Chương 5
ậu ngồi giữa sạp báo trống. Buổi trưa nắng lửa. Trông nó giống hệt con bú dù, nhất là khi nó vươn hai tay nắm vào hai cái cột dựng lên đỡ miếng tôn làm mái che của sạp. Dậu rút thuốc Ruby, châm lửa hút. Bên kia đường, mụ trùm cốc đang loay hoay vá áo. Bọn cốc nằm đầy vỉa hè y hệt bầy heo ngủ. Dậu trông rõ con bé Hường gối đầu lên viên gạch trải tờ báo cũ. Nó giận con Tiếng lắm vì con bé này dám miệt thị nó là đồ móc túi. Dậu móc túi thật đấy, nhưng nó nghĩ, móc túi không dơ bẩn và hèn hạ như ăn mày.
Dậu lấy làm lạ tại sao con bé Hường cứ gọi nó bằng anh xưng em. Mặc dù nó đòi đánh Hường, con bé cũng chả gân cổ cãi lại. Trái hẳn với con Tiếng và những đứa cốc khác, chúng nó không sợ Dậu, còn ăn thua đủ là đằng khác. Từ khi Dậu biết suy nghĩ nó chưa hề nghe đứa nào gọi nó bằng anh. Tiếng anh nghe bùi tai quá. Con bé Hường lại lo âu vết thương trên má nó. Dậu chợt thấy thương con bé Hường. Nó khổ quá. Hôm qua nó đã «nói bảnh» sẽ cho mụ trùm cốc «biết tay». Và trưa nay, nó ngồi đây, nhìn mụ trùm cốc, lòng dâng lên một nỗi bất bình.
Dậu liệng mẩu thuốc lá ra giữa đường. Nó nhảy tót xuống, hai tay đút túi quần, lầm lũi bước qua lộ. Đến trước mặt mụ trùm cốc. Dậu đứng xững. Nó móc gói Ruby. Gói thuốc còn mỗi một điếu. Nó cắm điếu thuốc lên môi. Nó vò nát bao giấy, ném mạnh vào tường.
Mụ trùm cốc thản nhiên vá áo. Mỗi buổi trưa, mụ đều tới kiểm soát xem có đứa nào lỉnh đi kiếm ăn mảnh không. Nên bọn cốc, dù muốn lỉnh, đều phải ngủ. Tội gì mà không ngủ. Đi xin khổ sở, nhục nhã về nộp hết thì dại gì mà đi.
Dậu bật que diêm. Nó giả vờ búng một que đang cháy gần chỗ mụ trùm cốc ngồi. Bất đồ, đầu có lửa trúng chân mụ. Mụ giật mình rồi ngó Dậu:
Thằng ăn cắp chọc tao, hả? Dậu nhếch mép cười:
– Bà già thấy mẹ, chọc bà thà chọc khỉ sở thú còn sướng hơn.
Mụ trùm cốc vất chiếc áo xuống hè:
– Chà, quân chó đẻ bảnh dữ!
Dậu sinh sự:
– Chó có đẻ ra bà không? Mụ trùm cốc la lớn
– Chó đẻ ra cái thằng ông nội mày. Dậu khuỳnh tay:
– Đồ đĩ ngựa già, tao không sợ mày đâu.
Bọn cốc đã thức giấc. Nhưng chẳng đứa nào ngồi dậy. Chúng nhắm mắt hay hi hí mở, ngó Dậu. Tiếng lết nhẹ gần Hường ghé sát tai.
– Thằng Dậu nó làm thật, mày ạ! Hường thầm thì:
– Khéo má Hai đập anh ấy mất. Tiếng nghiến răng:
– Sức mấy.
Mụ trùm cốc xỉa xói:
– Thằng ăn cắp chó đẻ, tự dưng mày muốn vỡ mặt, bà nội mày đập mày đừng có thù, nghe con.
Dậu xăn cánh tay áo:
– Con đĩ ngựa già, mày ăn hiếp tụi con nuôi mày quen rồi, bộ mày tưởng ăn hiếp nổi tao, hả?
Dậu ưỡn bụng:
– Ông có ngán cái... này này!
Mụ trùm cốc toan nhào tới cấu xé Dậu. Thằng Lỏi khinh khỉnh:
– Mày đụng tới lông chân tao, tao mách anh tao thì mày chỉ có nước vô ấp, mẹ mìn!
Mụ trùm cốc đang hung hăng, vội xuống nước:
– Tao gây gỗ chi đâu mà mày ếm tao dữ vậy, mày? Dậu lên chân, chửi tưới:
– Mày lột tiền của tụi lỏi để chồng mày đi hút thuốc phiện. Còn mày cho «xanh xít đít đui». Ông biết cái tổ mày. Từ nay mày mà còn đập tụi lỏi, anh ông sẽ đuổi mày khỏi khu phố này.
Mụ trùm cốc không còn lạ gì vua «nạo bím» Bẩy rỗ. Thằng này thương đàn em lắm. Đàn em của Bẩy rỗ cũng thương Bẩy rỗ hết mình. Bẩy rỗ lầm lầm lỳ lỳ. Nó ít nói nhưng bênh đàn em ra mặt. Bẩy rỗ dám cầm dao đâm đứa nào đánh đập đàn em nó.
Bẩy rỗ từng cầm thanh sắt quật ngã cảnh sát để giải thoát cho đàn em rồi vô khám nằm chơi ít tháng. Mụ trùm cốc nóng giận đã quên con hùm đứng sau con cáo. Phải đợi Dậu đem ngáo ộp dọa, mụ mới co vòi.
– Đĩ ngựa già, mày độc ác như rắn rết. Vài đồng bạc mà mày đánh tụi lỏi xưng tím mặt mày. Thiếu hỏi tao, tao thí cho.
– Chà bảnh đa.
– Sao không bảnh! Mẹ kiếp, không có tụi nó thì vợ chồng mày đói rã họng.
Dậu hất hàm:
– Tại sao tối qua mày đập con bé Hường đau vậy? Mụ trùm cốc hề hề cười:
– Bồ mày, hả?
Dậu nhổ nước miếng:
– Tao cặp bồ với con ăn mày à? Tao thương hại nó.
Hường mím chặt môi. Dậu vẫn khinh bỉ nó là «con ăn mày». Tiếng thì hả hê lắm. Nó nhéo Hường:
– Thằng nhỏ nó làm thật hé, mày?
– Anh ấy tốt.
– Xí, nó sợ không làm thiệt, mắc cở.
Mụ trùm cốc đã ngồi xuống. Bọn lỏi bắt đầu nhìn «anh hùng» Dậu. Thằng bé bắn mẩu thuốc lá rớt gần chỗ mụ trùm cốc:
– Ở cái hè phố này không đứa nào làm cha đứa nào hết trọi.
Dậu bỏ đi. Hai cánh tay nó khuỳnh ra. Rất kiêu hãnh.
Mụ trùm cốc buông một lời đe dọa vu vơ
– Để chiều nay coi đứa nào làm cha đứa nào. Tao không thèm ăn thua với con nít, nó ngỡ nó bảnh.
Nhưng buổi chiều hôm đó mụ «trùm cốc» đã tỏ ra dễ dãi với những đứa thiếu tiền. Hường nghe lời Tiếng, dấu được mười đồng dưới lưỡi.
Hai đứa bé thấy ngày về Bến Lức bán khóm, xẻ ra từng miếng không xa xôi mấy. Hường nhắm mắt đã mường tượng ra làng cũ. Nơi ấy, có con đường tắm nắng vàng hoe và con đường này gần nhà Hường lắm. Chỉ cần hết chiến tranh thôi. Tiếng sẽ đưa Hường về nhà nó. Hường sẽ có căn nhà nhỏ, có bầy gà và vài con heo. Hạnh phúc thật nhỏ mọn. Nhưng cách đây mấy hôm, Hường nhắm mắt không thấy gì, trừ nước mắt ứa ra và tăm tối.
– Chị còn ghét anh Dậu không?
– Mày mê nó rồi à?
– Mê gì cơ?
– Mày muốn bắt bồ với nó.
– Bắt bồ để làm chi hả, chị?
– Để mày lấy nó làm chồng. Hường cười hồn nhiên:
– Anh ấy bảo em là con ăn mày. Tiếng bĩu môi:
– Nó là ăn cắp hơn ai. Má tao, má mày đâu có làm nghề ăn mày. Mày biết má thằng Dậu làm nghề gì không?
– Không.
– Thằng Hội nói với tao rằng má thằng Dậu làm điếm.
– Làm điếm là làm gì?
– Là... Là... bậy số dzách! Mày giả đò à?
– Em không biết.
– Làm điếm tệ hơn làm ăn cắp, ăn mày.
– Chắc thằng Hội ghét anh Dậu nói láo đó, chị ạ!
– Xí, mày bênh thằng Dậu chằm chằm.
– Anh ấy thương em như chị thương em.
– Tao thương mày bao giờ?
– Chị đưa em đi ăn bò viên và dạy em dấu tiền rồi chị sẽ đưa em về Bến Lức.
– Ừ nhỉ!
– Anh Dậu cho em tiền, đòi mua quần áo mới cho em. Tiếng thúc khuỷu tay vô mạng mỡ Hường:
– Lớn lên mày lấy thằng Dậu không? Hường lắc đầu:
– Không.
– Thế mày lấy ai?
– Em về quê. Em chỉ thích về quê. Chị có biết bao giờ hết bắn nhau không?
– Mày có hỏi thằng Dậu chưa?
– Rồi.
– Nó nói sao?
– Anh ấy bảo anh ấy không biết.
– Tao cũng vậy. Tao đoán chừng nào xe nhà binh hết chạy là hết chiến tranh.
– Bao giờ hết bắn nhau!
Hường chán nản. Đôi mắt con bé chớp mau.
...
Giữa lúc con bé Hường đang gợi chuyện chiến tranh thì thằng Dậu lù lù dẫn xác tới. Dậu phì phèo điếu Ruby
– Ê tụi bay, mụ Hai ngán tao thấy mẹ rồi. Nó hất nhẹ cái đầu:
Mày tin tao chưa hả, Tiếng? Tiếng khinh khỉnh:
– Mụ ngán anh Bẩy rỗ của mày chứ sức mấy ngán mày.
Dậu nhả khói thuốc:
– Đồ vô ơn. Tiếng lè lưỡi:
– Ơn cục cứt! Mày tưởng bảnh rồi à? Mày hứa mua cho con Hường bộ quần áo mới, đã mua chưa?
Dậu gẩy tàn thuốc:
– Mua là cái chắc. Nó nhìn Hường:
– Chiều nay con mụ Hai nó có uýnh mày không? Hường liếm mép:
– Không anh ạ, chiều nay em nộp đủ tiền. Dậu búng ngón tay tách một cái:
– Tao nói rồi, nó còn đánh mày, anh Bẩy rỗ sẽ đuổi nó ra khỏi phố này.
Nó nghiến răng:
– Từ nay đừng thèm nộp tiền cho nó nữa. Tiếng lè nhè:
– Rồi mày cho tiền tụi tao ăn cơm, hả? Dậu gật đầu:
– Tao cho tiền con Hường. Tiếng cười khanh khách:
– Đó, tao nói trúng phóc à... Dậu ngạc nhiên:
– Mày nói trúng phóc cái gì? Tiếng toạc móng heo.
– Tao bảo mày mê con nhỏ Hường. Dậu nóng bừng mặt:
– Tổ cha mày, mày nói chi kỳ vậy. Ông lại đi mê con Hường?
Tiếng nóng mặt:
– Mày không mê con Hường thì mê chó chứ mê ai! Dậu đốp chát:
– Mê con mụ bà nội mày. Tiếng trả đũa:
– Tổ cha mày, thằng đá cá lăn dưa.
Dậu đá phóc cái lon sữa bò dưới chân nó. Cái lon trúng Tiếng. Con bé bù lu bù loa toan xông lại ăn thua đủ với Dậu. Nhưng thằng lỏi đã lỉnh. Nó nghĩ có đánh con Tiếng một trận cũng không báu bổ gì, còn mang tiếng bắt nạt con gái. Con Tiếng lại nghĩ thằng Dậu sợ nó. Nó vênh vang
– Tao đâu có ngán thằng nào. Nó trách Hường:
– Mày cứ suýt xoa thằng chó đẻ tốt nữa đi! Hường nhăn nhó:
– Tại chị chọc anh ấy. Tiếng cãi:
– Tao biểu nó mê mày, nó không mê mày thì thây mẹ nó, mắc mớ chi nó, nó gây với tao. Đồ con điếm có khác!
Tiếng giận con Hường. Nó bỏ đi. Hường ngồi dựa lưng vào tường. Không bao giờ nó tin rằng Dậu mê nó. Và nó chưa hiểu mê là gì. Nó chỉ biết Dậu thương hại nó, bênh vực nó. Hường không mong gì sung sướng ở vỉa hè Sàigòn. Niềm mong ước của nó là trở về quê hương khi người ta hết bắn nhau.
...
Dậu đã trở lại. Nó vất cho Hường gói kẹo.
– Ăn đi
Nó phân trần:
– Tao nín, con Tiếng nó làm tới. Lần sau tao đập vỡ miệng nó.
Hường cầm gói kẹo:
– Anh cho em à?
– Ừ, tao cho mày. Nếu mày không thích ở với mụ trùm cốc, tao sẽ nuôi mày.
– Em chả muốn ở đây.
– Vậy mày muốn ở đâu?
– Em muốn về quê em.
– Hết chiến tranh tao đưa mày về.
Đôi mắt Hường rực sáng. Long lanh hy vọng:
– Thật à, anh? Dậu gật đầu:
– Tao đã nói dối mày đâu.
– Nhưng đến chừng nào hết chiến tranh?
– Tao sẽ đi hỏi giùm mày.
– Anh hỏi ai?
– Bạn của anh Bẩy tao đi lính nhảy dù, tao hỏi ảnh, chắc ảnh biết.
– Anh hỏi gấp anh nhé!
– Ừ. Mà sao mày ham về quê thế?
Hường lặng thinh. Thật khó trả lời câu hỏi của Dậu.
Nó ngước nhìn thằng lỏi, đôi mắt long lanh:
Quê anh ở đâu?
– Ngã ba Chuồng Chó!
– Ủa!
– Ủa gì?
– Tên chi lạ hoắc.
– Quê tao nhiều chuồng chó lắm.
– Ừ.
– Có chiến tranh không hả, anh?
– Không.
– Sướng quá, hé anh!
– Ừ
Dậu đã rút điếu Ruby cắm lên môi:
– Tao không thấy sướng.
Nó ngồi trên bực cửa, gần chỗ Hường ngồi dựa lưng vào tường.
– Hôm nọ tao nói dối mày.
Hường tròn xoe mắt.
– Anh nói dối mua cho em bộ quần áo, hả? Dậu nhả làn khói, giọng buồn buồn:
– Tao nói dối mày, tao có mẹ, thiệt tình tao không có mẹ, tao không biết mẹ tao là ai.
Hường chớp mắt lia lịa. Dậu chống tay lên trán:
– Chúng nó bảo mẹ tao là điếm. Hường nhai kẹo rau ráu:
– Anh buồn lắm hả?
– Nếu mẹ mày làm điếm mày có buồn không?
– Không.
– Mày biết làm điếm là gì không?
– Không.
– Vậy mày đâu có buồn. Ai cũng ghét điếm. Điếm... bậy kinh khủng, điếm bị bắt đi Lục xì...
Hường ngắt lời Dậu:
– Mẹ em là gì em cũng không buồn. Chẳng ai thương em bằng mẹ em cả.
Dậu buông tay khỏi trán, ngó Hường chằm chằm.
Mặt mũi con bé dơ bẩn quá. Dậu không dám ngó lâu.
– Tao không buồn đâu, nhưng ngặt một điều tao không biết mặt mẹ tao. Mày sướng hơn tao là mày được sống với mẹ mày.
– Giờ mẹ em chết rồi, em không có mẹ như anh. Dậu nhớ chuyện mấy hôm trước. Nó hỏi Hường:
– Mẹ mày dạy mày hay ghê. Tao bôi thuốc đỏ, mặt tao không xưng mủ.
Hường hớn hở khoe:
– Mẹ em còn dạy nhiều điều nữa. Anh thích nghe chuyện ma không?
Dậu lè lưỡi:
– Tao sợ ma quá trời mà. Hường đưa tay gãi đầu:
– Em thường ngủ một mình chả sợ ma cái gì. Hường ngớ ngẩn:
– Mà làm quái gì có ma.
Dậu nhếch mép cười.
– Sao mày biết?
– Mẹ em nói vậy.
Hai đứa trẻ mải mê câu chuyện ma quái tầm phờ. Chúng đã quên cuộc đời cơ cực ở vỉa hè. Dậu thích Hường nói về mẹ nó. Còn Hường thích có người nghe nó nói về quê hương và mẹ nó. Với Hường, chuyện gì rồi cũng kết thúc bằng câu hỏi «bao giờ người ta hết đánh nhau». Câu hỏi đó, Hường mới chỉ được hỏi Dậu và Tiếng. Cả hai đều không biết bao giờ người ta hết đánh nhau. Hường hy vọng Dậu sẽ hỏi người lính nhảy dù, bạn của anh Bẩy nó. Chắc anh này phải biết bao giờ người ta hết đánh nhau. Hường nhắc Dậu.
– Anh nhớ nhé!
– Ừ, tao sẽ mua cho mày bộ quần áo mới.
– Không, anh nhớ hỏi bạn của anh Bẩy của anh cơ.
– À, chuyện hết đánh nhau, hả?
– Dạ.
– Mày cứ lo chuyện ấy. Hết đánh nhau thì mẹ mày cũng chết rồi.
– Nhưng em được về quê.
– Về quê mày sống bằng gì?
– Em nuôi gà.
– Mày ăn trứng gà à?
– Em bán trứng. Dậu đứng dậy:
– Tao nuôi mày rồi đấy, từ nay khỏi lo đi ăn xin. Hường ngúng nguẩy:
– Má Hai sẽ đánh em. Chị Tiếng cười em chết. Thôi, anh đừng nuôi em hễ hết đánh nhau anh đưa em về quê là em sướng chán.
Dậu nhún vai:
– Vậy mặc xác mày. Hường sợ sệt:
– Anh giận em, hả? Dậu nói:
– Hết đánh nhau, tao sẽ đưa mày về quê.
Hường nín thinh. Niềm vui ngập tâm hồn nó, làm nghẹn cả cổ họng nó. Nó ngồi yên ngó Dậu thọc tay vào túi quần, lững thững bước.
Ánh Mắt Trông Theo Ánh Mắt Trông Theo - Duyên Anh Ánh Mắt Trông Theo