Bến Bờ Bình Yên epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 5
rước buổi trưa hôm sau, Pip bảo Amy ra ngoài với mình để gặp một người bạn. Cô bé mang theo bánh mì sandwich và táo nhằm nỗ lực cải thiện hành vi của mẹ mình. Amy nghĩ việc làm này không làm trái ý mẹ Pip và cô bé cũng nghĩ thế. Cô bé rời nhà với sự đồng ý của mẹ. Nó mang theo một chiếc túi nâu và hi vọng Matt sẽ quay trở lại sau nhiều ngày vắng mặt. Cô bé không biết chuyện gì xảy ra với Matt. Matt đã từng nói anh ra đây vào mỗi buổi trưa và nó hi vọng chuyện Matt vắng mặt không phải do lỗi của mẹ nó. Không lâu sau đó cô bé đã thấy Matt. Nó nhìn Matt trước khi anh kịp nói bất kỳ một lời nào. Chỉ hai ngày không gặp cô bé, Matt cảm thấy như dài vô tận và vô cùng đau khổ. Cô bé đến bên Matt và nói:
“Cháu xin lỗi, chú Matt. Ngày hôm qua, mẹ cháu đã đến để xin lỗi chú, nhưng chú không có ở đây”.
“Thật à? Hay quá”. Anh nói một cách hững hờ và không hiểu điều gì khiến Ophélie đến đây. “Chú xin lỗi vì làm mẹ cháu nổi giận. Mẹ cháu có giận cháu khi về nhà không?”.
Pip nói một cách thành thật với vẻ vô cùng thoải mái: “Đợi một chút nào. Mẹ cháu nói cháu có thể gặp chú ngày hôm nay và bất cứ khi nào cháu muốn. Chỉ có điều duy nhất là cháu không được đến nhà chú mà thôi”.
“Mẹ cháu đúng đấy. Nhưng làm thế nào cháu có thể thuyết phục mẹ đồng ý cho cháu đến đây?”. Matt hỏi một cách ngạc nhiên. Anh ngồi thoải mái với túi đựng đồ nghề vẽ. Anh vui khi gặp lại Pip. Suốt đêm anh đã không ngủ được vì phiền muộn. Anh nghĩ mình sẽ không được gặp lại cô bé nữa. Anh nhớ đến những lúc anh và cô bé trò chuyện, cũng như những lúc làm cho nó trở nên tự tin hơn. Cô bé có ý nghĩa với anh biết bao, dù họ chỉ gặp nhau vài lần trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Cô bé như một con chim nhỏ vui vẻ nhảy nhót. Hình ảnh này đã in đậm trong tim anh. Tuy nhiên, trong tâm hồn cô bé đã xuất hiện một lỗ đen. Nó đã mất cha và mất anh trai, còn anh mất cả hai đứa con của mình. Chính vì thế nên Matt và Pip dường như đã hiểu nhau và muốn chia sẻ nỗi buồn cho nhau.
Pip trả lời với nụ cười ranh mãnh: “Cháu đã khóa cửa phòng và nhốt mình trong đó. Cháu nghĩ mẹ cháu sẽ cảm thấy không vui. Bà ấy đã cư xử không phải với chú. Cháu xin lỗi... Nhưng từ trước đến nay, mẹ cháu chưa hề như thế. Có lẽ mẹ cháu lo lắng mọi thứ và đôi khi bà ấy phát điên lên. Đôi khi bà lo lắng nhiều việc, nhưng có lúc lại không lo gì cả. Cháu nghĩ mẹ cháu đã vô cùng bối rối”.
Matt nói thêm với vẻ thông cảm: “Hay mẹ cháu đang chịu đựng một áp lực, một sự căng thẳng từ sau vụ tai nạn ấy?”. Thực sự ngày hôm đó anh không thích cách cư xử của Ophélie một chút nào. Nhưng anh hiểu tâm trạng của cô và anh nghĩ cô chỉ nhất thời nóng giận.
Pip hỏi: “Sao vậy chú?”. Cũng vào lúc đó, cô bé mở túi xách ra. Trong đó có đầy đủ, nào là bánh mì sandwich, nào là táo. Cô bé lấy ra một miếng bánh mì cho Matt. Cô bé cảm thấy thật tuyệt khi gặp lại Matt, cô thích trò chuyện với Matt và nhìn anh vẽ.
“Cái mà chú nói khi nãy là cái gì vậy?”.
Matt cắn một miếng bánh mì sandwich rồi nói: “Cảm ơn cháu! Cái chú nói hồi nãy là sự căng thẳng từ sau vụ tai nạn. Đó là việc kinh khủng xảy ra với ai đó, và sau đó nó lại xuất hiện trong tâm trí họ. Họ có vẻ vô cùng hốt hoảng. Và mẹ cháu chính là người chịu những cú sốc đó. Mẹ cháu đã chịu đựng khá nhiều sự căng thẳng từ khi cha và anh trai cháu mất”.
“Thế sau này họ có còn như thế không? Họ có được chữa khỏi không?”. Cô bé luôn nghĩ và lo lắng như thế trong suốt chín tháng qua nhưng không biết phải hỏi ai. Nó cũng không cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với cô Andrea như khi nói chuyện với Matt. Anh ấy là bạn nó, còn Andrea như là mẹ.
“Chú nghĩ là có thể, nhưng phải mất nhiều thời gian. Mẹ cháu như thế nào sau khi vụ tai nạn xảy ra?”.
Pip trầm ngâm nói: “Đại loại như ngủ nhiều và không nói nhiều như trước đây. Hầu như mẹ không cười mà cũng không khóc”. Sau đó nó bẽn lẽn nói: “Cháu cũng thế...”
“Chú hiểu hoàn cảnh của cháu. Vì một nửa gia đình cháu đã biến mất”.
Cô bé cảm thấy không thích ai cả. Nó bắt đầu nghĩ đến việc mẹ muốn đến xin lỗi Matt. Pip vẫn thấy xấu hổ khi nhớ lại cách mẹ nó cư xử với Matt: “Mẹ cháu cảm thấy có lỗi vì những gì đã nói với chú vào ngày hôm đó”.
Matt bình tĩnh nói: “Không có gì đâu. Mẹ cháu đúng đấy. Chú là một người lạ, và cháu không biết gì về chú cả. Chú có thể cố tình làm cháu mất cảnh giác và sau đó làm hại cháu, như những gì mẹ cháu nói. Mẹ cháu hoàn toàn đúng khi nghi ngờ chú, và cháu cũng nên vậy”.
“Tại sao vậy? Chú đã rất tốt với cháu và còn giúp cháu vẽ chân sau của con Mousse nữa. Đó là việc làm tốt. Cháu vẫn còn giữ bức tranh đó trong phòng”.
Matt trêu Pip: “Nó như thế nào nhỉ?”.
Cô bé cười ranh mãnh: “Khá đẹp!” Khi Matt đã ăn xong miếng sandwich, cô bé đưa cho anh quả táo. Anh cắt quả táo ra một nửa và đưa cho Pip. “Cháu biết chú là người tốt ngay từ lần đầu cháu gặp chú”.
Matt nhìn cô bé với vẻ ngạc nhiên: “Làm thế nào mà cháu biết?”.
“Cháu chỉ biết thế thôi. Chú có đôi mắt rất đẹp”. Pip không nói là cảm thấy thế khi Matt buồn lúc kể về con của mình. Cô bé thích thế. Thật là tệ nếu Matt không quan tâm gì đến con cái.
“Đôi mắt của cháu cũng rất đẹp mà. Chú thích vẽ cháu. Cháu nghĩ như thế nào?”. Thực tế Matt đã có ý nghĩ như thế ngay từ khi gặp Pip lần đầu.
“Cháu nghĩ mẹ cháu sẽ rất thích. Có lẽ cháu sẽ tặng mẹ cháu trong ngày sinh nhật của bà ấy”.
“Khi nào?” Matt không phải là người hâm mộ gì Ophélie, nhưng anh sẽ làm thế vì Pip. Anh cũng muốn vẽ chân dung Ophélie. Cô ấy là một người phụ nữ nhỏ nhắn và giờ đây có thể cô cũng là bạn anh.
Cô bé nói: “Ngày 10 tháng 12”.
“Thế còn ngày sinh nhật của cháu?” Matt hỏi. Anh luôn muốn biết nhiều về cô bé, vì mỗi khi nhìn nó, anh lại nhớ đến con gái Vanessa của mình.
Anh “ngưỡng mộ” Pip, vì cô bé là một đứa trẻ rất can đảm. Đặc biệt là nó có thể thuyết phục mẹ cho nó ra biển gặp anh và làm cho mẹ đến xin lỗi anh vào ngày hôm trước. Thật đáng sợ. Người phụ nữ hôm chủ nhật trông như không hề biết hối lỗi trừ khi có một khẩu súng chĩa vào cô. Và trong trường hợp này, Pip là người cầm khẩu súng đó.
“Sinh nhật của cháu vào tháng 10”. Không lâu sau khi cha và anh trai của nó mất.
“Kỳ sinh nhật mới đây của cháu như thế nào?”. “Cháu và mẹ ra ngoài ăn tối”. Cô bé không nói cho Matt nghe nó buồn như thế nào. Mẹ nó đã quên ngày sinh nhật của nó. Hôm đó không có tiệc, cũng không có bánh sinh nhật. Đó là kỳ sinh nhật kinh khủng đầu tiên từ khi cha và anh trai nó mất.
“Cháu và mẹ có ra ngoài nhiều không?”.
“Không. Trước đây thì có. Cha cháu thích dẫn cả nhà đi ăn ở nhà hàng. Nhưng ở đó mất nhiều thời gian lắm. Thật là chán!”.
“Thật không tin nổi. Chú có thấy cháu chán đâu?”. Cô bé nói một cách đáng yêu: “Với chú thì không.
Cháu thích vẽ cùng chú”.
“Chú cũng thích vẽ cùng cháu”. Thế là Matt đưa bút chì và giấy cho Pip. Cô bé quyết định vẽ con chim đậu trên vỏ sò và sau đó bay đi khi con Mousse rượt nó. Cô bé phát hiện ra thật khó để vẽ rong biển. Cuối cùng bức tranh của cô bé cũng được hoàn thiện nhờ có Matt.
Cô bé vẽ tốt hơn. Nhờ có Matt, nó có thể vẽ bất cứ thứ gì mà nó muốn. Còn Matt vô cùng vui khi giúp cô bé.
Matt ngồi hàng giờ dưới nắng. Đó là một ngày quý giá ở Safe Harbour. Cô bé không còn vội vàng về nhà nữa. Nó vui vì không phải nói dối hay giấu ai về việc nó ra ngoài gặp Matt. Nó có thể nói sự thật là cùng Matt vẽ tranh ở bãi biển. Lúc ấy đã bốn giờ rưỡi chiều. Con Mousse cũng đã thấm mệt đang nằm dài trên cát.
Matt cười và hỏi: “Cả hai sẽ về ngay chứ?”. Cô bé nhìn Matt. Nó nhận ra Matt thật giống cha mình khi cười, dù ông rất ít khi cười. Ông là một người nghiêm túc và thông minh. Mọi người đều nói ông là một thiên tài và Pip không nghi ngờ gì cả. Ngoại trừ cách cư xử ra, ông là một người tốt.
“Mẹ cháu sẽ về nhà vào khoảng thời gian này. Mẹ thường hay mệt sau khi họp nhóm. Đôi khi mẹ về nhà là vào phòng ngủ ngay”.
“Thật là một khoảng thời gian khó khăn”.
“Cháu không biết nữa. Mẹ không khi nào nói cho cháu nghe. Có lẽ mẹ đã khóc nhiều”. Sau một hồi suy nghĩ, Pip nói: “Nếu chú không bận, có lẽ cháu sẽ đến vào ngày mai hay thứ năm”. Trước đây cô bé chưa bao giờ đề nghị như thế.
“Chú rất vui khi gặp lại cháu. Cháu có thể ra bất cứ khi nào cháu muốn. Hãy gửi lời chào của chú đến mẹ cháu nhé”. Cô bé gật đầu và cảm ơn Matt. Cô bé vẫy tay chào Matt rồi nhảy tung tăng về nhà. Matt nhìn cô bé và con Mousse cho đến khi hình bóng họ mất dần.
Anh luôn làm thế mỗi khi chia tay với Pip. Cô bé là một trong số ít người xuất hiện trong cuộc đời anh. Nó như một con chim nhỏ, lúc đến lúc đi. Đôi cánh luôn dao động, còn đôi mắt to luôn chứa đựng những điều kỳ diệu. Cuộc trò chuyện với Pip làm anh xao xuyến. Nó khiến anh cười. Anh luôn nghĩ về cô bé và tự hỏi mẹ nó là người như thế nào. Cô bé nói cha nó là một thiên tài. Gia đình nó không phải là một gia đình chuẩn mực và cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường. Con anh cũng thế. Chúng nó đều là những đứa trẻ tuyệt vời. Lần cuối anh gặp chúng đã lâu lắm rồi, anh cũng không nhớ nổi nữa.
Matt nhớ có lần anh mang Venessa đi thuyền cùng mình. Matt đã dạy nó lái thuyền. Venessa rất thích. Anh cũng muốn đưa Pip đi thuyền, nhưng nghĩ đến sự hoài nghi của Ophélie nên anh không dám. Cô bé không biết nhiều về anh. Lỡ có chuyện gì xảy ra với cô bé thì sao. Anh không muốn chuyện không hay xảy ra với nó.
Khi Pip về nhà, nó thấy mẹ đang bước ra cửa. Như mọi khi, Ophélie nhìn và hỏi Pip đã đi đâu?
“Con đến gặp Matt. Chú ấy gửi lời chào đến mẹ. Hôm nay con đã vẽ những chiếc thuyền. Con không thể vẽ con chim vì nó quá khó”. Cô bé đặt xấp giấy lên bàn. Ophélie nhìn sơ qua những bức tranh và nhận ra cô bé vẽ khá đẹp. Cô ngạc nhiên khi thấy Pip vẽ tốt đến thế. Chad cũng vẽ đẹp như thế. Tuy nhiên cô cố không nghĩ đến nữa.
Pip đề nghị: “Nếu mẹ muốn, con sẽ nấu bữa tối”. Và lần đầu tiên, Ophélie mỉm cười.
“Chúng ta ra ngoài nào”.
“Chúng ta không ăn ở nhà sao?”. Pip biết mẹ nó mệt. Nhưng tối nay dường như mẹ nó trông đỡ hơn.
“Có lẽ sẽ rất vui đấy. Sẽ như thế nào nhỉ? Sao chúng ta không ra ngoài ngay bây giờ nhỉ?”. Đây quả là một bước tiến lớn với Ophélie. Pip đã biết và thừa nhận điều đó.
Pip vô cùng ngạc nhiên. Sau đó nó vui vẻ đáp: “Được ạ!”. Nửa giờ sau đó họ đã ngồi bên bàn ăn ở quán Mermaid, một trong số hai nhà hàng ở thị trấn. Họ dùng món hamburger và trò chuyện với nhau. Đây là lần đầu tiên họ ăn ở bên ngoài. Khi về nhà cả hai đều vui vẻ dù đã thấm mệt.
Tối hôm ấy Pip lên giường ngủ sớm. Hôm sau nó lại ra ngoài gặp Matt. Mẹ Pip không phản đối gì khi nó rời nhà và thường tỏ ra thoải mái khi thấy Pip về. Như thường lệ, cô bé đặt các bức tranh trên bàn. Vào cuối tuần nó bắt đầu gom lại các bức tranh mà nó đã vẽ. Những bức tranh khá đẹp. Nó đã học vẽ từ Matt.
Vào sáng thứ sáu cô bé mang thức ăn trưa cho Matt. Nó đi cùng con Mousse vài phút để xem những con sò. Đôi khi Matt thấy cô bé nghịch nước. Matt mỉm cười và nghĩ cô bé đã thấy một con sứa hay con cua, anh chờ nghe tiếng con Mousse sủa. Nhưng một lần anh nghe con Mousse rên rỉ, còn Pip ngồi trên cát ôm chân mình.
“Cháu không sao chứ?”, Matt hỏi cô bé mà không biết nó có nghe không vì ở khoảng cách khá xa.
Cô bé lắc đầu. Matt đặt cọ vẽ xuống và nhìn cô bé. Nó không đi mà cũng không đứng lên, chỉ ngồi đó và ôm chân. Anh không thấy mặt nó. Đầu nó nghiêng một bên khi nhìn chân mình còn con Mousse vẫn rên rỉ. Matt đi về phía Pip để xem chuyện gì xảy ra. Anh hi vọng cô bé không đạp phải cây đinh. Trên bãi biển có rất nhiều đinh bị gỉ sét, nếu Pip đạp phải thì thật nguy hiểm.
Khi đến chỗ cô bé, anh nhận ra nó không đạp phải đinh mà là một mẩu thủy tinh vỡ. Lòng bàn chân cô bé bị cắt một vệt khá dài.
“Sao lại như thế này?”. Anh ngồi xuống bên cạnh cô bé. Máu chảy nhiều trên cát và chân cô bé vẫn dính máu.
“Nó nằm bên dưới tảo biển và cháu đã vô tình đạp phải”. Cô bé nói một cách không sợ sệt, nhưng sau đó anh nhận ra mặt nó đang tái đi.
“Cháu đau nhiều không?”.
Cô bé nói dối: “Không nhiều ạ!”.
“Chú thấy là cháu đang rất đau. Đưa chú xem nào”. Anh muốn bảo đảm không còn miếng thủy tinh nào còn sót lại trong chân cô bé. Dường như không còn miếng nào, nhưng bàn chân bị cắt khá sâu. Cô bé nhìn Matt với đôi mắt đầy lo lắng.
“Cháu sẽ ổn chứ?”.
“Ừ! Sau khi đã cắt đi bàn chân”. Cô bé bật cười dù vết thương làm nó khá đau. Lúc này nó cũng cảm thấy sợ. Matt nói khi anh dìu nó đứng lên: “Cháu cũng có thể vẽ bằng một chân mà”. Cô bé nhẹ như lông chim. Anh không muốn vết thương ở chân cô bé bị dính cát.
Nhưng sau đó anh chợt nhớ ra rằng, mẹ cô bé không đồng ý để anh đưa cô bé về nhà. Nhưng anh không thể để cô bé về nhà với vết thương ở chân được. Vết thương của cô bé cần được may lại. Nhưng Matt không nói cho Pip nghe vì sợ nó lo lắng. “Mẹ cháu không cho phép chú đưa cháu về nhà chú. Nhưng chú phải làm thế để sát trùng vết thương cho cháu”.
Cô bé hỏi với vẻ lo lắng: “Có đau không chú?”. Matt mỉm cười. Sau đó anh đưa cô bé về nhà mình. Con Mousse chạy theo sau. Anh đã bỏ lại đồ nghề vẽ mà không suy nghĩ gì.
“Không đau như khi mẹ cháu hét lên với hai chúng ta đâu”. Anh nói như để cô bé quên đi cơn đau. Cả hai đều nhận ra họ để lại vết máu trên cát. Anh bế Pip trên tay. Cuối cùng họ đã đứng trước cửa. Matt đi vào nhà bếp, trên tay vẫn bế Pip. Máu từ vết thương của Pip rơi trên sàn nhà. Anh đặt Pip ngồi trên ghế và nâng chân cô bé đặt tựa lên bồn nước. Trong giây lát, máu chảy khắp nơi và cả lên người Matt.
Cô bé hỏi một cách lo lắng: “Thế cháu có phải đến bác sĩ không?”. Mắt cô bé tròn xoe và mặt nó tái xanh. “Đầu Chad cũng từng bị thương. Anh ấy cũng ra máu nhiều và anh ấy cũng bị may nhiều mũi”. Cô bé không hề nói cho Matt biết Chad bị thương vì nổi giận và đập đầu vào tường. Lúc ấy Chad mới lên mười, còn Pip chỉ mới sáu tuổi. Tuy nhiên cô bé vẫn nhớ sự việc rất rõ. Cha nó vì việc đó đã mắng mẹ và mắng cả Chad nữa. Lúc ấy mẹ đã khóc rất nhiều. Đó quả là một cảnh tượng hãi hùng.
Matt nói: “Để chú xem nào”. Anh bế cô bé ngồi trên bồn nước và mở nước để rửa vết thương. Nước trong bồn nhanh chóng chuyển sang màu đỏ. “Được rồi cô bé. Giờ để chú quấn chiếc khăn này lên chân cháu nhé”. Cô bé nhận ra Matt có một nhà bếp thật ấm áp và thoải mái dù cho mọi thứ ở đây trông đã cũ. “Sau khi chú đã quấn vết thương cho cháu, chú nghĩ mình sẽ đưa cháu về nhà với mẹ. Hôm nay mẹ cháu có ở nhà chứ?”.
“Có ạ!”.
“Tốt. Chú sẽ lái xe đưa cháu về nhà. Cháu không được đi vì chân đã bị thương. Cháu thấy thế nào rồi?”.
“Đỡ ạ. Thế sau đó chúng ta có đến bệnh viện không?”. “Để xem mẹ cháu nói gì. Trừ khi cháu muốn chân mình bị chặt đứt ở đây. Chỉ mất vài phút thôi. Con Mousse sẽ tha chân cháu đi”. Anh ngồi ở một góc và nhìn cả hai. Pip bật cười vì những gì Matt nói. Nhưng mặt cô bé vẫn tái xanh. Anh nghĩ vết thương đã làm cô bé rất đau. Anh đã đúng. Nhưng cô bé không nói cho anh biết, vẫn tỏ ra mình là người can đảm.
Anh quấn khăn quanh chân cô bé rồi lấy chìa khóa. Họ lên đường về nhà Pip. Con Mousse chạy theo sau. Matt đặt Pip lên ghế ngồi, máu đã thấm đầy chiếc khăn.
Trên đường về nhà cô bé hỏi: “Vết thương càng tệ phải không chú Matt?”. Matt nhìn nó với vẻ là vết thương không nghiêm trọng.
“Không! Không đến nỗi nào. Người ta không nên quăng những mảnh thủy tinh như thế trên bãi biển”. Những mảnh thủy tinh ấy sắc như một con dao và có thể làm bị thương mọi người ở bãi biển.
Năm phút sau, họ đã đến nơi. Anh bế cô bé vào nhà. Con Mousse vẫn theo sát họ. Ophélie đang ở phòng khách. Cô ngước nhìn lên và ngạc nhiên khi thấy cả hai đứng trước cửa. Matt đang bế Pip.
“Chuyện gì vậy? Pip, con không sao chứ?”. Ophélie lo lắng bước đến chỗ họ.
“Con không sao mẹ à. Con bị đứt chân”. Matt nhìn Ophélie. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy sự chân thành của cô kể từ khi cô cho rằng anh là kẻ dụ dỗ trẻ em.
Ophélie hỏi Matt: “Con bé không sao chứ?”. Matt đặt nhẹ Pip xuống rồi thận trọng tháo miếng khăn quấn ở chân cô bé ra.
“Tôi nghĩ thế. Nhưng cô nên cẩn thận với vết thương của con bé”. Anh không muốn nói với Ophélie về sự nghiêm trọng của vết thương trước mặt cô bé cũng như không muốn nói rằng cô bé phải đi khâu vết thương đó.
“Tốt hơn hết chúng ta cần đưa nó đi bác sĩ. Tôi nghĩ vết thương của Pip phải được khâu lại”. Ophélie nói. Còn Pip giàn giụa nước mắt. Matt vỗ nhẹ vai cô bé.
Anh nói: “Vâng. Có lẽ phải khâu một hay hai mũi”. Anh xoa nhẹ đầu cô bé để trấn an nó. Nhưng không hiểu sao Pip bật khóc. Giờ đây nó không còn tỏ ra là cô bé can đảm nữa. Nhưng nó cũng không muốn Matt nghĩ mình là một đứa trẻ yếu đuối. “Họ sẽ chích thuốc tê trước để cháu không đau. Chú cũng từng bị thế vào năm ngoái. Không sao đâu”.
“Đau chứ sao không!”. Cô bé hét lên.
Cô bé nói đúng. Đó là một vết cắt dài và máu ra rất nhiều. “Con không muốn bị khâu!”. Cô bé nói và úp mặt vào người mẹ.
“Chân cháu sẽ khỏi và lại được chạy nhảy như trước. Chú hứa đấy!”. Matt nói và nhìn Ophélie. Còn Ophélie tự hỏi không biết anh có đi không. Anh không muốn vào nhà mà không có sự cho phép của gia chủ. Nhưng dường như Ophélie rất biết ơn vì anh đã đến đây. Anh dường như đã có ảnh hưởng lớn đến cả hai. Xem ra anh là một người kiên nhẫn và dễ tính.
Ophélie có vẻ lo lắng và hỏi: “Ở đây có bác sĩ không?”. “Ở đây có một trạm xá bên cạnh cửa hàng tạp hóa và có một y tá. Cô ấy từng khâu vết thương cho tôi năm ngoái. Cô thấy sao? Nếu không, chúng ta đưa cô bé vào thành phố. Nếu cô không ngại, tôi có thể đưa hai mẹ con đến đó”.
“Sao chúng ta không đưa cô bé đến trạm xá để xem y tá nói sao”.
Pip khóc thút thít trên đường đến đó. Matt luôn kể chuyện vui để trấn an hai mẹ con. Khi họ đến đó, người y tá xem vết thương của Pip và bà đã khâu vết thương cho Pip như khâu cho Matt vào năm ngoái. Đầu tiên, bà tiêm cho Pip thuốc tê rồi sau đó khâu vết thương lại. Cô bé bị khâu bảy mũi ở chân và vết thương được băng lại. Nó phải nghỉ vài ngày và một tuần sau sẽ tháo băng. Matt đưa cô bé trở lại xe. Trông nó thật mệt mỏi.
Trên đường lái xe về thị trấn, Matt đề nghị: “Tôi có thể mời hai mẹ con ra ngoài ăn trưa không?”. Tuy nhiên Pip thấy không khỏe và họ đã quyết định về nhà. Về đến nơi, anh đặt cô bé nằm nhẹ nhàng xuống ghế dài.
Ophélie mở ti vi để con gái xem và năm phút sau nó đã chìm vào giấc ngủ.
“Cô bé thật đáng thương. Đó là một vết thương khá sâu. Tôi đã nhận ra điều này ngay khi nhìn thấy nó. Cô bé thật là can đảm”.
“Cám ơn anh đã cư xử tốt với mẹ con tôi”. Ophélie nói với vẻ biết ơn. Anh thật không thể tin cô là người từng mắng mình mấy ngày trước ở bãi biển. Lần này cô trông thật tử tế. Mắt cô thật buồn, trông hệt như mắt Pip. Hiện giờ cô cảm thấy mình như đang trôi dạt trên biển. Matt cũng muốn ôm cô, an ủi cô. Mọi sự đau khổ mà Ophélie gánh chịu đều biểu hiện qua ánh mắt cũng như gương mặt cô. Anh cũng nhận ra Ophélie là một phụ nữ đẹp và trẻ hơn so với tuổi của cô.
Anh nhìn và nói với vẻ quan tâm: “Tôi phải thú nhận là...”. Anh muốn nói cho cô biết rõ mọi việc và sẵn sàng chịu những cơn giận dữ của cô. Anh nói tiếp: “Tôi đã đưa cô bé về nhà và lau vết thương ở chân nó. Chúng tôi chỉ ở đó năm phút và sau đó tôi đã đưa cô bé về cho cô. Lẽ ra tôi không làm thế, nhưng vết thương của cô bé cần được rửa sạch. Máu chảy khắp nơi vì thế tôi cần phải quấn vết thương lại cho nó”.
“Thật may khi anh ở đó. Tôi hiểu mà. Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết”.
“Tôi nghĩ mình phải bế cô bé đến cho cô. Tôi biết cô cảm thấy như thế nào. Tuy nhiên tôi muốn xem xét vết thương của cô bé. Nó sâu hơn tôi nghĩ”.
“Đúng vậy”. Cô cảm thấy lo lắng khi thấy y tá khâu vết thương cho cô bé. Cô cũng có cảm giác đau nhói tương tự thế khi Chad đập đầu vào tường. Đó quả là một ngày kinh khủng.
Lần này cô phải cảm ơn Matt. Nhờ có anh mà cô bé đã được đưa đến trạm xá kịp thời. Đồng thời, anh đã giúp cô bé quên đi cơn đau. Giờ cô mới nhận thấy anh quả là người như Pip nói. Anh là một người tốt. “Cảm ơn! Anh thật tốt. Anh không những đối xử tốt với cô bé mà còn đối xử tốt với tôi nữa”.
“Tôi thật sự xin lỗi về những việc đã xảy ra. Thật nguy hiểm khi ai đó ném những mảnh thủy tinh vỡ xuống bãi biển. Khi thấy bất kỳ mảnh thủy tinh nào, tôi đều nhặt lên. Thế mà mọi việc xảy ra như thế này đây”. Anh nhìn sang Pip và mỉm cười khi thấy cô bé ngủ.
Ophélie hỏi Matt một cách hòa nhã: “Tôi có thể mời anh ăn gì đó không?”. Anh hơi do dự. Họ đã ở bên nhau suốt sáng hôm đó.
“Có lẽ cô mệt rồi. Tôi biết cô cảm thấy như thế nào khi thấy con mình bị thương”. Anh cũng cảm thấy mệt. Đó quả là một buổi sáng đầy xúc cảm.
“Tôi không sao mà. Sao anh không ăn vài miếng bánh sandwich nhỉ? Không mất nhiều thời gian đâu”.
“Được không?”.
“Được mà. Anh muốn một ly rượu trắng không?”. Anh từ chối và chỉ muốn một lon Coca. Sau đó vài phút cô mang bánh mì ra. Trong những ngày qua, cô dường như khá bình tĩnh. Họ ngồi xuống bàn ăn và nhìn nhau.
“Pip nói với tôi cô là người Pháp dù cô nói tiếng Anh rất tốt. Tiếng Anh của cô khiến cho tôi ngạc nhiên đấy!”. “Tôi đã học tiếng Anh ở trường từ khi còn là một đứa trẻ. Tôi ở Pháp hơn nửa cuộc đời của mình. Tôi đến đây du học và kết hôn với một giáo sư”. “Cô học gì ở đây?”.
“Tôi là một sinh viên dự bị trường y. Nhưng tôi chưa bao giờ học qua trường y. Tôi kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp cao đẳng”.
Cô không kể cho Matt nghe việc cô đến Radcliffe. Vì điều này cho thấy cô có vẻ tự phụ.
“Cô có tiếc nuối khi không học trường y không?”. Cũng như con gái, Ophélie là một phụ nữ hấp dẫn.
“Không bao giờ. Tôi không nghĩ mình là một bác sĩ giỏi. Hồi nãy tôi cảm thấy khó chịu khi thấy y tá khâu vết thương ở chân Pip”.
“Nếu là con tôi, tôi cũng thấy khó chịu khi nhìn thấy nó bị như vậy”.
Lúc này, Ophélie như chợt nhớ những gì Pip nói về Matt. “Pip nói với tôi con anh đang ở New Zealand”. Khi nói xong, cô cảm thấy nỗi đau xuất hiện trên gương mặt anh và đôi mắt anh cũng nói lên điều đó. “Chúng bao nhiêu tuổi rồi?”.
“Một đứa 16 và đứa kia 18”.
“Con trai tôi sẽ được 16 tuổi vào tháng tư này”. Cô nói một cách buồn bã. Sau đó cả hai đều thay đổi chủ đề cuộc nói chuyện.
Matt nói: “Tôi đã học ở trường Beaux Arts tại Paris một năm khi đang học cao đẳng. Đó quả là một thành phố lộng lẫy. Nhiều năm qua, tôi chưa có dịp quay lại đó, nhưng tôi sẽ cố nếu có cơ hội. Louvre là nơi mà tôi thích nhất trên thế gian này”.
“Năm ngoái tôi có đưa Pip đến đó. Con bé không thích nơi ấy. Nó làm cho con bé hơi căng thẳng. Tuy nhiên nó lại thích quán tự phục vụ ở tầng hầm, nó thích thức ăn ở đó hơn là ở tiệm McDonald”. Cả hai đều bật cười về câu chuyện của cô bé.
Matt tò mò hỏi: “Cô có đến đó thường xuyên không?”. “Tôi thường đến đó vào mỗi dịp hè. Nhưng năm nay thì không. Khi còn bé, tôi thường đến Brittany. Có khá nhiều ký ức để tôi nhớ đến nơi đó”. Matt vô cùng ngạc nhiên khi thấy mình trò chuyện với Ophélie hợp nhau đến thế. Có lẽ anh thích cô. Cô là một phụ nữ đơn giản, nhiệt tình, chân thành và có vẻ gì đó không giống vợ của một thiên tài. Dưới mái tóc vàng óng, cô đeo bông tai bằng kim cương. Cô còn mặc chiếc áo len dài tay tuyệt đẹp. Sự dịu dàng càng làm cho cô đẹp hơn. Cô là một phụ nữ đáng yêu. Anh cũng nhận ra cô vẫn đeo nhẫn cưới. Điều này làm anh thấy xao lòng. Vợ anh, Sally, đã ném chiếc nhẫn cưới vào ngày cô ấy bỏ đi. Lúc ấy anh cảm thấy như thể mình bị giết chết vậy. Anh thực sự thấy quý Ophélie nhiều hơn khi thấy cô vẫn mang nhẫn cưới. Điều này chứng tỏ tình yêu và lòng tôn trọng của cô với người chồng quá cố. Đó cũng là điểm anh ngưỡng mộ cô.
Họ trò chuyện với nhau khi đã ăn xong bữa trưa. Họ không biết mình đã trò chuyện bao lâu cho đến khi thấy Pip cử động. Pip rên rỉ trở mình trên ghế dài. Con Mousse nằm dưới sàn, bên cạnh cô bé.
Matt nhận xét: “Con chó có vẻ mến cô bé nhỉ?”. Ophélie lắc đầu. “Trước đây nó theo con trai tôi. Nhưng sau khi Chad mất, nó lại theo Pip. Con bé dường như rất mến con chó này”.
Sau đó Matt cáo từ và cảm ơn Ophélie về bữa ăn trưa. Anh cũng không quên mời cô ra bãi biển cùng với Pip vào một ngày nào đó. Anh cũng kể cho cô nghe về chiếc thuyền buồm của mình và mời cô cùng lái khi nghe Ophélie nói cô rất thích biển.
Anh nói một cách buồn bã: “Tôi không nghĩ cô bé có thể đi bất kỳ nơi nào vào tuần tới”. Có lẽ Matt sẽ nhớ Pip lắm đây.
“Anh có thể đến đây thăm cô bé nếu muốn. Nó sẽ rất vui đấy”. Thật không thể tin được. Anh nhìn Ophélie. Một người mà hai tuần trước cấm anh không được đến gần cô bé giờ đây đã cho phép anh đến nhà thăm nó? Mọi việc thay đổi quá nhanh. Vì Pip mến anh nên Ophélie cũng tin anh. Sau buổi sáng, họ đã chia sẻ nhiều điều cho nhau. Cô cảm ơn Matt vì những gì anh làm cho Pip. Và cô cũng mến anh. Giờ đây cô đã hiểu vì sao Pip lại thích kết bạn với Matt. Những gì mà Matt nói ra đều cho thấy anh là một người lịch sự. Cũng như Pip, Ophélie nhận ra Matt có điểm gì đó giống chồng mình. Cả hình dáng, cách đi và nhiều đặc điểm khác cũng thế... Cô cảm thấy thoải mái khi ở bên anh.
Anh nói một cách lịch sự: “Cảm ơn cô về bữa trưa”. Cô cho anh số điện thoại. Anh hứa sẽ gọi trước nếu anh muốn đến. Anh nói rằng đợi cho Pip khỏe hẳn sẽ gọi điện cho họ.
Pip vô cùng thất vọng khi thức giấc mà không thấy Matt. Cô bé nhớ anh. Nó đã ngủ gần bốn giờ. Chân nó vẫn còn rất đau. Bà y tá bảo cơn đau sẽ kéo dài trong một hoặc hai ngày. Ophélie đã cho cô bé vài viên aspirin và đắp chăn cho nó.
Pip xem ti vi rồi lại ngủ trước giờ ăn tối.
Cô bé vẫn ngủ khi Andrea gọi điện cho họ. Ophélie đã kể cho Andrea nghe chuyện gì đã xảy ra và cô hết lời khen ngợi Matt.
Andrea nói: “Cậu thấy chưa... Mình đã bảo anh ấy không có vẻ gì là kẻ dụ dỗ trẻ em. Có lẽ cậu nên quyến rũ anh ta đi. Nếu không, mình sẽ làm đấy”. Từ khi có đứa trẻ, cô chưa hẹn hò với ai. Andrea rất thích làm bạn với đàn ông. Cô luôn hẹn hò với những người đàn ông ở văn phòng mình. Hầu hết họ đều đã có gia đình. “Sao cậu không mời anh ấy ăn tối?”.
“Ừ! Để xem”. Ophélie nói mà không suy nghĩ nhiều. Cô đã rất vui khi ăn trưa với anh, nhưng không có ý theo đuổi anh. Lúc nào cô cũng nghĩ mình đã kết hôn và luôn là vợ Ted. Cô thường nói chuyện này khi họp nhóm. Suy nghĩ sống đơn độc làm Ophélie rùng mình. Cô đã yêu Ted hơn 20 năm và cái chết của anh cũng không làm cô thay đổi. Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, tình yêu mà cô dành cho anh vẫn không thay đổi.
Andrea hứa: “Mình sẽ đến thăm cậu vào tuần này. Sao cậu không mời anh ấy ăn trưa khi mình đến nhỉ? Mình cũng muốn gặp anh ấy”.
“Cậu thật là...” Ophélie bật cười. Họ trò chuyện với nhau vài phút và sau đó gác máy. Cô đưa Pip về phòng và ngủ cùng nó. Cô nhận ra mình cũng từng như thế. Dần dần, cô chìm vào giấc ngủ.
Ted và Chad đã mất được mười tháng rồi. Thật không thể tin được. Sự việc xảy ra gần được một năm rồi. Không thể nhặt từng mẩu tranh cuộc đời, nhưng vào một ngày nào đó cô có thể tìm ra nó. Một ngày nào đó, cô sẽ tìm được hạnh phúc và sống cuộc đời của mình. Cô biết từ giờ đến ngày đó vẫn còn khá xa. Vào buổi trưa hôm đó, ngày mà cô trò chuyện với Matt, quả là một ngày tuyệt vời. Tuy nhiên cô vẫn cảm thấy mình là người đã có gia đình. Cô không nghĩ mình sẽ đi thêm bước nữa.
Điều làm Matt ấn tượng khi ngồi nói chuyện với Ophélie là phẩm cách của cô. Anh có cảm giác như lần đầu tiên anh hẹn hò với cô vậy. Đã nhiều năm trôi qua, kể từ khi Sally bỏ đi, anh mới có cảm giác như thế. Cuối cùng anh nhận ra vết thương lòng của mình như đã được khâu lại. Anh không còn yêu Sally nữa và cũng không còn ghét cô ấy cũng như không còn cảm giác gì với cô ấy nữa. Tim anh dường như trống rỗng. Và hiện giờ những gì anh có thể nhớ là tình bạn giữa anh với một bé gái 11 tuổi.
Bến Bờ Bình Yên Bến Bờ Bình Yên - Danielle Steel Bến Bờ Bình Yên