Cánh Hồng Ailen epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 6
àng không biết mình phải suy nghĩ sao đây. Thật không có ai tốt với nàng hơn Burke vào cái hôm nàng đi chơi với anh. Nàng đã xem đua ngựa, nàng đã xem những con ngựa tuyệt đẹp ganh đua với nhau. Nàng đã nhìn thấy những người phụ nữ áo quần lịch sự, thấy những chú nài mặc toàn đồ lụa rực rỡ. Nàng đã nghe hàng ngàn người chuyện trò náo nhiệt. Nàng đã trông thấy những con chim lạ và hoa lạ, nàng đã uống sâm banh trong một chiếc máy bay cá nhân. Nhưng nàng nhớ nhất hôm đó là lúc nàng ngồi trong vòng tay của Burke trên bãi cỏ.
Nàng không biết mình phải suy nghĩ ra sao đây?
Thế rồi từ hôm ấy, ngày lại ngày trôi qua, Erin phải nghĩ đến công việc của mình - làm việc để lãnh lương, bắt đầu một cuộc sống mới, nhìn xem những điều mới lạ. Nhưng Burke lại ít đến văn phòng làm việc của nàng, và khoảng cách xa hơn. Nàng cứ nhìn ra cánh cửa, ước mong cánh cửa bật mở ra.
Nàng tự nhủ mình rằng những tình cảm của nàng đối với chỉ là những tình cảm bên ngoài mà thôi. Anh làm cho nàng cười, chỉ cho nàng thấy những vật hấp dẫn. Anh tỏ ra lịch sự như thế chỉ để cầm chân nàng lại. Một phụ nữ thích được một người đàn ông như thế mà vẫn không yêu được chứ? Nàng không yêu, được chứ? Một phụ nữ có thể hôn hít một người đàn ông mà vẫn không dấn sâu quá, có đúng đắn không?
Thế rồi nàng lâm vào tình trạng cứ nghĩ về anh mãi và mong chờ anh mãi.
Burke đã không gặp nàng khá lâu. Nàng đã tự nhủ mình như thế thì anh từ chuồng ngựa theo lối sau đi vào nhà. Anh đã không gặp nàng kể từ hôm hai người đi Florida đến nay vì tình cảm của anh rất hỗn độn. Anh đã quen lối suy tư rành mạch, quen với những tình cảm rạch ròi, chứ không theo kiểu hổ lốn, nửa thì muốn, nửa thì dè dặt như thế này.
Burke cứ nghĩ mãi về cách nàng xem trường đua, cách nàng nhìn ngựa đua. Nàng rất sống động, kinh ngạc, say sưa. Nàng là mẫu đàn bà hợp với anh. Tuy nhiên anh lại cứ suy nghĩ mãi về thái độ của nàng khi nàng xỉu dưới chân anh. Nàng xanh xao, đơn độc, sợ hãi. Anh cần che chở và an ủi nàng.
Anh chưa bao giờ muốn chịu trách nhiệm về việc che chở, chăm nom một phụ nữ nào hết. Thế mà anh đã muốn như thế với nàng. Nàng không phải là loại phụ nữ mình mua vui qua đêm, rồi đường ai nấy đi. Thế mà anh đâm ra ham muốn nàng. Qua nhiều lúc chuyện trò thẳng thắn với nàng anh thấy nàng là người không cần thiết đến gốc gác và sẵn sàng quên hết các thứ ấy. Anh chưa khi nào muốn mình chịu gò bó hay chịu trách nhiệm về gia đình, gia đình theo nghĩa đúng đắn ấy. Thế mà anh lại muốn có Erin McKinnon.
Và anh đã vắng nàng lâu lắm rồi.
Khi anh bước vào phòng làm việc của nàng, nàng đang ghi chép rành mạch, kỹ càng trong cuốn sổ cái. Nàng biết anh đến - ngay khi không ngước mắt nhìn, nàng cũng đã biết rồi - nhưng nàng cứ làm cho xong việc đã, mới ngẩng đầu nhìn lên:
- Xin chào! Lâu rồi không thấy mặt anh.
- Anh bận quá!
- Báo chí có đề cập đến đấy, trên bàn em kia kìa. Em vừa gửi chi phiếu trả cho bác sĩ thú y rồi. Bác sĩ Harrigan có thể về nhà sống thoải mái một năm với số tiền anh trả một tháng đấy. Mấy con ngựa con khỏe cả chứ?
- Chúng khỏe lắm.
- Em thấy anh mới thuê một cậu làm việc trong chuồng ngựa.
- Người luyện ngựa của anh thấy cần phải thuê.
Erin nhướng mày nhìn anh. Như thế anh đã đóng vai trò ông chủ của một dinh cơ rồi?
- Em thấy cơ sở "đặt cược" của anh hoạt động rất tốt ở Santa Anita.
- Em đọc báo thể thao hàng ngày hả?
- Ở với gia đình Grant, làm việc cho anh thì phải thế thôi.
Erin lại cầm bút chì lên tay, nàng nói tiếp:
- Nãy giờ đã chuyện trò giải lao chút đỉnh rồi, em phải làm việc thôi nếu anh không cần gì em.
- Em đi với anh.
- Sao?
- Anh đã nói em hãy đi với anh.
Trước khi nàng kịp phản ứng thì anh đã nắm lấy cánh tay nàng, lôi nàng đứng dậy. Anh hỏi:
- Áo khoác em đâu?
- Sao? Chúng ta đi đâu?
Không đáp, anh đưa mắt nhìn quanh, tìm thấy cái áo vắt trên chiếc ghế, anh bảo nàng:
- Mặc áo vào đi!
Rồi, vừa đưa cái áo cho nàng xong, anh đã bước đi. Erin thấy hụt hơi khi đi theo anh xuống phòng khách:
- Hay nhỉ, bỗng làm gián đoạn công việc của em giữa giờ làm việc, lôi ào em đi mà không cho biết lý do. Chắc là vì anh trả tiền công cho em, rồi anh chả sợ em chống đối lại lệnh của anh chứ gì? Ở cái xứ này, người làm công cũng có quyền chứ? Luôn tiện em xin hỏi anh, những ngày nghỉ lễ em vẫn có lương chứ?
- Em học hỏi nhanh đấy. - Anh lẩm bẩm trong miệng vừa đẩy cửa ra.
- Nếu anh không thả tay em ra, em không mặc được áo đấy.
Khi anh thả tay nàng ra, nàng chuồi mạnh hai tay vào tay áo, nhưng vẫn không gài nút. Nàng nói:
- Rồi, trời đẹp quá! Mặt đất nhớp nháp vì tuyết tan, nhưng thế mới tốt vì mua xuân đang đến. Nếu anh chỉ muốn cho em thấy cảnh tượng này, thì em xin phép lui giờ làm việc thôi.
Nàng định quay người đi thì anh đã nắm lấy cánh tay nàng, rồi lại bước đi. Nàng lên tiếng:
- Này Burke, ma quỷ nhập vào người anh rồi hả? Nếu anh muốn em làm gì hay xem gì cũng được, nhưng đừng làm đau cánh tay em chứ?
- Em làm việc cho anh bao lâu rồi?
- Ba tuần rồi.
Burke buông tay ra, nàng đi từng bước dài bên cạnh anh.
- Và trong ba tuần, ít khi em thò đầu ra khỏi văn phòng.
- Thì em làm việc trong văn phòng mà.
Nàng nhắc nhở cho anh biết thế.
- Em có khi nào nghĩ là em không thể hiểu gì về công việc hết, nếu em không chịu tìm xem tiền từ đâu đến và nó sẽ đi đâu không?
- Em nghĩ là việc chúng ta đi xem đua ngựa chính là lý do đấy.
- Có nhiều việc tìm hiểu ở đây hơn là xem một cuộc đua.
- Khi mà những số liệu tương ứng nhau rồi, tại sao em lại phải tìm hiểu nữa chứ?
Burke thấy khó trả lời, nhưng anh chỉ biết anh muốn nàng thấy hết những gì của anh, muốn nàng hiểu hết, muốn nàng tiếp cận với tài sản của anh.
Vừa hất tóc khỏi che mắt, nàng nhìn lên anh. Nhìn nghiêng trông anh nghiêm nghị, và nàng cảm thấy nàng khám phá ra được điều bí ẩn trong đôi mắt anh. Nàng hỏi:
- Anh có điều gì khó xử phải không?
- Không, không có gì hết.
Anh trả lời một cách chắc nịch, bình tĩnh, rồi tỏ ra thanh thản. Nhưng nàng vẫn cảm thấy được sự bồn chồn trong người anh. Cái gì đã làm cho anh chỉ nghĩ đến một phụ nữ, một cảm giác, một giọng nói như thế?
Nàng lặng lẽ bước đi bên cạnh anh, nhưng nàng lại đưa mắt nhìn những cây nghệ tây - những cây nghệ tây to mập có màu tím mọc trong đất sũng nước, bất kể đến những đám tuyết bao quanh. Nàng thấy mặt đất thoai thoải xuống, mặt trời chiếu nghiêng trên đó. Rồi nàng thấy những chuồng ngựa gỗ trắng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Nàng thấy những tấm ván có hình ô vuông ở bãi chăn thả ngựa và đường ngựa phi có hình bầu dục dài, ở đấy đang có một con ngựa đang phi.
Nàng nói nhỏ:
- Đẹp quá! Trông giống như tranh ở trong sách. Anh phải tự hào vì tất cả các thứ ấy đều là của anh!
Burke không chú ý đến nhưng anh dừng lại và nhìn ra đường ngựa phi khi nghe nàng nhắc đến. Anh đã thành công mỹ mãn, nhưng anh cũng đã thất bại quá nhiều. Không bao giờ anh có ý định trụ lại cả, nhưng rồi anh đã tổ chức lại tốt hơn để thắng cuộc. Anh biết ít ỏi về ngựa, và lại không hiểu gì về đua ngựa hay là về gây giống ngựa hết, anh đã tự nhủ mình phải ráng tìm hiểu để quay ngược thế cờ hầu có lợi.
Bốn năm trôi qua, và anh vẫn còn trụ ở đây. Anh đứng bên cạnh Erin, đưa mắt nhìn ra, anh bắt đầu hiểu được lý do. Cảnh tượng thật xinh, nó là của anh, và nó là một canh bạc, sẽ vẫn mãi mãi là một canh bạc.
Giữ bàn tay Erin trong tay mình, anh lại bước đi và nói:
- Chúng ta có ba mươi con ngựa, hai con thuộc ngựa nòi, chỉ có việc làm thỏa mãn cho các con cái thôi.
Erin thêm vào:
- Và cả chúng nữa chứ!
- Hai con ngựa cái vừa mới sinh con, và chúng ta có hai con nữa sẽ sinh vào một ngày gần đây. Gần một nửa còn lại đang được huấn luyện, chuẩn bị cho năm sau. Hiện thời anh đã có năm con hai tuổi, thuộc loại nhất, và một vài con kỳ cựu sẽ được đem dùng vào một hay hai mùa đua, rồi cho chúng ra gây giống hay là cho hồi hưu. Kìa, em có thấy con ngựa đang tập kia không? Đó là một con trong cặp ngựa anh đã mua ở Ai Len đấy.
Erin nhìn ra đường đua. Người cưỡi ngựa đứng thẳng trên hai bàn đạp và rạp mình xuống, nhưng anh vẫn không lơ đãng. Con ngựa thật đẹp, lông nó màu hạt dẻ, một đường trắng chạy dọc trên mũi nó. Bốn chân trải dài nhịp nhàng nhanh nhẹn, gõ đều trên đường đua sũng nước.
- Nó phi nhanh đấy chứ.
- Cũng vừa phải thôi.
- Đây chắc là con đã đá anh.
Erin lại nhìn nó. Con vật xinh đẹp đấy, nhưng nàng vẫn đứng xa:
- Nếu nó bất trị như thế, sao anh lại mua làm gì?
- Anh thích dáng của nó.
Khi anh dợm bước đi, Erin níu lại, bảo:
- Em không quen biết với ai hết mà.
- Anh muốn cho em thấy đôi điều.
Erin tự nhủ rằng mình sẽ được yên ổn khi đi với anh. Nàng nói:
- Nếu anh bảo em đi với anh khắp cả khu vực thì chắc là giày em sẽ toạc hết đấy.
Anh nhìn xuống nhưng chân vẫn bước, anh nói:
- Đằng nào thì em cũng sắm ít đôi giày mới mà.
- Cám ơn anh lắm.
- Anh cứ tưởng em đã mua sắm gì rồi với hai đợt lương em vừa lãnh chứ!
- Em cũng định đi mua sắm đấy chứ.
Họ đi qua các chuồng ngựa, mùi ngựa và mùi cỏ ướt xông lên nồng nặc. Nàng nghe tiếng người nói chuyện ở bên trong. Erin ngần ngại, nhưng Burke vẫn cứ đi. Thế rồi nàng thấy khu tập trung ngựa, ở đấy con ngựa cái đang đứng cho con bú.
- Đấy là chú ngựa mới nhất cư trú ở "Ba con át" đấy.
Erin thận trọng tiến đến gần hàng rào, nàng nói:
- Khi còn nhỏ chúng hiền quá nhỉ.
Nàng thư thái đưa hai bàn tay nắm lấy thanh ngang trên hàng rào, rồi tựa người vào sát hơn. Không khí trong lành, thời tiết đang chớm xuân. Không phải là màu xanh hay là mùi hương ngào ngạt trong không khí như ở Ai Len, nhưng bỗng nàng cảm thấy hài lòng vô cùng. Nàng nói:
- Bao giờ chúng ta cũng chỉ xem một con vật như là phương tiện để chúng ta đạt được cứu cánh của mình mà thôi.
Nàng mỉm cười khi thấy con ngựa con lại chui vào bú mẹ. Nàng nói tiếp:
- Joe rất thương yêu súc vật, anh ấy khi nào cũng chuyện trò, vuốt ve chúng. Chắc anh ấy thích xem cái cảnh này lắm.
- Em nhớ nhà rồi đấy.
- Chỉ có lạ là không thấy họ hàng ngày mà thôi. Em không nhận ra...
Nàng bỏ lửng câu nói, rối lại nói tiếp:
- Tin tức ở nhà cho biết mọi người đều bình an. Cullen lại đi Dublin để chơi nhạc ở một câu lạc bộ, còn Brian thì mê mẩn Mary Magaret Shamesy. Mẹ bảo anh ấy phát khùng lên rồi, nhưng cũng được thôi.
Con ngựa con đã bú no, nó nhảy nhót quanh bãi chăn thả ngựa. Erin thờ ơ nhìn nó, nàng nghĩ đến gia đình:
- Vợ của anh Frank sắp sửa có con. Em chuẩn bị lên chức cô rồi đấy. Thật vui, sáng nào ngủ dậy em cũng nghĩ đã đến giờ xuống chuồng gà. Nhưng ở đây chẳng có chuồng gà nào cả.
Con ngựa con chạy đến bên hàng rào, ngửi ngửi vào nàng. Tuy nhiên Erin đưa tay ra, vuốt giữa hai tai nó. Burke hỏi:
- Em có muốn có chuồng gà không?
- Em cho là em đã sống hạnh phúc lắm rồi, không cần phải nhặt trứng gà lại nữa.
Nàng nhìn xuống và chăm chú vào con ngựa non. Burke đặt hai bàn tay của anh lên tay nàng và để yên trên đầu chú ngựa non:
- Con vật bé bỏng đáng tin cậy mà, phải không?
- Đúng, nhưng mẹ nó...
- Có lẽ mẹ nó cảm thấy thoải mái khi cho con nó vui chơi đôi chút. Thỉnh thoảng nếu em thấy sợ thì tốt nhất là em tiếp xúc với những con còn bé.
- Em cũng nghĩ vậy.
Chú ngựa con mềm mại như bơ, chú đưa mũi vào giữa các thanh hàng rào để ngửi áo của nàng.
Nàng cười với nó:
- Mày tìm cái gì để nhai phải không. Tao chỉ có mang theo từng ấy thôi.
Không thấy gì hấp dẫn, chú ngựa con chạy đi, nó nhảy tung tăng quanh mẹ nó.
- Nó có thành vô địch được không?
- Nếu nó vào được trong kế hoạch.
Erin bước đi khỏi hàng rào, nàng thọc hai tay vào túi áo khoác, nhìn anh rồi hỏi:
- Tại sao anh đem em ra đây?
- Anh không biết.
Anh không lưu tâm đến những người đàn ông đi quanh trong sân, và đi ra đi vào trong các chuồng ngựa. Anh chỉ nghĩ đến có mình nàng, anh đưa tay vuốt má nàng. Anh hỏi:
- Tại sao lại phải thắc mắc làm gì?
Phải chăng hành động đưa mấy ngón tay lên sờ má nàng của anh quá đột ngột, quá bất ngờ, nên đã làm cho tim nàng nhảy mạnh? Hai lòng bàn tay của nàng trong túi áo cũng rịn ướt. Nàng đáp:
- Em thắc mắc chứ. Em phải quay về thôi.
- Hôm nay em đã đương đầu với một điều đáng sợ, tại sao em không đương đầu với một điều đáng sợ khác nữa?
- Em đâu có sợ anh.
Thật vậy, nàng cảm thấy một niềm hân hoan nữa là khác. Tim nàng không vững đấy thôi, chứ nàng đâu có sợ.
- Có lẽ em không sợ thật.
Anh nói xong bèn nắm lấy tay quàng ra sau cổ nàng, kéo nàng đến gần hơn. Anh sợ, sợ những gì nàng đang gây ra cho anh vì anh không có kế hoạch, không tính toán khi hành động.
Nàng nóng lòng sà vào lòng anh. Nàng vùng vằng:
- Em thấy anh không khôn ngoan chút nào hết, khi cứ hôn em theo cái kiểu ấy mãi.
- Được rồi. Chúng ta thử cách khác đi.
Thế là anh hôn nàng nhẹ nhàng, châm chọc, cám dỗ, day dứt. Nàng cảm thấy răng của anh cà vào môi nàng, lưỡi của anh mềm ướt trong miệng nàng. Bàn tay nàng sờ lên má anh, rồi nàng để bàn tay yên ở đấy, vì nàng đã cởi mở cả tấm lòng mình cho tình cảm tuôn ra như chưa bao giờ nàng trải qua như thế.
Vì vậy anh đã dịu ngọt với nàng, nhẫn nại và cám dỗ nàng. Nàng không biết. Những ngón tay nàng lồng vào tóc anh, môi nàng hé mở đón nhận. Không, nàng không sợ, nàng không sợ anh, nếu anh có mang gì lại cho nàng nhiều hơn là những điều nàng mơ ước, thì nàng cũng bằng lòng thôi, nàng hăng hái chấp nhận thôi. Thở dài một hơi, nàng ngửa đầu ra đằng sau để cho anh chiếm hữu.
Burke kềm mình lại. Nàng càng tỏ ra rộng lượng với anh thì anh thấy càng phải thận trọng khi đón nhận những gì nàng ban cho. Khát vọng cháy bỏng trong anh là mang nàng đến một nơi nào mờ tối, riêng tư, để cả hai cùng thỏa mãn ước muốn của mình. Để rờ rẫm nàng. Anh ép môi vào môi nàng và tưởng tượng ra tay mình đã rờ rẫm, sờ soạng nàng ra sao. Không có gì ngăn cản hết. Trong khi răng nàng cắn nhẹ lên môi anh, anh lại tưởng tượng ra cảnh da thịt nàng trượt trên da thịt anh ấm áp ra sao.
Như thế là đã có được một hương vị nồng nàn dễ chịu hấp dẫn rồi. Nhưng anh muốn nhiều hơn hôn môi nữa. Khi nghe tiếng thở dài của nàng dội vào trong người anh, anh biết là anh cần nhiều hơn nữa.
Anh lồng bàn tay vào tóc nàng, kéo nàng áp vào người anh, anh nói với nàng:
- Anh muốn em ở lại với anh đêm nay.
- Ở lại với anh?
Nàng mở mắt và kinh ngạc khi thấy lửa tình, đam mê đang hiện ra trong đôi mắt anh. Anh lặp lại:
- Ở lại với anh. Đêm nay. Mà cần gì, nhiều đêm nữa chứ. Em về lấy đồ đạc và mang hết đến đây.
Nàng thấy ớn lạnh. Có cái gì đó trong lời ra lệnh này, trong ánh nhìn của anh ngay khi nó làm cho nàng lo âu:
- Chuyển đến đây ở với anh à?
Nàng đưa hai tay lên ngực anh và cố giữ giọng nói mình cho bình tĩnh. Nàng nói tiếp:
- Anh muốn em đến ở trong nhà anh, ăn với anh, ngủ với anh à?
- Anh muốn em sống với anh. Em biết quá rõ là anh rất muốn thế ngay từ lần đầu anh đặt tay lên người em.
- Cũng được, có lẽ em đến được. Nhưng điều em bằng lòng làm là làm việc cho anh cơ mà.
Nàng lại nghiêng đầu ra đằng sau, nhưng lần này nàng không chịu đầu hàng. Đúng thế, nàng bằng chấp nhận những tình cảm anh quấy động lên trong người nàng, nhưng nàng không chịu nhượng bộ những nguyên tắc của nàng với chúng được. Nàng nói:
- Bộ anh tưởng tôi sẽ làm tình nhân cho anh hả? Bộ anh tưởng tôi sẽ để cho anh giữ tôi trong ngôi nhà lộng lẫy của anh được hả?
- Không ai nói đến chuyện giữ em hết.
- Không, anh không phải loại người giữ lại mà là chiếm lấy, vui đùa rồi thả đi. Tôi nói cho ông biết, bất kể ông làm cho tôi cảm xúc ra sao, bất kể ông làm cho tôi ham muốn ra sao, tôi vẫn không khi nào làm tình nhân của ông.
Thật ngốc khi để bị chạm tự ái, thật lố bịch khi để bị sỉ nhục, nhưng nàng rơi vào cả hai trường hợp. Erin vùng ra khỏi vòng tay của Burke, và đứng thẳng người lên:
- Nếu tôi hôn ông, là vì tôi thích như thế, chứ không có gì khác. Tôi sẽ không sống trong nhà ông, để làm gia đình tôi phải xấu hổ khi ông đã chán chê tôi.
Nàng lắc đầu hất mái tóc ra sau, vòng hai tay:
- Bây giờ tôi trở về làm việt, và ông nên tránh tôi ra nếu ông không muốn phải giải thích với nhân viên của ông tại sao lại chưa có lương.
Nàng quay người lại và bước đi. Burke dựa lưng vào hàng rào khu chăn thả ngựa. Một người biết điều thì nên xếp bài lại và dọn sạch bàn. Anh hình dung ra cảnh anh sẽ đánh vào ván bài sau, và phần thắng sẽ về đâu.
o O o
Dù nàng có thấy thích tiệc tùng hay không thì nàng vẫn phải làm theo những kế hoạch của bà chị họ đã vạch ra. Vả lại còn ngày nào đáng vui hơn ngày lễ Thánh Patrick? Erin bận bịu quá đến nỗi nàng nghĩ rằng nếu có chó trong nhà, chắc thế nào nàng cũng vấp phải nó.
Nàng nghĩ: không thể nào theo ý muốn của Burke Logan được "đến ở với anh và làm tình nhân cho anh ". Nàng đang lau một cái đĩa bằng bạc với một miếng vải sạch như thể nàng đánh bóng kim loại vậy. Ồ, không được, theo lời anh ấy ư, "thu xếp đồ đạc và nhanh chân lên". Ha!
Cứ làm như nàng muốn nghe những lời đường mật của con người ghê tởm ấy lắm. Sự thật là Erin McKinnon không muốn những lời đường mật của ai hết. Điều mà nàng muốn là được người ta để cho nàng yên, để theo đuổi sự nghiệp mới mẻ của mình mà thôi. Nàng nghĩ là chỉ trong vòng sáu tháng, là nàng đã có chỗ ở riêng của mình, và có công việc mới rồi. Nàng sẽ tìm một việc ở nơi nào mà nàng khỏi phải gặp một kẻ gian trá, dựng lên cảnh làm cho nàng cười đó, rồi làm cho nàng phải khiếp hãi sau đó. Mà lại nhiều cách làm cho nàng khiếp hãi nữa chứ, nàng vừa lẩm bẩm vừa vứt cái khăn lau sang một bên.
Lật cái đĩa trẹt lên, nàng soi mình trong dĩa. Anh ta xem mình như đồ chơi, thật thế mà. Nàng không biết ngay từ đầu hay sao? Thôi được, cái gì hoan hỉ cho anh đều hoan hỉ cho nàng. Nàng biến mình thành đồ chơi cũng được, và đêm nay là đêm thuận tiện cho nàng bắt đầu đây. Theo Dee cho biết, thì đêm nay sẽ có nhiều người đến dự tiệc. Kể cả các đồ rắn rít trong cỏ nữa đấy.
Đứng bên kia bàn, Dee xếp sang một bên cái khay khác, chị hỏi nàng:
- Đã hết tự cáu kỉnh với mình chưa?
- Hết rồi.
- Thế thì tốt! Vì chúng ta chỉ còn hai giờ nữa thôi.
Đứng dậy, chị chồng những cái bát lên những cái đĩa trẹt bên cạnh các ly tách bằng thủy tinh. Ngoài công việc của bà Hannah và của những người cung cấp thức ăn, những việc còn lại dễ giải quyết thôi. Chị hỏi:
- Có gì em muốn nói với chị không?
- Dạ không.
- Không có, nhưng tại sao suốt tuần nay em cứ càu nhàu một mình mãi thế?
Erin cắn chặt răng lại, rồi nàng tựa cằm lên bàn tay:
- Em cho rằng đàn ông Mỹ cục cằn và ngạo mạn hơn đàn ông Ai Len.
- Chị cứ nghĩ là người ta đặt điều ra đấy thôi.
Adelia bước đến, đặt một bàn tay lên vai nàng:
- Burke làm cho em bực bội à?
- Đúng ra mà nói thì chút ít thôi.
Cách nàng nói khiến cho Dee phải cười, chị nói:
- Tính của anh ấy thế thôi.
- Không hợp tính em.
- Thôi được rồi, chúng ta đừng phiền hà gì về anh ấy nữa. Chúng ta sắp đến giờ tiệc rồi.
Erin gật đầu, đứng dậy. Nàng thấy mình bực bội từ khi nàng trông thấy đĩa bạc và ly thủy tinh. Sự thể lại tệ ra nữa khi nàng thấy đám người cung cấp thức ăn bước xuống rồi làm náo lên với các món. Kem trứng đánh nổi cá hồi và món pate gan ngỗng. Nàng thấy người ta chở đến những thùng rượu sâm banh. Trời đất ơi, từng thùng. Rồi có cả trứng cá muối đen mà nàng phải thử, trong khi không có ai đặt mắt đến hết. Rồi còn hoa, nhiều chậu sắp từng dãy, khi nàng đi với Dee xuống phòng khách.
Khi hai người đi lên lầu, Dee nói:
- Như một cái nhà điên ấy, phải không? Lát nữa, nếu em ngán nghe các chuyện về ngựa, về đường đua, về giá cả ngựa giống thì em cứ ra giấu cho chị biết.
- Em lại thích nghe, nghe chuyện ấy giống như mình đang học một ngôn ngữ mới.
- Cũng đúng thế.
Dee đi vào phòng ngủ của mình rồi lấy trên giường ngủ một cái hộp lớn. Chị nói:
- Mừng em ngày lễ lớn Patrick được hạnh phúc.
Như cái máy, hai bàn tay nàng quàng sau ót:
- Cái gì thế?
- Thì quà chứ còn gì. Em không nhận à?
- Chị không cần phải cho em quà như thế.
Không cần, nhưng chị không nghĩ đây là điều ép buộc. Adelia hiểu rất rõ về lòng tự hào. Chính lòng tự hào của chị cũng đã từng bị tổn thương:
- Erin, chị muốn em nhận nó đi, vì tất cả chúng ta ai cũng đều được chào mừng nơi cư trú mới hết. Khi chị đến đây, chị chỉ có bác Paddy. Bây giờ chị mới hiểu là bác ấy sung sướng biết bao khi bác chia sẻ ngọt bùi với chị. Vui lòng nhận đi em.
- Em đành cám ơn chị thôi.
- Thế là tốt, rồi em còn phải giả vờ là thích nữa, ngay khi em không thích.
Dee ngồi xuống mép giường, rồi lấy hai tay ra dấu:
- Mở ra. Chưa bao giờ chị kiên nhẫn như thế này hết.
Erin ngần ngại trong phút chốc, rồi nàng để cái hộp lên giường và mở nắp ra. Dưới một lớp giấy lót mềm, nàng thấy một cái áo lụa màu lá chuối non. Nàng thốt lên:
- Ôi, màu đẹp quá!
Chị bảo:
- Đợi đến hôm nay đấy. Nào, lấy ra đi. Chị nóng lòng xem em mặc ra sao rồi đấy!
Erin cẩn thận đưa mấy đầu ngón tay chạm vào chiếc áo lụa, rồi lấy nó ra. Vạt trước chiếc áo phủ mềm mại và vạt sau chiếc áo xòe ra đến đầu chiếc váy thanh mảnh. Dee đứng dậy ngắm chiếc áo dài trước mặt cô em họ. Mặt chị sáng ngời, chị nói:
- Chị biết mà! Chị bảo đảm là áo vừa vặn mà! Ôi, Erin, em sẽ làm cho mọi người chói mắt cho mà coi!
Nàng lấy mấy ngón tay vuốt lên chiếc váy một cách trân trọng, nàng đáp lời chị:
- Thật là một cái áo tuyệt đẹp, chưa bao giờ em được thấy! Nó gợi cho mình cảm giác tội lỗi.
- Đúng đấy.
Dee nói xong, chị cười to lên. Chị bước lui để nhìn cho kỹ hơn và nói tiếp:
- Nó cho ta cảm giác có tội thật. Sẽ không có anh chàng nào bịt mắt lại hết.
- Chị thật quá tốt với em khi em được món quà này.
- Có lẽ thế.
Chị lấy cái hộp lên, đưa cho Erin, chị nói:
- Đi thay áo đi, ngắm nghía một chốc đi.
Erin hôn má chị, rồi để biểu lộ tình cảm của mình, nàng ôm chặt bà chị họ, cười sung sướng:
- Em cám ơn chị. Em sẽ chuẩn bị trong vòng mười phút.
- Đúng giờ đấy.
Erin ngừng lại trước cửa, nàng nói:
- Không, em càng mặc sớm thì nó càng mau cũ mà thôi.
o O o
Khi Burke lái xe đến thì buổi tiệc đã bắt đầu rồi. Hầu như anh đã tránh tất cả. Người bất ổn và tánh tình cáu kỉnh, anh đã tính chuyện lái xe đi Atlantic City, đánh cá vài ván, lái quanh quanh vài vòng. Đấy là môi trường của anh, anh tự nhủ như vậy, các phòng bạc đèn đuốc sáng trưng, các phòng ở đằng sau thì lại mờ mờ. Một buổi tiệc với các chuyện về đua ngựa, về tiền bạc, về đạo hạnh thật không hợp với anh chút nào hết.
Anh tự nhủ: mình đến đây là vì gia đình Grant mà thôi. Sự hiện diện của Erin ở đây cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh. Anh tự nhủ như vậy. Từ buổi gặp nhau lần cuối, gần như anh đã nhủ lòng rằng, giữa hai người không có gì hết. Ồ, có lẽ một tia lửa, chỉ cần một hay hai ánh lửa là đủ. Bất đắc dĩ anh đã nghĩ rằng, có cái gì sâu xa đây, có cái gì đích thực, và anh đã tưởng tượng ra những điều đó.
Anh không đến đây đêm nay để chứng tỏ điều đó đâu. Anh nhủ lòng như vậy.
Chính Travis đã dẫn anh vào. Burke nghe nhiều tiếng ồn ào trong phòng khách và phòng ăn, cùng với tiếng nhạc sáo Ai Len đang bắt nhịp.
Travis đóng cửa lại để tránh khỏi không khí lạnh buốt giữa tháng ba ở ngoài trời. Anh nói:
- Tôi có cần phải...
- Không có gì khó khăn chứ?
- Không.
Burke nói cho anh ta yên tâm. Nhưng nếu quả thật như vậy, thì anh tự hỏi tại sao vai anh lại nặng nề như vậy, tại sao anh cảm thấy sẵn sàng nhảy vào phía nào đấy.
Travis dẫn anh vào phòng khách và nói:
- Anh chắc biết hết mọi người ở đây rồi.
- Anh mời đông quá nhỉ.
Burke nói nho nhỏ, và anh cố lục lọi trong đám đông, mặc dù không bước qua ngưỡng cửa. Travis nói:
- Anh sẽ thấy Dee tiến bộ trong nhiều phương diện lắm.
Anh ra dấu nhè nhẹ khiến Burke nhìn về cuối phòng, và Erin đang ở đằng ấy.
Anh không ngờ là nàng lại có thể như thế được, khêu gợi, lộng lẫy như thế. Nàng đang nhấm nháp sâm banh và cười cợt với Lloyd Pentel, kẻ thừa kế một trang trại xưa nhất và nổi tiếng nhất Virginia. Đứng kế bên nàng là hai người đàn ông Burke quen biêt. Mấy tay bá tước dòng dõi hệ thứ ba và thứ tư - học hành ở Ivy League và thực tập đóng phim. Burke cảm thấy mạch máu sôi sục lên, khi một tên nghiêng người sát vào nàng thì thào cái gì đó bên tai nàng.
Cả hai đều vui vẻ và có thiện cảm với nhau. Travis để một bàn tay lên vai Burke, anh hỏi:
- Uống bia chứ?
- Uýt ky thôi.
Anh nốc cạn ly đầu tiên, khen nồng độ rượu. Nhưng gân cốt anh vẫn không giãn ra được. Anh rót cốc thứ hai, nhấp nháp từ tốn hơn.
Erin đã thấy rõ anh có mặt ở đấy. Nàng ngại chắc là anh đã có mặt trong phòng mười giây rồi nàng mới thấy. Nàng tươi cười và ve vãn Lloyd, cười cợt với những người khác bám theo nàng, và cảm thấy nàng đang trải qua những giây phút tuyệt vời. Nhưng nàng cứ nhìn mãi về Burke và đám đàn bà đang hướng về anh.
Adelia nói đúng - câu chuyện lại xoay về ngựa. Họ thảo luận số tiền thưởng và phân tích mổ xẻ khía cạnh chính trị trong trò đua ngựa. Erin cũng tham gia vào câu chuyện này, nàng cũng cố góp ý, nhưng khi nàng uống sâm banh, mắt nàng lại láo liên.
Nàng nghĩ là anh không có cái lịch sự tối thiểu để chào "cô khỏe không" nữa. Nhưng hình như anh đang quan tâm một cô tóc vàng chân dài hơn là chú ý đến tư cách của mình. Erin bằng lòng khiêu vũ với Lloyd, và nếu anh ta có ôm nàng sát vào một tí cũng chẳng sao. Nàng nhìn Burke.
Cứ để cho con ngựa giống Pentel cào cấu nàng cũng được, Burke nghĩ thầm như thế khi anh quay ly rượu trong tay. Lại còn cái áo kia nữa, nàng đào đâu ra thế? Đặt ly rượu xuống, anh đốt điếu xì gà. Có gì mà nàng phải khiêu khích, anh tự hỏi. Nếu nàng muốn mặc chiếc áo cắt theo sở thích của mình và đú đởn với thằng Pentel thì nàng cứ làm.
Đâu được, Burke vò nát điếu thuốc và bỏ cô tóc vàng lại, cô nàng đã đứng sát rạt bên anh. Anh nhìn, rồi bước về phía Erin. Anh lên tiếng:
- Pentel.
Bực mình vì bị quấy nhiễu, nhưng y cũng được giáo dục như con ngựa đáng giá của bố mình, Lloyd gật đầu chào:
- Logan!
- Tôi phải mượn Erin một chút, vì công việc.
Trước khi hai người kịp phản đối, Burke đã chen vào giữa hai người và ôm Erin vào lòng. Nàng sung sướng:
- Burke Logan, anh là đồ thô lỗ, không biết xấu hổ!
- Anh không muốn bàn đến chuyện xấu hổ khi em mặc chiếc áo như thế này.
- Anh thấy thích nó chứ?
- Anh chỉ thích nghe bố em nói về nó mà thôi.
- Anh không phải là bố em.
Mặc dù nàng cười, nhưng anh vẫn thấy nàng có ý thách thức, chứ không phải vì vui sướng:
- Người như anh không ưu tư về may mắn chứ, phải không? Anh không mặc màu lục non vào ngày thánh Patrick à?
- Ai nói anh không mặc?
Mắt anh nhướng lên ra vẻ thách đố lại nàng. Nàng đáp:
- Tiền bạc không đáng kể.
- Anh đang nói đến điều gì có tính người hơn là nói về tiền bạc. Nếu em muốn đi đâu đó riêng rẽ, anh sẽ rất sung sướng chỉ cho em thấy anh mặc màu lục non ở đâu.
- Em chắc là anh sẽ mặc.
Nàng thầm thì, rồi cố tỏ ra bực bội, nàng hỏi:
- Nào, chúng ta có công việc gì nào?
Anh không ôm nàng chặt, hầu như không chặt như Lloyd đã ôm nàng, nhưng nàng cảm thấy anh đang kéo nàng lại. Anh nói:
- Em đã khác xa với em hôm em nhảy với anh dưới cánh đồng trăng, em Ai Len ạ.
- Đúng thế.
Khi nàng ngắm nghía anh, nàng có vẻ thích thú lắm. Nàng hỏi:
- Anh muốn nói cái gì đây?
- Em là một con người đầy tham vọng, một người ham muốn nhiều điều to tát lắm.
Lạy Chúa, anh ta đã điên lên vì thấy nàng làm thân với anh chàng này, anh ta điên lên vì thèm muốn nàng như cái lần trong nhà kho ở khu vườn âm u, mưa ào ạt trên mái ngày nào. Nàng hỏi:
- Mà sao đã chứ?
- Chọn anh chàng Lloyd Pentel này cũng được đấy. Hắn trẻ, giàu, mà không lưu manh như cha hắn. Hắn là loại đàn ông mà một phụ nữ đẹp có thể dắt đi là rất dễ dàng.
- Chỉ có anh mới nói ra được điều đó thôi.
Nàng nói bằng một giọng rất trầm tĩnh, rất lạnh lùng. Nàng không hiểu cái gì đã dẫn dắt nàng như thế, nhưng dù gì đi nữa, thì nàng cũng thấy khó mà quên được. Nàng nói tiếp:
- Tại sao tôi lại hài lòng nhận con ngựa con, khi mà tôi có khả năng lấy con ngựa đực không thiến đã chứ? Ông già anh ấy đang ở góa mà!
Burke cười méo xệch, anh đáp:
- Em tiến bộ nhanh đấy.
- Còn anh, cái cô tóc vàng ốm nheo đang bĩu môi với anh đấy. Họ được hân hạnh dành cho một phòng để sáu cô nàng đã vướng vào anh đợi anh đấy.
- Cũng bánh ít trao qua bánh dày trả lại mà thôi.
- Thế thì tốt, vậy tại sao anh không quay lại với họ đi?
Nàng dợm quay đi, nhưng bàn tay anh đã bấu chặt vào lưng nàng khiến hai người va mạnh vào nhau. Khi anh bóp mạnh mấy ngón tay nàng, thổn thức:
- Anh là đồ mắc dịch.
- Anh ngán đóng trò lắm rồi!
Nói xong anh kéo nàng đi qua phòng khiêu vũ ra phòng khách trước khi nàng kịp lấy lại hơi để nói:
- Anh làm gì thế?
- Chúng ta rời khỏi đây. Áo khoác em đâu?
- Em không đi đâu hết và anh...
Anh chỉ còn biết cởi áo vét mình ra, choàng lên vai nàng rồi lôi mạnh nàng ra ngoài.
- Lên xe đi.
- Em không lên.
Anh chộp lấy nàng một cách dữ dội, rồi nói:
- Sau đêm nay, sẽ êm hết.
Khi anh đặt môi hôn nàng, thoạt tiên nàng phản ứng chống lại, vì anh là con người đáng sợ. Nhưng phản ứng ấy tan biến rất nhanh, vì ham muốn đã khiến nàng áp môi vào môi anh.
- Erin, lên xe đi!
Nàng đứng lại ở bậc cấp dưới cùng trong một chốc, nàng biết nàng khỏi cần phải để cho anh quyết định, khỏi cần phải để cho anh xử mạnh với mình, nàng phải tự mình chọn lựa lấy. Nàng tự mở cửa xe và bước vào, không hề ngoài đầu trở lại.
Cánh Hồng Ailen Cánh Hồng Ailen - Nora Roberts Cánh Hồng Ailen