đã sáng hẳn. Một lớp sương mù mỏng lơ lửng trên sông như một đám mây tầng thấp, nhưng khắp bầu trời là một màu xanh rực rỡ và hoàn toàn quang đãng. Tiết trời ấm áp, báo trước rằng sắp tới sẽ nóng hơn. Anh xoay vai vài lần và chạy bộ thẳng về phía đường lớn. Phải mất một chốc cơ thể anh mới bắt đầu cảm thấy dẻo dai hơn và anh bắt đầu chạy với một tốc độ ổn định.
Khi anh bước vào khu trung tâm nhỏ bé của Oriental, đường phố thật yên tĩnh. Anh chạy ngang qua hai cửa hàng đồ cổ, một cửa hàng đồ kim khí, và một số văn phòng bất động sản; bên kia đường, quán Irvin đã mở cửa, có vài chiếc xe đang đậu trước cửa. Sau lưng anh, lớp sương mù trên mặt sông đã bắt đầu dâng lên, hít một hơi thở sâu, anh bắt gặp mùi hương tươi nồng của muối và cây thông. Gần bến du thuyền, anh chạy qua một quán cà phê nhộn nhịp, và một vài phút sau, cơ thể gần như không còn cứng ngắc nữa, anh đã có thể tăng tốc. Tại bến du thuyền, những con mòng biển lượn vòng quanh và kêu lên khi có người chuyển máy làm mát xuống thuyền buồm của họ, anh chạy qua một cửa hàng bán mồi câu trông khá tềnh toàng.
Anh chạy qua nhà thờ First Baptist, kinh ngạc trước những ô cửa sổ kính màu và cố gắng nhớ lại không biết hồi nhỏ mình có để ý đến chúng chút nào không, đoạn đi tìm kiếm văn phòng của Morgan Tanner. Anh biết địa chỉ và cuối cùng cũng phát hiện ra biển đề tên văn phòng của ông trên một tòa nhà nhỏ bằng gạch nằm giữa một nhà thuốc và một đại lý tiền xu. Có tên của luật sư khác cũng được liệt kê trên biển, mặc dù họ không có vẻ chia sẻ cùng một văn phòng. Anh tự hỏi làm sao bác Tuck lại chọn Tanner. Trước khi nhận được cuộc gọi, anh chưa bao giờ nghe nói về người đàn ông này.
Khi chạy tới cuối khu trung tâm Oriental, Dawson rẽ ngoặt ra đường cái, vào phân nhánh đường khu lân cận, cứ thế chạy mà không có bất kỳ điểm đến đặc biệt nào trong đầu.
Anh không ngủ ngon. Thay vào đó, tâm trí anh cứ đảo đi đảo lại không ngừng giữa Amanda và nhà Bonner. Khi còn ở trong tù, ngoài Amanda, Marilyn Bonner là tất cả những gì anh có thể nghĩ tới. Bà đã làm chứng tại phiên tòa xét xử, những lời khai của bà chỉ rõ sự thực rằng anh không chỉ cướp đi người đàn ông mà bà yêu, người bố của các con bà, mà còn đồng thời phá hủy toàn bộ cuộc sống sau này của bà. Bằng giọng nói đứt đoạn, bà thừa nhận rằng bà không biết sẽ nuôi sống gia đình mình như thế nào, không biết sau này họ sẽ ra sao. Bác sĩ Bonner, theo như người ta nói, đã bất cẩn mà không mua bảo hiểm nhân thọ.
Cuối cùng, Marilyn Bonner bị mất căn nhà. Bà chuyển về ở với bố mẹ tại vườn hoa quả, nhưng bà phải tiếp tục vật lộn với cuộc sống. Bố bà đã nghỉ hưu và có những triệu chứng của bệnh khí thũng giai đoạn đầu. Mẹ bà bị bệnh tiểu đường, và các khoản tiền vay lãi chiếm gần hết số tiền vườn cây ăn quả mang lại. Bởi vì bố mẹ bà đều cần người chăm sóc toàn thời gian, Marilyn chỉ có thể làm việc bán thời gian. Bà có cộng dồn số tiền lương nhỏ nhoi của mình với tiền lương hưu của bố mẹ cũng chỉ vừa đủ để trang trải những chi phí cơ bản nhất, đôi khi thậm chí không đủ. Trang trại lâu năm nơi họ sống đã bắt đầu xuống dốc, và các khoản lãi suất từ tiền vay cuối cùng đã đáo hạn.
Đến lúc Dawson được ra tù, tình cảnh gia đình Bonner đã lâm vào tuyệt vọng. Dawson không hề biết điều đó mãi đến gần sáu tháng sau, khi anh đến trang trại để xin lỗi. Khi Marilyn ra mở cửa, Dawson hầu như không nhận ra bà, mái tóc của bà đã nhuốm màu muối tiêu và da bà trông tái xám. Tuy vậy, bà vẫn biết chính xác anh là ai, và không để anh kịp nói một lời, bà đã bắt đầu hét đuổi anh đi, gào lên rằng anh đã hủy hoại cuộc sống của bà, rằng anh đã giết chồng bà, rằng bà thậm chí còn không có đủ tiền để sửa chữa nhà dột hoặc thuê công nhân làm vườn. Bà gào thét về chuyện các ngân hàng đe dọa tịch thu vườn cây ăn quả, và rằng bà chuẩn bị gọi cảnh sát. Bà cảnh báo anh đừng bao giờ quay trở lại. Dawson rời đi, nhưng đêm đó anh trở lại trang trại và xem xét những nơi bị mục, anh bước dọc lối đi giữa hàng cây đào và cây táo. Tuần tiếp theo, sau khi nhận được tiền lương từ Tuck, anh đi đến ngân hàng và nhờ gửi séc đến Marilyn Bonner, gần như toàn bộ số tiền, cùng với tất cả những gì anh đã tiết kiệm được từ khi anh ra tù, không kèm theo lời nhắn nào.
Trong những năm tiếp theo đó, cuộc sống của Marilyn dần dần sáng sủa hơn.
Bố mẹ bà lần lượt qua đời và trang trại cùng vườn cây ăn quả được để lại cho bà, mặc dù vẫn có những khoảng thời gian vất vả, bà đã từ từ hoàn được tiền nợ phát sinh quá hạn và sửa sang những chỗ cần thiết cho trang trại. Bây giờ mảnh đất bà sở hữu đã hoàn toàn thoát khỏi nợ nần. Một vài năm sau khi anh rời thị trấn, bà bắt đầu kinh doanh dưới hình thức đặt hàng qua thư điện tử, bán sản phẩm đóng hộp thủ công. Với sự trợ giúp của Internet, doanh nghiệp của bà đã phát triển đến mức bà không còn phải lo lắng về việc trả các hóa đơn. Mặc dù chưa tái hôn, nhưng gần mười sáu năm nay bà vẫn qua lại với một nhân viên kế toán tên Leo.
Còn bọn trẻ thì theo anh được biết Emily tốt nghiệp Đại học Đông Carolina và sau đó chuyển đến Raleigh làm quản lý trong một cửa hàng bách hóa, tích lũy kinh nghiệm để một - ngày nào đó sẽ tiếp nhận việc làm ăn của mẹ cô. Alan sống ở - vườn cây ăn quả trong một căn nhà ghép mà mẹ cậu mua cho và không đi học đại học, nhưng cậu có một công việc ổn định và trong những bức ảnh được gửi đến cho Dawson, lúc nào trông cậu cũng có vẻ hạnh phúc.
Mỗi năm một lần, những bức ảnh được gửi đến Louisiana cùng với một bản cập nhật ngắn gọn về Marilyn, Emily và Alan; các thám tử tư anh thuê luôn làm việc kỹ lưỡng nhưng chưa bao giờ tìm hiểu quá sâu.
Đôi khi anh cảm thấy có lỗi về việc theo dõi gia đình Bonner, nhưng anh phải biết liệu mình có thể làm gì để giúp cho cuộc sống của họ biến chuyển theo chiều hướng tích cực dù chỉ ở mức độ nhỏ nhất. Đó là tất cả những gì anh muốn kể từ đêm xảy ra tai nạn, và đó là lý do suốt hai mươi năm qua anh vẫn đều đặn gửi séc đi hằng tháng, hầu như luôn thong qua tài khoản ngân hàng vô danh ở nước ngoài. Rốt cuộc, anh chính là kẻ phải chịu trách nhiệm cho sự mất mát lớn nhất mà gia đình họ phải chịu đựng, và khi chạy trên đường phố yên tĩnh anh biết mình sẵn sàng làm bất cứ điều gì có thể để bù đắp cho họ.
• • •
Abee Cole có thể cảm thấy cơn sốt trong người đang làm cho hắn ta buồn nôn, hắn lạnh run dù tiết trời nóng bức. Hai ngày trước, hắn lấy một cây gậy bóng chày đến xử lý một gã từng khiêu khích hắn, và gã kia đã làm hắn kinh ngạc với một con dao xếp. Con dao bẩn thỉu đã để lại một vết cắt ghê rợn rộng hoác trên bụng hắn. Sáng sớm hôm nay, hắn nhận thấy có mủ màu xanh lá cây chảy ra từ vết thương, mùi hôi như cống thoát nước mặc dù hắn đã dùng các loại thuốc được cho là hữu ích. Hắn đã chuẩn bị tinh thần để nếu không sớm hạ sốt thì sẽ vác cây gậy đó đi xử lý thằng anh họ Calvin của hắn, vì cả anh họ đã thề thốt rằng kháng sinh gã đánh cắp từ phòng bệnh thú y cũng có tác dụng.
Ngay lúc này, tuy nhiên, hắn lại bị phân tâm khi nhìn thấy Dawson chạy ở bên kia đường, và hắn cần cân nhắc xem nên làm gì với thằng nhãi này.
Ted đang ở trong cửa hàng tiện lợi phía sau hắn, và hắn tự hỏi không biết gã đã phát hiện ra Dawson chưa. Có lẽ là chưa, nếu không gã đã xông ra khỏi cửa hàng như một con lợn rừng. Kể từ khi nghe nói Tuck đã nhắm mắt xuôi tay, Ted luôn ngóng trông Dawson xuất hiện. Và hẳn và gã không quên mài lại dao, nạp đạn vào súng và kiểm tra lại lựu đạn hoặc mấy khẩu bazooka hay bất cứ loại vũ khí nào khác mà gã giấu trong cái ổ chuột của gã và Ella, con điếm lẳng lơ của gã.
Đầu óc Ted không được tốt lắm. Chưa bao giờ tốt. Chỉ có một đống những cảm xúc thịnh nộ, vậy thôi. Chín năm trong nhà tù cũng không dạy được gã cách để kiểm soát đầu óc mình. Trong vài năm qua, đầu óc Ted thậm chí đã không thể đưa hành vi của gã vào khuôn khổ, nhưng Abee vẫn cho rằng không phải lúc nào đó cũng là chuyện xấu. Vì chuyện đó giúp hắn có được một gã đầu trâu mặt ngựa hữu dụng, đảm bảo rằng tất cả mọi người sinh hoạt trên đất của nhà hắn phải tuân theo quy tắc của hắn. Hồi này Ted dọa tất cả mọi người sợ mất mật, bao gồm cả các thành viên trong gia đình, và điều đó rất hợp ý Abee. Bọn họ không còn chõ mũi vào việc kinh doanh của hắn mà chỉ làm những gì họ được bảo. Tuy rằng cũng không quan tâm gì đến thằng em trai mình cho cam, nhưng Abee thật sự cảm thấy gã hữu ích.
Nhưng bây giờ Dawson đã trở lại trong thị trấn, và có Chúa mới biết được Ted sẽ làm gì. Abee cũng đoán được là Dawson sẽ xuất hiện ở đây vì Tuck đã chết, nhưng hắn hy vọng Dawson sẽ đủ khôn ngoan để chỉ ở lại phúng viếng rồi rời đi trước khi có ai biết anh đã trở về. Bất cứ ai có một chút lý trí đều sẽ làm thế, và hắn chắc rằng Dawson đủ thông minh để biết rằng Ted luôn muốn giết anh mỗi khi soi gương và thấy cái mũi vẹo của mình.
Nói thế nào đi nữa, Abee cũng không mấy quan tâm về chuyện sẽ xảy ra với Dawson. Nhưng hắn không muốn Ted tạo ra những rắc rối không cần thiết. Để mọi việc vận hành được như bây giờ đã khá khó khăn rồi, không biết sao bọn FBI, cảnh sát bang và cảnh sát trưởng luôn thích chĩa mũi vào công việc kinh doanh của gia đình hắn. Giờ đã không giống như xưa, khi luật pháp còn phải sợ họ. Ngày nay, cảnh sát có trực thăng và chó săn cùng tia hồng ngoại và bọn chỉ điểm ở khắp mọi nơi. Abee phải suy nghĩ về những điều như vậy; chỉ có một mình hắn tính đến những điều như vậy.
Vấn đề là, Dawson khôn ngoan hơn rất nhiều so với đám đầu trâu mặt ngựa Ted vẫn thường xử lý. Nói gì thì nói, anh cũng đã từng đánh cho cả Ted và bố anh bầm giập ngay cả khi hai người đó có vũ khí, và điều đó đáng phải suy nghĩ. Dawson chưa từng sợ Ted hay Abee, và anh có chuẩn bị trước. Anh có thể tàn nhẫn khi cần thiết, và điều đó lẽ ra đã đủ để ngăn chặn Ted. Nhưng thực tế lại không đủ, bởi vì Ted chưa bao giờ biết suy nghĩ.
Hắn không muốn Ted lại phải vào tù một lần nữa. Hắn cần gã, chuyện gì sẽ xảy ra khi có đến nửa số thành viên trong gia đình luôn rục rịch và dễ bị kích động để làm những điều ngu ngốc chứ. Nhưng nếu Abee không thể ngăn Ted phát điên khi nhìn thấy Dawson, Ted sẽ chỉ có thể vác xác đến trước mặt thẩm phán một lần nữa. Ý nghĩ đó làm dạ dày của hắn sôi sục, khiến hẳn càng buồn nôn thêm.
Abee cúi xuống, nôn thốc xuống mặt đường nhựa. Hắn lau miệng bằng mu bàn tay khi thấy Dawson biến mất sau khúc quanh. Ted vẫn chưa đi ra. Abee thở dài nhẹ nhõm và quyết định không nói cho gã những gì hắn vừa thấy. Hắn lại rùng mình lần nữa, bụng dạ như thiêu đốt. Lạy Chúa, hắn cảm thấy thật tệ. Ai mà nghĩ được là thằng đó lại mang theo một con dao xếp cơ chứ?
Cũng không phải là Abee định giết gã - hắn chỉ muốn gửi một thông điệp cảnh cáo gã hay bất cứ ai khác lăm le có ý gì với Candy. Tuy nhiên, lần sau, Abee sẽ không để mất cơ hội. Một khi đã bắt đầu động thủ, hắn sẽ không dừng lại. Hắn sẽ cẩn thận - hắn luôn luôn cẩn thận khi dính tới pháp luật nhưng tất cả mọi người cần phải hiểu rằng không được động đến một sợi tóc của bạn gái hắn. Bọn đàn ông tốt nhất không nên nhìn cô ta hoặc nói chuyện với cô ta, đừng nói gì đến việc tìm cách lên giường với cô ta. Candy có thể giận dỗi, nhưng cô ta cần phải hiểu rằng hiện tại cô ta là của hắn. Hắn thực lòng không muốn phải làm hỏng khuôn mặt xinh đẹp đó mới có thể khiến cô ta hiểu rõ ý hắn.
• • •
Candy không biết phải làm thế nào với Abee Cole. Dĩ nhiên, họ từng hẹn hò vài lần, và cô biết hắn nghĩ rằng bây giờ hắn có thể kiểm soát cô. Nhưng hắn cũng chỉ là một tên đàn ông, mà từ rất lâu trước đây cô đã thừa hiểu bọn họ, kể cả loại đầu bò đầu bướu như Abee. Đúng là cô mới hai mươi tư tuổi nhưng cô đã tự lập từ khi mười bảy tuổi, và cô học được rằng chỉ cần xõa mái tóc dài vàng óng và nhìn đám đàn ông với ánh mắt đó, là cô gần như có thể khiến bọn họ làm bất cứ việc gì cô muốn. Cô biết làm thế nào để khiến cho một người đàn ông bị hấp dẫn, dù hắn ngây ngô khờ khạo đến thế nào. Suốt bảy năm qua, bản lĩnh đó đã giúp cô rất nhiều. Cô sở hữu một chiếc Mustang mui trần, nhờ sự giúp đỡ của vài lão già ở Wilmington, và pho tượng Phật nhỏ được cho là làm bằng vàng mà cô vẫn bày trên bậu cửa sổ là từ một người đàn ông Trung Quốc ngọt ngào ở Charleston. Cô biết nếu nói cho Abee rằng cô đang thiếu tiền, hắn có thể sẽ cho cô một ít và tự cho rằng mình là một vị vua.
Tuy nhiên, nghĩ kỹ lại có lẽ đó không phải là một ý tưởng hay. Cô vốn không phải người ở đây, và cách đây vài tháng, khi mới đến Oriental, cô chưa biết gì về người nhà Cole. Biết càng nhiều về họ, cô lại càng cảm thấy không biết có nên để Abee tiếp cận mình hay không. Không phải vì Abee là một tên tội phạm. Cô đã từng tiêu xài gần hai mươi ngàn đôla của một tên buôn thuốc phiện ở Atlanta trong vài tháng, rồi cả hắn và cô đều vừa lòng với thỏa thuận chia tay của họ. Không, việc cô không thoải mái khi thấy Ted mới là lý do.
Hai người đó thường đi cùng nhau mỗi khi Abee đến, và nói thật, Ted làm cô sợ. Không chỉ có làn da lỗ rỗ hoặc hàm răng nâu xỉn của gã làm cô kinh hãi, nó là trực giác về toàn bộ con người gã. Khi gã nhe răng cười với cô, cô luôn cảm thấy vẻ thích thú đầy ác ý trong đó, như thể gã băn khoăn không biết nên bóp cổ cô hay nên hôn cô, mà làm điều nào gã cũng vui như nhau cả.
Ted đã cho cô ấn tượng hãi hùng nghiêm trọng ngay từ đầu, nhưng cô phải thừa nhận rằng khi biết nhiều hơn về Abee, cô càng sợ hãi thấy rằng bọn họ đều cùng một giuộc. Ham muốn chiếm hữu của Abee ngày càng trở nên rõ ràng, và điều đó bắt đầu làm cô sợ. Nói thật ra, có lẽ đã đến lúc nên rời đi mà sống tiếp. Lái xe về phía Bắc tới Virginia hoặc phía Nam tới Florida, sao cũng được. Cô có thể đi ngay ngày mai, có điều hiện tại cô chưa có đủ tiền mặt trang trải cho chuyến đi. Cô chưa bao giờ giỏi giữ tiền, nhưng cô nghĩ nếu chăm sóc cẩn thận những khách hàng tại quầy bar cuối tuần này và lợi dụng ưu thế của mình một cách hợp lý, cô có thể kiếm đủ tiền vào Chủ nhật và cuốn gói đi khỏi đây, trước khi Abee Cole kịp nhận ra rằng cô đã biến mất.
• • •
Xe tải giao hàng lảo đảo từ giữa đường đến đường biên rồi ngược lại, kết quả của việc Alan Bonner cố gắng lấy một điếu thuốc bằng cách đập gói thuốc xuống đùi mình, đồng thời cố gắng không làm đổ tách cà phê đang kẹp giữa hai chân. Radio đang ầm ĩ một bài hát đồng quê nói gì đó về một người đàn ông đánh mất con chó hay muốn có một con chó hay thích ăn thịt chó hay gì đó, lời bài hát không bao giờ quan trọng bằng nhịp điệu, và bài này có nhịp điệu hẳn hoi. Thêm nữa, hôm nay là thứ Sáu, tức là cậu chỉ còn phải làm việc hơn bảy tiếng nữa là đến kỳ nghỉ cuối tuần lâu dài và tuyệt vời, nên hiện tại tâm trạng của cậu rất tốt.
“Cậu không tắt đài đi được à?” Buster hỏi.
Buster Tibson mới vào học việc trong công ty, đó là lý do duy nhất khiến cậu ta ở trong xe tải, và suốt cả tuần dài cậu ta hết phàn nàn về việc này lại đặt câu hỏi về việc khác. Cậu ta khiến cho bất cứ ai cũng phải phát điên.
“Cái gì? Cậu không thích bài hát này à?”
“Sách hướng dẫn ghi rõ là bật radio quá to sẽ làm lái xe mất tập trung. Khi thuê tôi, Ron đã đặc biệt nhắc nhở tôi điều đó.”
Lại thêm một điều khó chịu khác về Buster. Cậu ta luôn răm rắp tuân thủ các quy tắc. Đó có thể là lý do tại sao Ron thuê cậu ta.
Alan đã lôi được thuốc ra khỏi bao, cậu vừa giữ điếu thuốc giữa hai hàm răng vừa tìm kiếm chiếc bật lửa. Nó rúc sâu dưới túi quần của cậu và phải mất một chút tập trung để giữ cho cà phê không tràn ra trong lúc cậu moi nó ra khỏi túi.
“Đừng lo lắng. Hôm nay là thứ Sáu rồi, nhớ không?”
Buster dường như không hài lòng với câu trả lời của cậu, và khi Alan liếc qua, cậu nhận thấy sáng nay áo sơ mi của Buster đã được ủi. Không nghi ngờ gì, cậu ta hẳn cũng đã làm cho Ron nhận thấy điều ấy giống như cậu. Có lẽ cậu ta cũng đến văn phòng với một quyển sổ tay và bút, để cậu ta có thể viết tất cả mọi thứ Ron nói đồng thời liên tục ca ngợi sự thông thái của ông.
Và còn về tên của cậu ta? Đó là một chuyện khác. Bố mẹ kiểu gì mà lại đi đặt tên con là Buster (bom) chứ?
Cuối cùng, khi Alan lấy được bật lửa ra, chiếc xe tải chuyển hàng lại tròng trành tiến ra rìa đường.
“Này, dù sao thì, cậu lấy cái tên Buster từ chỗ quái nào vậy?” cậu hỏi.
“Đó là tên truyền lại trong họ. Bên nhà ngoại của tôi.”
Buster cau mày. “Có bao nhiêu lượt giao hàng hôm nay?”
Cả tuần nay, Buster liên tục hỏi câu đó, và Alan vẫn chưa tìm ra lý do tại sao con số cụ thể lại quan trọng như vậy. Họ giao quả khô, các loại hạt khô, khoai tây chiên, bim bim và thịt bò khô đến các trạm xăng và các cửa hàng tiện lợi, nhưng mấu chốt là không nên đẩy nhanh lộ trình, nếu không Ron sẽ thêm nhiều điểm dừng hơn nữa. Alan thu được kinh nghiệm đó năm ngoái và cậu không định phạm sai lầm lần nữa.
Khu vực làm việc của cậu đã bao gồm toàn hạt Pamlico, đồng nghĩa với việc phải lái xe không ngừng dọc theo con đường nhàm chán nhất trong lịch sử nhân loại. Mặc dù vậy, đây là công việc tốt nhất từ trước đến nay mà cậu từng có. Tốt hơn nhiều so với đi xây xưởng, đo đạc đất đai hoặc rửa xe hoặc bất cứ việc gì cậu từng làm kể từ khi tốt nghiệp trung học. Ở đây có không khí trong lành thổi qua cửa sổ, được bật nhạc to tùy ý cậu muốn, và ông chủ không liên tục soi mói cậu. Lương lậu cũng không tệ chút nào.
Alan khum tay lại, chống khuỷu tay lên bánh lái trong khi châm điếu thuốc. Cậu thổi khói qua cửa kính xe đang mở. “Đủ rồi. Chỉ cần kết thúc được là may rồi.”
Buster quay về phía cửa sổ còn lại, nói nhỏ, “Vậy đáng lẽ ra chúng ta không nên ăn trưa lâu thư vậy.”
Thằng nhóc khó chịu thật đấy. Dù trên thực tế Buster lớn tuổi hơn nhưng Alan vẫn thấy cậu ta là một thằng nhóc. Tuy nhiên, cậu cũng không muốn Buster báo cáo lại cho Ron rằng cậu trốn việc.
“Không chỉ là vì ăn trưa,” Alan nói, cố ra vẻ nghiêm túc. “Đây là vấn đề dịch vụ khách hàng. Không phải cứ chạy vào trong rồi chạy ra ngoài là xong. Cậu phải nói chuyện với người ta. Công việc của chúng ta là bảo đảm khách hàng của chúng ta vui vẻ. Đó là lý do tại sao tôi luôn luôn đảm bảo rằng tôi làm việc có nguyên tắc.”
“Cũng giống như hút thuốc ấy hả? Cậu biết cậu không được phép hút thuốc trong xe mà.”
“Đàn ông ai chả có thói xấu nào đấy.”
“Còn làm nổ tung radio nữa chứ?”
Á à. Thằng nhóc rõ ràng là đã biên soạn một dãy tội trạng, Alan phải ứng biến nhanh.
“Tôi làm điều đó là vì cậu đấy chứ. Kiểu như là ăn mừng ấy, cậu biết không? Tuần đầu tiên của cậu đã kết thúc và cậu hoàn thành công việc xuất sắc. Và khi chúng ta xong việc hôm nay, tôi sẽ bảo Ron điều đó.”
Đề cập đến Ron như thế là đủ để làm cho Buster yên tĩnh trong vài phút, dù chẳng đáng kể gì lắm, nhưng sau một tuần ở trong xe với cậu ta, một chút im lặng cũng đáng quý rồi. Ngày sẽ kết thúc nhanh thôi, và tuần tới cậu lại có thể một mình lái xe. Ơn Chúa.
Còn đêm nay? Sẽ dành để lên kế hoạch cho ngày nghỉ cuối tuần, đồng nghĩa với việc cố gắng để quên tất cả về Buster. Tối nay cậu sẽ đến Tidewater, một cái quán nhỏ xíu ngay bên ngoài thị trấn, gần như là chỗ duy nhất gần đây có cuộc sống về đêm. Cậu sẽ uống ít bia, chơi vài ván bi a, và nếu cậu may mắn, biết đâu chừng cô nàng bartender dễ thương lại có mặt ở đó. Cô thường mặc quần Jean bó sát làm nổi bật dáng người và áo ngắn, cổ rộng, nghiêng người về phía trước mỗi khi cô đưa bia cho khách, điều đó làm bia thành ra thơm ngon hơn nhiều. Tối thứ Bảy và tối Chủ nhật cũng có thể như vậy, nếu như mẹ cậu có lịch hẹn với bạn trai lâu năm của bà, Leo, và không ghé qua chỗ cậu ở như đêm qua.
Cậu chẳng hiểu tại sao bà vẫn chưa kết hôn với Leo, có lẽ nếu kết hôn bà sẽ có nhiều việc tốt hơn để làm thay vì săm soi đứa con trai đã lớn của mình. Điều cậu không muốn cuối tuần này là mẹ cậu hy vọng cậu ở bên bà, bởi vì sẽ không có chuyện đó được. Nếu thứ Hai cậu có ăn mặc nhếch nhác chút thì cũng có sao đâu nhỉ? Lúc đó, Buster đã lái xe chở hàng của riêng cậu ta, và nếu điều đó không đáng để chúc mừng thì còn gì đáng nữa chứ.
• • •
Marilyn Bonner rất lo lắng về Alan.
Tất nhiên không phải lúc nào cũng lo, và bà cố hết sức để giữ sự lo lắng của mình đúng mực. Dù sao cậu cũng đã trưởng thành, và bà biết cậu đã đủ lớn để đưa ra quyết định của riêng mình. Nhưng bà là mẹ cậu, và theo bà vấn đề cốt yếu của Alan là cậu luôn luôn chọn con đường dễ dàng, thường chẳng dẫn đến đâu cả, thay vì con đường khó khăn hơn với cơ hội tốt hơn. Bà rất phiền lòng khi thấy cậu đã hai mươi bảy tuổi đầu mà vẫn sống như trẻ vị thành niên. Đêm qua bà ghé qua chỗ của cậu thì thấy cậu đang chơi điện tử, và phản ứng đầu tiên của cậu là hỏi bà có muốn chơi thử không. Đứng sững nơi ngưỡng cửa, bà tự vấn bản thân làm sao lại nuôi dạy nên một đứa con chẳng hiểu gì về bà như vậy.
Tuy nhiên, bà biết chuyện có thể tồi tệ hơn, tồi tệ hơn rất nhiều. Alan tính ra vẫn có thể coi là đạt chuẩn. Cậu tử tế, có công ăn việc làm và chưa dính vào rắc rối bao giờ, đó là chuyện tốt, trong thời buổi này, tầm tuổi này. Nói thế nào thì nói, nhưng bà từng thấy tin tức trên báo và nghe những tin đồn xung quanh thị trấn. Bà biết rất nhiều bạn bè của cậu, những cậu trai mà bà đã biết họ kể từ khi họ còn bé, có cả vài người từ các gia đình khá giả đã sa chân vào con đường dùng ma túy hoặc nghiện rượu hay thậm chí đến nước phải vào tù. Xét đến nơi họ sinh sống, chuyện này thật dễ hiểu. Có quá nhiều người tôn sùng thị trấn nhỏ ở nước Mỹ, làm cho nó có vẻ giống như một bức tranh của Norman Rockwell, nhưng thực tế lại hoàn toàn khác. Trừ phi làm bác sĩ, luật sư hoặc kinh doanh riêng, ở Oriental chẳng có công việc nào được trả lương cao, hoặc ở bất kỳ thị trấn nhỏ nào khác cũng vậy. Và cho dù là nơi lý tưởng để nuôi dạy con trẻ, nơi đây lại có rất ít động lực cho thanh niên phấn đấu. Trước giờ chưa từng có vị trí quản lý cấp trung ở các thị trấn nhỏ, cũng không có nhiều việc để làm vào cuối tuần, thậm chí cũng chẳng có người nào mới đến để mà gặp. Bà không hiểu tại sao Alan vẫn muốn sống ở đây, nhưng miễn là cậu hạnh phúc và tự lập được, bà sẵn lòng giúp đỡ cậu, ngay cả khi điều đó có nghĩa bà phải mua một căn nhà ghép ở ngay gần trang trại để cậu bắt đầu ra ở riêng.
Không, bà không có bất kỳ ảo tưởng gì về cái kiểu thị trấn như Oriental này. Điều đó khiến bà không giống những kẻ sinh ra trong các gia đình danh gia vọng tộc khác trong thị trấn, nhưng sau khi mất chồng, trở thành bà mẹ góa bụa phải nuôi hai đứa con thơ, quan điểm của bà đã thay đổi. Là người nhà Bennett và từng tốt nghiệp Đại học Bắc Carolina, bà cũng không thể khiến ngân hàng dừng việc cưỡng ép tịch thu vườn cây ăn quả. Dòng họ hoặc các mối quan hệ của bà cũng không giúp bà nuôi sống gia đình lay lắt của mình. Kể cả tấm bằng kinh tế học danh giá của bà từ Đại học Bắc Carolina cũng không giúp bà vượt qua được cảnh ngộ đó.
Chung quy rồi cũng chỉ là chuyện tiền nong. Nó định hướng những gì một người thực sự làm, dù họ có tự cho mình là ai đi chăng nữa, đó chính là lý do khiến bà không thể chịu đựng được tình trạng hiện tại của Oriental nữa. Giờ đây, bà thà thuê một người nhập cư chăm chỉ còn hơn một người tốt nghiệp từ Đại học Bắc Carolina hoặc Đại học Duke, luôn tin rằng thế giới nợ họ một cuộc đời tốt đẹp quan điểm này rất có thể xúc phạm đến những người như Evelyn Collier hoặc Eugenia Wilcox, nhưng từ lâu bà đã xem Evelyn, Eugenia và những người dạng như họ như những con khủng long, cứ bám víu và một thế giới không còn tồn tại nữa. Tại một cuộc hợp mặt của thị trấn gần đây, bà thậm chí còn nói hẳn điều đó ra. Nếu là trước đây, điều đó hẳn sẽ gây ra sự chấn động, nhưng doanh nghiệp của Marilyn là một trong số ít các doanh nghiệp trong thị trấn đang ngày càng mở rộng, và chẳng ai dám nói gì - kể cả Evelyn Collier và Eugenia Wilcox.
Trong nhiều năm ròng kể từ khi David qua đời, bà ngày càng trân trọng những thành quả tự mình vất vả gặt hái được. Bà học cách tin vào bản năng của mình, và phải thừa nhận rằng bà thích tự kiểm soát cuộc sống của chính mình, không phải trông chờ ở bất kỳ ai. Bà cho rằng đó là lý do tại sao bà liên tục từ chối những lời cầu hôn của Leo. Là một kế toán tại thành phố Morehead, ông thông minh, công việc ổn định, và bà rất vui khi ở bên ông. Quan trọng nhất, ông tôn trọng bà, và các con bà cũng yêu mến ông. Emily và Alan không tài nào hiểu được tại sao bà cứ từ chối.
Nhưng Leo biết bà sẽ luôn luôn khước từ, và ông chấp nhận điều đó, bởi vì sự thật là cả hai người họ đều thấy thoải mái với thực tại. Tối mai họ có thể đi xem phim, Chủ nhật thì bà đi nhà thờ và sau đó ghé qua nghĩa trang viếng mộ David, suốt mười lăm năm nay, cuối tuần nào bà cũng làm thế. Rồi bà gặp Leo để đi ăn tối. Bà yêu ông theo cách riêng của mình. Nó có thể không phải kiểu tình yêu mà người khác hiểu được, nhưng điều đó không quan trọng. Bà và Leo đủ tốt cho nhau là được.
• • •
Ở đầu bên kia thị trấn, Amanda đang uống cà phê ở bàn bếp và cố sức làm ngơ trước sự im lặng gay gắt của mẹ cô. Đêm hôm qua, khi Amanda vào nhà, mẹ cô đã chờ sẵn trong phòng khách, và cô còn chưa kịp ngồi xuống, các câu hỏi đã tuôn ra.
Con đã ở đâu? Sao lại về muộn thế này? Sao con không gọi điện?
Amanda nhắc mẹ nhớ rằng cô có gọi, nhưng thay vì để mình bị rơi vào cuộc trò chuyện buộc tội mà rõ ràng mẹ cô đang muốn hướng tới, Amanda lúng búng bảo rằng cô bị đau đầu và đang rất cần được về phòng nằm nghỉ. Thái độ sáng nay của mẹ cô cho thấy bà không hài lòng về việc đó. Ngoài lời chào ngắn gọn khi bước vào nhà bếp, mẹ cô không hề nói gì. Thay vào đó, bà đi thẳng đến chỗ lò nướng, thở dài một tiếng phá vỡ sự im lặng, đoạn cho mấy cái bánh vào. Vì nó hơi bị cháy, bà lại thở dài, lần này tiếng thở dài rõ hơn.
Con hiểu rồi, Amanda những muốn cất lời. Me đang buồn bực chứ gì? Thay vào đó, cô nhấp ngụm cà phê, quyết tâm rằng bất kể bà có làm căng đến thế nào, cô cũng không để mình bị lôi kéo và một cuộc tranh cãi.
Amanda nghe tiếng bánh mì nướng bật lên khỏi máy nướng. Mẹ cô mở ngăn kéo và lấy ra một con dao rồi đóng cạch nó lại. Bà bắt đầu phết bơ lên miếng bánh.
“Con thấy khóe hơn rồi chứ?” Cuối cùng mẹ cô cất tiếng hỏi mà không quay đầu lại.
“Rồi ạ, cảm ơn mẹ.”
“Con đã sẵn lòng nói cho mẹ biết chuyện gì đã xảy ra, hay là con đã đi đâu chưa?”
“Con nó với mẹ rồi mà, muộn muộn con mới bắt đầu đi.” Amanda cố gắng hết sức để giữ cho giọng mình đều đều.
“Mẹ đã cố gọi cho con, nhưng toàn bị chuyển đến hộp thư thoại.”
“Máy con hết pin.” Lời nói dối này cô đã nghĩ ra đêm qua, khi đang đi trên đường. Mẹ cô là người dễ đoán hơn ai hết.
Mẹ cô cầm đĩa của bà lên. “Đó là lý do tại sao con không hề gọi cho Frank à hôm qua con nói chuyện với anh ấy rồi, khoảng một tiếng sau khi anh ấy tan làm về đến nhà.” Cô cầm tờ báo buổi sáng lên, xem qua các tít báo với vẻ thờ ơ.
“Ừm, nó cũng gọi đến đây.”
“Rồi sao ạ.”
“Nó bảo nó rất ngạc nhiên là tại sao con vẫn chưa đến nơi,” mẹ cô khịt mũi. “Nó nói, theo như nó được biết thì con đã đi từ lúc hai giờ rồi.”
“Con phải đi mấy việc linh tinh,” cô nói. Những lời dối trá sao mà dễ dàng buột ra đến vậy, cô thầm nghĩ, nhưng cô cũng đã được luyện tập nhiều.
“Giọng nó nghe có vẻ bực.”
“Không, giọng anh nghe có vẻ say thì có, Amanda nghĩ, và cô ngờ là anh chẳng nhớ gì đâu. Cô đứng dậy khỏi bàn và rót cốc cà phê thứ hai. “Con sẽ gọi cho anh ấy sau.”
Mẹ cô kéo một chiếc ghế ra. “Tối qua mẹ được mời đến chơi bài.”
À, chuyện là vậy, Amanda nghĩ. Hoặc ít nhất một phần là vậy. Mẹ cô ham mê bài bạc và đã chơi với cùng một nhóm phụ nữ cũng nghiện món này suốt gần ba mươi năm nay.
“Đáng lẽ mẹ nên đi.”
“Mẹ không đi được, vì mẹ biết con đang trên đường tới và mẹ nghĩ chúng ta sẽ ăn tối cùng nhau.” Mẹ cô ngồi xuống một cách cứng nhắc. “Eugenia Wilcox đã thế chỗ mẹ.”
Eugenia Wilcox sống ngay cuối con phố, cũng trong một ngôi biệt thự lâu đời nguy nga tráng lệ như của Evelyn. Mặc dù họ được cho là bạn - mẹ cô và Eugenia đã biết nhau gần như cả đời - luôn luôn có một sự cạnh tranh ngầm giữa hai người, nào là nhà ai đẹp hơn, vườn nhà ai rộng hơn và tất cả mọi thứ liên quan, bao gồm cả việc ai trong số họ làm bánh red velvet ngon hơn.
“Con xin lỗi, mẹ,” Amanda nói, ngồi xuống trở lại.
“Đáng lẽ con nên gọi sớm hơn.”
“Eugenia còn chẳng biết xuống bài và thế là đi tong cả cuộc chơi. Martha Ann đã gọi điện và phàn nàn với mẹ về chuyện đó. Nhưng dù sao, mẹ đã nói với bà ta rằng con đã về thị trấn, thế là chuyện nọ xọ chuyện kia và bà ta mời mẹ con mình đến dùng bữa tối nay.”
Amanda cau mày và đặt tách cà phê xuống. “Mẹ không đồng ý đấy chứ?”
“Tất nhiên là mẹ đồng ý rồi.”
Hình bóng Dawson chợt lóe lên trong tâm trí cô. “Con không biết con có thời gian không nữa,” cô ứng biến. “Có khi tối nay con phải đi.”
“Có khi tối nay con phải đi nghĩa là sao? Hoặc là con phải đi, hoặc là không.”
“Ý con muốn nói con cũng không chắc là thế nào nữa. Khi luật sư gọi, ông ta không cho con thông tin cụ thể nào về tang lễ cả.”
“Lạ nhỉ? Sao ông ta lại không nói cho con biết?”
Có lẽ vậy, Amanda nghĩ. Nhưng làm sao lạ bằng việc bác Tuck sắp xếp cho Dawson và con ăn tối ở nhà bác ấy đêm qua. “Con chắc ông ta chỉ làm theo di nguyện của bác Tuck thôi.”
Nghe nhắc đến tên Tuck, mẹ cô luồn ngón tay qua chiếc vòng cổ ngọc trai bà đang đeo. Amanda chưa bao giờ thấy bà rời phòng ngủ mà không trang điểm và đeo đồ trang sức, và sáng nay cũng không ngoại lệ. Evelyn Collier luôn luôn thể hiện tinh thần của miền Nam cũ và không nghi ngờ gì là bà sẽ tiếp tục như vậy cho đến ngày bà qua đời.
“Mẹ chẳng hiểu tại sao con lại phải về vì việc này. Có phải con quen thân gì với ông ta cho lắm đâu.”
“Con quen bác ấy mà mẹ.”
“Đó là chuyện nhiều năm trước rồi. Ý mẹ là nếu con vẫn còn sống ở thị trấn thì có thể mẹ còn hiểu được. Nhưng không có lý do gì lại phải đi một chặng đường dài xuống đây vì chuyện đó cả.”
“Con về để viếng bác ấy.”
“Ông ta không được tiếng tốt cho lắm, con cũng biết rồi đấy. Rất nhiều người nghĩ rằng ông ta bị điên. Và mẹ nên giải thích với bạn bè mẹ ra sao về lý do con xuống đây?”
“Con không hiểu sao mẹ lại phải giải thích.”
“Vì họ sẽ hỏi tại sao con lại ở đây,” bà nói.
“Sao họ phải hỏi thế?”
“Vì họ để ý đến con.”
Amanda nghe trong giọng mẹ có gì đó mà cô không hoàn toàn hiểu được. Vừa cố đoán xem đó là gì, cô vừa bỏ thêm kem vào tách cà phê của mình. “Con không nhận ra mình lại là chủ đề nóng để tám chuyện đấy,” cô nhận xét.
“Nghĩ kỹ ra thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Con còn hiếm khi đưa Frank hay đám trẻ về cùng nữa. Họ thấy lạ thì mẹ cũng chẳng làm gì được.”
“Trước đây bọn con đã về rồi còn gì,” Amanda nói, không thể che giấu sự bực tức của mình. “Frank phải đi làm còn bọn trẻ thì đi học, nhưng điều đó không có nghĩa là con không về được. Con gái thỉnh thoảng về thăm mẹ là chuyện bình thường.”
“Và thỉnh thoảng, con gái chẳng hề gặp mẹ. Đó mới là điều họ thực sự quan tâm, nếu con muốn biết sự thật.”
“Mẹ đang nói gì vậy?” Amanda nheo mắt.
“Mẹ đang nói đến cái sự thực là con về Oriental khi con biết là mẹ không ở đây. Và rồi con ở trong cái nhà này mà thậm chí còn chẳng buồn cho mẹ biết.” Không buồn che giấu thái độ gây hấn, bà tiếp lời. “Con không nhận ra là mẹ biết, đúng không? Giống như khi mẹ đi chơi biển năm ngoái? Hoặc khi mẹ đến thăm bác gái con ở Charleston năm kia? Thị trấn này nhỏ lắm, Amanda. Người ta nhìn thấy con. Bạn bè cha mẹ nhìn thấy con. Sao con lại tin chắc là mẹ không phát hiện ra nhỉ.”
“Mẹ à...”
“Thôi,” bà nói, giơ bàn tay được chăm sóc cẩn thận lên. “Mẹ biết chính xác lý do tại sao con về đây. Mẹ già rồi, nhưng mẹ chưa lẫn đâu. Còn lý do gì khác khiến con về đây dự tang lễ nữa? Rõ ràng con về đây để gặp ông ta. Và đó chính là nơi mà con đã đến mỗi khi con nói với mẹ rằng con đi mua sắm, mẹ không nhầm chứ? Hay những khi con nói con đi chơi với bạn ở chỗ bãi biển? Con đã nói dối mẹ suốt.”
Amanda cụp mắt xuống và nín lặng. Cô không biết phải nói gì. Trong sự im lặng, cô nghe thấy một tiếng thở dài. Mẹ cô cuối cùng cũng cất lời, giọng nói của bà lúc này đã không còn vẻ gay gắt.
“Con biết không? Mẹ cũng đã nói dối con, Amanda ạ, và mẹ mệt mỏi vì điều đó rồi. Nhưng mẹ vẫn là mẹ của con, và con có thể tâm sự với mẹ.”
“Vâng, mẹ.” Khi giọng mình cất lên, cô nghe trong đó có sự hờn dỗi như thuở thiếu thời và thấy ghét bản thân mình vì nó.
“Có chuyện gì với đám trẻ mà mẹ nên biết không?”
“Không ạ. Bọn trẻ ngoan lắm.”
“Thế là về Frank à?”
Amanda xoay tay cằm tách cà phê của mình về phía đối diện.
“Con có muốn nói về chuyện đó không?” bà hỏi.
“Không ạ.” Giọng Amanda đều đều.
“Mẹ giúp gì được không?”
“Không ạ,” cô lại nói.
“Có chuyện gì với con vậy, Amanda?”
Vì lý do gì đó, câu hỏi khiến cô nghĩ đến Dawson, và trong một thoáng dường như cô đã trở lại căn bếp nhà Tuck, trước ánh nhìn chăm chú của anh. Và cô biết mình chẳng muốn gì hơn là được gặp anh một lần nữa, bất kể hậu quả ra sao.
“Con không biết,” cuối cùng cô thì thầm. “Con ước là con biết, nhưng không.”
• • •
Sau khi Amanda lên lầu đi tắm, Evelyn Collier ra hiên sau đứng, nhìn đăm đăm ra lớp sương mỏng trên sông. Thường thì đây là một trong những khoảng thời gian yêu thích của bà trong ngày, kể từ khi bà còn là thiếu nữ. Hồi đó, bà không sống trên sông; bà sống gần nhà máy do cha bà sở hữu, nhìn đến cuối tuần bà thường lang thang ra cây cầu, đôi khi ngồi đó hàng giờ, ngắm mặt trời dần dần xua tan màn sương mù. Harvey đã biết bà luôn muốn sống trên sông, bởi vậy nên ông đã mua căn nhà chỉ vài tháng sau khi họ kết hôn. Tất nhiên, ông đã mua lại từ cha ông với giá rẻ như bèo - hồi đó nhà Collier sở hữu rất nhiều bất động sản - vậy nên đó cũng chẳng phải chuyện ghê gớm to tát gì với ông, nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng. Quan trọng là ông đã quan tâm, và bà ước gì ông vẫn đang ở đây, chỉ để bà được nói chuyện với ông về Amanda. Ai mà biết được dạo gần đây cô đang gặp chuyện gì kia chứ? Nhưng ngẫm lại, ngay từ hồi còn thiếu nữ, Amanda vốn luôn luôn là một bí ẩn. Cô có quan điểm riêng về mọi thứ, và ngay từ hồi chập chững biết đi, cô đã luôn tỏ ra bướng bỉnh y như một cánh cửa bị cong vênh trong một ngày hè nóng ẩm. Nếu mẹ cô bảo cô ở bên cạnh, thể nào cô cũng sẽ lang thang đi mất ngay khi có cơ hội; nếu bà bảo cô mặc thứ gì đó xinh đẹp, thể nào cô cũng sẽ nhảy lò cò xuống cầu thang trong khi đang mặc thứ gì đó moi từ trong xó tủ. Hồi Amanda còn nhỏ thì may ra còn tương đối giữ được cô trong tầm kiểm soát và lái cô đi theo đúng đường ngay nẻo chính. Xét cho cùng, cô là một người mang trong mình dòng máu Collier, và mọi người có lý do để mà kỳ vọng. Nhưng một khi Amanda bước vào tuổi thanh thiếu niên thì sao? Có Chúa mới biết, cứ y như cô đã bị quỷ nhập vậy. Đầu tiên là Dawson Cole - một người nhà Cole cơ đấy! - rồi thì những lời nói dối, những lần trốn khỏi nhà, tâm trạng ủ rũ không dứt và những câu trả lời xấc xược vang lên bất cứ khi nào bà cố nói vài lời chấn chỉnh cô. Quả thực, tóc Evelyn đã bắt đầu bạc đi vì căng thăng, và mặc dù Amanda không hề hay biết, nhưng nếu không nhờ sự hỗ trợ thường xuyên của rượu whisky ngô, bà không dám chắc mình có thể trải qua được suốt những răm tháng kinh khủng ấy.
Khi họ đã tìm ra cách để tách Amanda ra khỏi cậu chàng Cole kia và cô đi học đại học, tình hình bắt đầu được cải thiện. Đã có một vài năm tốt đẹp, và tất nhiên, các cháu bà mới đáng yêu làm sao. Tất nhiên là buồn thay cho con bé con, mới chỉ chập chững biết đi và xinh xắn dị thường, nhưng Chúa có bao giờ hứa hẹn cho bất kỳ ai một cuộc đời không vương chút khổ đau. Này nhé, chính bà cũng từng sẩy thai một năm trước khi Amanda chào đời đấy thôi. Tuy nhiên, bà lấy làm mãn nguyện khi thấy Amanda đã có thể gượng dậy sau một thời gian tương đối dài - có Chúa mới biết gia đình cần cô đến mức nào - và thậm chí đảm nhận một vài công việc từ thiện đáng chú ý. Evelyn vẫn thích một thứ gì đó ít việc hơn một chút, kiểu như Hội Phụ nữ chẳng hạn, nhưng Bệnh viện Đại học Duke vẫn là một cơ sở từ thiện khá ổn, và bà không lấy làm phiền khi kể cho bạn bè bà về các bữa trưa gây quỹ do Amanda chủ trì, hoặc thậm chí là công việc tình nguyện viên của cô ở đó.
Dạo gần đây, Amanda dường như lại đã chứng nào tật nấy - nói dối như một đứa choai choai, thế cơ đấy! Ở, hai mẹ con chưa bao giờ gần gũi nhau, và đã từ lâu bà cam chịu thực tế rằng có lẽ họ sẽ chẳng bao giờ được như thế. Chuyện mọi bà mẹ và con gái đều là bạn thân của nhau chỉ là hoang đường, nhưng tình bạn còn xa mới quan trọng bằng tình thân gia đình. Bạn bè đến và đi; gia đình mãi mãi ở đó. Không, họ không thật lòng giãi bày tâm sự với nhau, nhưng việc giãi bày tâm sự thường chỉ là một cách diễn đạt khác cho sự phàn nàn, vốn luôn lãng phí thời gian. Cuộc sống rối như mớ bòng bong. Vẫn luôn như thế, luôn luôn sẽ như thế, đời là vậy mà, nên tại sao phải bận tâm đến chuyện phàn nàn chứ? Hoặc ta làm một điều gì đó, hoặc ta không làm, và rồi sau đó ta phải sống với lựa chọn ta đã đưa ra.
Chẳng cần phải là một chuyên gia gỡ rối cũng có thể đoán ra được Amanda và Frank đang gặp trục trặc. Mấy năm gần đây bà không hay gặp Frank, vì Amanda thường về nhà một mình, và bà nhớ ra anh hơi quá ham hố bia bọt. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chính cha Amanda cũng nghiện rượu whisky ngô đấy thôi, và chẳng có cuộc hôn nhân nào không có chút tì vết cả. Từng có nhiều năm, bà thậm chí còn không chịu nổi khi nhìn thấy Harvey, chứ đừng nói gì đến chuyện muốn duy trì cuộc hôn nhân với ông. Nếu Amanda có hỏi, Evelyn hẳn sẽ thừa nhận điều đó, và đồng thời, bà cũng sẽ nhắc nhở con gái rằng chẳng phải lúc nào cỏ nơi khác cũng xanh hơn cỏ nhà đâu. Điều mà thế hệ trẻ không hiểu được chính là cỏ chỉ xanh nhất khi được tưới nước, đồng nghĩa với việc nếu muốn tình hình được cải thiện thì cả Frank lẫn Amanda đều phải cùng tưới nước mới được. Nhưng Amanda không hỏi.
Quả là đáng tiếc, bởi vì Evelyn có thể nói rằng Amanda chỉ đang chồng thêm nhiều vấn đề mới lên cuộc hôn nhân vốn đã quá nhiều rắc rối - nói dối chính là một phần trong số đó. Bởi vì Amanda vẫn đang nói dối mẹ cô, vậy nên đâu có khó để phóng đoán cô cũng đang nói dối Frank. Và một khi đã có lời nói dối đầu tiên, làm sao biết được đâu mới là lời nói dối cuối cùng Evelyn không dám chắc, nhưng Amanda rõ ràng đang hoang mang, và một khi đã hoang mang thì người ta thường phạm phải sai lầm. Tất nhiên, điều đó có nghĩa là cuối tuần này bà sẽ phải cẩn thận hơn nửa, bất luận Amanda có thích hay không.
• • •
Dawson đã quay trở lại thị trấn.
Ted Cole đang đứng trên thềm nhà, hút thuốc lá và uể oải nhìn những cây thịt, cách gọi gã luôn dùng khi cánh đàn ông quay về sau cuộc săn. Hai con hươu, đã bị moi ruột lột da, đang treo lủng lẳng trên mấy cành cây võng xuống, ruồi nhặng vo ve bò lên khắp phần thịt trong khi bộ lòng xếp thành một đống dưới đất.
Làn gió buổi sáng khẽ đung đưa hai cái xác đang dần thối rữa, và Ted rít thêm một hơi dài thuốc lá nữa. Gã đã nhìn thấy Dawson, và biết Abee cũng nhìn thấy anh. Nhưng Abee đã nói dối về chuyện này và điều đó làm gã điên tiết không kém gì cái vẻ coi trời bằng vung của Dawson.
Gã đang trở nên phát ngán thằng anh trai của mình, Abee. Phát ngán vì bị sai bảo này nọ, vì cứ phải băn khoăn không biết tiền của gia đình đang chạy đi đường nào. Đã sắp đến lúc thằng già Abee chỉ có thể chằm chằm nhìn xuống cái họng súng Glock chĩa thẳng vào mình rồi. Thằng anh trai thân yêu của gã dạo gần đây đang xuống dốc rồi. Một thằng cha mang theo con dao xếp suýt nữa đã giết chết hắn, một điều mà chỉ vài năm trước thôi cũng sẽ không bao giờ xảy ra. Hẳn đã chẳng có chuyện như thế nếu Ted có mặt ở đó, nhưng Abee lại không cho gã biết về kế hoạch của mình, và như thế lại thêm một dấu hiệu nữa cho thấy hắn đang ngày càng sơ suất. Cô ả mới của hắn đã làm hắn xoắn hết cả lên - Candy, hay Cammie gì đấy, bất kỳ cái tên quỷ quái nào mà cô ta tự dùng để gọi mình. Phải, cô ta có khuôn mặt xinh đẹp và một thân hình mà Ted sẽ không ngại dành chút thời gian khám phá, nhưng cô ta là phụ nữ và quy tắc rất đơn giản: mày muốn thứ gì đó từ họ, vậy thì cứ lấy đi, và nếu họ giận dữ hay nói năng xấc láo, mày hãy chỉ ra cho họ thấy họ sai ở chỗ nào. Có lẽ cần thêm một vài bài học, nhưng đến cuối cùng, mọi phụ nữ đều thay đổi quan điểm của mình. Abee hình như đã quên tất cả những điều đó.
Và hắn đã nói dối gã, thẳng vào mặt gã. Ted búng đầu mẩu thuốc lá ra ngoài hiên, thầm nghĩ gã và Abee chẳng mấy mà phải đi gặp Chúa rồi, chắc chắn thế rồi. Nhưng quan trọng nhất trong tất cả những điều quan trọng: Dawson phải đi trước. Gã đã đợi chuyện này lâu rồi. Tại thằng Dawson, mũi gã bị khoằm xuống, còn hàm phải niềng lại; tại thằng Dawson mà thằng nhãi đó cười nhạo tình trạng của Ted, mà Ted thì không thể phớt lờ được, và chín năm cuộc đời gã đã tàn theo khói thuốc. Không ai chơi gã mà lại thoát. Không ai hết. Dawson không, Abee không. Không ai. Thêm nữa, gã đã chờ đợi chuyện này từ lâu, lâu lắm lắm rồi.
Ted xoay người quay trở vào nhà. Ngôi nhà này đã được xây dựng trong khoảng thời gian giao thời giữa hai thế kỷ, và ngọn đèn trần độc nhất lủng lẳng treo lên một sợi dây hầu như chẳng thể xua tan được bóng tối. Tina, đứa con gái ba tuổi của gã, đang vắt vẻo trên cái ghế ọp ẹp trước ti vi, theo dõi gì đó trên kênh Disney. Ella chẳng nói chẳng rằng đi qua con bé. Trong bếp, cái chảo đã được phủ một lớp thịt mỡ xông khói dày cộp, và Ella quay lại đút thức ăn cho đứa bé đang ngồi kêu ré lên trong cái ghế cao, khuôn mặt phủ thứ gì đó nhớp nháp màu vàng. Ella hai mươi tuổi, hông hẹp, tóc nâu mỏng dính, tàn nhang xòe ra trên má như cánh quạt. Bộ váy cô ta mặc che đi một phần cái bụng gồ lên. Cô ta đã có thai bảy tháng và cảm thấy mệt mỏi. Cô ta lúc nào cũng mệt mỏi.
Gã chộp lấy chìa khóa trên kệ bếp, cô ta liền quay lại.
“Anh đi ra ngoài đấy à?”
“Đừng có chõ mũi và công việc của tôi,” gã nói. Thấy cô ta quay đi, gã vỗ vỗ lên đầu đứa bé rồi tới phòng ngủ. Gã lôi khẩu Glock vẫn cất dưới gối ra và nhét nó vào cạp quần, cảm thấy phấn khích như thể mọi chuyện trên đời đều ổn.
Đã đến lúc để mắt đến mọi chuyện, một lần cho mãi mãi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Dành Hết Cho Em
Nicholas Sparks
Dành Hết Cho Em - Nicholas Sparks
https://isach.info/story.php?story=danh_het_cho_em__nicholas_sparks