Chương 6
-2-2-5.” Woody nhấn bàn phím. Đám đồ chơi của Bonnie đã dẫn anh vào máy tính trong bếp. Trước hết Woody phải tìm hiểu xem mình đang ở đâu đã – và nhà Andy ở chỗ nào. “Sy-ca-more. Được rồi, tìm kiếm!”
Cô nàng tam giác long nhấn phím Enter. Một tấm bản đồ xuất hiện trên màn hình. Woody không thể tin vào mắt mình – nhà của Andy ở ngay sau góc đường này!
Woody biểu diễn một điệu nhảy chiến thắng nho nhỏ, sau đó nhanh chóng tiến về phía cửa dành cho chó mèo. “À suýt nữa tớ quên mất.” anh nói với đám đồ chơi còn lại, “nếu có ai trong số các cậu đến nhà trẻ Sunnyside, làm ơn nói giúp tớ với họ là Woody đã về đến nhà rồi nhé!”
Đám đồ chơi của Bonnie há hốc mồm. “Cậu đến từ Sunnyside hả?” Cô búp bê rách Dolly hỏi.
“Nhưng cậu trốn thoát bằng cách nào vậy?” Trixie trợn tròn mắt hỏi thêm.
“Ồ ra khỏi đó cũng không dễ đâu…” Woody khựng lại. Anh có linh cảm không lành. “Các cậu bảo ‘trốn thoát’ là có ý gì vậy?”
“Sunnyside là một nơi sầu thảm và tuyệt vọng được thống trị bởi một con gấu độc ác người sực mùi dâu!” ngài Pricklepants trả lời anh giọng gấp gáp.
“Lotso à?” Woody hỏi đầy nghi hoặc.
“Gã đó có thể ra vẻ cao quý và thân thiện.” Buttercup nói. “Nhưng ở bên trong, hắn là một con quái vật!”
Ngài Pricklepants chỉ lên bậu cửa sổ, nơi một chú hề đồ chơi bị hỏng đang ngồi, đờ đẫn nhìn ra ngoài. “Chuckles sẽ giải thích cho cậu!”
“Đúng vậy, tớ đã từng quen Lotso.” Chuckles cất tiếng. Giọng cậu buồn bã và chậm rãi. “Hắn đã từng là một đồ chơi tốt. Một người bạn. Chúng tớ có cùng cô chủ – Daisy. Cô bé yêu quý tất cả bọn tớ, nhưng Lotso là một ngoại lệ đặc biệt. Họ làm mọi thứ cùng nhau. Cậu sẽ không thể tìm được một đứa trẻ hay một món đồ chơi nào yêu quý nhau hơn thế.”
Woody gật đầu. Anh biết cảm giác đó như thế nào.
“Một ngày nọ,” Chuckles tiếp tục, “chúng tớ lên xe đi chơi. Tại một trạm nghỉ, bọn tớ chơi đùa một chút. Sau bữa trưa. Daisy thiếp đi mất. Cô bé không bao giờ quay lại nữa…”
Chú hề giải thích rằng bố mẹ Daisy đã lái xe về mà quên mất đám đồ chơi của cô bé còn ở đó. Cậu và Lotso và Bé Bự đã chờ mãi và chờ mãi, nhưng họ không trở lại.
Sau đó ba món đồ chơi bắt đầu tự tìm đường về nhà. “Lotso không chịu bỏ cuộc.” Chuckles tiếp tục kể. “Tưởng như cuộc tìm kiếm là vô tận, nhưng cuối cùng bọn tớ cũng về được nhà của Daisy.”
Họ về nhà lúc ngày đã là đêm. Bé Bự nâng Lotso và Chuckles lên để nhòm vào cửa sổ phòng Daisy. Nhưng họ đã về quá muộn: Daisy đang say giấc bên một chú gấu bông màu hồng mới tinh.
“Hôm ấy đã có gì đó thay đổi bên trong Lotso.” Chuckles nói với Woody. “Có gì đó đã tan vỡ.”
Bé Bự lúc đó đang đeo một mặt dây chuyền khắc tên của Daisy. Lotso giận dữ đến mức giật tung mặt dây chuyền khỏi cổ Bé Bự. Lotso không cho cả Bé Bự lẫn Chuckles vào với Daisy. “Cô ấy không còn yêu thương các người nữa đâu!” Lotso quát họ. “Giờ thì đi thôi!”
“Chúng tớ lạc lõng. Không ai yêu thương. Không ai cần đến.” Chuckles nói. “Sau đó chúng tớ tìm đến Sunnyside. Nhưng Lotso không còn là bạn của tớ nữa. Anh ta chẳng bao giờ có bạn nữa. Anh ta chiếm quyền kiểm soát Sunnyside, làm náo loạn toàn bộ hệ thống.”
Chuckles thò tay vào túi áo trước. Cậu rút ra mặt dây chuyền bằng nhựa đã từng thuộc về Bé Bự. Nó đã mòn vẹt và mờ đi theo thời gian, nhưng Andy vẫn có thể đọc được dòng chữ TRÁI TIM TÔI THUỘC VỀ DAISY.
“Việc Lotso đã làm là hoàn toàn sai trái.” Chuckles nói. “Đám đồ chơi mới – họ chẳng có cơ hội nào để trụ lại!”
“Nhưng bạn bè của tớ đang ở trong đó!” Woody há hốc mồm.
“Cậu không thể quay lại đó được!” Buttercup nhấn mạnh.
“Trở về đó bây giờ chẳng khác gì tự sát.” Ngài Pricklepants khuyên nhủ Woody.
“Vậy còn Andy thì sao?” Dolly hỏi.
Trixie gật đầu. “Chả phải cậu ấy sắp vào trường đại học à?”
Woody nhìn những khuôn mặt nghiêm trọng của đám đồ chơi. Anh không biết mình phải làm gì. Bạn bè của anh cần anh. Nếu những gì Chuckles nói là sự thật, Woody hiểu rằng bạn bè của mình sẽ không bao giờ thoát được khỏi Sunnyside nếu không được anh giúp. Nhưng Andy cũng cần anh. Và nếu anh không sớm trở về nhà, Andy sẽ ra đi… mãi mãi.
Câu Chuyện Đồ Chơi Câu Chuyện Đồ Chơi - Nhiều Tác Giả Câu Chuyện Đồ Chơi