Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Yêu Nhầm Cảnh Sát Giao Thông
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 5
F
ile 5: Nỗi lòng
Từ khi gặp lại anh, mặt Quân rạng ngời lên hẳn. Những lúc ăn cơm, tắm rửa, đọc bài…thằng Quang để ý thấy Quân hay cười một mình rồi hát vu vơ và mặt thì lúc nào cũng tươi rói. Cu cậu xoa xoa cằm nhíu mày nhìn Quân đắm đuối. Không biết thằng này gặp vấn đề gì vậy ta. Chịu không nổi sự tò mò, Quang đưa tay lên trán Quân hỏi.
- Mày bị chạm dây hay sao mà thấy lạ quá vậy?
- Thằng quỷ buông bàn tay thô ráp của mày ra coi! Tao bình thường mà mày nói gì vậy?
- Bình thường mà cái mặt lúc nào cũng hăm hở quá mức thế. Tao thấy tuần trước, mặt mày chù ụ bí xị một đống mà. Sao thay đổi nhanh chóng vậy hả??
- Có gì đâu.. chỉ tại lần đầu làm gia sư nên mới như vậy thôi.
Quân trở lại trạng thái bình thường nhìn thằng Quang dò xét.
- Mà mày cũng rảnh thật đó. Đi để ý tao làm chi vậy?
- Ờ thì thấy lạ nên tao mới quan tâm. Tao sợ mày bị mắc chứng tâm thần phân liệt!!
- Á thằng khỉ gió. Mày dám trù ẻo tao hả. Đồ bạn bè tệ bạc!!
- Thôi đi pa. Mày chẳng hiểu tấm lòng thành của tao gì hết. Mà đứa học sinh chỗ mày dạy thế nào? Có chịu hợp tác vui vẻ với mày không?
- Ờ… cũng hiền ngoan và dễ gần. Học cũng nhanh hiểu lắm!! Thế chỗ mày thì sao?
Thằng Quang lắc đầu thở dài thườn thượt. Nó xụ mặt nói yểu xìu.
- Thảm lắm mày ạ. Nó là một thằng nhóc con mới học có lớp 6. Chẳng làm ăn được gì! Hic hic
- Ha ha đáng đời mày lắm. Vỡ mộng chưa con!
- Haizzz, mày ko biết đồng cảm với tao mà ở đó còn cười nhạo.. Thằng nhóc đó đã vậy còn chậm chạp ù lì nữa chứ. Nó cứ ngồi nghe tao giảng mà ù ù cạc cạc rồi mặt thộn ra nhìn chán muốt chết.
- Khổ thế cơ à! Thôi ráng đi cưng. Biết đâu nhờ lòng kiên trì và đức độ của mày mà cải tạo tên nhóc đó thì sao. Tao biết mày có khiếu gia sư mà.
Thấy mặt thằng bạn méo xệch, Quân thấy cũng tội tội. Nó buông lời động viên để giúp tinh thần thằng Quang phấn chấn hơn.
- Mà thôi, trời bắt sao mình làm vậy. Tuy là nó tiếp thu bài chậm nhưng được cái cha mẹ nó cũng có tình cảm tốt với tao. Họ hứa sẽ thưởng nếu con họ tiến bộ.
- Vậy là quá ổn rồi. Tao chúc mày thành công ha. He he
- Ừa cám ơn…xì
Sau khi rửa chén bát xong, Quân leo lên phòng đọc sách. Đọc được hai ba trang rồi nhìn thẳng vào khoảng không phía trước mà nghĩ ngợi. Gặp được anh rồi, nó phải làm gì tiếp theo đây. Chẳng lẽ lôi anh ra một góc nào đó rồi thổ lộ với anh những cảm giác nhớ nhung trong lòng mình à. Nhưng như thế thì hơi sổ sàng quá. Mà anh chưa chắc đã đón nhận tình cảm của nó. Có khi anh còn nổi khùng mà đuổi nó đi và không cho làm gia sư nữa. Điều này làm cho nét mặt của Quân phảng phất chút buồn phiền. Nó tặc lưỡi mấy cái rồi đăm chiêu suy nghĩ tiếp. Phải làm thế nào để cho anh biết tình cảm của nó đây. Thời gian đến nhà anh rất ngắn chỉ vỏn vẹn có 2 tiếng đồng hồ trong 3 ngày 1 tuần. Hơn nữa Quân chỉ đóng vai trò là gia sư kèm cặp cho thằng em anh. Lúc đó thì sao nó có cơ hội thuận lợi để tiếp cận anh chứ. Nghĩ hoài mà đau cả đầu.
Đọc được một hai trang sách nữa, Quân lại tiếp tục suy nghĩ về gia đình anh. Lúc nó đến nhà thì chỉ có hai anh em. Còn ba mẹ anh ở đâu nhỉ. Thấy mình bắt đầu lang mang, nó lắc lắc đầu cho tỉnh táo rồi đọc nốt những chương còn lại trong cuốn giáo trình. Đọc một hồi mệt, nó leo lên giường đánh một giấc thật ngon cho đến tận sáng. Chưa bao giờ Quân cảm thấy mình lại ngủ ngon như thế này.
Tối thứ năm, hai thằng lại tiếp tục chinh chiến với cương vị gia sư. Trước khi lên đường, thằng Quang gầm gè đe dọa Quân.
- Hôm nay là bữa thứ hai rồi, mày làm ơn đừng để tao một mình giống lần như lần trước nữa nghe. Đem con bỏ giữa chợ, mày muốn tao bị bắt cóc hãm hiếp mới hả dạ hả??
Nhắc lại sự vụng về hôm bữa, Quân chỉ biết cười khì lấp liếm.
- Thôi mà bạn tốt, hôm đó tao vui quá nên quên béng còn mày chưa về. Hihi. Lần này mày yên tâm, tao sẽ nhớ qua rước mày mà.
- Mày hậu đậu thiệt á. Có biết hôm đó tao sợ đến vãi cả quần không hả? Điện thoại thì không bắt máy. Tao tưởng phải ngủ bờ ngủ bụi luôn chứ!!
- Được rồi được rồi. Tao sai được chưa. Lên xe đi càm ràm hoài!!!
Nói rồi hai đứa phóng xe như bay trên đường. Lòng Quân rất háo hức khi lát nữa được gặp anh. Nhưng nó lại cảm thấy chút hồi hộp và tim đập nhanh hơn mọi ngày. Chưa có ai khiến nó phải chịu đựng cảm giác khó tả đến như vậy.
Đến nhà anh, Quân bấm chuông và người ra mở cổng cũng là anh. Hôm nay anh mặc đồng phục cảnh sát, chắc là chuẩn bị đi tuần tra đêm. Thấy nó, anh cười xã giao rồi bảo.
- Chào cậu.
- Dạ chào anh..
- Cậu vào nhà ngồi đi, em tôi đợi cậu từ nãy giờ rồi đó!!
Nói xong anh quay vào dắt xe đi ra khỏi nhà. Nó thắc mắc hỏi.
- Ủa, anh tính đi đâu vậy?
- À, tối nay tới phiên tôi phải đi tuần tra. Cậu chịu khó ở nhà trông chừng em tôi nhé!!
- Dạ..
Quân bước vào trong phòng khách ngồi, mắt nó vẫn còn dõi ra ngoài cho đến khi tiếng xe nhỏ dần. Thấy Quân, thằng Tùng gào lên phấn khởi.
- Thầy ơi, em nhớ thầy lắm đó!! Hôm nay đến lớp em có nhiều chỗ không hiểu bài lắm đó thầy, hihi
- Trời, cám ơn em đã nhớ thầy…
Thằng nhóc Tùng vẫn còn gây sửng sốt cho Quân. Không biết nó có vấn đề gì sức khỏe và trí óc không mà sao nó cư xử giống như là một đứa trẻ mới vào cấp một vậy. Nhưng với kiểu cư xử ấy, Quân cảm thấy thằng nhóc này rất dễ thương và dễ mến nữa.
Sau khi trả bài cũ và ột số đề bài làm văn mẫu, Quân lấy sách ra đọc trong khi thằng Tùng cắm cúi ghi chép bài giảng. Chốc chốc, nó nhìn lén Quân rồi cười híp cả hai mắt. Thằng nhóc này quái thật. Làm gì cứ nhìn mình như sinh vật ngoài hành tinh ấy. Hay mình đẹp trai quá chăng. Học và dạy hơn một tiếng, Quân tranh thủ nghỉ một chút rồi bắt chuyện với nhóc Tùng.
- Tùng nè cho anh hỏi, ba mẹ em đâu mà anh thấy chỉ có hai anh em trong nhà vậy?
Nghe Quân hỏi vậy, mặt Tùng bỗng xụi lơ. Nó chề môi nói như mếu.
- Ba em mất lâu rồi còn mẹ em đi làm ăn xa. Một tháng mới về một lần..
Quân sững người. Nó cảm thấy nghèn nghẹn nơi cuống họng. Sao gia đình anh bất hạnh thế. Nó ấp úng hỏi thêm.
- Vậy à, anh xin lỗi. Vậy em có buồn không? Mà ba em mất lâu chưa vậy?
- Buồn chứ anh nhưng lâu rồi không có mẹ cũng quen. Ba em mất hơn 10 năm rồi anh ạ. Lúc đó em khóc quá trời luôn. Sau đó được 2 năm, mẹ em tái giá làm đám cưới với dượng.
Quân ngồi nghe mà lòng trầm buồn. Nó tiếp tục hỏi.
- Thế anh hai em làm cảnh sát giao thông lâu chưa?
- Dạ anh của em mới đi làm hơn 2 năm à. Sau khi ảnh đi nghĩa vụ quân sự xong rồi trở về đây nhận nhiệm vụ luôn.
- Vậy hả?
Thấy gia cảnh nhà anh khá phức tạp, Quân hơi bất ngờ. Không ngờ gia đình anh lại xảy ra nhiều biến cố như thế. Khi sắp hết giờ dạy, Quân nghe tiếng xe máy ngoài cổng. Anh đã về rồi sao. Bước vào nhà, anh tháo mũ bảo hiểm ra vuốt lại tóc và bảo.
- Cậu Quân dạy xong rồi hả? Cám ơn đã trông chừng em trai và nhà cửa dùm tôi nhé!!
- Dạ có gì đâu anh..
Thằng nhóc Tùng chen vô.
- Anh hai này làm như em là con nít không bằng mà cần người trông chừng. Em lớn rồi chứ bộ? Phải không thầy Quân?
Thằng nhóc quay sang nhìn Quân cười toe còn nó chỉ ậm ờ cho xong chuyện. Sau đó nó xách cặp chào anh ra về. Nhìn anh lặng lẽ bước lên cầu thang mà lòng dạ Quân thoáng chút buồn. Buồn vì anh không ra tiễn nó về, buồn vì gia đình anh lại bất hạnh như thế mà cũng buồn vì nó chẳng được nói chuyện với anh lâu hơn. Nhưng dù sao gặp anh cũng đã thỏa lòng mong ước của nó rồi. Còn chuyện để anh hiểu tình cảm của nó thì cần phải chờ đợi thời gian. Nó còn nguyên một học kì để chinh phục anh mà. Nghĩ vậy nó vui vẻ cùng thằng Tùng tung tăng ra cổng.
Chở thằng Quang về đến nhà trọ, Quân nặng nhọc dắt xe vào trong. Trên đường về, thằng Quang cứ thở dài ảo não làm Quân phát bực phải quát lên.
- Thằng kia, mày bị gì mà cái mặt như đưa đám thế. Đứa học trò nó nghịch phá lắm hả?
- Thôi đừng nhắc nữa. Tao chán lắm mày ơi. Dạy kèm kiểu này có ngày tự sát mất.
- Sao mà chán? Mày nói nghe nghiêm trọng vậy!!
- Thì thằng nhóc đó hiểu chậm lắm. Nó cứ ề à chép bài làm tao lừ đừ theo.
- Cứ từ từ, mới có hai buổi chứ nhiêu đâu. Đây là cơ hội tốt để thể hiện nghiệp vụ sư phạm đó, ráng lên!!
- Ừ hy vọng là sẽ thay đổi được cái tật kề cà của nó!!
Nhìn bộ dạng thất thểu của thằng Quang mà Quân lắc đầu ngán ngẩm. Chưa chi đã nhụt chí rồi à. Phải thường xuyên động viên nó mới được.
Buổi cuối trong tuần đến nhà anh, Quân quyết định trò chuyện với anh cho bằng được. Nó sẽ hỏi địa điểm nơi anh làm nhiệm vụ để có chiến lược tiếp cận anh dễ dàng hơn. Cũng khá may mắn cho nó, tối nay anh được nghỉ nằm ở nhà coi tivi. Thấy nó đến anh mời vào và bảo nó lên phòng thằng Tùng. Còn anh ngồi đó coi đá banh.
Thấy được cơ hội tốt, tranh thủ lúc thằng Tùng hí hoáy viết bài phân tích tác phẩm, Quân rón rén xuống nhà dưới giả bộ xin ly nước. Thấy anh ngồi yên trên ghế sa lông, nó cất tiếng gọi.
- Anh ơi, cho em xin ly nước được không ạ?
Thấy Quân đứng ở khép nép chân cầu thang, anh lạnh lùng đáp.
- À, cậu đợi chút!
Cầm ly nước trong tay, nó lấy hết can đảm bắt chuyện với anh.
- Ủa hôm nay anh không đi làm sao? Em thắc mắc không biết lịch làm việc của cảnh sát các anh như thế nào nhỉ?
Anh không suy nghĩ gì mà vui vẻ đáp lại.
- Ừ tôi làm việc nhiều nơi lắm. Mỗi ngày một chỗ tùy cấp trên phân công thôi. Cảnh sát giao thông mà, mọi nẻo đường đều là nhà của mình hết. Nhưng nơi chính tổ chúng tôi thường hay tuần tra chính là ngã đường mà hôm bữa tôi phạt cậu đó!! Chỗ đó cũng gần trường của cậu nhỉ??
- Dạ…
Nhắc đến kỷ niệm đầu tiên, Quân thoáng đỏ mặt. Nhưng biết khi nào anh có mặt ở chỗ đó chứ. Thấy dáng vẻ bối rối của nó, anh buông lời bông đùa.
- Sao đỏ mặt thế kia? Tôi đụng chạm đến nỗi đau của cậu à?
- Dạ, đâu có…
Nghe anh đùa thế nó càng mắc cỡ nhiều hơn. Nó xin phép anh lên phòng để dò bài cho Tùng. Còn anh nhìn theo bóng dáng lật đật của nó rồi bật cười. Trong đôi mắt anh, một niềm vui chợt hiện lên phút chốc.
Dò bài xong cũng vừa đúng 9 giờ. Thằng Tùng vươn vai sảng khoái khi nghe nó bảo đã hết giờ học. Hai thầy trò đủng đỉnh đi xuống để trình diện với anh.
- Nhóc học xong rồi hả? Thầy dạy có hiểu bài không thế?
- Dạ có mà anh, em viết lên tay lắm đó! Ý tưởng tuôn trào bất tận luôn.
Tùng sà đến bên cạnh anh hai còn anh thì nhìn nó hỏi để kiểm chứng.
- Nó nói đúng không cậu Trung Quân?
- Dạ, đúng ạ. Em Tùng học và hiểu bài nhanh lắm. Cách hành văn của em ấy cũng rất ổn nữa. Anh yên tâm!!
- Thấy chưa, em không có nói khoác đâu nhé! Như vậy anh hai phải thưởng gì cho em đi nè!!
- Lại lợi dụng đòi quà rồi! Mới được khen chút thôi mà đã tham lam rồi.
Thấy hai anh em quấn quýt, Quân nhận ra mình hơi thừa thải bèn xin phép ra về. Họ vui vẻ tiễn nó ra cổng và lại tiếp tục cười nói với nhau. Quân lặng lẽ lái xe đến chỗ dạy của thằng Quang. Đầu nó vẫn vơ suy nghĩ về anh. Hôm nay được nói chuyện với anh có một chút xíu à. Nhưng không sao mình đã biết được nơi anh làm việc. Quân vẫn băn khoăn một điều. Đến khi nào anh ấy thôi gọi mình là cậu nhỉ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Yêu Nhầm Cảnh Sát Giao Thông
Mr_Zero
Yêu Nhầm Cảnh Sát Giao Thông - Mr_Zero
https://isach.info/story.php?story=yeu_nham_canh_sat_giao_thong__mr_zero