Chia Ly Là Màu Tím epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 6 -
ột lát sau xe cấp cứu tới. Con đường vắng lặng như náo loạn bởi tiếng còi ghê rợn.
Bà Liên và Ngọc Thanh ngồi ở ngoài hành lang trước phòng cấp cứu. Vẻ mặt còn chưa hết nỗi hãi hùng. Cả hai thức suốt đêm chờ kết quả. Cuối cùng lúc ba giờ khuya, cô y tá báo cho Ngọc Thanh biết anh đã tỉnh. Rất may là những vết đâm không trúng tim.
Bà Liên nhìn Ngọc Thanh dịu dàng.
- Vậy là nó đã qua khỏi rồi, cháu về nghĩ đi, một mình bác ở đây được rồi
- Dạ thôi, con không mệt đâu. Chờ xem ảnh ra sao con mới yên tâm bác à.
- Cháu làm chung với thằng Minh hả?
- Dạ, đó là trước đây kìa. Bây giờ con vẫn làm chỗ cũ.
- Làm ở công ty ông Trung à?
- Dạ, cháu làm thư ký cho công ty.
- Vậy à? Chậc, iph không có cháu không biết nó ra sao. Chắc chết với tụi nó quá
May là tối nay con đến tìm ảnh. Tụi nó là tay chân của ông Trung đó bác. Bác thưa đi, con làm chứng cho.
- Ờ, để thằng Minh khỏe lại rồi tính.
Ngọc Thanh muốn tranh thủ tình cảm của bà Liên, cô nói như khoe:
- Tại ông Trung làm ăn thua anh Minh nên ổng tức đó. Con thì bênh vực anh Minh tối đa, chuyện gì trong công ty con cũng nói với ảnh hết.
- Vậy hả? vậy ra cháu thân với Khắc Minh quá. Có được người tốt với nó bác cũng mừng.
Bà Liên nói một cách lơ đễnh, tâm trí hãy còn bối rối vì lo lắng. Nhưng với Ngọc Thanh, những lời nói nó là như chiếc cầu đưa cô đến gần bà hơn. Đó là những hy vọng về tình cảm gắn bó với Khắc Minh. Ý nghĩa đó làm cô sung sướng quên cả mệt nhọc.
Ngọc Thanh ở lại bệnh viện suốt ngày hôm đó. Buổi tối khi bà Liên đến thay cô mới ra về.
Và những ngày kế tiếp, cô hầu như nghĩ làm để túc trực bên anh.
Khắc Minh đã bắt đầu hồi phục, những vết thương không làm anh đau nhức nữa. Anh chỉ muốn ra viện nhanh chóng để giải quyết chuyện của công ty. Giờ thì không còn gì ngăn anh trừng phạt ông Trung nữa. Một là anh, hai là ông ta phải sạt nghiệp. Đông đã đi đến manh giới cuối cùng rồi.
Chiều nay thứ bảy, bà Liên bận công chuyện. Chỉ có Ngọc Thanh ở lại với anh. Cô ngồi cạnh giường cần mẫn gọt cam cho anh. Anh ngồi tựa thành giường nhìn theo con dao trên tay cô cười dịu dàng.
- Tự nhiên Thanh phải làm người nuôi bệnh phiền Thanh quá.
- Nhưng em thích như vậy. Được lo cho anh là em vui rồi.
Khắc Minh khẽ lắc đầu:
- Nhưng Trung còn phải đi làm. Lỡ hôm nay thôi, ngày mai đừng vào nữa nghe Thanh, cực lắm.
- Em không thấy vậy là cực, ngược lại là... anh không biết lúc này em sung sướng ra sao đâu.
Cô âu yếm đưa múi cam lên tận miệng anh. Khắc Minh vội cầm lấy múi cam. Bàn tay anh chạm vào tay cô. Ngọc Thanh để yên, cô muốn sự va chạm kéo dài hơn thế nữa.
Không ngăn được cô nhìn anh âu yếm.
- Ngọt không anh?
- Ngọt.
- Anh ăn nữa nghe.
- Thanh làm tôi thấy mình giống em bé quá.
- Anh không thích à?
Khắc Minh vỗ nhẹ tay cô:
- Ai lại không thích mình được chăm sóc chiều chuộng. Nhưng bắt Thanh phục vụ hoài tôi thấy phiền quá.
- Em đã nói rồi, lo cho anh là em sung sướng lắm.
Cố ý để Khắc Minh suy nghĩ lời nói của mình, cô nhìn anh một cách ý nghĩa, rồi đứng lên gom vỏ cam đi ra ngoài.
Bỏ cam vào sọt rác, cô đứng phân vân một lát, rồi đi ra cổng mua báo cho anh.
Ngọc Thanh vừa rời phòng một lát thì Phương Nghi đi vào. Cô đứng ở cửa ngập ngừng, rồi mạnh dạn bước vào phòng.
Khắc Minh vẫn ngồi yên, lặng lẽ nhìn cô. Phương Nghi đứng ở chân giường khẽ cắn môi.
- Nếu anh không muốn tiếp em thì em sẽ về. Em đến thăm anh với tư cách một người bạn, và sẽ không nhắc đến...
- Ngồi chơi - Khắc Minh chỉ chiếc ghế.
Phương Nghi bước đến phía đầu giường, lấy chiếc ly cắm hoa vào đấy, rồi vẫn đứng yên nhìn anh.
- Anh hết đau chưa?
- Đỡ nhiều rồi.
Không hiểu tại sao mẹ không cho em biết, mọi người không ai nói với em. Nếu lúc sáng không gặp anh Thi thì em cũng không biết.
- Chắc mẹ không muốn em buồn.
- Nhưng tại sao ra nông nỗi này vậy anh Minh? Và tại sao họ lại đánh anh?
Khắc Minh nhún vai không trả lời. Phương Nghi buồn buồn:
- Em không đủ tư cách biết chuyện riêng của anh phải không?
- Có biết cũng chẳng ích gì.
Cách trả lời của anh làm cô muốn bỏ về cho rồi. Cô không chịu nổi thái độ xa cách như vậy. Nhưng dù sao Khắc Minh đang bị thương. Cô thương anh quá nên thấy xót như chính mình bị đau. không tự tay chăm sóc cho anh cô cũng thấy buồn lắm rồi. Khắc Minh có lạnh nhạt như thế nào cô cũng chịu.
Phương Nghi hỏi khẽ:
- Mấy ngày nay một mình mẹ lo cho anh thôi à? Làm sao mẹ xoay sở kịp.
- Cũng có người lo, không sao?
- Ai vậy anh Minh?
Phương Nghi hỏi và ngước lên, lúc ấy Ngọc Thanh cũng đang đi vào, trên tay cô là một xấp báo. Thấy Ngọc Thanh, mặt Phương Nghi tái đi, tim cô đập loạn trong ngực. Cô mở mắt lớn nhìn.
Ngọc Thanh cũng khựng lại khi thấy Phương Nghi. Rồi bằng vẻ khiêu khích, cô ngồi ngay xuống cạnh giường, cười tươi tỉnh và nói với giọng chủ nhà.
- Phương Nghi tới lúc nào vậy, ngồi chơi.
Cổ họng Phương Nghi tắc nghẹn. Cô nhìn Khắc Minh như dò hỏi. Nhưng anh không có thái độ muốn giải thích. Cô chưa biết nói gì thì Ngọc Thanh đã đẩy ghế về phía cô:
- Ngồi chơi đi Nghi
Quay qua nhìn Khắc Minh, cô nói ngọt ngào:
- Anh đói chưa, em về lấy cơm nha.
Khắc Minh lắc đầu:
- Không đói, Thanh cứ ngồi chơi.
Nghĩ rằng đó là cách đuổi khéo mình. Phương Nghi có cảm giác như đất sụp đưới chân. Mặt cô đỏ bừng vì cảm giác bẽ bàng xấu hổ. Cô mỉm cười:
- Em xin phép về, chào anh chị.
Cô khoát giỏ lên vai, không đợi nghe trả lời, cô đi như chạy ra hành lang. Xuống đến chân cầu thang cô đứng lại, gục đầu vào thành lan cang, cô khóc nức nở.
Một vài người đi ngang nhìn Phương Nghi tò mò, nhưng cô không thấy. Lúc ấy bà Liên cũng vừa đi tới, trên tay là giỏ thức ăn cho Khắc Minh. Thấy Phương Nghi đứng khóc, bà đã đoán ngay chuyện gì. Bà thở dài, cố dằn nỗi khổ tâm đến đứng trước mặt cô.
- Nghi nè, chuyện gì vậy con nói mẹ nghe coi.
Phương Nghi ngẩng lên, mắt nhòe nhoẹt vì nước mắt. Cô nói giữa tiếng nấc:
- Con gặp chị Thanh trên đó rồi. Như vậy là sao hả mẹ? Nhìn cách chị săn sóc anh Minh, con hiểu hai người đã thân nhau. Sao mẹ không cho con biết, sao mẹ giấu con.
Bà Liên cố mỉm cười:
- Con tưởng tượng chuyện gì vậy? Bạn bè tới thăm là chuyện thường. Con Thanh là bạn cũ của thằng Minh, con cũng biết rồi mà.
- Nhưng không phải là bạn bình thường. Chị Thanh có tình ý với anh Minh lâu rồi, và bây giờ... con biết chuyện nhiều hơn mẹ tưởng, mẹ đừng giấu con nữa mà.
Nói xong cô lại khóc, bà Liên khổ đến nát lòng nhưng không thể nói gì với Phương Nghi. Ngay từ đầu, cử chỉ quan tâm quá mức của Ngọc Thanh đã làm bà nghi ngờ. Bà không thể cản mối quan hệ của cô với Khắc Minh được, và chỉ có thể làm ngơ như không biết gì. Bà cô giấu Phương Nghi vì sợ cô buồn, vậy mà cuối cùng cô cũng biết.
Phương Nghi gục mặt trong bàn tay, giọng nghẹn nghẹn:
- Con biết con mất anh Minh rồi. Nhưng thà đừng biết gì hết. Chứ thấy ảnh tới với người khác con chịu không nổi. Con không muốn sống nữa mẹ Ơi.
Bà Liên nuốt nước mắt, vuốt lại tóc cho cô:
- Thật ra chuyện không như con tưởng đâu. Nếu hai đứa có gì đó mẹ sẽ không đồng ý. Con không được nghĩ lung tung nghe Nghi?
- Nhưng chuyện tình cảm của anh Minh mẹ đâu có quyền cản. Con hiểu lắm, mẹ đừng an ủi con.
Cô nấc lên khe khẽ, rồi níu khóc dần, lấy lược chải lại tóc.
- Mẹ lên đó đi, mai mốt con không tới nữa đâu. Cũng không qua nhà mẹ nữa. Khi nào mẹ cần gọi điện cho con.
- Đợi mẹ chút đi Nghi, đưa cơm cho nó xong mẹ xuống nói chuyện với con.
Phương Nghi lắc đầu:
- Thôi con không muốn nghe chuyện của họ nữa. Mẹ cũng đừng lo cho con. Con về, mẹ lên đó đi.
Cô cương quyết bỏ đi, bà Liên đứng nhìn cho đến khi bóng cô mất hút cuối hành lang. Bà cô giữ vẻ mặt bình tĩnh đi lên phòng Khắc Minh.
Thấy Ngọc Thanh đang dọn giường, bà nói một cách dịu dàng:
- Cháu về tắm rửa đi, để đó cho bác.
Ngọc Thanh lễ phép:
- Dạ con về, lát nữa con vô thay bác về nghi?
Quay qua Khắc Minh, cô nhỏ nhẹ:
- Em về nha anh.
Bà Liên lặng lẽ bày cơm ra bàn. Khắc Minh tư lự nhìn cử chỉ của bà.
- Lúc nãy Phương Nghi mới về đó me.
- Vậy hả, nó có nói gì không?
- Dạ không, Nhưng thấy Ngọc Thanh cổ bỏ về.
- Chắc nó bận công chuyện chứ gì. Cả tuần nay nó không qua thăm mẹ, mẹ nghỉ nó bận học thi.
Khắc Minh yên lặng suy nghĩ. Anh muốn để Phương Nghi hiểu lầm, như thế cô sẽ dứt khoát tư tưởng hơn. Nhưng đồng thời anh thấy ray rứt với bà Liên. Làm Phương Nghi buồn chẳng khác nào anh làm khổ bà.
Khắc Minh thở dài:
- Con biết Phương Nghi đang buồn lắm. Mẹ nên để cổ về nhà mình đi mẹ à. Có mẹ an ủi dù sao vẫn hơn là một mình.
Bà Liên lắc đầu dứt khoát:
- Con đừng nói chuyện đó. Mẹ không muốn mất đứa nào hết, thà cứ để như vậy. Chừng nào con có vợ nó sẽ về ở với mẹ. Bây giờ thì không thay đổi gì hết.
- Đừng buồn con nghe mẹ. Hoàn cảnh này con không thể giải quyết khác được.
- Ai làm gì thì làm, con vẫn là con của mẹ, con đừng nghĩ xa xôi gì hết, mệt lắm nghe không?
Khắc Minh im lặng vẻ chịu đựng. Bà Liên nhìn anh, nửa buồn nửa thương. Bà xót ruột vì anh làm khổ Phương Nghi, nhưng không thể không thông cảm. Gia đình ông Trung đã dồn anh đến chân tường, anh làm sao khác được? Chỉ có bà là đau khổ nhìn hai đứa con ngày càng xa nhau. Nếu bà không giữ Khắc Minh lại, không khống chế anh thì Ngọc Thanh sẽ thay cho Phương Nghi. Chừng đó thì làm sao cứu vãn được.
Có lẽ không ai hiểu nỗi khổ ghê gớm của bà phải chịu đựng. Ông Trung làm sao hiểu những tình cảm mâu thuẫn trong bà. Ngoài Khắc Minh, bà là người thứ hai căm ghét ông đến tận xương tủy.
- Alô.
- Anh Minh phải không? Ngọc Thanh đây.
- Nghe giọng nói là nhận ra ngay, có chuyện gì không Thanh?
- Anh về bấy giờ chưa?
Khắc Minh nhìn đồng hồ, gần năm giờ. Anh mỉm cười:
- Sắp về.
- Lát nữa anh xuống quán nước nghe, em chờ anh dưới này.
- OK, mười phút nữa tôi xuống.
- Dạ.
Khắc Minh gác máy, dọn giấy tờ trên bàn cho vào ngăn tủ, vừa nghĩ về Ngọc Thanh. Từ lúc ra viện đến giờ anh và cô khá thân nhau. Hầu như ngày nào cô cũng đến công ty tìm anh. Đến nỗi anh xem điều đó thành thói quen. Lâu lâu cô không đến anh đâm ra thấy vắng.
Khắc Minh xuống quán cà phê trước công ty, vô tình nơi đây biến thành điểm hẹn của anh và cô. Anh thoáng cười khi thấy ly cà phê đã gọi sẵn. Ngọc Thanh lúc nào cũng chu đáo trước những sở thích của anh.
- Sao hôm nay Thanh về sớm vậy?
Ngọc Thanh cười lắc đầu như không muốn trả lời. Cô nũng nịu:
- Chiều nay đừng ngồi đây nữa, anh đưa em đi chơi được không?
- Đi đâu.
- Đi lung tung, và đến chỗ nào mình thích.
- Cũng được.
Khắc Minh gọi tính tiền rồi cũng kéo ghế cho cô bước ra. Cả hai đi song đôi ra đường.
Ngồi phía sau anh, cô nghiêng người tới trước, gần như áp mặt lên vai anh. Sự va chạm làm cô vui thích. Cô hơi nhắm mắt thả mình trong sung sướng. Khắc Minh bây giờ là của cô, của chỉ một mình cô. Anh đã đoạn tuyệt với Phương Nghi thì không lý do gì lại không đón nhận cô. Cô yêu anh nhiều hơn khi biết mình có quyền hy vọng.
- Đi đâu đây Thanh?
- Cứ chạy đi, em chỉ cho.
Cả hai đi ra bờ sông. Ngọc Thanh khẽ liếc Khắc Minh, cô tìm hiểu ý nghĩ của anh. Cô biết đây là nơi mà trước kia anh và Phương Nghi thường hay ra chơi. Việc anh đưa cô ra đây chứng tỏ anh rất chiều cô. Nhưng liệu cảnh vật có gợi cho anh nhớ Phương Nghi không? Hay sự hiện diện của cô sẽ xóa tan đi những ấn tượng về Phương Nghi.
Thấy Khắc Minh nhình mông lung ra xa, Ngọc Thanh hỏi khẽ:
- Anh nghĩ gì vậy, anh Minh?
Khắc Minh quay lại cười:
- Sống ở thành phố ồn ào quá. Được những phút thi giãn thế này thật quí.
- Anh thường ra đây không?
- Lúc trước có. Nhưng sau này thì không?
- Sao vậy? Ở đây có kỷ niệm gì đó làm anh buồn à?
- KHông, tôi đã quên nó lâu rồi.
Ngọc Thanh nhìn anh, sung sướng lâng lâng trong lòng. Bất giác cô đứng sát anh hơn.
- Đi chơi thế này em thấy hạnh phúc quá.
Khắc Minh quay lại nhìn cô. Vẻ mặt rạng rỡ của cô làm anh thấy ngạc nhiên. Anh nhìn Ngọc Thanh chăm chú, cố hiểu xem cô nghĩ gì. Cô cũng ngước lên nhìn anh. Cặp mắt tình tứ quyến rũ. Cái nhìn làm anh chợt hiểu.
- Anh có biết cả tháng nay em làm gì không? Suốt ngày chẳng có việc gì ngoài đi ra đi vào, cho chiều xuống để gặp anh. Cuộc sống của em bấy giờ chỉ có anh là niềm vui.
Khắc Minh ngạc nhiên:
- Vậy Thanh không đi làm sao?
Ngọc Thanh cúi mặt, chớp mắt như muốn khóc:
- Em bị đuổi việc lâu rồi anh Minh?
- Sao vậy?
- Tại anh Đông biết em lo cho anh, ảnh không tin em nữa.
Cô úp mặt vào tay:
- Em đã xin nhiều chỗ, nhưng người ta không nhận. Mà em không đi làm thì không có lương, ngày nào cũng bị mẹ dằn vặt em khổ sở lắm.
Nói rồi cô úp mặt vào ngực Khắc Minh, cô khóc thật nhiều, nhưng đôi mắt cứ ráo hoảnh, cô bèn nói giọng tha thiết.
- Riết rồi em không biết phải trốn đi đâu. Nhiều lúc muốn chết cho rồi.
Khắc Minh vỗ nhẹ vai cô, tội nghiệp:
- Sao Thanh không nói với anh?
- Em sợ làm phiền anh.
- Thanh đã giúp đỡ anh như vậy, thì việc lo cho Thanh một chỗ làm là bổn phận của anh, em không nên ngại.
Ngọc Thanh thì thầm:
- Em không muốn làm anh vướng bận.
- Tại sao lại vướng bận? Mai anh sẽ nói với giám đốc. Có thể tuần sau em đến để phỏng vấn, đầu tháng vào làm luôn.
- Thật không anh?
Cô nói với giọng mừng rỡ, và ôm cổ Khắc Minh ngã đầu trên vai anh. Cô làm tất cả mọi cử chỉ mời mọc để anh hưởng ứng, cô nói mơn trớn, giọng ngọt ngào, mơn man như rót vào lòng cảm giác xúc động.
- Không ngờ anh lo cho em như vậy. Anh là cứu cánh của đời em, không có anh em sẽ sống vô vị lắm. Em nhớ ơn anh suốt cả đời em.
Khắc Minh choàng tay qua ngang lưng Ngọc Thanh, giữ cho cô khỏi ngã.
- Đừng như vậy Thanh à. Thanh đã vì anh thì anh phải vì Thanh. Đây không phải là chuyện ơn nghĩa gì cả.
Anh đỡ cô ngồi lên, dịu dàng:
- Lẽ ra Thanh phải nói với anh chuyện này lâu rồi. Đơn giản như vậy sao em cứ tự đẩy vô mình. Từ đây về sau đừng làm vậy nữa nghe không?
- Dạ.
Cô trả lời ngoan ngoãn, ngồi yên lặng bên Khắc Minh, thỉnh thoảng ngước nhình anh. Thấy Khắc Minh trầm tư nhìn ra xa, cô nhìn theo anh, không hề cảm nhận được gì ngoài sự sung sướng. Chẳng phải cô đang bắt đầu thay thế Phương Nghi trong lòng Khắc Minh sao? Thật không có sự chiến thắng nào kiêu hãnh hơn chiến thắng của cô.
Cả hai ngồi bên nhau đến tôi. Rồi anh đưa cô về, như người yêu, như đã thật sự hò hẹn. Chia tay với anh ở cổng, cô hình dung đến một cái hôn thật cuồng nhiệt... Và sau đó thì Khắc Minh thật sự là của mình cô. Chỉ còn thời gian mà thôi.
Hai tuần sau, Ngọc Thanh chính thức vào làm ở công ty Hiệp Hoa. Cô bán xe riêng của mình, để mỗi sáng chiều Khắc Minh đưa đón đi làm. Và tất cả những đối đầu của Khắc Minh với công ty Liên Cương cô đều theo dõi sát, với một niềm thích thú không giới hạn.
Khắc Minh xuất viện đã hơn một tháng nhưng anh không kiện Đông ra tòa, dù anh nắm tất cả bằng chứng của Đông. Anh muốn trả thù theo cách của mình.
Và Đông như con thú bị sa vào khung lưới mà Khắc Minh bủa vây. Hắn ra sức thuyết phục ông Trung vay vốn ngân hàng đầu tư cho một hợp đồng mới. Đối với Đông, đây là chuyện sống còn để cứu vãn hoạt đông của công ty Liên Cương. Đông đã ngang nhiên giải tán cách chi nhánh của tổng công ty khi ông Trung nằm dưỡng bệnh ở nhà rồi huy động tất cả vốn liếng qui về công ty Liên Cương. Hắn mang tâm trạng của người đặt hết tiền vào canh bạc cuối cùng, quyết sống chết một trận với công ty Hiệp Hoa.
Một tháng sau, toàn bộ xi măng và sắt thép công ty Liên Cương nhập về đều trở thành hàng tồn kho. Công ty Hiệp Hoa đã ngang nhiên chiếm lĩnh thị trường với giá chênh lệch đến 5%.
Ông Trung bị Đông đặt vào tình huống đã rồi, không còn cách nào khác hơn phải tham gia với mức thấp nhất. Nhưng Khắc Minh đã ra tay trước ông. Anh cương quyết thuyết phục ông Dương tiếp tục giảm giá. Và ông Dương, dù xót ruột vì mất lời, vẫn nén lòng để Khắc Minh quyết định mọi việc. Ông hy vọng Khắc Minh sẽ loại trừ bớt một đối thủ ngang tầm với ông, vì anh luôn biết rõ điều mình làm.
Sáng nay công ty Liên Cương liên tiếp nhận điện thoại của các khách hàng. Họ rút lại các hợp đồng vì không cạnh tranh với cách khách hàng của công ty Hiệp Hoa.
Ông Trung ngồi chết lặng bên bàn làm việc. Choáng váng vì những cú điện thoại. Ông cảm thấy sự sụp đổ không tránh khỏi trước mắt. Sức năng của tuổi già, của thất bại như đè lên vai ông. Ông mệt mỏi đến không đủ sức để gọi Đông vào trút cơn thịnh nộ của mình mà ông chỉ ngồi lặng một mình hàng giờ trong văn phòng. một mình ông đối điện với đau khổ của mình.
Ở phòng đối diện. Đông cũng gục xuống bàn, lần đầu tiên anh khóc sụt sùi như đứa con nít. Rồi anh bấm số điện của Khắc Minh. Vừa nghe alô, anh đã gào lên:
- Minh, mày làm gia đình tao sạt nghiệp thế này chưa đủ hay sao, mày là thằng khốn nạn!
Giọng Khắc Minh bình thản:
- Có thể lắm.
Đông tức điên người:
- Nếu mày không ngừng hạ sát, tao sẽ giết mày.
- Anh Đông này, nếu anh không muốn vào tù thì đừng động vào tôi, khôn hồn thì hãy giữ lấy mạng. Chỉ cần anh rục rịch một chút là tôi sẽ cho anh vào tu. Đừng bắt tôi phải đưa chuyện hôm trước ra tòa.
- Mày... mày là thằng...
- Nếu không còn chuyện gì để nói thì tôi cúp nghe.
Cụp một tiếng. Khắc Minh đã gác máy. Đông điên tiết đấm mạnh tay xuống bàn rồi khóc rống lên huhu. Anh đứng dậy quăng ghế vào tường thét lên:
- Khốn nạn, khốn nạn quá mà!
Tiếng đập phá vang qua phòng ông Trung. Ông đứng dậy lặng lẽ bỏ về. Nếu bây giờ thằng con trời đánh đó có biến đi, ông cũng chẳng hoài công đi tìm nó. Giờ đây chỉ còn Phương Nghi là chỗ dựa tinh thần của ông mà thôi.
Buổi tối về nha, hai cha con ngồi lặng lẽ trong phòng khách thì Đông về. Anh say lúy túy. Vừa vào nhà anh đã lè nhè.
- Mất hết rồi, nát bét hết rồi. Bây giờ tới vợ con cũng không thèm nhìn. Tối nay con ngủ đây được không ba? Okay đi.
Chia Ly Là Màu Tím Chia Ly Là Màu Tím - Hoàng Thu Dung Chia Ly Là Màu Tím