Chương 6
hững kỷ niệm của thời đã qua như một thước phim chậm dần dần trở về trong trí Hạo Thiên. Hồi ấy hai anh em Hạo Thiên - Hải Yến chơi rất thân với nhau. Đi đâu Hạo Thiên cũng mang Hải Yến theo và điều ấy làm cho cô vô cùng hãnh diện. Hải Yến thường khoe với bạn bè: "Anh Hai tớ đấy! Anh ấy học giỏi, đẹp trai lại có khiếu về hội họa nữa!" Hạo Thiên cũng vậy, anh luôn luôn là người anh mẫu mực: quan tâm chăm sóc và giúp đỡ em mỗi khi Hải Yến gặp khó khăn trong học tập. Một lần, ahi anh em đang ngồi chơi trong vườn Hải Yến hỏi anh:
- Hạo Thiên này, lớn lên anh sẽ cưới vợ chứ?
- Tất nhiên rồi! Em cũng vậy, sẽ có chồng và sanh con đẻ cái.
- Không! - Hải Yến phụng phịu - em muốn sống mãi thế này với cha mẹ, với anh. Hay là anh đừng lấy vợ được không?
Hạo Thiên cười cho sự ngây ngô của em gái:
- Anh không biết giải thích thế nào cho em hiểu! Khi gặp một anh chàng nào đó hợp ý em sẽ thay đổi ý định.
Hải Yến lắc lư bím tóc núng nịu:
- Em sẽ không thay đổi ý định và không cho anh cưới ai cả. Em không ưa những cô bạn gái của anh!
Chuyện đó Hạo Thiên tưởng chừng như thể là những trò trẻ con nhưng không ngờ Hải Yến đã làm đúng như vậy! Trong thời gian Hạo Thiên và Thảo Nguyên yêu nhau Hải Yên đã tỏ ra bực tức và ghen ghét. Có lần cô đã xông vào cãi nhau với Thảo Nguyên. Thảo Nguyên vốn là một cô gái hiền hậu và lại vì yêu Hạo Thiên cô đã bỏ qua tất cả. Rồi những năm đi xa, Hạo Thiên cứ ngỡ rằng Hải Yến đã thay đổi. Vậy mà anh đã hoàn toàn thất vọng. Hải Yến như bóng ma cứ bám riết lấy Hạo Thiên, vì thế anh luôn tìm cách tránh mặt cô. Nhưng trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Trái tim ngần ấy năm tưởng chừng như không còn biết rung động. Vậy mà mới đây thôi Hạo Thiên có cảm giác nó không còn đập bình thường nữa, anh gần như bị hút bởi vẻ đẹp thanh thoát của cô bé trong vườn. Nếu như lần đầu tiên ta đừng lôi cô bé ra khỏi giấc mơ của mình, đừng làm cô bé hoảng sợ thì giờ đây... Hạo Thiên lắc đầu chia tay với những suy nghĩ của mình vì hình như có ai đó đang gõ cửa phòng anh!
- Con đã dậy chưa Hạo Thiên?
- Dạ rồi, mẹ! - Hạo Thiên vẻ oải mở cửa phòng.
Đặt ly cà phê sữa lên bàn, quan sát gương mặt con trai bà Vân Anh lo lắng hỏi:
- Đêm qua con không ngủ được phải không?
- Đâu có, mẹ! - Hạo Thiên quay mặt đi tránh ánh mắt của mẹ.
Bà Vân Anh đến bên, nhẹ nhàng vuốt tóc Hạo Thiên:
- Đừng giấu mẹ! Tối qua con và Hải Yến lại cãi nhau phải không?
Hạo Thiên im lặng.
- Hèn gì sáng nay mẹ thấy mắt Hải Yến đỏ hoe.
Hạo Thiên loay hoay trên ghế, dù sao anh cũng cảm thấy mình là người có lỗi. Anh định nói một câu gì đó cho mẹ an lòng nhưng thấy anh có vẻ trầm ngâm nên bà Vân Anh lảng sang chuyện khác:
- Con uống cà phê đi! Mẹ biết con không có thói quen ăn sáng nên không mang lên!
Hạo Thiên bưng ly cà phê lên hớp từng ngụm ngoan ngoãn như trẻ con. Bà Vân Anh trìu mến mỉm cười:
- Chiều nay con có rảnh không Hạo Thiên?
- Chi, mẹ?
- Hẳn con còn nhớ ngôi biệt thự nằm trên đường Lý Thái Tổ chứ?
Nghe nhắc đến "Vườn Nhớ" Hạo Thiên giật mình nhưng sau một giây anh trấn tĩnh lại ngay:
- Dĩ nhiên là con nhớ! Có chuyện gì vậy mẹ?
Bà Vân Anh cười hiền khi thấy Hạo Thiên tỏ ra lo lắng:
- Thử đến đó một lần đi. Mẹ nghĩ thiên nhiên sẽ giúp con quên đi sự buồn bực.
Sự quan tâm của bà Vân Anh làm Hạo Thiên xúc động. Bao giờ đứng trước bà anh cũng có cảm giác được che chở. Nhưng cái anh cần là được chia xẻ nhưng bà làm sao hiểu được nỗi khổ tâm của anh. Anh muốn được tự do, được yêu, được đến với cô gái mà anh thích, nhưng Hải Yến, đứa con gái nuôi của bà luôn luôn là mối đe dọa mà anh phải đề phòng.
- Con nghĩ gì mà thừ người ra vậy Hạo Thiên? - bà Vân Anh ngập ngừng nói tiếp - Hình như con vẫn chưa quên được Thảo Nguyên?
Hạo Thiên quay lại nhìn sững bà Vân Anh, mẹ đã hiểu lầm ý anh. Nhưng biết giải thích thế nào và bắt đầu từ đâu. Cuối cùng Hạo Thiên lắc đầu:
- Đừng nhắc chuyện ấy, mẹ! À, hôm nay cha có đi làm không?
- Cha con ở nhà. Chỉ có Hải Yến đi thanh toán cho xong một số sổ nợ mà cơ quan xây dựng còn nợ ta. Có gì không con?
Hạo Thiên giữ thinh lặng một lúc vẻ tư lự, đâm chiêu:
- Con muốn đi làm với cha!
Mắt bà Vân Anh sáng lên, tràn ngập niềm vui. Hạo Thiên đã suy nghĩ lại. Có nghĩa là hai cha con sẽ cùng làm việc với nhau. Ôi! Hạo Thiên làm sao hiểu được bà hạnh phúc như thế nào! Bà Vân anh kéo tay con trai như sợ chỉ một phút nữa thôi anh sẽ đổi ý:
- Hai mẹ con mình xuống nói chuyện với cha đi!
Vừa bước chân xuống phòng khách Hạo Thiên đã chạm ngay cái nhìn đầy khó chịu của ông Vĩnh. Bao nhiêu dự định trong đầu lúc nãy phút chốc bay đi đâu mất:
- Có người đem cái này đến cho con!
Liếc nhanh qua tờ giấy để trên bàn theo tay ông Vĩnh, dù cố bình tĩnh nhưng Hạo Thiên không giấu được cái giật mình. Đó là tờ giấy cầm chiếc đồng hồ đeo tay cách đây vài ngày, nhưng số tiền này anh không xài mà bỏ vào tu bổ chiếc xe. Hạo Thiên dự định khi nào lấy được tiền tranh đã được gởi đi triễn lãm sẽ chuộc lại đồng hồ. Không ngờ người ta mang đến đây lại gặp ngay ông Vĩnh. Đúng là số anh không gặp may. Biết có giải thích ông Vĩnh cũng khó mà chịu nghe, Hạo Thiên im lặng không nói gì. Thấy thế ông Vĩnh càng thêm bực tức:
- Cha thật xấu hổ vì con!
- Anh Vĩnh, con...
Không chờ bà Vân Anh nói hết câu ông Vĩnh bỏ đi vào phòng. Hạo Thiên thở dài: vậy là xong! Mọi dự định xem như không thực hiện được. Nhìn Hạo Thiên không vui bà Vân Anh quay sang an ủi:
- Đừng buồn nữa, mẹ sẽ cho con tiền trả người ta. Còn chuyện đi làm khi nào tiện mẹ sẽ nói với cha!
- Đừng mẹ! - Hạo Thiên khom người lấy tờ giấy bỏ vào túi - Con sẽ thanh toán những khoản nợ của mình và mẹ cũng không cần nói ý định đi làm của con làm gì!
Hạo Thiên chọn một góc vắng trong quán cà phê quen thuộc và ngồi xuống. Anh tự hỏi: tại sao con đường sự nghiệp của ta luôn gặp trắc trở? Bằng cách nào để vươn lên tự khẳng định mình trong cuộc sống. Làm sao để nhanh chóng chấm dứt những chuỗi ngày nặng nề, buồn tẻ. Như bao nhiêu người khác ta muốn trở thành một người có ích cho xã hội. Làm một việc gì đó để thời gian không trôi qua một cách vô vị. Nhưng cho đến bây giờ ta cũng chỉ là một kẻ ăn bám. Hạo Thiên không trách cha, anh chỉ giận mình đã gieo vào lòng ông Vĩnh quá nhiều nghi ngờ. Nhưng biết làm thế nào được vì đó là những điều ngoài ý muốn. Những buổi trò chuyện ngắn ngủi không đủ thời gian để Hạo Thiên giải thích về việc làm của mình, do đó khoảng cách giữa hai cha con ngày càng xa.
Rồi không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, Hạo Thiên vẫn ngồi đây, mắt nhắm nghiền nhưng điếu thuốc vẫn cháy trên tay. Đầu óc anh lan man, những ý nghĩ thoắt đến rồi đi. Hạo Thiên không nắm bắt được những suy nghĩ của mình. Anh lắc đầu cố xua đi những ý nghĩ vẩn vơ. Anh mở mắt, liếc nhìn đồng hồ trong quán cà phê. Mới đó mà đã mười giờ hơn. Làm gì bây giờ? Hạo Thiên tự hỏi rồi quyết định đứng lên. Nhưng chưa kịp rời khỏi bàn, Hạo Thiên đã bị hai cánh tay ai đó như hai gọng kềm siết chặt. Hạo Thiên cố vùng vẫy và xoay mặt lại. Chợt anh "ô" lên một tiếng. Trước mặt anh là một người đàn ông nhỏ thó, đầu tóc rối tung, áo quần xốc xếch, nhưng duy có đôi mắt mở to, rất đen và sáng ẩn dưới đôi chân mày rậm. Rồi cùng một lúc hai người đàn ông ôm chầm lấy nhau, đấm thùm thụp vào lưng nhau như đã lâu lắm rồi không gặp lại. Mãi một lúc sau, Hạo Thiên mới đẩy anh chàng ra ngắm nghía:
- Gần một thế kỷ mới gặp lại, trông mày vẫn không khác thằng "Nam bê bối" ngày nào!
Anh chàng có tên là Nam bật cười thành tiếng rồi khoát một cử chỉ bất cần:
- Nghệ sĩ mà, cần phải "bụi bụi" một chút cho phải lẽ chứ? À, mày về nước khi nào vậy?
- Sắp một tháng rồi còn gì! Tao có đến chỗ mày nhưng, người ta bảo rằng ông tướng đang ở Nha Trang.
- Đúng, đúng! - Nam ra hiệu cho Hạo Thiên ngồi xuống - Tao vừa về đến thành phố sáng nay. Nghe người nhà bảo có mày đến tìm. Tao mừng muốn hết lớn, ba chân bốn cẳng chạy đến nhà thằng qủy sứ nhưng lại không gặp. Đoán là mày ở đây, quả đúng thật!
Hai tiếng cười trộn vào nhau giòn tan rồi vỡ ra, Hạo Thiên như quên hết mọi chuyện buồn bực trong lòng.
- Nam này. Hình như thời gian không có ý nghĩa gì đối với mày hay sao ấy? Lâu ngày gặp lại thấy vẫn trẻ trung yêu đời!
Nam cười hảnh diện:
- Đó là nhờ vào bí quyết: luôn luôn biết mỉm cười của ta! Nào, bây giờ kể về mày đi?
Nghe hỏi, Hạo Thiên có vẻ tư lự:
- Mày muốn hỏi về chuyện gì?
- Tất nhiên là sự nghiệp và tình yêu!
Hạo Thiên trở lại với nỗi buồn muôn thuở của mình. Mặc dù vậy anh vẫn phải trả lời Nam:
- Về sự nghiệp thì tao có được bằng đại học trong tay. Còn tình yêu - Hạo Thiên lắc đầu - không có gì cả!
- Chưa có cô đầm nào làm mày có thể quên được Thảo Nguyên ư?
Mặt Hạo Thiên hơi nhăn lại, không biết anh đau vì vị khơi lại vết thương lòng hay vì lý do nào khác:
- Tao đã quên Thảo Nguyên khi quyết định đặt chân lên máy bay.
- Vậy là trái tim mày vẫn chưa có ai đăng ký tạm trú? - Nam tế nhị lôi bạn ra khỏi nỗi buồn bằng tài hỗm hỉnh của mình.
- Ừ!
- Hay lắm, thế mày có dám đánh cá với tao không?
Hạo Thiên bắt đầu bị lôi cuốn bởi trò chơi của bạn:
- Cá gì?
- Thế này nhé, hiện tại chúng ta là hai thằng "đờn ông"... trong trắng. Vậy thì hãy đánh cá xem ai sẽ là người xếp giáo quy hàng theo mệnh lệnh của trái tim trước. Ai thua sẽ phải đái bạn bè một chầu tùy thích và một điều kiện nữa sẽ được kèm theo sau đó. Mày thấy sao, Hạo Thiên?
Hạo Thiên hơi ngập ngừng vì một thoáng Nhã Yên qua nhanh trong đầu anh. Nhưng chẳng lẽ... rút lui. Hạo Thiên đành mỉm cười gật đầu:
- Tao đồng ý!
Nam bật cười ha hả, có lẽ anh chàng tin chắc phần thắng sẽ về tay mình:
- Vậy thì uống mừng đi!
Hạo Thiên ấn tay bạn ngồi xuống ghế:
- Để tao!
Hạo Thiên đi nhanh vào bên trong quán cà phê. Sự xuất hiện đột ngột của Nam làm anh vui ra mặt! Thật ra ở thành phố này Hạo Thiên có không ít bạn bè, nhưng một số người thân đã đi ra nước ngoài sinh sống. Số còn lại hầu hết đã có vợ con. Vì chén cơm manh áo nên họ gần như mất đứt liên lạc. Nam là người bạn thân nhất còn lại của Hạo Thiên. Gia đình Nam rất đông anh em nên cuộc sống của họ khá chật vật. Mặc dù vậy cha mẹ Nam không cho đó là điều bất hạnh. Ông bà dạy các con mình phải biết yêu thương lẫn nhau và sống lạc quan. Hai người hai tính cách khắc nhau. Nam sôi nổi, hoạt bát, thích nghi với mọi hoàn cảnh. Hạo Thiên trầm, ít nói nhưng cả hai có chung một niềm say mê là hội họa. Thời gian không hề ảnh hưởng đến tình bạn của họ, trái lại càng ngày càng thắc chặt hơn mỗi quan hệ giữa hai người.
Hạo Thiên trở ra với vài lon bia trên tay. Nam đỡ lấy khu liền hai lon rồi đưa lên trước mặt Hạo Thiên:
- Nào, hãy uống mừng cuộc hội ngộ của hai kẻ... cô đơn!
Hạo Thiên mỉm cười, lúc này trông gương mặt anh trẻ hẳn ra.
- Kể về công việc của mày đi, Nam!
Nam gõ gõ tay xuống bàn rồi hắng giọng:
- Nói chung, không có gì sáng sủa nhưng cũng không đến nỗi tồi tệ. Vui thì ở nhà vẽ chân dung còn nếu buồn thì đi đâu đó vẽ cảnh giải sầu! Mày đã "đề pa" rồi chứ?
- Chưa! - Hạo Thiên lắc đầu - Kỳ này tao định thắp tùng với mày đây!
- Thật không? - Nam sáng mắt.
- Thật! - Hạo Thiên quả quyết.
- Vậy thì khoảng tuần sau có chuyến đi Đà Lạt. Mày cùng đi với tao nghe?
- Tất nhiên rồi!
Chợt Nam cười vào mắt Hạo Thiên:
- Tao sẽ dành cho mày một bất ngờ thú vị khi vừa đặt chân đến thành phố sương mù.
- Thế à? - Lần này Hạo Thiên cười bằng cả mắt lẫn môi. Không hiểu anh vui vì điều bất ngờ Nam dành cho mình hay vì nghĩ rằng sẽ thoát khỏi sự buồn chán nữa! Hạo Thiên định gọi thêm bia nhưng Nam đã chặn lại:
- Hôm nay tạm thời dừng lại ở đây! Hiện tại tao có một số công việc cần giải quyết gấp. Ngày mai, mày đến chỗ tao, nhớ!
Hạo Thiên định đưa tay giữ bạn lại nhưng rồi thôi. Tính Nam xưa nay vẫn vậy, tuy bề ngoài có vẻ xốc xếch nhưng luôn giải quyết công việc một cách nhanh, gọn, dứt khoát. Những lúc rảnh rang anh sẵn sàng hết mình với bạn bè nhưng khi làm việc thì tuyệt nhiên không ai có thể ép được anh lý nào. Chính vì vậy mà Hạo Thiên quý anh. Và từ ngày về nước đến giờ đây là lần đầu tiên Hạo Thiên thấy vui.
Vừa bước ra đường đang lơn tơn đến chỗ lấy xe, chợt Hạo Thiên đứng sựng lại. Bên kìa đường là Hải Yến và một anh chàng ăn mặc khá chải chuốt đang bước xuống xe. Thoạt trông thấy anh Hải Yến hơi tái mặt nhưng chỉ một phút sau cô ta bình tĩnh lại ngay, giọng cô vồn vá một cách giả tạo:
- À! Anh Thiên! Không ngờ anh cũng có mặt ở đây - Hải Yến quay sang người đàn ông bên cạnh - Giới thiệu với anh đây là Minh Thành, ông xã của nhỏ Hoàng Dung - bạn em. Anh nhớ anh ấy chứ?
Thoáng trông thấy Minh Thành, Hạo Thiên ngờ ngợ như đã gặp anh ta ở đâu đó! Đúng rồi. Trước kia Thành là bạn của Hải Yến và Hoàng Dung. Nghe đâu anh chàng yêu Hải Yến nhưng cuối cùng lại cưới Hoàng Dung. Hình như có điều gí đó không bình thường trong mối quan hệ của họ.
- Tôi nhớ rồi! - Hạo Thiên bắt tay Minh Thành không mấy nhiệt tình - Anh vẫn khỏe chứ? Công việc làm ăn ra sao?
- Cảm ơn anh, mọi việc điều tốt cả! - Minh Thành cũng trả lời một cách hời hợt.
Hạo Thiên thấy không cần thiết phải nói gì thêm:
- Xin lỗi tôi đang bận! Hẹn gặp lại!
Hải Yến nắm tay Hạo Thiên nũng nịu:
- Anh không chờ em cùng về sao?
Dù rất khó chịu về thái độ của Hải Yến, nhưng trước mặt Minh Thành, Hạo Thiên đành trả lời xuôi:
- Em cứ ở đây uống nước với Minh Thành, khoảng một giờ nữa anh quay trở lại.
Hạo Thiên cho xe dừng lại bên đường Hoàng Hoa Thám trước con hẻm nhỏ. Anh xuống xe và đi sâu vào bên trong. Trước kia không ngày nào Hạo Thiên không đến đây trò chuyện với Thảo Nguyên và đưa cô đi làm. Mới đó mà mọi việc gần như được chôn sâu vào dĩ vãng. Những người chung quanh hầu như quên bẵng Hạo Thiên vì đã lâu anh không trở lại.
Trước mặt Hạo Thiên bây giờ là ngôi nhà nhỏ lợp tôn. Phía trước hàng hiên được che thêm một gian nhỏ làm trại mộc. Ông Lâm - cha Thảo Nguyên đang đục đẽo gì đó. Hình như ông vẫn chưa nhìn thấy Hạo Thiên.
- Chào bác!
Ông Lâm từ từ ngẩng lên, chiếc kính trắng trễ xuống mũi. Tuy đã ngoài sáu mươi nhưng nhìn ông vẫn còn khỏe dù có hơi gầy và da đã nhăn nheo. Nụ cười dần hiện ra trên đôi môi đã sậm màu vì thuốc lá của ông:
- Hạo Thiên đó à? Vào nhà đi cháu!
Hạo Thiên khoát tay cười thân mật:
- Bác cứ tiếp tục công việc, cháu ngồi đây nói chuyện cho mát.
- Ờ, vậy cũng được! - Ông Lâm cười và quay vào trong gọi lớn: - Phú ơi, con pha cho ba một bình trà mới nghe?
- Dạ!
Hạo Thiên đảo mắt nhìn quanh như cố tìm một vài hình ảnh cũ còn sót lại. Từ ngày bà Lâm và Thảo Nguyên mất đi, căn nhà hầu như vắng lặng hoàn toàn. Ông Lâm sống cam chịu với cảnh gà trống nuôi con. Đã lâu rồi, Hạo Thiên xem ông như người cha thứ hai của mình.
- Công việc lúc này có khá không bác?
Ông Lâm vừa chuẩn bị một cái bàn tiếp khách ngay tại chỗ vừa ra hiệu bảo Hạo Thiên ngồi xuống, ông chép miệng:
- Nhờ trời nên công việc này cũng nuôi sống đủ hai cha con. Đôi khi cũng có dư giả chút ít để dành phòng khi ốm đau. Còn tiền mua tập sách cho thằng Phú...
Ông Lâm bỏ lửng câu nói vì thấy Phú mang trà ra. Nó gật đầu cười chào Hạo Thiên, đôi mắt sáng hơi nheo lại giống hệt Thảo Nguyên ngày nào:
- Mời ba, mời anh uống nước!
Nhìn chiếc áo sơ mi trên người Phú không còn trắng nữa mà đã ngả sang màu ngà nhưng vẫn sạch sẽ tươm tất. Hạo Thiên thấy thương thằng bé quá, anh không igấu được vẻ xúc động:
- Em chuẩn bị đi học à?
- Dạ! anh ở đây nói chuyện với ba nghe! Rồi nó quay sang ông Lâm - Con đi học nghen ba!
Hạo Thiên nhìn theo bóng cậu bé cho đến khi mất hút. Tội nghiệp, mới ngần ấy tuổi đầu nó phải chịu nỗi đau quá lớn. Rồi đây tương lai thằng bé sẽ ra sao nếu chỉ trông cậy vào nghề mộc của người cha ốm yếu? Như hiểu được tâm trạng của Hạo Thiên ông Lâm xởi lời:
- Cháu biết không, nhà bác tuy nghèo thật nhưng bác quyết lòng cho thằng Phú học đến nơi đến chốn. Lạy trời phật phù hộ đừng cho bệnh hoạn bác sẽ lo cho nó vào đại học với người ta. Hồi con Thảo Nguyên còn sống nó cũng chỉ mơ ước bao nhiêu đó.
Cảm kích trước tấm lòng của người cha thương con, không biết nói gì hơn, Hạo Thiên đặt tay mình lên bàn tay gàn guốc của ông Lâm:
- Cháu tin là bác sẽ làm được điều đó và Phú chắc chắn sẽ vào đại học - Sực nhớ đến câu nói bỏ lửng của ông Lâm, Hạo Thiên hỏi lại - Lúc nãy bác nói hình như có ai đó đang giúp đỡ em Phú?
Ông Lâm có vẻ nghĩ ngợi rồi đôi mắt vụt sáng lên:
- À, đó là cô giáo chủ nhiệm của thằng Phú. Cô ấy còn trẻ lắm, nghe đâu mới ra trường thì phải. Khi biết được hoàn cảnh của thằng Phú nhà bác, cô ấy mua tặng nó cả bộ sách giáo khoa lớp mười một. Thiệt, bác cũng chẳng biết nói làm sao! Với lại mang ơn người khác nhiều quá bác cũng ngại.
Ông Lâm càng bộc bạch, Hạo Thiên càng thấy nhột nhạt và hổ thẹn với chính mình. Thật ra anh cũng đã nghì đến chuyện giúp đỡ gia đình ông Lâm nhưng chưa kịp thì đã có người khác làm rồi.
- Cô giáo của Phú tên gì vậy bác?
- Cô Nhã Yên đó mà!
Ông Lâm nói ngay như không tự cho phép mình được quyền quên người ân. Còn Hạo Thiên thì cứ ngẩn ra như không muốn tin vào tai mình. Phải chi đất dưới chân tạo rãnh có lẽ anh đã chui vào đó để trốn rồi. Sau vài giây chần chừ, nhớ đến mục đích của mình khi đến đây Hạo Thiên quyết định chuyển hướng.
- Trước khi mất Thảo Nguyên có ở đây không bác?
Ông Lâm nhìn sững Hạo Thiên, có lẽ ông hơi bất ngờ vì câu hỏi của anh. Đôi mắt người cha đang vui bỗng tối sầm lại, bàn tay vấn thuốc khẽ run run:
- Thảo Nguyên từ miềm núi trở về với tấm thân tàn tạ. Nó sống với bác khoảng nửa năm thì mất.
- Lúc ấy chắc Thảo Nguyên đang bệnh nặng hả bác?
Ông Lâm lắc đầu:
- Bác có biết gì đâu. Chỉ thấy nó đeo găng tay tối ngày. Bác khuyên nên đi khám bệnh nhưng nó nhất quyết không chịu và dọa sẽ cắn lưỡi chết nếu ai gọi bac sĩ đến nhà.
Hạo Thiên tái mặt... vậy là Hải Yến đã nói đúng. Thảo Nguyên bị bệnh phong cùi. Hiện tại người ta điều trị bệnh này vẫn được kia mà. Tại sao Thảo Nguyên lại hành động rồ dại như vậy? Hẳn có một lý do nào khác chăng?
- Trong lúc Thảo Nguyên bị bệnh, bạn bè cô ấy có ai đến thăm không bác?
- Lúc đầu cũng có, thỉnh thoảng vài người đến thăm rồi từ từ có lẽ vì sợ nên họ cũng xa lánh dần. Chỉ có hai cô gái thường xuyên lui tới nhưng hình như Thảo Nguyên không thích gặp họ.
Hạo Thiên chồm người tới trước hỏi dồn:
- Thế bác có biết tên hai cô gái ấy không?
Ông Lâm lại lắc đầu buồn bã:
- Bác không nghe Thảo Nguyên gọi là gì mà nếu có hỏi chắc nó cũng không nói đâu!
Một chút hy vọng muốn tìm hiểu nguyên nhân cái chết của Thảo Nguyên vừa lóe lên giờ vụt tắt ngấm. Hạo Thiên biết ông Lâm không muốn ai nhắc đến chuyện đau buồn đã qua nhưng đối với anh ông đành miễn cưỡng. Một lần nữa linh cảm của Hạo Thiên được khẳng định. Có cái gì không bình thường trong cái chết của THảo Nguyên! Nếu chỉ vì mặc cảm bệnh tật Thảo Nguyên không tự vận lúc còn trên núi mà về nhà mới nghĩ đến cái chết? Hẳn có ai đó dù dọa cô chăng? Nhưng Thảo Nguyên đâu phải là một cô gái quá yếu đuối để dễ dàng làm theo mệnh lệnh của người khác! Vậy thì tại sao? Nhất định phải làm sáng tỏ mọi việc. Nãy giờ ông Lâm vẫn ngồi đó gương mặt nhăn nhúm, khắc khổ. Đôi mắt cụp xuống, bất động như cố tình thả trôi những suy nghĩ của mình. Hạo Thiên thấy thương ông quá! Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai người chồng, người cha bất hạnh ấy:
- Đừng buồn nữa, bác! Thật lòng cháu không muốn gợi lại những chuyện đã qua nhưng dù sao cháu cũng thấy mình có lỗi trong cái chết của Thảo Nguyên. Nếu cháu đừng bỏ đi có lẽ bác đã không mất đứa con gái ngoan ngoãn. Giờ thì mọi việc đã qua rồi! Cháu sẽ thường xuyên đến đây thăm bác và hứa không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa!
Bâng Khuâng Chiều Tím Bâng Khuâng Chiều Tím - Minh Hương Bâng Khuâng Chiều Tím