Ám Ảnh epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 5
iki rụt rè bước xuống hành lang để đến lớp học. Trên chuyến xe buýt đến trường, nó bị bỏ ngồi một mình trong khi mấy đứa trẻ khác nói chuyện và cười đùa với nhau, nó đã bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu. Bây giờ cảm giác ấy đã trở thành đau khổ, như thể có một sợi dây thắt ngang bao tử của nó. Nó càng đi đến gần cửa phòng học, sợi dây hình như càng thắt chặt thêm. Trước đây nó đã trông mong nhập bọn và làm bạn với các đứa trẻ khác, nhưng bây giờ nó thấy rằng, bọn chúng đã có bạn chơi. Nó cảm thấy cô độc chẳng khác gì những ngày chơi một mình trên cánh đồng trống phía sau nhà.
Niki dừng lại ở cửa phòng học cho đến khi cô giáo nhìn thấy và đến bên nó. Cô niềm nở mỉm cười và nói:
- Chào em. Chắc em là Niki Sandeman. Tôi là June Farlow, cô giáo của em. Em có thể gọi tôi bằng cô June. Bàn của em đây… Cô chỉ vào một góc cuối phòng học.
Niki ngồi yên chờ đến khi cô June ra hiệu cho cả lớp học đứng dậy chào cờ. Nó để một tay lên ngực và hát bài quốc ca. Nó thuộc hết bài hát không như các đứa khác, nhưng thành tích đó không làm cho nó vui. Điều đó lại càng làm cho nó tách biệt với bọn trẻ.
Niki càng thêm lúng túng khi thấy cô June kêu nó đứng dậy và giới thiệu nó với lớp học. Lũ trẻ nhìn nó trân trân, có đứa còn cười khúc khích khi nghe tên nó.
Cô June đọc to một câu truyện và khi đọc xong, cô đặt những câu hỏi. Bọn trẻ hăng hái đưa tay lên và trả lời, còn Niki thì im lặng, cúi gầm. Càng lúc nó càng cảm thấy mình giống như một người xa lạ, giữa một đám trẻ con đã kết thành bạn hữu chặt chẽ, sau khi nó đến trễ hai ngày và không còn chen vào được.
Sau khi đọc truyện, lớp học chia ra từng nhóm nhỏ, mỗi nhóm chơi một trò khác nhau. Niki ngồi yên ở ghế, không được ai mời nhập bọn.
Cô June bước đến, nói với nó:
- Em phải nhập bọn với các bạn chứ.
Cô nắm tay nó, dẫn nó đến gần mấy đứa bé gái đang ngồi bên một cái nhà búp bê ở một góc phòng. Cô bảo:
- Kate… Tammy, các em hãy chỉ cho Niki chơi cùng, được không?
- Chúng em đang chơi làm việc nhà, - Kate giải thích.
Cô bé này có mái tóc dài màu đỏ rất xinh, những vết hoe ở mặt và hai mắt to màu xanh. Niki nghĩ thầm, nó cũng gầy quá, hai tay hai chân giống những cái que. Nó hỏi:
- Búp bê mẹ đang ăn sáng và búp bê cha đang chuẩn bị đi làm việc. Còn cha đằng ấy làm gì?
- Tôi không biết đích xác - Niki trả lời.
Hai đứa bé gái kia nhìn nó sửng sốt. Kate nói:
- Đằng ấy không biết à? Vậy chứ sau khi ăn sáng, cha đằng ấy đi đâu?
Niki nín thinh. Nó đã phạm một sai lầm. Làm sao nó nói được rằng cha nó không ăn sáng với nó?
- Ông ấy không đi đến nhà máy à? - Tammy hỏi.
Cô này tóc vàng, điệu bộ giống con trai.
- Tôi… tôi nghĩ vậy, - Niki ấp úng nói và như người chết đuối vớ phải cọc. Đúng là ông Hyland có dính dáng đến một nhà máy lớn ở dưới phố, mà nó đã giải thích như vậy.
- Đằng ấy nghĩ vậy à? - Tammy lặp lại và bắt đầu cười khúc khích - Chu choa, chắc là đằng ấy ngu lắm, phải không Niki, bởi vì đằng ấy không biết cha mình đi đâu.
- Không phải là tôi ngu! Niki cãi và nắm hai tay lại.
Cô June hấp tấp bước tới để phân xử. Cô nói:
- Dĩ nhiên em không phải như vậy. Và cô chắc chắn Tammy không có ý nói thiệt khi nói như vậy… phải không Tammy?
Tammy tỏ vẻ thách thức một lát, rồi đấu dịu trước mặt cô giáo:
- Dạ không, thưa cô.
- Vậy thì em xin lỗi Niki đi.
Tammy quay qua Niki:
- Tôi xin lỗi.
Nhưng Niki thấy được trong mắt nó không có ý xin lỗi, mà thật ra là có sắc giận, giận điên lên vì Niki đã làm cho nó bị cô giáo để ý và nó sẽ không bao giờ tha thứ cho Niki điều đó.
Niki nghĩ bụng, hóa ra đi học chẳng vui vẻ gì cả, mà lại còn dễ sợ nữa là đằng khác. Nó ước chi được về nhà ngay lúc này.
Cô giáo cũng đang nhìn nó với nhiều thiện cảm hơn trước, cô nói:
- Niki, cô đang định vẽ mấy cái hình để trang hoàng phòng học, nhưng phải vẽ nhiều lắm, cô làm một mình không xuể. Có lẽ em sẽ thích giúp cô…?
Niki nhận lời một cách biết ơn, nó nhẹ nhõm vì tránh các câu hỏi và mừng vì có được công việc làm một mình.
Cả ngày hôm ấy, Niki cứ băn khoăn không hiểu tại sao việc đi học đối với bọn trẻ khác dễ dàng đến như vậy, mà đối với nó lại khó khăn đến thế. Nó nghĩ bụng, chắc là có một bí quyết chúng nó biết mà nó không biết để làm sao có bạn.
Nhưng làm sao nó học được bí quyết ấy? Mẹ nó là không thể dạy nó. Bởi vì bà cũng cô đơn, trừ khi có ông Hyland đến thăm.
Cuối ngày hôm ấy, khi đi ra xe buýt của nhà trường, Niki để ý thấy chiếc xe dài màu đen đậu bên kia đường trước mặt trường học, người tài xế ngồi sau tay lái. Niki nhận ra xe hơi của ông Hyland, cũng chiếc xe ấy luôn luôn chở ông đến nhà mẹ nó. Nó dừng lại phân vân không biết nên tiếp tục đến xe buýt hay đi về phía xe hơi. Nếu ông đã đến, ắt hẳn để đến đón nó về nhà…
Cửa kính ở ghế sau xe hơi bắt đầu quay xuống, Niki thoáng thấy một bóng người ở ghế sau, mắt đang nhìn về phía nó. Nó nghĩ bụng, ông sắp gọi nó… nhưng nó không chờ. Nó bắt đầu chạy về phiá xe hơi.
Mới chạy được vài thước, nó thấy mặt người ngồi trong xe và nhận ra không phải là ông Hyland, mà là một người trẻ hơn nhiều. Niki không biết là ai, ngoại trừ có một lần cũng người đó từ trong một cửa hàng phóng ra suýt đâm vào hai mẹ con nó đang đi bộ trên đường phố. Mẹ nó và người ấy đã ngó nhau một cách hằn học trước khi ông ta bỏ đi và nhảy vào một chiếc xe hơi mui trần màu đỏ. Cái nhìn ấy gần giống cái nhìn của Tammy hôm nay - đã khiến Niki tò mò và hỏi mẹ nó có quen ông ta không. Elle đã nói: "Có quen sơ. Đó là con trai ông Hyland."
Câu trả lời đã làm cho Niki phân vân một lát. Nếu nó là con của ông Hyland và người ấy cũng vậy, thì người ấy và nó không phải là anh em sao? Nhưng người ấy lớn tuổi hơn nó nhiều… và chắc chắn không phải là con đẻ của Elle. Nó băn khoăn mấy ngày, cho đến khi nó hỏi và được mẹ nó cho biết, ông Hyland có con với ba người đàn bà khác nhau. Nó cũng được bảo rằng không được hỏi thêm nữa về chuyện ấy.
Lúc này, khi nhận ra người ấy, bước chân của Niki khựng lại. Nó có nên vào trong xe hơi không? Elle đã từng tỏ ra lo ngại khi nói về người ấy trong quá khứ.
Nhưng nếu người ấy là con trai ông Hyland… và đã đến đây bằng xe hơi của ông…?
Nó vừa tiến lên thêm vài bước thì người ấy ngồi thụt và trong xe, cánh cửa kính quay lên và chiếc xe hơi chạy vụt đi. Niki ngó theo ngơ ngác. Tại sao người ấy đến đây?
Tiếng còi xe buýt báo sắp sửa chạy đi, cắt đứt dòng suy nghĩ của nó. Nó chạy đến xe buýt và trèo lên ngồi ở một ghế đằng sau, giống như khi sáng. Suốt đường về nhà nó cứ phân vân về người đàn ông ấy.
o O o
- Hôm nay con đi học vui không? - Elle hỏi ngay khi Niki bước vào nhà.
- Dạ vui, má ạ.
Niki cũng muốn kể lại chuyện người con trai của ông Hyland. Nhưng nó chẳng đã được dặn không bao giờ hỏi về người ấy nữa hay sao?
- Con đã làm gì?
- Con đã vẽ hai cái hình.
- Cho má xem.
- Cô June đã treo ở phòng học, má ạ. Cô bảo tuần tới con có thể đem về nhà.
- À, vậy là… tốt. Vậy là mọi việc đều tốt. Mọi người… đều tử tế với con, phải không?
Niki ngừng một lát, vì không muốn nói ra điều gì làm má nó buồn. Sau rốt nó nói:
- Cô June rất tử tế.
Elle thở ra nhẹ nhõm thấy rõ:
- Vậy là tốt… rất tốt.
Sáng hôm sau, Niki thức dậy thì thấy đau bụng. Bụng nó gò cứng dữ dội đến nỗi nó kêu la vì đau đớn. Elle sợ khiếp, vì Elle cho rằng món cá tối hôm qua không được tươi. Cô gọi điện thoại ngay cho bác sĩ Boynton. Ông đến trong vòng hai mươi phút.
Đó là một người đàn ông cao lớn, mặc bộ đồ nhăn nheo, tóc nâu đã hoa râm để dài. Bác sĩ Boynton khám đứa bé rồi kéo Elle xuống nhà dưới.
- Có chuyện gì vậy, bác sĩ? Có thể nào bị ngộ độc vì ăn cá không?
- Không đến nỗi thế. Tôi cho rằng do vài nguyên nhân phối hợp.
Elle thở gấp, nhưng ông bác sĩ dịu dàng nói để trấn an:
- Chẳng có gì khác hơn là một ít nhút nhát… cộng với rất nhiều lo lắng. Nói cho dễ hiểu, cô Sandeman, đứa bé này quá lo sợ khi mới đến trường.
- Nhưng nó đã nói mọi người đều tử tế và qua một ngày rất vui. Niki không nói dối làm gì…
- Tôi chắc nó đã không nói dối. Tôi không tin có chuyện gì thật khủng khiếp đã xảy ra. Đó chỉ là thần kinh của nó. Cô hãy cho nó uống sữa nóng và ăn bánh quy và nói cho nó biết mọi người ai cũng có lúc sợ hãi, nhưng điều quan trọng là đừng chịu thua. Tôi đã khuyên nó, nhưng tôi chắc cô khuyên nó thì nó chịu nghe hơn.
Elle cám ơn ông bác sĩ và cầm lên cái ví để ở bàn trong hành lang. Thông thường, cô gởi các phiếu tính tiền của bác sĩ đến văn phòng, ở đó theo lẽ cô làm việc và tiền ấy do công ty trả. Nhưng cô không muốn H.D biết vụ này, vì ông đã bị phiền hà một lần vì chuyện đi học của Niki rồi. Cô hỏi:
- Bác sĩ tính bao nhiêu, vì tôi đã mời ông đến đây?
- Lần này không phải tốn gì hết, - ông đáp.
- Nhưng mà…
- Xin cô, - ông bác sĩ ra hiệu cho cô cất cái ví.
- Ông tốt quá!
Ông khoát tay và mở cửa ra về. Rồi ông dừng lại và nói với vẻ mặt như là khó nói ra.
- Tôi mừng vì thấy Niki đi học, cô Sandeman ạ. Tôi biết rằng có thể mất một ít thời gian để nó thích nghi được với trường học. Nhưng cô cũng như nó, đừng ai bỏ cuộc. Mọi việc rồi sẽ êm xuôi, tôi chắc chắn như vậy.
Elle cảm động. Không gì ngạc nhiên, bác sĩ Boynton là một trong những người biết lai lịch của Niki, dầu sao, ông đã đỡ đẻ cho cô. Nhưng trước đây ông chưa hề tỏ ra đứng về phe của cô, không bao giờ phê phán cô về mặt đạo đức, khen hay chê. Cô nói trong khi ông đi ra:
- Một lần nữa, xin cám ơn bác sĩ.
Cô đi lên phòng ngủ của con gái. Phòng sáng sủa và có ánh nắng chiếu vào. Giấy dán tường có hoa hồng và trắng, bàn ghế sơn trắng và những nụ hoa nhỏ xíu màu hồng và xanh lục. Niki đang đắp tấm chăn trắng, gối đầu lên hai cái gối. Nó ngồi dậy, nhìn má với vẻ lo sợ. Nó khẽ nói:
- Xin lỗi má. Con không có ý định làm má bị rắc rối.
Elle ngồi lên giường, ôm chầm lấy con gái.
- Con không làm gì rắc rối cho má cả, con yêu của má. Má chỉ quá vui sướng vì con không đau ốm.
- Ngày mai con sẽ đến trường. Bác sĩ Boynton bảo con phải đi… và con sẽ đi.
Bây giờ Elle hiểu rằng mọi việc không phải đều tốt đẹp ở trường và sợ bọn trẻ đã lảng tránh nó vì cha mẹ chúng đã dạy chúng làm vậy, nên cô buồn vô hạn. Có áo quần đẹp, thức ăn ngon, một ngôi nhà đủ tiện nghi, tất cả mọi thứ đều có người lo, chính mẹ nó cũng không cung cấp được cho nó sự sung túc ấy. Nhưng còn tâm hồn, sự tự tin, niềm tự trọng, lòng tin chắc nó cũng tốt như bất cứ đứa trẻ nào khác… cô vẫn chưa cung cấp được cho nó sự bảo vệ của một gia đình đàng hoàng. Về những mặt đó, đứa con gái của cô cũng thiếu thốn như bản thân cô. Cô lắc đầu buồn rầu.
o O o
Ngày hôm sau, Elle lái xe đưa con đến trường. Cô dặn dò:
- Con dừng quên những lời của bác sĩ Boynton. Ta lo lắng trước một việc gì mới là lẽ tự nhiên. Nhưng một khi con đã quen trường và có bạn, con sẽ không còn đau bụng nữa.
Niki gật đầu ngoan ngoãn, nhưng nó hôn mẹ từ giã một cách miễn cưỡng như một người lính đi ra trận.
Nó đưa giấy chứng nhận của bác sĩ cho cô June để giải thích lý do vắng mặt ngày hôm trước. Cô giáo nói với sự thông cảm chân thật:
- Cô rất tiếc em đã bị ốm. Cô hy vọng hôm nay em khỏe hơn.
Có một tiếng cười gằn của một trong những đức bé gái và tiếp theo của một đứa khác.
Cô June gắt lên bằng một giọng lạnh như thép:
- Thôi! Nghe không, Tammy? Nếu em cứ làm như vậy, cô sẽ gọi mẹ em đến đây cho mà xem.
Tammy gân cổ ra cãi:
- Nhưng chính mẹ em bảo em. Mẹ em bảo rằng Niki không biết cha nó làm việc gì, bởi vì nó không có cha. Không có một người cha thực sự như em.
Niki lại thấy bụng thắt đau. Nó ghét trường học và ghét Tammy. Có lẽ nó đã chạy về nhà nếu không hứa với mẹ và bác sĩ là sẽ cố gắng nữa.
Khổ sở vô cùng, Niki gắng gượng chào cờ và hát quốc ca. Nhưng sau đó, trong giờ ra chơi,. một phép lạ xảy ra. Kate đến gần ghế nó đang ngồi và chìa tay ra nói lớn cho mọi người đều nghe:
- Tôi chọn Niki. Tôi chọn Niki để chơi.
Niki nhìn sững Kate không tin. Được đứa nào khác đã chọn là tuyệt diệu, nhưng được Kate chọn là một phép lạ. Kate có giọng cười trong trẻo như tiếng nhạc và bề ngoài như một thiên thần. Niki đi lẽo đẽo theo Kate như một con chó con mến chủ, cô bé kia làm gì nó cũng làm theo, hăm hở làm cho cô bạn mới bằng lòng và biết ơn vì được cô ta chú ý đến.
Sau rốt, khi thấy Kate không đổi ý, nó hỏi cô bé kia tại sao đã chọn nó trong khi không ai chọn nó cả. Kate trịnh trọng nhìn ngay mặt nó và nói:
- Tôi cho đằng ấy hay. Tôi chọn đằng ấy vì cha tôi kể chuyện đằng ấy đau bụng với tôi. Cha tôi bảo rằng đằng ấy cần có một người bạn.
Niki không hiểu, cho đến khi Kate giải thích rằng tên nó là Boynton và cha nó là bác sĩ. Niki cau mày thất vọng. Nó không muốn ai chịu làm bạn với nó chỉ vì vâng lời người khác. Nhưng khi đó Kate lại nói:
- Nhưng mà tôi thích vì đã làm vậy. Tôi thích đằng ấy, Niki. Vì vậy tôi đã nói thật với đằng ấy. Bởi vì nếu chúng ta sẽ là bạn của nhau mãi mãi và mãi mãi, thì chúng ta luôn luôn phải nói thật. Được chưa?
Niki gật đầu, bạn của nhau mãi mãi và mãi mãi? Đi học hóa ra cũng hay, dù có chuyện gì.
Khi về đến nhà. Niki chạy ngay vào bếp tìm mẹ. Hăm hở muốn kể chuyện đứa bạn mới. Niki đứng cạnh chậu nước bên mẹ nó đang giặt giũ, chờ mẹ hỏi ngày hôm nay ở trường ra sao. Nhưng Elle có vẻ bận tâm đến chuyện gì đó. Cô đang ngâm nga một bài hát tiếng Pháp có âm điệu buồn buồn, cô thường làm vậy khi bực mình hay lo ngại điều gì đó. Niki không muốn tỏ ra vui vẻ trong khi mẹ buồn. Nó hỏi:
- Có chuyện gì thế, hả má?
- Không có gì cả - Elle đáp một cách lơ đễnh bằng tiếng Pháp.
Nhưng Niki nghe trong giọng nói của mẹ có nghĩa khác. Nó ngó quanh nhà bếp để xem có dấu hiệu gì không. Trên một cái bàn, bên cạnh tách cà phê uống chưa hết và cái gạt tàn đầy những mẩu thuốc hút dở nửa điếu, Niki thấy một tờ báo mở ra trang giữa. Nó đến gần và liếc xem.
Ngay giữa trang có một tấm ảnh lớn của ông Hyland mặc đồ đen, bên cạnh một bà thượng lưu mặc một cái áo dài thật đẹp. Niki thầm nghĩ, má buồn vì không được đi dự buổi chiêu đãi ấy. Niki hiểu và ao ước thiết tha nó có thể làm cho mẹ nó hết buồn.
o O o
Kate Boynton đến thăm bạn đều đặn ở ngôi nhà ngoài thị trấn và Niki ngược lại cũng được tiếp đón niềm nở ở ngôi nhà trệt kiểu trại chăn nuôi của gia đình Boynton. Niki chưa hề vào nhà ai khác nhà mình và ngay từ đầu những gì thấy trong nhà của gia đình Boynton cũng làm nó khoái chí. Ở đó cũng bận rộn, ồn ào và đầy người ra vào. Ở sân sau có một hồ bơi và một sân tập thể dục, thường xuyên được Kate và ba đứa anh của nó sử dụng. Nhà bếp rộng rãi khác xa cái bếp gọn ghẽ ở nhà nó. Ở đây luôn luôn tràn đầy thức ăn, đủ các món Niki thường bị mẹ cấm, như nước kem sô - đa, kẹo cao su, bánh cóng phết đường. Nó thở dài mỗi khi cắn vào một trong các thứ đó một cách khoái trá, tuy nó có cảm tưởng là đã phản bội, thèm những thứ không ra gì đó hơn các bữa ăn đầy đủ chất bổ dưỡng của mẹ nó sửa soạn.
Niki khoái cung cách tự nhiên thoải mái giữa những anh em Kate, có khi nhiếc mắng nhau to tiếng, thậm chí còn đấm đá nhau mà bên trong vẫn thương mến nhau. Thế nhưng không phải chúng là những kẻ man rợ, danh từ của Elle luôn luôn dùng để mộ tả trẻ con ở thị trấn. Mỗi khi bà Boynton vừa nói "Các con hãy giữ gìn tư cách", những tiếng la hét tắt ngay và ngay cả người anh lớn tuổi nhất của Kate, là James, đã tròn mười lăm tuổi, cũng làm theo lời mẹ bảo.
Tuy Niki cho là lạ, Kate cũng biểu lộ sự vui thích như vậy khi đến thăm ngôi nhà gỗ của mẹ nó. Nó thích nghe giọng nói du dương của Elle, cách cô dùng các tiếng lóng của Pháp và nhất là nếm các món ăn do cô nấu. Nó cho rằng mẹ của Niki ly kỳ, quyến rũ còn hơn một minh tinh điện ảnh và cũng bí ẩn không kém. Và nó khoái chí khi nghe Elle giảng dạy về tác phong và văn hóa, còn thích nghe cô nói hơn là chơi ngoài nhà hay xem truyền hình ở nhà nó.
Hai cô bé tưởng tượng ra tương lai còn rất xa, sau khi ra trường và hội nhập vào thế giới của người lớn.
Kate cương quyết nói:
- Mình muốn vào đoàn Thanh niên Hòa bình. Mình muốn giúp đỡ những người xứng đáng được giúp đỡ, không như những kẻ xấu già nua ở thị trấn này.
Niki mơ màng nói, cố hình dung ra một hình ảnh có đầy đủ sự thỏa mãn của tất cả các khát vọng và ước mong của nó.
- Mình muốn cậu là bạn của mình suốt đời.
- Thì chắc rồi. Còn gì nữa…?
- Mình muốn có một gia đình như cậu khi mình lớn lên và một cái nhà thật sự…
- Mọi người đều muốn có bạn, có nhà và có gia đình, nhưng cậu muốn gì cho chính mình kia?
Niki ngẫm nghĩ về câu hỏi. Dễ dàng hơn là kể ra những điều nó không muốn. Sống cô độc như mẹ nó đã sống, khóc ban đêm một mình khi tưởng không ai nghe, bị cấm nói nhiều với cha ruột của nó. Nó thành thật nói:
- Mình không biết gì khác. Mình không biết nữa.
- Nhưng cậu sẽ đủ sức làm gì tùy ý.
- Tại sao?
- Tại vì cậu sẽ giàu.
- Thật không? Tại sao cậu biết?
Kate sững sót ngó Niki:
- Cha mình nói cậu sẽ giàu. Mình nghe cha mình nói với mẹ mình một hôm khi cậu đã ra về. Cha mình nói, ông Hyland sẽ cho cậu nhiều tiền vì ông ấy rất giàu, phải không nào? Chúng mình đã đến dự buổi chiêu đãi nhân dịp lễ Giáng sinh ở nhà ông Hyland năm ngoái… Đẹp lắm. Trẻ con được cưỡi ngựa con, có cả một chú hề và một ông già Nô- en…
Kate không kể tiếp nữa, vì thấy những giọt lệ rưng rưng trong mắt Niki và ý thức được ý nghĩa câu chuyện do mình kể. Muốn bày tỏ thiện cảm, nó nói tiếp:
- Mình không hiểu tại sao cậu không được mời dự buổi chiêu đãi ấy. Mình muốn nói, ắt hẳn ông ấy biết cậu nếu ông cho cậu tiền.
Niki lắc đầu và chớp mắt để khỏi khóc. Biết nói sao đây?
- Mình nghĩ ông không thích mình lắm.
- Nhưng vậy thì tại sao ông cho cậu tiền?
Niki không biết trả lời như thế nào. Nó được nói lộ ra đến chừng mực nào? Nó vụt đề nghị với Kate ra ngoài chơi vui hơn và không chờ trả lời, nó chạy xuống cầu thang.
Sau khi Kate đã ra về, Niki đi thẳng đến mẹ nó. Trong lòng hơi lo sợ, vì điều đó sẽ tiết lộ nó và bạn nó đã bàn về cha nó, Niki hỏi:
- Con có thể đi dự buổi chiêu đãi trong lễ Giáng sinh của ông Hyland được không? Chỉ còn vài tháng nữa.
Elle xoay mình lại đối diện với đứa con gái. Ánh mắt cô để lộ cho Niki biết nó đã làm cho mẹ nó tức giận.
Nhưng rồi Elle quỳ xuống và dang hai tay ra. Niki chạy vào tay mẹ nó. Mẹ nó ôm nó rất chặt, nhưng nó không than phiền vì thèm khát được an ủi. Cuối cùng nó hỏi:
- Mình đi được không, má? Kate bảo rằng ở đó rất đẹp. Má xin ông Hyland cho con đi được không?
Elle vẫn ôm nó và nó nghe mẹ nó nói bên tai như thế:
- Má sẽ xin, con của má. Má sẽ lo liệu cho con đi dự lần tới…
Elle biết rằng thời điểm thuận lợi nhất để yêu cầu H.D làm một việc gì, là sau khi đã làm ông thỏa mãn về ăn uống và hưởng thú vui xác thịt với cô. Nhưng muốn làm ông thỏa mãn, trước tiên phải ở gần ông và cô càng thất vọng và tức tối - và rồi lo ngại - sau khi mười hai ngày đã qua mà không được tin về ông. Cô biết ông đi New York một tuần, nhưng đã gần gấp đôi thời gian ấy.
Tuy có lệnh của ông không bao giờ được gọi điện thoại đến nhà ông, cô gọi đến trụ sở của công ty. Tự xưng là một ký giả đến thăm Willow Cross, cô hỏi xin được phỏng vấn ông H.D Hyland. Một giám đốc đối ngoại bảo rằng H.D không có mặt, vì đang ở Washington, có lẽ thêm một tuần nữa. Elle thấy nhẹ mình. Chuyến đi này của ông không có trong chương trình ông đã đề cập đến, nhưng ông cũng hay đi xa mà không sắp đặt trước. Tuy nhiên, thông thường dù ở đâu, sau hai ngày ông vẫn gọi về cho cô.
Sau khi một cuối tuần nữa đã trôi qua không có liên lạc, Elle bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, rối trí hơn bao giờ hết, kể từ lần cô một thân một mình ở Monte Carlo sau khi tìm cha không gặp, trong buổi tối đó ngay trước khi gặp ông…
Nhưng thứ hai kế đó, vừa cầm lên tờ Daily Signal bỏ ở cửa nhà cô mỗi buổi sáng, cô liền hết tuyệt vọng. Ở cuối trang nhất tờ báo địa phương, trên tấm hình của H.D đi trước một người đẩy xe chở hánh lý của ông, có hàng tít: "Bà Hyland dự định xin ly dị".
Elle mừng rỡ. Cuối cùng, việc ấy đã đến. H.D sắp rảnh rang để cưới cô.
Bây giờ cô biết có những ngày không nhận được tin của ông có liên quan đến mẩu tin này. Có lẽ H.D không muốn làm cho tình hình phức tạp hơn ở giai đoạn hệ trọng này bằng cách có mặt ở bên cô, hay thậm chí bị người ta thấy khi đến thăm cô. Có lẽ ông muốn đến với cô một khi tình hình tiến triển, khi ông có thể bảo cô dọn thẳng đến ở tòa nhà Highlands… Cô lại mơ mộng và lần này mọi thứ như ở trong tầm tay.
Nhưng sau khi vài ngày nữa qua đi không có một tin gì của H.D, rồi hai tuần lễ, dây thần kinh của Elle căng thẳng tưởng chừng như sắp đứt. Không chỉ tuyệt vọng mà thôi, cô còn hoảng sợ cuống cuồng. Không thể đối mặt với Niki cả buổi tối, cô trả thêm tiền cho Louise để bà ta ở lại trễ và nấu ăn, còn cô ở riết trong phòng ngủ.
Những ngày thường, cô gọi thường xuyên đến trụ sở của công ty, mỗi lần đội một tên khác. Và mỗi lần đều được trả lời rằng ông H.D không có mặt ở Willow Cross.
Các cú điện thoại này chỉ chấm dứt lúc cô thư ký riêng của H.D trả lời thẳng thừng khi Elle sắp sửa nói rằng cô là một người trang trí nội thất, muốn biết bao giờ ông Hyland rảnh để bàn về các tấm màn thay mới…
- Cô Sandeman, xin cô đừng gọi đến nữa. Tôi chắc ông Hyland sẽ liên lạc với cô nay mai.
Xấu hồ, Elle bỏ ống nói xuống, không phản đối hay chối cãi. Dĩ nhiên, bây giờ cô chợt nghĩ ra, giọng nói của cô đã để lộ tẩy ngay từ lần gọi đầu tiên.
Thêm một ngày qua, cô gần như điên dại vì ý nghĩ rằng ông đã bỏ cô. Tối hôm sau, là thứ sáu, điện thoại reo vang. Khi cô trả lời và nghe tiếng của ông, cô cố hết sức nói bằng giọng vừa quyến rũ, vừa tôn thờ và hăm hở.
- Em nhớ anh quá chừng, - cô nói, cố giấu không để lộ dấu vết của tâm trạng muốn phát điên của cô.
Ông nói rằng ông đang trên đường về Willow Cross và muốn đến thăm cô tối mai. Cô đáp:
- Dĩ nhiên, anh yêu. Em luôn luôn có đây để tiếp anh bất cứ khi nào anh muốn đến.
Ông bỏ máy xuống ngay, nhưng cô không nề hà. Ngày mai là thứ bảy!
Trước đó chưa bao giờ ông muốn gặp cô vào một tối thứ bảy! Các ngày cuối tuần luôn luôn dành cho bà Joanne, cho các bữa ăn tối ở câu lạc bộ đánh gôn và những cuộc hội họp với bạn hữu.
Nhưng bây giờ ông sắp sửa ly dị vợ và tối thứ bảy cũng thuộc về cô. CÔ vui thích cũng gần như được nghe ông cầu hôn.
o O o
Chuông cửa reo vang và Elle hấp tấp ra mở cửa. H.D chào hỏi ngắn gọn rồi đi vào nhà, mặt sa sầm và tức giận. Cô ngạc nhiên thấy ông đang mặc bộ đồ làm việc, tay xách cặp. Niềm vui chờ đợi bắt đầu đổi thành lo sợ. Cô vội vàng đưa H.D đến chiếc ghế nệm dài, đỡ hai chân ông lên và cởi giày cho ông. Rồi cô pha cho ông một ly rượu Martini.
Lúc đó cô mới hỏi:
- Hôm nay anh có chuyện gì không vui à, anh yêu?
Ông đáp liền:
- Tệ hại! Tôi đã nán lại Washington đến phút chót hôm nay… mà vẫn không ích lợi gì. Chính phủ vẫn cứ tiến hành việc ấy…
Ông mở cái cặp lấy ra một cuốn sách nhỏ.
- Sau khi tôi đã tốn cho họ hàng triệu đô la, những người ở Washington ăn tiền của tôi chả làm được trò trống gì cả. Tôi đã đến đó để cố gắng ngăn chặn việc ấy, nhưng trễ quá. Tôi chẳng làm được gì hơn là kiếm được một bản in thử của cuốn đó… để xem tận mắt bọn họ vô tích sự đến thế nào.
Ông quẳng cuốn sách nhỏ lên mặt bàn salon.
Elle cầm lên, nôn nóng muốn hiểu đó là việc gì. Bìa cuốn sách có đóng dấu Bộ Y - tế Hợp - chủng - quốc. Cô lật ra và bắt đầu đọc.
Dù chưa nắm hết toàn thể nội dung, cô biết được tại sao H.D đã tức giận đến thế. Trong cuốn sách nhỏ là báo cáo nêu rõ thuốc lá đã được chứng minh là nguyêno nhân gây ra ung thư phổi, hình thức phổ biến nhất và nguy hiểm nhất của bệnh ấy. Không thể trách H.D đã gắt gỏng, hay đã bỏ ra cả hai tuần lễ vừa qua để đối phó với bản báo cáo này. Rõ ràng, vì việc này sẽ có hại đến công việc kinh doanh về thuốc lá.
Thế nhưng cô cũng nhẹ nhõm vì những sự rắc rối xảy ra cho ông không dính gì đến cô.
Để xoa dịu ông và dễ dàng nói đến những việc khác quan trọng hơn, cô nói:
- Rồi anh sẽ tìm ra một phương cách chống lại cái đó.
Nhưng H.D không chịu để xoa dịu:
- Lẽ ra chuyện này đã không xảy ra, khi tôi đã tốn bao nhiêu tiền cho bọn ký sinh trùng hút máu ấy ở Washington. Tôi sẽ cho bọn khốn nạn ấy biết tay… cứ chờ đến khi chúng đến gặp tôi và ngửa bàn tay dơ bẩn ra xin tiền. Tôi sẽ sa thải toàn bộ bọn chúng, cái đó là chắc. Tôi sẽ tìm một toán khác làm được việc hơn, xứng đáng với đồng lương trả cho chúng.
Đến đây, Elle không biết H.D đang trách cứ những người nào. Cô chỉ biết, bọn đó ắt hẳn đã gây ra một chuyện gì khủng khiếp lắm để H.D nổi đóa đến thế và nói năng như một nông phu, không còn giữ chút phong cách nào của một người trong giới thượng lưu miền Nam.
Sau khi ông đã trút hết bực tức qua các câu chửi thề và nguyền rủa. Elle đưa H.D đến bàn ăn và dọn lên các món cô sửa soạn thật kỹ, gồm thịt bò phi- lê kiểu Tournades, kèm với thứ rượu vang đỏ ngon nhất do người bán rượu ở địa phương giới thiệu, chín mươi đô la một chai. Cô thầm nghĩ, thật là uổng, ông bận trí quá nên không thưởng thức đúng mức thứ rượu này. Nhưng không can chi, sẽ còn nhiều bữa ăn ngon hơn nữa, khi cô trở thành bà chủ nhà ở Highland.
Bây giờ cô chỉ muốn biểu lộ cho H.D thấy cô chú ý đến ông và giúp đỡ ông nhiều trong công việc làm ăn của ông. Cô nói:
- Nhưng nếu bản báo cáo in sai sự thật, có lẽ sẽ không được ai tin…
- Xưa nay người ta đã nói sai sự thật về thuốc lá, họ bảo rằng thuốc điếu có hại ngay từ khi mới có. Thời đó đã không chứng minh được. Nhưng những điều sai sự thật ấy lại được tung ra rừ Bộ Y - tế, em ạ, ngay cả em cũng có thể thấy nó có uy tín như thế nào.
Cô gật đầu đồng ý. Cô vẫn còn ngạc nhiên vì một ngành quan trọng của chính quyền lại ấn hành những điều sai sự thật về một sản phẩm được ưa chuộng nhiều như thuốc điếu. Tuy nhiên cô không hăng hái lắm để nói chuyện đó vói H.D. Cô nôn nóng muốn ông đổi đề tài nói chuyện.
Đến khi cà phê và đồ tráng miệng được cô dọn lên, ông đã điềm tĩnh trở lại đôi chút. Cô đưa ông trở lại phòng khách, bưng cho ông ly rượu brandy mà ông thích và ngồi xuống bên ông. Ông nói:
- Bữa ăn tối nay ngon lắm, Elle. Chỉ có điều tối nay tôi không đem lại cho em sự vui vẻ.
- Anh luôn luôn đem lại sự vui vẻ cho em. Nhưng có một điểm chúng ta cần bàn đến trước khi đi ngủ.
- Ủa, chuyện gì thế?
Giọng ông có một chút lạnh nhạt, cô nghĩ bụng, có vẻ như ông mệt, hay bận trí, nên không chú ý nghe. Nhưng Elle không chờ được nữa. Giống như điều đó đã canh cánh trong lòng cô từ khi cô còn bé, một nhu cầu quá mạnh mẽ, nên không thể gạt bỏ thêm một phút nào nữa. Cô nói:
- Đám cưới của chúng ta. Em đã đọc tin về việc ly dị của anh. Em đã nghĩ, chúng ta có thể bắt đầu sắp đặt chương trình của chúng ta…
H.D nóng nảy ngó Elle:
- Trời đất! Cái cô này, hóa ra tối nay cô không nghe tôi nói gì sao?
- Dĩ nhiên em có nghe - cô cũng nổi nóng - Từ khi đến đây, anh chỉ nói về công việc. Chuyện đó liên quan gì đến chúng ta? Anh đã hứa những gì với em?
- Tôi đã có lần nào nói với em rằng công việc làm ăn của tôi là cái quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Công việc là tôi. Công ty thuốc lá Hyland lúc này đang cần đến tôi hơn bao giờ hết. Tôi không có thì giờ để nghĩ đến bất cứ việc gì khác, nhất là trong khi tôi phải đấu tranh để bảo vệ công ty. Tôi đã tưởng cô đủ thông minh để hiểu chứ!
Cô hét lên:
- Hiểu? Để tôi nói cho anh biết tôi có đủ thông minh để hiểu cái gì! Tôi hiểu anh đã không giữ lời hứa! Một lần nữa! Và vì cái gì? Vì những cái này! - Cô cầm hộp thuốc điếu bằng pha lê ở bàn lên - Những điếu thuốc nhỏ nhặt sẽ biến thành khói! Vậy thì tôi sẽ không để cho cuộc đời tôi tan thành khói torng khi anh chỉ nói về…
H.D ngồi thẳng lên và nói với giọng cương quyết:
- Thế đủ rồi, Elle!
Nhưng cô đã quá đà không ngừng lại được nữa. Tất cả sự giận hờn bị dồn nén quá lâu. Tất cả những sự thất vọng cô đã đành cam chịu, thi nhau tuôn ra:
- Đủ rồi à? Không, H.D, chưa đủ! Tôi không quan tâm đến các điếu thuốc chết tiệt của ông! - Cô ném cái hộp pha lê vào tường vỡ tan tành - Không thèm để ý đến, nếu trong đó không có gì dành cho tôi hay Niki. Tôi chán sống như thế này, chán thấy Niki đau khổ bởi vì luôn luôn "chưa đúng lúc". Bây giờ anh sẽ phải cưới tôi, anh nghe chưa? Ngay khi sau vụ ly dị của anh kết thúc. Thời của tôi đã đến. Và tôi không cho phép ai xem Niki chỉ là một… đứa con hoang!
Sau khi cô nói xong, một sự im lặng hoàn toàn bao quanh hai người.
H.D quan sát cô thật lâu làm cô bắt đầu có cảm nghĩ cô là một đồ vật nhiều hơn là một con người, như thể cô là một bức tranh treo tường hay một món đồ điêu khắc mà ông đang đắn đo xem có thích hay không.
Cuối cùng ông nói rất nhẹ nhàng:
- Có phải em nói rằng em không cho phép chuyện đó?
Câu lặp lại của ông làm lộ ra sự phi lý trong câu nói hăm dọa của cô.
Cô biết ngay mình đã phạm một sai lầm khủng khiếp.
- Xin lỗi H.D, em chỉ muốn nói… Ồ, ắt hẳn anh biết… em không biết cái gì đã nhập vào người em…
Ông đứng dậy và xỏ chân vào giày.
- H.D, em van anh. Em đã bực tức - cũng như anh - vì nghe tin xấu về anh.
Cô níu ống quần ông, để kéo ông lại, nhưng ông bước đến cái ghế mắc áo vét và mặc áo vào.
Cô chạy theo ông:
- H.D, anh không thể bỏ về… Em đã hiến cả cuộc đời cho anh, phải không? Dĩ nhiên, em sẽ chờ để thành hôn với anh nếu anh muốn… Em sẽ chờ lâu bao nhiêu cũng được, tùy anh…
Ông trở lại bàn để lấy cái cặp. Cô đeo theo ông quanh phòng.
Cô lại nói nữa, bằng giọng van lơn:
- Anh hãy bảo em nên làm gì để xin lỗi. Em sẽ làm bất cứ gì…
Bằng một cử chỉ cuối cùng để tỏ ra đầu hàng, cô quỳ xuống trước mặt ông, níu quần ông, kéo khóa quần ông ra.
- Không một ai làm cho anh như em đã làm. Anh đã luôn luôn nói với em…
Ông gạt tay cô ra và sửa lại áo quần, rồi nhìn cô. Ông đã lạnh lùng nói.
- Từ giã cô, Gabrielle. Cô có thể giữ tất cả những thứ tôi đã cho cô. Tất cả.
Ông mỉm một nụ cười và cô biết rằng ông muốn nói đến Niki.
Sự độc ác của ông làm cô không chịu được nữa và nổi giận trở lại… Cô thét to vào lưng ông đang đi ra:
- Đồ lưu manh!
Ông quay lại, nói:
- Đúng vậy!
Và rồi ông đi mất.
Cô quỳ xuống ngay chỗ đang đứng, tiếp tục ngó sững cái cửa ông vừa đi qua và biến mất. Đầu óc cô còn dư âm của giấc mơ mới nhất và cuối cùng của cô.
Ám Ảnh Ám Ảnh - Jessica March Ám Ảnh