Chương 5
ăn nhà của nội ở tận trong bưng khá xa, Việt Dũng đèo Việt Thanh trên chiếc xe đạp của cô cả đoạn đường dài. Mồ hôi vã ra cả lưng áo.
Đến sân, anh thấy chú thím út đang cho cá ăn, Việt Dũng dừng xe lại la lên oai oái:
– Trời ơi! Em nặng gần cả tạ, mệt muốn đứt hơi hà.
Việt Thanh vỗ vào lưng anh làm chú thím giật mình:
– Ủa, Việt Dũng về hồi nào vậy cháu, tìm nội phải không?
Việt Dũng ngập ngừng:
– Dạ con đến thăm nội một lát rồi con trở lên thành phố ngay.
Chú út cười cười:
– Chà! Trông cháu lúc này phong độ lắm. Con gái làng này nó mê là phải. Chứ không phải như chú mày còi cọc chỉ có thím út mày khoái thôi. Còn cháu bây giờ tha hồ mà chọn, trăm hoa đua nở, hoa nào cũng đẹp, cũng ngất ngây.
Thím út nhìn chú bằng nửa con mắt:
– Lâu ngày gặp con cháu ăn nói quàng xiên thật là bực mình. Việt Dũng đừng có nghe chú út nói bậy nữa.
Việt Dũng chỉ cười lắc đầu:
– Thât ra con không có ý chọn lựa gì cả chú à. Ai yêu thương mình thật lòng thì mình chấp nhận như vậy mới hạnh phúc phải không chú? Bà nội đâu rồi hả chú?
Việt Thanh chen vào hỏi thăm:
– Có lẽ bà nội qua nhà Bác Hai chơi chưa về. Hay là để chú gọi nội về. Cháu ngồi chơi đi!
Việt Dũng đứng lên ngăn chú út:
– Khỏi chú ạ. Con có chút quà gởi cho nội và chú thím. Nhờ chú nhắn với nội.
– Nhắn nhủ gì vậy hả Việt Dũng? Cháu về hồi nào? Chèn ơi! Lâu ngày gặp lại cháu, nội mừng quá.
Nghe tiếng bà nội cả hai cùng quay lại chào:
– Chào nội, con nghe nội nhắn về nên về ngay.
Bà cả Thìn rất đẹp lão. Vừa nói bà vừa kéo cả hai anh em Việt Dũng vào nhà:
– Cháu có biết ta gọi cháu về làm gì không?
Việt Thanh nhắc tuồng:
– Bàn việc trọng đại phải không nội?
Bà cả Thìn rót nước vào ly rồi nói tiếp:
– Ba mẹ con nói chưa Việt Dũng?
Anh ngẩn người ra hỏi lại:
– Việc gì hả nội?
– Con bé Việt Thanh không nói gì với con sao?
Cô bé liếc anh trai:
– Dạ có chứ nội nhưng anh Hai con lúc này hơi bị lạ. Nói gì một lát sau là quên mất ngay.
Mọi người trố mắt nhìn anh lo lắng:
– Cháu bệnh hay sao mà Việt Thanh nói dữ vậy?
– Tại công việc nhiều nên cháu hơi quên một chút có bệnh gì. Nội đừng lo cho con cháu, nội à.
Bà cả Thìn trừng mắt nhìn anh:
– Sao mà không lo, cháu là đứa cháu đích tôn lớn nhất nhà. Già cả đến nơi mà chưa thấy cháu chắt đứa nào cả nghĩ mà buồn. Mai mốt nội già ai lo cho cháu hả?
Cảm động trước lời lẽ chân thành của nội nhưng anh vốn không thích nhắc chuyện vợ con khi vết thương chưa lành miệng đã có người khơi gợi khiến anh càng chán nản thêm.
Việt Dũng cúi đầu im lặng.
Chú út xen vào:
– Cái thằng hễ nhắc đến chuyện vợ y như bàn chuyện không đâu. Sao cháu cứ lấp lửng mãi thế.
Vờ cười, Việt Dũng nói cho qua:
– Để cháu kiếm một số tiền kha khá rồi tự lo cho mình. Sống nhờ cha mẹ con áy náy quá.
Bà nội nhìn quanh:
– Ba mẹ cháu không lo nổỉ thì bà nội lo. Biểu kiếm cho thằng nhỏ con vợ đàng hoàng mà cứ nhẩn nha mãi. Út, sao con không nói với thằng Hai ý của mẹ.
Chú út ngồi xuống cạnh bà cả Thìn nhìn việt Dũng đăm đăm:
– Con nói với mẹ rồi tại Việt Dũng nó không thích chứ đâu phải anh chị Hai để con mình vậy đâu? Lần này chúng ta hợp lực lại lẽ nào không cưới được vợ cho nó?
Việt Dũng gãi đầu tỏ vẻ khó chịu nhưng anh không dám phản đối sợ bà nội buồn. Anh tìm cách lảng tránh câu chuyện của chú út.
– Nội à! Nội xây nhà hàng làm gì lớn quá, ai coi sóc.
– Chú Thím mày chứ ai. Bà nội định tìm cháu dâu về phụ. Cháu nghĩ thế nào?
Lại nhắc chuyện ấy, Việt Thanh che miệng cười khúc khích khi thấy ông anh mình cứ nhăn tít hàng chân mày rậm rạp lên mà chịu đựng. Anh cố cười cho qua:
– Nếu nội và chú thích, cháu sẽ chiều ý ngay.
Chú út vỗ đùi đánh đét cười to khoái chí:
– Đó mẹ thấy chưa như vậy mới là cháu ngoan. Thôi được rồi Việt Dũng ra xem nhà hàng của nội đi rồi chúng ta bàn bạc tiếp.
– Con rủ Việt Dũng đi đâu vậy để mẹ hỏi nó chút nữa.
Chú út vui vẻ khoát tay:
– Mẹ ạ! Mẹ nghỉ ngơi đi. Việt Dũng bằng lòng rồi. Mẹ cứ chọn đại cô A cô B nào đó.
Dũng về xem mắt, được ta tiến hành ngay.
– Ừ con nói phải đó út. Thôi hai đứa theo chú út ra cửa hàng đi. Nội sẽ ra sau. Nhớ chờ nội đừng có về sớm nghen.
– Dạ.
Việt Dũng cảm thấy thoát nạn. Không hiểu sao cứ mỗi lần nhắc đến việc chọn ý trưng quân cho anh của gia đình là anh cảm thấy nản. Việc làm này rất bình thường của bao gia đình nhưng với dòng họ anh thật thái quá. Họ định cưới vợ cho họ chắc.
Tiếng Việt Thanh cười khúc khích bên tai làm anh đổ quạu:
– Anh Hai lần này ngon lành sướng rồi, nội hứa cho từ A đến Z.
– Cái gì mà sướng hả? Anh đi không trở về đâu.
– Ý trời! Hỗng được đâu. Mẹ cha giận anh không sao, bà nội mà giận thì sấm sét nổ ra đấy!
Thấy nội vui vẻ, Việt Dũng không nỡ làm bà giận. Lát sau bà mang nhiều thứ trái cây đến cho anh và cô em gái cũng đủ hiểu bà dành tình cảm cho anh thế nào. Anh khó nghĩ vô cùng. Anh mặt nao nao buồn.
– Ăn đi hai đứa. Bà định căn nhà lớn ở trong bưng cho Chú út con. Còn cửa hàng thì bao giờ nội già nội cho Việt Dũng và vợ nó cai quản. Mai mốt về đây với nội, cơ ngơi nay đồ sộ không ai quản lý.
Việt Thanh cắn một quả ổi chín thơm lừng, lí lắc hơn:
– Còn con, nội cho cái gì?
Bà Cả Thìn cười tít mắt bảo:
– Cháu gái cũng có phần chứ nhưng là thứ khác. Nội tính kỹ rồi. Nếu cháu chịu thằng Ân, cháu của bà Cả Lâm ở làng bên thì bà tặng cho một số vàng làm của hồi môn.
Được dịp trả thù cô em gái Việt Dũng đốc vô:
– Nội ơi, cháu thấy được đó. Hay là nội gả Việt Thanh trước, cháu sẽ cưới vợ sau.
Đang ăn dở Việt Thanh phun miếng ổi trong miệng ra nhìn anh trân trối rồi dậm chân bình bịch trước cái cười khoái chí của ông anh.
– Á! Anh Hai kỳ ghê. Em méc nội cho coi. Ai thèm lấy chồng cho anh ở giá chết luôn.
– Ủa, gì kỳ vậy Việt Thanh. Tại sao cháu không lấy chồng thì anh con ở giá là sao?
Cô bé cười tủm tỉm:
– Vì anh Hai bảo chờ con lấy chồng xong ảnh mới cưới vợ. Cháu sẽ làm kỳ đà cản mũi chơi.
– Ê! Cám ơn nhóc nha.
Nói xong cô bé chạy ra ngoài chiếc ao lớn cạnh nhà, xem đàn cá bơi lội. Bà cả Thìn nhìn theo cười vui vẻ:
– Lớn rồi mà như con nít. Để bà xem rồi nói với người ta. Con nhỏ này tuổi Thìn, thằng kia tuổi Ty “Thìn Tỵ kỵ long vương...” xem ra không tốt lắm nhưng cũng không sao.
Thấy nguy cho em gái Việt Dũng hoảng lên:
– Nội ơi! Cháu đùa cho Việt Thanh sợ chơi chứ nó còn đi học. Năm, sáu năm nữa mới lập gia đình nội đừng ép nó tội nghiệp.
Gật gù bà cả cười to:
– Ừ, ừ! Bà lo cho cháu trước còn Việt Thanh tính sau. Con gái bây giờ cũng không lo gì ế ẩm.
– Nội cũng khỏi lo cho cháu. Mai mốt cháu đưa về đứa cháu dâu đẹp lắm bà có chịu không?
Bà cà Thìn ngước mắt mừng rỡ:
– Hả? Cháu có người yêu rồi. Sao không nói trước để bà bảo cha mẹ mày đừng nói với người ta. Bây giờ lỡ rồi làm thế nào cho khỏi mất mặt nay.
Việt Dũng chưng hửng:
– Nội nói với ai?
– Thì ông bà Tư Điền có con Cẩm Lụa rất đẹp người, đẹp nết. Tuần tới cả gia đình tổ chức cho cháu xem mắt người ta đó.
Giật nãy người, Việt Dũng nghe đầu oé lao xao, náo động:
– Sao không ai cho cháu biết?
Bà cả Thìn nhấp ngụm nước từ tốn:
– Bây giờ nội nói cho cháu biết. Chính vì chuyện này gấp gáp nên bà nội và cha mẹ mới nhắn cháu về đó. Có việc gì à? Việc gì cũng bỏ. Hôn nhân là chuyện quan trọng cả đời người không thể qua loa hay chiếu lệ....
Lại giảng oran, Việt Dũng thờ ơ mà như chăm chú nghe nội nói. Có lẽ vì thái độ lịch sự ấy mà nội anh luôn khen thằng Việt Dũng ngoan lắm, lúc nào cũng chịu khó ngồi nghe nội nói cả buổi.
Việt Dũng tìm cách đối phó:
– Tuần tới cháu có việc quan trọng phải đi đến tận Hà Nội lấy tin và bài. Nội nói với người ta hoãn lại hoặc huỷ bỏ cũng được.
Bà cả Thìn nhìn thấy nét buồn trên gương mặt Việt Dũng. Bà thoáng thấy hình như anh không hài lòng, chắc nó có nỗi khổ riêng bà xao lòng:
– Cháu nói cháu có người yêu rồi à?
Việt Dũng mãi suy nghĩ nên khi bà hỏi anh giật mình trả lời luôn:
– Đâu có ạ – Ủa sao cháu bảo người yêu của cháu... Có phải hò hẹn với người ta bây giờ khó nói phải không?
Tự nhiên Việt Dũng thoáng nghĩ đến Uyển Mi. Trái tim anh nhảy múa. Hay là... một ý nghĩ thoáng nhanh qua đầu. Phải liều thôi...
Bà cả Thìn trầm ngâm một lúc:
– Nội có nói với ba mẹ cháu để từ từ để hỏi ý kiến cháu đã. Tự nhiên ba cháu hứa với ông bà Tư Điền. Nghe nói Cẩm Lụa có người dạm hỏi vì muốn kết thân với nhà ta nên ông Tư bàn với ba cháu làm gấp.
– Trời! Chuyện hôn nhân mà giành giật kiểu đó, con không thích nội ạ.
– Bà biết, Cẩm Lụa, Cẩm gì đó bà đâu biết mặt. Nếu cháu đem về cô người yêu xinh đẹp thì mình có thể từ chối đám này cũng được mà.
Việt Dũng cười thật tươi:
– Cảm ơn nội, lúc nào nội cũng hiểu cháu hơn ai hết. Cháu tin nội.
– Tin cái gì? Bà muốn cháu con hạnh phúc thôi mà. Ai khó dễ làm gì. Xem ra ba mẹ mày phong kiến hơn bà nữa.
Việt Dũng cười tủm tỉm. Anh bớt đắn đo chuyện này. Đã có con đường giải thoát. Dù sao bà nội cũng là chỗ hậu thuẫn cho anh. Ba mẹ anh chỉ là cầu nối cho tơ duyên của anh.
Nhưng chiếc cầu nối ấy lại bắt anh bước qua. Anh tin bà cả Thìn sẽ giúp anh. Và một người nữa... nếu không anh sẽ bị ép duyên mất.
Người ấy không ai khác là Uyển Mi.
Việt Dũng ở chơi cả buổi với bà nội. Mọi người kéo đến bàn bạc vui như hội. Anh biết việc cưới vợ là điều rất quan trọng không eủa riêng anh nữa. Có lẽ anh phải nhờ Uyển Mi giúp anh chuyện này.
Nhà hàng Hương Mùa Thu thật đẹp với cái tên bình dị, dễ thương, êm dịu đó. Nó hoạt động sôi nổi và phức tạp nhất là về đêm, và càng náo nhiệt với từng cặp nam nữ đến nay vui chơi, ăn uống.
Anh quản lý thì thầm vào tai của Uyển Mi và hất hàm về phía người khách ngồi quay lưng về phía hướng cô. Anh ta hướng về phía Uyển Mi:
– Anh tìm tôi?
– Tôi muốn nói chuyện với cô, được không?
Uyển Mi mỉm cười:
– Tôi không có thời giờ nhiều, có chuyện gì xin ông cứ nói!
Chàng trai cầm máy ảnh ở bàn bên im lặng, lơ đãng nhưng hình như đang chăm chú câu chuyện của hai người khi Uyển Mi rời sân khấu.
Người đàn ông đối diện với Uyển Mi khá đạo mạo. Anh ta lên tiếng:
– Cô không muốn biết tôi là ai sao?
Uyển Mi nhếch môi:
– Tôi nghĩ anh là gì điều đó không quan trọng. Tôi chỉ quan tâm đến công việc của mình. Xong việc về nhà.
Chàng trai mỉm cười. Nụ cười khó hiểu nhưng cũng rất ấn tượng:
– Cô có người yêu chưa?
Chớp mắt Uyển Mi vẫn từ tốn:
– Tôi xin ông đừng nói chuyện ngoài đề. Tôi phải lên trình diễn đây.
– Còn hơn nửa tiếng. Cô gấp gáp gì?
Uyển Mi tròn mắt vì cách nói lắp lửng gây phiền hà cho cô. Giọng anh ta chợt ngọt xớt:
– Bảo Hiền nói không sai mà.
Uyển Mi giật mình nhìn vị khách:
– Sao anh ta biết Bảo Hiền?
Anh ta lại điềm đạm, đủng đỉnh như những vị khách khác vào nhà hàng thưởng thức những gì ngon nhất của nhà hàng. Thái độ ấy làm Uyển Mi bực dọc:
– Cô uống gì?
– Không tôi rất bận.
– Hình như chàng trai ở bàn bên là vệ sĩ của cô hay là người yêu.
– Ông là ai mà tò mò quá vậy?
Vẫn nhẹ nhàng từ tốn, chàng trai vẫy người quản lý.
– Anh cho tôi hai ly nước ép trái cây.
Món uống mà Uyển Mi thích nhất. Cô lấy làm lạ vì vị khách không mời mà đến này.
Chàng trai ngã người ra ghế nhìn lên sân khấu xem ca sĩ hát, khiến cho Uyển Mi phải la lên:
– Thật ra ông muốn gì?
Uyển Mi tức anh ách vì lần đầu tiên một người muốn làm quen với cô kiểu ấy:
– Ông nói gì tôi không hiểu!
Chàng trai bật cười ngồi thẳng người lên khi hai ly nước được đặt trước mặt:
– Mời cô.
– Tôi không uống nếu anh chưa nói rõ mình là ai?
– Tôi nghĩ bao nhiêu gợi ý nãy giờ, cô vốn rất thông minh sẽ hiểu.
Cách nói của anh chàng khiến Uyển Mi không thể ỡm ờ, tỏ ra lạnh nhạt nữa. Cô đành xuống giọng:
– Thật tình tôi không biết anh muốn gì?
– Tôi phải hỏi cô trước. Vì tôi rất muốn làm quen với cô. Hình như cô không có thành ý nên tôi hơi thất vọng.
Uyển Mi thấy chàng ta cũng không đến nỗi đáng ghét cho lắm. Nheo đôi mắt đẹp, cô dịu dàng một chút:
– Sao anh biết Bào Hiền?
– Cô ấy là em họ của tôi. Bảo Hiền từng nói với tôi về cô rất nhiều. Không ngờ cô ấy lại chẳng nói chút gì về tôi nên cô không biết.
Uyển Mi loay hoay trên chiếc ghế cô đỏ mặt vì anh ấy là anh họ mà Bảo Hiền nhắc mỗi ngày:
– Ôi! Anh là Bách Viễn phải không?
Chàng trai nhẹ gật đầu:
– Thì ra cô cũng có nhớ tên tôi. Vậy là tốt rồi.
– Có phải anh là đạo diễn phim không?
– Đúng vậy, Bảo Hiền quảng cáo về cô quả không sai!
Uyển Mi cười vui vẻ hơn:
– Bảo Hiền nhiều chuyện lắm. Nó cũng nói về anh không ít khiến tôi nhớ mất.
Chàng Bách Viễn nheo nheo đôi mắt hỏi:
– Cô ấy nôi về tôi thế nào?
– Anh là đạo diễn phim, các chương trình ca nhạc ngoài trời, tài lắm, từng đi biểu diễn các live show ở nước ngoài.
– Đúng rồi, còn gì nữa không?
– Tính tình ông anh của cổ kỳ quặc lắm. Và cô ấy đòi làm mai.
Uyển Mi thoáng đỏ mặt. Cô liếc nhìn Bách Viễn vẫn dửng dưng trước câu chuyện cô kể. Anh bỗng nhìn cô làm cô giật thót:
– Lời đề nghị ấy cô bằng lòng không Uyển Mi?
– Tôi... tôi...
Thấy Uyển Mi ấp úng. Anh nhoẻn miệng cười:
– Tôi hỏi khó cô nên cô không trả lời ngay chứ gì? Tôi mong cô trả lời sớm hơn về việc này.
Trời đất! Một kiểu tỏ tình kỳ quặc. Hay là Bách Viễn có vấn đề về thần kinh. Đúng là lạ lùng. Hèn gì nhỏ Bảo Hiền chẳng bảo anh ta đẹp trai nhưng mới gặp mi sẽ khó chịu đấy.
Chờ cô uống nước ép, Bách Viễn bảo:
– Cô xem cô người mẫu kia có đẹp không?
Uyển Mi đưa mắt về phía sân khấu. Một cô người mẫu đang trình diễn. Cô ấy không chuyên nghiệp nên có vẻ ngượng ngập trước khán giả. Uyển Mi hỏi anh:
– Ý anh là...
– Cô ấy không bằng một chút xíu cô. Cách diễn của cô rất ấn tượng. Hay là cô về chỗ tôi đi Uyển Mi tôi sẽ giúp cô nổi tiếng. Đây không phải là chỗ của cô.
Uyển Mi cắn môi suy nghĩ. Lời mời của Bách Viễn cũng hấp dẫn đấy nhưng cô chưa biết gì về anh. Vả lại Việt Dũng đang lăng xê cô lên các mặt báo. Như vậy cô có sai lầm chăng. Cô sợ mình giống như Bích Hà. Không cô không đi con đường đó đâu:
– Tôi nghĩ khán giả ủng hộ tôi là tốt rồi anh ạ. Người mẫu, diễn viên sống nhờ khán giả chúng ta không nên chê nơi nào cả.
– Cô nói đúng nhưng đi diễn để lấy lòng khán giả biết bao giờ mới có sự nghiệp. Đây là chuyện nghiêm túc tôi muốn mời em cộng tác.
– Việc này tôi phải hỏi mẹ mình mới được anh ạ. Cảm ơn anh đã có lời mời. Chúng ta sẽ gặp lại sau nha.
Liếc nhìn đồng hồ đã hai mươi phút trôi qua. Thời gian nhanh thật, Bách Viễn mỉm cười chìa tay ra:
– Hân hạnh được em nhận lời. Đây là danh thiếp của tôi, em nhớ trả lời sớm nha.
– Cảm ơn ông.
Liếc nhẹ về phía Víệt Dũng, Uyển Mi thấy anh bỏ đi ra ngoài phiá cửa. Dáng anh trông cô đơn lạ. Hình như hai hôm nay, Việt Dũng có tâm sự gì đó. Cô bước lên sân khấu chuẩn bị tiết mục mới. Việt Dũng hứa chụp hình cho cô trong buổi trình diễn này. Sao anh lại đi ra ngoài nhỉ? Cô băn khoăn khó chịu vô cùng.
Việc gặp Bách Viễn vừa rồi có báo hiệu tương lai cô tốt đẹp hay không nhưng chính anh ta làm cho Việt Dũng giận. Cô bước ra sân khấu với tâm trạng nặng nề suy tư.
Nhìn dáng trầm tư của cô thật ấn tượng, Bách Viễn chụp liền mấy pô. Ngay lúc đó bên trái khán giả, Việt Dũng cũng đang ngắm máy. Hôm nay anh bỗng thấy Uyển Mi đẹp một cách lạ lùng.
Cô mặc trang phục do anh thiết kế dịu dàng sắc thu của chiếc áo đầm màu vàng úa của chiếc lá và màu xanh của trời hoà vào nhau. Bước chân cô đi mùa thu như chuyển động theo về.
Đây là buổi thử nghiệm. Việt Dũng định sẽ thiết kế chó Uyển Mi một bộ sưu tập mới mang tên “Sắc Màu” và “Dịu Dàng Mùa Đông”. Hai bộ sưu tập này có thể gây tiếng vang.
Từng tràng pháo tay hoan nghênh tán thưởng. Uyển Mi trông thấy cả hai người điều nhìn cô với ánh mắt động viên. Tự nhiên cô thấy bối rối khó xử.
Uyển Mi bước xuống định ra về. Việt Dũng đón cô ở cửa. Uyển Mi đi nhanh đến bên anh với nụ cười trên môi:
– Anh thấy thế nào Việt Dũng?
Việt Dũng chưa kịp trả lời, Bách Viễn đã lên tiếng thay anh:
– Rất ấn tượng.
Cả hai trố mắt nhìn Bách Viễn. Anh điềm đạm chào Việt Dũng:
– Xin lỗi, anh là nhà báo Việt Dũng phải không?
– Anh biết tôi à? còn anh là...
– Đạo diễn phim truyền hình Bách Viễn.
– À thì ra là anh nghe tiếng lâu rồi mới gặp. Hân hạnh được làm quen.
– Không có gì. Xin lỗi anh là gì của Uyển Mi?
Bách Viễn cao to, đỉnh đạc, cách nói năng lịch sự đôi lúc rất thẳng thừng Uyên Mi đứng cạnh Việt Dũng bối rối nhìn anh. Không ngờ Việt Dũng thản nhiên lạ:
– Tôi và cô ấy chỉ là bạn. Tôi chụp ảnh cho cô ấy, còn anh?
Bắt tay Việt Dũng lần nữa, Báeh Viễn cười to:
– Vậy là tôi yên tâm rồi. Cứ tưởng anh là người yêu của Uyển Mi nên tôi lo. Bây giờ không có địch thủ tôi xin anh làm chứng cho cuộc hội ngộ hôm nay, giữa tôi và Uyển Mi.
Tôi muốn làm bạn với cô ấy.
– Bạn? Bạn gì hả?
Uyển Mi kêu lên ngạc nhiên. Trong khi Bách Viễn nháy mắt:
– Em nhớ lời đề nghị của tôi lúc nãy không? Tôi chờ em đó.
Việt Dũng đứng lên:
– Tôi có làm phiền hai người không?
– Không đâu. Tôi muốn mời hai người ở lại tôi chiêu đãi xem như nay là buổi tiệc làm quen.
Uyển Mi từ chối thẳng. Cách tấn công chớp nhoáng của Bách Viễn làm cô sợ. Cô lắc đầu:
– Anh thông cảm, hôm nay Uyển Mi hơi mệt. Vả lại Uyển Mi phải về đúng giờ kẻo mẹ mong.
Bách Viễn phì cười:
– Dự chút xíu tôi sẽ đưa cả hai về.
– Không cần, chúng tôi có xe.
– Thôi chào anh, hẹn khi khác! Việt Dũng đưa em về đi anh.
Giọng ngọt ngào bất ngờ của cô làm cho Việt Dũng ngạc nhiên, còn Bách Viễn lấy làm lạ. Anh thở hắt ra.
– Thôi chào hai người, không làm phiền Uyển Mi nữa. Chúc ngon giấc.
Bách Viễn tự lái chiếc xe du lịch láng bóng lướt đi trên đường. Vô tình anh thấy Uyển Mi nép sát vào Việt Dũng, đầu cô ngả trên lưng anh chàng nhà báo. Bách Viễn nhíu mày cười tủm tỉm. Anh dư biết đây là trò đùa đỏng đảnh của mấy cô tiểu thư đang trêu tức anh. Uyển Mi không ngoại lệ.
Anh cho xe lướt ngang hai người và hé môi cười với cô. Bắt gặp nụ cười ấy tim Uyển Mi như chao đi mấy nhịp. Còn Việt Dũng không hiểu sao lại nhíu mày khó chịu. Anh cho xe lao đi với vận tốc lớn. Hoảng hồn, Uyển Mi ôm bám lấy ngang eo anh chặt cứng. Bất giác anh thấy mình giận một cách vô lý quá.
Nếu Uyển Mi biết được anh đang nghĩ gì thì xấu hổ biết chừng nào. Anh đâu có nói lời yêu Uyển Mi sao anh lại khó chịu, giận dỗi khi Bách Viễn tán tỉnh cô:
Ôi! Tinh cảm con người thật phức tạp quá. Xem ra Uyển Mi cũng đang để ý anh chàng Bách Viễn. Đó là việc của cô ấy. Có gì đâu anh lại bận lòng?
Việt Dũng không thể hiểu nổi tình cảm của mình. Làn gió mát rượi mang đến cho anh cảm giác dễ chịu. Ước gì Uyển Mi là của riêng anh.
Hàng đêm Uyển Mi đi diễn thời trang và múa minh hoạ ở các tụ điểm. Lúc nào cũng có Việt Dũng ngồi bên dưới chuẩn bị “chộp ảnh”.
Những khoảnh khắc cô biểu diễn ấn tượng đều được anh lưu lại. Bộ sưu tập ảnh về cô ngày càng một dày thêm.
Việt Dũng đang ngồi chọn lựa những tấm ảnh ưng ý nhất và bán cho nhà sản xuất lịch.
Buổi trưa hôm ấy, bà Uyển Nhung và Uyển Mi cùng đi mua sắm. Cô chở mẹ chạy chầm chậm trên con đường bày bán tạp hoá. Bà Uyển Nhung vỗ nhẹ vào lưng con gái:
– Con dừng lại trước chỗ làm lịch mẹ muốn đặt khoảng năm mươi tờ.
– Chi vậy mẹ?
– Để mẹ tặng bà con gần xa, bạn bè trong dịp tết Dương lịch.
– Nhanh lên, con chờ đó.
– Nào dẫn xe vào trong, con chọn mẫu giúp mẹ đi.
Uyển Mi không thích chỗ đông người, không khí ồn ào nên tần ngần:
– Sao mẹ không nhờ Việt Dũng làm giúp?
– Chuyện gì cũng nhờ cậu ta mẹ ngại lắm.
– Nhưng anh ấy biết thiết kế, mẹ tha hồ chọn.
– Ừ há tại mẹ quên. Thôi lỡ rồi để mẹ chọn vài mẫu.
Bà Uyển Nhung cầm cái ví bước vào khu nhà làm lịch. Nhìn qua một lượt các bức tranh. Bà chưa chọn được mẫu nào. Mấy người in lịch kháo nhau:
– Chà! Có hình mấy cô người mẫu thật xinh đẹp in đợt này nhiều không ông chủ?
– À! Chúng ta cứ in bình thường. Tuy nhiên mấy bức ảnh của nhà báo gởi qua cứ in tăng lên chút.
Bà Uyển Nhung tò mò:
– Cho tôi xem một số mẫu được không ạ?
Ông chủ ngẩng lên:
– Xin bà cứ tự nhiên chọn.
Ông chủ đưa một xấp tranh ảnh mẫu cho bà Uyển Nhung. Bà giật mình lắp bắp:
– Ở đâu mà ông có mấy tấm ảnh này hả?
Thấy bà khách nhìn mình hơi lạ, ông chủ ngạc nhiên:
– Bà làm sao vậy? Hình ảnh này của ông nhà báo gởi sang làm bìa lịch.
– Vậy à? Ai gởi ông biết không?
– Bà muốn biết để làm gì?
– À không! Vì đây là hình ảnh con gái tôi. Tôi muốn cảm ơn tác giả.
Ông chủ thở phào nhẹ nhõm:
– Bà làm tôi giật cả mình cứ tưởng mình đang phạm pháp không bằng. Để tôi hỏi xem ông ta là ai bà chờ nha.
Bà Uyển Nhung ngắm nghía hình ảnh của Uyển Mi tươi tắn trên các trang lịch mới in mà vui sướng cả lòng. Bà gọi Uyển Mi rối rít:
– Vào đây đi con. Xem cái này hay lắm.
Uyển Mi phụng phịu:
– Đã bảo con không muốn xem mà mẹ cứ ép.
– Con xem, hình ảnh của ai nè?
Uyển Mi tròn mắt kêu lên kinh ngạc:
– Ôi! Đẹp quá, ở đâu vậy mẹ?
– Mẹ không biết. Gọi con vào mà xem cứ chùng chình. Con thật là...
– Tại con cứ tưởng... Mẹ làm con ngạc nhiên quá. Sao mẹ giấu con việc này.
Bà Uyển Nhung nhăn mặt:
– Con hiểu lầm rồi. Có khi nào là Việt Dũng không?
Uyển Mi vừa ngắm nhìn mấy tấm ảnh vừa cười thích thú:
– Nếu là Việt Dũng, mẹ thưởng gì cho anh ấy nhỉ?
– Mẹ sẽ thưởng cho cậu ta là tất nhiên. Để mẹ hỏi xem cho chắc.
Ông chủ bệ vệ bước ra:
– Mấy tấm ảnh này của cậu Việt Dũng nhà báo, kiêm chụp Studio cho báo thời trang.
Bà và cô biết cậu ta không?
Cả hai người cười thật tươi gật đầu đáp:
– Dạ biết ạ.
– Có phải cô đây...
Ông chủ nhìn người mẫu trong ảnh và Uyển Mi ông cười tủm tỉm. Bà Uyển Nhung gật khẽ:
– Cháu đó ông ạ.
– Ồ! Hèn gì xinh đẹp quá! Bà có cô con gái thật khả ái. Lần này được lên lịch cháu thấy thích không?
– Dạ, thích. Thật bất ngờ.
– Thì ra anh ta không cho hai người biết hả?
– Không ạ.
Ông chủ đùa vui:
– Vậy về nhà cô cứ tìm cậu ta và phạt thật nặng cái tội đăng tin, ảnh không được sự đồng ý của người mẫu trước nha.
Bà Uyển Nhung không hiểu:
– Phạt được gì hả ông chủ?
Uyển Mi kéo tay mẹ ra nói nhỏ:
– Mẹ à, ông chủ nói đùa mẹ con ta. Chứ mẹ nên cảm ơn Việt Dũng ai đời lại đi kiện cáo ảnh chứ.
– Ừ mẹ hỏi vậy chớ ai làm chuyện bậy bạ, vô tâm ấy. Mai mốt mặt mũi đâu nhìn cậu ta.
Ông chủ cười ha hả:
– Bây giờ bà và cô định chọn mẫu nào?
Bà Uyển Nhung lựa chọn và đồng ý lấy mẫu hình ảnh của Uyển Mi:
– Tôi thích mấy tấm ảnh này. Nhớ in cho thật là đẹp nha ông chủ.
Lời dặn của bà Uyển Nhung chỉ khiến ông chủ cười:
– Ở đây làm ăn rất uy tín xin bà yên lòng.
Hai mẹ con ra về trong niềm vui vô bờ:
– Mẹ có cặp mắt nhìn không sai mà. Việt Dũng rất có tài.
Uyển Mi khẽ cười. Lòng cô rộn lên niềm vui thật khó tả. Việt Dũng thích làm nghệ thuật. Anh quyết định theo ý muốn của mình. Tự dưng cô thất quý mến con người trước đây cô từng ghét.
Thật ra Việt Dũng rất tốt với cô vì lẽ gì vậy?
Uyển Mi bắt đầu nghĩ về anh. Bấy lâu nay anh cứ đi với cô như hình với bóng. Anh làm nhiệm vụ của mình và nhận lãnh số tiền mà bà Uyển Nhung mướn, ký hợp đồng với anh. Anh chắng biểu lộ chút tình cảm gì với cô. Và anh cũng không thích trêu đùa, trêu chọc cô như trước đây.
Hình như Việt Dũng đang thay đổi. Thỉnh thoảng ngồi cạnh xem anh thiết kế mẫu cô nghe anh thở hắt ra. Nỗi niềm nào anh còn giấu kín trong bụng. Hay anh đang gặp khó khăn gì. Một người kín như bưng khó có thể xâm nhập vào. Hay chỉ vì cô quá hững hờ trước sự quan tâm kín đáo của anh mà cô chưa hề nhận ra?
Uyển Mi đặt quà bánh sinh nhật trên bàn anh. Cô ngồi chờ đợi bằng cách dùng bút chì vẽ nguệch ngoạc những trang giấy trắng. Những bộ thời trang do cô tạo ra thật ngộ nghĩnh như trẻ con vẽ bậy.
– Cô đến bao giờ vậy Uyển Mi?
Không quay lại Uyển Mi bảo:
– Mới đến ạ.
Việt Dũng xách chiếc túi đựng đầy trái cây đặt trước mặt cô:
– Cô vẫn thích nó chứ?
– Cái gì vậy, Việt Dũng?
Một con thằn lằn từ nóc nhà rơi đúng vào bàn tay xinh xắn của cô. Tách. Nhìn đôi mắt ngơ ngác của con thằn lằn nó nằm im, không rời tay cô, Uyển Mi hét lên:
– Á! Trời ơi!
Cô vung tay thật mạnh. Con thằn lằn vẫn bám cứng. Mà trái cây trên bàn đã ngã chỏng chơ. Việt Dũng cười thầm:
– Cô sợ nó à?
Nhắm tít mắt lại, Uyển Mi rùng mình mấy cái. Cô nép vào anh tìm sự che chở và chìa tay ra nói như mếu:
– Anh làm ơn gỡ nó ra giùm. Em chết mất.
– Uyển Mi đừng sợ. Ngồi im nha. Tôi... tôi cũng không thích thằn lằn đâu.
– Trời ơi! Anh mau gỡ ra, nó chạy lên cần cổ, tôi chết liền đó.
Việt Dũng vờ run:
– Tôi... không dám làm sao bây giờ?
Uyển Mi vẫn giữ nguyên tư thế, cứ miệng la hét:
– Ôi! Tôi không dám đến đây nữa đâu. Nhà anh toàn là thứ mà tôi sợ chết khiếp.
Việt Dũng cười to bảo:
– Nào cô mở mắt ra đi. Thật ra nó không đáng sợ như cô tưởng, nãy giờ chú thằn lằn xấu số bị cô ném lên tận trên bàn, có lẽ chết mất tiêu rồi.
Hé mở mắt Uyển Mi chưa tin là anh nói thật. Cô thấy mình đang áp mặt vào ngực áo anh thân thiết, tự nhiên mặt cô đỏ bừng vì thẹn. cô xô nhẹ anh ra:
– Hừ nhát người ta để lợi dụng hả? Ghét anh ghê!
Việt Dũng lắc đầu bảo:
– Em tự dưng ôm lấy tôi sao bảo tôi lợi dụng được? Thậm chí tôi nói con thằn lằn chết rồi cô cũng không tin. Cô cố ý thì có.
– Ơ anh này.
– Sao? Tôi rất cám ơn chú thạch sùng vừa rồi. Còn cô có trách thì trách chú ta kìa.
Hình như nó còn hé mắt nhìn cô trêu đùa.
Uyển Mi phụng phịu:
– Cái anh này kỳ ghê!
– Tôi làm gì mà cô bảo tôi kỳ hả?
Việt Dũng nhắc ghế đến ngồi cạnh Uyển Mi. Lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào mắt cô.
Uyển Mi bối rồi cụp mắt xuống:
– Anh nên diệt hết mấy con bò sát ở đây, ớn quá trời.
Nhoẻn cười, nụ cười của anh đẹp làm sao. Không hiểu sao mỗi lần bắt gặp nó trái tim cô lại xôn xao khó bảo. Mặt chàng trai rất ấn tượng. Hôm nay anh vừa đi đâu về mà trông rất lịch sự.
– Hôm nay anh gặp đối tượng nào mà ăn mặc ra vẻ như thế?
Việt Dũng cười vui:
– Cứ nhìn trang phục của tôi là cô nghĩ ra ngay tôi đang tiếp xúc với đối tượng nào trong xã hội.
– Nghĩa là sáng nay anh gặp mấy nhà doanh nghiệp.
– Khá chính xác.
– Còn hôm anh mặc quần áo như người chạy xe honda ôm, anh cũng đang tiếp xúc với họ ư?
– Đúng vậy!
Uyển Mi lắc đầu:
– Anh cần gì phải thay đổi trang phục, phương tiện cho mệt. Cứ nghe anh là nhà báo họ sẽ cho anh cơ hội.
Đứng dậy lấy hộp nước ép trái cây đặt lên bàn. Việt Dũng hơi ngạc nhiên vì sự e lệ của cô:
– Mời cô tự nhiên.
– Ơ!
– Sao vậy? Cô mê món này lắm mà. Tôi nhớ ngày đầu gặp nhau tại nơi này và ấn tượng nhất là...
Uyển Mi ngượng ngùng:
– Tôi vô ý uống hết hộp trái cây ép của anh chứ gì. Người ta quê muốn chết mà nhắc mãi. Anh có biết mỗi lần anh nhắc đến, tôi đau khổ lắm không?
Nhìn gương mặt phụng phịu của cô Việt Dũng phì cười:
– Chuyện nhỏ. Những chuyện ấy là kỷ niệm khó quên. Tôi nhắc cô nhớ kỷ niệm chứ không có ý chọc quê cô đâu. Xin đừng hiểu lầm, tội nghiệp thành ý của tôi.
Được anh mở lời, Uyển Mi không còn thấy ngại ngùng nữa. Cô mừng thầm vì chính anh đã xoá được sự ngăn cách giữa cô và anh mà trước đây cô không dám nghĩ tới.
Thấy Uyển Mi tần ngần anh nhắc:
– Sao, bộ còn giận chú thằn lằn tội nghiệp kia à. Cô cứ xem hành động vừa rồi như một phản xạ tự nhiên và tôi sẵn sàng cho cô mượn vai, lưng, ngực để cô tựa đỡ những lúc cô buồn và sợ hãi nhất.
Uyển Mi lườm anh muốn đứt cả con mắt.
– Anh thích đùa lắm hả Việt Đũng. Anh có biết mỗi lần tôi sợ là tôi sắp ngất đến nơi không?
– Biết. Chính vì biết nên tôi để cô tự nhiên, có trách cứ gì đâu.
– Hừ! Anh thiệt lắm lời.
– Không lắm lời thì làm gì có thẻ nhà báo.
– Anh...
Biết cãi không lại anh, Uyển Mi thở dài:
– Thôi chịu thua đó. Người gì thấy ghét.
Việt Dũng bật thốt:
– Người ta...
Cô lườm anh lần nữa làm cho anh phải bật cười thích thú:
– Người ta nào?
– Người đẹp mà nhìn ai cũng kiểu như cô chắc họ chết theo luôn quá. Hèn gì anh chàng Bách Viễn gặp có một lần đã đeo đuổi không rời.
– Ai nói với anh như vậy?
– Có ai nói nhìn là tôi biết ngay mà.
– Anh tài nhỉ?
– Không bằng anh ta, nhưng vẫn đủ dùng.
Uyển Mi bận cãi vã không chú ý những quả mận xanh, táo và sapôchê để lăn ra bàn.
Cô vội đứng lên sắp xếp lại. Việt Dũng nhìn bàn tay thu vén của cô anh cười thầm.
Xem ra Uyển Mi cũng là cô gái đảm đang:
– Ở nhà cô tự nấu cơm được không?
Uyển Mi lắc đầu:
– Được nhưng dở lắm. Mẹ em không cho vào bếp sợ hư làn da.
Việt Dũng nhăn mặt:
– Vậy nếu ai cưới vợ là người mẫu đúng là vô phúc sẽ nhịn đói dài dài.
Uyển Mi cười:
– Thỉnh thoảng thôi, đói cứ ra tiệm mà ăn lo gì?
– Ủa sao hôm nay em đến sớm vậy Uyển Mi?
Chợt nhớ ra nhiệm vụ của mình, Uyển Mi bước nhanh đến chiếc bàn kê sách vở của anh, cô mang món quà to tướng đặt trước mặt anh chậm rãi nói:
– Mẹ em gửi cho anh đó. Chúc sinh nhật vui vẻ!
Việt Dũng. vô cùng kinh ngạc:
– Sinh nhật của anh sao bác biết?
Ra vẻ bí mật Uyển Mi khoát tay:
– Có nhận không thì nói.
Việt Dũng cảm động:
– Cảm ơn bác dùm anh nha Uyển Mi. Bác chiếu cố anh nhiều thứ làm anh ngại quá.
Uyển Mi mở món quà ra ổ bánh kem thật xinh xắn có tên anh ngày sinh to tướng ở giữa và tên người tặng ở bên hông:
– Có tên em nữa hả Uyển Mi?
Cô chớp mắt cười:
– Có chứ. Em và mẹ hùn đền ơn anh đấy.
Việt Dũng ngỡ ngàng hơn:
– Đền ơn chuyện gì? Anh có làm gì cho em mà em đền với trả nhỉ?
– Có chứ! Anh có thấy tấm lịch mới chưa? Người ta in ra rất đẹp.
– Ồ! Thì ra là việc này... Anh xin lỗi không nói cho em biết. Anh đinh tạo sự bất ngờ cho em và bác.
Uyển Mi cười rất duyên, nụ cười hồn nhiên khả ái:
– Chính mẹ em phát hiện ra ảnh em trên lịch, bà ấy rất vui nên quyết định tặng anh món quà này nhân ngày sinh nhật của anh.
– Cảm ơn em nha Uyển Mi. Thật ra, anh muốn nhờ em một chuyện có được không Mi?
– Chuyện gì anh cứ nói, nếu Uyển Mi giúp được thì không bao giờ từ chối đâu.
– Tại sao em hứa giúp anh khi em chưa biết anh yêu cầu chuyện gì?
Uyển Mi cười khúc khích:
– Đơn giản vì anh giúp em quá nhiều rồi. Em phải trả ơn chứ. Có qua có lại mới toại lòng nhau, dễ hiểu mà.
Việt Dũng hơi thất vọng:
– Có thế thôi à?
– Chứ anh muốn gì?
– Ờ không, anh chỉ ví dụ thôi mà.
– Mấy buổi trình diễn vừa rồi rất thành công, những tấm ảnh anh đăng trên báo tạp chí rất đẹp và cả ảnh đẹp trên lịch mẹ em rất hài lòng. Mẹ em hứa sẽ thưởng cho anh đó.
– Vậy à?
Việt Dũng mời cô dùng trái cây và nước ép rất ngon. Hai người trò chuyện khá tâm đắc và thoải mái. Lần đầu tiên trong đời, anh có được một ngày sinh nhật vui như thế. Chỉ có anh và Uyển Mi mà sao ấm cúng vô cùng.
Việt Dũng chợt nhận ra trong hồn mình đang len nhẹ một ý nghĩ, một ước mơ... Anh không dám nói ra sợ nó vụn vỡ. Phải chăng đây là lần thứ hai, trái tim anh chao đi trước một cô gái xinh xắn mà anh kề cận bấy lâu nay.
Uyển Mi vẫn hồn nhiên bên anh như ngày đầu gặp gỡ. Sự hồn nhiên làm trái tim anh rung lên mấy điệu đàn...
Buổi chiều muộn, Uyển Mi sửa soạn đến câu lạc bộ thanh niên. Đêm nay cô sẽ biểu diễn thời trang cùng nhóm nhạc làn sóng xanh. Uyển Mi thấy lòng bồn chồn lạ,cô đứng ngồi không yên.
Chuông điện thoại reo, Uyển Mi nhấc máy:
– Bảo Hiền đây! UyểnMi hả?
Uyển Mi phụng phịu:
– Mới giờ này đã gọi. Mi ở đâu vậy?
– Ở nhà chứ ở đâu? Cái rờ mọc của mi về chưa?
– Ai hả?
– Thì bác phó nháy ấy. Đêm nay sô diễn bọn mình dàn dựng kỹ bảo anh ta chụp giùm cho mình với.
– Mi muốn lên hình lịch à. Chuyện ấy dễ thôi.
Bảo Hiền chắt lưỡi:
– Mi quen với nhà báo nên được ưu tiên, còn ta côi cút buồn muốn chết hà.
– Ủa mi gọi ta để than vãn hả?
– Ừ, quên nhỉ. Ông Bách Viễn vừa về ổng báo ta nhắn với mi chiều nay nhường mi cho ổng đưa đến chỗ diễn mi thấy thế nào?
Uyển Mi la lên:
– Ôi! Anh ta nói chuyện kỳ quặc lắm ta không thích.
– Suỵt, đừng có lo chuyện này, coi vậy chứ ổng hiền khô hà. Nói chuyện với con gái mà run đó.
Suýt chút nữa thì Uyển Mi bị sặc vì nghe Bảo Hiền vẽ lên mây xanh, cô chì chiết:
– Này, ông ấy hay con người ta rét vì sợ ổng đấy?
– Không có đâu! Mình bảo đảm là ông trồng cây si trước cửa nhà mi rồi đấy. Mi chuẩn bị tinh thần làm chị dâu của ta đi!
– Hừ, đáng ghét. Làm chị dâu mi có gì sung sướng chứ? Toàn bán độ cho người khác.
– Ta muốn tốt cho mi, mi lại đổ thừa. Làm ơn mắc oán mà.
– Cho đáng đời nhà ngươi, ai mượn mi làm mai chứ. Từ nay còn dám hứa lèo nữa thì ta giận mi đó.
– Xin lỗi mà. Nhưng chiều nay có nhận lời không để ta nói lại.
Uyển Mi từ chối:
– Ta không thích phiền người ta. Chiều mình đi taxi đến.
– Ê! Nói năng lịch sự chút nào. Chiều nay ta bị lãnh nạn mi có biết nỗi khổ của ta không?
– Nạn gì? Tự mi chuốc lấy ráng chịu.
– Ta sợ Bách Viễn mắng là nhiều chuyện. Trời ạ, tự nhiên ai cũng giận ta là sao?
Uyển Mi cười khúc khích trang cô thích thú vì trị được cái tính nhiều chuyện bà tám của nhỏ Hiền. Xem ra nó sợ Bách Viễn thật, Uyển Mi khẽ bảo:
– Mi đang khóc đó hả. Tội nghiệp quá chừng! Thôi để ta đền cho. Chiều nay đúng hẹn ta chờ đó. Tạm biệt nha!
Đặt ống nghe xuống, Uyển Mi vẫn còn tủm tỉm cười. Cô ngồi vào bàn trang điểm tiếp tục công việc của mình.
– Chiều nay con diễn ở đâu vậy?
Tiếng của mẹ làm Uyển Mi hết hồn. Cô quay lại:
– Dạ ở nhà văn hoá thanh niên đó mẹ ạ.
Bà Uyển Nhung đăm đăm nhìn ra cổng. Đã hơn tuần nay Việt Dũng về quê mà không thấy anh lên nhà trọ. Tự nhiên bà thấy vắng vẻ thế nào ấy.
– Mẹ chờ ai vậy?
Bà Uyển Nhưng ngồi xuống ghế thở dài:
– Con có nghe Việt Dũng nói về quê bao giờ lên không con?
– Anh ấy bảo đi vài bữa. Sao cả tuần rồi không thấy bóng dáng. Hổng lẽ anh ấy gặp chuyện gì hả mẹ?
– Nói bậy bạ không hà. Có lẽ nó bận chuyện gì đó... Sao con không gọi điện cho cậu ta. Cả tuần nay con đi đứng vất vả.
– Không sao đâu mẹ.
Bà Uyển Nhung không hài lòng:
– Vắng Việt Dũng tự nhiên mẹ thấy mình thêm việc. Công việc đọng lại thật nhiều, xem ra cậu ta giúp mẹ con mình đủ thứ.
Uyển Mi vuốt lại đôi lông mi bảo:
– Hình như mẹ quan tâm đến anh ta hơn cả con!
– Con nhỏ này kỳ quá!
Cô nũng nịu với mẹ:
– Ai biểu mẹ quan tâm đến người ta hơn con.
– Con thật ích kỷ. Mẹ chỉ mong Việt Dũng vì cậu ấy không về thì ai sẽ lo cho con đây?
Ai đời con gái lại đi “cà nanh” với người dưng không biết xấu hổ.
Đặt cây son xuống bàn, Uyển Mi cười thật tươi:
– Con đùa với mẹ chứ con cũng đang mong anh ta trở về hết sức đây. Ngày nào có Việt Dũng bên cạnh con rất yên tâm.
– Mẹ cũng vậy. Việt Dũng nó có lấy cảm tình của mẹ con mình từ lúc nào không biết nữa.
Uyển Mi thở phào nhẹ nhõm:
– Xong rồi mẹ ạ.
– Cái gì xong?
– Mẹ xem có được không? Hôm nay không có anh ấy con mặc mãi mấy bộ trang phục không hợp với con mấy. Hình như các sô diễn của con thiếu vắng một cái gì.
Bà Uyển Mi cười:
– Thiếu người chụp ảnh phải không? Tội nghiệp lúc con trình diễn, Việt Dũng cứ đi lòng vòng và chờ chụp những tấm ảnh khoảnh khắc đầy ấn tượng. Mẹ khen cậu ta thật sự đó.
Uyển Mi nhìn mẹ:
– Hay là mẹ nhận anh ta làm con nuôi đi.
Bà Uyển Nhung lắc đầu:
– Mẹ khâm phục tài cậu ấy thôi. Còn con thế nào nếu mẹ nhận cậu ấy làm con.
– Có sao đâu, càng tốt!
– Thật hả? Mẹ sợ có người sẽ buồn đấy.
– Ai vậy mẹ?
Bà Uyển Nhung cười cười:
– Con thử đoán xem là ai vậy?
Bà Uyển Nhung nở nụ cười thật đẹp trên môi. Bà ngắm Uyển Mi trong gương, con gái bà thật sự lớn khôn chưa. Mấy lúc gần đây bà thấy Uyển Mi đi đâu cũng rủ Việt Dũng theo. Cô bảo đỡ buồn. Nhưng linh cảm của người mẹ báo cho bà biết hình như con gái bà cũng có cảm tình với người ta rồi:
Bà Uyển Nhung cả đời nuôi con yêu thương Uyển Mi như trứng mỏng sợ vỡ bất ngờ. Bà chỉ có một mình cô. Tất cả tương lai sự nghiệp bà Uyển Nhung trông chờ vào Uyển Mi.
Càng lớn cô càng xinh đẹp. Điều đó khiến bà lo lắng bội phần. Bao nhiêu cám dỗ cuộc đời, bao nhiêu chàng trai mê sắc đẹp và chỉ biết vùi dập đời hoa không thương tiếc. Có mấy người yêu thương thật lòng. Bà Uyển Nhung đang đãi cát tìm vàng. Bà muốn tìm cho cô con gái mình một đấng phu quân tốt. Điều này khiến bà Uyển Nhung rất băn khoăn, chẳng được yên lòng.
– Mẹ nói vòng vo, con làm biếng suy nghĩ quá!
– Hừ, sắp lấy chồng mà con còn nhiều tật xấu làm mẹ lo quá.
Uyển Mi phì cười:
– Nghe mẹ nói con ớn muốn chết. Nghề người mẫu đòi hỏi phải giữ dáng, hình thể, số đo rất quan trọng. Ai đời lấy chồng sớm cho khổ hả mẹ.
Bà Uyển ung thất vọng buồn xo:
– Mẹ cũng biết như vậy nhưng nghề của con không bền bỉ. Người phụ nữ nào cũng có một thời xuân sắc rồi tàn phai. Cho nên ai cũng phải tìm cho mình một tấm chồng. Chỗ dựa vững chắc của cuộc đời con người là gia đình của mình đó Uyển Mi ạ.
Giọng bà Uyển Nhung sũng buồn khi nhắc đến gia đình mình. Uyển Mi thấy mẹ như thế cô ái ngại:
– Sao tự nhiên hôm nay mẹ nồi nhiều như vậy? Mẹ có tâm sự gì phải không?
Mắt bà Uyển Nhưng u uẩn nỗi buồn kín đáo ít khi bộc lộ la ngoài.
– Mẹ chịu cảnh goá bụa, cô đơn nuôi con bấy lâu nay. Nếu không có con mẹ tìm chỗ nào ẩn khuất rồi con ạ.
– Mẹ đừng có nhắc chuyện cũ rồi buồn.
– Ba con là kẻ tệ bạc lắm con biết không?
Uyển Mi ngạc nhiên:
– Mẹ vừa nói gì?
– À không, ông ấy bỏ mẹ lại một mình nuôi con. Nếu biết thì ngày ấy mẹ đừng chọn ông ta.
Mẹ mê cái vẻ hào nhoáng bên ngoài của ba con để sau này ông ấy phụ mẹ.
– Nhưng ba con đâu còn nữa. Mẹ đừng nên trách người đã khuất.
Chùi dòng lệ thảm, bà Uyển Nhung nức nỡ:
– Mẹ chỉ muốn khuyên con nên chọn chàng trai nào tốt, có tình nghĩa thật thà con gái ạ!
– Ý mẹ là...
– Không, mẹ chỉ khuyên vây thôi. Lát nữa ai đưa con đến chỗ biểu diễn?
– Bảo Hền hứa với con chừng nào anh Việt Dũng trở về, cô ấy sẽ trao trả lại.
Uyển Mi thắc mắc trong lòng sao hôm nay mẹ mình lạ thật đó. Bà nói chuyện này chuyện kia. Mới đầu chỉ nhắc đến Việt Dũng rồi buồn. Mẹ nói lòng vòng cũng trở lại chuyện anh ấy.
Không lẽ Việt Dũng lại quan trọng đến thế ư? Cô trông thấy dáng mẹ bồn chồn.
– Cái anh Việt Dũng này cũng lạ nói đi vài bữa, bây giờ ở biệt dưới quê luôn, không biết có chuyện gì xảy ra.
Uyển Mi lại bước ra ngoài chờ Bảo Hiền. Bóng chiều buông xuống nhanh trên vòm cây, ngọn cỏ. Chút nữa thôi thành phố sẽ lên đèn. Cái cảnh ban đêm ở đây náo nhiệt lạ thường.
Tin...tin...
Có tiếng còi xe nhấn ở trước cổng, Uyển Mi và mẹ cô lấy làm lạ ngẩn nhìn ra.
– Ai đến nhà ta bây giờ vậy con? - Bà Uyển Nhung nghi ngờ.
Nhỏ Bảo Hiền xuống xe vẫy tay:
– Xong chưa Uyển Mi ra đây đi luôn thể.
Bà Uyển Nhung lẩm bẩm:
– Chà con nhỏ hôm nay sang quá, đi xe du lịch biểu diễn nữa. Con đi với Bảo Hiền à.
Uyển Mi ngập ngừng:
– Con nhỏ Bảo Hiền này thật quá quắt. Thôi con đi nha mẹ.
Chờ cho Uyển Mi lên xe. Bà Uyển Nhung trở vào nhà thấy buồn, bà đi thăm các căn phòng trọ thay cho Uyển Mi. Đến chỗ Việt Dũng căn phòng khoá trái. Tự nhiên bà cảm thấy nao nao buồn.
Việt Dũng đã chiếm được cảm tình của bà chủ nhà. Bà muốn Uyển Mi sớm nhận ra anh là chàng trai tốt. Mong ước ấy của bà có trở thành hiện thực không? Khó mà biết được. Tuy nhiên bà vẫn ao ước điều ấy sớm trở thành hiện thực.
Việt Dũng qua tìm hiểu của bà Uyển Nhung thì anh quê ở Đồng Tháp Mười vì mê báo chí thời trang nên về thành phố tự lập. Anh có nhiều tiềm năng. Lúc đầu vì hiểu lầm về công việc của anh bà không hài lòng. Sau này thấy anh hết lòng với Uyển Mi nên cô có công việc ổn định, khắp nơi ai cũng biết Uyển Mi. Bà Uyển Nhung biết Việt Dũng âm thầm làm hết mình vì Uyển Mi. Thấy con gái lên lịch rất đẹp bà đã cảm ơn anh rối rít.
Bà Uyển Nhung hỏi anh về quê làm gì thì anh bảo cha mẹ ép anh cưới vợ, anh phải về trả hiếu. Cứ tưởng anh đùa cho vui nào ngờ cả tuần trôi qua mà anh vẫn bặt tăm.
Có khi nào Việt Dũng nghe lời gia đình trở về quê sinh sống không? Bà Uyển Nhưng cảm thấy hối tiếc vô cùng. Hay là cậu ấy đang cưới vợ rình rang ở nơi ấy. Càng nghĩ bà càng thấy quặng cả lòng. Bà Uyển Nhung rất trông anh, không hiểu vì lý do gì.
Yêu Cô Người Mẫu Yêu Cô Người Mẫu - Hoàng Thu Dung Yêu Cô Người Mẫu