Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Anh Trai Xấu Xa
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 6
B
ởi vì đuổi theo kịp thời cho nên lần này Lục Tiểu Nhạc không có mất tích. Nhưng mà Tiểu Nhạc nhất định không chịu về nhà, chứ không giống như mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết, nháo nhào khóc đòi ba phải chấm dứt quan hệ với người phụ nữ kia.
Lục Tạ Quốc vì mất kiềm chế mà đánh con gái, trong lòng rất hổi hận. Thế nhưng lúc đuổi kịp con gái, nghe thấy từ miệng con gái thốt ra một câu đại nghịch bất đạo, nhất thời ông lại muốn ra tay.
Lục Tiểu Nhạc vừa thấy ba cùng liền muốn động thủ, giống như con mèo xù lông lên tức giận, bày ra tư thế khiêu chiến.
Thương cảm nhất là cô giáo Lương, vừa chịu đả kích trái tim xong lại phải chứng kiến trò khôi hài của cha con nhà này, trong lòng khó chịu. Nhìn hai cha con bọn họ giống như hai người phụ nữ không chịu dừng tay, tâm tình cô giáo Lương rốt cuộc hỏng bét.
“Tất cả mau dừng lại cho tôi!”
Một tiếng thét chói tai vang lên như tiếng sư tử Hà Đông rống. Lục Tạ Quốc giật nảy mình, còn chưa hồi phục tinh thần đã nghe cô giáo Lương mắng xối xả:
“Hai người còn không chịu để yên à? Trong nhà ầm ĩ chưa đủ sao mà còn ầm ĩ ở ngoài đường thế này? Cảm thấy cãi nhau thế này rất có mặt mũi phải không? Nhất là anh!” Cô giáo Lương chỉ về phía Lục Tạ Quốc, “Tiểu Nhạc chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, không tính làm gì. Còn anh, ba mươi mấy tuổi rồi còn so đo với nó, động một tý là đánh người, có phải đánh người rất giỏi hay không, rất quang vinh hay không? Đánh đánh đánh! Đánh cái đầu nhà anh!”
Liên tiếp phát biểu, hành văn lưu loát, đúng là cô Lương đã vận dụng nhuần nhuyễn kỹ xảo được huấn luyện nhiều năm qua. Lục Tạ Quốc bị giáo huấn một trận, một câu cũng không thốt lên lời.
“Tiểu Nhạc, chúng ta đi!” Cô giáo Lương mắng xong liền kéo tay Tiểu Nhạc. Tiểu Nhạc cũng có chút kinh hồn bạt vía, nhỏ giọng hỏi: “Cô dẫn em đi đâu?”
“Về nhà cô!” Cô giáo Lương nói chắc như đinh đóng cột, “Ba em không cần em, cô sẽ nuôi em, đi thôi!”
Không đợi Lục Tiểu Nhạc quyết định, cô giáo Lương liền lôi Tiểu Nhạc đi. Còn lại mình Lục Tạ Quốc đứng như trời chồng một chỗ, mắt mở trừng trừng nhìn con gái bị người ta mang đi, không dám nói một tiếng “không”.
Hai mươi mấy năm rồi, sao mà giáo viên bây giờ và giáo viên ngày xưa dạy ông cũng vẫn hung ác như nhau? Lục Tạ Quốc khó hiểu nghĩ.
Vì cô giáo Lương bộc phát, dẫn đến việc tròn một tuần liền Tiểu Nhạc đều ở nhà cô Lương, ăn uống ngủ nghỉ.
Lúc đầu Tiểu Nhạc còn coi như an phận, nhưng lâu dần, Tiểu Nhạc không thích nghi nổi. Cô giáo Lương thật sự là quá quan tâm tới Tiểu Nhạc, ngày nào cũng lấy bài tập của Tiểu Nhạc ra tỉ mỉ kiểm tra từ đầu tới đuôi ba lần, dù chỉ sai một dấu châm câu cũng sẽ nhìn Tiểu Nhạc bằng con mắt diều hâu.
Không những thế, cô giáo Lương còn bắt Tiểu Nhạc tuân theo chế độ làm việc và nghỉ ngơi nghiêm ngặt, mấy giờ rời giường, mấy giờ ăn sáng, mấy giờ học ngữ pháp, mấy giờ nghe viết chính tả, mấy giờ đi ngủ… Lời cô giáo Lương nói chính là: “Tiểu Nhạc, cô tin em nhất định có thể khiến cho ba em nhìn em với con mắt khác!”
“Nhìn cái muội a!” Tiểu Nhạc nghĩ sớm muộn gì mình cũng sẽ nhanh chóng biến thành con mọt sách như Nhị Béo trong lớp mất thôi.
Việc Lục Tiểu Nhạc không thể chịu đựng được nhất chính là món ăn cô giáo Lương làm thật khó mà ăn nổi. Có thể là vì chưa kết hôn cho nên tay nghề nấu ăn của cô Lương cực kỳ kém. Một tuần lễ này, Lục Tiểu Nhạc ăn đến bốn lần cơm chưa chín kỹ, hai lần cơm cháy, một lần quên không cho nước, cuối cùng hai cô trò phải ăn mì gói.
Đối mặt với điều kiện khắc nghiệt như vậy, Lục Tiểu Nhạc không khỏi nhớ đến mẹ con ếch bốn mắt kia. Bà cũng là giáo viên, nhưng nấu ăn rất ngon, đặc biệt là món thịt kho tàu sở trường. Nghĩ lai Lục Tiểu Nhạc không khỏi chảy nước miếng.
Đều là giáo viên, sao lại khác biệt lớn như vậy? Tiểu Nhạc rất khó hiểu.
Chớp mắt đã hết một tuần, Lục Tiểu Nhạc sáng dậy ăn được hai bát cơm nát, chán nản đi đến trường. Mới hết hai tiết học mà cái bụng của Tiểu Nhạc đã réo ầm ầm. Vừa lúc ấy, loa phóng thanh của trường thông báo xe chuyển đồ ăn đến cho trường gặp trục trặc giữa đường cho nên giờ ăn trưa bị hoãn.
Lục tiểu nhạc nghe vậy, lông mày nhíu lại. Không biết Đại Hải từ đâu chạy đến sợ hãi rụt rè nói với vẻ thần thần bí bí: “Đại tỷ, tin tức đặc biệt!”
Lục Tiểu Nhạc không thèm quay đầu nhìn: “Tin tức cái đầu! Ăn được không? Có gì ăn mau đưa đây!”
“Đại tỷ, chị đói à?” Đại Hải nịnh nọt.
Thật là vớ vẩn! Tiểu Nhạc ngẩng đầu trừng mắt lườm hắn, bỗng nhiên nhìn thấy một cặp lồng cơm trên bàn, có bọc khăn xung quanh giữ nhiệt. Lúc mở nắp ra, bát cháo tầng dưới hơi nóng bốc lên ngùn ngụt, tầng trên là bánh bao thơm thịt thơm phức.
Lúc ấy, Tiểu Nhạc sung sướng đến nỗi lấy thân báo đáp Đại Hải cũng chấp nhận. Đang định khen hắn thì thấy hắn chỉ ra phía cửa, tủm tỉm nói: “Đại tỷ, tin tức đặc biệt, có một soái ca đến tặng tỷ cơm tình nhân!”
Lục Tiểu Nhạc nhìn theo ngón tay Đại Hải, thấy Trác Hàng mặc một bộ đồ thể thao, dáng người cao ráo đứng dựa vào cửa. Nhìn thấy Tiểu Nhạc, Trác Hàng giơ tay lên vẫy cô lại: “Này…”
Nhất thời, tâm tình Tiểu Nhạc lại rơi xuống đáy vực sâu.
Lục Tiểu Nhạc và Trác Hàng đi đến hàng cây bên cạnh sân vận động, bạn học trong lớp đều thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn ngó theo. Học sinh lớp sáu cũng đang thời kỳ tâm sinh lý phát triển, cho nên dù nam hay nữ cũng đều rất hiếu kỳ đối với người khác phái. Hơn nữa, Trác Hàng diện mạo không tồi, vì thế khiến ột đám nữ sinh nhòm ngó bàn luận.
“Người này là thế nào với Lục Tiểu Nhạc thế?”
“Nhìn qua thấy đẹp hơn Tiểu Nhạc nhiều, hay là anh trai Tiểu Nhạc?”
“Vớ vẩn, Tiểu Nhạc là con gái một mà!”
“Chẳng lẽ là… bạn trai?”
“Oa, hóa ra Tiểu Nhạc thích người nhiều tuổi hơn như vậy a?”
“Mọi người có thấy anh ấy rất đẹp trai không a!!!”
Nếu như Lục Tiểu Nhạc nghe được những lời này, không chừng sẽ xông lên ẩu đả một trận. Đáng tiếc Tiểu Nhạc không phải người thính tai cho nên không nghe thấy mà hiện giờ trong đầu chỉ tâm tâm niệm niệm một điều làm sao để đối phó với Trác Hàng.
Cô có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô cũng đã một tuần không về nhà rồi, Lâm Mai dù có ngu si cũng nhận ra điểm không thích hợp. Cho nên lần này Trác Hàng mang cơm đến tuyệt đối không phải đơn giản, nói là ném bom thì đúng hơn.
“Anh tới đây làm gì?” Lục Tiểu Nhạc dừng chân, tựa người vào thân cây hỏi, giọng điệu rất không kiên nhẫn.
“Còn phải hỏi, đương nhiên là đưa cơm!” Trác Hàng hai tay đút túi quần, vẻ mặt thản nhiên.
“Không cần anh quan tâm tốt như vậy, tôi ăn rồi.”
“Vậy sao?” Trác Hàng cười, “Không biết là ai vừa nhìn vào bánh bao liền chảy nước miếng.”
“Mẹ nó chảy nước miếng!” Lục Tiểu Nhạc nổi giận.
“Con gái không được động một cái là “mẹ nó”.” Trác Hàng nói, đưa tay lên gạt một chiếc lá rụng trên vai Tiểu Nhạc lại bị cô làm cho giật mình.
“Liên quan cái rắm!” Tiểu Nhạc mắng, “Tôi ăn gì, nói gì không cần anh quan tâm, anh biến đi!”
“Xác định?” Trác Hàng nheo mắt.
“Đúng, xác định! Anh không đi, tôi đi!” Lục Tiểu Nhạc nói xong, xoay người đi.
“Mẹ em quan tâm em sao?”
Từ phía sau truyền đến giọng nói của Trác Hàng. Tiểu Nhạc nghe liền ngẩn người ra, bước chân dừng lại, nháy mắt toàn thân cứng đờ.
Trác Hàng không thôi, tiếp tục chậm rãi nói: “Nghe nói, ba mẹ em ly hôn bốn năm rồi. Em rời nhà bỏ đi, mẹ em có đến đón em không?”
“Mẹ tôi không biết, sao mà đến đón được?” Tiểu Nhạc xoay người, nhìn chằm chằm Trác Hàng. Trong mắt cô đã xuất hiện tia hồng.
“Là không biết, hay không muốn biết?” Trác Hàng hừ một tiếng, “Theo anh biết, mẹ em đi mấy năm nay cũng chưa một lần về thăm em, ngay cả điện thoại cũng không gọi, đúng không?”
“Đó là vì mẹ bận việc nên không có thời gian đến thăm tôi!” Lục Tiểu Nhạc hét lên, nhưng nước mắt đã hoen mi. “Anh không hiểu, không được nói lung tung. Mẹ tôi rất tốt với tôi.” Tiểu Nhạc một lần lại một lần lặp lại câu nói, nghe như muốn tự làm tê liệt bản thân.
Trác Hàng đi về phía trước vài bước, đến trước mặt Tiểu Nhạc: “Em nói không sai, anh đúng là không hiểu mẹ em đối xử tốt với em thế nào. Anh chỉ biết mẹ em đã đi ba năm chưa hề trở về nhà liếc mắt nhìn em, nhưng em mới đi một tuần lễ mà mẹ tôi đã hỏi ba em đến tận cùng. Biết chuyện, còn lo em ở bên ngoài ăn không ngon, sáng sớm dậy nấu cháo từ năm giờ, còn bắt anh xin nghỉ học mang đến cho em. Nếu như vậy em còn cảm thấy mẹ em tốt hơn mẹ anh, anh cũng không còn lời nào để nói. Tạm biệt.”
Trác Hàng nói xong, không đợi Lục Tiểu Nhạc mở miệng liền xoay người đi.
Lúc Trác Hàng đi ra đến cổng sân vận động, đột nhiên nghe được từ phía sau tiếng bước chân chạy đến, tay áo bị kéo lại. Trác Hàng quay lại, thấy Tiểu Nhạc cúi đầu, nước mắt đã hết, chỉ còn con mắt vẫn hơi đỏ. Tiểu Nhạc lôi kéo tay Trác Hàng, nhỏ giọng nói: “Ừm… anh nói với mẹ anh, tối nay… tôi muốn ăn thịt kho tàu.”
Trác Hàng giật mình, không hiểu sao lại trong nháy mắt, anh cảm thấy Tiểu Nhạc này thật giống một miếng thịt kho tàu!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Anh Trai Xấu Xa
Ức Cẩm
Anh Trai Xấu Xa - Ức Cẩm
https://isach.info/story.php?story=anh_trai_xau_xa__uc_cam