Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Chuyện Tình Mùa Thu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 6
R
ồi cô đứng lên, ra ngoài. Ông Hưng và bà Hạnh chỉ ngồi im trầm ngâm. Ai cũng hãy còn bất ngờ trước phản ứng kỳ lạ và quyết liệt của Minh Trang.
Minh Trang đi về phòng mình. Cô đến mở tủ, xếp vài bộ đồ cho vào giỏ. Rồi bước qua bàn học gom tất cả sách vở cột thành chồng, chuẩn bị cho một sự ra đi.
Hoàng Quân nhìn tất cả việc làm của cô, chỉ nhún vai không có ý kiến. Anh rất ghét cái kiểu giận dỗi là bỏ đi. Khi hết giận lại quay về. Lần đầu tiên anh thấy cái tính con nít của Minh Trang trở thành điều lố bịch. Anh nhìn cô bằng cái nhìn mỉa mai:
- Nếu dọn đồ thì nhớ lấy cho hết, đừng chừa lại cái gì để có cớ quay về đó.
Minh Trang không trả lời, chỉ im lặng tiếp tục gom góp đồ trong ngăn tủ. Xong, cô bấm máy gọi một chiếc taxi. Cô định mang đồ xuống nhà thì Hoàng Phượng đi vào:
- Đừng đi đâu hết Trang, em giận kiểu đó là dại đó.
Hoàng Quân lên tiếng:
- Cô ta thích thì cứ để cô ta đi, chị đừng năn nỉ, em không thích đâu.
Anh nói thẳng vào mặt Minh Trang:
- Khi đã đi rồi thì không còn đường về đâu đấy, không ai trong nhà này hoan nghênh cô trở lại đâu, đừng giở trò trẻ con như vậy.
Minh Trang cũng nhìn lại một cách thẳng thắn:
- Đừng nghĩ tôi làm chuyện con nít, coi chừng anh tự biến mình thành con nít trong mắt tôi đó.
Hoàng Phượng ngăn lại:
- Thôi, hai đứa đừng cãi nữa, còn Trang, không đi đâu cả, nếu có chuyện là bỏ đi thì dở lắm, chị nói thật đó.
- Chị đừng nghĩ em đi cho hả giận, không phải vậy đâu, mà em cũng sẽ không trở về sau khi hết giận đâu, cái đó là trò trẻ con, còn em thì đâu phải tiểu thư mà ngúng nguẩy bắt người ta chìu chuộng, em là con bé lọ lem mà.
- Đừng nói vậy Trang, không ai nghĩ em như vậy hết.
- Nhưng có người nghĩ như vậy, và em muốn người đó hiểu rằng lọ lem như em không hề ham làm công chúa đâu.
Hoàng Quân gườm gườm nhìn cô, không thèm trả lời. Cặp mắt nhướng lên đầy châm biếm, bực dọc. Vẻ mặt đó làm Hoàng Phượng cũng thấy tức, cô nhăn mặt:
- Em ngang thật đó Quân, sao coi thường vợ quá vậy, em có lỗi thì phải xin lỗi chứ.
- Em không quen làm chuyện đó đâu.
Minh Trang làm như không nghe, cô cúi xuống lấy chồng sách, khệ nệ đi ra cửa. Hoàng Phượng bèn bước tới chận lại:
- Chị nói sao em không nghe gì hết vậy, đừng có đi mà.
Lúc đó bà Hạnh bước vào, thấy hai bên giằng co, bà lên tiếng:
- Để nó đi đi Phượng, con giúp nó mang đồ xuống nhà đi, chú Hai chuẩn bị xe xong rồi kìa.
Hoàng Phượng sửng sốt nhìn bà:
- Mẹ mà cũng muốn như vậy nữa sao, chẳng lẽ mẹ đồng tình với thằng Quân sao?
- Nó nói chuyện với mẹ rồi, ba mẹ đồng ý với giải pháp đó, cho nên con đừng cản mà nó khó xử, con phụ mang đồ xuống xe đi.
Minh Trang lắc đầu:
- Lúc nãy con gọi taxi rồi, không cần chú Hai đưa đâu mẹ ạ.
Bà Hạnh lắc đầu:
- Con có về nhà thì cũng phải đi cho đường hoàng, mẹ phải đưa con về chứ không để con đi một mình đâu, rồi mẹ sẽ nói chuyện với mẹ con nữa.
Hoàng Phượng kêu lên:
- Trời ơi, sao mẹ làm gì kỳ vậy?
Bà Hạnh ngắt lời:
- Phụ mang đồ xuống xe đi.
Hoàng Phượng không nói gì nữa, lúc đó thấy Hoàng Quyên bước vào, cô vẫy tay:
- Mang mấy chồng sách xuống dưới di Quyên.
Mọi người lo phụ Minh Trang dọn đồ, chỉ một lát là xong. Trong bóng tối, Hoàng Phượng và Hoàng Quyên đứng ngoài sân nhìn chiếc xe lăn bánh ra cổng. Cả hai định trở vào thì thấy Hoàng Quân dắt xe ra, Hoàng Quyên ngạc nhiên:
- Em đi đâu vậy?
- Đi chơi, em tự do rồi mà.
- Này, có phải là đến nhà con bé đó không?
Hoàng Quân nhún vai không trả lời. Anh phóng xe cái ào ra cổng. Chẳng mấy chốc tiếng xe im hút ngoài đường. Hoàng Phượng nhún vai:
- Chắc chắn nó đến nhà con nhỏ đó, hồi chiều nó hẹn trở lại mà. Chắc nó sợ con bé kia chờ nên nóng ruột tống con Trang đi. Chờ con Trang đi xong là nó vọt liền, thật là… thua luôn.
Hoàng Quyên lắc đầu như hết còn gì để nói:
- Lúc trước một hai đòi cưới, gia đình con Trang bảo chờ cũng không chịu, cưới rồi mới hai năm đã chán, chị mà có chồng như nó thì thà chị đi tu cho đỡ khổ.
- Lúc trước thấy con Trang có phước, bây giờ nhìn lại thì là vô phúc. Không chừng nó gặp người cùng hoàn cảnh với nó mà hay hơn.
- Nó là em mình mà chị còn chịu không nổi tính lăng nhăng của nó, nói gì là con Trang.
Hoàng Phượng băn khoăn:
- Nhỏ Trang này ngốc thật đó, đáng lẽ nó phải ở nhà giữ chồng, đàng này lại bỏ về nhà mẹ ruột, làm vậy thằng Quân càng được tự do bồ bịch, kiểu này em sợ thằng Quân bỏ nó luôn quá.
Hoàng Quyên thở dài một tiếng như ngán ngẩm. Ai chứ Hoàng Quân thì có thể làm chuyện đó lắm. Cô không biết nếu anh bỏ Minh Trang và đòi cưới Tuyết Hương, thì cả nhà sẽ xử sự thế nào. Tính Hoàng Quân bay bướm như vậy, biết bao nhiêu người cho đủ với cậu ta.
X
X X
Những người khách cuối cùng trong quán vừa ra về. Minh Trang bước ra dọn mấy chiếc ly trên bàn. Buổi trưa quán thật vắng. Nhất là vào những ngày mưa tầm tã. Dạo này trời rất hay mưa. Vừa mới sáng đã mưa rỉ rả suốt đến giờ. Trưa nay cô phải đội mưa từ trường đến đây. Bây giờ có cảm giác mệt mỏi ớn ớn. Nãy giờ nhảy mũi liên tục, hình như là bị cảm.
Minh Trang gom ly mang vào trong, rồi trở ra lau bàn. Lúc đó cô thoáng thấy một người khách từ ngoài đi vào. Cô chưa kịp quay lại nhìn thì anh ta đi thẳng về phía cô. Dáng đi mạnh mẽ đến nỗi Minh Trang phải ngước lên nhìn. Và cô chợt buông chiếc khăn xuống bàn một cách vô thức, khi nhận ra người khách mới vào là Hoàng Quân.
Minh Trang lặng thinh không hỏi. Cô biết anh ta đến đây không phải để uống nước. Còn đến để nói chuyện gì thì cô không biết. Mà đầu óc cũng không nhanh nhẹn để đoán ra.
Hoàng Quân ngồi xuống trước mặt Minh Trang:
- Làm cho ly café đi, rồi ra đây nói chuyện.
- Chờ một chút.
Minh Trang quay vào quầy pha nước. Trong lúc cho đường vào ly, cô chợt nhớ lần đầu tiên khi biết anh ta, cô đã cho cả nhóm anh ta uống café với muối. Chuyện đó bây giờ xa quá. Bây giờ cô vẫn nhớ, nhưng không còn đầu óc để đùa.
Cô mang ly café ra đặt trước mặt Hoàng Quân, rồi ngồi xuống đối diện với anh ta:
- Anh đến chơi hay tìm tôi vậy?
- Tìm cô.
- Nếu vậy thì có chuyện gì? Nói nhanh lên đi, sợ lát nữa có khách là tôi không rảnh đâu.
Hoàng Quân có vẻ bực cách nói ngang ngang của cô. Anh cau mặt:
- Định làm ở đây bao lâu nữa đó?
Minh Trang rất dị ứng thái độ gây chiến của anh ta. Mặt cô cũng trở nên lầm lì:
- Chưa biết, có thể sẽ nghỉ sớm nếu tìm được việc khác lương cao hơn.
- Vậy nếu kiếm được việc lương cao thì cô sẽ đi làm luôn chắc.
- Phải vậy thôi, cuộc sống mà.
- Tôi ghét nhất cái tính kiêu hãnh của cô.
- Còn tôi thì cũng ghét nhất bị người khác đem kinh tế ra khống chế mình.
- Cô định ăn thua đủ với tôi đó hả?
- Tôi không thích làm chuyện đó với bất cứ ai hết, nhất là với anh, vì chưa chiến đấu thì tôi đã thua cuộc rồi.
Cô lặng thinh một chút, rồi phản bác lại ngay:
- Nhưng mà tôi không muốn đối đầu với anh đâu.
- Cô mà không như vậy thì trên đời này còn ai gai ngạnh hơn cô, có bao giờ cô chịu làm một người phụ nữ bình thường đâu.
- Thế nào là người phụ nữ bình thường?
- Người bình thường thì khi tưởng chồng có bồ sẽ không phản ứng giống cô.
Minh Trang chỉnh lại ngay:
- Thấy tận mắt chứ không phải là tưởng, vì tưởng thì còn mơ hồ, còn thấy thì chuyện đã rõ ràng ra rồi.
Hoàng Quân trừng mắt một cái:
- Có nhất thiết cô phải đốp chát với tôi tới bến vậy không? Không nói nhiều nữa, cô nghỉ làm và trở về nhà ngay cho tôi, chiều nay xin nghỉ đi.
- Không về, mà cũng không xin nghỉ lãng nhách như vậy, tôi chưa tìm được việc khác, tự nhiên nghỉ là sao chứ? Tôi đâu có điên.
Hoàng Quân đập mạnh bàn:
- Cô muốn gì đây, hả?
Minh Trang bình tĩnh nhìn thẳng vào mặt anh ta:
- Đây là quán chứ không phải nhà anh, đừng có quen tật quát nạt, coi chừng chị chủ ra đuổi anh về đó.
Hoàng Quân rất nóng, nhưng nhớ ra đây không phải là nhà, anh cố dằn cơn tức:
- Tôi nói lần cuối, cô nghỉ làm và về nhà ngay cho tôi, cô có chồng chứ đâu phải còn tự do mà muốn làm gì thì làm, ít nhất phải tôn trọng chồng một chút chứ.
- Vậy chuyện anh có bồ, anh có tôn trọng tôi không? Có hỏi ý kiến tôi không mà dám lăng nhăng vậy?
- Đừng có nói kiểu đó, cô là vợ hay là mẹ tôi vậy?
Minh Trang không trả lời thẳng, cô nói qua chuyện khác:
- Tôi không chấp nhận được mối quan hệ của anh với chị đồng nghiệp đó, còn anh thì không cho tôi ràng buộc tự do của anh, cho nên tôi buông hết, muốn quen với ai cứ quen, tôi sống theo cách của tôi, không được quyền ra lệnh cho tôi.
- Cô không sợ tôi bỏ cô sao?
- Giữa cái bị bỏ với chuyện sống mà phải ghen tuông, tôi chọn cái thứ nhất hơn, không đợi anh chủ động bỏ đâu, tôi đã tự mình bỏ mình rồi đó chứ.
- Đừng có lý luận nữa, tôi không tranh cãi với cô nữa, cô phải về nhà tôi sống, nếu không thì đừng trách tôi thẳng tay đó.
Minh Trang nói tỉnh bơ:
- Về sống ở nhà anh, rồi lệ thuộc kinh tế, rồi bị coi thường đến mức có bồ cũng không cho tôi phản đối, sống kiểu đó giống nô lệ quá, tôi thích tự do hơn, cực khổ một chút, nhưng chẳng bị coi thường.
- Bây giờ cô có chịu trở về không?
- Không.
Hoàng Quân cười khẩy:
- Nếu đã quyết định thì đừng hối hận, tôi không quen năn nỉ ai đâu. Đừng có làm khó tôi.
- Anh chỉ có thể chọn một người thôi, không thể vừa có vợ vừa có bồ được đâu, nếu thích cô ta thì cứ mà đưa cô ta về nhà, tôi không thèm tranh giành đâu.
Hoàng Quân hầm hầm nhìn cô. Rồi xô bàn đứng lên. Chiếc ly bị đổ nghiêng suýt rơi xuống đất. Minh Trang ngồi im nhìn, không thèm chận lại. Cử chỉ lì lợm của cô làm Hoàng Quân tức điên, anh đá mạnh chiếc ghế, rồi bỏ đi ra cửa.
Hoàng Quân về khá lâu rồi mà Minh Trang vẫn còn ngồi một mình ở bàn. Vẻ ương bướng lúc nãy biến mất. Cô chống cằm nhìn xuống mặt bàn, chớp chớp mắt. Rồi không dằn được, cô bật lên khóc nức nở.
Cô không hề hối hận những gì mình đã làm. Nhưng để mà có quyết định cứng rắn, cô cũng phải đạp lên cơn yếu đuối trong lòng. Cũng phải cắn răng thi gan với nỗi hoảng sợ. Hình dung Hoàng Quân sẽ bỏ cô để sống hẳn với Tuyết Hương. Sẽ đưa cô ta về nhà thay thế vị trí của mình, cô sợ run lên. Và muốn lập tức trở về, giành lại tất cả những gì mình có trong gia đình anh ta.
Thậm chí ngay bây giờ cô cũng có thể gọi điện cho Hoàng Quân, gọi anh ta trở lại, theo anh ta về nhà, và chấp nhận tất cả cách anh ta đối xử với cô, miễn là đừng mất anh ta.
Những ý nghĩ ngã nghiêng cứ cuống cuồng trong lòng Minh Trang. Nhưng cô vẫn ngồi im. Lý trí vượt lên trên tất cả. Lý trí bắt cô phải làm đến cùng cái điều mình đã chọn, dù lòng có tan nát, dù hậu quả sẽ vô cùng bi đát.
Minh Trang không nhớ mình đã ngồi mê man bao lâu. Đến lúc có khách bước vào quán, cô mới tỉnh hồn lại, và đứng lên làm việc của mình.
Ngày Chúa nhật, quán đông khách nên Minh Trang cũng bận rộn suốt. Cơn cảm cộng với công việc làm cô mệt nhoài, đến chiều thì cô đờ đẫn cả người, bước đi chông chênh như người mộng du. Thậm chí có lúc khách dặn gì cô cũng không hiểu.
Buổi chiều trong quán rất ồn ào. Hầu như bàn nào cũng có người. Minh Trang muốn nghỉ cũng không được. Khi phục vụ xong bàn ở gần cửa, cô định vào nằm một chút, thì thấy từ ngoài cửa Hoàng Quân và Tuyết Hương đi vào.
Trong một phút, Minh Trang choáng người như không ý thức được xung quanh. Cô vịn vào chậu kiểng, đứng yên vài phút. Sau đó cô định đi luôn vào trong như không thấy, thì nghe tiếng Hoàng Quân gọi giật lại:
- Cô bé, cho hai ly café, nhanh lên nhé.
Minh Trang mím môi, đứng thẳng người lên. Trong một phút thật nhanh, cô quyết định chọn thái độ xa lạ với hai người, như chưa từng biết họ là ai. Cô đường hoàng đi về phía bàn của họ, hỏi với giọng cố tự nhiên mà chính cô cũng không ý thức được nó như thế nào:
- Anh chị gọi gì?
Giọng Hoàng Quân gai gai:
- Mới gọi đó mà không nghe à? Có điếc không?
Nãy giờ Tuyết Hương ngồi im nhìn Minh Trang chăm chăm. Cô ta có vẻ kinh ngạc khi thấy Minh Trang ở đây, mà lại là trong bộ đồng phục tiếp viên. Hình như Hoàng Quân không nói trước nên cô ta bị bất ngờ.
Minh Trang đứng im, can đảm chịu đựng cái nhìn soi mói của Tuyết Hương. Cô nhắc lại một cách máy móc:
- Anh chị uống gì, làm ơn gọi lại dùm.
Tuyết Hương chợt bật cười, vừa châm biếm vừa chế giễu:
- Cho hai ly café, bình tĩnh lại chưa, nếu chưa nghe rõ thì nhắc lại lần nữa cho.
Minh Trang không trả lời, cô quay người đi vào trong quầy. Vừa lúc đó Thiên Hương cũng vào tới. Cô nàng đã thấy Hoàng Quân, và như còn sửng sốt về việc làm của anh ta. Cô nàng nói lắp bắp:
- Trang, vậy mà bồ chịu được à?
Minh Trang cười lạt lẽo:
- Họ muốn làm gì cứ để họ làm, làm đến tận cùng thì cũng phải thôi chứ, xem họ còn đi đến đâu.
- Trời ơi, trời ơi, thật là chuyện có một không hai, dám đưa bồ đến nơi làm việc của vợ, vậy là cố ý thách thức rồi, chồng kiểu đó chắc trên đời này chỉ có mình chồng Trang thôi.
Cô nắm tay Minh Trang, giật mạnh với vẻ bức xúc:
- Sao bồ không làm gì hết vậy? Sao không túm tóc bà ấy nện cho một trận, bồ đánh đi, tui phụ cho.
- Đâu có cần phải làm vậy, không việc gì phải hạ mình làm chuyện đó.
Thiên Hương tròn mắt nhìn Minh Trang. Như nhìn người ngoài hành tinh. Cô là người ngoài mà còn táo tác phừng phừng khi thấy cảnh tượng ngoài kia. Thế mà Minh Trang tỉnh bơ. Chắc điên rồi, hay là đau khổ quá nên bị sảng, không biết phải làm gì?
Cô đưa tay sờ lên trán Minh Trang:
- Này, bồ có tỉnh táo không đó?
Minh Trang gạt tay cô nàng ra:
- Mình không sao đâu, mình biết mình làm gì mà.
Lúc đó café đã pha xong, Minh Trang định mang đi thì Thiên Hương cản lại:
- Để mình đem ra cho, bồ ngồi nghỉ một chút đi.
Minh Trang lắc đầu không chịu thua:
- Không sao đâu, để mình.
Cô đặt hai ly café trên khay, rồi mang ra ngoài. Cô làm tất cả việc đó với một thái độ thản nhiên, can đảm phi thường. Như không có chuyện gì khác thường ở ngoài kia.
Khi cô mang nước ra, và đặt từng ly xuống bàn, Tuyết Hương ngồi im quan sát từng cử chỉ đến nét mặt cô. Trong khi Hoàng Quân làm lơ ngó ra ngoài. Hình như anh ta không hài lòng khi chạm phải bức tường sắt mà cô dựng lên.
Làm xong việc, Minh Trang đi vào trong quầy. Cô ngồi xuống ghế, lặng lẽ trấn tĩnh mình, lặng lẽ lấy lại nhịp thở bình thường, để khỏi phải ngã gục.
Buổi tối về nhà, Minh Trang lên cơn sốt dữ dội. Trong cơn mê, cô thấy những hình ảnh quái đản, lộn xộn, quay cuồng. Đó là lần đầu tiên cô trải qua cảm giác khổ sở dữ dội như vậy.
X
X X
Minh Trang ngồi bên cạnh Hoàng Phượng, cô lơ đãng ngắm những chiếc tàu đậu bên kia sông. Buổi chiều qua từ lúc nào không biết, bóng tối đã phủ xuống mặt sông. Những ánh đèn hắt loang loáng trên mặt nước, càng về tối người ta kéo ra bờ sông càng đông. Nhưng cả Minh Trang lẫn Hoàng Phượng đều không để ý không khí xung quanh.
Minh Trang không để ý nãy giờ Hoàng Phượng rất hay quay qua nhìn mình. Chợt vô tình quay lại, bắt gặp cái nhìn quan sát, cô mỉm cười:
- Chị nhìn gì em vậy? Có phải chị thấy lúc này em xấu lắm phải không?
- Em gầy đi rất nhiều, tại cực quá phải không?
- Em không biết, trước kia em cũng làm việc giờ giấc căng thẳng nên quen rồi, không thấy cực gì cả.
- Em định chừng nào về nhà?
Minh Trang im lặng như suy nghĩ, rồi nói thản nhiên:
- Em cũng không biết nữa, sống thế này em thấy tương đối dễ chịu, em không muốn thay đổi nữa.
- Không lẽ cứ thế này hoài, không được đâu, em làm chị ngạc nhiên thật đó.
- Chị ngạc nhiên chuyện gì? Có phải vì chị tưởng em không biết ghen, phải không?
Hoàng Phượng gật đầu liên tục:
- Nếu là chị, chị sẽ theo giữ chồng sát sao, chứ không bỏ đi như em, em không sợ mất thằng Quân sao?
- Nếu anh ta chán em rồi thì em giữ cũng không ích lợi gì, em thích giữ tâm hồn một người hơn là quản lý anh ta bên cạnh, anh Quân vốn coi thường em rồi, nếu em cứ bám lấy ảnh, ảnh sẽ càng coi rẻ em hơn.
- Vợ chồng mà, đã là vợ chồng thì không có chuyện khi dễ đâu, sao em nghĩ cực đoan quá vậy?
Minh Trang cười nhếch môi:
- Chị không biết bọn em đã cãi nhau thế nào phải không? Chị có nhớ buổi tối lúc ở nhà cô ta về không?
- Nhớ, nhưng chị không biết cụ thể hai đứa đã nói gì?
- Anh ta không cho em quyền ghen tuông, cũng không thừa nhận vai trò của em, nếu sợ em thì anh ta đã không nạt nộ em trước mặt cô ta, làm vậy nên cô ta chẳng sợ em, trong khi nếu là người khác, bị bắt ghen là họ hoảng lên ngay.
Hoàng Phượng thở dài:
- Bữa đó chị cũng tức, đáng lẽ con nhỏ đó sợ em, đằng này… thằng Quân có thái độ như vậy nên nó ỷ lại, thấy nó kênh kiệu với em mà chị nổi nóng, em mà đi một mình là nó lấn lướt liền.
- Có chị ở đó mà cô ta cũng đã lấn lướt em rồi, sau này em nghĩ, nếu hôm đó không có chị bảo vệ, chắc họ nuốt chửng em luôn.
- Em giận thằng Quân lắm phải không?
Minh Trang gật đầu:
- Em rất giận, nhưng không phải đó là lý do chính khiến em về nhà em, mà em không đồng ý cách coi thường của ảnh, em mà còn lệ thuộc kinh tế thì ảnh sẽ càng coi thường em hơn, thậm chí nếu không sợ ba mẹ, chắc ảnh đưa cô ta về nhà luôn.
- Không đến nỗi vậy đâu.
Minh Trang nheo nheo mắt, khuôn mặt trở nên đầy căm giận:
- Sẽ có đó chị ạ, chị nghĩ vậy vì chị không biết chuyện anh ta làm với em, cách đây một tháng, ảnh đưa cô ta đến chỗ em làm để dằn mặt em đó.
Hoàng Phượng quay phắt lại nhìn Minh Trang, hai mắt mở lớn như không tin. Rồi cô nhíu mày:
- Nó đưa con bé đó đến quán em uống café à?
Minh Trang lặng lẽ gật đầu. Còn Hoàng Phượng thì ngồi im bần thần. Rồi cô bùng lên:
- Thật là quá quắt, về chị nói với ba mới được. Thằng này điên rồi.
- Anh không điên đâu chị, em biết ảnh muốn trừng phạt em, muốn em phải chịu thua, vì ảnh không quen bị ai làm trái ý hết.
Hoàng Phượng ngồi im suy nghĩ. Thật ra cô hiểu Hoàng Quân nhiều hơn những gì Minh Trang nói. Cho nên cô không trách cách cư xử lạnh nhạt của Minh Trang. Nhưng dù sao…
Cô khuyên một cách thành thật:
- Em phải sống thực tế một chút, vì tự ái mà chịu thiệt thòi như vậy, chỉ khổ lấy mình, mà thật ra nó không coi thường như em nghĩ đâu, về nhà đi Trang à.
Minh Trang lắc đầu:
- Em sẽ không về khi anh ta không thay đổi.
- Vậy rủi nó bỏ em để cưới con bé đó thì sao?
- Thì coi như em chỉ khổ một lần, còn hơn là sống mà cứ phập phồng, không thể coi người đó là của riêng, em không thích tình cảm bị chia sẻ.
- Em thật là cứng rắn, chị không hiểu sao em còn quá trẻ mà lại cư xử già dặn như người già vậy.
Minh Trang cười tư lự:
- Nhìn cách sống ở nhà em là em học được nhiều điều lắm, anh Hai em là tấm gương đó chị, vì mẹ em không cứng rắn với ảnh, nên chẳng những ảnh không thay đổi, mà mẹ kéo theo cả em khổ, hai mẹ con em cứ làm cái đuôi của anh ấy, em chán vô cùng, nhưng vì mẹ nên em phải chịu.
- Và em đem bài học đó áp dụng với thằng Quân phải không?
- Em nghĩ, người ta khổ dai dẳng vì không biết cách làm chủ mình, nếu em cứ đeo theo giữ chồng, rồi ghen tuông, rồi để anh ta quay như con rối… những cái đó sẽ làm em bị lẫn quẩn, muốn thoát ra nó thì em phải chọn con đường cho em, và không để bị anh ta giật dây.
- Nhưng làm vậy, em có tránh được đau khổ không?
Minh Trang nói thành thật:
- Em không tránh được, em rất khổ tâm, nhưng em có thể lao vào công việc để tìm quên, cái đó tích cực hơn là suốt ngày cứ theo rình rập để giữ chân anh ta, và làm vậy ít ra giá trị em không bị giảm trong mắt anh ta.
- Em buông như vậy, rủi nó bỏ luôn thì sao?
- Em nói rồi, thà đau khổ một lần hơn là cứ khổ dai dẳng, mà em nghĩ, người ta khổ dai dẳng là vì người ta không biết tự đứng lại, mà cứ lao theo làm cái đuôi của người khác.
Cô ngừng lại, thở nhẹ:
- Bây giờ em biết mình đau khổ, nhưng tâm trí lại có cái gì đó thảnh thơi, em không giải thích được, nhưng quả thật em rất tự do, điều đó làm em bớt khổ hơn.
Hoàng Phượng tư lự:
- Chị nghĩ nếu chị ở trường hợp em, chắc chị cũng sẽ học cách phản ứng như vậy, bây giờ chị nhận ra là em đi như vậy mà hay hơn, vì nếu sống ở nhà, em cứ nghĩ quanh quẩn theo nó, khổ lắm.
Cô nhìn đồng hồ:
- Về cho em nghỉ, tối rồi.
- Dạ.
Minh Trang kéo chiếc giỏ đứng lên. Nhưng Hoàng Phượng vẫn ngồi im. Rồi lấy trong bóp một phong bì, đưa Minh Trang:
- Mẹ bảo em giữ tiền để có cần gì cũng dễ xoay sở, mẹ biết em chật vật lắm, với mẹ, em không phải ngại gì cả.
Minh Trang lắc đầu:
- Bây giờ em chưa cần đâu chị ạ, bao giờ cần em sẽ xin mẹ.
- Vậy thì em cứ giữ đó, vẫn hơn là đợi lúc cần thì không có.
Minh Trang vẫn lắc đầu:
- Chị biết lý do em không nhận rồi, em biết mẹ thương em, em hiểu nhiều lắm, nhưng đừng làm em khó xử nha chị.
Hoàng Phượng cảm nhận được ý nghĩ của Minh Trang, nên không nói gì thêm nữa. Cô buột miệng:
- Thằng Quân mà để mất em thì nó điên nhất trên đời, sau này nó sẽ hối hận.
Minh Trang cười tư lự:
- Cảm ơn chị.
Cô rất muốn nói cô chỉ ước Hoàng Quân, chứ không cần ai, nghĩ như vậy. Nhưng cô đã kịp ngừng lại, trước khi nói cái điều thiếu suy nghĩ.
Chia tay với Hoàng Phượng ở ngã tư, Minh Trang về một mình. Tối nay cô thấy mình cô đơn và yếu đuối đến rơi nước mắt. Hình như cả gia đình chồng, ai cũng thấy cô bản lĩnh cứng rắn, còn cảm giác đau khổ chông chênh trong lòng cô thì không ai hiểu được.
Tối nay cô thấy tinh thần mình suy sụp như sắp ngã quỵ đến nơi. Những gì gọi là lý trí và sự cố gắng, gần như đổ sụp. Và cô thèm được quên tất cả.
Cô về đến nhà thì trời đã khuya. Con đường tối thui, tiếng chó sủa ran cả xóm, như khuấy động sự yên tĩnh của xóm lao động về đêm. Chiếc đèn pin nhỏ chỉ đủ rọi sáng cho cô khỏi bị sụp xuống cống.
Khi dừng lại trước cổng nhà, Minh Trang nhận ra có một người đàn ông đứng trước cửa, chiếc môtô dựng một bên choáng hết lối đi. Trời tối thui nên cô không nhìn rõ mặt người đó. Cảm thấy sờ sợ, cô rọi đèn vào thẳng anh ta. Và hết sức kinh ngạc khi nhận ra anh ta là Hoàng Quân.
Hoàng Quân lên tiếng trước:
- Trang về phải không?
Minh Trang buông thỏng:
- Anh đi đâu giờ này vậy?
- Anh chờ em từ tối giờ?
- Sao không vào nhà?
- Anh Khoa đuổi, anh không biết làm cách nào nên đứng đây chờ.
- Nếu vậy thì tôi cũng không thể mời anh vào nhà đâu, bây giờ khuya rồi, anh ấy mà quậy lên thì phiền hàng xóm lắm, anh về đi.
- Anh không thể về được.
- Tại sao?
- Nếu không nói chuyện đuợc với em thì đêm nay anh sẽ đứng đây tới sáng.
Minh Trang lặng thinh, cố tìm cách nhìn mặt Hoàng Quân. Anh ta nói chuyện nghe giống một người si tình quá. Chẳng giống với cái cách quyền hành và áp đảo khi cô còn ở nhà. Cũng không ngang ngược khiêu khích như lúc đưa Tuyết Hương đến quán gặp cô. Chuyện gì xảy ra với anh ta vậy? Phải là chuyện gì ghê gớm lắm mới làm anh ta thay đổi như vậy.
Minh Trang còn đang suy nghĩ thì Hoàng Quân bước về phía cô, nắm tay cô thật chặt. Giọng anh ta rất lạ:
- Đừng bỏ anh Trang, anh cần em hơn bất cứ cái gì trên đời này.
"Thì ra anh ta say" - Minh Trang thở nhẹ. Cô đã nghe hơi rượu tỏa ra từ người anh ta. Mặc dù rất khó chịu, nhưng cô vẫn đứng yên, và nói nhẹ nhàng:
- Tôi gọi taxi giúp anh nhé, anh cứ để xe lại đây và về nhà đi, bây giờ khuya rồi.
- Anh không muốn về mà không có em, nếu không anh sẽ đứng đây tới sáng.
- Còn tôi thì cũng không muốn về nhà anh theo kiểu này.
Minh Trang vừa nói vừa đẩy Hoàng Quân ra. Cô đứng lách qua một bên, nói với vẻ cương quyết:
- Anh mà đứng đây thì tôi sẽ cho anh đứng đến sáng đó, dù sao thì cũng khuya rồi, với lại anh đang say, nói chuyện xong chưa chắc sáng ra anh còn nhớ, thế nên không nên nói gì hết.
- Em có bao giờ thấy anh say đến mức thiếu tỉnh táo chưa? Anh công nhận anh vừa uống rượu, nhưng như vậy không có nghĩa là mất hết lý trí, ngược lại, lúc này là lúc anh sáng suốt nhất.
- Vậy sáng mai khi hết say, anh có mất sáng suốt và lại như cũ không?
Hoàng Quân lặng thinh một lát, rồi nói với vẻ buồn buồn:
- Anh không muốn mất em, hơn một tháng nay anh sống không ý nghĩa gì, mỗi lần về nhà là anh muốn bỏ đi vì không có em.
Minh Trang cười như không tin:
- Tôi nghĩ ngược lại, không có tôi anh càng rảnh tai, vì không có ai cằn nhằn, không ai rình rập khi anh đi chơi, mà cũng lạ thật, anh không thích đến nhà bồ nữa sao?
- Anh không có tình cảm gì sâu sắc với cô ta, đến nổi phải hy sinh vợ chọn cô ta, em làm anh điên đảo vì em, còn tâm trí đâu anh nghĩ tới người khác nữa.
Minh Trang thở dài một cách ngao ngán:
- Khi mất thì anh tìm cách giữ, nhưng khi yên trí là món đồ đó thuộc về mình, thì anh bắt đầu nhìn ngắm tới những thứ khác, có một người chồng tham lam như vậy, rồi thì tôi sẽ khổ cả đời, tôi không muốn nhớ là mình đã có chồng nữa.
Hoàng Quân cúi đầu nhìn xuống như suy nghĩ. Cử chỉ đó thật không là anh chút nào. Minh Trang lạ lùng nhìn nhìn. Càng lúc cô càng nhận ra tối nay Hoàng Quân rất lạ. Hình như anh ta bị cú sốc rất lớn. Và cô hỏi thẳng thừng:
- Anh với chị Hương ấy giận nhau phải không? Hay là chị ta có người khác rồi.
- Cô ta không có ai khác, nếu có thì chuyện đó cũng không quan trọng với anh, anh không còn tâm trí để tò mò về đời tư của cô ta, cũng không thể nghĩ bất cứ chuyện gì liên quan đến cô ấy.
- Thấy anh có vẻ khổ sở quá, thật ngạc nhiên.
- Em thích nhìn anh thế này lắm phải không? Như vậy em đã trả thù được rồi chứ gì? Nếu mấy tháng nay em muốn trả thù anh thì đã thành công rồi, anh rất đau khổ, em vừa ý chưa?
- Bỏ đi là tránh né chứ không phải trả thù, tôi không nhỏ nhen như vậy.
Hoàng Quân bước tới một bước:
- Anh thật lòng xin lỗi, em tha thứ được không?
Hai chữ "tha thứ" làm Minh Trang thoáng lặng người. Kỳ thật, sao ngôn ngữ lại có thể đảo lộn mọi cảm xúc như vậy? Từ căm giận chuyển sang mềm lòng. Mà cảm giác đó chỉ diễn ra trong khoảnh khắc. Những đau khổ căm giận thoáng phút biến mất. Nhường cho trạng thái sung sướng hạnh phúc. Nhưng cô cố không để mình chủ quan. Giọng cô không buồn cũng không vui:
- Chuyện gì đã xảy ra giữa hai người vậy?
Không nghe Hoàng Quân trả lời, cô nói tiếp:
- Giận nhau hay là chia tay thật sự?
- Không có yêu để có thể giận, cũng chưa gọi là gắn bó nên không có chuyện chia tay. Anh xin em đó, có thể tha thứ một lần được không?
- Người ta chỉ có thể tha thứ được một lần, tôi cũng vậy, nhưng anh có dám khẳng định là sẽ không lo ra? Thật khó tin hai người yêu nhau, lại có thể chia tay nhanh như vậy, chỉ mới có mấy tháng thôi mà, sao chán nhau nhanh vậy?
- Không phải là tình yêu nên không có lý do gì nuôi dưỡng nó, nhất là khi em làm cho anh bị sốc, chỉ sợ mất em thì còn tâm trí nào để anh nghĩ về người khác.
Minh Trang nói với vẻ hoài nghi chán nản:
- Vậy nếu giữ được tôi thì anh có còn quay lại tiếp tục tình cảm với chị Hương không?
- Anh thề là không bao giờ gặp cô ta nữa, nếu em không thích thì anh sẽ nghỉ làm ở đó.
Minh Trang lắc đầu:
- Không cần phải làm vậy, chỉ cần tư tưởng anh không dao động thôi, khi đã vững lòng thì gặp nhau mỗi ngày cũng không có nghĩa lý gì. Còn khi anh tơ tưởng đến chị ấy thì thiếu gì cách để gặp, tôi có giữ cũng như không.
Hoàng Quân không nói gì. Trong bóng tối, anh lặng lẽ kéo Minh Trang vào lòng. Cô đứng yên không phản đối. Cô nghe tiếng anh thì thầm bên tai, nhẹ như hơi gió:
- Em bằng lòng về nhà không Trang?
Minh Trang không trả lời, nhưng cô biết mình không có lý do gì để từ chối lời xin lỗi, cũng như không muốn tiếp tục cuộc sống xa cách đầy nặng nề mà cô còn khổ sở hơn cả mọi người trong gia đình Hoàng Quân. Bây giờ thì là vậy. Sẽ tiếp tục cuộc sống bình yên như trước kia. Còn sau đó cuộc đời có thế nào thì cô không thể hình dung tiếp nữa.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chuyện Tình Mùa Thu
Hoàng Thu Dung
Chuyện Tình Mùa Thu - Hoàng Thu Dung
https://isach.info/story.php?story=chuyen_tinh_mua_thu__hoang_thu_dung