Chương V
ôi nhớ lại nhiều sự kiện trong mùa hè năm 1887 tiếp theo sự tỉnh thức đột ngột của tâm hồn tôi. Tôi không làm việc gì khác ngoài việc khám phá đôi bàn tay của mình và học tên của mọi đồ vật tôi chạm phải; và càng sờ tới nhiều thứ, học hỏi tên gọi và công dụng của chúng, cảm giác về mối quan hệ giữa tôi và phần còn lại của thế giới càng thêm phần vui thích và tự tin.
Khi mùa hoa cúc và hoàng mao lương tới, cô Sullivan nắm tay dắt tôi băng qua những cánh đồng, nơi những người đàn ông đang chuẩn bị đất để gieo hạt, tới bờ sông Tennessee, và tại đó, ngồi trên lớp cỏ ấm áp, tôi đã học được những bài học đầu tiên về lòng từ ái của thiên nhiên. Tôi học để biết mặt trời và mưa đã giúp những cây cối ưa nhìn và cung cấp hoa trái ngọt ngào cho những bữa ăn đâm chồi nẩy lộc ra sao; lũ chim làm tổ, sinh sống và phát triển lan tràn từ vùng này sang vùng khác thế nào; loài sóc, nai, sư tử và mọi sinh vật khác làm thế nào để tìm kiếm thức ăn và nơi trú ẩn. Khi kiến thức về vạn vật của tôi tăng lên, tôi ngày càng cảm thấy vui thích với thế giới mình đang sống. Khá lâu trước khi tôi học cách làm toán cộng hay mô tả hình dáng địa cầu, cô Sullivan đã dạy tôi cách tìm ra vẻ đẹp trong những cánh rừng thơm ngan ngát, trong mỗi lá cỏ, và trong những nét lồi chỗ lõm trên bàn tay của bé gái em tôi. Cô kết nối những ý tưởng đầu tiên của tôi với thiên nhiên, và khiến tôi cảm thấy “chim chóc, hoa cỏ và tôi là những người bạn ngang hàng đầy hạnh phúc.”
Nhưng cũng vào khoảng thời gian này tôi đã có một trải nghiệm dạy cho tôi biết rằng không phải lúc nào thiên nhiên cũng tốt bụng. Một hôm cô giáo và tôi đang trở về nhà sau một cuộc dạo chơi rong ruổi dài. Buổi sáng rất đẹp, nhưng trời càng lúc càng ấm lên và oi bức khi cuối cùng chúng tôi quay mặt hướng về nhà. Chúng tôi dừng lại giải lao hai ba lần dưới một táng cây ven đường. Chặng nghỉ cuối của chúng tôi là dưới một cây anh đào dại cách nhà không xa lắm. Bóng râm thật dễ chịu, và cây anh đào dễ trèo đến độ với sự trợ giúp của cô giáo tôi có thể trườn lên một chỗ ngồi giữa những cành cây. Ở trên cây mát mẻ đến nỗi cô Sullivan đề nghị chúng tôi ngồi ăn bữa trưa ở đó. Tôi hứa sẽ ngồi yên trong lúc cô về nhà để lấy thức ăn.
Đột ngột một thay đổi lướt qua cây anh đào. Toàn bộ hơi ấm của mặt trời rời khỏi bầu không khí. Tôi biết bầu trời đang tối sầm, vì mọi sức nóng, với tôi có nghĩa là ánh sáng, đã tắt lịm trong bầu khí quyển. Một mùi lạ lùng xông lên từ mặt đất. Tôi biết nó, nó là cái mùi luôn luôn tới trước một trận mưa giông, và một nỗi sợ hãi không tên bóp nghẹt tim tôi. Tôi cảm thấy cô đơn cực độ, bị cắt rời khỏi những bạn bè và mặt đất vững vàng. Sự mênh mông và điều không biết bao trùm lên tôi. Tôi vẫn ngồi im và mong ngóng; một cảm giác ớn lạnh kinh khủng bò dọc người tôi. Tôi mong mỏi cô giáo của tôi trở lại; nhưng trên hết tôi muốn trèo xuống cái cây đó.
Có một khoảnh khắc lặng im hiểm độc, rồi một cơn chấn động liên miên của những chiếc lá. Một cái rùng mình chạy qua khắp thân cây, và cơn gió vụt qua thật mạnh đến nỗi đáng lẽ tôi đã bị hất xuống đất nếu tôi không dốc hết sức bám vào cành cây. Thân cây lắc lư vặn vẹo. Những nhánh nhỏ bị đứt rời và rơi xuống tôi như mưa. Một thôi thúc điên cuồng muốn nhảy xuống xâm chiếm lấy tôi, nhưng nỗi sợ kềm tôi lại. Tôi nép mình vào chạc ba của thân cây. Những cành nhánh quăng quật quanh tôi. Tôi cảm thấy những chấn động rời rạc thỉnh thoảng xuất hiện, như thể có vật nặng nào đó rơi xuống và cơn chấn động cứ men dần lên cho tới lúc nó vươn tới cành cây tôi đang ngồi. Nó khiến tâm trạng hồi hộp của tôi lên tới cực điểm, và vừa khi tôi nghĩ cây anh đào và tôi sẽ ngã xuống cùng một lúc, cô giáo của tôi chộp lấy tay tôi và giúp tôi trèo xuống. Tôi bám vào cô, run rẩy vì vui sướng khi cảm thấy một lần nữa mặt đất dưới chân mình. Tôi đã học được một bài học mới – rằng Thiên nhiên “phát động chiến tranh chống lại những đứa con của Người, và bên dưới sự vuốt ve trìu mến nhất ẩn chứa những móng vuốt đầy xảo trá.”
Sau trải nghiệm này, lâu lắm tôi mới lại trèo lên một cây khác. Chỉ ý nghĩ đó thôi cũng phủ đầy trong tôi niềm khiếp hãi. Chính sự quyến rũ ngọt ngào của cây hoa mimosa đang trổ hoa rốt cuộc đã vượt qua nỗi sợ của tôi. Một sớm mùa xuân tuyệt đẹp khi đang ngồi đọc sách một mình trong ngôi nhà hóng mát, tôi dần dần nhận ra một mùi thơm tuyệt dịu trong không khí. Tôi đứng lên và đưa hai tay ra theo bản năng. Như thể linh hồn của mùa xuân vừa lướt qua ngôi nhà hóng mát. “Gì thế nhỉ?” Tôi tự hỏi, và khoảnh khắc sau tôi nhận ra mùi hoa mimosa đang nở. Tôi lần dò tới cuối vườn, biết rằng cây mimosa ở gần hàng rào, ở chỗ ngoặt của con đường. Vâng, nó đứng đó, run rẩy thân hình trong nắng ấm, những cành trĩu hoa hầu như chạm vào lớp cỏ cao. Đã từng có thứ gì đẹp đẽ thanh tú như thế trong trần gian trước đó hay chăng! Những đóa hoa thanh tú co lại với cú chạm trần tục nhẹ nhàng nhất; cứ như thể một loài cây chốn thiên đường đã được cấy trồng trên mặt đất. Tôi lần dò tìm đường đi qua một cơn mưa cánh hoa tới thân cây to lớn và đứng đó phân vân một lúc; thế rồi, tôi đặt một bàn chân lên khoảng rộng giữa những cánh có nhánh, đu người lên cây. Tôi gặp đôi chút khó khăn trong việc bám giữ, vì những cành cây rất to và lớp vỏ cây làm tay tôi đau. Nhưng tôi có một cảm giác thú vị rằng tôi đang làm một điều gì đó khác thường và tuyệt diệu, vì thế tôi tiếp tục trèo lên ngày càng cao, cho tới khi tôi tới một chỗ ngồi nhỏ mà ai đó đã làm sẵn trước đó lâu đến độ nó đã phát triển thành một phần của cây hoa. Tôi ngồi thật lâu, cảm thấy giống như một nàng tiên ngồi trên một đám mây hồng. Sau đó tôi trải qua nhiều giờ hạnh phúc trên thân cây của chốn thiên đường, nghĩ những ý nghĩ tươi vui và mơ những giấc mơ rực rỡ.
Câu Chuyện Đời Tôi Câu Chuyện Đời Tôi - Hellen Keller Câu Chuyện Đời Tôi