Chương 6
hương 6.
Kể từ đó, mỗi tuần cậu Ralph lại thu xếp làm một thí nghiệm mới. Tacroy nói ông ta rất hài lòng vì chiếc xe ngựa cùng toàn bộ các gói đã tới được căn gác xép của Tacroy mà không hề vướng mắc gì. Hai phù thuỷ và một thầy pháp đã lọc lại các bùa ếm trên đó để nó có thể ở lại một Thế Giới Nào Đó khác cho đến một ngày nào đó. Các thí nghiệm trở nên thích thú hơn nhiều. Tacroy và Christopher sẽ kéo chiếc xe tới nơi hàng hoá đã chờ sẵn – hàng hoá bao giờ cũng được gói ghém cẩn thận với kích cỡ phù hợp để Christopher có thể dễ xoay xở. Sau khi Christopher xếp xong các gói lên xe thì nó và Tacroy sẽ đi thám thiểm.
Tacroy khăng khăng đòi thám hiểm:
-Để cho cậu ấy vui – Anh nói với những người có hàng – Khoảng một giờ nữa chúng tôi sẽ quay lại.
Trong Dãy Một hai anh em đã đi và nhìn những đoàn tàu kỳ lạ, ở đó đường ray tàu ở tít trên cao hàng dặm so với mặt đất, các đoàn tàu lao vút qua họ với một tiếng động như xé trời mà thậm chí không chạm đường ray. Ở Dãy Hai họ đi thơ thẩn kinh ngạc trước những chiếc cầu bắc rối rắm qua những dòng sông và nhìn xuống những con lươn khổng lồ nằm tựa cằm trên bờ cát, trong khi những sinh vật lạ lùng làu bàu cựa quậy trong vũng bùn dưới cầu. Christopher đoán Tacroy cũng thích thám hiểm chẳng kém gì mình. Anh luôn luôn vui tươi trong phần này.
-Khác hẳn với những trần nhà dốc và những bức tường bóc từng mảng. Tớ ít ra khỏi London lắm – Tacroy thổ lộ trong khi bày cách cho Christopher xây một lâu đài bằng cát trên bờ biển của Dãy Năm. Hoá ra Dãy Năm chính là cái Thế Giới Nào Đó mà Christopher đã gặp những tiểu thư ngốc nghếch. Dãy này gồm toàn những hòn đảo.
-Ở đây thú hơn bất cứ một ngày nghỉ nào trên bãi biển ở Brighton! – Tacroy nói và nhìn những con sóng bạc đầu màu xanh sáng – Thích chẳng kém gì một trận cricket buổi chiều. Ước gì tôi có thể đi được tới những chỗ đó nhiều hơn.
-Thế anh bị mất sạch hết tiền rồi à? – Christopher hỏi vẻ thông cảm.
-Tớ chẳng có xu nào để mà mất cả – Tacroy nói - Tớ là một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Lúc đó Christopher không hỏi thêm nữa bởi vì nó đang mải hy vọng các nàng tiên cá có thể xuất hiện như mọi khi. Nhưng mặc dầu nó nhìn và chờ đợi nhưng không thấy nàng nào đến cả.
Một tuần sau khi hai người dạo chơi ở Dãy Bảy nó trở lại đề tài này. Trong khi đi theo một người trông giống người Gypsy đang dẫn hai anh em đi xem Đại Băng Hà, Christopher hỏi Tacroy đứa trẻ bỏ rơi nghĩa là gì.
-Nghĩa là có một ai đó đã nhặt được tớ - Tacroy vui tươi nói – Trong trường hợp của tớ thì người đó là một Thuyền trưởng Biển rất nồng nhiệt và tốt tính, ông ta nhặt được tớ trên một hòn đảo nào đó hồi tớ còn đỏ hỏn. Ông ấy bảo Chúa đã gửi tớ tới. Tớ không biết cha mẹ mình là ai.
Christopher rất ngạc nhiên:
-Có phải vì thế mà lúc nào anh cũng rất vui tươi không?
Tacroy cười:
-Hầu như tớ lúc nào cũng vui – anh nói – Nhưng hôm nay tớ cảm thấy đặc biệt dễ chịu bởi vì cuối cùng tớ đã rũ được cái cô gái thổi sáo ấy. Cậu của cậu tìm được cho tớ một bà nội chơi violin rất được. Và có thể là vì thế, cũng có thể đó là vì ảnh hưởng của cậu, nhưng mỗi bước tớ lại cảm thấy mình vững hơn.
Christopher nhìn anh đi trước trên con đường núi. Tacroy trông rắn chắc chẳng kém gì những tảng đá nhô ra bên cạnh đường và thật chẳng kém gì người đàn ông trông giống người Gypsy đang sải bước đi đầu. Nó nói:
-Em nghĩ là anh đang khá hơn lên đấy.
-Cũng có thể - Tacroy nói - Tớ nghĩ là cậu đã nâng cấp tớ lên. Vậy mà bé Christopher này, cậu có biết là trước khi cậu xuất hiện thì tớ vẫn được coi là Linh du giỏi nhất nước không?
Tới đây người đàn ông Gypsy hét to và vẫy họ tới để nhìn băng hà. Dòng sông băng ở trên cao, nằm giữa những tảng đá và xếp thành hình một chữ V trắng vấy bẩn. Christopher không quan tâm lắm đến cái này. Nó chỉ thấy đó giống như một đám tuyết cũ bẩn thỉu - mặc dầu hiển nhiên là rất to. Rìa băng khổng lồ của nó chìa ra trên đầu bọn họ, gần như xám trong, nước tí tách đổ xuống từ đó. Dãy Bảy là một thế giới lạ lùng toàn núi và tuyết, thế nhưng vẫn rất nóng. Ở những nơi nước từ tảng băng hà rỏ xuống, cái nóng bèn tạo nên một bãi lớn gồm toàn dương xỉ xanh mướt và những loài cây nhiệt đới mượt mà. Những đám rêu xanh hung dữ trổ ra những đài hoa đỏ thẫm to như cái mũ, tất cả đều đẫm nước. Trông vừa giống vùng Bắc Cực đồng thời lại vừa giống vùng Xích đạo. Bên dưới tảng băng, ba người bọn họ trông như những người tí hon.
-Ấn tượng thật – Tacroy nói – Tớ biết hai người giống những thứ này. Một trong hai người đó là cậu của cậu.
Christopher nghĩ nói ra điều đó thật ngớ ngẩn. Cậu Ralph chẳng hề giống một Băng Hà Khổng lồ tí nào. Suốt cả tuần tiếp theo nó bực bội với Tacroy. Nhưng nó dịu đi khi đột nhiên cô Gia sư Cuối cùng đem đến cho nó một chồng quần áo mới và nhiều thứ chắc chắn và thực dụng khác:
-Lần thí nghiệm sau em sẽ mặc những thứ này vào – cô nói – cái anh chàng của cậu em đã làm rối tinh cả lên. Anh ta bảo em toàn mặc đồ giẻ rách và lần trước răng em đánh lập cập dưới tuyết. Chúng ta đâu có muốn em bị ốm, đúng không?
Christopher chưa bao giờ để ý thấy mình bị lạnh, nhưng nó rất biết ơn Tacroy. Quần áo cũ của nó đã trở nên chật chột khi nó trèo qua Chỗ Trung Gian. Nó nghĩ, rốt cuộc mình cũng thích Tacroy đấy chứ.
-Em nói là liệu em có thể đến thăm căn gác xép của anh không? – Christopher vừa nói vừa xếp các gói vào cái lán bằng kim loại ở Dãy Bốn - Bọn em cũng sống ở London mà.
-Cậu sống ở một khu khác hẳn – Tacroy vội nói - Cậu sẽ chẳng thích khu vực của tớ và căn gác xép của tớ đâu.
Christopher phản đối rằng chuyện đó không thành vấn đề. Nó muốn nhìn thấy Tacroy bằng xương bằng thịt và rất tò mò muốn nhìn căn gác xép. Nhưng Tacroy tìm đủ lý do. Christopher tiếp tục đề nghị, ít nhất mỗi lần thí nghiệm nó hỏi hai lần. Cho đến khi hai người quay lại Dãy Tám thưa thớt và đầy đá và Christopher đặc biệt vui mừng vì bộ quần áo ấm. Ở đó, trong khi đứng trước lò sưởi của ngôi nhà nông thôn để sưởi ấm những ngón tay giá buốt bằng một bình trà với mạch nha đắng, lòng biết ơn đối với Tacroy khiến nó thốt lên lần nữa:
-Ồ, chẳng lẽ em không thể đến thăm anh trong căn gác xép của anh sao?
-Ồ, thôi đi Christopher – Tacroy nói, có vẻ chán ngấy - Lẽ ra tớ đã mời cậu đến ngay rồi, nhưng cậu của cậu ra một điều kiện là cậu chỉ được gặp tớ như thế này trong khi chúng ta làm thí nghiệm mà thôi. Nếu tớ cho cậu biết nơi ở của mình thì sẽ mất việc ngay. Đơn giản thế thôi.
-Em có thể đi quanh khắp các căn gác áp mái và hét to tên Tacroy và hỏi mọi người cho đến khi tìm ra anh – Christopher láu lỉnh nói.
-Cậu không thể - Tacroy nói – Có cố cậu cũng chẳng biết được gì đâu. Tacroy là tên Linh hành của tớ. Tớ có một tên thật khác hẳn.
Christopher đành chịu thua và chấp nhận, mặc dầu nó chẳng hiểu tí gì.
Trong khi đó, thời gian nó sẽ phải đến trường chợt như đến nơi rồi. Christopher cố không muốn nghĩ đến chuyện đó nhưng khó mà quên nổi khi nó phải mất rất nhiều thời gian để thử quần áo mới. Cô Gia sư Cuối cùng đính những dải băng thêu tên nó – C. CHANT – lên quần áo và xếp gọn ghẽ vào một cái rương nhỏ bằng thiếc đen bóng, cũng được dán tên C. CHANT viết bằng chữ hoa màu trắng. Không lâu sau đó chiếc rương được một nhân viên vận tải mang đi, anh này có cánh tay vạm vỡ khiến Christopher nhớ đến những người phụ nữ ở Dãy Tám, cũng vẫn người nhân viên đó mang đi tất cả rương hòm của má, có điều rương hòm của má ghi địa chỉ Baden – Baden còn của Christopher ghi “Penge School, Surrey”.
Ngày hôm sau má đi Baden - Baden. Má đến chào tạm biệt Christopher, đập đập lên mắt bằng chiếc khăn tay trắng viền ren rất hợp với bộ quần áo đi đường.
-Con phải nhớ thật ngoan và học thật nhiều – má nói – Và chớ quên rằng má con muốn rằng sau này con lớn lên má sẽ rất tự hào về con.
Má chìa đôi má thơm nức cho Christopher hôn rồi nói với cô Gia sư Cuối cùng:
-Nhớ đem nó đến nha sĩ nhé.
-Thưa bà, tôi sẽ không quên đâu ạ - cô Gia sư Cuối cùng nói vẫn theo cái cung cách ảm đạm nhất ấy. Không hiểu sao trước mặt má vẻ đẹp kín đáo của cô không bao giờ lộ ra.
Christopher không thích nha sĩ tí nào. Sau khi gõ gõ cạo cạo quanh răng nó một hội cứ như muốn làm cho tất cả rụng xuống, ông nha sĩ diễn thuyết một bài dài lê thê về việc những cái răng này bị sâu và chệch choạc đến thế nào, cho đến khi Christopher bắt đầu nghĩ nó sẽ có những cái răng nanh giống như nanh con Throgmorten. Ông ta bắt Christopher đeo một cái chỉnh răng lớn sáng loáng mà nó sẽ không bao giờ được lấy ra, kể cả ban đêm. Christopher rất ghét cái chỉnh răng này. Nó ghét đến nỗi gần như cái chỉnh răng át đi cả nỗi sợ phải đi học.
Những người hầu bao bọc đồ đạc bằng những cái bọc che bụi rồi từng người một ra đi, cho đến khi Christopher và cô Gia sư Cuối cùng là những người duy nhất còn lại trong nhà. Chiều hôm đó cô Gia sư đưa nó ra ga bằng taxi và đưa nó lên tàu đi học.
Đã đến lúc rồi, đứng trên sân ga Christopher sợ đến cứng cả người. Đây thật sự là bước đầu tiên trên con đường trở thành nhà truyền giáo và bị Bọn Ngoại giáo ăn thịt. Nỗi khiếp sợ như hút hết sức sống khỏi nó, khỏi mặt nó lúc này đã cứng đờ, qua đôi chân nó lúc này đang lảo đảo. Như để làm cho nỗi sợ hãi tệ hại hơn, nó chẳng hề có một khái niệm nào về trường học giống cái gì.
Nó không nghe thấy cô Gia sư Cuối cùng nói:
-Tạm biệt nhé, Christopher. Cậu em nói rằng ông ấy sẽ cho em một tháng ở trường để sắp xếp mọi việc. Ông ấy mong là đến mồng tám tháng Mười em sẽ gặp vẫn người cũ ở Dãy Sáu. Mồng tám tháng Mười nhé. Em có nghe thấy không?
-Vâng! – Christopher nói mà chẳng chú ý lấy một lời, rồi bước lên toa tàu như một người đi ra pháp trường xử giảo.
Trong toa có hai cậu bé mới nữa. Cậu gầy nhỏ tên là Fenning sợ hãi đến nỗi phải thò mãi ra cửa sổ và bị say. Cậu kia tên là Oneir, cậu này vẫn bình yên như thường. Tới lúc tàu tiến vào ga của trường Christopher đã quen hẳn với cả hai đứa. Chúng quyết định tự gọi mình là Ba thằng khiếp sợ, nhưng thực tế thì mọi người trong trường gọi chúng là Ba con gấu. Mỗi lần ba đứa cùng đi vào một phòng thì bọn kia lại hét lên “ Có kẻ đang ngồi chỗ của tôi!”. Đó là vì Christopher thì cao, mặc dầu trước kia nó không hề biết mình cao, Fenning thì bé nhỏ còn Oneir thoải mái ở giữa hai đứa.
Trước khi kết thúc tuần đầu tiên Christopher đã thắc mắc không hiểu trước kia mình sợ cái gì kia chứ. Dĩ nhiên đi học có những bất tiện, ví dụ thức ăn và một vài thầy giáo, một số rất ít những học sinh lớn hơn, nhưng những cái đó chẳng là gì bên cạnh niêm vui thuần khiết được ở bên rất nhiều đứa bạn cùng tuổi và có hai đứa bạn thật sự của riêng mình. Christopher phát hiện ra rằng có thể chiến đấu với những thầy giáo đáng ghét cũng như những đứa lớn hơn theo cách nó đã chiến đấu với cô Gia sư Cuối cùng: chỉ cần nói với họ sự thật theo cách họ thích nghe, vậy là họ tưởng mình đã thắng và sẽ để cho mình yên. Các bài học thì quá dễ. Thực ra hầu hết những điều mới mẻ Christopher học được từ các học sinh khác. Chưa đầy ba ngày nó đã học hỏi được đủ để nhận ra rằng má chưa bao giờ có ý định bắt nó trở thành một nhà truyền giáo cả - mặc dù nó không biết tại sao mình lại hiểu ra như thế. Điều đó khiến nó thấy mình ngốc nghếch quá, nhưng nó đâu chịu để chuyện ấy làm mình phải bận tâm. Mỗi khi nghĩ đến mà nó rộng lượng hơn và lăn mình vào trường học với một niềm vui trọn vẹn.
Môn học nó không thích nhất là môn phép thuật. Christopher rất ngạc nhiên phát hiện ra rằng có ai đó đã bắt nó học môn phép thuật như một môn học thêm. Nó lờ mờ đoán rằng Tacroy đã thu xếp chuyện này. Nếu quả vậy thì Christopher chẳng chứng tỏ một tí dấu hiệu nào của cái thiên bẩm mà Tacroy tưởng rằng nó có. Những bùa cậu cơ bản phải học khiến nó chán đến gần phát khóc.
-Chant, hãy kiềm chế nhiệt tình lại - thầy giáo dạy môn phép thuật chua chát nói – Ta chán ngấy phải nhìn mãi vào họng con rồi đấy.
Hai tuần sau thầy giáo đề nghị cho Christopher thôi học môn phép thuật.
Christopher định đồng ý. Nhưng tới lúc đó nó đã nhận thấy mình học tốt tất cả các môn khác, và nó ghét cái ý nghĩ phải thua dù chỉ trong một việc nào đó. Hơn nữa, Nữ thần đã dùng phép thuật để gắn chặt chân nó xuống sànnhà và nó rất muốn học để làm được như vậy. Nó nói vẻ đứng đắn:
-Nhưng mẹ em đã trả tiền học môn này rồi. Em sẽ cố gắng hơn.
Nó đi ra và thoả thuận với Oneir rằng Christopher sẽ làm bài đại số cho Oneir và Oneir làm hộ Christopher các bùa cậu chán ngắt. Sau đó nó chỉ cần làm bộ mặt lơ đãng để giấu sự buồn chán của mình và nhìn ra ngoài cửa sổ.
-Chant, thu len lại lần nữa - thầy giáo môn phép thuật hỏi - Dạo này em không thể há miệng ra nữa à?
Ngoài mỗi tuần một tiết phép thuật này, trường học hoàn toàn hợp khẩu vị Christopher khiến suốt một tháng nó không nghĩ đến cậu Ralph hay bất cứ chuyện gì liên quan đến quá khứ. Sau này nghĩ lại Christopher thường nghĩ rằng nếu biết mình sẽ chỉ được học ở trường trong một thời gian ngắn ngủi thì nó sẽ tận hưởng hơn nữa những ngày ấy.
Ngày đầu của tháng Mười một nó nhận được một bức thư của cậu Ralph.
Anh bạn,
Cháu đang chơi trò gì vậy? Cậu nghĩ là chúng ta đã có một thoả thuận. Thí nghiệm đang chờ cháu từ hồi tháng Mười và kế hoạch của bao nhiêu người đã bị vứt bỏ. Nếu có chuyện gì không ổn và cháu không thể làm được thí nghiệm thì hãy viết thư nói cho cậu biết.Nếu không thì hãy động đậy chân tay đi, và hãy liên lạc với người của cậu vào thứ Sáu tới, như thường lệ.
Người cậu yêu thương nhưng đang bối rối của cháu
Cậu Ralph.
Lá thư khiến Christopher cảm thấy mình thật có lỗi. Thật lạ là mặc dù nó nghĩ đến Tacroy bị thôi miên nằm trong gác xép một cách vô ích, nhưng hầu như nó chỉ cảm thấy có lỗi với Nữ thần. Trường học đã dạy nó biết người ta không thể thề rồi nuốt lời thề một cách nhẹ nhõm. Nó đã thề đem sách để đổi lấy con Throgmorten, và nó đã để Nữ thần thất vọng, mặc dầu đó cũng chỉ là một cô gái. Trường học đánh giác cái đó tệ hơn nhiều so với việc không thực hiện ý muốn của cậu mình. Với cảm giác tội lỗi, Christopher nhận ra rằng cuối cùng nó sẽ phải tiêu đến đồng sovereign của cậu Ralph, nếu muốn đem cho Nữ thần một cái gì gần giá trị bằng con Throgmorten. Thật buồn, bởi vì giờ đây nó đã biết một đồng sovereign vàng có giá trị rất lớn. Nhưng ít ra nó vẫn còn đồng sáu xu cậu Ralph cho.
Điều rắc rối là trường học cũng dạy cho nó biết rằng bọn con gái là Bí ẩn Hoàn toàn và khác hẳn bọn con trai. Nó không hề biết bọn con gái thích loại sách gì. Nó đành phải hỏi Oneir, Oneir có chị gái.
-Tất cả các loại sách mùi mẫn – Oneir nói và nhún vai - Tớ cũng chẳng nhớ là cái gì nữa.
-Vậy cậu có thể đi ra hiệu sách với tớ và xem thử có thấy quyển nào loại đó không? – Christopher đề nghị.
-Cũng được – Oneir đồng ý – Nhưng tớ được gì kia chứ?
-Tớ sẽ làm bài tập địa lý, cả bài đại số cho cậu.
Nhất trí xong, vào sau giờ học và trước giờ uống trà Oneir cùng Christopher ra hiệu sách. Ở đó, hầu như ngay lập tức chọn cuốn Đêm Ả rập (đầy đủ).
-Cuốn này hay – Oneir nói. Tiếp theo nó chọn một cuốn tên là Bé Tania và các nàng tiên. Vừa nhìn cuốn sách Christopher đã vội vã cất lại lên giá.
-Tớ biết chị tớ đọc cuốn đó mà – Oneir nói, có vẻ phật ý – Cậu mua sách cho đứa con gái nào thế?
-Nó trạc tuổi bọn mình – Christopher nói và vì Oneir nhìn có vẻ chờ đợi nghe giải thích thêm, mà nó thì biết chắc Oneir sẽ không tin có ai tên là Nữ thần nên nói thêm - Tớ có một cô em họ tên là Caroline.
Điều đó hoàn toàn đúng. Đã có lần má cho nó xem ảnh cô em họ, toàn đăng ten và những lọn tóc quăn quăn. Oneir không cần biết rằng điều này hoàn toàn chẳng liên quan gì đến câu trước nó vừa nói.
-Vậy chờ một tí – Oneir nói - Để tớ xem xem có thể tìm thấy vài quyển thật sự mùi mẫn không.
Oneir đi lang thang dọc các giá sách, để mặc Christopher đứng giở lướt cuốn Đêm Ả rập. Có vẻ hay thật, Christopher nghĩ. Nhưng chẳng may qua những bức ảnh nó nhận thấy chuyện toàn kể về một nơi nào đó rất giống Thế Giới Nào Đó của Nữ thần. Nó đoán Nữ thần sẽ gọi đây là loại sách giáo khoa.
-À, đây rồi. Cái này mới thật là mùi mẫn lâm ly đây – Oneir gọi và chỉ vào cả một dãy sách - Những cuốn Millie này. Nhà tớ đầy loại sách này.
Millie đi học, Millie ở Lowood House, Millie chơi trò chơi. – Christopher đọc và cầm lên một cuốn tên là Những giờ tinh tế nhất của Millie. Ngoài bìa vẽ mấy cô bé học sinh màu sắc rực rỡ và hàng chữ nhỏ “ Một câu chuyện đạo đức và nâng cao tâm hồn về cô bé học sinh yêu thích của bạn. Bạn sẽ khóc với Millie, vui với Millie và gặp lại tất cả các bạn bè của mình ở trường Lowood House….”
-Có thật là chị cậu thích loại này không? – Christopher hỏi vẻ không tin.
-Đắm mình trong đó – Oneir nói - Chị ấy đọc đi đọc lại và lần nào cũng khóc.
Mặc dầu đâu có vẻ là cách hơi buồn cười để thích thú một cuốn sách, nhưng Christopher tin chắc Oneir biết rõ nhất. Mỗi cuốn sách giá hai siling và sáu penny. Christopher chọn năm cuốn đầu tiên, cho đến cuốn Millie ở lớp Đệ Tứ và mua cuốn Đêm Ả rập cho mình bằng số tiền còn lại. Rốt cuộc thì đó là đồng sovereign vàng của chính nó.
-Chị gói hộ năm cuốn Millie Books bằng loại giấy gì không thấm nước được không ạ? – Christopher hỏi chị bán hàng – Chúng sẽ được gửi ra nước ngoài.
Chị bán hàng ngoan ngoãn lấy vài tờ giấy sáp và không đợi hỏi đã làm cho cái gói một quai xách.
Đêm đó Christopher giấu cái gói trên giường. Oneir chôm một cây nến của bếp và đọc to cuốn Đêm Ả rập. Hoá ra đó lại là món hàng hay tuyệt. “Đầy đủ” dường như có nghĩa là tất cả những thứ hơi tục tĩu thú vị đã được thêm vào. Christopher bị lôi cuốn đến nỗi suýt nữa quên mất không tìm hiểu xem làm thế nào đi từ ký túc xá đến Chỗ Trung Gian. Điều quan trọng nhất là phải đi vòng qua một góc tường. Christopher quyết định góc tốt nhất là góc nhà đàng sau chậu rửa mặt, ngay bên cạnh giường của Fenning, sau đó nó nằm xuống nghe Oneir đọc cho đến khi nến hết. Sau đó nó sẽ lên đường.
Nhưng Christopher rất thất vọng khi thấy hoàn toàn chẳng có gì xảy ra. Nó cứ nằm hàng giờ nghe tiếng ngáy, tiếng lẩm bẩm và tiếng thở nặng nhọc của các bạn. Cuối cùng nó ngồi dậy, cầm cái gói và rón rén đi qua sàn nhà lạnh buốt để tới góc nhà cạnh giường Fenning. Nhưng nó biết như thế này không đúng cách, nó biết thế ngay cả trước khi vấp phải chậu rửa mặt. Nó quay lại giường mình, nằm tiếp hàng giờ nữa và khi nó ngủ thiếp đi vẫn không thấy gì xảy ra.
Hôm sau là thứ Sáu, ngày nó sẽ phải đi gặp Tacroy. Biết đêm mai sẽ bận không đi giao gói sách được, Christopher để gói sách trong tủ đầu giường và đọc to cuốn Đêm Ả rập một mình và có thể kiểm soát được thời gian sau khi mọi người đã đi ngủ hết. Và nó đã làm thế. Các bạn đã bắt đầu ngáy và lẩm bẩm và phì phò như mọi khi, còn Christopher nằm một mình thức trao tráo, không đi được tới Chỗ Trung Gian cũng chẳng thể ngủ được.
Lúc này nó bắt đầu thật sự lo lắng. Có lẽ con đường duy nhất để đi tới một Thế Giới Nào Đó là góc tường phòng trẻ ở nhà nó ở London. Hoặc có lẽ chỉ vì nó không còn khả năng đó nữa. Nó nghĩ đến Tacroy đang nằm thôi miên một cách vô dụng và Nữ thần thề sẽ Asheth sẽ trả thù nó, và đêm đó mãi đến khi tiếng chim chóc bắt đầu hót vang thì nó mới ngủ được.
Chương 7.
Đại Pháp Sư Kế Vị Đại Pháp Sư Kế Vị - Dyanna John Đại Pháp Sư Kế Vị