Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dancing At Midnight (Tiếng Việt)
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 6
N
gày hôm sau, Belle quyết định rằng có lẽ cô đã quá nông nổi trong việc quyết định từ bỏ những vần thơ. Sau bữa ăn trưa, cô thay bộ đồ cưỡi ngựa màu xanh đậm và bước đến chuồng ngựa. Lấy cảm hứng từ những vần thơ John đã đọc hôm trước, cô chộp lấy một tập thơ mỏng của Wordsworth.
Kế hoạch của cô là sẽ tìm một sườn đồi đầy cỏ và dừng lại để đọc, nhưng cô có cảm giác rằng cô sẽ không thể ngăn cản bản thân hướng ngựa về phía Blemwood Park, không phải, là Brinstead Manor - tại sao mà cô không thể nhớ nổi tên nơi đó chứ? Dù nó được gọi là gì, đó cũng là nơi John sống, và Belle muốn tới đó.
Cô thúc ngựa chạy nước kiệu, hít sâu không khí mùa thu tươi mát khi cô hướng về phía tài sản của John ở hướng đông. Cô hoàn toàn không biết mình sẽ nói gì nếu giáp mặt anh. Có lẽ sẽ là điều gì đó ngu ngốc; có vẻ như cô có xu hướng nói luyên thuyên trước mặt anh. "Chúc một ngày tốt lành, ngài Blackwood," cô thử.
Không, quá khuôn phép. "Tôi chỉ tình cờ cưỡi ngựa về phía đông..." Quá rõ ràng. Và cô sẽ không sử dụng thứ gì đó gần như vậy lúc này. Cô thở dài và quyết định là sẽ nói theo chiều hướng đơn giản. "Chào, John." "Chào em[6]." Belle thở dốc. Cô đang quá tập trung luyện tập những gì cô muốn nói với anh vậy nên cô thậm chí không nhận ra anh đang đứng ngay trước mặt cô.
John nhíu mày trước biểu hiện choáng váng của cô. "Chắc chắn là em không thể ngạc nhiên kinh khủng đến vậy khi thấy tôi. Dù sao thì em cũng đã nói 'Xin chào' rồi." "À thì tôi đã chào." Belle nói kèm theo một nụ cười lo lắng. Anh đã nghe thấy cô đang nói chuyện một mình sao? Cô nhìn anh, nuốt nước bọt, và nói điều đầu tiên bật ra trong tâm trí.
"Thật là một con ngựa đáng yêu." John cho phép bản thân nở một nụ cười tán tỉnh nho nhỏ. "Cảm ơn em. Dù tôi nghĩ rằng Thor có thể là trường hợp ngoại lệ để được gọi là đáng yêu." Belle chớp mắt và nhìn kỹ hơn. John đang thật sự ở trên lưng ngựa, và là một con ngựa mạnh mẽ, để cưỡi.
"Vậy thì là một con ngựa rất đẹp mã." cô sửa lại. Anh vỗ nhẹ vào cổ con ngựa của mình. "Thor cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, tôi chắc chắn đấy." "Điều gì mang anh đến đây vậy?" Belle hỏi, không chắc rằng cô nên quay về nhà Alex hay đi tiếp đến nhà John. "Tôi chỉ đang đi về hướng tây..." Belle nén cười.
"Tôi có thấy." "Và điều gì mang em đến đây vậy?" "Tôi chỉ đang đi về hướng đông." "Tôi có thấy." "Ồ, anh hẳn phải biết rằng tôi hy vọng được gặp anh." cô thốt ra. "Giờ thì em đã gặp tôi rồi đây," John nói, "vậy thì em định làm gì với tôi nào?" "Thực tế thì kế hoạch của tôi chưa đi xa đến vậy," Belle thừa nhận.
"Em muốn làm gì với tôi nào?" Suy nghĩ mà John đang nhắm tới rõ ràng không thích hợp với một cuộc trò chuyện lịch sự. Anh tiếp tục im lặng nhưng không thể ngăn mình hướng một cái nhìn đánh giá cao người phụ nữ đang đối diện anh. Belle lý giải biểu hiện của anh một cách chính xác và đáp trả.
"Ồ, anh thật xấu xa," cô lắp bắp. "Ý tôi không phải vậy." "Tôi không hiểu cô đang nói về điều gì," John nói, khuôn mặt anh là bức tranh của vẻ vô tội. "Anh biết rất rõ, và anh sẽ không khiến tôi nói ra được đâu, anh - ồ, đừng để ý, anh có muốn tới dùng trà không?" John cười lớn.
"Sao mà tôi yêu người Anh đến thế. Mọi việc đều có thể giải quyết bằng một ấm trà." Belle tặng anh một nụ cười cáu kỉnh. "Anh cũng là người Anh đấy, John, và chỉ vì thế thôi, mọi việc đều có thể giải quyết bằng một ấm trà." Anh mỉm cười gượng gạo. "Tôi ước rằng ai đó đã nói vậy với ông bác sĩ đã suýt cưa đứt chân tôi." Belle tỉnh táo ngay lập tức.
Điều gì đã xui khiến cô nói vậy chứ? Cô ngước nhìn trời, chúng đang bắt đầu đầy mây. Cô biết John nhạy cảm kinh khủng với cái chân của mình, và cô có lẽ nên tránh nói về nó. Tuy nhiên, anh đã từng một lần đề cập đến nó, và dường như cách hay nhất để cho anh anh biết rằng cô không quan tâm về chấn thương của anh là nói đùa về nó.
"Vậy thì, thưa ngài," cô nói, cầu nguyện rằng cô đang không phạm phải một sai lầm kinh khủng. "Chiều nay tôi định sẽ đổ trà lên chân ngài. Nếu nó không hiệu quả, thì tôi không biết điều gì mới có tác dụng nữa." Anh có vẻ hơi ngần ngại trước khi lên tiếng. "Tôi cho rằng em cần ai đó hộ tống về Westonbirt.
Tôi thấy rằng em lại ra ngoài một mình lần nữa." "Một ngày nào đó, John," cô bực tức nói, "anh sẽ trở thành một ông bố tuyệt vời." Một giọt nước mưa hạ cánh ngay giữa mũi anh, và anh giơ tay với vẻ đầu hàng giả tạo. "Dẫn đường đi, thưa tiểu thư." Belle quay ngựa lại, và họ trở về Westonbirt.
Sau vài phút im lặng dễ chịu, cô quay sang anh và hỏi. "Sao chiều nay anh lại ra ngoài? Và đừng có nói với tôi rằng anh chỉ đang đi về hướng tây đấy." "Em có tin là tôi đã hy vọng được trông thấy em không?" Belle quay nhanh qua nhìn anh, nhìn khắp gương mặt anh để xem anh có đang trêu chọc cô hay không.
Đôi mắt anh mượt mà ấm áp, và trái tim cô lỗi nhịp trước ánh mắt kiên định của anh. "Có lẽ là tôi sẽ tin anh, nếu anh đối tốt với tôi chiều nay," cô trêu chọc. "Tôi sẽ đặc biệt cư xử tốt," anh nói ranh mãnh, "nếu điều đó có nghĩa là tôi sẽ có thêm một tách trà." "Với anh thì, điều gì cũng được hết." Họ cưỡi ngựa thêm vài phút cho đến khi Amber đột ngột dừng lại, đôi tai nó vểnh lên lo lắng.
"Có chuyện gì vậy?" John hỏi. "Có thể là một con thỏ trong rừng. Amber luôn rất nhạy cảm với tiếng động. Thật sự rất lạ. Nó đã từng bước dọc những con phố London đông đúc như thể nó chẳng thèm bận tâm đến thế giới, nhưng nếu đặt nó vào trong một không gian yên tĩnh thì nó lại trở nên cực kỳ nhạy cảm với tiếng ồn dù là nhỏ nhất." "Tôi không nghe thấy bất cứ thứ gì." "Tôi cũng vậy." Belle kéo nhẹ dây cương "Thôi nào, cô bé.
Trời sắp mưa đấy." Amber do dự bước thêm vài bước sau đó dừng lại lần nữa, quay đầu đột ngột về phía bên phải. "Tôi không biết có chuyện gì đang xảy ra với nó nữa." Belle ngượng ngùng nói. Rắc! Belle nghe thấy tiếng nổ của một phát súng từ trong cánh rừng gần đó và rồi cảm thấy không khí di chuyển xung quanh khi một viên đạn rít qua giữa họ.
"Có phải là -" cô bắt đầu hỏi nhưng cô không bao giờ có thể hoàn thành những gì đang nói bởi vì Amber, đột ngột di chuyển, lồng lên trước tiếng động quá lớn. Belle phải tập trung tất cả sự chú ý của cô chỉ đơn giản vào việc cố gắng ngồi vững. Cô choàng tay quanh cổ con ngựa, thì thầm.
"Bình tĩnh nào cô bé. Bình tĩnh nào, nào." Tuy vậy, cô cũng rất sợ, cô không chắc liệu những lời cô nói đang xoa dịu con ngựa hay chính bản thân cô. Chỉ khi cô chắc chắn rằng cô sẽ không thể giữ được lâu hơn nữa, cô cảm thấy một cánh tay cứng như đá của John quấn quanh eo cô và nhấc cô lên từ yên ngựa.
Cô đang ngồi một cách kém tao nhã cạnh anh trên lưng Thor. "Cô không sao chứ?" anh hỏi thật gần. Belle gật đầu. "Tôi nghĩ vậy. Tôi cần phải thở lại đã. Tôi đã hoảng sợ hơn bất kỳ điều gì khác." John kéo cô gần vào anh, không thể tin nổi nỗi sợ sâu sắc của bản thân khi anh nhìn cô nắm chặt cổ Amber để chiến đấu giữa sống chết.
Con ngựa giờ đang căng thẳng đi vòng vòng xung quanh, thở hổn hển lớn tiếng nhưng đang bình tĩnh lại. Khi Belle cảm thấy cô đã bắt đầu lấy lại bình tĩnh, cô lùi lại đủ xa khỏi John để nhìn được vào gương mặt anh. "Tôi nghe thấy tiếng súng." John gật đầu dứt khoát. Anh không thể tưởng tượng được tại sao lại có ai đó muốn bắn họ, nhưng anh nhận thức rằng họ không nên ở lại đây lâu như những con vịt bị hiến tế.
"Nếu tôi giữ em ở đây với tôi khi chúng ta cưỡi ngựa quay lại, Amber sẽ đi theo chứ?" Cô gật đầu, và họ nhanh chóng phi nước đại về Westonbirt. "Tôi nghĩ nó chỉ là một tai nạn thôi." Belle lên tiếng khi họ đi chậm lại. "Tiếng súng á?" "Phải. Alex đã nói rằng anh ấy từng gặp rắc rối vỡi những tay săn trộm.
Tôi chắc chắn rằng đó là một viên đạn lạc đã khiến Amber hoảng sợ." "Nó đến quá gần so với sự thoải mái của tôi." "Tôi biết, nhưng nó có thể là gì khác được chứ? Tại sao ai đó lại muốn bắn chúng ta?" John nhún vai. Anh không có kẻ thù. "Tôi cần phải thảo luận với Alex," Belle nói tiếp.
"Tôi chắc chắn là anh ấy muốn quy định được thực hiện nghiêm ngặt hơn. Ai đó có thể bị thương. Chúng ta gần như đã bị." John gật đầu, kéo cô lại gần hơn, và kêu Thor đi nhanh hơn một chút. Vài phút sau, họ đã tiến vào chuồng ngựa của Westonbirt, và chỉ vừa kịp lúc, những giọt mưa đang bắt đầu rơi nhanh hơn.
"Đến nơi rồi, tiểu thư," anh vừa nói vừa đỡ cô xuống. "Cô có thể tự vào nhà mà không có vấn đề gì chứ?" "Ồ, anh không vào sao?" Có sự thất vọng rõ ràng trên nét mặt cô. Anh nuốt nước bọt, mọi cơ bắp căng lên trong cổ họng. "Không, tôi thật sự không thể. Tôi -" "Nhưng anh sẽ ướt hết nếu cố gắng cưỡi ngựa về lúc này.
Chắc chắn là anh phải ở lại dùng trà, chỉ là để ấm người lên thôi mà." "Belle, tôi -" "Làm ơn đi." Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh tuyệt vời và tự hỏi ai có thể đủ dũng cảm để từ chối bất cứ điều gì từ cô. Anh liếc nhìn ra ngoài cánh cửa chuồng ngựa. "Tôi cho là mưa khá to rồi." Belle gật đầu.
"Anh chắc chắn sẽ bị ốm nếu cố gắng cưỡi ngựa về nhà. Đi nào." Cô nắm lấy tay anh, và họ cùng nhau chạy như điên đến ngôi nhà. Khi họ đã bước qua cánh cửa vào sảnh lớn, cả hai đều ướt khá nhiều, và Belle có thể cảm thấy những sợi tóc đang dán chặt vào gương mặt cô.
"Tôi chắc phải trông lôi thôi lắm," cô tự ý thức. "Tôi phải đi thay đồ đã." "Vớ vẩn," John nói, đẩy một lọn tóc ẩm ước ra sau tai cô. "Cô trông rất đáng yêu - rất dễ thương." Belle thở hổn hển, cái chạm nhẹ của anh khiến má cô râm ran. "Chắc chắn ý anh là mốc meo. Tôi cảm thấy mình như cái giẻ rách ấy." "Tôi đảm bảo với em, tiểu thư Arabella, em không hề giống một cái giẻ rách." Anh hạ tay xuống.
"Dù vậy tôi không thể tưởng tượng được là em đã từng thấy một cái giẻ nào chưa." Belle cứng người. "Tôi không phải đứa trẻ hư hỏng như anh nghĩ đâu." John hướng cái nhìn thèm khát xuống người phụ nữ tuyệt đẹp, hấp dẫn, đáng yêu đang đứng đối diện anh trong sảnh lớn.
Một phần tóc cô đã tuột khỏi búi tóc, và giờ những lọn vàng đang cong lại bởi sự ẩm ướt, ôm lấy hai bên má cô. Hàng mi dài của cô đang lấp lánh những hạt nước mưa, đôi mắt xanh dương của cô đang cụp xuống. John hít một hơi thật sâu và không cho phép mắt mình lạc xuống khuôn miệng mềm mại của cô.
"Tin tôi đi, tôi không nghĩ rằng em là một đứa trẻ đâu," cuối cùng anh lên tiếng. Belle nuốt xuống lo lắng, không thể tiếp tục để lộ sự thất vọng của mình ra nét mặt. Đó không hoàn toàn là những lời cô hy vọng được nghe. "Có lẽ chúng ta nên tiếp tục cuộc trò chuyện này trong phòng khách." Cô quay đi và sải bước dọc hành lang, thẳng lưng.
John thở dài với chính mình và bước theo. Anh luôn nói những điều sai lầm khi có cô ở quanh. Anh muốn kéo cô vào vòng tay mình, nói với cô rằng anh nghĩ cô chỉ đơn giản là rất tuyệt vời, xinh đẹp, thông minh, tốt bụng và là tất cả mọi điều mà một người đàn ông có thể muốn ở một người phụ nữ.
Nếu người đàn ông đó xứng đáng với người phụ nữ, thì được. Và anh biết rằng anh sẽ không bao giờ kết hôn, không bao giờ chấp nhận tình yêu của một người phụ nữ. Không phải sau Ana. Khi John bước vào phòng khách, Belle đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra màn mưa đang hắt lên kính.
Anh định đóng cửa, sau đó nghĩ rằng tốt hơn là, nên để nó mở vài inch. Anh bước về phía cô, định đặt tay lên vai cô, nhưng khi anh bắt đầu bước đi, cô đột nhiên quay lại. "Tôi không hư hỏng," cô nói bướng bỉnh. "Tôi không có một cuộc sống khó khăn, tôi biết, nhưng tôi không hư hỏng." "Tôi biết em không như vậy," John trả lời nhẹ nhàng.
"Hư hỏng là bướng bỉnh và hấp dẫn," Belle tiếp tục. "Và tôi không phải người như thế." Anh gật đầu. "Và tôi không biết lý do tại sao anh luôn luôn đưa ra những nhận xét kinh khủng như vậy về nền tảng của tôi. Cha anh cũng là một bác tước. Alex đã nói với tôi." "Đã từng là một bá tước," anh sửa lại, miễn là cô nghĩ anh đẩy cô đi bởi mặc cảm xã hội.
Đó chắc chắn là một lý do cần được xem xét, nhưng nó là lý do ít đáng lưu tâm nhất trong số những lo lắng của anh. "Từng là một bá tước nghèo chắc chắn không đủ khả năng lo cho bảy đứa con, nhất là đứa cuối cùng, sau khi ông mất, là tôi." "Bảy người con?" Belle hỏi, đôi mắt mở to.
"Thật sao?" "Một đứa chết non," John thừa nhận. "Chắc hẳn anh đã có một tuổi thơ tuyệt vời bên cạnh những anh chị em khác để chơi cùng." "Thật ra, tôi không dành thời gian với anh chị em mình nhiều lắm. Họ thường bận rộn với những cuộc vui riêng." "Ồ." Belle cau mày, không mấy hài lòng với viễn cảnh gia đình anh đã vẽ lên.
"Mẹ anh hẳn đã rất bận rộn với tất cả những đứa con của bà." John mỉm cười ma mãnh. "Tôi hình dung là cha tôi cũng tốt đẹp y như vậy." Cô đỏ mặt. "Liệu chúng ta có thể bắt đầu lại buổi chiều này không?" John hỏi, nắm lấy tay cô và đặt lên đó một nụ hôn nhẹ trên những khớp ngón tay.
"Tôi xin lỗi vì đã đưa ra giả thuyết rằng em chưa bao giờ trông thấy một cái giẻ lau." Belle cười khúc khích. "Đó là lời xin lỗi ngớ ngẩn nhất mà tôi từng nghe." "Em nghĩ vậy sao? Tôi lại nghĩ đó là câu hùng biện khá tốt của bản thân chứ, đặc biệt là kèm theo nụ hôn trên tay em." "Nụ hôn rất tuyệt, và lời xin lỗi rất ngọt ngào.
Đó là phần khá buồn cười về chiếc giẻ lau." "Hãy quên cái giẻ lau đi," John nói, dẫn cô tới một chiếc ghế so pha gần đó. "Tâm trí tôi đã hoàn toàn quên mất nó," cô đảm bảo với anh. Anh ngồi xuống phía bên kia chiếc ghế. "Tôi nhận thấy là em có mang theo một tập thơ của Wordsworth." Belle nhìn xuống cuốn sách bị bỏ quên của cô.
"À, vâng. Anh đã tạo cảm hứng cho tôi, tôi e là vậy. Nhưng điều tôi muốn biết là khi nào anh bắt tay vào nhiệm vụ viết một vài vần thơ của riêng mình. Tôi biết là anh sẽ khiến chúng tỏa sáng." John mỉm cười trước lời khen ngợi của cô. "Hãy nhìn xem chuyện gì xảy ra khi tôi cố gắng làm thơ chiều nay nào.
Tôi đã nói em 'dễ thương'. Và trong tâm trí tôi thì 'dễ thương' không thể nào là những vẫn thơ tuyệt vời được." "Đừng có ngốc thế. Bất cứ ai yêu thơ nhiều như anh đều phải có khả năng viết được nó. Anh chỉ cần lưu tâm chút thôi." John nhìn vào gương mặt ngời sáng của cô.
Cô thật sự tin tưởng anh. Điều này thật mới mẻ đối với anh; gia đình anh, sau tất cả, chưa bao giờ thể hiện quá nhiều sự quan tâm trong bất kỳ điều gì anh làm. Anh không thể chịu đựng được việc nói với cô rằng sự tin tưởng của cô đang đặt không đúng chỗ, và anh cảm thấy sợ hãi cô sẽ phản ứng ra sao nếu phát hiện ra anh thật sự là loại người nào.
Tuy nhiên, anh không muốn nghĩ đến điều đó. Tất cả những gì anh muốn nghĩ đến là người phụ nữ này. Người con gái có hương thơm của mùa xuân. Anh tự hỏi anh có thể lờ đi thực tế quá khứ của bản thân ra khỏi tâm trí trong bao lâu. Liệu anh có thể làm điều đó trong vài phút? Liệu anh có thể tự thưởng cho bản thân bằng sự bầu bạn của cô cả buổi chiều nay? "Ôi trời," Belle lên tiếng, thâm nhập vào những suy nghĩ đang tra tấn anh.
"Tôi quên gọi trà." Cô đứng lên và bước ngang qua phòng rung chuông. John cũng đứng dậy theo, chuyển hầu hết trọng lượng của bản thân vào phía chân khỏe. Trước khi Belle thậm chí có cơ hội để ngồi xuống lần nữa. Norwood nhanh chóng bước vào phòng bằng những bước chân tĩnh lặng.
Cô gọi trà và bánh quy, và rồi Norwood vẫn lặng lẽ rời đi như lúc đến, đóng cửa lại phía sau ông. Đôi mắt Belle hướng theo người quản gia khi ông rời khỏi phòng, và rồi cô quay người và nhìn về phía John đang đứng gần ghế sofa. Khi cô nhìn chằm chằm vào anh từ phía bên kia căn phòng, cô chắc chắn rằng trái tim mình đã ngừng đập.
Anh trông thật đẹp trai và mạnh mẽ trong bộ đồ cưỡi ngựa của mình, và cô không thể cưỡng lại cái nhìn đánh giá trong mắt anh khi anh nhìn lại cô. Cô nhớ lại những lời anh nói ngày hôm trước. Tôi không phải người như cô nghĩ đâu. Có thật không? Hay nó chỉ là anh không phải người đàn ông anh đã tưởng? Tất cả dường như quá rõ ràng với cô.
Đó là bởi cái cách anh đã đọc thơ và vòng tay anh đã ôm lấy cô trên con ngựa của anh. Anh cần ai đó để cho anh biết rằng anh là một người tốt bụng và mạnh mẽ. Cô có dám hy vọng - rằng anh cần cô? Lo lắng, cô băng ngang căn phòng, dừng lại cách 30cm trước mặt anh. "Em nghĩ rằng anh là một người đàn ông rất tốt," cô nhẹ nhàng nói.
John nín thở khi một làn sóng ham muốn tăng nhanh khiến toàn thân anh rung động. "Belle, không phải đâu. Khi em ra gọi trà tôi đã cố nói với em..." Chúa ơi, làm sao anh có thể nói với cô? "Tôi muốn nói..." "Nói gì, John?" Giọng cô mềm mạnh tinh tế. "Anh muốn nói gì với tôi?" "Belle, tôi -" "Về nụ hôn sao?" Đó là cơn ác mộng gợi tình.
Cô đang đứng trước anh, bộc lộ bản thân mình, và thật khó khăn đến chết tiệt để lắng nghe lương tâm anh và hành động đúng đắn. "Ôi Chúa ơi, Belle," anh rên rỉ. "Em không biết em đang nói gì đâu." "Có, em biết. Em nhớ từng khoảnh khắc nụ hôn giữa chúng ta bên bờ ao." Chúa giúp anh, John cúi gần hơn chút nữa vào cô.
Bàn tay anh đưa ra một cách vô thức, siết chặt cô trong vòng tay ấm áp. "Ồ, John," cô thở dài, nhìn xuống bàn tay anh như thể nó có sức mạnh chữa lành tất cả những căn bệnh trên thế giới. Quá dâng hiến, quá tin tưởng, quá đẹp và tinh khiết như vậy là quá nhiều đối với anh. Với một tiếng rên rỉ giữa niềm vui và sự đau đớn, anh kéo cô gần hơn áp vào mình.
Môi anh tìm thấy môi cô trong một nụ hôn cuồng dại, và anh ngấu nghiến cô như một người đàn ông chết đói hàng năm trời. Tay anh chìm trong làn tóc cô, thưởng thức cảm giác mềm mượt của nó khi đôi môi anh khám phá dọc theo chiều dài khuôn mặt cô, tôn thời đôi mắt, mũi, đôi gò má cô.
Và một lúc nào đó giữa nụ hôn, anh bắt đầu cảm thấy mình lại lành lặn. Bóng tối trong trái tim anh không hoàn toàn biến mất, nhưng nó đang nứt vỡ và đổ sụp. Gánh nặng trên vai anh không hoàn toàn được nhấc bỏ, nhưng bằng cách nào đó nó dường như đã nhẹ bớt. Liệu cô có thể làm điều đó cho anh? Liệu cô có đủ trong sáng và tốt đẹp để có thể xóa đi những vết nhơ trong tâm hồn anh? John bắt đầu cảm thấy chóng mặt, và anh ôm cô chặt hơn nữa, rải những nụ hôn nhẹ lên tóc cô.
Và cô thở dài. "Ồ, John, em cảm thấy thật tuyệt." Và anh biết cô có ý thật vậy. "Tuyệt như thế nào?" anh thì thầm, hôn nhẹ lên khóe môi cô. "Rất, rất tuyệt." Belle cười, nồng nhiệt hôn trả anh. Đôi môi John lướt trên má cô về phía tai cô, và anh tinh nghịch cắn nhẹ lên thùy tai cô.
"Em có đôi tai nhỏ bé rất ngọt ngào," anh nói khàn khàn. "Như một trái mơ." Belle rụt người lại, nở một nụ cười ngạc nhiên. "Một quả mơ sao?" "Anh đã nói với em là anh không thơ mộng lắm đâu mà." "Em thích mơ," cô tuyên bố chắc chắn. "Lại đây nào," anh nói trong một nụ cười xem lẫn gần gừ.
Anh ngồi xuống ghế sofa và kéo cô xuống cùng. "Ồ, như ngài mong muốn, thưa ngài." Belle giả vờ lễ phép. "Em thật là một thiếu nữ tràn đầy sức sống." "Tràn đầy sức sống sao? Nó chắc chắn là không thơ mộng lắm đâu." "Ôi, yên nào." Đúng như lời anh nói, John khiến cô im lặng bằng một nụ hôn khác, tựa lưng vào ghế vào kéo Belle lên lòng mình.
"Anh đã nói với em," anh nói giữa những nụ hôn, "rằng em là người phụ nữ đẹp nhất anh từng gặp chưa?" "Chưa." "À, thật đấy. Và là người thông minh nhất, và tốt bụng nhất, và" - tay John đang lướt trộm dọc theo chiều dài cơ thể cô, ôm lấy mông cô và siết lại - "em có phía sau dễ thương nhất mà anh từng thấy." Belle lảo đảo ngồi thẳng dậy vì choáng váng và rồi đổ sụp xuống người anh trong một tràng cười khúc khích.
"Chưa ai từng nói với em rằng hôn lại vui đến thế." "Tất nhiên là không. Sau cùng thì cha mẹ em sẽ không muốn em chạy quanh và hôn bất cứ ai đâu." Belle chạm vào một bên quai hàm anh bằng bàn tay cô, cọ xát nhẹ nhàng hàng râu lởm chởm của anh. "Không, chỉ anh thôi." John không nghĩ rằng cha mẹ cô cũng đặc biệt muốn cô hôn anh, nhưng anh đẩy những suy nghĩ đó ra khỏi tâm trí, không muốn rời bỏ sự hoản hảo trong khoảnh khắc này.
"Hầu hết mọi người không cười nhiều như vậy khi họ đang hôn đâu." Anh cười toe toét như trẻ con và véo mũi cô. Belle véo lưng anh. "Không sao? Khổ thân họ." John kéo cô lại thật gần trong một cái ôm ngấu nghiến, như thể anh có thể hòa cô vào làm một với anh. Có lẽ một phần tốt đẹp của cô sẽ thấm vào anh, gột rửa linh hồn anh và... Anh nhắm chặt mắt.
Anh lại đang ảo tưởng. "Em không thể biết được anh cảm thấy khoảnh khắc này hoản hảo đến thế nào đâu," anh thì thầm trong tóc cô. Belle xích lại gần hơn. "Em biết chính xác nó hoàn hảo thế nào." "Thật không may, bình trà của em sẽ đến bất cứ lúc nào, và anh không nghĩ rằng người phục vụ sẽ cần biết chúng ta cảm thấy hoàn hảo thế nào đâu." "Ôi Chúa ơi!" Belle thở hổn hển, gần như bay ngang qua căn phòng.
"Em trông có ổn không? Anh có thể nói rằng em - rằng chúng ta -?" "Anh có thể nói," John nhăn nhó, cố gắng bỏ qua cơn đau nhức bởi nhu cầu chưa được giải tỏa xuyên qua cơ thể mình. "Nhưng nếu em có thể trông thấy tóc mình, anh không nghĩ rằng bất cứ ai có thể nghĩ khác được." "Trời mưa mà," cô nói run rẩy.
"Norwood sẽ cho rằng đó là lý do tại sao em trông hơi lộn xộn một chút." Đối với toàn bộ những hành vi trong buổi chiều nay, Belle không chuẩn bị để bị bắt gặp trong một tình huống đầy đam mê bởi người quản gia của chị họ cô. "Ngồi xuống đi," John ra lệnh. "Chúng ta sẽ nói chuyện như hai người trưởng thành, và Norwood sẽ không nghi ngờ gì cả." "Anh nghĩ thế không? Em đang quá -" "Chỉ cần ngồi xuống thôi, làm ơn đi nào, và chúng ta sẽ trò chuyện lịch sự cho đến khi quản gia của em tới." "Em không nghĩ là em có thể." Belle nói, giọng cô không hơn một lời thì thầm.
"Tại sao không?" Cô ngồi chìm sâu xuống một chiếc ghế và giữ mắt tập trung vào đôi chân mình. "Bởi vì mỗi khi em nhìn vào anh em lại nhớ đến cách anh đã ôm em." Tim John đập điên cuồng trong lồng ngực. Anh hít sâu một hơi, chiến đấu với nhu cầu đau đớn để không nhảy lên khỏi ghế, túm lấy Belle và chiếm lấy cô ngay tại chỗ.
Rất may, anh đã được cứu không phải trả lời câu bình luận về cảm xúc của cô bởi một tiếng gõ cửa thận trọng. Norwood bước vào cùng một khay trà và bánh quy. Sau lời cảm ơn, Belle nhấc ấm trà lên và bắt đầu rót. John nhận thấy hai bàn tay cô đang run rẩy. Không nói câu nào, anh nhận lấy tách trà cô đưa và uống một ngụm.
Belle nhấm nháp tách trà của mình, cố gắng để giữ đôi tay ngừng run rẩy. Không phải cô xấu hổ về hành vi của mình; cô chỉ đơn giản bị sốc bởi mức độ sự phản ứng của cô với anh. Cô chưa bao giờ mơ rằng cơ thể mình lại có thể cảm thấy hoàn toàn ấm lên từ trong ra ngoài.
"Một xu để biết được em đang nghĩ gì," John đột ngột nói. Cô nhìn lên anh từ tách trà của mình và mỉm cười. "À, nó đáng giá hơn nhiều so với một xu đấy." "Thế một bảng thì sao?" Trong khoảng một giây, Belle định đùa giỡn với ý tưởng nói cho anh những gì cô thật sự nghĩ.
Nhưng chỉ một giây. Mẹ cô không dạy cô trở thành người buông thả như vậy. "Em đang tự hỏi anh muốn em đổ trà lên chân anh bây giờ hay đợi cho đến khi nó nguội đi một chút." John giơ chân bị thương ra xa nhất có thể khi anh nhìn xuống và đánh giá, giả vờ suy nghĩ vô cùng nghiêm túc.
"Ồ, anh nghĩ nó nóng, phải không?" Belle nhấc ấm trà lên cùng một nụ cười nham hiểm. "Nếu nó được việc, chúng ta sẽ thay đổi nền y học mãi mãi." Cô cúi xuống trên anh, và trong một giây John nghĩ rằng cô sẽ thật sự rót trà lên chân anh. Cuối cùng cô dừng lại và đặt nó trở lại bàn.
"Cơn mưa đang nặng hạt hơn," cô nói, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. "Anh sẽ không thể về nhà trong một lúc nữa." "Anh có vài ý tưởng để giữ chúng ta bận rộn." Belle liếc nhìn khuôn mặt anh và biết chính xác điều gì anh muốn để giữ họ bận rộn. Cô không phủ nhận với chính mình rằng cô cũng ao ước được dành cả chiều trong vòng tay anh, nhưng cơ hội để Alex và Emma tới là quá lớn, và điều cuối cùng cô cần là bị bắt gặp trong một tình huống thiếu tế nhị bởi những người họ hàng của mình.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Dancing At Midnight (Tiếng Việt)
Julia Quinn
Dancing At Midnight (Tiếng Việt) - Julia Quinn
https://isach.info/story.php?story=dancing_at_midnight_tieng_viet__julia_quinn