Chương 6: Ai Đó Để Lại Lời Nhắn
ai ngày sau, tôi cùng Fuyuko đi gặp Sakagami Yutaka. Trên chiếc taxi chở chúng tôi đến phòng tập của anh ta ở Shimochiai, tôi kể cho cô những thông tin nghe được từ Takemoto Masahiko.
“Tớ thấy việc anh ta bị ai đó điều tra như vậy thật lạ.” Fuyuko khoanh tay trước ngực, cắn nhẹ môi dưới. “Rốt cuộc ai đang làm những việc đó nhỉ?”
“Có khi nào là ai đó trong số những người đã gặp tai nạn không?” “Họ làm thế để làm gì chứ?”
“Tớ không biết,” tôi giơ hai tay kiểu đầu hàng. Cái câu “Tớ không biết” đang dần trở thành câu cửa miệng của tôi.
Kết cục vấn đề ấy tạm thời bị bỏ ngỏ ở đó. Và những nghi vấn bị bỏ ngỏ thế cứ ngày càng nhiều hơn.
Nhưng hôm nay ưu tiên hàng đầu của tôi là phải gặp được Sakagami Yutaka - một diễn viên.
Tôi không hay xem kịch nên không rành lắm, nhưng theo lời Fuyuko thì anh ta là một diễn viên trẻ hoạt động chủ yếu ở mảng kịch, và cũng mới
vào nghề gần đây.
“Lúc mặc quần áo thời trung cổ châu  u, trông anh ta bảnh lắm. Hát hay, rất có triển vọng.” Đó là nhận xét của Fuyuko về Sakagami Yutaka.
“Cậu nói là muốn hỏi về vụ tai nạn năm ngoái à?” tôi hỏi.
“Ừ. Tớ tưởng anh ta sẽ thấy phiền mà từ chối nhưng không phải. Bọn họ yếu thế trước giới truyền thông lắm.”
“Ra vậy,” tôi gật gù cảm phục Fuyuko.
Không lâu sau taxi đã dừng trước tòa nhà ba tầng mái bằng, chúng tôi đi thẳng lên tầng hai. Ở chỗ để leo lên cầu thang, có một cái sảnh để ghế xô- pha.
“Cậu chờ ở đây nhé,” nói đoạn Fuyuko đi bộ dọc hành lang. Tôi ngồi xuống ghế, nhìn xung quanh.
Trên tường dán vài tấm áp phích. Hầu hết đều là quảng cáo kịch, nhưng cũng loáng thoáng có vài tờ quảng cáo triển lãm tranh. Có lẽ lúc đoàn kịch nghỉ thì họ cho thuê chỗ này.
Trước áp phích có một cái hộp nhỏ bằng nhựa trong, bên trong để tờ rơi. Trên đó ghi “Xin cứ lấy tự nhiên”. Tôi lấy một tờ của đoàn kịch mà Sakagami Yutaka trực thuộc, gập lại, bỏ vào túi xách.
Một lát sau, Fuyuko quay lại, dẫn theo một chàng trai trẻ. “Đây là anh Sakagami,” Fuyuko giới thiệu.
Sakagami Yutaka mặc áo ba lỗ màu đen, quần bó cũng đen. Phần cơ bắp lộ ra khá to, làn da rám nắng vừa phải. Gương mặt ngọt ngào khiến người ta liên tưởng đến những người đàn ông dịu dàng.
Chúng tôi trao đổi danh thiếp, ngồi đối diện nhau trên ghế xô-pha. Từ trước tới nay, tôi chưa từng nhìn thấy danh thiếp của diễn viên nên khá tò
mò. Nhưng thực tế trên danh thiếp chẳng có gì đặc biệt ngoài dòng chữ Đoàn kị ch X X Sakagami Yutaka. Dù danh thiếp của tôi cũng chỉ ghi cụt lủn cái tên.
“Đây là tên thật của anh à?” tôi hỏi.
“Vâng,” giọng nói của anh ta khá nhỏ so với thân hình. Không biết có phải do tôi nghĩ quá hay không, mà từ biểu cảm của anh ta, tôi thấy hình như người này đang căng thẳng.
Tôi đánh mắt ra hiệu với Fuyuko rồi mới bắt đầu câu chuyện.
“Thực ra hôm nay tôi muốn hỏi về vụ tai nạn ở biển năm ngoái.”
“Có vẻ như vậy nhỉ,” anh ta lau trán bằng cái khăn đang cầm trong tay.
Dù trán anh ta chẳng dính chút mồ hôi nào.
“Vậy cho tôi hỏi luôn. Vì đâu anh lại tham gia chuyến đi biển đó vậy?” “Vì đâu?”
Á nh mắt anh ta có vẻ khó xử. Chắc câu hỏi của tôi nằm ngoài dự đoán của anh ta.
“Ý tôi là động cơ anh tham gia chuyến đi đó ấy.”
“À…,” anh ta liếm môi. “Tôi được huấn luyện viên I shikura mời. Tôi hay tập ở trung tâm đó nên thân với anh I shikura.”
Và anh ta lại lấy khăn lau trán. Dù đám mồ hôi thì vẫn kiên quyết không chịu rịn ra.
“Với những người khác thì sao? Anh có quen giám đốc Yamamori không?”
“Tôi với ông ấy chỉ dừng ở mức thi thoảng chạm mặt nhau thôi, không đến mức gọi là quen biết…”
“Vậy trong chuyến đi ấy, hầu hết mọi người đều lần đầu tiên trò chuyện
với nhau à?”
“Vâng, đúng vậy.”
Giọng nói của Sakagami Yutaka không chỉ nhỏ mà còn đều đều, thiếu ngữ điệu. Điều đó khiến tôi không thể đánh giá được sự thật ẩn trong lời nói của anh ta.
“Hình như anh đã bơi được đến đảo không người nhỉ.” “Vâng…”
“Và mọi người cũng đều đến được đó?” “Đúng vậy.”
“Nhưng có một người đã không bơi được đến đảo và mất mạng. Hình như anh ta tên Takemoto?”
Tôi nhìn sâu vào mắt anh ta. Nhưng anh ta vẫn áp khăn lên mặt, khiến tôi không đọc được suy nghĩ gì.
“Tại sao chỉ mình người đó bị sóng cuốn đi mất vậy?” tôi điềm tĩnh hỏi. “Cái này thì tôi…” anh ta nghiêng đầu. Rồi thì thào. “Vì người đó bơi
kém chăng, chắc vậy.”
“Bơi kém ư? Anh ta nói vậy à?” tôi ngạc nhiên hỏi lại. “À không…”
Giọng tôi to quá hay sao, mà lòng đen mắt anh ta đảo liên hồi, vẻ bất ổn. “Có thể do tôi hiểu sai. Chỉ là tôi cảm giác anh ta đã nói như vậy.”
Lạ thật đấy, tôi nghĩ. Như lời Takemoto Masahiko thì Yukihiro khá tự tin về khoản bơi lội. Nên không thể có chuyện bơi kém ở đây.
Vậy tại sao Sakagami Yutaka lại nói như thế nhỉ?
Nhìn sắc mặt thì có vẻ anh ta đang hối hận vì lời mình đã nói.
Tôi đổi câu hỏi.
“Anh có quen anh Takemoto không vậy?” “Không, hoàn toàn không.”
“Tức chuyến đi biển ấy là lần đầu tiên hai người gặp nhau?” “Vâng.”
“Lúc nãy tôi đã hỏi vì sao anh lại tham gia chuyến đi nhỉ, giờ tôi muốn biết nhờ mối quan hệ nào mà anh Takemoto được tham gia chuyến đi đó. Vì có vẻ anh ấy không phải hội viên, cũng không phải nhân viên của trung tâm thể thao.”
“Việc ấy thì tôi không biết đâu.”
“Nhưng chắc anh biết anh ấy quen người nào trong số những người tham gia chuyến đi chứ?”
Sakagami Yutaka im lặng, tôi cũng không nói gì nữa mà chỉ nhìn chằm chằm vào miệng anh ta. Cứ như vậy được vài chục giây, rốt cuộc miệng anh ta cũng cử động như thể đang run lên.
“Tại sao lại hỏi tôi?”
“Anh nói sao cơ?” tôi nói khẽ.
“Việc này cô không nên hỏi tôi, phải hỏi giám đốc Yamamori ấy chứ?” Giọng nói hơi khàn nhưng khẩu khí thật mạnh mẽ.
“Thế tôi không được hỏi anh à?”
“Tôi…” Anh ta định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. “Tôi không biết gì cả.”
“Vậy tôi đổi câu hỏi nhé!”
“Cô không cần làm vậy,” nói đoạn anh ta toan đứng dậy. “Đến giờ rồi.
Tôi phải đi tập.”
“Anh Kawadu cũng đã tham gia chuyến đi đó đúng không?” tôi không giữ ý nữa. Anh ta hết nhìn tôi lại nhìn Fuyuko, rồi khẽ gật đầu. “Và cả một nữ nhiếp ảnh gia tên Niizato Miyuki nữa. Anh có nhớ không?”
“Mấy người đó bị làm sao à?” “Họ đã bị giết.”
Anh ta toan đứng lên, phần eo đã nhổm dậy bỗng khựng lại. Nhưng rồi anh ta vẫn đứng thẳng lên, nhìn xuống chúng tôi.
“Việc đó thì có liên quan gì đến tôi chứ? Còn các người là ai, điều tra những việc này để làm gì?”
“Kawadu Masayuki là…” tôi cố điều hòa lại hơi thở rồi tiếp tục, “… người yêu của tôi. Tôi sẽ nói tiếp, hung thủ đang nhắm đến tính mạng của những người tham gia chuyến đi đó. Thế nên người tiếp theo bị giết có thể là anh.”
Một sự im lặng kéo dài. Trong khi đó tôi và Sakagami Yutaka chăm chú nhìn mặt nhau.
Người đánh mắt đi trước là anh ta.
“Tôi có buổi tập nên xin phép,” nói rồi anh ta bước đi. Nhìn theo lưng anh ta, tôi những muốn nói điều gì đó, nhưng rốt cuộc lại không thốt thành lời.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
“Sao cậu lại nói chuyện đó?” lúc ngồi trên taxi đi về, Fuyuko hỏi tôi. “Chuyện đó là chuyện gì?”
“Chuyện hung thủ nhắm đến những người tham gia chuyến đi ấy.” “À,” tôi cười khổ sở, lè lưỡi ra. “Không hiểu sao tớ lại muốn nói.” Lần này tới phiên Fuyuko cười.
“Nhưng cậu không có căn cứ đúng không?”
“Căn cứ logic thì đúng là không. Nhưng tớ thực sự tin như vậy.” “Trực giác mách bảo à?”
“… Hơn cả trực giác, cũng có chút sức thuyết phục đấy nhé.” “Nói tớ nghe suy luận đó của cậu đi.”
Trong chiếc ô tô chật hẹp, Fuyuko khoanh tay trước ngực, ngồi xích lại gần tôi.
“Cũng đơn giản thôi,” tôi nói. “Từ những thông tin đã nắm được cho đến giờ, thì có thể mọi việc là thế này. Trong vụ tai nạn năm ngoái, ngoài việc tàu bị lật, có chuyện gì đó khác đã xảy ra. Và có người muốn giấu nhẹm chuyện đó đi.”
“Cậu không biết đó là chuyện gì đúng không?”
“Tiếc là tớ không biết. Nhưng có một điều tớ chắc chắn là chuyện đó đã được lưu lại trong chỗ tài liệu bị đánh cắp của anh Kawadu. Niizato Miyuki đã từng rất muốn có số tài liệu đó. Và cô ta đã bị giết. Tức là trong vụ này, nhiều khả năng hung thủ nhắm đến những người muốn che giấu bí mật chứ không phải những người biết bí mật.”
“Và những người tham gia chuyến đi ấy thì đều muốn che giấu bí mật đó.”
“Đúng vậy,” nghe tôi nói, Fuyuko khép môi lại, nhìn thẳng về phía trước và gật đầu. Suy tư chốc lát, rồi cô nói, “Nếu vậy thì, việc điều tra sau này sẽ càng khó hơn rồi.”
“Bởi tất cả những người liên quan đều sẽ rất kín miệng.” “Hiển nhiên là vậy.”
Thực tế trong buổi gặp hôm nay, Sakagami Yutaka cũng đã như thế.
“Cậu tính sao? Giờ chỉ còn những người thân cận với Yamamori Takuya thôi.”
“Tiếp cận họ cũng không giải quyết được gì. Tớ không dám khẳng định, nhưng nếu tất cả những người liên quan thông đồng với nhau, thì người kiểm soát mọi việc chắc chắn là giám đốc Yamamori.”
“Cậu có cách gì không?”
“Ờ thì,” tôi khoanh tay, mỉm cười. “Không hẳn là không có.” “Cậu định làm gì?”
“Một chuyện đơn giản thôi,” tôi nói tiếp.
“Dù giám đốc Yamamori có chỉ thị cho tất cả mọi người, nhưng có thể với nhân vật này, anh ta sẽ không chỉ thị gì cả. Tớ đang nhắm đến nhân vật đó.”
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Chủ nhật tiếp theo, tôi đến trước nhà thờ trong thành phố.
Nhà thờ nằm trên con phố yên tĩnh, với bức tường được xây bằng gạch màu nâu nhạt. Nhà thờ quay mặt ra con dốc, lối vào ở tầng hai, nên phải leo cầu thang lên đó.
Còn tầng một là bãi đỗ xe. Vài chiếc xe băng qua con dốc, chạy vào trong bãi.
Trên băng ghế ở bến xe buýt đối diện nhà thờ, tôi làm bộ ngồi chờ xe buýt đến, quan sát tình hình phía bên kia đường. Nói đúng hơn là tôi nhìn những ô tô đi vào bãi đỗ xe.
Dù đã quyết tâm sẽ gặp Yamamori Yumi, cô bé bị khiếm thị để hỏi chuyện, nhưng không lâu sau tôi đã hiểu việc đó khó khăn nhường nào. Cô bé ấy hằng ngày đều được lái xe đưa đón đến trường khiếm thị trên chiếc xe Benz màu trắng, thành thử tôi không thể bắt chuyện với cô lúc vào học hay tan học được. Chưa kể, theo như tôi hỏi được từ những học sinh khác ở trường, họ chỉ ra ngoài hai buổi một tuần để học đàn violon, và đến nhà thờ vào ngày Chủ nhật. Nhưng kể cả những lúc ấy thì Yumi vẫn có tài xế đưa đón.
Tôi quyết định sẽ tìm cách gặp cô bé ở trong nhà thờ, lúc tài xế quay lại ô tô sau khi đã dẫn cô tới nơi.
Tôi ngồi trên ghế ở bến xe buýt, chờ chiếc xe Benz trắng. Những lúc thế này bến xe buýt mới có ích làm sao. Vì dẫu tôi ngồi lơ đễnh trên ghế, cũng không ai lấy làm lạ. Chỉ duy tài xế trên những chiếc xe buýt chạy qua bến là thấy kỳ cục thôi, bởi tôi không lên xe.
Chiếc xe Benz trắng mà tôi mong ngóng mãi cuối cùng cũng đến sau khi năm, sáu chiếc xe buýt chạy qua.
Sau khi xe chạy thẳng vào trong bãi đỗ xe của nhà thờ, tôi nhìn quanh, để chắc chắn không có ai, rồi mới băng qua con dốc, đến trước nhà thờ.
Tôi núp ở tòa nhà gần đó và đợi, không lâu sau hai cô bé với bước chân thận trọng đi ra từ bãi đỗ xe. Một người là Yumi, người còn lại là một cô bé trạc tuổi. Có lẽ là bạn của Yumi. Người bạn đó đang dắt tay Yumi. Tôi không thấy tài xế nữa.
Tồi bước ra từ tòa nhà mình đang núp, nhanh chân đi về phía họ. Ban
đầu họ không nhận ra tôi, nhưng ngay sau đó, bạn của Yumi nhìn tôi ngờ vực, và dừng bước. Đương nhiên Yumi cũng dừng lại.
“Có chuyện gì thế?” Yumi hỏi bạn. “Chào các cháu,” tôi mở lời.
“Xin chào,” đáp lại lời chào của tôi là bạn Yumi. Còn Yumi có vẻ lo lắng, vội vàng chuyển động đôi mắt không xác định được tiêu điểm.
“Cháu là Yamamori Yumi nhỉ?” Tôi cười dù biết mắt cô bé không nhìn thấy. Đương nhiên mặt Yumi thì vẫn căng thẳng như vậy.
“Ecchan, ai vậy cậu?” Yumi hỏi. Ecchan hình như là tên của cô bạn. Tôi lấy danh thiếp ra, đưa cho cô bé tên Ecchan.
“Cháu hãy đọc cho bạn nghe đi.”
Cô bé cố ngắt từng chữ khi đọc tên tôi. Có chút thay đổi xuất hiện trên gương mặt Yumi.
“Lần trước tôi đã gặp cô ở trung tâm thể thao.”
“Đúng rồi,” tôi hăng hái đáp vì không nghĩ cô bé lại nhớ mình. Yumi có thính giác tốt hơn tôi tưởng.
Biết tôi là người Yumi quen, Ecchan có vẻ an tâm. Không bỏ lỡ cơ hội này, tôi nói.
“Cô muốn hỏi vài chuyện. Cháu có thể cho cô chút thời gian không?” “Sao cơ ạ? Nhưng mà…”
“Cô chỉ cần mười phút, à không năm phút thôi cũng được.” Yumi không nói gì. Hình như cô bé đang giữ ý với bạn mình. Tôi nhìn sang Ecchan.
“Nói chuyện xong, cô sẽ dẫn bạn ấy đến nhà nguyện.”
“Nhưng mà…” Ecchan cúi đầu, giọng nghẹn lại. “Bố Yumi dặn cháu phải luôn đi cùng cậu ấy.”
“Cô sẽ đi cùng Yumi nên không sao đâu.”
Nhưng hai cô bé đều im lặng. Bởi không ai trong số họ có quyền quyết định.
“Chuyện này có liên quan đến tính mạng con người,” tôi đành nói. “Chuyện về vụ đắm tàu năm ngoái ấy. Yumi cũng là người gặp tai nạn khi đó nhỉ?”
“Vụ đắm tàu năm ngoái ư?”
Cô bé nín thở. Gò má hơi ửng hồng. Sau đó dái tai cũng đỏ rực lên.
“Ecchan,” Yumi gọi bạn bằng giọng cao vút. “Chúng ta đi thôi. Muộn rồi.”
“Yumi,” tôi nắm cổ tay nhỏ nhắn của cô bé.
“Cô bỏ tay tôi ra,” giọng cô bé nghiêm nghị, nhưng có gì đó đau khổ.
“Cô cần cháu giúp đỡ. Khi ấy còn có điều gì đó khác xảy ra đúng không? Làm ơn hãy nói cho cô biết.”
“Tôi không biết gì cả.”
“Chắc chắn là cháu biết. Vì cháu cũng đã ở đó mà. Để cô nhắc lại nhé, chuyện này can hệ tới tính mạng con người. Hai người tên Kawadu và Niizato đã bị giết.” Tôi thẳng thừng nói.
Gò má Yumi hình như rung lên.
“Cháu biết tên hai người đó chứ?” Yumi mím chặt môi mà lắc đầu.
“Có lẽ cháu quên rồi. Nhưng hai người này cũng đã ở trên chuyến tàu năm ngoái và gặp tai nạn.”
“Sao cơ?” Miệng cô bé há hốc ra ngạc nhiên. Nhưng giọng cô không vang được đến tai tôi.
“Vụ tai nạn ấy có bí mật gì đó, và bí mật ấy là nguyên nhân khiến hai người họ bị giết hại. Vậy nên cô cần biết bí mật đó là gì.”
Tôi nắm lấy đôi vai và nhìn chằm chằm vào gương mặt cô bé. Yumi chắc chắn không thể nhìn thấy mặt tôi, nhưng lại quay mặt đi hướng khác như thể cảm nhận được tôi đang nhìn.
“Tôi… khi đó tôi bất tỉnh nên không nhớ rõ.”
Giọng nói cô bé cũng nhỏ nhẹ như dáng người của cô vậy. “Cháu chỉ cần nói điều mình nhớ thôi.”
Nhưng cô bé không trả lời. Chỉ buồn bã cụp đuôi mắt xuống, lắc đầu hai, ba lần.
“Yumi à.”
“Không được.”
Cô bé lùi lại, làm điệu bộ như mò mẫm trong không trung. Ecchan tóm lấy tay cô.
“Ecchan, nhanh dẫn tớ tới nhà thờ đi.”
Yumi nói, nhưng Ecchan thì tỏ ra khó xử, hết nhìn mặt Yumi rồi lại nhìn sang tôi.
“Ecchan, nhanh lên.” “Ừ.”
Ecchan ái ngại, nắm tay bạn mình thận trọng leo lên cầu thang từng bước.
“Chờ đã,” tôi gọi từ phía dưới. Bước chân Ecchan suýt thì dừng lại.
“Đừng dừng lại,” nhưng giọng Yumi vang lên. Ecchan quay lại nhìn tôi
một lần nữa, gật đầu chào, rồi dẫn Yumi lên cầu thang.
Tôi không gọi họ nữa.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Tối đó Fuyuko đến chỗ tôi, nên tôi kể lại câu chuyện hồi trưa.
“Thế à, đúng là hết cách nhỉ,” cô giật cái khoen trên nắp lon bia, tỏ vẻ thất vọng. “Bọn mình tính sai rồi, kẻ thù của chúng ta có vẻ đề phòng rất cẩn thận. Đến cả con gái mình mà Yamamori Takuya cũng xuống lệnh phải kín miệng.”
“Ừ. Nhưng tớ lại không có cảm giác đó.”
Nói rồi tôi bỏ một miếng cá hồi hun khói vào miệng.
“Đúng là tớ đã bị từ chối thẳng thừng, nhưng rõ ràng cô bé ấy đã phân vân điều gì đó. Tớ nghĩ nếu bị bắt phải giữ mồm giữ miệng thì sẽ không thể hiện như thế.”
“Vậy là sao? Nghĩa là không phải con bé bị ép mà bản thân nó tự chọn sẽ giữ kín mọi chuyện ư?”
“Ừm.”
“Tớ không hiểu,” Fuyuko lắc đầu. “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong vụ tai nạn đó mà đến một cô bé mắt kém cũng muốn giữ kín chứ?”
“Tớ nghĩ cô bé ấy đang bảo vệ người thân của mình.” “Bảo vệ ư?”
“Ừ. Bảo vệ bố hoặc mẹ mình, vì cô bé ấy biết nếu nói ra bí mật đó, những người mà mình yêu thương sẽ gặp nguy hiểm.”
“Có nghĩa là…” Fuyuko ngừng lời, uống bia rồi tiếp tục, “… người thân của cô bé đó đã làm điều xấu.”
“Không chỉ người thân của cô ấy đâu,” tôi nói. “Tất cả những người sống sót sau vụ tai nạn đó nữa. Bao gồm cả Kawadu Masayuki và Niizato Miyuki.”
Không hiểu sao cả đêm hôm đó tôi cứ thao thức mãi.
Chỉ đến khi tôi uống vài ly rượu pha nước, chui vào giường, thì mới chợp mắt được, nhưng thi thoảng vẫn tỉnh giấc. Và ngay trước khi tỉnh, tôi luôn gặp ác mộng.
Cứ như vậy, tôi mơ, rồi tỉnh giấc vài lần, trong những lúc ấy tôi cảm thấy thật lạ. Tôi không thể diễn tả chi tiết được, nhưng nếu bắt buộc phải nói thì nó như kiểu tim tôi đập thình thịch vậy.
Nhìn sang chiếc đồng hồ báo thức bên cạnh giường, mới hơn ba giờ sáng. Tôi trở mình, ôm chặt cái gối, nhắm mắt lại lần nữa.
Nhưng, khi đó có tiếng lạch cạch. Thứ gì đó chạm nhẹ vào nhau. Tôi mở mắt. Dỏng tai nghe.
Tôi ôm gối, giữ nguyên tư thế đó một lúc lâu, nhưng sau đấy thì không nghe thấy tiếng động gì nữa. Cũng có thể chỉ do tôi tưởng tượng, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, có tiếng kim loại lanh canh vang lên. Tôi biết âm thanh đó. Nó là tiếng cái chuông gió treo trong phòng khách.
Tưởng gì, hóa ra là gió thổi qua. Tôi cố nhắm mắt lại, nhưng mắt tôi ngay lập tức mở to. Đồng thời trống ngực đập mạnh.
Gió không thể thổi vào phòng khi cửa đang đóng.
Có ai đang ở trong phòng ư?
Nỗi sợ hãi chi phối trái tim tôi. Tôi nắm chặt gối, mồ hôi túa ra dưới nách. Tim như nhảy khỏi lồng ngực.
Lại có tiếng động khe khẽ. Không biết đó là tiếng gì. Nghe vừa như tiếng của vật bằng kim loại, lại vừa có vẻ trầm đục hơn một chút.
Tôi lấy hết can đảm.
Sau khi điều hòa hơi thở, tôi trượt khỏi giường. Rồi bước thật nhẹ lại gần cửa, thận trọng mở hé cửa ra khoảng hai, ba xăng ti mét, cố không gây tiếng động gì, rồi nhòm ra bên ngoài từ khe cửa đó.
Phòng khách tối om, tôi không nhìn thấy gì cả. Chỉ có chữ số của đồng hồ điện tử tích hợp trong đầu băng đặt phía trên tivi là ánh lên màu xanh.
Tôi cứ nhìn như vậy một lúc lâu, không thấy bóng dáng ai di chuyển cả. Tiếng động cũng không. Chẳng bao lâu sau mắt tôi đã quen với bóng tối, song không thấy có vẻ gì là có người đang ở trong phòng. Cái chuông gió cũng đã đứng nguyên một chỗ.
Tôi liều lĩnh mở cửa ra thêm chút nữa. Dẫu vậy vẫn không thấy có gì lạ.
Chỉ có căn phòng quen thuộc đang trải rộng trước mắt.
Tim tôi đập chậm lại một chút.
Tôi đưa mắt nhìn quanh, từ từ đứng dậy, lần tay trên tường tìm công tắc đèn, rồi bật lên. Ngay lập tức ánh sáng mờ nhạt phủ khắp căn phòng.
Chẳng có ai cả. Và trong phòng cũng không có gì lạ. Cốc rượu tôi uống trước khi ngủ vẫn đặt ở chỗ đó.
Hay do tôi tưởng tượng nhỉ?
Tôi đã an tâm phần nào, dù tim thì vẫn chưa thôi loạn nhịp. Chắc do mình nghĩ quá thôi, tôi cố nghĩ vậy, song lời trấn an ấy không thể giải thích
được hết mọi chuyện, có một thứ gì đó như cặn ứ lại trong ngực tôi.
Do mình mệt thôi, tôi thuyết phục bản thân.
Nhưng khi tôi tắt đèn, định quay lại phòng ngủ thì lại có tiếng động lạ vang đến tai. Tiếng động ấy phát ra từ phòng làm việc. Nghe quen lắm. Là tiếng máy đánh chữ đang bật.
Lạ thật đấy, tôi nghĩ.
Lúc làm việc xong tôi đã tắt nguồn điện rồi mà. Tôi không nhớ là mình đã bật lại.
Tôi sợ sệt mở cánh cửa phòng làm việc. Đương nhiên ở đây cũng tối om. Nhưng giữa bóng tối ấy, màn hình hiển thị bằng tia âm cực của máy đánh chữ ở bên cạnh cửa sổ hiện lên mồn một dòng chữ trắng. Đúng là máy vẫn bật.
Một thứ gì đó vẫn còn mơ hồ chợt trỗi dậy trong tôi. Tim tôi dần đập nhanh hơn. Vẫn nguyên tâm trạng bất an ấy tôi bước tới gần bàn làm việc. Nhưng vừa nhìn thấy hàng chữ trên màn hình, chân tôi không cử động nổi.
Mày sẽ phải chết nếu cò n tiếp tục.
Tôi nhìn hàng chữ, hít một hơi thật sâu một lúc lâu rồi mới thở ra thật mạnh. Quả là có kẻ đã đột nhập vào đây. Và hắn tới hòng để lại lời nhắn cho tôi.
Mày sẽ phải chết nếu cò n tiếp tục ư?
Tôi không tưởng tượng ra ai lại làm cái việc ném đá giấu tay này. Nhưng mà kẻ đó biết đường đi nước bước của tôi. Và hắn đang sợ hãi. Nghĩa là dù có phần vụng về nhưng ắt hẳn chúng tôi đang đến gần điều gì đó.
Tôi mở tấm rèm cửa sổ. Trái ngược với bên trong phòng, bên ngoài
sáng tới mức khiến tôi hơi bất ngờ. Vầng trăng tròn vành vạnh như được vẽ bằng compa nằm lơ lửng giữa đám mây.
Tôi hướng về phía vầng trăng, lẩm bẩm trong miệng, giờ thì không dừng lại được nữa rồi.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Ba ngày sau hôm tiếp cận Yumi bất thành ở nhà thờ, tôi đến Yamamori Sport Plaza. Hôm đó là thứ Tư, trời nắng to, tôi bôi lớp kem nền dày hơn ngày thường để chống tia tử ngoại, rồi mới rời nhà.
Yamamori Takuya vui vẻ chấp thuận yêu cầu gặp mặt lần nữa của tôi. Và cũng không hỏi lý do cụ thể. Chắc người này tự tin rằng mình biết tất cả.
Đến trung tâm, tôi lên thẳng văn phòng trên tầng hai, gọi Harumura Shiduko. Hôm nay cô mặc áo cánh màu trắng.
“Cô tới gặp giám đốc à?” cô định gọi điện thoại, nhưng tôi xua tay ngăn lại.
“Đúng vậy, nhưng vẫn còn chút thời gian, nên tôi lại có việc muốn phiền cô đây.”
“Việc gì vậy?”
“Hôm đầu tiên tôi tới đây, cô đã giới thiệu huấn luyện viên trưởng I shikura cho tôi nhỉ. Không biết tôi có thể gặp người đó không?”
“Anh I shikura ư?” cô nhìn xa xăm trong chốc lát. “Ngay bây giờ ạ?” “Nếu được.”
“Tôi hiểu rồi. Cô chờ một lát nhé.”
Shiduko lại nhấc ống nghe lên, ấn ba nút bấm. Khi đầu dây bên kia nhấc máy, cô xin gặp I shikura, truyền đạt yêu cầu của tôi.
“Đúng lúc anh ấy đang rảnh đấy.”
“Cảm ơn cô. Anh ấy ở tầng tập thể dục thẩm mỹ đúng không?” “Vâng, đúng vậy. Cô không cần tôi dẫn đi ạ?”
“Không cần đâu.”
Tôi cảm ơn cô một lần nữa, rồi rời văn phòng.
Ở tầng thể dục thẩm mỹ, I shikura đang một mình nâng tạ. Hôm nay khá vắng khách. Chỉ có hai, ba người đang chạy, rồi đạp xe.
Tôi nhìn cánh tay như khúc gỗ của I shikura nhẹ nhàng nâng quả tạ nặng tầm vài chục ki lô gam, rồi bước lại gần, anh ta nhìn thấy tôi thì mỉm cười. Có lẽ anh ta tự tin với nụ cười ấy của mình, nhưng tôi thì không ưa nổi.
“Thật vinh hạnh cho tôi, lại được gặp nhà văn xinh đẹp thế này,” anh ta dùng khăn lau mồ hôi đang lũ lượt túa ra, và buông mấy câu bỡn cợt mà tôi dị ứng nhất.
“Tôi có chút việc muốn hỏi anh.”
“Xin mời, chỉ cần tôi biết thì sẽ hợp tác hết mình.”
Anh ta bê từ đâu đó tới hai chiếc ghế, tiện cũng mua luôn hai lon nước cam. Tôi vẫn có ấn tượng về anh ta y như lần trước, chuẩn gu của phụ nữ trung niên.
“Thực ra tôi muốn hỏi về vụ tai nạn trên biển năm ngoái. À, xin mời anh.”
Anh ta bật cái khoen trên nắp mở giúp tôi lon nước cam. Tôi uống một ngụm.
“Anh I shikura cũng là một trong số những người gặp nạn nhỉ?”
“Đúng vậy. Vụ tai nạn ấy khủng khiếp lắm. Lần đó tôi đã bơi bằng cả mùa hè cộng lại.”
Rồi anh ta cười, khoe hàm răng trắng. “Một người đã mất nhỉ?”
“Đúng vậy. Một người đàn ông, tên Takemoto thì phải.”
Thấy tôi không tỏ vẻ săn đón, I shikura hắng giọng, rồi uống nước ép. “Người đó bơi không kịp ạ?”
“Không, anh ta bị sóng cuốn mất. Cô biết bức tranh ‘Sóng lừng ngoài khơi Kanagawa’ của họa sĩ Hokusai không? Sóng đã tấn công chúng tôi cũng kiểu như vậy đó.” Anh ta dùng tay phải diễn tả hình ảnh con sóng.
“Phải bao lâu sau mọi người mới biết anh ta không còn ở đó nữa?”
“Cái đó…” I shikura cúi gập cổ như thể ủ rũ. Tôi không biết anh ta định tạo dáng hay làm gì nữa. “Sau khi chúng tôi đến đảo. Bởi lúc đang cật lực bơi thì cũng không có thời gian mà để ý đến người khác.”
“Nghĩa là sau khi tới đảo, mọi người mới phát hiện là thiếu một người ư?”
“Đúng vậy.”
“Mọi người không có ý định đi cứu người đó sao?”
I shikura thoáng im lặng trước câu hỏi của tôi. Rồi sau đó nặng nề cất lời.
“Nếu tỷ lệ thành công cao,” anh ta dừng giây lát rồi tiếp tục, “thì có lẽ tôi cũng can đảm lao xuống biển lần nữa để cứu anh ta rồi.”
Anh ta lại uống nước ép.
“Nhưng tôi nghĩ tỷ lệ thành công cực kỳ thấp. Rủi thay nếu thất bại thì
sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình. Chúng tôi không dám đánh cược. Hoặc giả như có ai định làm vậy thì chúng tôi cũng sẽ ngăn lại.”
“Ra là vậy,” tôi nói, nhưng không tin tưởng hoàn toàn. “Ở trên đảo không người anh đã làm gì?” tôi đổi câu hỏi.
“Cũng không có gì đặc biệt. Chỉ dài cổ ngồi chờ thôi. Cũng may không phải chỉ mình tôi mà còn có cả những người khác nữa nên tôi không quá lo lắng. Vì tôi biết kiểu gì đội cứu hộ cũng sẽ tới.”
“Vậy à?”
Cứ cái đà này thì dù nói thêm bao nhiêu chăng nữa, cũng không khai thác được thông tin gì mới cả.
“Cảm ơn anh,” tôi khẽ cúi đầu. “Anh đang tập luyện đúng không ạ? Vậy anh tiếp tục đi ạ.”
“Tập luyện?” anh ta hỏi lại rồi gãi đầu. “Ý cô là nâng tạ đó hả? Tôi chán quá nên chơi chút thôi.”
“Tôi thấy anh nâng rất giỏi mà.”
Đây là cảm tưởng thật của tôi. Ai cũng có điểm mạnh. I shikura cụp đuôi mắt xuống, vẻ vui mừng.
“Được người như cô khen thật cảm kích làm sao. Nhưng chuyện vặt ấy mà. Cô có muốn thử tập một lần không?”
“Tôi ư? Tôi làm không nổi đâu.”
“Tôi mong cô hãy trải nghiệm một lần. Nào, cô nằm xuống đây đi.”
Anh ta nhiệt tình giới thiệu quá, nên tôi quyết định sẽ thử một chút. Hôm nay tôi mặc quần vải thô, nên vận động tương đối dễ dàng. Tôi nằm xuống ghế, anh ta đưa cho tôi thanh tạ từ phía trên. Hình như anh ta đã điều chỉnh trọng lượng, nên ở mỗi đầu thanh tạ chỉ gắn một đĩa mỏng.
“Cô thấy thế nào?” anh ta hỏi tôi. “Tầm này thì tôi nâng được.”
Và thực tế tôi đã nâng lên hạ xuống hai, ba lần, cũng không đến nỗi quá sức.
“Tôi chỉnh cho nặng thêm một chút nữa nhé?” nói rồi I shikura đi đâu mất. Tôi thử nâng lên, hạ xuống thanh tạ vài lần nữa. Thời học sinh tôi từng tham gia câu lạc bộ tennis, nên khá tự tin về thể lực, nhưng gần đây thì không vận động nhiều nữa. Lâu lắm rồi tôi mới lại dùng nhiều sức thế này.
Nhân đà này hay mình cũng đi tập gym nhỉ, tôi nghĩ bụng. Hình như I shikura đã quay lại.
“Anh I shikura, chắc tôi dừng thôi. Chứ cứ dùng sức đột ngột thế này thì sẽ bị đau cơ mất.”
Nhưng không thấy anh ta đáp lại. Chẳng hiểu có chuyện gì, tôi định hỏi lại thì trước mắt bỗng trắng toát.
Phải mất hai, ba giây sau tôi mới nhận ra mặt mình đang bị phủ bởi một cái khăn ướt. Rồi khi định cất giọng lần nữa thì đột nhiên tôi cảm thấy nằng nặng ở cánh tay.
Ai đó đang ép mạnh thanh tạ từ trên xuống. Tôi dùng hết sức ngăn lại, nhưng thanh sắt ấy đang đi thẳng xuống cổ họng tôi. Tôi cố gắng kêu lên, nhưng lại đang dồn hết sức lực vào cánh tay, nên kêu không thành tiếng. Hiển nhiên chân tôi cũng không có sức để cử động nữa.
Cánh tay tôi tê dại, mất cảm giác đang nắm tạ. Hơi thở cũng khó nhọc. Không được rồi.
Lúc tôi nghĩ vậy và yếu sức dần, thì trọng lượng của thanh tạ giảm dần.
Sức mạnh chực chờ ập xuống vùng họng tôi cũng biến mất. Cùng lúc tôi nghe thấy tiếng chân ai đó chạy đi.
Tôi vẫn cầm thanh tạ trên tay, điều hòa hơi thở. Nghe như có tiếng phù phù từ phổi thoát ra cổ họng. Và tiếp theo, tôi có cảm giác thanh tạ được nâng lên. Thực tế thì tạ đã được nhấc khỏi tay tôi, mang đi đâu đó.
Tôi cử động đôi tay vẫn còn tê, bỏ cái khăn trên mặt ra. Trước mắt tôi là gương mặt khá quen.
“Chào cô,” Yamamori Takuya mỉm cười.
“Cô gắng sức quá nhỉ. Nhưng cố quá cũng không tốt đâu.” Trên tay anh ta là thanh tạ khiến tôi khổ sở cho tới khi nãy.
“Giám đốc Yamamori…” Lúc nhận ra thì tôi đã đầm đìa mồ hôi. Máu dâng lên đầu, tai tôi nóng ran.
“Tôi hỏi cô Harumura thì biết cô đang ở đây, nên tôi tới đây luôn.” “Lúc nãy có ai ở đây không vậy?”
“Ai là sao?”
“Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ ai đó đã ở đây.”
“Tôi không rõ,” anh ta nghiêng đầu. “Lúc tôi đến đây thì không có ai cả.”
“Vậy à?” tôi chạm lên cổ họng mình. Cảm giác bị thanh sắt ép vẫn rất chân thực. Ai đó định giết tôi chăng? Lẽ nào?
Đúng lúc đó I shikura quay lại. Hai tay anh ta giảm trọng lượng thanh tạ xuống.
“Có chuyện gì vậy?” anh ta vô tư hỏi.
“Cậu bỏ khách lại mà đi đâu vậy?” Yamamori Takuya trách. “Tôi định giúp cô đây luyện thể lực.”
“Thôi, không cần đâu anh,” tôi xua tay. “Tôi biết sức mình rồi. Đúng là quá sức với tôi.”
“Thế à? Tiếc thật. Tại tôi cũng muốn cô biết rõ sức của mình đến đâu, nên mới…”
“Tôi biết rồi, nên dừng ở đây thôi. Cảm ơn anh.” “Vậy à.”
Nhưng anh ta vẫn tiếc nuối nhìn thanh tạ. “Vậy chúng ta đi thôi.”
Nghe Yamamori Takuya nói vậy, tôi bèn đứng dậy. Bước chân tôi lảo đảo.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Tôi đến văn phòng, đúng lúc phu nhân Yamamori bước ra từ phòng giám đốc.
“Có chuyện gì thế?” Khi ông Yamamori hỏi, phu nhân mới nhận ra sự hiện diện của tôi.
“Em có việc muốn bàn với anh. Nhưng mà, hình như anh có khách nhỉ.”
Tôi cúi đầu chào khi chị ta nhìn sang phía mình, nhưng chị ta không có phản ứng gì.
“Thế em làm gì đó trong lúc chờ anh chút đi. Hôm nay Yumi không đi cùng à?”
“Hôm nay em đến tiệc trà.”
“Ừ vậy hẹn em khoảng một tiếng nữa. Mời cô.”
Yamamori Takuya mở cửa, tôi chào chị ta một lần nữa rồi bước vào. Tôi có cảm giác người này vẫn nhìn chằm chằm vào lưng mình. Á nh nhìn sắc lạnh như dao đâm vào lưng.
Vừa bước vào phòng giám đốc, Yamamori Takuya lập tức mời tôi ngồi xuống ghế xô-pha. Gần như cùng lúc tôi ngồi xuống ghế thì cô thư ký cũng rời khỏi phòng. Chắc để chuẩn bị đồ uống.
“Tôi đã đọc tiểu thuyết cô viết,” anh ta vừa nói vừa ngồi xuống.
“Thú vị lắm. Tôi vốn không thích sự trả thù, nhưng chỗ không xót thương cho hung thủ trong truyện khá tốt. Tôi ghét mấy loại tiểu thuyết mà nội dung vừa trả thù vừa đưa ra lý do biện hộ lắm.”
Tôi không biết phải trả lời thế nào, bèn đáp lại vô thưởng vô phạt, “Vậy ạ.”
“Nhưng thật lòng mà nói thì cũng có điểm tôi không hài lòng lắm. Chính là đoạn bức di thư của hung thủ phơi bày bao nhiêu bí ẩn phức tạp. Tôi không tán thành việc hung thủ tùy tiện thú nhận điều không cần thiết đó.”
“Anh nói đúng,” tôi nói. “Tôi viết dở quá.” “Không có chuyện đó đâu.”
Đúng lúc anh ta định nói mấy lời khen ngợi, thì cô thư ký bước vào đem theo cà phê.
Tôi vừa lấy ống hút từ túi giấy ra, vừa nghĩ đến chuyện ở chỗ tập tạ.
Thanh tạ khi đó suýt chút nữa là chẹn thẳng vào cổ tôi.
Ai đó đã phủ cái khăn ướt lên mặt tôi, ép thanh tạ từ trên xuống. Rốt cuộc ai đã làm việc đó?
Có phải Yamamori Takuya không?
Bình tĩnh suy xét thì rõ ràng hung thủ không hề có ý định giết tôi. Nếu
có người chết ở một nơi như thế, thì mọi chuyện sẽ rùm beng và hung thủ sẽ bị phát hiện ngay.
Tức đây chỉ là trò cảnh cáo.
Cũng giống như đêm có kẻ đột nhập vào nhà tôi, và cảnh cáo tôi. Rằng hãy dừng lại.
Và kẻ đó chắc chắn đang ở trung tâm này. “Cà phê đá không ngon à?”
Đột nhiên bị hỏi khiến tôi căng thẳng. Lúc nhận ra thì tôi đang lơ đễnh nhìn cốc cà phê.
“À không, cà phê ngon lắm.”
Nói xong câu ấy tôi mới sực nhớ ra mình chưa uống một giọt cà phê nào.
“Đại khái tôi cũng đoán được hôm nay cô định hỏi chuyện gì rồi,” anh ta nói sau khi uống cà phê một cách ngon lành. “Cô muốn hỏi một năm trước thực sự đã xảy ra chuyện gì đúng không? Để hỏi câu đó cô đã gặp rất nhiều người nhỉ. Từ cậu Kanei, anh Sakagami, đến cả con gái tôi nữa.”
“Anh biết nhiều thật.”
“Vì họ cũng chẳng khác nào người thân của tôi mà.”
Người thân ư?
“Nhưng không ai nói cho tôi biết sự thật cả.” Yamamori Takuya mỉm cười.
“Sao cô biết đó không phải sự thật?”
“Tại vì,” tôi nhìn gương mặt sắc nét của anh ta. “Vì đó không phải sự thật mà?”
Gương mặt anh ta thoải mái như vừa nghe một câu chuyện cười. Rồi
anh ta dựa vào ghế xô-pha, rút một điếu thuốc, châm lửa hút.
“Tại sao cô lại quan tâm đến vụ tai nạn đó? Nó chẳng liên quan gì tới cô, và với chúng tôi, đó cũng là việc đã qua. Không đến mức cần quên đi, nhưng cũng chẳng có lý do gì để đào bới lại cả.”
“Nhưng tôi tin vụ tai nạn đó là nguyên nhân khiến hai người đã bị giết.
Đó là anh Kawadu và cô Niizato. Và anh Kawadu là người yêu của tôi.”
Anh ta khẽ lắc đầu, chững lại một lúc rồi nói, “Thế thì gay thật.” Sau đó rít một hơi thuốc thật sâu. “Bữa trước cảnh sát đã tới đây.”
“Cảnh sát ư? Họ đến gặp anh à?”
“Đúng vậy. Anh Kawadu và cô Niizato từng hợp tác viết ký sự đăng trên tạp chí nào đó hồi năm ngoái. Vì thế họ tìm gặp những người liên quan đến công việc ấy của hai người. Tôi cũng bị hỏi là có thấy điều gì khả nghi không.”
“Và anh đã trả lời rằng không có nhỉ?”
“Đương nhiên.” Anh ta thẳng thừng nói. “Sao tôi lại nói vậy? Vì thực tế đúng là không có gì cả. Khi ấy chúng tôi gặp tai nạn, và không may có một người hy sinh. Chỉ có vậy thôi.”
“Tôi không tin điều đó.”
“Cô không tin thì gay đấy,” anh ta nói bằng giọng trầm nhưng vang vọng. Nụ cười vẫn hiện diện trên gương mặt anh ta, nhưng đôi mắt thì không hề cười.
“Cô không tin thì gay đấy,” anh ta lặp lại. “Đó chỉ đơn thuần là một vụ tai nạn trên biển. Không hơn không kém.”
Tôi không đáp lại, chỉ thờ ơ nói, “Tôi có việc này muốn nhờ anh. Tôi muốn gặp con gái anh.”
“Gặp Yumi ư?” anh ta xếch một bên lông mày lên. “Cô có việc gì với con gái tôi vậy?”
“Tôi sẽ hỏi lại cô bé. Vì lần trước cô bé ấy đã chạy trốn.”
“Cô có hỏi bao nhiêu lần thì vẫn vậy thôi. Chỉ phí thời gian của cô.”
“Tôi không nghĩ vậy. Dù thế nào anh cũng hãy cho tôi gặp cô bé đi. Nếu thật sự là không có gì như anh nói, thì anh có gì phải sợ chứ.”
“Cô đang làm khó tôi đấy,” đôi mắt của Yamamori Takuya đang hoàn toàn cự tuyệt tôi. “Con gái tôi đã chịu cú sốc rất lớn trong vụ tai nạn ấy. Nên vợ chồng tôi muốn làm mọi cách để con bé nhanh chóng quên đi. Lúc đó Yumi bị ngất, nên chắc chắn không nhớ được chuyện gì đã xảy ra. Giả dụ con bé có nhớ, thì cũng chỉ là ‘không có chuyện gì’ mà thôi.”
“Dù thế nào anh hãy để tôi gặp cô bé.”
“Sao cô bướng bỉnh vậy?” anh ta hờ hững nói, rồi dò xét thái độ của tôi.
Dường như anh ta đang hài lòng với việc tôi im lặng. “Anh không hiểu cho tôi sao?”
“Tôi không có cách nào hiểu được. Vậy đủ rồi.”
“Thay vào đó, anh hãy nói cho tôi biết một chuyện.” Anh ta giơ lòng bàn tay trái ra như muốn nói xin mời.
“Đầu tiên, là về anh Takemoto Yukihiro. Nhờ mối quan hệ nào mà anh ta được tham gia chuyến đi đó vậy? Anh ta không phải hội viên cũng không phải nhân viên trung tâm mà.”
Không ai biết gì về người đó cả. Chuyện này quá sức lạ lùng.
“Đúng là anh ấy không phải hội viên,” anh ta nói như không có chuyện gì. “Nhưng anh ta cũng là người tập ở trung tâm, nên tôi hay gặp anh ta. Đặc biệt là ở bể bơi. Thú thực tôi cũng hay xuống đó bơi nên dần quen
nhau, do vậy tôi đã mời anh ta tham gia chuyến đi. Nhưng mà cũng chỉ giao lưu ở mức độ đó thôi.”
Tôi nghĩ lại chuyện Yamamori Takuya trước đây từng là vận động viên bơi lội. Rồi Takemoto Yukihiro bơi rất giỏi nữa.
“Vậy nghĩa là anh ta tham gia chuyến đi là nhờ anh giới thiệu nhỉ?” “Đúng vậy.”
Tôi tạm gật đầu, nhưng không hoàn toàn tin tưởng. Cho dù câu chuyện của anh ta có vẻ hợp lý, nhưng tôi vẫn thấy khó hiểu ở chỗ không một ai biết về mối quan hệ giữa Takemoto Yukihiro và Yamamori Takuya.
“Ngoài anh Takemoto ra, còn một người lạ nữa. Cô Furukiwa Yasuko.” “À, đúng vậy.”
“Người này cũng quen anh à?” “Vâng.”
Yamamori Takuya bỗng lớn giọng. Thật không tự nhiên.
“Đó là khách quen của bể bơi. Nhưng từ sau vụ tai nạn đó chúng tôi không gặp nhau nữa.”
“Cũng không liên lạc sao?”
“Không. Chắc cô ấy chán đến đây rồi.”
“Anh có biết cô ấy đã chuyển nhà rồi không?”
“Chuyển nhà ư? Tôi không biết. Có chuyện đó à?”
Anh ta khẽ ho. Có lẽ anh ta đang muốn nói rằng mình không quan tâm tới việc đó.
“Vậy thôi…” anh ta căn đúng lúc tôi ngừng câu hỏi, nhìn đồng hồ đeo tay rồi đứng dậy. “Chúng ta dừng ở đây thôi nhỉ? Xin lỗi cô nhưng sau đây tôi có việc.”
Cực chẳng đã, tôi cũng vội vàng đứng dậy. “Cảm ơn anh rất nhiều.”
“Cô cố lên nhé. Chỉ có điều,” anh ta nhìn xoáy vào mắt tôi, “đừng làm gì thái quá. Dù là việc gì cũng phải biết điểm dừng.”
Có lẽ anh ta nghĩ mình đang nói rất vui vẻ, nhưng tôi nghe lại chỉ thấy u ám.
Cô thư ký tiễn tôi ra khỏi phòng. Tên của cô chắc hẳn là Murayama Noriko. Cô cũng tham gia chuyến đi năm ngoái.
“Tôi cũng muốn hỏi cô vài điều,” tôi ướm thử lúc chia tay. Nhưng cô chỉ cười, từ tốn lắc đầu.
“Nhiệm vụ của thư ký là không nói những điều thừa thãi.”
Giọng hay quá. Cô ta nói rõ từng chữ như thể diễn viên đứng trên sân khấu.
“Nhất quyết không được sao?” “Đúng vậy.”
“Tiếc thật.”
Cô ta lại mỉm cười.
“Tôi đã đọc sách của nhà văn. Quả là thú vị.” Nhà văn mà cô ấy nói là tôi. Tôi hơi bối rối. “Vậy ư, cảm ơn cô.”
“Từ giờ trở đi, cô hãy viết thật nhiều quyển sách hay nữa nhé.” “Tôi sẽ cố gắng.”
“Để được như vậy, cô không nên đi sâu vào những chuyện thừa thãi.”
H ả?
Tôi nhìn lại cô ta, nhưng cô ta vẫn trưng ra nụ cười đẹp đẽ. “Vậy tôi xin phép.”
Rồi cô ta rời đi. Tôi ngạc nhiên, nhìn theo tấm lưng đẹp đẽ của cô ta.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Tối hôm đó, lâu lắm tôi mới đến nhà Fuyuko. Nhà Fuyuko ở Yokosuka, nhưng cô thuê một căn hộ ở I kebukuro.
“Cậu bị hung thủ nhắm á?” Fuyuko đặt miếng pizza xuống mặt bàn, kinh ngạc hỏi. Tôi đã kể cho cô nghe chuyện xảy ra lúc tôi đang nâng tạ.
“Nói thế thì cũng không đúng lắm. Có lẽ hắn chỉ muốn cảnh cáo thôi,” tôi cắt móng tay, vừa dũa móng vừa nói.
“Cảnh cáo?”
“Tức là nhắc nhở tớ đừng chõ mũi vào nữa. Thực ra, đêm qua tớ cũng đã bị cảnh báo như thế.”
“Đêm qua ư? Đã có chuyện gì vậy?”
Tôi kể chuyện cái máy đánh chữ. Fuyuko làm điệu bộ như thể chứng kiến thứ gì đáng sợ lắm, và chỉ lắc đầu đúng một lần.
“Ai lại làm việc này nhỉ?”
“Tớ cũng đại khái đoán ra rồi,” tôi đổ chút tương ớt Tabasco vào miếng pizza, sau đó nhón bánh cho vào mồm nhai nhồm nhoàm. Chỉ là pizza đông lạnh mua ở cửa hàng tiện lợi nhưng cũng ngon ra trò. “Hẳn là người liên quan đến vụ tai nạn đó. Bọn họ không muốn tớ động đến vụ tai nạn, với họ tớ chỉ là một con ruồi phiền nhiễu.”
“Tớ không hiểu tại sao họ phải che giấu đến mức đó.”
Fuyuko với tay lấy pizza. Tôi rót thêm một cốc rượu pha nước.
“Tớ có một suy luận về việc này. Có lẽ nó liên quan đến cái chết của anh Takemoto.”
“Nói suy luận đó của cậu cho tớ nghe đi.”
“Giờ vẫn hơi sớm để nói ra điều gì. Nếu không có bằng chứng xác thực.”
“Nhưng tất cả bọn họ đều giữ mồm giữ miệng mà. Hỏi mấy người lớn ranh mãnh đó chỉ phí công thôi. Chỉ còn cách tấn công vào trái tim thuần khiết.”
“Nghĩa là cậu vẫn định tiếp cận Yumi?” Tôi gật đầu.
“Nhưng có lẽ cần một biện pháp nào đó để mở trái tim khép kín của cô bé ấy ra. Chứ cứ thế này dù có tiếp cận cách mấy cũng vô ích. Cô bé ấy cứng cỏi lắm đó.”
“Biện pháp ư?”
Khó nhỉ, nói đoạn Fuyuko toan lấy miếng pizza thứ hai, thì chuông điện thoại reo. Chiếc điện thoại ở ngay bên cạnh tôi.
“Chắc chắn là điện thoại công việc,” tôi vừa nói vừa nhấc ống nghe lên. “Vâng, nhà Hagio xin nghe ạ.”
“A lô, tôi là Sakagami.”
“Sakagami… anh Sakagami Yutaka ấy ạ?”
Nghe tôi nói, Fuyuko liền đặt miếng pizza đang định cho vào miệng xuống đĩa.
“Vâng. Có phải cô Hagio đấy không?”
“Không, tôi là người đi cùng Hagio lần trước.” “À, cô nhà văn viết truyện trinh thám…”
“Anh chờ một lát nhé.”
Tôi bịt tay vào ống nghe, đưa cho Fuyuko.
“Vâng, tôi là Hagio đây.” Fuyuko nói giọng hơi cứng nhắc. “Vâng, sao cơ, nói chuyện ấy ạ? Có chuyện gì vậy ạ? Vâng, thế à?”
Lần này tới lượt cô bịt ống nói lại và nhìn tôi.
“Anh ta nói là có việc hệ trọng. Và muốn hẹn gặp, lúc nào cũng được đúng không?”
“Ừm.”
Rồi Fuyuko quay lại phía ống nghe nói, “Lúc nào cũng được anh ạ.” Việc hệ trọng sao?
Việc gì thế nhỉ, tôi nghĩ bụng. Lần trước gặp anh ta, tôi chỉ nhận được những câu trả lời ngập ngừng. Có khi nào anh ta sẽ trả lời những câu hỏi lần trước của tôi không?
“Vâng, tôi hiểu rồi. Vậy hẹn anh ngày mai nhé.”
Nói đoạn Fuyuko dập điện thoại. Do tưởng tượng hay sao mà tôi thấy má cô ửng hồng.
“Anh ta đã chốt thời gian và điểm hẹn chưa?” tôi hỏi.
“Anh ta nói phải xem lại lịch trình đã, nên tối mai sẽ gọi điện lại cho chúng ta.”
“Vậy à?” Tôi muốn gặp anh ta ngay bây giờ. “Việc hệ trọng mà anh ta nói là gì nhỉ?”
Nghe tôi hỏi, Fuyuko lắc đầu.
“Phải gặp thì mới biết được. Có khi nào liên quan đến vụ đắm tàu đó không?”
Tôi nghĩ khả năng đó rất cao. Nếu anh ta có việc gì với chúng tôi, thì chỉ có việc đó mà thôi.
“Nếu vậy thì tại sao anh ta lại muốn kể ra nhỉ? Trong khi lần trước từ chối quyết liệt đến thế?”
“Tớ cũng không biết nữa,” Fuyuko nhún vai, “Hay là do cắn rứt lương tâm?”
“Có thể lắm.”
Tôi cắn miếng pizza nguội ngắt, uống cốc rượu. Tôi thấy hơi hồi hộp. Nhưng mà thực sự giờ không phải lúc ăn pizza.
Vậy là đến mai, chúng tôi mới biết được việc hệ trọng đó là gì.
Chiều hôm sau, tôi đến nhà xuất bản, gặp biên tập viên Kubo. Nghe tôi hỏi hết cái này đến cái kia về nhà văn Soma Yukihiko, tức Takemoto Yukihiro, sau cùng Kubo cũng bảo anh ta biết người này. Kubo gần đây vừa cho ra mắt một tạp chí mới, và phụ trách mảng văn nghệ.
Chúng tôi gặp nhau ở ngay ngoài sảnh có đặt những chiếc bàn đơn giản. Chẳng có ai ở đây ngoài hai chúng tôi. Ở góc sảnh để một chiếc tivi, trên đó đang phát lại một chương trình về truyện tranh.
“Tay Soma Yukihiko ấy thú vị lắm,” vừa đưa khăn lau mồ hôi trán, Kubo vừa nói. Bụng anh ta toàn mỡ đâm trông có vẻ nóng bức. “Anh ta hay một mình đi nước ngoài, kết hợp làm việc và lấy tin. Anh ta năng nổ lắm.”
“Nhưng sách của anh ta không bán chạy nhỉ.”
“Ừm. Cái đó thì lại cần thêm một kỹ năng nữa,” Kubo làm điệu bộ quay chiếc bút. “Chỉ cần thêm thắt một chút thì tốt rồi, nhưng anh ta lại không có sự linh hoạt ấy. Thế nên bản thảo nào của anh ta cũng nhạt thếch.”
“Lần gần đây nhất anh gặp anh ta là khi nào?”
“Ừm, cũng khá lâu rồi. Hai năm trước thì phải. Không biết giờ anh ta ra sao?”
“Anh không biết gì sao?” tôi ngạc nhiên hỏi. Gương mặt anh ta nhìn tôi như muốn nói thế có chuyện gì ư? “Anh ấy mất rồi. Trong vụ tai nạn đắm tàu năm ngoái.”
“Hả?” Kubo mở to đôi mắt tròn, rồi quệt mồ hôi thật mạnh. “Ô i, tôi hoàn toàn không biết gì cả.”
“Thú thực là tôi muốn thu thập thông tin về vụ tai nạn đó, nên mới hỏi về anh Soma.”
Nghe tôi giải thích, anh ta tự tiện lý giải, “Ra vậy, nghĩa là cô muốn viết một cuốn sách theo vụ tai nạn đó à?”
Tôi quay lại câu hỏi.
“Nhân tiện tôi muốn hỏi, anh có biết gì về cuộc sống riêng tư của anh Soma không?”
“Cuộc sống riêng tư ư?”
“Nói thẳng ra là về quan hệ tình ái. Anh ta có quen người phụ nữ nào không?”
“À, biết nói sao nhỉ,” Kubo lim dim đôi mắt khả ái, chau mày. “Anh ta còn độc thân, nên tôi cũng thường nghe chuyện anh ta tán tỉnh người này người kia. Nhưng mà để nói đến một người cụ thể thì khó nhỉ…”
“Anh ta qua lại với nhiều phụ nữ đến thế ư?”
“Anh ta đào hoa lắm,” mặt Kubo trông có vẻ đã thoải mái hơn. “Anh ta còn từng nói mấy câu ví von kiểu như đừng đợi đến lúc mình muốn ôm ai đó thì mới tới ôm người ta mà là ôm được lúc nào thì phải nhào tới ôm luôn. Đó như kiểu một kỹ năng đối nhân xử thế mà anh ta đúc kết được từ cuộc sống ở nước ngoài vậy.”
Ôm được thì ôm ư?
“Tóm lại điều đó cũng chứng tỏ anh ta là người đàn ông có cá tính mạnh. Vậy mà, anh ta chết rồi ư? Tôi hoàn toàn không biết gì cả. Lại còn chết trên biển nữa, tôi không hiểu nổi.”
Anh ta nghiêng đầu mấy lần liền, thể hiện sự ngạc nhiên thái quá khiến tôi lưu tâm.
“Chuyện này khó tin lắm sao?” tôi hỏi.
Anh ta ngay lập tức đáp lại, “Không thể tin được. Soma đã thử thách nào ca nô, rồi thuyền buồm, ở rất nhiều đất nước khác nhau, còn bao lần đối mặt với tình thế nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng lần nào cũng bình an vượt qua. Thế mà lại bỏ mạng trong một vụ tai nạn trên biển Nhật Bản, đúng là không tin được.”
Anh ta nói thật lớn câu không thể tin được.
Lời nói của Kubo khiến tôi liên tưởng đến câu chuyện của Masahiko, cũng là em trai Takemoto Yukihiro. Anh ta cũng nói những lời tương tự. Rằng không thể tin được anh trai mình lại chết vì tai nạn trên biển.
Tôi không thể phân định được những điều Kubo và Masahiko nói có hợp lý không, hay bản chất vụ tai nạn vốn dĩ là như vậy?
Nói thêm mấy chuyện vô thưởng vô phạt khoảng mười lăm phút nữa, rồi tôi đứng dậy.
“Hôm nay thật sự cảm ơn anh.”
“Không có gì, cô cố gắng viết thật nhiều nhé.”
Chúng tôi bước song hành, chuẩn bị rời sảnh, thì Kubo dừng lại. “À để tôi tắt tivi đã.”
Anh ta đi đến trước tivi, toan tắt đi. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo tôi lập tức hét lên “Chờ đã”. Trên màn hình tivi hiện lên gương mặt một người mà tôi biết.
Phía dưới bức ảnh chụp gương mặt với biểu cảm ít ỏi đó là dòng chữ “Sakagami Yutaka”. Đúng lúc ấy tôi nhận ra đây là chương trình tin tức.
“Sở cảnh sát… cho rằng đây là án mạng và đã bắt đầu điều tra.”
Chuyện quái quỷgì thế này?
Tôi không bận tâm Kubo đang ngạc nhiên tột độ, mà chuyển sang kênh khác. Nhưng kênh khác cũng đang đưa tin về vụ này.
“Quá trưa hôm nay, nhân viên đoàn kịch phát hiện một người đàn ông trẻ bị xuất huyết và chết tại phía sau sàn tập của đoàn kịch, nên đã báo cảnh sát. Qua điều tra cho thấy nạn nhân là Sakagami Yutaka, hai mươi tư tuổi, sống tại thành phố Kawasaki, tỉnh Kanagawa, một thành viên của đoàn kịch. Sakagami bị tấn công mạnh vào sau gáy bởi một thứ gì đó như búa, ví của nạn nhân đã bị lấy mất, cảnh sát nghi ngờ nhiều khả năng đây là vụ án mạng…”
Chân không cử động nổi, tôi chỉ còn biết đứng trân trân trước tivi.
Án Mạng Mười Một Chữ Án Mạng Mười Một Chữ - Higashino Keigo Án Mạng Mười Một Chữ