Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đằng Sau Bức Tranh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 5
M
ối quan hệ giữa tôi, ngài hầu tước và công nương Kirati vẫn tiếp diễn bình thường. Vào một buổi tối sau đó khoảng ba, bốn ngày, ngài hầu tước được mời tới tham gia một bữa dạ tiệc. Công nương Kirati nói rằng nàng cảm thấy không khỏe và ngỏ ý không tham gia chung vui ở một nơi có nhiều người lạ. Nàng xin phép được nghỉ ngơi tại nhà. Vì vậy, ngài hầu tước nhờ tôi ở lại làm bạn với phu nhân của ngài.
Hôm đó là ngày rằm, sau khi dùng bữa tối xong, cả hai chúng tôi cùng có chung suy nghĩ rằng, trong khung cảnh như vậy, sẽ thật đáng tiếc nếu không ra ngoài ngắm vẻ đẹp của trăng thanh gió mát. Tôi gợi ý với nàng nên đi chèo thuyền dạo chơi trong công viên ở ngay gần nhà vì chỉ mất khoảng mười phút đi bộ. Công nương Kirati cũng tỏ ra rất thích thú.
Chúng tôi đi đến nơi mới là chập tối, có rất nhiều người dân tới dạo chơi quanh đó. Một số cưỡi ngựa, một số ngồi trên bãi cỏ ngắm mọi người chèo thuyền trên hồ lớn. Chúng tôi đi dạo quanh công viên khoảng hai, ba vòng. Khi bắt đầu cảm thấy mỏi, cả hai rủ nhau xuống chèo thuyền. Lúc ấy, đã có khoảng bốn, năm tốp xuống chèo thuyền trước chúng tôi, đó là mật độ vừa phải, không làm cho không khí trên hồ trở nên nhốn nháo, ầm ĩ quá mức. Tôi nhận nhiệm vụ phụ trách mái chèo, công nương Kirati ngồi trên thuyền vãn cảnh. Khi câu chuyện giữa hai chúng tôi bắt đầu trở nên thoải mái và ăn nhập, tôi buông mái chèo để thuyền tự trôi theo dòng nước.
Ánh trăng thanh chiếu sáng cả trời đêm, ngắm nhìn làn nước trong hay thả hồn vào thế giới thực vật muôn màu đều khiến con người ta thấy lòng mình thanh thản. Công nương Kirati vô cùng thích thú và không ngớt lời ngợi khen vẻ đẹp thiên nhiên tối hôm đó. Tôi đồng tình với tất cả những lời miêu tả của nàng nhưng thích thú theo một chiều hướng khác. Trong cuộc đời mình, tôi đã từng được ngắm vẻ đẹp của đêm trăng rằm hàng trăm lần, nhưng ánh mắt tôi chưa từng bắt gặp một hình ảnh nào ngời sáng giữa ánh trăng rằm đẹp tựa hình ảnh người phụ nữ đang ngồi ngay trước mặt tôi lúc này.
Để thêm phần vui tươi, thoải mái trong lần đi dạo ở vườn tối hôm đó, công nương Kirati mặc một bộ kimono lụa màu trắng, nổi bật bởi những họa tiết đỏ trên nền vải trắng muốt, nàng đẹp tựa như một đóa hoa trạng nguyên mà tôi từng được ngắm trong vườn bách thảo Takarazuka mùa thu năm ngoái. Ánh trăng rẽ mây hiện ra tròn đầy, soi sáng đóa trạng nguyên kiêu sa ngập tràn sức sống. Khi công nương Kirati ngước mắt ngắm trăng, những ngọn gió nhè nhẹ thổi mơn man qua làn tóc mây ngọc ngà nhuộm đầy ánh bạc. Cả hồn tôi thẫn thờ chìm vào đôi mắt long lanh đang đong đầy ánh trăng thanh ấy.
Nàng ngồi duỗi chân hướng về phía tôi. Đôi chân nàng trắng ngọc ngà, thon gọn và tròn đầy. Nàng hơi ngả mình ra phía sau, thả hồn vãn cảnh đẹp của thiên nhiên một cách vô cùng thoải mái.
“Nopporn, cậu có cảm thấy vô cùng dễ chịu trong một đêm tuyệt đẹp như thế này không?”. Nàng hỏi với giọng nhè nhẹ, hướng ánh mắt long lanh sang nhìn khiến tôi giật thót mình vì nãy giờ tôi vẫn mê đắm trong vẻ đẹp thanh khiết của nàng.
“Tôi không tìm được ngôn từ nào có thể diễn tả cảm giác dễ chịu của mình lúc này. Cảm giác ấy nằm ngoài khả năng diễn đạt của tôi”. Tôi hồi hộp trả lời.
“Thế nó có làm cho cậu nhớ nhà không?”.
“Tôi xa nhà đã hơn ba năm, nhiều khi cũng thấy nhớ nhà, nhưng lâu dần, nỗi nhớ ấy cũng vơi đi”.
“Rồi cậu không còn nhớ nhà nữa à?”.
“Vâng, ít nhất cũng là trong lúc này”.
“Cậu trái ngược hoàn toàn với ta, trong khung cảnh yên bình và vào thời điểm tâm hồn hòa làm một với vẻ đẹp thiên nhiên như lúc này, ta không thể nguôi nỗi nhớ tới những gì ta yêu quý nhất. Ta nhớ cha mẹ và các em trong ngôi nhà tràn đầy hạnh phúc và yên bình của mình, nhớ tới cuộc sống của mười năm về trước, khi mà mọi người vẫn đang sum vầy trong cùng một nhà và nhớ tới cuộc sống của ta lúc đó, một cuộc sống tràn đầy hạnh phúc và biết bao hoài bão. Trong khung cảnh thế này mà không nhớ nhà thì cậu thật là cứng rắn đấy Nopporn ạ”.
Tôi muốn trả lời ngay và suýt chút nữa đã buột miệng rằng, những khi ở trước mặt nàng, trước vẻ đẹp và sự quyến rũ đến nao lòng của nàng, tôi chưa khi nào nghĩ đến một điều gì khác, mà cũng thật khó để nghĩ đến một điều gì khác. Tôi không dám nói thẳng ra, bởi ngay chính bản thân tôi lúc này cũng không rõ vì sao mình lại có những suy nghĩ như vậy.
“Tôi không phải là người cứng rắn, nhưng tôi cần phải tập trung cho việc học hành. Ngoài ra, tôi cũng xin được bày tỏ chân thực rằng, ngay lúc này đây, tôi thấy rất vui với việc mình đang giúp ích được cho công nương”. Không biết điều gì đã khiến cho tôi giãi bày chút tình cảm chân thật của mình ra lúc đó.
“Cậu có vẻ thích tập nói lời hay ý đẹp mất rồi”.
Tôi nhìn đi hướng khác, nàng nói tiếp, “Cậu còn học tiếp ở đây mấy năm nữa?”.
“Khoảng năm năm nữa, bởi sau khi học xong, tôi định tìm một công việc ở đây làm trong một thời gian để lấy kinh nghiệm”.
“Lâu đấy. Rồi cuối cùng cậu sẽ trở thành người Nhật luôn, không biết chừng sẽ kết hôn với một người phụ nữ Nhật mà cậu vốn tôn thờ, sau đó ở lại đây luôn”.
“Ồ, không thể thế được!”. Tôi vội phản biện ngay sau đó, “Đúng là tôi thần tượng sự phát triển vượt bậc của Nhật Bản và tôn thờ phụ nữ Nhật, nhưng điều đó không làm cho tôi trở thành người Nhật được. Tôi không lúc nào quên mình là người Thái Lan, mang dòng máu của dân tộc vẫn đang lạc hậu theo sau nhiều nước khác. Việc đi du học cũng là mục đích tìm kiếm con đường phát triển cho nước Thái Lan. Vì thế nên điểm dừng cuối cùng của tôi chính là ở Thái Lan, kể cả việc xây dựng gia đình”.
Việc tôi nhắc tới chuyện kết hôn cũng bởi lời nói của công nương Kirati khiến tôi nhớ đến một người con gái vốn đã hứa hôn với tôi. Đúng vậy, nàng chỉ là vị hôn thê, người được cha tôi chọn sẵn để đảm bảo rằng sau khi trở về tôi đã có sẵn đối tượng để kết hôn. Lấy chí ít cũng nhắc nhở tôi rằng, không nên dính líu tới những người phụ nữ nước khác. Cũng chính bởi cô gái đó chỉ đơn thuần là hứa hôn, không phải người con gái mà tôi yêu thương nên việc nhớ tới nàng không có nghĩa là tôi nhớ tới bản thân nàng, mà bởi tôi bất chợt nghĩ đến cuộc sống hôn nhân của mình sau này.
“Cậu có một ý chí cầu tiến đáng ngưỡng mộ”. Nàng nghiêm túc khen ngợi, “Có hai điều quan trọng đang chờ quyết định của cậu ở Thái Lan, đó là công việc và hôn nhân, cậu dự định thế nào?”.
“Tôi đinh sẽ nghiên cứu sâu về ngành Tài chính ngân hàng, bởi như tôi được biết, ngành này ở nước ta vẫn còn rất mới mẻ, công việc của tôi sau này chắc sẽ theo hướng đó. Còn chuyện kết hôn, tôi vẫn chưa có dự định gì, tôi nghĩ rằng đó là đại sự nằm ngoài sự sắp xếp của tôi bây giờ”.
Tôi cảm thấy không thoải mái lắm khi chưa trả lời một cách rõ ràng cho công nương Kirati biết việc tôi chưa có dự định đặc biệt gì cho chuyện kết hôn, bởi nó đã được sắp xếp sẵn rồi. Nếu không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, tôi sẽ thành hôn với vị hôn thê của mình, người con gái mà tôi chỉ biết rằng nàng là ai mà thôi, giữa chúng tôi chưa hề có sự tìm hiểu hay nảy sinh tình cảm yêu đương gì cả. Tôi cũng không rõ vì sao mình lại không kể chuyện này cho công nương Kirati nghe. Tôi cố tình che giấu nàng ư? Tôi cũng không chắc nữa. Tuy nhiên, tôi cho rằng mình không nói dối nàng, không thêm thắt gì trong chuyện này. Có lẽ tôi không chủ định che giấu điều này bởi nàng đâu hỏi về vị hôn thê đang chờ đợi tôi ở Thái Lan, hoặc nếu nàng hỏi về điều đó thì tôi sẽ trả lời thế nào? Tim tôi bỗng đập mạnh khác thường.
“Cậu vẫn còn trẻ, nhưng suy nghĩ thì rất người lớn”. Vài phút sau, công nương Kirati nói.
Lúc đó, chiếc thuyền nhỏ của chúng tôi đang đứng yên giữa hồ, tôi lấy mái chèo rẽ nước cho thuyền chạy tiếp. Tôi vẫn đang giật mình và cần tìm kiếm một sự chuyển động nào đó để câu chuyện giữa chúng tôi có thể chuyển sang hướng khác. Thuyền của chúng tôi theo sau một chiếc thuyền có hai người phụ nữ. Họ hát đệm với nhau khe khẽ, chèo thuyền trôi chầm chậm, và ngước mắt lên ngắm ánh trăng trong tâm thế vô cùng thoải mái.
“Cô ấy hát nghe hay quá”. Công nương Kirati khẽ nói. “Trông cô ấy như đang hòa mình vào giai điệu của bài hát, có lẽ đó là một ca khúc rất cảm động, cậu có thể dịch lời của bài hát cho ta nghe được không?”.
“Đó là một bài hát mang sắc thái cổ vũ tinh thần, không phải là bài hát về tình yêu, nó động viên con người nên bằng lòng với những gì mình đang có”. Tôi giải thích cho nàng nghe sau khi hai cô gái hát xong, “Lời bài hát có ý nghĩa là: Tuy rằng chúng ta sinh ra không phải là hoa Sakura, cũng đừng tủi hổ khi sinh ra là một loài hoa khác. Hãy là bông hoa đẹp nhất trong giống loài của mình. Ngọn núi Fuji chỉ có một, nhưng vẫn còn biết bao nhiêu ngọn núi khác. Tuy rằng không phải là Samurai, thì hãy là người thân tín của Samurai. Tất cả chúng ta không thể trở thành thuyền trưởng được, bởi nếu không có những con thuyền nhỏ, chúng ta sẽ ra khơi thế nào? Tuy rằng chúng ta không phải là con đường lớn, thì xin hãy là con đường nhỏ. Trên thế giới này có công việc và vị trí cho tất cả mọi người, việc lớn có, việc nhỏ cũng có, nhưng quan trọng là hãy tìm được công việc và vị trí thích hợp cho mình. Tuy rằng không thể là mặt trời, thì hãy là những ánh sao. Tuy rằng sinh ra không phải là đàn ông, cũng đừng tủi thân khi là một người phụ nữ. Là gì cũng được, hãy lựa chọn một thứ. Trở thành ai không phải là vấn đề, mà quan trọng là hãy cố gắng để trở nên tốt nhất dù chúng ta là ai đi chăng nữa.”.
“Là bài hát rất có ý nghĩa”. Công nương Kirati cất lời sau khi nghe tôi diễn giải xong. “Và cậu cũng dịch rất hay, ta muốn được nghe lại một lần nữa, trông hai cô gái kia rất thoải mái khi hát bài hát đó”.
“Tôi thấy công nương hài lòng với gần như tất cả mọi thứ ở Tokyo này”. Tôi tiếp mạch chuyện sau khi chèo qua chiếc thuyền đó. “Công nương có thể trả lời tôi không, điều gì ở nơi đây khiến công nương thấy thích thú nhất?”.
“Tất cả những gì thuộc về cái đẹp đều làm ta thích thú, nhưng thế đấy, ta hầu như đều nhìn thấy được cái đẹp, cái đáng được chiêm ngưỡng ở hầu hết mọi thứ. Ví dụ như, dòng nước với những gợn sóng nhỏ lăn tăn quanh hồ này cũng là điều thu hút sự chú ý của ta. Ta yêu thích cái đẹp, bởi nó tạo ra những cảm giác tươi mới, đẹp đẽ, không có sự vấy bẩn, khô cằn”.
“Nếu vậy, công nương chắc sẽ thấy rất vui khi được nghỉ dưỡng ở những vùng có quang cảnh thiên nhiên đẹp, như Nikko[4] chẳng hạn”.
“Đúng vậy, ta chắc sẽ rất hạnh phúc. Ta muốn đi Nikko, đi ngắm thác nước, đi xem ánh trăng chiếu sáng mặt hồ trên đỉnh núi. Ta còn muốn đi du lịch ở những vùng ven biển, đi xem trai gái nô nức tắm biển và trêu đùa nhau trên bờ biển. Ta nhớ hầu tước từng nói rằng không lâu nữa sẽ đưa ta đi du lịch ở những nơi như vậy. Ta chắc chắn sẽ rất vui”. Nàng đan tay vào nhau, chống cằm lên hai tay, đảo mắt nhìn với nụ cười ngập tràn ánh mắt.
“Ta còn muốn đi châu Âu nữa”. Nàng cất giọng mơ màng. “Ta muốn khám phá những vẻ đẹp mới lạ hơn nữa. Ta muốn đi du lịch Anh và Pháp. Vào mùa đông, ta sẽ đi xuyên tới Switzerland, rồi Norway, đi ngắm mặt trời mọc lúc nửa đêm. Và cuối cùng, ta sẽ kết thúc chuyến hành trình ở Italia, ta sẽ dừng chân lâu nhất ở Rome và Florence để chiêm ngưỡng những bức tranh tuyệt tác của Raffaelo, Leonardo da Vinci và Michelangelo, ba bậc thầy vĩ đại của hội họa”.
“Công nương chắc là một nghệ sĩ?”.
“Ta rất thích nghệ thuật, ta dùng nhiều thời gian để luyện vẽ tranh”.
“Ồ, giờ tôi mới biết”. Tôi thốt lên với sự ngạc nhiên pha lẫn niềm hân hoan. “Thảo nào, công nương nhìn cái gì cũng thấy đẹp và thấu hiểu tất thảy mọi thứ. Thế mà công nương chưa bao giờ khoe với tôi”.
“Bởi ta e ngại sự khen ngợi của cậu. Ngoài ra, tay nghề của ta cũng chưa tốt đến mức có thể khoe được”.
“Công nương đã luyện tập được bao lâu rồi?”.
“Đã nhiều năm rồi, ít nhất cũng được khoảng năm, sáu năm, kể từ khi ta bắt đầu cảm thấy buồn chán và cô đơn”.
“Nếu công nương được đến Italia, được thấy những tấm gương điển hình, có dịp được học hỏi những điều giá trị, công nương có lẽ sẽ nổi danh khắp bốn phương như ba vị danh họa đó”.
“Cậu lại bắt đầu theo cách của cậu rồi đấy. Cậu đừng cố làm ta quên mất bản thân chứ Nopporn. Như vậy ta mới có thể nói chuyện tiếp với cậu được”. Nàng nhíu mày và làm mặt giận với tôi. “Ta làm quen với lĩnh vực này cũng bởi xuất phát từ tình yêu nghệ thuật một cách chân chính. Ngoài ra, ta còn có một lý do của riêng mình nữa, ấy là khi ta dành sự quan tâm, gắn bó với một điều gì đó, nó sẽ phần nào giúp ta xóa tan sự buồn chán, cô đơn, nó giúp đầu óc ta được yên bình, không rối loạn. Cậu từng nghĩ đến điều này chưa? Não bộ và cơ thể chúng ta luôn luôn chuyển động trừ khi ngủ. Cũng là lẽ tự nhiên khi chúng ta cần phải làm một điều gì đó, luôn phải nghĩ đến một điều gì đó, não bộ của chúng ta sẽ không khi nào dừng hoạt động. Nếu chúng ta cố gắng ngồi yên một chỗ, chúng ta sẽ cảm thấy như bị tra tấn vậy. Cậu có thể thử nghiệm ngay bây giờ, thử thả lỏng tay, ngồi im một chỗ, đừng cử động cơ thể, và đừng nghĩ tới bất cứ điều gì, cậu sẽ cảm thấy rất khổ sở. Khi cậu chuyển động, sự chuyển động của cậu sẽ theo hướng có ích, hay vô ích hoặc gây ra một tội lỗi nào đó. Suy nghĩ cũng giống như vậy, nếu chúng ta không suy nghĩ theo hướng tích cực, chúng ta sẽ nghĩ theo hướng tiêu cực hoặc theo hướng tội lỗi. Khi não bộ của chúng ta luôn chuyển dịch như vậy, ta nhận thấy rằng, nếu chúng ta tìm được một công cụ hữu ích kết nối những suy nghĩ một cách thường xuyên, chúng ta sẽ không cảm thấy cuộc sống vô vị nữa, cuộc sống của bản thân cũng được thư giãn. Dù chúng ta ở địa vị nào đi chăng nữa, những suy nghĩ hỗn loạn sẽ không thể đi theo con đường tích cực, nó thường kết thúc bởi sự chán nản ủ ê. Phụ nữ ở địa vị như ta rất cần công cụ giúp đỡ theo cách này. Nếu ta không có điều gì để nghĩ đến theo hướng có ích, chắc chắn ta sẽ suy nghĩ tiêu cực hoặc sai lầm. Điều này là nguyên tắc cơ bản, và ta có thể nói rằng, khi ta dành tình yêu cho nghệ thuật, nghệ thuật cũng trở thành người bạn tốt nhất của ta. Ta nói dài dòng quá, cậu chắc là thấy nhàm chán rồi hả?”.
“Tôi cảm thấy rất thú vị khi nghe câu chuyện của công nương”. Tôi trả lời một cách chân thật. “Tôi muốn... nhưng sao lời khen ngợi từ đáy lòng của tôi lại trở thành điều khiến công nương e ngại vậy? Hay là sự chân thành của tôi vốn đã là thứ đáng e ngại rồi”.
“Cậu tự trả lời câu hỏi của cậu rồi đấy, vậy còn muốn ta trả lời sao nữa”.
“Công nương thật là thông minh, thông minh ở tất thảy mọi thứ khiến tôi không theo kịp dù là bất cứ chuyện gì”.
“Không, ta nghĩ rằng cậu có con đường riêng của cậu rồi, cậu không cần đi theo ai cả, cậu nên tự hào về điều đó”. Nàng dừng lại chốc lát, vén tay áo kimono của mình lên rồi nói tiếp: “Hôm nay thời tiết không nóng, luôn có gió thổi nên ta cảm thấy hơi lạnh chân một chút”.
Tôi cởi chiếc khăn mùi xoa lớn ở cổ mình ra rồi phủ quanh bàn chân trắng nõn của nàng.
“Ôi trời!”. Nàng thốt lên cùng tiếng cười nhỏ nhỏ, “Sao lại lấy khăn quàng cổ của cậu phủ lên chân cho ta vậy, không hợp chút nào đâu”.
“Công nương không biết ư, bàn chân của công nương còn xinh đẹp hơn cổ của tôi nữa, vì thế cần được chăm sóc tốt hơn”.
Công nương Kirati thở dài. Hành động này đủ để tôi tự hiểu rằng nàng không muốn từ chối lời khen ngợi của tôi nữa.
Đêm đó, chúng tôi là hai người cuối cùng rời khỏi hồ. Hai chúng tôi không khỏi ngạc nhiên khi nhận ra trên mặt hồ chỉ còn lại một con thuyền duy nhất. Chúng tôi vừa giật mình vừa buồn cười khi mải trò chuyện tới mức không biết những người khác họ ra về lúc nào. Khi nhìn vào chiếc đồng hồ mang theo người, tôi mới biết rằng, chúng tôi đã ở trên thuyền tròn hai giờ đồng hồ rồi.
“Sao chúng ta lại ở đây lâu đến như vậy nhỉ?”. Nàng hài hước hỏi.
“Tôi mải chuyện cùng công nương quá”. Đó là câu trả lời của tôi.
“Ta nghĩ rằng nhiều nhất cũng chỉ khoảng một giờ đồng hồ thôi”.
“Tôi lại nghĩ mới chỉ có năm phút trôi qua mà thôi”.
Đêm đó, ngài hầu tước trở về nhà sau chúng tôi khoảng nửa giờ đồng hồ. Cả công nương Kirati và tôi đều nhất trí với nhau rằng, không cần thiết phải báo cáo chi tiết buổi dạo chơi vào tối hôm đó cho ngài hầu tước nghe. Và cả hai chúng tôi cũng không hiểu nguyên nhân tại sao lại có được sự đồng thuận ấy.
Tôi khó có thể chợp mắt được trong đêm hôm đó. Tôi cũng tự hoài nghi rằng, tôi sẽ ngủ ra sao khi trong đầu óc tôi lúc này tràn ngập những câu chuyện của công nương Kirati. Rất nhiều vấn đề được đặt ra mặc dù tôi không hề chủ động sắp xếp. Trong cuộc đời tôi, tôi đã từng gặp một người phụ nữ nào tao nhã và đẹp hơn công nương Kirati chưa? Tôi đã từng gặp người phụ nữ nào vừa ngọt ngào, vừa thông minh nhạy bén như công nương Kirati chưa? Tôi đã từng gặp người phụ nữ nào quý mến và thân thiết với tôi nhiều hơn những gì mà công nương Kirati đã làm chưa? Câu trả lời cho những vấn đề này đều đi theo hướng phản biện, một cách dứt khoát và chắc chắn.
Nhưng, tại sao đầu óc tôi lại tràn ngập bởi những câu hỏi như vậy, tại sao tôi lại quan tâm tới việc so sánh sắc đẹp, sự thông minh và những điểm tốt khác của công nương Kirati với phần đông khác - hay nói một cách chính xác là với những người phụ nữ khác mà tôi từng gặp. Tại sao tôi lại đặt ra những vấn đề đó? Tôi cố gắng tìm ra nguyên nhân. Và cuối cùng, tôi có tìm ra đáp án được hay không?
Việc tìm kiếm của tôi lại bị trì hoãn. Thay vì cái nguyên nhân ấy phải được tìm ra một cách rạch ròi trong suy nghĩ, tôi lại quay sang nhớ đến những cảm giác của mình đối với công nương Kirati trong khoảng thời gian trước đó. Lúc chuẩn bị lên bờ, nàng giơ tay ra cho tôi đỡ, tôi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ấy, không để nàng mất thăng bằng khi bước chân từ thuyền lên bờ. Trong khoảnh khắc đó, một cảm giác lạ lẫm nhanh chóng len lỏi vào trái tim tôi như chính lúc này, là cảm giác mới lạ mà tôi chưa từng được cảm nhận trong cuộc sống. Cảm giác ấy giống như có một bàn tay thép nắm lấy trái tim khiến toàn thân tôi run rẩy. Chính cảm xúc lạ lẫm ấy đã đến thay chỗ cho cảm giác hiện tại của tôi ngay lúc này và có sức mạnh điều khiển toàn bộ cơ thể tôi trong chốc lát.
“Ta đã đứng vững rồi, cậu buông tay ta ra cũng được”.
Khi công nương Kirati cất lời, tôi sực nhớ ra là mình vẫn còn nắm chặt bàn tay của nàng. Tôi giật mình buông bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại ấy, nhưng cảm giác lạ lẫm đó vẫn đang nhảy múa trong trái tim tôi. Có sức mạnh gì ẩn giấu sau bàn tay nhỏ nhắn ấy ư? Sao có thể kéo tâm hồn tôi ra xa khỏi thể xác đến như vậy. Mặc dù đã trôi qua nhiều giờ đồng hồ nhưng lúc này đây sức mạnh vô hình trong thời khắc đó vẫn đang ngự trị trong trái tim tôi.
Khi ra về, nàng đưa tôi tới tận cửa lớn, trong lúc tôi cất lời chào, nàng lấy chiếc khăn mà tôi quên ra quàng quanh cổ cho tôi.
“Đêm nay gió mạnh”. Nàng nói, “Cậu nên cẩn thận đừng để hở cổ, nếu cậu ngã bệnh vì lý do trở thành một người bạn tốt của ta, ta sẽ rất buồn”.
“Ngày mai, công nương có cần đến tôi không?”.
“Ta sẽ thử nghĩ xem”. Nàng vui vẻ trả lời.
“Tốt quá, ngày mai tôi sẽ tới chờ nghe câu trả lời của công nương”.
“Tốt thôi, cậu có thể đến nghe câu trả lời mỗi ngày”. Nàng cười sảng khoái và chào tạm biệt, “Oyasuminasai[5], chàng trai ngoan của ta”.
“Oyasuminasai”. Tôi đáp lại, trái tim run lên như tan chảy bởi nụ cười ngọt ngào và giọng nói nhỏ nhẹ như mật ngọt của nàng.
Những hình ảnh và cảm giác ấy ngự trị trong tâm trí của tôi mãi không rời. Ánh trăng thanh soi qua khe cửa sổ tôi vẫn hé mở, soi sáng chân tôi, khiến tôi lại nhớ tới bàn chân thon nhỏ, trắng hồng và tròn đầy ấy...
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đằng Sau Bức Tranh
Sri Boorapha
Đằng Sau Bức Tranh - Sri Boorapha
https://isach.info/story.php?story=dang_sau_buc_tranh__sri_boorapha