Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cô Gái Mãn Châu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 6 - Mua người bán mạng
B
ạch Y Khách nhìn sâu vào tấm rèn cửa kiệu như muốn thấy vẻ mặt của kẻ phát ngôn, hắn mỉm cười dịu giọng:
- Mua bán lần đầu sao mà nghe hơi hám của cô nương nặng nề như thế?
Thất Cách Cách nói:
- Trong hai thứ đó, các hạ muốn bán thứ nào cũng được, nhưng nhất định phải có một.
Bạch Y Khách nói:
- Cô nương, chuyện mua bán vốn có phải được công bằng, kẻ muốn mua, người muốn bán, đó là điều kiện tiên quyết, không có nó thì chuyện mua bán bất thành, bởi vì nếu có một bên không bằng lòng thì không còn là mua bán nữa.
Bạch Y Khách cười:
- Nghĩa là cô nương muốn mua bán theo… bá đạo?
Thất Cách Cách đáp:
- Hiểu như thế cũng được.
Bạch Y Khách gặn lại:
- Nghĩa là chuyện mua bán này không còn là phân nửa quyền lợi nơi tại hạ?
Thất Cách Cách nói:
- Sự thực là thế.
Trầm mặc một lúc, Bạch Y Khách cười:
- Nếu tại hạ định bán công tử Phúc An thì cô nương định giá bao nhiêu?
Thất Cách Cách hỏi:
- Các hạ định bán Phúc An.
Bạch Y Khách đáp:
- Không chừng, cái đó còn tùy giá cả.
Thất Cách Cách đáp:
- Ta trả cho các hạ hai vạn lượng.
Bạch Y Khách hỏi:
- Thế còn cái… mạng của các hạ thì bao nhiêu?
Thất Cách Cách đáp:
- Ta sẽ mua với giá mười vạn lượng.
Bạch Y Khách nhướng mắt:
- Uý, như thế thì so với công tử Phúc An, tại hạ quý hơn sao?
Thất Cách Cách đáp:
- Sự thực là như thế, Phúc An là con người nuôi dưỡng trong nhung gấm lụa là, con người của hắn sinh ra để mà hưởng thụ, chứ đâu có được nhân phẩm xuất chúng, tài trí hơn người như các hạ.
Bạch Y Khách cười:
- Tại hạ xin cảm tạ cô nương.
Thất Cách Cách nói:
- Chuyện đó không cần, bây giờ các hạ muốn bán thứ nào?
Bạch Y Khách đáp:
- Món trước, cô nương cho giá thấp quá.
Thất Cách Cách nói:
- Vẫn cao hơn giá bán cho Kim gia đấy chứ?
Bạch Y Khách nói:
- Tôi bán cho Kim gia năm vạn lượng đấy mà.
Thất Cách Cách nói:
- Nhưng thực sự thì các hạ chỉ được một vạn lượng thôi.
Bạch Y Khách hỏi:
- Cô nương biết rõ chuyện mua bán ấy à?
Thất Cách Cách đáp:
- Tự nhiên.
Bạch Y Khách nói:
- Cô nương đã biết chuyện ấy, tất nhiên cô nương đã biết tại hạ đã bán công tử Phúc An cho Kim gia rồi mà.
Thất Cách Cách đáp:
- Ta biết, nhưng ta có thể mua một Phúc An nữa.
Bạch Y Khách hỏi:
- Trên đời sao có được hai Phúc An?
Thất Cách Cách nói:
- Người khác không có nhưng các hạ thì có.
Bạch Y Khách hỏi:
- Vừa rồi, bên phía triền bắc Lư Sơn, cô nương đã thấy tại hạ giao Phúc An cho Kim gia rồi chứ?
Thất Cách Cách đáp:
- Không cần phải đến tận nơi để thấy, ta biết người mà các hạ giao cho Kim gia tuyệt không phải Phúc An, vì Phúc An vốn là Hoàng tộc của nước ta nhất định không khi nào các hạ lại đem bán cho một nhà đã cùng nước ta giao hảo, các hạ đã tráo người.
Bạch Y Khách nói:
- Có thể hoá trang giống được sao?
Thất Cách Cách đáp:
- Ta biết Trung Nguyên giang hồ có thuật cải trang hay lắm chính ta cũng ngưỡng mộ phương pháp ấy từ lâu.
Bạch Y Khách cười:
- Cô nương nói làm như ở sát… một bên tại hạ.
Thất Cách Cách nói:
- Ta đoán rất ít sai, chẳng hạn như ta biết lăng tẩm Tần Thủy Hoàng vốn án theo Cửu Cung Bát Quái mà các hạlại chọn nơi đó làm chỗ mua bán, tự nhiên là đã chọn ngã thoát thân, ngã đó là phải tại chỗ này. Và vì thế nên ta đợi ở đây.
Bạch Y Khách thở ra:
- Liệu sự như cô nương thật đáng làm cho người thàn phục, cứ như thế thì cô nương chắc rất biết về Cửu Cung Bát Quái?
Thất Cách Cách đáp:
- Sơ sơ thôi.
Bạch Y Khách cười:
- Cô nương quá khiêm nhường, hiện bây giờ tại Trường An, anh hùng tứ phương tụ tập, không khí thật là căng thẳng, nhưng có lẽ chỉ mỗi một mình cô nương đáng gọi là kình địch… Thất Cách Cách hỏi:
- Kình địch của ai?
Bạch Y Khách đáp:
- Kình địch của những tay… mua bán, bởi vì ngay như đối với tại hạ, nếu có mặt cô nương thì chuyện lợi dụng thời cơ loạn lạc để mưu cầu sinh lợi cho mình sẽ gặp nhiều bất lợi… Thất Cách Cách nói:
- Theo khẩu khí đó thì các hạ tin như là thể cỏ mọc đầu tường?
Bạch Y Khách cười:
- Vâng, thứ cỏ chờ hơi gió, cần xem gió nặng bên nào sẽ tạm ngả theo bên ấy.
Thất Cách Cách nói:
- Các hạ nên nhớ ta không phải là người dễ bị phỉnh lừa.
- Tại hạ nói thật tình, tin hay không là tùy ở cô nương.
Thất Cách Cách lặng thinh một lúc và nói:
- Ta xin cho các hạ biết, chính như các hạ vừa nói, ngay bây giờ địa khu Trường An các xứ hào hùng tụ tập, phong vũ bất kỷ, kẻ đến đây không riêng vì một lực lượng của tệ quốc.
Nàng ngừng một giây rồi hỏi tiếp:
- Các hạ biết Vương Sâm chứ?
Bạch Y Khách hỏi lại:
- Cô nương nói có phải là “Văn Hương Giáo Chủ” của Bạch Liên Giáo không nhỉ?
Thất Cách Cách đáp:
- Đúng hắn đấy, các hạ đã biết con người của “Văn Hương Giáo Chủ” Vương Sâm, tự nhiên là biết “Tứ Đại Môn Đồ” của hắn chứ?
Bạch Y Khách nói:
- Từ Hồng Nhu, Khố Hoà Thượng, Tiếu Đạo Sĩ Và “Người Đẹp” Thiên Hương Băng đấy à?
Thất Cách Cách nói:
- Hình như các hạ khá hiểu biết về Bạch Liên Giáo quá nhỉ.
Bạch Y Khách nói:
- Cũng không rõ mấy, chỉ nghe nói thế thôi.
Thất Cách Cách hỏi:
- Các hạ đã biết thuộc hạ của Từ Hồng Nhu và “Tứ Long” tiềm nhập Thiểm Tây rồi chứ?
Bạch Y Khách nói:
- Tại hạ có nghe nói, nhưng cho đến bây giờ, tại hạ vẫn chưa phát hiện tông tích của Bạch Liên Giáo tại Trường An.
Thất Cách Cách nói:
- Họ đã xâm nhập Thiểm Tây thì sớm muộn gì rồi cũng sẽ đến Trường An, cùng có thể ngay bây giờ họ đã có mặt nơi đó rồi cũng nên, chắc các hạ thừa biết hành tung của Bạch Liên Giáo vốn là thần bí lắm chứ.
Bạch Y Khách nói:
- Tại hạ cũng đã ngưỡng mộ hành tung kỳ bí của họ từ lâu, giáo đồ của họ luôn có nhiều ma pháp, từ Hồng Võ đến nay, giáo phái của họ đã trải qua không biết bao nhiêu thăng trầm, quan quân vẫn không làm sao tury lùng sào huyệt của họ, bao nhiêu đó đủ thấy lực lượng của họ không phải là nhỏ.
- Quả đúng như thế, giáo đồ của Bạch Liên Giáo thành thiên vạn, dân gian nhiều người tin họ, ngừơi ta cho rằng giáo đồ của họ thần thông xuất chúng, sùng bái họ như thần thánh, mãi cho đến đời Văn Hương Giáo Chủ Vương Sâm thì lực lượng ngày một mạnh hơn, ngày nay họ thêm một lần quật khởi, dụng tâm thật rất khó lường.
Bạch Y Khách nói:
- Dụng tâm của họ khi quật khởi lần này, có lẽ cũng không lấy làm lạ lắm.
Thất Cách Cách nói:
- Ngoài ra còn có một tốp khác nữa, ngay bây giờ cũng không biết thuộc tổ chức nào, cũng không biết thủ lãnh của họ là ai, chỉ biết họ là những người toàn mặc áo vàng, người nào võ công cũng cao cường, chuyên khuấy nhiễu dân gian, cướp của giết người, không một việc tàn ác nào mà họ không làm đến, lực lượng của họ cũng khá hùng hậu, so với Bạch Liên Giáo có hơn chứ không kém, nghe nói đâu họ đang hoạt động mạnh về phía các tỉnh phía Nam.
Bạch Y Khách hỏi:
- Chuyện đó tại hạ chưa biết, chẳng hay cô nương gặp họ chưa?
Thất Cách Cách nói:
- Cho đến bây giờ, thì ta vẫn chưa gặp họ, nhưng biết thế lực của họ không nhỏ.
Bạch Y Khách hỏi:
- Cô nương cho tại hạ biết những chuyện ấy, dụng ý gì?
Thất Cách Cách nói:
- Ngay bây giờ, thục lực đáng kể là người của tệ quốc cùng Bạch Liên Giáo và số người áo vàng đó đã có mặt và đang hành động trong khi một mình các hạ đối phó với tệ quốc cũng đã thấy khó rồi.
Bạch Y Khách cười:
- Cô nương đoán đã sai rồi, tại hạ có đối phó với ai, trừ khi mà tại hạ cần phải đối phó. Còn với ai vì quyền lợi riêng của tại hạ bị đụng chạm và khi mà chuyện làm ăn của tại hạ bị cản ngăn thì luôn cả quan quân, tại hạ cũng đối phó nốt. Chuyện đó chắc cô nương cũng đã biết, tại hạ giết hai người thuộc hạ của cô nương, đồng thời tại hạ cũng giết luôn một nhân viên tai mắt của cơ quan “Đông Xưởng” Minh Triều. Vì thế cho nên tại hạ không phân biệt là ai cả, bất luận quan quân, hay lực lượng của quý quốc, hoặc của Bạch Liên Giáo, hoặc của nhóm người áo vàng nào đó, nếu ai đụng vào quyền lợi của tại hạ thì tại hạ đối phó ngay. Còn như chuyện làm ăn của tại hạ không bị đe doa. thì bất cứ những ai có hành động khác, tại hạ không cần biết, vì những chuyện dân tình quốc sự, thuộc về trách nhiệm của quan quân, cụ thể là trách nhiệm của Hữu Quân Đô Đốc Phủ.
Thất Cách Cách nói:
- Các hạ muốn nói đến cái ông Hữu Quân Đô Đốc Dương Tôn Luân đấy à? Đừng tưởng với chức vụ Kinh Lược, nắm quyền binh trong tay mà ông ta có thể đối phó với tình thế được đâu, luôn cả tính mạng của ông ta tới đây cũng khó bảo toàn đấy.
Bạch Y Khách càng dòm sâu vào rèm kiệu:
- Cô nương muốn nói là… Thất Cách Cách hỏi:
- Các hạ muốn nghe rõ về chuyện ấy không?
Bạch Y Khách đáp:
- Tự nhiên, tại hạ là người buôn bán làm ăn, cần có thể mưu lợi được là tại hạ muốn nghe kỹ, nhưng cô nương không thích nói thì tại hạ cũng không dám nài.
Thất Cách Cách nói:
- Ta bằng lòng nói chứ, ta cho các hạ biết là có người muốn mua lão Dương Tôn Luân đấy.
Bạch Y Khách hỏi:
- Ai thế? Lực lượng của quý quốc?
Thất Cách Cách nói:
- Các hạ đoán lầm rồi, sách lược của tệ quốc là thu mà không vấy máu, huống chi, Minh triều tướng tá biết bao nhiêu, giết một Dương Tôn Luân này sẽ có một Dương Tôn Luân khác, chuyện làm đó sẽ bộc lộ lực lượng của tệ quốc, chỉ có hại mà không có lợi.
Thế nhưng Bạch Liên Giáo thì không nghĩ như thế, bởi vì nghe đâu năm xưa Dương Tôn Luân đã có lần lãnh binh tảo trừ Bạch Liên Giáo, đã kết mối thâm thù nặng lắm.
Bạch Y Khách hỏi:
- Cô nương bảo Bạch Liên Giáo muốn giết Dương Tôn Luân?
Thất Cách Cách đáp:
- Ta biết như thế.
Bạch Y Khách nói:
- Cảm tạ cô nương, mối này có thể tại hạ sẽ kiếm được ít nhiều.
Thất Cách Cách nói:
- Hình như ta đã đi quá xa đề, bây giờ trở lại chuyện mua bán giữa các hạ đi.
Bạch Y Khách nói:
- Tại hạ đã nói rồi, công tử Phúc An, tại hạ đã trao cho nhà họ Kim rồi.
Thất Cách Cách hỏi:
- Thế trong xe các hạ chứa vật chi?
Bạch Y Khách nói:
- Cô nương đoán rất ít sai, lần này thì đã sai rồi. Trong xe của tại hạ có mấy chiếc rương gồm một vạn lượng vàng chứ đâu có người? Nếu cô nương không tin cứ cho người kiểm lại.
Thất Cách Cách nói:
- Các hạ nói thế, ta xin tin như thế chứ cần chi phải kiểm, nhưng các hạ đã đưa Phúc An đi đâu?
Bạch Y Khách nói:
- Tại hạ có lời này không biết cô nương có thể tin chăng?
Thất Cách Cách nói:
- Cũng còn phải xem câu nói đó có thể tin hay không.
Bạch Y Khách nói:
- Vị công tử Phúc An của quý quốc chỉ trong một hai ngày tới đây sẽ có trước mặt bốn người vệ sĩ của hắn.
Thất Cách Cách hỏi:
- Thật thế à?
Bạch Y Khách nói:
- Đó là lời thật của tại hạ, tin hay không thì tùy ở Cô nương.
Thất Cách Cách nói:
- Không hiểu tại sao ta lại cảm thấy rằng các hạ không nói dối với ta.
Bạch Y Khách nói:
- Cái đó còn tùy xem ở chuyện nào, nhưng riêng chuyện này tại hạ nói với sự thật đáng tin.
Thất Cách Cách nói:
- Được ta tin.
Bạch Y Khách nói:
- Cảm tạ cô nương, bây giờ thì tại hạ có thể đi được rồi chứ?
Thất Cách Cách hỏi:
- Các hạ gấp đến thế à?
Bạch Y Khách nói:
- Nửa đêm hôm, tại hạ có một mình mà mang một vạn lượng vàng ròng, chuyện đó quả thật đáng lo, nhất là hiện bây giờ tại Trường An hạng người nào cũng có, vạn nhất mà họ đánh được hơi vàng… Thất Cách Cách cười:
- Con người ngay thẳng của tại hạ mà cũng sợ chuyện đánh nhau sao?
Bạch Y Khách nói:
- Người ta thường nói “hai tay không lại bốn”, cho dầu tại hạ giỏi đến đâu cũng chỉ có một mình.
Thất Cách Cách nói:
- Được rồi, các hạ cứ đi.
Bạch Y Khách nói:
- Cảm tạ cô nương.
Hắn nhảy lên xe nhưng chưa kịp cầm roi thì Thất Cách Cách vụt nói:
- Khoan.
Bạch Y Khách hỏi:
- Cô nương còn có chi dạy bảo?
Thất Cách Cách nói:
- Ta tin rằng Phúc An trong vòng một hai ngày sẽ trở về, như vậy chuyện đó kể như xong. Thế nhưng các hạ đã giết mất của ta hai tên thuộc hạ, chuyện đó ta không thể không tính được.
Bạch Y Khách hỏi:
- Nhưng bây giờ cô nương tính sao đây?
Thất Cách Cách nói:
- Có hai cách, một là các hạ hãy để một vạn lượng vàng coi như thường mạng cho hai người, kể ra thì các hạ cũng chẳng tổn hại.
Bạch Y Khách cười:
- Nói tới nói lui rồi cô nương lại cũng… tính đến món vàng. Một vạn lượng vàng đổi hai mạng người, mới nghe qua thì kể cũng không quá đáng. Thế nhưng cô nương cũng nên nghĩ lại rằng số vàng này tại hạ kiếm đâu phải dễ dàng gì? Vậy xin cô nương cho biết cách thứ hai?
Thất Cách Cách nói:
- Cách thứ hai là các hạ cùng ta giao đấu mười chiêu.
Bạch Y Khách cau mày:
- Cô nương không thể có cách thứ ba sao?
Bạch Y Khách trầm ngâm:
- Một vạn lượng kiếm được quá khó, nó có thể giúp cho tại hạ sống trọn đời, nếu bảo phải dâng cho ngừơi khác thì thật tình tại hạ khó đành lòng, thôi thì xin chọn cách sau vậy.
Thất Cách Cách nói:
- Nghĩa là các hạ bằng lòng giao đấu với ta mười chiêu?
Bạch Y Khách đáp:
- Nếu không có cách thứ ba thì tại hạ đành phải làm như thế.
Thất Cách Cách nói:
- Chuyện cũng phải cần nói trước, nếu trong mười chiêu mà có kẻ tử thương… Bạch Y Khách chận nói:
- Xin cô nương hãy yên lòng, cứ kể như tại hạ tử thương cũng không sao, vì tại hạ là một người lưu lãng giang hồ, đã không gia đình mà cũng không có thân nhân, tại hạ sống ngày nào hay ngày ấy, nếu tại hạ có chết nhất định không một người nào tìm đến cô nương để báo thù đâu.
Thất Cách Cách nói:
- Thật ta không ngờ con người như các hạ mà lại trọng cái tầm thường như thế ấy.
Bạch Y Khách nói:
- Dưới con mắt của tại hạ, vàng không phải là thứ thường, vì thế nên chẳng thà bỏ mạng chứ không thể bỏ vàng được.
Thất Cách Cách nói:
- Thật không ngờ các hạ là một con người như thế.
Bạch Y Khách nói:
- Tại hạ nói rồi, tại hạ là con người chỉ biết có lợi, tại hạ là hạng con buôn thấp nhất, hạ đẳng nhất trong số con buôn.
Thất Cách Cách nói:
- Được rồi hãy xuống xe.
Bạch Y Khách đáp:
- Tuân mạng.
Hắn nhẩy xuống xe đứng khoanh tay trước kiệu.
Rèm kiệu vén lên, một cô gái bước ra.
Một cô gái ăn vận theo cung trang, tóc trái đào cuốn gọn lên cao, vành hoa ngọc loà xoà trước trán.
Chiếc kiệu ngũ sắc, chiếc áo của nàng cũng ngũ sắc cho đến vuông lụa mỏng che mặt cũng là ngũ sắc.
Là một tuyệt giai nhân. Có thể hắn “thấy” bàng hoàng trực giác.
Quả thật, quả đúng là “cành liễu mềm trước gió”, nàng vừa bước xuống kiệu là hai cô tỳ nữa đã chực hờ, họ bước tới như nâng nàng từng bước.
Thất Cách Cách khoát tay:
- Đừng có vịn, đang chuẩn bị đánh nhau với người ta mà làm thế thì còn thể thống gì? Các ngươi lui lại đi, khi nào ta bị bịnh hãy làm chuyện đó.
Hai cô nữ tỳ dang ra, nhưng như sợ nàng không đứng vững cứ kèm sát hai bên.
Nàng đi thật chậm, chậm đến mức gần như sợ bước mạnh phải ngã ngay.
Nàng dừng lại cách Bạch Y Khách chừng ba bốn bước, không cử động mà cũng không nói một lời.
Hình như qua lớp lụa che mặt, nàng muốn nhìn suốt con người đối diện.
Bạch Y Khách cũng làm thinh.
Thật lâu, Thất Cách Cách thở ra:
- Những người con trai đẹp của Mãn Châu thật không thiếu chi, nhưng phẩm cách của các hạ ta mới thấy lần thứ nhất, nếu những người trai Mãn Châu mà đứng chung với các hạ, phong thái của các hạ sẽ làm cho họ tối mờ, phần nhiều họ lớn gần như con gái, nhất là hạng công tử nhà quan thì lại càng giống như… cục bột, chứ không như các hạ, không được “bảy thước ngang tàng” như thế.
Bạch Y Khách nói:
- Những lời khen của cô nương thật làm cho tại hạ đỏ mặt vì thẹn không được như thế ấy.
Thật tình không phải là câu khách sáo. Vì dáng cách của hắn đã lộ phớt vẻ bất an.
Đó cũng là chỗ khác giữa người con gái Mãn Châu và người con gái Trung Nguyên.
Người con gái Mãn Châu thường thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy.
Thất Cách Cách nói tiếp:
- Các hạ cũng đừng lấy làm lạ, người con gái Mãn Châu sống thẳng thắng quen rồi, không như con gái Trung Nguyên cứ hễ động tới là khuôn sáo, là lễ phép, là… đủ thứ chuyện ràng buộc nói chung, con gái Trung Nguyên quy cũ quá nhiều làm cho mất hẳn tự nhiên. Chẳng hạn, như chân đang đẹp thì không chịu để nguyên lại bó cột làm cho thành tật, đúng là tự mình làm khổ cho mình.
Bạch Y Khách cười:
- Mỗi một địa phương có mỗi một phong tục tập quán, riêng tại hạ cũng cảm thấy người đàn ông Mãn Châu gióc bính là… dị hợm.
Thất Cách Cách nói:
- Đó cũng là chuyện tự nhiên, người ta sống vì cảm tình ngay như cha mẹ con cái, tuy là máu thịt, nhưng thực tế gần gũi thương yêu sinh ra bởi sự chung đụng mà thôi… Thất Cách Cách vụt hỏi:
- Các hạ lớn lên với ai nhỉ?
Bạch Y Khách đáp:
- Với sư phụ của tôi.
Thất Cách Cách hỏi:
- Thế còn cha mẹ?
Bạch Y Khách đáp:
- Tại hạ là đứa trẻ mồ côi từ nhỏ, lúc còn trong nôi thì đã không có mẹ cha.
Thất Cách Cách nói:
- Xin lỗi, ta vô ý làm thương tổn chuyện không may của các hạ.
Bạch Y Khách nói:
- Không sao, chuyện sinh lão bệnh tử là lẽ thường tình, vả lại, khi hoàn cảnh thực tế bi thương thì tại hạ chưa biết, đến lúc có thể hiểu biết sự đau khổ như thế này rồi thì vấn đề đã trở nên xa côi lợt lạt.
Thất Cách Cách gật đầu:
- Thế còn lệnh sư?
Bạch Y Khách nói:
- Con người như tại hạ làm sao dám đề cập sư thừa? Một con buôn trục lợi như tại hạ đáng lý cũng đừng nói tới chuyện võ công làm chi nữa, sư phụ của tại hạ mà nếu biết được hành vi của tại hạ ngày nay, chắc có lẽ người sẽ xấu hổ mà chết được, xin cô nương thông cảm mà cho tại hạ không nhắc tới.
Thất Cách Cách nói:
- Dưới con mắt của ta, các hạ hình như không phải con người như thế.
Bạch Y Khách mỉm cười:
- Người ta thường nói:
“xem dáng đoán lòng” là việc làm bất trí, Cô nương.
Thất Cách Cách gật đầu:
- Tự nhiên, ta cũng biết điều đó, nhưng riêng các hạ thì ta cảm thấy có một khí độ đặc biệt, có thể bất cứ chuyện gì các hạ cũng có thể giả tạo, bất cứ ai, các hạ vẫn có thể che giấu sự thực, nhưng về khí độ có thể bẩm sinh, có thể do hoàn cảnh dưỡng dục cho nên các hạ không làm sao che giấu được khí độ của mình.
Bạch Y Khách mỉm cười:
- Cô nương, hình như thì giờ đã trôi qua khá lâu rồi, trời cũng đã gần sáng rồi đó.
Thất Cách Cách gật đầu:
- Đúng, ta lại cho vấn đề đi quá xa rồi. Thật không hiểu tại sao, đối với những kẻ khác, ta rất ít quan tâm, kể cả Phúc An cũng thế, nhưng với các hạ thì ta lại có nhiều điều muốn nói… Ngưng một giây, nàng lại gật đầu:
- Được rồi, các hạ hãy chuẩn bị đi…
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cô Gái Mãn Châu
Độc Cô Hồng
Cô Gái Mãn Châu - Độc Cô Hồng
https://isach.info/story.php?story=co_gai_man_chau__doc_co_hong